Lưu Hiểu Hiểu ch ảy nước miếng, chăm chú nhìn món thịt xào đậu que, khoang miệng từ từ tiết ra nước bọt, như thể rốt cuộc cô ta cũng tìm thấy thịt mỡ sau khi đã nhịn đói thật lâu vậy.
Thật sự, quá thơm!
Thấy Mạnh Lan bên cạnh bắt đầu cầm đũa ăn cơm vẫn không sao, cô ta cũng yên tâm dùng đũa gắp cơm, ăn liên tục mấy muỗng.
Ngon quá!
Thật thơm!
Thịt băm đậu que được chế biến rất hoàn hảo, đậu que được xào qua một lần hơi cháy một tí. Lưu Hiểu Hiểu cắm đầu ăn cơm, cảnh tượng này khiến ai nấy cũng sững sờ.
Mạnh Lan nghi ngờ nhìn mặt người phụ nữ này, cô chẳng nói gì. Không chỉ riêng cô, những người xung quanh cũng hết sức hoang mang. Lưu Hiểu Hiểu là một người vô cùng cẩn thận, sẽ không bao giờ bắt đầu dùng cơm trước khi mọi người vào bữa, thậm chí còn ăn ngon lành như vậy. Huống chi, cô ta đặc biệt thích món này, y như bị nghiện không thể dừng lại.
Trương Tuấn Phàm không phát hiện ra chuyện bất thường này, thấy vị “lão làng” Lưu Hiểu Hiểu đã ăn được nửa bát cơm, do đã đói bụng suốt buổi trưa nên cậu ta cũng bắt đầu gắp thức ăn. Món thịt xào đậu que kia chẳng ngon mấy, cậu ta vẫn ưng ý khoai tây thái sợi chua cay hơn.
Hai người đều đã dùng bữa.
Như vậy cũng đủ chứng tỏ, hẳn bữa cơm này không có vấn đề.
Mọi người lục tục ăn cơm, chỉ còn Trình Sảng hoảng sợ trơ mắt quan sát mọi người, cô ấy chẳng thể tin tưởng Lưu Hiểu Hiểu, dù Lưu Hiểu Hiểu nuốt xong vẫn bình an vô sự, cô ấy cũng không muốn chạm vào món đậu que kia. Trình Sảng nuốt nước miếng liên hồi, ánh mắt căn bản không rời khỏi món đậu que nọ. Cô ấy chậm rãi ghé vào tai Mạnh Lan, hỏi nhỏ: “Chị, em muốn ăn đậu que, nhưng em thấy không ổn lắm.”
Mạnh Lan mất hai giây để phản ứng, hỏi: “Muốn ăn đến mức nào?”
“Em cũng không biết miêu tả ra sao.” Nội tâm khát khao tựa như đã mở chiếc hộp Pandora, hai mắt cô ấy đờ đẫn ngắm nghía món ăn kia. Chỉ cần ăn một miếng thôi, cảm giác thèm thuồng của mình mới giảm bớt được, nhưng lý trí bảo cô ấy đừng lưu luyến hương vị này.
Trên bàn cơm, chỉ hai người Trình Sảng và Lưu Hiểu Hiểu có biểu hiện như vậy, liệu dính dáng đến đồ vật họ tìm được vào hôm nay sao?
Mạnh Lan bỏ vào bát Trình Sảng miếng cà chua xào trứng: “Ăn món này đi, nhiều vitamin C, tốt cho sức khỏe của cô.”
Trình Sảng biết, Mạnh Lan không có căn cứ gì để chứng minh món ăn kia có vấn đề, dẫu cô ấy lo lắng mình sẽ gây ra khủng hoảng không cần thiết, cũng sợ hãi sau khi bản thân ăn món kia sẽ xảy ra chuyện. Trình Sảng gật đầu cảm ơn, nhấm nháp món cà chua xào trứng trong vô vị.
Dùng bữa xong, Lưu Hiểu Hiểu thoải mái tựa lưng vào ghế, hỏi: “Cảm giác tôi đã ăn món này rất nhiều vậy, sao các người không ăn?”
Trương Tuấn Phàm đáp: “Tôi thấy hơi mặn.”
Dương Khải và Bách Liễn đã sớm nhận ra Lưu Hiểu Hiểu có vấn đề, nên cơ bản không hề đụng vào đ ĩa ăn nọ, họ chỉ dùng cơm với hành lá kèm đậu hũ nước tương. Mạnh Lan kén ăn, đặc biệt là sau khi trải qua một tháng ngắn ngủi ở chung với Hạ Vãn Vãn, cô đã được cô ấy săn sóc, khiến tiêu chuẩn đối với chất lượng thực phẩm tăng vọt. Thực đơn hôm nay, ngoài rau xào và rau trộn có thể lọt vào mắt cô, mấy món khác đều mang đến cảm giác dầu mỡ.
Trì Lân cũng không ăn nhiều mấy, anh ta chọc chọc Bách Liễn, cười nói: “Chị, chị không thích ăn cà chua xào trứng hả?”
Đôi mắt lạnh nhạt và quyến rũ của Bách Liễn lộ ra chút phức tạp hiếm thấy: “Cái gì?”
Trì Lân giật mình: “Không có gì.”
Kết thúc bữa cơm, trời đã sắp tối, mọi người quyết tâm về phòng không ra ngoài nữa.
Một mình Hoàng San San dọn dẹp bàn ăn, khiến Mạnh Lan nghi ngờ mình cứ như đang ức hiếp bạn nhỏ. Cô đứng ở cửa phòng bếp nhìn một lát, bỗng cảm nhận được một hơi thở mát lạnh gần người mình ngày càng nặng, khóe mắt lướt qua, quả nhiên đã thấy Giang Sách Lãng đứng kế bên. Cô không chào hỏi, đưa tay sờ trán người đàn ông, lạnh hơn vài phần rồi.
“Không ổn lắm.” Mạnh Lan nói. “Vừa lúc ngày mai đi tìm thuốc trị cảm.” Trái lại, Giang Sách Lãng cảm thấy không sao cả, cười cười.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
“Đến tối, thầy và Trương Tuấn Phàm nên cẩn thận hơn nhé.” Mạnh Lan nhắc nhở, dù sao Trương Tuấn Phàm cũng nuốt món ăn kỳ lạ kia.
Giang Sách Lãng cười: “Nếu em không yên tâm về tôi, bốn người chúng ta có thể giám sát lẫn nhau.”
Mí mắt của Mạnh Lan co giật: “Thấy biểu cảm của em không?”
Giang Sách Lãng đáp: “Ừ, biểu cảm muốn tặng tôi một cái tát.”
“Ngủ ngon.”
Trong phòng.
Trình Sảng ngoan ngoãn ngồi trên giường không nhúc nhích, Mạnh Lan không nhìn nổi, phải đun hai ấm nước cho cô ấy. Phòng hai người rất yên tĩnh, vì Trình Sảng sợ bóng tối nên Mạnh Lan không tắt đèn, nhưng mở đèn cũng khiến hai người không ngủ được.
Trình Sảng câu được câu không tán gẫu với Mạnh Lan: “Chị, chị nói xem, em sẽ chết ở đây sao? Hiện tại em thấy rất lạnh, rất khó chịu. Khi nào chúng ta có thể về nhà đây? Đời này em chưa từng làm chuyện xấu gì cả, cớ sao lại rơi vào cảnh này chứ!”
Cô ấy đã thi đại học, từ huyện nhỏ lên thành phố lớn, chẳng kịp chứng kiến những nơi chốn lộng lẫy đẹp đẽ, vì lẽ gì mà phải chịu tra tấn như vậy. Hôm nay Trình Sảng sắp điên thật rồi, cô ấy muốn về nhà, cô ấy nhớ bố mẹ mình! Cô ấy bỗng dưng cảm thấy cuộc sống yên bình ở nhà trường thực đáng quý biết bao!
“Tôi cũng đâu làm việc ác gì, ai biết được chứ.” Mạnh Lan quay lưng về phía cô ấy: “Mấy chuyện này, có lần đầu tiên ắt sẽ có lần thứ hai, chẳng ai trốn thoát nổi.”
“Vậy chị không sợ sao?” Trình Sảng hỏi.
“Mẹ tôi qua đời sớm, tôi không có người thân, không có vướng bận.” Mạnh Lan hờ hững đáp, trong đầu thoáng lướt qua hình ảnh Hạ Vãn Vãn bận rộn lắm chuyện, cảm giác dường như vẫn còn một người đang đợi cô về nhà.
“Thế chị thảm hơn em rồi.” Trình Sảng xót xa, cô ấy thở dài mãi: “Em mệt mỏi quá, em thấy làm gì cũng không thoát được, không có đường ra, em cũng không tìm được phương hướng.”
“Chẳng qua là ngày đầu tiên thôi, hôm nay không hề xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hết, không phải sao?” Mạnh Lan an ủi.
“Đúng vậy, nhưng bây giờ em cảm giác thật mệt mỏi.” Trình Sảng lấy chăn quấn chặt cơ thể mình: “Nếu em chết rồi, chị có thể báo tin cho bố mẹ em không? Thẻ ngân hàng của em còn một khoản tiền, nhưng vẫn không đủ để bố mẹ dưỡng lão. Chị hãy bảo rằng em bị tai nạn giao thông nhé chị, coi như là cắt đứt nhớ thương.”
“Thi thể của cô không xuất hiện ở thế giới hiện thực đâu.” Mạnh Lan tàn nhẫn vạch trần: “Cô sẽ đột ngột biến mất, không để lại bất kỳ dấu vết nào.”
“Vậy…” Trình Sảng chợt ngồi dậy, tìm kiếm trong phòng một hồi, rốt cuộc tìm thấy giấy bút: “Em sẽ viết ra chuyện của mình, nếu em mất mạng thật thì giao cho bố mẹ em.” Cô ấy còn vô vàn lời chưa nói với bố mẹ, bao tình thương nỗi lòng mà người Trung Quốc không giỏi diễn đạt, cả niềm ân hận sau tuổi dậy thì, cô ấy bắt đầu ghi ra hết, vừa viết vừa khóc, tiếng khóc quanh quẩn trong căn phòng.
“Tôi đồng ý với cô.” Mạnh Lan đáp: “Nếu tôi còn sống.”
Quan sát bóng dáng Trình Sảng bận rộn, cô nghĩ thầm, nếu mình viết di thư thì sẽ gửi ai đây.
Dưới ánh trăng máu, Mạnh Lan chậm rãi chìm vào giấc ngủ, mơ thấy mẹ ôm lấy mình lúc nhỏ. Cô ngủ không sâu, nửa đêm mơ màng bị tiếng khóc nức nở đánh thức. Lúc này, vì quá mệt mỏi nên Trình Sảng đã nằm trên giường ngủ rồi, xoang mũi phát ra tiếng ngáy.
Đêm khuya.
“Tại sao… tại sao…”
“Tại sao không ai giúp tôi…”
Tiếng khóc của phụ nữ truyền đến ngắt quãng từ ngoài cửa, Mạnh Lan bừng tỉnh.
Đây là giọng của Lưu Hiểu Hiểu!
Bấy giờ, Lưu Hiểu Hiểu đang mò mẫm trên hành lang tối tăm, hai mắt cô ta đã mất đi tiêu cự, chỉ ướt đẫm nước, sắc mặt tái nhợt, cô ta chẳng biết tại sao mình lại xuất hiện trên hành lang. Màn đêm xa lạ, bức tường lạnh băng, ánh sáng đỏ tươi rọi thẳng lên biểu cảm vừa kỳ dị vừa thê thảm của cô ta, âm thanh nức nở đứt đoạn ngập tràn giữa khung trời đêm quạnh quẽ.
Dường như Lưu Hiểu Hiểu đã bị khống chế, ngơ ngác cầm bật lửa mà hôm nay mình tìm được, ngọn lửa đỏ cam hiu hắt là nguồn sáng duy nhất trên hành lang. Cô ta đưa tay lên ngọn lửa, khiến làn da bị cháy phỏng, nhưng cô ta hồn nhiên không hề nhận ra. Da thịt lập tức sưng to, nổi lên từng bọt nước màu đỏ lớn nhỏ, chất lỏng màu vàng đậm chảy dọc theo bàn tay.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
“Rầm!”
Chẳng biết người nào bỗng dưng đập cửa gỗ.
Lưu Hiểu Hiểu lập tức giật mình, lấy lại ý thức, cả người cô ta run lên.
Chuyện gì thế này?
Vì cô ta đột ngột hoảng sợ nên chiếc bật lửa trong tay đã rơi xuống sàn nhà. Cơn đau trên bàn tay lẫn lộn máu thịt khiến cô ta bừng tỉnh.
Đây là, nơi nào?
Không phải trong phòng?
Không phải trên giường!
Là hành lang!
Tại sao cô ta xuất hiện ở trên hành lang?
Về đêm, bệnh viện trông dữ tợn và đáng sợ, tựa như nhà xác ma ám lơ lửng nhiều năm chưa sửa. Lớp sơn tường bị tróc ra từng mảng lớn, vách tường ngả vàng hằn vết lửa đốt màu đen. Mặt đất phủ đầy bụi, dưới lầu truyền đến tiếng bước chân.
“Lộc cộc… Lộc cộc…”
Âm thanh trong trẻo của đôi giày da nhỏ gọn nấn ná ở lầu một. Cô ta loáng thoáng nghe thấy thứ gì đó đang tiến đến gần mình.
“Lộc cộc… Lộc cộc…”
Nó muốn lên cầu thang!
Lưu Hiểu Hiểu nhớ tới lời dặn của Hoàng San San - Buổi tối chớ có ra ngoài!
Cô ta sợ run cả người, ý thức được mình đã xảy ra chuyện gì, cô ta hoàn toàn không dám ở trong phòng một mình, cô ta không thể trở về phòng, người bị bỏ lại có tỉ lệ chết cao hơn hẳn! Cô ta bị trúng tà rồi!
Vừa rồi nhất định ma quỷ đã bám vào người cô ta!
Cô ta bắt đầu gõ mạnh cửa phòng Mạnh Lan: “Cho tôi vào! Cho tôi vào!”
Trình Sảng giật mình tỉnh giấc, hoảng sợ nhìn cửa phòng.
“Mạnh Lan! Cho tôi vào!”
Mạnh Lan trở mình bò dậy.
Trình Sảng sợ tới mức tỉnh ngủ: “Không, không được! Đừng cho chị ta vào, chị ta không bình thường! Chị ta là quỷ! Chị ta là quỷ a a a!”
Mạnh Lan suy nghĩ hai giây, đặt tay lên chốt cửa, nếu bên ngoài là ảo giác hoặc ma quỷ, một khi mở cửa rồi, cả hai đều sẽ chết ở đây! Nếu muốn tối đa hóa lợi ích tập thể, thì cô phải hy sinh biến số bất ổn kia. Cô nào phải thánh mẫu, cô không thể đặt cược mạng sống của mình và Trình Sảng được. Song, nếu Lưu Hiểu Hiểu đang thật sự gặp nguy hiểm, vậy hành vi hiện giờ của cô chẳng khác nào đẩy người khác xuống hố lửa cả!
Trình Sảng thấy cô muốn mở cửa, cứ như đột ngột nổi điên, lao qua: “Chị ta không phải người, chị ta không phải! Đừng mở cửa, chị sẽ hại chết hai ta đó!”
Thế nhưng.
Lúc này.
Cánh cửa sau lưng Lưu Hiểu Hiểu đã mở ra.
Giang Sách Lãng đứng trước cửa, nói: “Vào đi.”
Lưu Hiểu Hiểu bắt lấy cọng rơm cứu mạng, nhưng ngay lập tức, cô ta đã do dự, chẳng lẽ có người tự nguyện mở cửa vào thời điểm này sao?
Người mở cửa, là Giang Sách Lãng thật à?
Có khả năng là người khác chăng?
Cô ta đứng trên hành lang, ngơ ngác nhìn gương mặt anh tuấn trẻ trung kia của Giang Sách Lãng, cô ta khẽ cười gượng, rồi nhanh chân chui vào phòng mình, khóa trái cửa!
Lúc Giang Sách Lãng cười, cô ta cảm nhận rất rõ, đấy không phải đồng đội của mình, mà là một người đàn ông quen thuộc khác, một kẻ có thể đưa cô ta vào chỗ chết, nhưng cô ta chẳng tài nào nhớ ra đối phương!
Lưu Hiểu Hiểu không định ngủ tiếp, cơ thể cô ta run rẩy, trán lạnh như băng, tóc gáy dựng đứng. Cô ta có thể bảo đảm người mở cửa vừa rồi tuyệt đối không phải Giang Sách Lãng! Người đàn ông này sẽ không nở nụ cười vui vẻ ác độc như vậy khi người khác gặp họa!
Nghe thấy Lưu Hiểu Hiểu có vẻ đã vào phòng, Mạnh Lan bước đến trước cửa, hỏi một câu: “Giang Sách Lãng, anh mở cửa à?”
Giang Sách Lãng đáp: “Ừ.”
Mạnh Lan còn muốn hỏi thêm gì đó, đối diện đã đóng cửa.
Cô rất muốn hỏi lý do mở cửa, nhưng nghẹn lời, bèn xoay người trở về giường.
Giang Sách Lãng cũng không biết vì sao mình mở cửa, cứ như bị ma xui quỷ khiến, giống hệt một loại xúc động thuở ban sơ vậy.