hông báo tìm người bị áp-phích lễ hội rối gỗ che khuất.
Như ẩn ý rằng khách du lịch không cần biết lịch sử quá khứ, chỉ cần vui vẻ tham gia lễ hội là đủ.
“Toàn trẻ em mất tích sao?” Hạ Vãn Vãn rút ra một tờ thông báo tìm người lật xem: “Lẽ nào Bạch Thư Vũ là con nít? Hay anh ta bị lạc trong ngày hội rối gỗ, sau đó mất tích?”
“Đến cục cảnh sát trước.” Cố Diệp nói.
Đúng như Cố Diệp nghĩ, ở thị trấn này vẫn đầy đủ cơ sở hạ tầng, có trường học, trạm y tế, cửa hàng, quán ăn uống, siêu thị, cục cảnh sát, thậm chí còn cả trung tâm hỗ trợ du khách và thư viện. Nơi này chân thật như thể nó thực sự tồn tại trong một góc nào đó trên thế giới vậy.
Cục cảnh sát là một căn nhà một tầng thấp bé xen kẽ hai màu xanh trắng, sảnh tiếp khách ở mặt trước, văn phòng và phòng hồ sơ nằm ngay mặt sau. Một người cảnh sát đang nhàn rỗi lật báo, anh ta đeo mắt kính, thái độ lơ là, hoàn toàn chẳng toát ra khí chất cảnh sát nhân dân ở cục cảnh sát.
Cố Diệp thì thầm với Giang Sách Lãng: “Chỗ tôi đã bỏ hết kiểu bộ đàm gắn bên hông anh ta rồi.”
Giang Sách Lãng gật đầu.
Thấy có người đến, anh chàng cảnh sát cũng chấn chỉnh lại, ho khan hai tiếng rồi đứng lên: “Đây không phải trung tâm hỗ trợ du khách, nếu các người muốn tìm hiểu thông tin liên quan về rối gỗ thì có thể đến gặp mấy cô gái đó, nơi này không phục vụ khách du lịch.” Thái độ ngang ngược vô lý, cứ như Mạnh Lan vừa mới quấy rầy giấc mơ đẹp của anh ta.
Hạ Vãn Vãn nở nụ cười ngọt ngào, cô ấy cố gắng điều chỉnh giọng mình để nghe có vẻ dịu dàng đáng yêu, hỏi: “Xin lỗi vì đã làm phiền anh, nhưng chúng em tới để tìm người ạ.”
“Tìm người?” Anh chàng cảnh sát buông tờ báo trong tay, thấy khuôn mặt đáng yêu của Hạ Vãn Vãn, anh ta thả lỏng trong vô thức: “Ai, trong thị trấn à?”
“Bạch Thư Vũ, người chúng em muốn kiếm tên Bạch Thư Vũ, anh có thể tra thử giúp em không ạ? Đó là con của cậu em, chúng em đến đây để tìm anh ấy.” Hạ Vãn Vãn tỏ vẻ vừa nôn nóng vừa đau lòng, như thể giây tiếp theo đôi mắt sẽ lập tức ngập trong nước mắt, ai mà có thể từ chối một cô gái đang nũng nịu đây.
Thái độ thiếu kiên nhẫn trên mặt anh chàng cảnh sát có phần dịu xuống, anh ta cũng chẳng chịu nổi sự tra tấn mềm mại của Hạ Vãn Vãn: “Tôi sẽ tra thử giúp cô, ba chữ nào vậy, là người của thị trấn này sao?”
“Bạch Thư Vũ, Bạch trong màu trắng, Thư trong sách vở, Vũ trong Đại Vũ (*).” Hạ Vãn Vãn trả lời.
(*) 大禹 - Đại Vũ là một vị hoàng đế huyền thoại trong lịch sử Trung Quốc. Ông là đại diện xuất sắc của các anh hùng chống lũ lụt ở Trung Quốc cổ đại và là biểu tượng của tinh thần dân tộc.
Còn ba người kia thì đứng ở vị trí cách Hạ Vãn Vãn hơn ba mét.
Mạnh Lan khoanh tay trước ngực, nhỏ giọng hỏi Cố Diệp: “Cố Diệp, anh thấy sao?”“Từ góc độ chuyên môn, không được phép làm vậy đâu. Em nghĩ xem, nếu em bảo nam minh tinh nào đó là chồng mình, muốn tìm địa chỉ gia đình của anh ta, thế có hợp lý không? Đầu tiên, quy trình trình báo này vốn đã không đúng, huống chi việc đây cũng ảnh hưởng đến hình tượng cảnh sát nhân dân của bọn anh quá, anh muốn giáo dục anh ta thật đấy!” Cố Diệp tức giận bất bình: “Còn nữa, trông anh ta cà lơ phất phơ cực, không hề giống cảnh sát tí nào!”
Mạnh Lan cắn môi nhẹ: “Em không đề cập tới điều này, em đang nói về chuyện người dân mất tích. Huống hồ logic nhiệm vụ đều không phải giống thế sao, việc này rất bình thường mà, chỉ cần logic bản thân nhiệm vụ trước sau vẫn thống nhất là được.”
Giang Sách Lãng không lên tiếng, chỉ hơi nhướng lông mày, anh cảm thấy bản thân đã phát hiện ra chi tiết đáng chú ý.
Cố Diệp ảo não: “Để lát nữa anh đi hỏi han tình hình của những đứa trẻ mất tích này.” Anh ấy thuận tay sờ sờ, phát hiện thẻ cảnh sát mà mình luôn mang theo đã biến mất từ lúc nào.
“Hay anh cũng làm nũng như Hạ Vãn Vãn thử?”
Qua hai lần tìm khắp hệ thống, anh chàng cảnh sát nghiêm túc trả lời Hạ Vãn Vãn: “Trấn Dương Quang không có người tên Bạch Thư Vũ, cô xác định anh ta ở đây à? Tôi đã tra hết danh sách hộ gia đình và khách du lịch đăng ký rồi, nếu anh ta ở nhà nghỉ mô tô thì tôi cũng có ghi chép, nhưng rõ ràng chẳng nơi nào xuất hiện tên anh ta cả, chuyện này kỳ lạ thật. Người các người đang tìm là ai, chẳng lẽ là nhân viên của đoàn múa rối gỗ? Cậu của cô có cho cô cách liên hệ nào khác không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
“Đã lâu rồi bọn họ không liên lạc với nhau. Cậu em bệnh nặng nên mới nhờ em tới tìm anh ấy, nếu tìm không được em cũng không biết phải giải thích sao với người trong nhà nữa! Liệu anh ấy gặp chuyện gì rồi ư?”
Mạnh Lan chưa bao giờ biết kỹ thuật diễn của Hạ Vãn Vãn cao siêu đến thế, nói rơi nước mắt thì sẽ rơi nước mắt ngay. Nhưng họ cũng hiểu, nếu không kiếm được manh mối nào ở đây, con đường này xem như đứt đoạn.
Trước khi đi, Cố Diệp còn muốn níu kéo một chút, tìm hiểu xem Bạch Thư Vũ có dính dáng gì tới những đứa trẻ mất tích đó không. Anh ấy móc một tờ thông báo tìm người ra, bước lên hỏi: “À này, thưa anh. Tôi muốn tìm hiểu một chút, tiến độ điều tra những đứa trẻ mất tích này thế nào rồi?”
Mạnh Lan: …
Anh đừng tưởng bản thân nói “Thưa anh” thì người ta sẽ nghĩ anh lịch sự.
Không ngoài dự đoán, anh chàng cảnh sát chỉ liếc nhanh Cố Diệp, trông hết sức chán ghét, chẳng muốn trả lời.
Hạ Vãn Vãn nhận ra bầu không khí khác thường, bèn vội vã giải vây: “Ầy, đây là anh trai em, anh ấy chỉ lo lắng mấy đứa nhỏ thôi ạ. Anh ấy cũng là một cảnh sát, bệnh nghề nghiệp ấy mà.”
“Thế ư.” Cảnh sát đánh giá Cố Diệp: “Trấn Dương Quang với tỷ lệ phạm tội 0%, là nơi an toàn nhất thế giới. Chẳng đứa trẻ nào mất tích hết, con cái bọn họ chỉ ra ngoài chơi, vậy thôi. Anh cũng biết đấy, cuộc sống này thoải mái quá, có vài kẻ rảnh rỗi không biết làm gì nên cứ thích gây chuyện, chỗ chúng tôi sao trộm con nít được, người dân ở đây đều gặp nhau sớm chiều mà? Hơn nữa, trộm con nít thì có ích lợi gì chứ?”
Hạ Vãn Vãn xua tay, vội vàng giải thích: “Ý em là, thị trấn này có xảy ra chuyện gì kỳ lạ không? Những đứa trẻ này sao lại mất tích?”
“Tôi đã bảo, tại bọn chúng ham chơi thôi! Qua hai ngày đã về nhà rồi! Lần trước thực sự là vậy đó, bọn nhỏ chạy nhảy lên núi, chơi suốt hai ngày trời mới chịu về nhà. Chẳng xảy ra chuyện gì cả, các người bớt lo đi.” Anh chàng cảnh sát cảm thấy nhóm người này như mắc bệnh tâm thần, cứ chuyện bé xé ra to.
Cửa kính cục cảnh sát bị đẩy ra.
Một cảnh sát áo mũ chỉnh tề bước vào, thái độ nghiêm túc, sống lưng thẳng tắp, cảnh phục phẳng phiu không một nếp nhăn. Nhìn thấy bốn người xa lạ, anh ta hỏi thăm như thường lệ: “Các vị cần chúng tôi giúp gì sao?”
Anh chàng cảnh sát lên tiếng trước: “Anh Phương à, không có chuyện gì thật đâu. Cô gái này đến kiếm người, em đã tra tìm hết hệ thống rồi, chỗ chúng ta không có người đó.”
“Tên gì?” Cảnh sát Phương hỏi.
“Bạch Thư Vũ.” Hạ Vãn Vãn như thể bắt được rơm cứu mạng: “Anh có ấn tượng không?”
“Không có.” Cảnh sát Phương trả lời ngắn gọn.
Anh chàng cảnh sát nhăn mày nhăn mặt: “Em đã bảo bọn họ không có người này ở đây, rồi họ lại muốn hỏi về vụ án mất tích. Đây không phải trò đóng vai trinh thám mà học sinh tiểu học hay chơi sao, bây giờ khách du lịch đều giống vậy à?”
Cảnh sát Phương lạnh lùng nhìn anh chàng cảnh sát, giọng điệu bình thản nhưng đầy uy nghiêm, anh ta răn dạy trước mặt bốn người: “Tôi dặn cậu thế nào? Đây không phải trò chơi đóng vai gì hết, thật sự đã xảy ra việc trẻ em mất tích. Cậu không lo tìm, lại còn ngồi chỗ này đọc báo? Nếu trẻ em bị bắt cóc, hoặc bị dụ dỗ thì sao? Cậu nên biết xấu hổ với bộ cảnh phục này đi!”
Bị cảnh sát Phương mắng xong, anh chàng cảnh sát hệt như chó cụp đuôi, đành xám xịt đặt tờ báo sang một bên, nhưng giọng điệu vẫn không phục chút nào: “Em đã hỏi rồi, con của họ đã ra ngoài chơi thật, vào mùa hè này con nít thường xuyên chạy nhảy không về nhà, anh lo lắng gì chứ? Hai ngày trước không phải con gái của chú nhà nghỉ kia cũng đi lạc ư, con bé về rồi đấy. Em đã bảo anh đừng suy nghĩ linh tinh mà, anh được điều tạm qua đây, không hiểu lối sống của thị trấn chúng ta, nhất định sẽ không có chuyện đâu, em đảm bảo với anh!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
“Cậu dựa vào đâu mà dám đảm bảo! Xảy ra chuyện ai chịu trách nhiệm hả?” Cảnh sát Phương tức giận: “Lo làm việc của cậu đi! Đừng lải nhải dài dòng trước mặt tôi nữa!”
Rồi anh ta ngoảnh đầu lại, đối diện với Hạ Vãn Vãn, nói: “Thành thật xin lỗi vì đã để chuyện này xảy ra, tôi sẽ hỗ trợ tìm người mà các vị muốn tìm. Bạch Thư Vũ đúng không? Có thể cho tôi biết tuổi tác và ngoại hình của anh ta thế nào không?”
Hạ Vãn Vãn nhìn về phía Mạnh Lan nhờ giúp đỡ.
Giang Sách Lãng trả lời: “Bạch Thư Vũ, hai mươi bảy tuổi, nam, ắt hẳn chỉ mới đến trấn Dương Quang gần đây, phiền anh chú ý một chút. Có thể anh ta dùng tên giả, thế nên phải nhờ anh tiến hành kiểm tra. Thật ra Bạch Thư Vũ là một bệnh nhân mà chúng tôi phải chăm sóc đặc biệt, anh ta mắc chứng rối loạn bùng phát gián đoạn. Nếu bỏ mặc anh ta bên ngoài, chúng tôi lo lắng sẽ gây hại đến người khác.”
Thái độ của cảnh sát Phương trở nên nghiêm trọng, anh ta nhỏ giọng đáp: “Được, tôi biết rồi. Nếu có manh mối tôi sẽ nhanh chóng báo cho các vị.”
Quả thực ở cục cảnh sát họ cũng không hỏi được gì.
Bốn người rời đi.
Cố Diệp nói: “Cảnh sát Phương mới giống một cảnh sát, còn tên cảnh sát kia ba phải chẳng khác nào lưu manh. Sao có trẻ em mất tích mà lại chẳng chịu đi điều tra? Vô trách nhiệm thật sự!”
Giang Sách Lãng phân tích: “Anh không nghe thấy việc cảnh sát Phương được điều tạm qua đây thôi sao? Có lẽ anh ta không biết bí mật của trấn Dương Quang.” Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, phát hiện đã gần giữa trưa, bèn hỏi: “Chốc nữa đi ăn trưa sớm không? Hình như người dân trấn nhỏ thường tới quán cà phê lắm, tôi tin chúng ta có thể tìm được manh mối ở đó.”
Quán cà phê cũng là địa điểm hôm qua ông chủ nhà nghỉ đề cử cho bọn họ.
Quán ăn mang phong cách McDonald"s, logo hình burger thịt bò phô mai hai tầng. Khu vực ăn uống được chia thành bên trong và bên ngoài, ngoài quán được dựng nhiều chiếc dù màu đỏ trắng, một cặp đôi đang ngọt ngào ăn món khoai tây chiên.
Bốn người ngồi trên ghế dài nhà ăn.
Người phục vụ bước tới, bưng lên bốn ly nước chanh: “Các vị muốn ăn gì? Ở đây chúng tôi có bánh tổ ong, bánh khoai tây bào chiên, hamburger, mì ý. Hamburger thịt bò tái vừa ngon lắm, nó là món đặc trưng của chúng tôi, hầu như ngày nào tôi cũng phải ăn một cái.”
“Vậy hamburger nhé.” Mạnh Lan khép thực đơn lại.
Người phục vụ ghi lên sổ xong, móc ra một con rối gỗ nhỏ từ trong túi: “Đây là hàng sản xuất giới hạn trong lễ hội rối gỗ, hằng năm chỉ đúng thời điểm này mới có, tặng cho các vị. Đúng rồi, các vị có thể tới phía trước mua vé, lễ hội rối gỗ này nổi tiếng cực kỳ, người ở thành phố gần đây đều đến xem.”
Rối gỗ được làm bằng gốm sứ sơn màu, mỗi khớp nối đều có thể hoạt động. Nó mềm oặt ngồi trên bàn, con mắt màu lam nhìn Mạnh Lan đăm đăm.
“Cảm ơn.”
Trẻ con chạy loanh quanh trong cửa hàng hamburger, đứa nhỏ chạy tới cạnh người phục vụ nũng nịu đòi búp bê: “Chị ơi, có thể cho chúng em một con không ạ? Em cũng muốn có búp bê, chị cho em trai mà không cho em huhu!”
Người phục vụ nhẹ nhàng cười: “Đương nhiên là được.”
Cô ấy đưa cho mỗi người bạn nhỏ một con: “Mấy đứa cất kỹ đó, mất rồi thì không có nữa đâu.”
“Vâng ạ!”
Cậu bé hôn “Chụt” lên mặt búp bê, ôm vào lòng, yêu thích không buông tay.
Thế nhưng, sau khi chứng kiến hành động của cậu bé, một người phụ nữ trong góc đã để lộ ánh mắt vô cùng sợ hãi và lo lắng, lập tức lớn tiếng mắng: “Buông mấy con rối gỗ đáng chết đó ra! Nếu tụi bây không muốn xảy ra chuyện thì mau vứt chúng nó đi!”