Lúc đó nàng vừa thẹn vừa sợ, rớt nước mắt uy hiếp hắn, sẽ bảo nhị ca nàng móc mắt hắn. Dù vậy, hắn vẫn kiên nhẫn tùy ý nàng hồ ngôn loạn ngữ.
Về sau ….. đúng là rất đau, cả quá trình nàng đều khóc, hắn cũng ôn nhu dừng lại, hôn lên nước mắt nàng.
Ba ngày đầu tân hôn, thực sự quá ngọt ngào, nhưng chỉ vì một ly trà của Liễu thị, đã hủy hoại cả đời bọn họ ……
Tô Ngọc Dung không hiểu, vì sao trong giờ khắc này, những việc xảy ra từ mấy chục năm trước, vẫn rõ ràng như vậy, cứ như đang xảy ra trước mắt nàng.
Nhưng những hình ảnh đó, chỉ càng khiến nàng thêm bực bội. Nàng nâng chân đá Phong Vu Tu, hắn không chỉ linh hoạt tránh được, còn thuận thế ngồi xuống cạnh nàng, vươn tay ôm vai nàng!
“Ngươi buông ta ra!” Động tác của Phong Vu Tu khiến Tô Ngọc Dung sợ tới mức hét chói tai, nàng giống như mèo con, nâng móng vuốt điên cuồng đấm đánh cào cấu nam nhân trước mặt!
“Tô Ngọc Dung ngươi …… Ngươi đừng vô cớ gây rối, ngươi …..” không nói đến việc Phong Vu Tu còn chưa kịp cảm nhận độ ấm thân thể nàng, đã bị đẩy ra, giờ trên mặt, trên vai còn nghênh đón một trận đấm đánh túi bụi, hắn chỉ có thể cúi đầu nâng tay tránh né: “Tô Ngọc Dung! Ta dễ dãi với ngươi quá đúng không? Ngươi động thủ với ta nhiều lần như vậy? Có tin ta đánh mông ngươi không?”
“Ngươi!” Tô Ngọc Dung vừa nghe vậy, càng tức điên, nâng móc vuốt cào mặt hắn: “Ta giết ngươi!”
(Quả là công phu kinh điển của tỉ muội chúng ta!)
“Nữ nhân điên này …. Ai da mặt ta!” Phong Vu Tu vốn định trốn, chung quy cũng không thể để mặt bị thương được, nhưng trong nháy mắt, trong đầu hắn chợt lóe, cao kiến thoảng hiện trong trí nào, hắn dứt khoát đưa mặt để nàng cào, miệng càng nói lời kích bác nàng: “Ngươi sợ cái gì? Vì sao ta tới gần một chút cũng không được?”
“Chúng ta là phu thê danh chính ngôn thuận, đừng nói đến việc ta đến gần ngươi, dù ta có làm việc gì với ngươi đi nữa, cũng đều là việc thiên kinh địa nghĩa! Ngươi không được phép đánh ta …. Ai da, cổ ta! Tô Ngọc Dung, đừng có hành xử như người đàn bà đanh đá thế nữa! rõ ràng đêm tân hôn ngươi rất ôn nhu, sao giờ lại như vậy …. Ngang ngược! A! Mũi ta chảy máu rồi!”
“Ngươi câm miệng, câm miệng cho ta! Ta ghét ngươi, ngươi cút xa ta ra!” Tô Ngọc Dung điên cuồng cào hắn, vành mắt tức đến đỏ!
Đên tân hôn! Đêm tân hôn!
Nàng vô cùng thống hận! Trong sạch của nàng, cả đời nàng, lại một lần nữa dính líu đến tên cẩu nam nhân này, nàng hận! Ông trời không có mắt!
“ Ta đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi!”
trên mặt, trên cổ Phong Vu Tu nóng rát, tùy tiện sờ cũng thấy vệt máu, vết thương trên mặt nhiều như vậy, rất thuận mắt đây. hắn cười âm hiểm, bắt lấy đôi tay đang múa may của Tô Ngọc Dung, dưới ánh mắt hoảng sợ của nàng, hung hăng áp nàng trên nệm giường, cực kì bá đạo hôn môi!
(Hú hú! I’m so hot! So so so hot hot hot)
Nháy mắt đó, hô hấp Tô Ngọc Dung như dừng lại, người nàng cứng đờ như tảng đá, trên người tựa như bị một ngọn núi lớn đè ép, nàng không cử động, không thốt lên lời, chỉ có thể trừng mắt nhìn ánh mắt đầy ý cười xấu xa của cẩu nam nhân trước mắt!
Còn trên miệng thì như bị bỏng!
Phong Vu Tu mỉm cười nhìn biểu tình kinh ngạc của nàng. Nàng kinh hách đến mức khuôn mặt hàm xuân đỏ ửng, cặp mắt mở lớn, làn thu thủy gợn sóng, tựa như bầu trời hạ đầy sao lộng lẫy phản chiếu trên mặt hồ sóng nước lấp lánh.
(Vâng làn thu thủy thực ra chỉ là ánh mắt chị! anh Tu liên tưởng ghê trời ghê!)
Ánh mắt rung động đó chiếu vào đáy mắt Phong Vu Tu, thâm nhập lòng hắn, hắn chỉ cảm thấy trong lòng như có gì đó ngo ngoe rục rịch, rất muốn nghĩ đó là thứ gì, nhưng đều bị cảm xúc ấm áp mềm mại trên môi thiêu rụi!
Hô hấp đan xen, tim đập cuồng loạn! Giờ khắc này không khí xung quanh phảng phất như ngưng lại!
Tô Ngọc Dung trừng mắt, nhìn khuôn mặt hắn đan xen đầy vết máu, hận ý trong lòng nháy mắt dâng lên tận trời, nàng dùng toàn bộ sức lực nâng tay tát hắn!
“Bang!” một tiếng giòn vang, Phong Vu Tu hứng trọn cái tát của nàng, cơ hồ trong nháy mắt, nửa khuôn mắt hắn sưng đỏ, có thể thấy, Tô Ngọc Dung quả thực vô cùng tức giận!
Phong Vu Tu vui đến ngốc, bị Tô Ngọc Dung tức giận đá văng xuống đất, vẫn còn cười liệt miệng!
“Súc sinh! Vô sỉ!” Tô Ngọc Dung tức điên, hoảng loạn đứng dậy, tóc tai tán loạn, vạt áo hơi mở cũng không thèm quan tâm, đôi mắt đỏ bừng của nàng chỉ vội vàng tìm vũ khí để giết chết tên nam nhân xấu xa này!
Nhìn một vòng quanh phòng, không thấy vũ khí nào sắc bén, nàng chỉ có thể cầm bình hoa trên bàn ném Phong Vu Tu: “Ta giết ngươi!”
Tiếng sứ vỡ vụn, bình hoa vỡ nát trên mặt đất, Phong Vu Tu vội né tránh, nhìn bộ dáng tức giận rơi nước mắt của nàng, cũng không dám chọc nàng thêm nữa, liền vội kêu: “Tô Ngọc Dung! Ngươi đừng quên phu thê chúng ta đã động phòng hoa chúc, ta hôn ngươi một chút thì sao? Ngươi lại dám mưu sát phu quân? Ngươi quá độc ác!”
“Ngươi câm miệng!” Tô Ngọc Dung tức giận khóc, không ngờ tên nam nhân cầm thú này dám động chân động tay với nàng, nhưng nàng đánh không lại hắn, ông trời ơi, tại sao phải hại nàng? Để nàng chết luôn không phải là xong chuyện sao?