Editor: DiênBùi Cảnh xin nghỉ cho cả hai, muốn đưa Bạch Du đi biển.
Bạch Du chưa từng đi biển, cũng chưa bao giờ leo núi. Những hoạt động giải trí này rất xa vời với sinh hoạt của cậu.
Đồ đạc của hai người không nhiều lắm, chỉ dùng một va li là xếp xong, thiếu gì thì tới nơi sẽ có người chuẩn bị.
Trước khi đi, có một người không ngờ tới tìm đến cửa. Lúc ấy Bùi Cảnh ra ngoài mua đồ, Bạch Du nghe thấy tiếng gõ cửa, tưởng là hắn không mang chìa khóa nên đi ra mở cửa. Trông thấy người bên ngoài, cậu sửng sốt hồi lâu mới gọi một tiếng: "Bà ngoại."
Bà cụ mặc áo hoa ngắn tay, mái tóc hoa râm được khăn trùm lại, lưng còng, bên chân là một túi da rắn nặng trĩu, được cột lại bằng dây đỏ. Bà nhìn đứa cháu trai ra mở cửa đã cao hơn bà nửa người, há miệng mấp máy hồi lâu vẫn không nói được thành câu, các nếp nhăn trên mặt xô lại vào nhau, hai mắt ngấn nước.
"Tiểu, Tiểu Du..."
Trong chớp mắt, bà đã tưởng người mở cửa là đứa con gái đã mất nhiều năm của mình...
Đã lâu thật lâu Bạch Du chưa gặp lại bà ngoại, tâm trạng cậu có hơi phức tạp, không giả vờ thân thiết được, cũng không lạnh nhạt nổi. Nhìn dáng vẻ nước mắt lưng tròng của bà, cậu gọi thêm một tiếng "bà ngoại" rồi đưa bà vào nhà ngồi.
"Không, bà không vào đâu." Bà lau nước mắt, cháu ngoại của bà sống cũng tốt lắm, đồ đạc trong nhà thu xếp ổn thỏa. Một người bà đã lâu không gặp cũng không thân thiết như bà sao có thể không biết xấu hổ mà đi vào, "Bà nghe nói bố cháu tìm được cháu nên mới tới đây, hắn tìm cháu làm gì? Không làm gì cháu chứ?"
Bạch Du lắc lắc đầu, không nói sự thật: "Ông ta tới một chuyến rồi đi về rồi."
"Thế thì tốt, thế thì tốt rồi." Bà vỗ vỗ ngực như yên lòng, "Bà không biết hắn nghe ngóng được từ chỗ nào, nếu sau này hắn còn tới tìm cháu thì cháu đừng mềm lòng. Tiểu Du à, hắn nợ một đống, suốt ngày lêu lổng không làm ăn đàng hoàng nên không ai muốn ở với hắn, tới tìm cháu chắc chắn cũng không có ý gì tốt."Bạch Du "dạ" một tiếng đồng ý.
Nói xong, bà mở cái túi da rắn bên chân, nói: "Mấy thứ này là bà mang từ quê ra, một ít khoai tây, còn có hành, rau hẹ, xà lách, củ cải các thứ là của nhà trồng được cả. Thêm con gà mái, bà đã làm lông mổ ruột xong rồi, cháu hầm ăn là được. Đồ ăn trong nhà vừa sạch vừa lành mạnh, cháu đang đi học cần phải tẩm bổ cho đầu óc, cháu cầm lấy mà ăn."
"Không cần đâu, bà ơi, thật đấy. Một mình cháu ăn không hết, với cả cháu cũng không biết nấu ăn."
Bạch Du không nhận, bà nắm chặt tay cậu: "Cháu không lấy thì bà lại phải vất vả mang về. đường thì xa đồ thì nặng, thế chẳng hóa ra là bắt bà chịu tội à? Nghe lời, nhận đi, có đáng mấy đồng đâu."
Bà lại lấy một túi bóng màu đỏ trong túi quần, mở ra, bên trong là từng bó tiền mặt cóp nhặt bó lại chỉnh tề.
"Tiểu Du, bà biết mấy năm nay cháu sống một mình rất khổ, chắc là cháu rất giận bà, chắc, chắc chắn là vậy. Mấy năm trước bà đưa cháu tiền học cháu cũng không lấy, trả về cho bà hết. Sau này cháu lên cấp ba, bà không biết cháu học ở đâu nữa. Bà xin lỗi cháu, thằng chú cháu ngang bướng, càng nhiều tuổi càng khó nói."
Bà nắm lấy tay Bạch Du, nhét túi bóng vào tay cậu. Bàn tay bà vàng vọt nhăn nheo như vỏ cây, vỗ vỗ cậu: "Cháu cầm đi, cầm lấy, bà không biết còn tới thăm cháu được mấy lần..."
Bà giơ tay lên như muốn vuốt ve mặt cậu, giơ được một nửa thì dừng lại, dường như bà hơi ngượng ngùng nên lại thu tay về, thở dài rồi quay người vịn tường bước từng bậc cầu thang đi về.
Bạch Du đóng cửa lại, nhìn túi da hơi rách bên chân, nhớ tới lời bà ngoại nói trước khi đi.
Bà nói, bố mẹ cậu trước khi làm đám cưới chưa tìm hiểu nhau, khỏi nói đến thích. Ở quên toàn như thế, đến tuổi thì làm lễ theo lệ là có thể lấy nhau, không thể không lấy, nếu không sẽ bị người chọc cột sống. Sau khi cưới mẹ cậu mới biết mình lấy phải một thằng tồi, nản lòng thoái chí, tự mình làm chút buôn bán nho nhỏ. Đến lúc phát hiện mình có thai, mẹ cậu rất vui, trông tươi tỉnh hạnh phúc hơn trước nhiều.
Mẹ cậu rất mong chờ cậu chào đời, vừa mang thai không lâu đã lấy tên cho cậu, rất yêu thương cậu.
Bạch Du cắn môi, hai mắt nhòa đi, giờ nói chuyện này với cậu làm gì? Cậu biết rồi thì có ích lợi gì không? Cậu đã qua cái tuổi cần được yêu thương, đã qua cái tuổi đó từ lâu lắm rồi.
Cắn môi nhẫn nhịn dần biến thành bật khóc thút thít, sau cùng lại thành gào khóc không thể khống chế.
Bạch Du ngồi xổm trên sàn, khóc thê lương, nước mắt rơi xuống như mưa, cố gắng đến mấy cũng không ngừng được, như thể muốn giải tỏa hết mọi sự tủi thân, mất mát, đau khổ suốt mấy năm qua, cả người run lên bần bật.
Không biết bả vai được ôm lấy từ khi nào, Bạch Du nước mắt giàn giụa, không nhìn rõ cái gì. Bùi Cảnh ôm cậu, không hỏi một câu, chỉ dịu dàng vỗ lưng cậu, mặc cho cậu xả ra hết.
"Bùi Cảnh, Bùi Cảnh..."
Bạch Du ôm cổ hắn, nước mắt nóng bỏng như muốn nung chảy da thịt hắn. Bùi Cảnh bế cậu lên, ngồi xuống giường rồi ôm cậu vào lòng. Bạch Du như chim non tìm kiếm ấm áp, cuộn người dính sát vào hắn.
"Bùi Cảnh, cậu thích tôi không? Cậu yêu tôi không?"
Như bắt lấy cọng rơm cuối cùng, nếu bị phủ nhận thì sẽ vỡ nát, sẽ chết.
"Thích." Bùi Cảnh nâng mặt Bạch Du, nhìn hai mắt đẫm lệ mơ màng của cậu, cúi đầu hôn, hôn lên từng giọt nước mắt để cậu có thể nhìn rõ hắn: "Bạch Du, tôi thích cậu, tôi yêu cậu."
Bạch Du thở dốc, vì khóc to quá mà hơi sốt lên. Cậu cũng ôm lấy mặt Bùi Cảnh: "Không được lừa tôi, đừng rời khỏi tôi..."
Hai người ghé lại gần nhau hơn, sau đó hôn nhau kịch liệt, thậm chí không thể nói là hôn. Đó là cắn, là nuốt, là khao khát muốn hòa tan máu thịt đối phương vào cơ thể mình.
Bạch Du đè Bùi Cảnh xuống giường, cắn hắn như con thú nhỏ: "Yêu tôi, Bùi Cảnh, yêu tôi..."
Cậu cởi quần áo cả hai, chủ động ngồi lên, vừa khóc vừa cưỡi.
"Ưm... Bùi Cảnh, làm tôi, bắn bên trong, bắn đầy tôi..." Ưỡn eo lắc mông, đâm rút tận cùng, mỗi lần lắc eo là một lần lặp lại, "Bùi Cảnh, cậu có yêu tôi không? Bùi Cảnh..."
Bùi Cảnh trả lời hết các câu hỏi của Bạch Du, không quan tâm phải lặp đi lặp lại bao nhiêu lần. Cậu bảo làm thì làm, bảo dừng là dừng, nói bắn là bắn. Cuối cùng, Bạch Du mệt mỏi, khóc cạn nước mắt, cả người lịm đi bị Bùi Cảnh đè ngược lại, nhấc chân cậu lên, hai tay lướt qua vai chống lên đầu giường, quỳ gối chịch cậu.
"Cậu thì sao, Sao Nhỏ, cậu có yêu tôi không?"
Trên mặt Bạch Du toàn là nước mắt, mặt đỏ rực đến bất thường, nhiệt độ cơ thể cũng cao đến lạ thường. Tuy rằng đã khóc hết nước mắt nhưng thịt huyệt bên dưới như được rót nước ấm, hút lấy dương v*t óng ánh nước. Cậu bị đè trên giường của mình, hoa huy*t được dương v*t chỉ thuộc về nó cắm vào, vươn tay ôm lấy chó con nhận mình là chủ nhân, trả lời: "Yêu."
"Bùi Cảnh, tôi yêu cậu."
"Tôi cho cậu tình yêu của tôi, cậu cho tôi yêu thương của cậu, chúng ta không bao giờ xa nhau, được không?"