Gương mặt cậu thiếu niên tái nhợt, ánh mắt hoảng sợ hệt như một con dao bén nhọn xuyên thẳng vào đáy lòng mềm mại nhất của kẻ tưởng như chẳng bao giờ có thể đả động như Brendon, kéo theo đó là cơn đau đớn phải một lúc lâu sau mới dần dấy lên, khiến bước chân Brendon khựng lại ngay lập tức.
Brendon không thể ngờ rằng Kỷ Lăng lại sợ mình đến như vậy.
Anh ấy chỉ muốn an ủi cậu một chút mà thôi.
Brendon nhìn sắc mặt sợ hãi của thiếu niên thì nhất thời tiến không được, lùi không xong.
Phải mất một hồi lâu sau, anh mới cất chất giọng khàn đứt quãng nói: “Đừng sợ.”
Kỷ Lăng lùi đến mức không thể lùi hơn được nữa, dán tấm lưng mình vào vách tường lạnh như băng, lòng run sợ nhìn người đàn ông to cao trước mặt, vốn đã chuẩn bị sẵn tư thế bị no đòn… Ai ngờ lại thấy Brendon dừng bước, còn bảo cậu đừng sợ.
Cậu đớ cả người, đôi mắt không nén được lộ ra vẻ nghi hoặc.
Cậu lặng lẽ liếc mắt nhìn gương mặt góc cạnh đầy lạnh lùng lại hung dữ của Brendon, trộm nghĩ, tôi khiến Ninh Ngọc chật vật đến mức này rồi, ngay cả thuốc phá hủy gen suýt chút nữa cũng dùng mà anh còn không tức giận hả? Không bàn đến những nhân tố khác thì ít nhất Ninh Ngọc cũng là đồng chí vào sinh ra tử với anh kia mà! Tên đồng lõa Đặng Đông kia cũng bị anh hành cho ra bã, thế mà anh lại bỏ qua cho tên đầu sỏ là tôi đây?
Không sợ mới lạ ấy!
Chỉ cần nghĩ đến chuyện mình có khả năng sẽ bị vị Nguyên soái đang tức điên này đánh tơi tả sau đó phải quay về vạch xuất phát làm lại từ đầu là chân Kỷ Lăng đã muốn nhũn hết cả ra rồi, bên ngoài mạnh miệng bên trong run bắn, lập cập nói: “Nếu, nếu anh mà dám động đến tôi, ba tôi sẽ không tha cho anh đâu!”
Kỷ Lăng cố gắng trợn mắt trừng anh ấy, nhưng cơ thể run lẩy bẩy đã thể hiện rõ nội tâm cậu từ lâu rồi… Brendon: “...”
Nhìn thấy thiếu niên sợ hãi không thôi nhưng vẫn cố làm ra vẻ mạnh mẽ kiêu căng, chẳng biết là nên tức giận hay nên thấy buồn cười nữa… Lòng anh ấy rối bời chẳng biết nên làm sao, vừa đau lòng lại vừa thương cho cậu.
Nếu như là mình ngày trước, ắt hẳn khi thấy cảnh tượng này sẽ chỉ thấy chán ghét thôi nhỉ, cho rằng cậu cũng chỉ là một tên cậu ấm tham sống sợ chết khác, mà người như thế có chết cũng chẳng có gì đáng tiếc.
Nhưng anh ấy của hiện tại, không thể nào sinh ra bất kỳ nỗi ác cảm nào với cậu thiếu niên này nữa.
Sự sợ hãi của cậu thiếu niên lúc này không hề là giả vờ, cậu sinh ra trên Đế Tinh phồn hoa xinh đẹp, được cưng chiều hết mực từ nhỏ, bản chất cũng chỉ là một đứa bé nhát gan sợ đau mà thôi… Nhưng một thiếu niên cao quý trời sinh nhát gan là thế, lại có thể vượt muôn trùng núi đao biển lửa, vào khoảnh khắc tất cả mọi người đều buông xuôi, mạo hiểm tính mạng xuất hiện trước mặt mình.
Cứu một người vốn xem thường cậu, lại từng tổn thương cậu.
Hiền lành đến mức nào?
Lại cần biết bao nhiêu can đảm?
Mặc dù bề ngoài trông cậu thiếu niên này chẳng khác gì so với đám cậu ấm cô chiêu kia, nhưng vào thời khắc mấu chốt, cậu đã bộc lộ rõ sự lương thiện và dũng cảm của mình, những đức tính ấy không hề thua kém bất cứ một quân nhân đang bảo vệ quốc gia nào cả.
Cậu có một tâm hồn can đảm sáng chói hơn bất kỳ ai… Thế nhưng, thế nhưng lại chẳng có được sự tôn trọng và kính phục xứng đáng.
Ai nấy đều thấy được sự tốt đẹp của Ninh Ngọc, nhưng không một ai thấy được sự tốt đẹp của cậu.
Chuyện này thật sự không công bằng chút nào.
Nỗi thương cảm ấy hệt như một bàn tay bóp chặt con tim Brendon.
Anh ấy nhìn ánh mắt sợ hãi đầy cảnh giác của thiếu niên, dù rất muốn tiến lên, nhưng lại sợ sẽ hù dọa cậu hơn, mãi một lúc lâu sau, Brendon mới hé môi, nhoẻn miệng nở một nụ cười có hơi cứng ngắc, muốn cho cậu thấy mình không hề tức giận.
Anh ấy chầm chậm cất lời: “Tôi sẽ không làm gì cậu đâu.”
Kỷ Lăng nhìn nụ cười “gượng gạo quỷ dị” đầy dữ tợn của Brendon, nhất thời cảm thấy khiếp sợ gấp bội!
Suốt cả hai kiếp, chưa lần nào cậu từng nhìn thấy Brendon nở nụ cười, Brendon trong nguyên tác vốn có tính cách không biết đùa, chẳng biết cười, từ trước đến giờ, trước mặt mọi người anh ta đều mang hình tượng một kẻ mặt lạnh máu cũng lạnh.
Ngay cả với bạn bè hay cấp dưới cũng rất ít khi cười đùa, chứ đừng nói đến việc sẽ nở một nụ cười hiền hòa với loại quần là áo lượt như mình đây, bình thường, bố thí cho một cái nhìn lạnh nhạt khinh bỉ đã tốt lắm rồi…
Hơn nữa, anh trai à, nụ cười của anh giống như đang tiễn tôi ra pháp trường ấy…
Kỷ Lăng đánh nước bọt cái “ực”, cảnh giác nhìn anh ấy: “Anh, thế anh tính làm gì…”
Brendon thấy chẳng những mình không thể an ủi cậu nhóc, mà đối phương thậm chí còn sợ sệt, cảnh giác hơn, đáy mắt liền dấy lên chút khổ sở.
Ngày thường, hầu hết người mà anh ấy tiếp xúc đều là cấp dưới của anh ấy, đám binh sĩ dầm dề trên chiến trường người thô thịt dày chịu khổ chịu đánh, thao luyện như thế nào cũng không có liên quan đến anh ấy, cho tới tận bây giờ anh chưa từng bận tâm đi lo lắng về cảm xúc của họ.
Bạn bè của anh ấy đều là những kẻ mạnh có chung lý tưởng, sống chung với nhau cũng rất tùy tiện, đến khi đấu một trận với kẻ địch thì cứ tàn nhẫn tấn công là được.
Đối với anh ấy mà nói, việc an ủi một ai đó là thứ mà anh ấy chưa bao giờ trải nghiệm qua.
Nhất là phải an ủi một đứa trẻ được nuôi trong lồng son từ bé đang cực kỳ sợ hãi như thế này, thể như chỉ cần mình lớn giọng một chút thôi cũng khiến cậu hoảng mà òa khóc vậy…
Việc này thật sự khiến Brendon cảm thấy nan giải hơn rất nhiều so với việc đối đầu với một chiến dịch hung hiểm.
Hơn nữa, đối phương rõ ràng không tin anh ấy, chống đối lại anh ấy.
Hệt như một con thú nhỏ bị hoảng sợ.
Brendon cười đắng chát, anh ấy nhìn Kỷ Lăng, cố gắng nhẹ giọng nói với cậu: “Tôi biết đây không phải là ý định của cậu, thuốc phá hủy gen là Đặng Đông lấy, phải không?”
Kỷ Lăng nhìn Brendon, trong lòng không sao bình tĩnh nổi, cậu suýt nữa thì tưởng rằng Brendon mọc mắt trên trời nữa đấy.
Sao mà anh ta lại biết chuyện thuốc phá hủy gen do Đặng Đông lấy? Quan trọng hơn cả là, tại sao anh ta phải phủi sạch mọi trách nhiệm giúp mình chứ! Còn nói chuyện với mình bằng giọng điệu an ủi thế này là sao nữa đây…
Chẳng lẽ tình tiết không phải nên là đánh mình không ra hình người xong rồi dẫn Ninh Ngọc rời đi hay sao?
Kỷ Lăng bất chợt nhớ lại sự bất thường của từng người từng người một, đừng nói là ngay cả Brendon cũng bất bình thường luôn đấy nhé? Ý tưởng này khiến Kỷ Lăng muốn khóc luôn, so với việc phải đối mặt với một Brendon chẳng thể đoán ra suy nghĩ, thì cậu bỗng dưng nhận ra là thà có ai đó thẳng thừng ra tay chém gục cậu còn hơn…
Mình làm nhiệm vụ sao mà khó khăn quá vậy hả? Chơi lại lần thứ hai còn nhọc hơn lần thứ nhất thì thôi đi, còn phải đối mặt với một đám cáo già không xuất chiêu theo luật định… không tài nào đoán ra nổi.
Nghĩ lại tất cả những sự kiện diễn ra sau khi mình quay về, nhất thời nỗi buồn tủi ùa đến khiến mắt cậu nóng rát không thôi.
Brendon nhìn thấy khóe mắt ửng đỏ của cậu thiếu niên, như thể đang gánh chịu một nỗi uất ức rất lớn, tay chân anh ấy bắt đầu luống cuống cả lên.
Anh… anh đã cố gắng an ủi rồi, tại sao trông thiếu niên ngày càng khó chịu hơn vậy chứ?
Mình đã nói sai điều gì hay sao?
Brendon hít sâu một hơi, nhìn cậu thiếu niên với cặp mắt ưng ửng đỏ.
Nếu như người không biết chuyện nhìn vào hẳn sẽ tưởng anh ấy bắt nạt cậu… Nhưng thực tế thì ngay cả một câu nặng lời anh ấy cũng chưa hề nói.
Ngay khi Brendon còn lần lữa, nan giải không thôi, chẳng biết mình nên nói gì tiếp đây.
Thì sau lưng đột ngột vang lên tiếng cây trượng làm từ kim loại nhẹ nhàng gõ trên mặt đất, rồi một âm thanh đầy thanh lịch, từ tính, lại có vẻ hơi hững hờ vang lên: “Ồ? Ở đây có vẻ náo nhiệt quá nhỉ.”
Con ngươi Brendon co rút lại, chầm chậm quay đầu về phía sau, đối diện với khuôn mặt cười mà như không cười, lại đầy nho nhã sâu lắng của Carlos.
Đôi mắt Brendon ngay lập tức toát ra vẻ uy nghiêm lạnh giá.
Nãy giờ anh ấy chỉ mải lo nói chuyện với Kỷ Lăng nên không quan sát kỹ xung quanh, Carlos đến đây mà anh ấy cũng không cảm nhận được.
Phản ứng đầu tiên của Brendon là kéo Kỷ Lăng qua hòng bảo vệ lấy thiếu niên.
Vậy nhưng, Brendon vừa mới giơ tay lên đã thấy cậu thiếu niên nãy giờ đứng đối diện anh ấy kinh hoảng không thôi lướt qua người anh ấy, nhanh nhẹn như một con thỏ, rồi nhào thẳng vào trong ngực Carlos!
Tay của Brendon vẫn còn giơ ra giữa khoảng không, vẻ mặt kinh ngạc vô cùng.
Carlos trông có vẻ cũng hơi bất ngờ với hành động “nhào vào vòng tay người” này của Kỷ Lăng, nhưng anh ta nhanh chóng đổi sang nét mặt hết sức dịu dàng, thuận thế giơ tay lên ghì lấy thiếu niên vào trong ngực mình, bàn tay đặt trên vai thiếu niên ra chiều an ủi mà vỗ nhè nhẹ mấy cái.
Brendon dần hoàn hồn, che giấu đi nỗi buồn bã chợt lóe lên trong mắt, vẻ mặt lạnh như băng nhìn Carlos, tay siết chặt thành đấm.
Suýt nữa thì anh ấy quên mất, rằng hiện tại Carlos hãy còn chưa để lộ nanh vuốt của mình, Kỷ Lăng vẫn còn tin tưởng anh ta cực kỳ… Kỷ Lăng nắm chặt áo Carlos, đỏ mắt nói: “Chú Carlos, cứu tôi với!”
Cậu không biết vì sao Carlos lại xuất hiện ở đây, cũng không biết mục đích của anh ta là gì, nhưng đến tận lúc này thì Carlos vẫn luôn giả vờ đối xử tốt với cậu… Đã thế thì, bây giờ anh ra mặt cho tôi đi! Dù sao anh với Brendon vẫn luôn là kẻ thù của nhau mà, ở trước mặt anh ta bảo vệ tôi là chuyện tất nhiên nhỉ? Anh lợi dụng tôi, tôi lợi dụng anh, rất công bằng mà đúng không?
Carlos nhìn đôi đồng tử màu xanh da trời long lanh nước mắt của thiếu niên nhìn mình hệt như nhìn thấy vị cứu tinh, vừa đáng yêu vừa đáng thương là thế, khiến đáy lòng người ta không kiềm được mềm mại hẳn đi, ánh mắt anh ta cũng nhu hòa hơn hẳn.
Mặc dù Brendon không nên hù dọa cậu, nhưng nếu như không nhờ anh ta thì cậu nhóc này sao biết chủ động đến cầu cứu mình kia chứ? Nghĩ tới đó, Carlos cảm thấy trông tên Brendon kia cũng không còn đáng ghét đến thế nữa.
Dù sao thì kiếp này, anh ta cũng sẽ không để Brendon có cơ hội tổn thương cậu thiếu niên này.
Brendon nhìn cậu thiếu niên không hề phòng bị gì cứ thế lao vào trong ngực Carlos, nhìn thấy đôi mắt cậu khi nhìn Carlos lại tin tưởng và ỷ lại như thế, chúng khiến tim anh ấy đau nhói.
Nỗi ghen tị cuồn cuộn trong lồng ngực, hận mình sao lại không thể tiến lên giành lấy Kỷ Lăng từ trong ngực Carlos!
Kiếp trước, chính tên khốn kiếp lạnh lùng tàn nhẫn Carlos này đã đưa Kỷ Lăng cho tên cầm đầu quân phản loạn đầy tàn bạo máu lạnh kia, chỉ vì muốn lấy cái chết của Kỷ Lăng kích thích giới quý tộc bộc lộ sự bất mãn với phản quân, ép buộc Cảnh Tùy phải tiến hành đàn áp dã man bằng vũ lực với phản quân và cả những dân thường ủng hộ đội quân ấy.
Vì để đạt được mục đích của mình mà anh ta không hề do dự hy sinh cậu thiếu niên ấy.
Nếu như không nhờ may mắn, thì lúc ấy Kỷ Lăng có thể đã chết rồi.
Nhưng mà tất cả những chuyện này, Kỷ Lăng của hiện tại vẫn chưa hề biết đến.
Cậu không hay biết tên lang sói Carlos đối xử với cậu trông tốt lành là thế, nhưng lại là một tên hèn hạ tàn nhẫn đến mức nào.
Và sẽ tổn thương cậu, phản bội cậu như thế nào.
Vẻ mặt Brendon lạnh như băng, đôi mắt nhuốm đầy sát ý, lạnh lùng quát: “Buông cậu ấy ra.”
Kỷ Lăng sợ đến đớ cả người, siết lấy vạt áo Carlos chặt hơn nữa.
Carlos cảm nhận được sự sợ hãi của Kỷ Lăng, trong lòng thương tiếc biết bao nhiêu, bèn ôm ghì lấy thiếu niên trong ngực mình.
Sau đấy anh ta ngước mắt nhìn Brendon, nhướng mày lên, nói rất hờ hững: “Hử? Cậu dựa vào đâu mà bảo tôi buông cậu ấy ra?”
Nắm tay của Brendon siết chặt đến mức kêu lên tiếng răng rắc, anh ấy nhìn gương mặt đáng căm giận của Carlos, hận mình sao không thể vung một quyền đập nát cái mặt nạ giả tạo kia ra! Nhưng ánh mặt e sợ của Kỷ Lăng hệt như một gông xiềng vững vàng trói chặt những bốc đồng của Brendon.
Mất một lúc lâu sau, anh ấy mới nhìn Kỷ Lăng, cất chất giọng khàn khàn ngắc ngứ, bảo đảm với cậu: “Cậu tới đây đi, tôi hứa sẽ không làm gì cậu đâu.”
Chỉ cần Kỷ Lăng đồng ý quay lại đây, anh ấy nhất định sẽ bảo vệ cậu thật tốt, dù cho vì thế mà phải trở mặt với Carlos cũng chẳng hề gì.
Vậy nhưng, đáp lại Brendon, chỉ có một cặp mắt đầy sợ sệt mà thôi.
Đáp án này, dường như đã đoán được trước rồi.
Đáy mắt Brendon dấy lên nỗi đau đớn thảm đạm.
Cậu thiếu niên vùi trong ngực Carlos, dùng ánh mắt như thế nhìn Brendon khiến anh ấy tưởng như máu mình đã lạnh buốt, không sao cử động gì được nữa, nỗi đau khổ bất lực hệt như dây mây quấn chặt lấy tứ chi anh ấy, khiến anh ấy không thể không chấp nhận được sự thật trước mắt.
Thiếu niên không muốn rời khỏi lồng ngực ấy, không muốn về bên mình.
Cậu không tin tưởng anh ấy.
Chẳng lẽ anh ấy thật sự có thể nỡ lòng mặc kệ ý muốn của thiếu niên, thà để cậu nhìn mình với cặp mắt đầy hoảng sợ cũng phải cưỡng chế lôi cậu về từ chỗ Carlos hay sao? Chuyện như thế, Brendon không làm được, anh ấy không thể nào nhẫn tâm khiến cậu tổn thương được.
Đôi mắt Carlos nhìn vào cặp mắt đầy vẻ ỷ lại của thiếu niên, anh ta vươn tay vuốt qua mái tóc vàng mềm mại ấy, cực kỳ hài lòng với sự ngoan ngoãn của cậu.
Cậu bé đáng yêu thế này… sao mình lại không nảy sinh ý muốn bảo vệ cậu cho được chứ?
Không một ai có thể khiến cậu buồn bã, dù là Brendon cũng không được.
Carlos ngẩng đầu đối mặt với Brendon, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười rất nhẹ, anh ta cất lời: “Xem ra cậu ấy cũng chẳng muốn qua đâu.
Nếu không còn chuyện gì khác, vậy… chào tạm biệt, ngài Nguyên soái.”
Dứt lời, anh ta lập tức ôm Kỷ Lăng, xoay người rời đi.
Brendon theo phản xạ muốn bước lên ngăn lại!
Nhưng vừa bước lên một bước thì đã chán chường đứng lại, hai nắm tay kêu vang răng rắc, cuối cùng, anh ấy vẫn trơ mắt nhìn bóng lưng Kỷ Lăng lại một lần nữa khuất khỏi tầm mắt mình…
Vẻ tăm tối dâng trào từ đáy mắt, hệt như gió lốc đang nổi lên.
Dù bây giờ mình có qua đó, thì mặc cho mình nói thế nào đi nữa, hẳn Kỷ Lăng cũng sẽ chẳng tin mình mà chỉ hướng tâm về Carlos.
Carlos…
Đồng tử xám tro của Brendon nhuốm đầy giá rét! Anh sẽ không đắc ý được lâu đâu, bởi vì lần này, tôi nhất định sẽ xé nát mặt nạ của anh, để cho Kỷ Lăng thấy rõ nội tâm lạnh lùng vô tình của anh ra sao!
Lần này, tôi tuyệt đối, sẽ không để anh tiếp tục lừa gạt cậu ấy nữa đâu.
Carlos dẫn Kỷ Lăng rời đi, cấp dưới của anh ta không quên mang Đặng Đông đang ngắc ngoải trên đất theo, trong tích tắc, trong phòng chỉ còn lại Brendon và Ninh Ngọc.
Ninh Ngọc chậm rãi đến gần.
Thật ra anh ta đã khôi phục lại phần nào rồi, với thể chất người tiến hóa cấp S của anh ta thì tác dụng của thứ thuốc kia cũng không kéo dài được lâu.
Nhưng từ đầu đến cuối anh ta vẫn im lặng đứng ở một bên, không hề nhúng tay vào cuộc tranh giành người của Brendon và Carlos.
Anh ta nhìn thấy hành động kỳ lạ của Brendon ngày hôm nay, lại liên tưởng đến lời nói mang ý bảo vệ Kỷ Lăng của anh ấy lần trước, đôi mắt lại hiện lên vẻ nghi hoặc, nhưng anh ta cũng không tọc mạch, chỉ nói: “Cảm ơn anh.”
Brendon quay đầu nhìn đôi mắt đầy bình tĩnh điềm đạm của Ninh Ngọc, trong lòng cũng chậm rãi dấy lên phần áy náy.
Kỷ Lăng liên tục đến gây chuyện với Ninh Ngọc, dù trong lòng cậu thực chất là thế nào đi nữa thì nhìn bên ngoài, việc này cũng rất quá đáng, cũng thật sự khiến Ninh Ngọc phải chịu tổn thương.
Nhưng kiếp này mình không thay Ninh Ngọc ra mặt, để mặc cho Ninh Ngọc phải chịu sự sỉ nhục, tất cả những điều này cũng khiến trong lòng Brendon đau khổ không thôi.
Thế nhưng anh ấy nên giải thích thế nào cho Ninh Ngọc hiểu Kỷ Lăng hoàn toàn không có ý gì xấu chứ?
Ninh Ngọc nhạy bén nhận ra sự khó chịu và dằn vặt của Brendon thì khẽ cười, nhẹ nhàng nói: “Tôi không sao đâu.”
Chỉ bốn chữ đơn giản là thế, đã dễ dàng xí xóa tất cả mọi chuyện.
Hiện tại tôi không bị thương tích gì cả, thế nên dù cho anh không tính sổ với Kỷ Lăng cũng không sao.
Dù cho anh quyết định như thế nào đi nữa, thì tôi cũng tin là anh có lý do riêng cho mình, vì tôi tin vào nhân cách của anh.
Hơn nữa, tôi là một binh sĩ, cũng chẳng phải là một kẻ yếu ớt chẳng thể chịu đựng nổi dù chỉ một chút ấm ức.
Brendon nghe hiểu hàm ý của Ninh Ngọc, đọc hiểu được ánh mắt của anh ta thì thở phào nhẹ nhõm, song song với đó là nội tâm càng thêm tự trách và áy náy, hồi lâu sau, dường như anh ấy đã đưa ra một quyết định nào đó.
Brendon từ tốn nói: “Phòng ngừa lại có chuyện ngoài ý muốn nào đó, tạm thời cậu chuyển qua nhà tôi sống đi.”
Anh ấy vẫn đưa ra đề nghị này.
Thế nhưng lần này không phải vì anh ấy sợ Ninh Ngọc gặp nguy hiểm mà làm thế, anh ấy biết sau sự việc này, Ninh Ngọc sẽ không còn bị ai bắt chẹt nữa, hậu quả mà Đặng Đông gánh chịu đã đủ để hăm dọa đám quý tộc kia, khiến bọn họ chẳng dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Anh ấy bảo Ninh Ngọc chuyển đến nhà mình chỉ vì anh ấy biết, không lâu nữa Cảnh Tùy sẽ gặp mặt Ninh Ngọc trong nhà mình, rồi sau đó là bị Ninh Ngọc hấp dẫn.
Dù sao, một người xuất sắc như Ninh Ngọc luôn dễ dàng thu hút ánh nhìn của người khác, ánh sáng trên người cậu ấy không tài nào bị che lấp đi.
Thế nên, dù hiện tại anh ấy không thích cậu ấy nữa thì cũng chẳng hề gì… Bởi vì sẽ còn rất nhiều người khác tin tưởng cậu ấy, yêu thích cậu ấy.
Ninh Ngọc chưa bao giờ thiếu những thứ thế này.
Nhưng Kỷ Lăng thì khác, không ai thích cậu, tin cậu, và...!bảo vệ cậu.
Cậu mới là người mà mình cần bảo vệ.
Xin lỗi nhé…
Đời này, tôi mong rằng cậu có thể đạt được thành công cả về sự nghiệp lẫn tình cảm, tôi mong cậu và Cảnh Tùy có thể thuận lợi trở thành một đôi… Đây là việc duy nhất mà tôi có thể bù đắp cho cậu.
Hơn nữa, nếu làm thế thì Kỷ Lăng có thể sẽ từ bỏ sớm hơn, sẽ không vì tình yêu mà đau khổ nữa.
Thân là bạn tốt của Cảnh Tùy, Brendon hiểu quá rõ Cảnh Tùy là người lạnh lùng quyết đoán đến mức nào, có lẽ chỉ có Ninh Ngọc cũng là một người với mục tiêu sống rõ ràng và ý chí vững vàng mới thích hợp trở thành bạn đời của anh ta.
Còn tình yêu của cậu thiếu niên ấy thì quá ngây thơ, quá cháy bỏng, sẽ chỉ có tổn thương mà thôi.
…
Dù Đặng Đông bị thương rất nặng nhưng vẫn chưa chết, cậu ta được cấp tốc đưa về cấp cứu, với kỹ thuật y khoa của Đế quốc, cậu ta sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Sau khi biết được tin ấy, cuối cùng Kỷ Lăng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Bấy giờ, cậu mới có thời gian cảm thấy sợ hãi…
Cậu vừa ra khỏi miệng cọp thì đã nhảy vào ổ sói luôn rồi!
Nếu không phải vì muốn né tránh Brendon, dù có ra sao đi nữa cậu cũng cóc muốn mạo hiểm mà đến gần Carlos! Hơn nữa, ông chú khốn kiếp kia còn xuất hiện kịp thời như vậy, có khi nào anh ta đang theo dõi mình hay không? Ý nghĩ này khiến cậu rợn hết cả tóc gáy!
Kỷ Lăng bị Carlos ôm trong ngực, căng thẳng hết biết, hận mình không thể rời khỏi đây ngay lập tức.
Cậu thả ra vạt áo bị mình vò chặt của Carlos, hàng lông mi run rẩy nhấc lên, lộ ra đôi tròng mắt ướt sũng, cất giọng thỏ thẻ: “Cảm ơn chú…”
Carlos nhìn nhóc đáng yêu trong ngực mình, vẻ mặt dịu dàng vô cùng: “Đừng khách sáo với tôi như thế.”
Ánh mắt Kỷ Lăng đầy cảm kích, cậu dè dặt nói tiếp: “Ừm, tôi nên về nhà rồi…”
Vừa nói vừa đẩy nhẹ một cái, định bụng rời khỏi lồng ngực Carlos.
Nhưng vừa nhích ra một xíu thôi mà cậu đã nhận ra có một nguồn lực quắp lấy eo mình, Kỷ Lăng không trở tay kịp bị kéo trở về.
Cậu ngước đôi mắt đầy hốt hoảng lên thì lập tức đối diện với đôi đồng tử màu nâu đầy u ám của người đàn ông.
Trong đôi đồng tử ấy có thứ cảm xúc nào đó mà cậu hoàn toàn không thấu tỏ.
Đáy lòng Kỷ Lăng dần dấy lên chút bất an… Ngay giây sau đó đã cảm nhận được hơi thở đầy tính xâm lược của người đàn ông dán sát lại, chất giọng đầy từ tính trầm bổng của người đàn ông mang theo hơi thở nóng cháy vang lên bên tai cậu, khiến đáy lòng ai kia nảy sinh nỗi run rẩy không thôi: “Đi ngay à? Cậu làm thế khiến tôi có cảm giác…”
Bờ môi Carlos mấp máy, chất giọng mang theo ý tứ sâu xa nào đó: “Cậu đang trốn tránh tôi đấy.”
Cả người Kỷ Lăng cứng ngắc..