“Ngươi cũng thật có khí phách”. Hắc Bào Lão Tổ giận dữ cười nhạo, thần thức của lão sớm đã quét hết Tĩnh Bình Phong, biết được nơi này không có một bóng người: “Đáng tiếc, sư tôn không có cốt khí kia của ngươi đã bỏ lại ngươi chạy một mình rồi.”
Những lời này đụng chạm tới nỗi lòng thầm kín của Tiêu Cảnh, màu mắt y tối sầm, lạnh lùng nói: “Ngươi đừng mơ ta nói ra tung tích của sư tôn.”
“Tiểu tử này, ngươi, đúng là trung thành với hắn, đáng tiếc, lại không biết sư tôn mình là hạng người gì!” Hắc Bào Lão Tổ phẫn nộ quát.
Lão vô cùng tức giận (), thanh tuyến hàm chứa linh lực, chấn khóe môi Tiêu Cảnh chảy máu, nhưng Tiêu Cảnh lại chỉ lau khóe miệng, không rên một tiếng.
Hắc Bào Lão Tổ thấy Tiêu Cảnh kiên cường như thế, lại lo lắng lỡ tay bóp chết y, chỉ đành giảm lực đạo, đổi thành siết vai y: “Tiểu tử, sư tôn ngươi cũng chỉ biến ngươi thành con cờ, dùng xong thì vứt, hắn an bài ngươi làm việc này, lại có chỗ nào nghĩ cho ngươi, ta thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy một tên sư phụ vô tình như thế, nhưng tiểu tử ngươi lại một mực trung thành.”
Tiêu Cảnh mím môi không trả lời.
Hắc Bào Lão Tổ cười lạnh: “Ngươi thật cho rằng không có ngươi ta tìm không được hắn sao, ta chỉ không muốn bỏ nhiều sức lực cho việc này, tiểu tử, nếu ngươi nguyện ý nói ra, ta có thể tha mạng cho ngươi.”
“Không thể.” Ánh mắt Tiêu Cảnh nhịn không được liếc về một nơi nào đó cách xa Tĩnh Bình Phong, sau đó nhận ra mình sơ suất, vội vàng chuyển tầm mắt nói: “Ngươi tuyệt đối không thể tìm được sư tôn.”
Nhưng Hắc Bào Lão Tổ là nhân vật bậc nào, một tiểu đệ tử Kim Đan Kỳ tự cho là che giấu mờ ám tốt, trong mắt lão đây tuyệt đối là vô cùng rõ ràng.
Lão lười nói lời vô ích với Tiêu Cảnh, một chưởng vỗ vào ngực Tiêu Cảnh, cũng không thèm nhìn Tiêu Cảnh đang bay ngược ra ngoài, mà bay theo phương hướng khác.
Cho đến khi Hắc Bào Lão Tổ đi một đoạn xa, Tiêu Cảnh vốn nên hơi thở đứt đoạn mới bò dậy khỏi mặt đất, y che ngực ho khan, bọt máu liên tục tràn ra từ khóe môi.
Mảnh vỡ Đông Hoa Kính từ trong ngực y rơi xuống, vốn là Đông Hoa Kính hào quang vạn trượng, bây giờ đã vỡ thành vô số mảnh vụn.
Tiêu Cảnh nhìn cũng không thèm nhìn mảnh vụn, màu mắt y tối đen, khóe miệng cong lên một nụ cười quái dị: “Lão nói thật không sai, sư tôn ơi, ta đúng là tiện, như vậy còn cam tâm tình nguyện để người lợi dụng, người đối với ta, có thể có một phần bất đồng…….”
Gió đêm từng trận, Tĩnh Bình Phong một mảnh vắng vẻ, tất nhiên không ai có thể trả lời lời y nói.
Tiêu Cảnh cũng không trông cậy có thể biết đáp án, y cười ha hả, gắng gượng ngự phong đuổi theo hướng Hắc Bào Lão Tổ.
Bên kia, Hắc Bào Lão Tổ đuổi dọc theo phương hướng Tiêu Cảnh chỉ, ven đường một vùng tối thui, nhưng lấy cảnh giới tu vi của lão tổ, tự nhiên có thể dễ dàng thấy rõ tình huống xung quanh.
Nhưng không biết tại sao, rõ ràng thần thức lão có thể quét cảnh vật chung quanh, nhưng càng chạy càng tối, hai bên cũng giống như nổi lên sương mù dày đặc, nhìn không rõ.
Hắc Bào Lão Tổ lập tức hiểu mình rơi vào trận, lão cười lạnh một tiếng nói: “Ngươi là hạng rắn chuột, chỉ dám dùng những âm mưu đê tiện hại người.”
Trong sương mù dày đặc truyền đến tiếng cười khẽ của Ôn Thanh Lan: “Không còn cách nào, đối phó lão tổ, Ôn mỗ cũng không dám không biết tự lượng sức mình.”
“Ngươi là tiểu nhân khi sư diệt tổ tàn sát đồng môn, ngươi cho rằng tông môn sẽ bỏ qua ngươi, những người khác sẽ không nghi ngờ à?” Hắc Bào Lão Tổ cẩn thận tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, miệng còn trách mắng.
Ôn Thanh Lan cười cười, nhẹ giọng nói: “Nếu nội bộ Đạo Tông do bản tông định đoạt, vậy dĩ nhiên không có người nào dám đứng ra nghi ngờ.”
Hắc Bào Lão Tổ không nói gì, lúc này lão đã không cần nói nữa, bởi vì trong nháy mắt, lão đã thấy một bóng đen ẩn núp trong làn sương mù dày đặc.
Hắc Bào Lão Tổ cười khẩy, ngưng tụ linh khí toàn thân, đánh một chưởng vào bóng đen.
Ai ngờ vòng tròn bao quanh bóng đen tản ra, bao vây lão càng chặt trong sương mù, Hắc Bào Lão Tổ rõ mình đã trúng kế.
“Phu quân, cầu xin chàng đừng bỏ Nguyệt Nhi.” Trong căn phòng đẹp đẽ quý giá, một nữ nhân dung mạo kiều mị kéo áo choàng của lão đau khổ cầu xin.
Hắc Bào Lão Tổ biến về lúc niên thiếu trẻ tuổi, khi đó lão mặt không đổi sắc nhìn nữ nhân kia, trong mắt lóe lên vẻ không đành lòng, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn tâm nói: “Ta muốn truy cầu đại đạo, nội tông Vô Vi tài nguyên vô số, tiểu nữ của phong chủ Lan Yên Phong có thể khiến ta tiến thân chi giai (), nếu bỏ qua, sẽ không còn cơ hội nữa, Nguyệt Nhi, ngươi hiểu cho ta.”
() cơ thể tăng cấp bậc.
“Phu quân, Nguyệt Nhi không muốn hiểu, xin chàng nghĩ tới đứa con trong bụng, đừng đi mà, đừng đi.” Nữ nhân kiều mị khóc cầu.
Thì ra nàng có thai cốt nhục của mình, Hắc Bào Lão Tổ do dự một chút.
Khi đó Hắc Bào Lão Tổ làm thế nào, sau khi lão lưỡng lự xong, bỏ nữ nhân kia, không chút lưu tình sải bước rời đi.
Lão bấu víu tiểu nữ nhi của phong chủ Lan Yên Phong, đi tới Vô Vi Đạo Tông, thiên phú lão tốt lại nỗ lực, tức thì danh tiếng vang dội.
Mãi đến một ngày, một người nữ nhân quần áo lam lũ tóc trắng khô xơ tìm đến, nữ nhân si ngốc ngẩn ngơ, không kiều mị đáng yêu như trước, nàng nhìn thấy lão, trong mắt chảy ra huyết lệ: “Phu quân còn nhớ Nguyệt Nhi không, Nguyệt Nhi rất hận chàng”
Nàng chết ngay trước mặt lão, không trở () lão đại đạo, mà chỉ cầu lão cứu con gái của mình.
() ngăn trở, cản trở
Trong lòng Hắc Bào Lão Tổ rốt cuộc sinh ra một chút không đành lòng, lão men theo tung tích huyết mạch, nhưng bé gái đáng yêu lão chẳng bao giờ ngó ngàng đã chết, bị bán vào thanh lâu, chịu không nổi nhục nhã, tự sát mà chết.
Giết chết các nam nhân khi dễ nữ nhi, nhưng đã muộn, tâm ma đã sinh, không cách nào độ kiếp.
Bất đắc dĩ, lão đành phải đi tìm nữ nhi chuyển thế của mình, cũng lặng lẽ đặt ở Vô Vi Đạo Tông, quả nhiên nữ nhi vào Đạo Tông, có lão bảo vệ, thuận gió thuận nước.
Lão vốn tưởng rằng mình có thể độ kiếp, ai ngờ nữ nhi lại chết, lão không làm tròn hứa hẹn với Nguyệt Nhi, tiểu tử kêu Ôn Thanh Lan kia, không chỉ giết nữ nhi của lão, còn hủy hoại tiền đồ của lão, lão nhất định phải chém chết hắn dưới kiếm!
Nhất niệm khởi, ma niệm sinh.
Dưới chân Hắc Bào Lão Tổ sinh ra thi sơn huyết hải (), vô số bộ xương khô dính máu bắt lấy mắt cá nhân của lão.
() núi thây biển máu
Từng tiếng khóc thê lương của nữ nhân quanh quẩn bên lỗ tai lão.
“Phu quân, thiếp rất hận, rất hận!”
“Phụ thân, cứu con, cứu con!”
“Uyên ương bay, dệt song cẩm, thiếp mãi đợi lang quân trước cửa, quân nơi nào, chẳng trở về,….. Lòng chàng sao rắn như sắt, tâm thiếp gửi gắm theo nước chảy ()….. Thu phong khởi, không di hận, trủng trung khô cốt tàng thu sơn.” ()
() dòng nước cứ chảy mãi không bao giờ ngừng, tâm ý thiếp gửi chàng chỉ như nước chảy. Cứ tạm hiểu như câu thơ “Hoa rơi hữu ý tùy lưu thủy. Lưu thủy vô tình tuyến lạc hoa.” (Hoa rơi có ý theo nước chảy, nước chảy vô tình cuốn hoa trôi)
() Tạm hiểu: Gió thu nổi, lưu mối hận, mộ xương khô giấu trong ngọn núi thu.
Giọng nữ xướng lên lành lạnh, thanh âm phiêu dạt như có như không, một cái bóng trắng thuần bay tới từ xa, trên mặt thấp thoáng huyết lệ đỏ tươi.
Ánh mắt ai oán hận thù nhìn Hắc Bào Lão Tổ: “Thiếp….. rất hận chàng!”
Hắc Bào Lão Tổ căng cơ mặt, ánh mắt lão lạnh lẽo nhìn đối phương: “Ngươi cho rằng như vậy là có thể gọi ta nhập ma, tuy tâm ma chưa trừ, nhưng cũng không phải một tâm ma ảo cảnh tùy tiện có thể làm được”
Theo tiếng nói của Hắc Bào Lão Tổ, tâm ma ảo cảnh tức thời rung chuyển, linh lực trên người lão tổ như nước sôi nóng hổi, một tay xé tâm ma ảo cảnh tiêu tan gần như không còn.
Nữ nhân réo rắt thảm thiết kia lập tức lạnh lùng nói: “Phu quân, chàng không tuân thủ ước hẹn.”
Lại có một giọng nữ bén nhọn nói: “Phụ thân, báo thù cho con!”
Hắc Bào Lão Tổ hơi nhíu mày, nhưng nét mặt lão vẫn bất vi sở động, vẫn rót linh lực liên tục vào, theo linh lực cuồn cuộn phóng ra, ảo cảnh rất nhanh bị phá vỡ.
Hắc Bào Lão Tổ đạp bộ đi ra ảo cảnh, cười lạnh nói: “Lũ chuột nhắt, còn chưa cút ra!”
Lão còn chưa dứt lời, xung quanh kim quang bạo trướng, vô số tờ giấy như phù chú bay lên chi chít, bao quanh Hắc Bào Lão Tổ, bắn ra vô số kiếm quang lợi hại.
Nhìn kĩ lại, trên những tờ giấy này lờ mờ viết chữ “Tranh”, chính là chữ viết tự luyện bằng bút lông của Ôn Thanh Lan được hắn sử dụng như bùa chú nguyền rủa.
Mặc dù chỉ luyện chữ, nhưng dù sao cũng ẩn chứa kiếm ý của tu sĩ Phân Thần Kỳ, viết ra những chữ này hao phí hơn nửa tháng tinh khí của Ôn Thanh Lan, nên vẫn vô cùng hữu dụng.
Vô số kiếm quang đan chéo, kiếm thu nhỏ thành một cái lồng, trong nháy mắt vây khốn Hắc Bào Lão Tổ.
Chỉ trong chớp mắt này, một thanh băng lạnh như tuyết, cô tịch quyết tuyệt kiếm hoành không mà tới, trực tiếp cắm vào ngực Hắc Bào Lão Tổ.
Hắc Bào Lão Tổ bị tâm ma ảo cảnh làm hao tổn tâm thần, lại bị kiếm quang vây khốn bước chân trong lồng giam, lần này không phản ứng kịp, bị Ôn Thanh Lan đâm.
Linh lực mạnh mẽ bá đạo vô tận theo Cô Phong Kiếm của Ôn Thanh Lan đưa vào trong cơ thể Hắc Bào Lão Tổ.
Hắc Bào Lão Tổ sắc mặt đại biến, ngưng tụ linh lực, liều mạng làm vỡ lồng giam kiếm quang, sau đó phất tay một chưởng đánh văng Ôn Thanh Lan.
Giây tiếp theo, hai người đánh giáp lá cà, đánh nhau.
Hắc Bào Lão Tổ là lão tổ Độ Kiếp Kỳ, tuy Ôn Thanh Lan chỉ kém lão hai cảnh giới, nhưng một đường tu chân, càng lên cao, chênh lệch của một cảnh giới lại càng lớn.
Ôn Thanh Lan dù có sức đánh một trận, Hắc Bào Lão Tổ vừa rồi cũng bị hắn làm tiêu hao linh lực, thậm chí bị thương, tâm thần không yên, nhưng nếu muốn giết chết lão, vẫn vô cùng khó khăn.
Đánh nhau càng ngày càng lâu, mắt thấy Ôn Thanh Lan lộ vẻ mệt mỏi, sẽ rơi vào thế yếu, đánh nhau hết sức kịch liệt, bỗng nhiên một người xông vào chiến trường, chính là Tiêu Cảnh trước đó bị Hắc Bào Lão Tổ cho một chưởng.
Hiển nhiên Hắc Bào Lão Tổ cũng chú ý tới y, lão cười gằn, châm chọc nói: “Đồ đệ này của ngươi xem ra rất trung thành, một lần chưa đủ, còn muốn chạy tới tìm chết lần thứ hai, đợi ta giết ngươi, sẽ cho thầy trò các ngươi đoàn tụ.”
Ôn Thanh Lan trở tay đặt kiếm trước ngực, chặn công kích của Hắc Bào Lão Tổ, hắn cũng cười nói: “Ngươi làm sao biết đồ nhi ngoan là đi tìm cái chết.”
“Bớt nói nhảm đi, đợi ngươi chết dưới chưởng của ta, ngươi sẽ biết.”
Thần sắc Hắc Bào Lão Tổ lãnh lệ, hai tay lão ngưng tụ phong vân, hồn một con rồng như ẩn như hiện, đúng là sát chiêu lợi hại nhất.
Ôn Thanh Lan lại không chút nào e ngại, cao thủ so chiêu sinh tử trong chớp mắt, hắn lại nhảy đến bên người Tiêu Cảnh, khiến Tiêu Cảnh không ngừng chạy tới sửng sốt một chút.
Nhưng Ôn Thanh Lan không dừng lại, nắm một cái, kéo Tiêu Cảnh vào trong ngực, không đợi Tiêu Cảnh phản ứng lại, đã chặn môi y.
Sinh cơ cuồn cuộn không ngừng từ trong cơ thể Tiêu Cảnh truyền vào thân thể hắn, hơn nữa vì cơ duyên Tiêu Cảnh được Tôi Hỏa Liệt Thiên rèn luyện thân thể, sinh cơ càng thêm tinh thuần hơn.
Đúng vậy, sau khi thu dưỡng Tiêu Cảnh, Ôn Thanh Lan phát hiện, không biết có phải vì thể chất Tiêu Cảnh không, lại có thể truyền sinh cơ linh lực cho người khác, hơn nữa còn rất tinh thuần.
Tiêu Cảnh bây giờ tuyệt đối trân quý hơn linh thạch vạn phần.