Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi

chương 7: 7: bức vẽ tương văn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

—Thịnh tông chủ chính là một hang giấm ngàn năm—

Trong giây lát, trên mặt Hề Tương Lan toàn là vẻ ngơ ngác và vô tội, như thể không hiểu tại sao Thịnh Tiêu lại nói ra những lời này.

—Cho dù người thẩm vấn giỏi nhất của Giải Trĩ Tông ở đây thì e là không phát hiện ra điểm khả nghi của y.

Thịnh Tiêu ấn mạnh vào răng nanh, ngón tay lướt qua bờ môi nhạt màu của Hề Tương Lan, sau đó hắn ngửa lòng bàn tay lộ ra một viên thuốc độc nhỏ xíu nằm trên đó.

Bằng chứng xác thật.

Hề Tương Lan vẫn tỏ ra ngơ ngác: “Đại nhân nói gì thế, ta sao có thể lấy oán báo ơn ra tay hại ngài?”

Đôi mắt của Thịnh Tiêu như phủ một màn sương lạnh giá, lạnh lùng nhìn y tiếp tục tự biên tự diễn thế nào.

Hề Tương Lan thầm than thở một tiếng, vừa cầm tay Thịnh Tiêu vừa bước tới một bước, sau đó thè đầu lưỡi nóng hổi ra liếm nhẹ vào lòng bàn tay của hắn, cuốn lấy viên thuốc độc vào lại trong miệng.

Yết hầu của y khẽ nhấp nhô, nuốt xuống.

Thịnh Tiêu không cảm xúc nhìn y ‘thủ tiêu tang vật’ ngay trước mặt.

“Đó là linh đan giúp ta kéo dài mạng sống.

” Hề Tương Lan giải thích: “…Có thể giúp một kẻ tàn phế như ta tích cóp chút linh lực để chạy thoát trong lúc nguy cấp, không tin ngài hãy nhìn nè.

Y giơ tay lên vẫy nhẹ, kinh mạch vốn đã cạn khô linh lực bay ra một nhúm linh lực nhỏ, nó lơ lửng trong lòng bàn tay y, còn tỏa ra ánh sáng trắng tuyết dịu nhẹ.

Thịnh Tiêu không biết có tin y hay không, hắn hất tay y ra, mặc cho vết thương trên tay đang chảy máu ròng ròng.

Trên con đường khúc khuỷu quanh co băng qua rừng, vô số ác quỷ ngửi được mùi máu tươi nên tràn tới từ bốn phương tám hướng, những đôi mắt đỏ rực nhuốm đầy chết chóc nhìn chằm chằm vào máu thịt tươi sống thơm lừng.

Hề Tương Lan đau lòng nhìn vết thương chảy máu đầm đìa của hắn.

“Đại nhân, vết thương của ngài bị vỡ ra rồi kìa, thật sự không cần ta lấy kiếm ý ra cho ngài sao?”

Thịnh Tiêu không cần, hắn phất tay, linh lực từ trên trời ùn ùn kéo đến như gió bão gào thét.

Vù vù.

Linh lực đó giống như dải sấm ngoằn ngoèo dữ tợn quét mạnh một đường, nơi nó đi qua để lại tro bụi của lũ quỷ rải rác xung quanh.

Một trận tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, hơn phân nửa lũ quỷ trong rừng tức khắc bị đánh tan thành mây khói.

Gió mạnh rít gào, thổi tung mái tóc dài của Hề Tương Lan đang đần mặt ra.

Hề Tương Lan: “…”.

Truyện Light Novel

Mô phật, tại sao người của Giải Trĩ Tông kẻ sau còn hung tàn hơn kẻ trước thế hả?

Thịnh Tiêu không nói gì tiếp tục bước lên bậc thang.

Hề Tương Lan đã lấy cả sắc đẹp ra tấn công nhưng vẫn không giết được đối phương, lờ mờ đoán ra người này tàn nhẫn không thua gì Thịnh Tiêu, nên đành phải tiếc nuối liếm một viên thuốc độc khác còn giấu ở trong răng, ngoan ngoãn theo sau đối phương.

Chỉ mong động tĩnh lớn như vậy có thể gây chú ý với Phong Duật, nhanh chóng tìm được và cứu y ra khỏi tình cảnh dầu sôi lửa bỏng này.

Hề Tương Lan chầm chậm bước lên bậc thang dẫn đến đỉnh núi, đồng thời quan sát bóng lưng của Thịnh Tiêu, không biết trong đầu y lại toan tính chủ ý xấu gì.

Đột nhiên, sau lưng truyền đến tiếng bước chân.

Hề Tương Lan mừng thầm.

Phong Duật tới nhanh thế?!

Nếu lần này được giải cứu thành công, Hề Tương Lan quyết định không lừa Phong Duật ba ngày lấy làm báo đáp.

Hề Tương Lan cố nén niềm vui sướng như điên, bình tĩnh quay đầu nhìn lại.

Vừa quay đầu nhìn cái mặt liền xụ xuống.

Có người đến, nhưng không phải là Phong Duật.

Hai tên ‘hắc bạch vô thường’ từng đến Thập Nhị Cư bắt trói y mang theo tà áo phấp phới thoắt cái bay đến bên cạnh.

Quyện Tầm Phương từ xa nhìn thấy người họ, lập tức biết Tông chủ nhà mình đã thuận lợi thành công.

Khi hắn định bước tới hành lễ thì đột nhiên Thịnh Tiêu nghiêng người lạnh lùng nhìn hắn, sau đó bí mật truyền âm tới.

Quyện Tầm Phương hơi sửng sốt, suýt chút nữa khuỵu gối xuống há hốc miệng, ánh mắt vô thức nhìn sang áo bào đen của Giải Trĩ Tông trên người Hề Tương Lan, hắn bụm ngực hít sâu một hơi.

Áo bào của Tông chủ

Tại sao lại khoác trên người của một tội nhân?

“Đại nhân?”

Thịnh Tiêu nhìn hắn.

“Gã Hề Tuyệt này âm hiểm xảo trá, tốt nhất là tống thẳng vào tù, tránh cho đêm dài lắm mộng.

” Quyện Tầm Phương nói: “Sáu năm trước hắn có bản lãnh trốn thoát khỏi nhà giam của Giải Trĩ Tông, không thể không đề phòng.

Hề Tương Lan âm hiểm xảo trá nhìn hắn với ánh mắt vô tội.

Thịnh Tiêu nhướng mày.

Quyện Tầm Phương vừa nói vừa lấy ngọc lệnh truy nã ra, định dùng nó để truyền tống Hề Tương Lan vào tù.

Ngọc lệnh truy nã vừa được lấy ra, kình ấn trên vai Hề Tương Lan vất vả lắm mới thu nhỏ lại giờ đây lập tức bành trướng trở lại, nó khiến vai phải của y bỏng rát đến mức suýt phải quỳ xuống.

“Bình tĩnh lại đi.

Hề Tương Lan lừa gạt quen thói, không ngại lừa thêm mấy người nữa, y giơ tay lên ra hiệu ‘dừng lại’: “Thịnh tông chủ nhà các ngươi đã cầu hôn ta, nếu biết ngươi đối xử với ta như vậy, chắc chắn sẽ cho ngươi trải nghiệm sáu mươi hai đại hình phạt của Giải Trĩ Tông.

Thịnh Tiêu: “…”

Quyện Tầm Phương nghe hai chữ ‘cầu hôn’, hai con mắt trừng lớn thiếu điều muốn lọt tròng.

“…Cái gì?!”

“Nói năng xằng bậy!!”

Quyện Tầm Phương sinh thời cực kỳ tôn sùng Thịnh Tiêu, nghe thấy người này dám nói xấu Tông chủ, lập tức ném phong thái bình tĩnh thường ngày qua một bên, rút ra binh khí nhắm thẳng vào Hề Tương Lan, lạnh lùng nói: “Đơm đặt bịa chuyện! Ta giết ngươi—”

Còn Thượng Nguyên đứng bên cạnh thì lại kinh ngạc la lên: “Tông chủ cầu hôn?!”

Quyện Tầm Phương: “Hắn nói xạo, đừng tin hắn!”

Hề Tương Lan nhanh chân trốn sau lưng Thịnh Tiêu, không chút sợ hãi lên tiếng: “Ngươi không tin có thể đi hỏi Thịnh Tiêu, hai ta hồi còn ở học cung đã chung chăn chung gối, ân ân ái ái quấn quýt không rời.

Thịnh Tiêu: “…”

Quyện Tầm Phương:?!

Phản ứng đầu tiên của hắn là nhìn sang Thịnh Tiêu.

Nhưng từ xưa đến nay Thịnh Tiêu đều không vui buồn ra mặt, chỉ nhìn khuôn mặt lạnh tanh của hắn thì không thể đoán ra được gì.

Thượng Nguyên hít sâu một hơi: “Tông chủ và Hề Tuyệt…”

“Không có!” Quyện Tầm Phương vỗ cái bép vào đầu Thượng Nguyên: “Người ta nói cái gì ngươi liền tin cái đó hả?!”

Mí mắt của Quyện Tầm Phương giật liên tục, hắn giơ cao ngọc lệnh chực chờ tống tên yêu nghiệt này vào tù.

Thịnh Tiêu im lặng nãy giờ bỗng nhẹ nhàng phất tay, ngọc lệnh truy nã của Quyện Tầm Phương và Thượng Nguyên đều rơi vào trong tay hắn.

Năm ngón tay nhẹ nhàng nắm lại, ngọc lệnh tức khắc nát thành bột.

Kình ấn trên vai Hề Tương Lan lại biến về nốt ruồi son, cảm giác nóng rát không còn nữa.

Quyện Tầm Phương vội la lên: “…Đại nhân!”

Hề Tương Lan thấy Thịnh Tiêu bảo vệ mình như vậy, y chắc chắn người này đã tin sái cổ vào câu chuyện hoang đường ‘Thịnh Tiêu yêu ta đến chết đi sống lại’ của mình.

Có điều một tên hóa thần đã đủ khiến y ăn mệt, bây giờ lại tới thêm hai tên.

Phong Duật có thể một chọi ba được không?

Hề Tương Lan không hiểu sao có ảo giác rơi vào thiên la địa võng không thể thoát thân.

Phải mau nghĩ cách chuồn thôi.

Tiếng chuông đồng của chùa Cô Xướng vang vọng khắp rừng quỷ rậm rạp.

Đến trưa.

Hề Tương Lan đi hai bước, bỗng nhấc tay nắm lấy Phược Lăng trong suốt kia, cổ tay xoay tròn quấn Phược Lăng quanh cổ tay mình, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

“Đại nhân ơi.

Cổ tay của Thịnh Tiêu bị kéo ra sau, hắn nhíu mày quay đầu xem y lại định giở trò gì.

Sắc mặt của Hề Tương Lan tái nhợt, liên tục thở hổn hển, tỏ vẻ thoi thóp sắp chết nói: “Ta… Ta đi không nổi nữa, chùa Cô Xướng đến giờ tuất mới bắt đầu buôn bán, bây giờ còn sớm, có thể nghỉ ngơi một lát được không?”

Thịnh Tiêu không đáp, Quyện Tầm Phương lạnh lùng nói: “Thân là tù nhân, có tư cách gì nghỉ ngơi?”

Quyện Tầm Phương mới mười sáu tuổi đã đi theo Thịnh Tiêu, tự nhận bản thân rất hiểu rõ Tông chủ nhà mình.

Nếu nghe lời nói thiếu đấm này, chắc chắn Tông chủ sẽ giáng sét…

Hắn còn chưa nghĩ xong thì nghe thấy Thịnh Tiêu cất giọng nói lạnh nhạt như giếng cổ ngàn năm: “Hôm nay sẽ tổ chức vào giờ ngọ.

Đây là đang giải thích cho tù nhân?

Quan trọng nhất là…

Quyện Tầm Phương kinh ngạc nhìn hắn.

Người người đều đồn ầm Tông chủ Thịnh Tiêu đang tu luyện bế khẩu thiền, hàng năm chỉ dùng linh lực truyền âm, bây giờ lại…

Mở miệng nói chuyện?!

Thượng Nguyên ngơ ngác nói: “Không phải đại nhân đang… Ưm!”

Quyện Tầm Phương nhanh như chớp bịt miệng nàng lại.

Hề Tương Lan không chú ý đến hành vi khác thường của hai người kia, y đang nhíu mày suy nghĩ chuyện khác.

Buổi trưa?

Từ khi chùa Cô Xướng thành lập đến nay, luôn tổ chức buôn bán linh vật vào giờ tuất của ngày rằm mỗi năm, đây là lần đầu tiên đổi sang giờ ngọ.

Xem ra linh vật sắp bày bán chắc chắn rất đặc biệt.

“Hôm nay chùa Cô Xướng bán linh vật gì vậy, tại sao lại bắt đầu vào buổi trưa?”

Thịnh Tiêu: “Một bức tranh.

Hàng năm chùa Cô Xướng đều tổ chức bày bán kỳ trân dị bảo.

Hôm nay linh vật được bày bán tất nhiên không phải là vật bình thường, cũng không phải là mỹ nhân tuyệt trần, mà là một bức tranh trông giống cây cổ thụ cành lá xum xuê không có gì đặc biệt, dưới góc tranh có đề tên người vẽ.

—-Hề Thanh Phong.

Thập Tam Châu đều ồ lên kinh hãi.

Hề Thanh Phong, con trai trưởng của dòng thứ nhà họ Hề, từng nhậm chức ở Trừng Xá Viện, chưa từng nghe nói hắn giỏi hội họa.

Hơn nữa mọi người đều biết, Hề Thanh Phong đã chết mất xác trong trận thảm sát Hề gia vào sáu năm trước.

Mọi người trố mắt nhìn nhau, toàn bộ khán đài đều kêu lên sợ hãi!

Bức tranh kia không hề bình thường chút nào, đó chính là linh căn Tương Văn bị róc sống lấy ra!

Thịnh Tiêu trấn giữ Giải Trĩ Tông đã nhiều năm, lần này hiếm khi đặt chân tới phía cực bắc Ngọc Xuyên, cốt là vì bức tranh đó.

Người bán bức tranh này nếu không phải là kẻ đầu sỏ của trận thảm sát Hề gia thì cũng là người có liên quan.

Đây là đầu mối mới nhất xuất hiện sau sáu năm mà không liên quan Hề Tương Lan.

Hề Tương Lan tò mò hỏi: “Đó là tranh gì vậy?”

Thịnh Tiêu không trả lời.

Một luồng gió mạnh rít gào thổi tới, cuốn lên một đống giấy tiền bay về phía ngọn núi.

Hề Tương Lan vẫn còn đang suy nghĩ, tầm mắt tình cờ liếc nhìn đống giấy tiền bay tán loạn.

Gió mạnh trong rừng quỷ giống như gió rét thổi tới từ địa ngục, khiến thân thể gầy yếu của Hề Tương Lan lảo đảo không đứng vững, trực tiếp ngã ngồi xuống đất.

Hề Tương Lan theo phản xạ duỗi tay muốn lượm giấy tiền nhăn nhúm dính bẩn trên đất, nhưng còn chưa chạm vào thì bất ngờ bị một bàn tay mát lạnh duỗi tới nắm lấy cổ tay kéo mạnh lên.

Hề Tương Lan không kịp phản ứng, thân hình gầy yếu giống như con bướm gãy cánh của y theo quán tính ngã nhào vào lồng ngực rộng rãi tràn ngập hơi thở lạnh băng, vạt áo bào đen của Giải Trĩ Tông quét bay giấy tiền dưới đất ra xa.

Quyện Tầm Phương:?!

Thượng Nguyên: “Ố ồ!!”

Thịnh Tiêu lạnh lùng nói: “Đứng vững.

Hề Tương Lan chưa tỉnh hồn, mỉm cười cảm kích với Thịnh Tiêu: “Đa tạ đại nhân ra tay cứu giúp, nếu không ta đã ngã bể đầu chảy máu rồi.

Mọi lời nói nịnh nọt hay cảm ơn của y đều không hề thật lòng.

Thịnh Tiêu không trả lời, nhưng vẫn nắm chặt cổ tay y.

“Cơ mà đại nhân nên thả tay ta ra đi.

” Hề Tương Lan dịu dàng nói: “Thịnh tông chủ là hang giấm bự ngàn năm đó nha, nếu để hắn biết thuộc hạ thân thiết nắm tay đạo lữ của mình, bị chặt tay là cái chắc!”

Thịnh Tiêu: “…”

Quyện Tầm Phương mới niệm xong mấy chục lần kinh tịnh tâm, lại lần nữa nổi điên lên: “Ta giết ngươi!!”

Thượng Nguyên ôm eo hắn kéo ra sau: “Bình tĩnh lại đi! Đó là đạo lữ của Tông chủ!”

Quyện Tầm Phương giãy giụa nhấc chân muốn đá Hề Tương Lan, giận đến mức đầu óc quay cuồng: “Đạo lữ cóc khô! Tông chủ chúng ta tu vô tình đạo, sao có thể động lòng phàm?! Ngươi liên tục đặt điều xạo sự vấy bẩn sự trong sạch của Tông chủ chúng ta, rốt cuộc là có ý đồ gì!?”

Thịnh Tiêu đã quen với việc thuộc hạ la hét om sòm, thả tay Hề Tương Lan ra.

“Đi thôi.

Hề Tương Lan ngoan ngoãn nói: “Dạ đại nhân.

Y cố ý kéo dài hai chữ ‘đại nhân’, có lẽ vì lớn lên ở Trung châu nên chất giọng êm ái tựa như làn gió nhẹ.

Thịnh Tiêu hơi dừng chân lại giây lát rồi tiếp tục bước đi.

Hề Tương Lan dõi mắt nhìn Thịnh Tiêu đi lên mấy bậc thang, sau đó chẳng biết tại sao y vừa nhấc chân dẫm lên bậc thang thì trượt một phát, lảo đảo sắp ngã xuống.

Y nghĩ Thịnh Tiêu đã đi xa như vậy, lần này chắc chắn sẽ không cứu kịp, đang nhắm mắt chuẩn bị vồ ếch thì bỗng cảm thấy có một luồng linh lực bay vọt về phía mình.

Trời đất đảo lộn một phen, cơ thể gầy yếu của Hề Tương Lan chao đảo, cảm giác mất trọng lượng phút chốc ập tới.

Khi mở mắt ra, y phát hiện mình bị Thịnh Tiêu bế công túa.

Hề Tương Lan:???

Quyện Tầm Phương dường như bị khiếp sợ nhấn chìm, chết lặng hóa đá ngay tại chỗ, hai mắt mở trừng trừng.

Thượng Nguyên che miệng thốt lên: “Đạo lữ thật hả?!”

Áo bào đen dày rộng che kín thân thể gầy gò của Hề Tương Lan, dưới đầu gối được cánh tay cứng cáp vòng qua ôm vững, hai chân của y bất an chới với giữa không trung, nhẹ nhàng đung đưa qua lại, có vẻ không tình nguyện lắm.

“Đại, đại nhân…”

Thịnh Tiêu vẫn bình thản như thể đang làm một chuyện hết sức nhỏ nhặt, hắn lạnh nhạt nhìn y.

“Nói đi không nổi mà?”

Hề Tương Lan: “…”

Hề Tương Lan cười gượng, giãy giụa muốn xuống dưới: “Không, không cần đại nhân nhọc lòng, nếu để Thịnh tông chủ biết… Ưm!”

Có lẽ Thịnh Tiêu không muốn tiếp tục nghe bản thân sẽ ‘ghen tuông phẫn nộ’ ra sao, dứt khoát để y tạm thời bế khẩu, sau đó cất bước đi tiếp.

Hề Tương Lan: “…”

Hề Tương Lan trợn mắt há mồm, theo phản xạ vịn vai Thịnh Tiêu rướn người nhìn ra sau.

Đống giấy tiền bị thổi tới dưới chân hồi nãy…

Trong đó có trộn lẫn vài người giấy được Phong Duật phát tán khắp nơi để tìm người!

Thuật ngự quỷ của Phong Duật được xem là đệ nhất Thập Tam Châu, Hề Tương Lan đoán trong đám quỷ vừa rồi chắc chắn có quỷ của Phong Duật, nhưng chưa kịp tìm thấy Hề Tương Lan thì đã bị Thịnh Tiêu giáng sét đánh nát.

Những người giấy bay rải rác trong rừng quỷ là do Phong Duật dùng linh lực biến thành, chỉ cần chạm vào nó là có thể lập tức để Phong Duật nhận ra vị trí hiện tại của y.

Hề Tương Lan nhìn người giấy càng lúc càng rời xa mình, trong lòng nguội lạnh.

Thịnh Tiêu đưa mắt nhìn thẳng về trước, nhưng dưới chân lại dẫm nghiến một người giấy tình cờ bay tới dưới chân hắn, khiến nó nằm bẹp dí không thể động đậy.

Hề Tương Lan: “…”

Hề Tương Lan chưa bao giờ ăn thiệt thòi lớn như vậy, ngước đôi mắt thẫn thờ nhìn cái cổ của Thịnh Tiêu, liếm nhẹ viên thuốc độc giấu trong kẽ răng.

Người này, đúng là cái gai khó nhổ.

Phải đổi cách khác mới được.

===Hết chương ===

Tác giả có lời muốn nói:

Hề Tương Lan: Cầu hôn, chung chăn gối, đạo lữ í a~

Thịnh Tiêu: ….

.

Truyện Chữ Hay