Tác giả: Đường Thái Hàm
Editor: Bunn
Thẩm Lật bị sốt đến mơ màng nghe vậy cũng tỉnh luôn, anh đẩy Cố Dịch ra hỏi: “Một giờ?”
Cố Dịch lại ôm Thẩm Lật vào lòng, không nói tiếng nào.
Mũi Thẩm Lật cay cay, ôm chặt lấy hắn: “Sao anh lại chạy tới đây?”
Cố Dịch dùng mặt cọ cọ hai má Thẩm Lật: “Nhớ em chứ sao.”
Thẩm Lật chậm rãi nói: “Đi đi lại lại mất năm tiếng chỉ để gặp em được một giờ, có lãi không?”
Khóe môi Cố Dịch cong lên: “Có lãi, cho dù phải đi đường hai mươi bốn tiếng, chỉ cần thấy được em, anh vẫn sẵn lòng.”
Khóe mắt Thẩm Lật cong cong: “Chỉ cần là em, anh đều sẵn lòng?”
Âm thanh của Cố Dịch trầm thấp, giọng điệu nghiêm túc: “Anh sẵn lòng. Nếu là em, em không muốn sao?”
Thẩm Lật: “Em không muốn.”
Cố Dịch: “Tại sao em không muốn.”
Thẩm Lật: “Vì em đã đi đường đến hai mươi tư tiếng, nên em phải ở bên anh đủ bốn mươi tám tiếng.”
Cố Dịch: “Thật tham lam?”
Thẩm Lật: “Đâu có tham lam.”
Hai người nói qua nói lại một hồi, Thẩm Lật nhất quyết tiễn Cố Dịch ra sân bay. Cố Dịch thấy anh vẫn sốt thì không đồng ý.
Bế tắc một lúc, Cố Dịch cũng hết cách, đành để Thẩm Lật tiễn ra sân bay. Di chuyển ra sân bay hết hơn nửa tiếng, Thẩm Lật vẫn sốt, vô cùng khó chịu. Anh dựa vào chỗ tựa lưng, nhìn Cố Dịch không chớp mắt. Cố Dịch lái xe của Thẩm Lật, bị Thẩm Lật nhìn khiến trong lòng đều ngứa ngáy.
Sau khi tiễn Cố Dịch lên máy bay, Thẩm Lật gọi tài xế đưa anh về nhà. Nguyên một ngày vất vả khiến bệnh tình của Thẩm Lật nặng thêm. Tài xế lái được nửa đường thì chuyển hướng đưa anh vào thẳng bệnh viện.
Thẩm Tùng Lễ đi thăm bạn cũ, trở về nhà mới phát hiện con trai không biết đi đâu, hỏi Tưởng Mộng Khiết hướng đi của Thẩm Lật.
Tưởng Mộng Khiết chơi với Thẩm Nam ở nhà. Cô không thích con riêng của chồng, cũng không thèm để ý đến anh. Thẩm Tùng Lễ không hỏi được gì, nổi nóng, mắng: “Nó bị bệnh như vậy còn có thể đi chỗ nào? Em là trưởng bối mà không biết chăm sóc một chút, anh rốt cuộc cưới em về để làm gì?”
Tưởng Mộng Khiết bị mắng, cảm thấy oan ức: “Em thì lớn hơn cậu ấy bao nhiêu tuổi? Cậu ấy không thích em, sao em phải chạy đến trước mặt cậu ấy cho thêm phiền. Cậu ấy cũng gần ba mươi rồi, tự mình ngã bệnh còn chạy lung tung, cậu ấy không biết tự lo liệu à? Còn cần em lo hộ sao? Con gái em mà em còn chưa lo xong!”
Thẩm Tùng Lễ cực kỳ tức giận, không muốn ở cùng người phụ nữ tham lam này nên đi ra ngoài tìm người. Ông gọi điện thoại cũng không có ai nghe máy, sau đó ông mới phát hiện Thẩm Lật không mang theo điện thoại.
Ông đến gara nhìn, không thấy xe ở đấy, đoán chắc Thẩm Lật lái xe ra ngoài. Nghĩ tới đây ông càng bất mãn với Tưởng Mộng Khiết. Tiếng lái xe lớn như vậy mà Tưởng Mộng Khiết cũng không biết, điều này chứng tỏ cô không để tâm chút nào đến con riêng, ngay cả giả bộ quan tâm cũng không muốn làm.
Thẩm Tùng Lễ càng phiền lòng về cô, càng cảm thấy cô khiến cho người khác khó chịu đựng nổi.
Dù biết Thẩm Lật tự lái xe ra ngoài, Thẩm Tùng Lễ cũng không biết tìm người ở đâu, trong lòng thầm trách Thẩm Lật không hiểu chuyện. Ông hơi lo lắng.
Sáng ngày hôm sau, Thẩm Lật tự mình lái xe về.
Sắc mặt Thẩm Lật vẫn chưa tốt lắm, tay chân mềm nhũn, vất vả mãi mới tự lái xe chậm rì rì về tới nhà. Anh vừa vào cửa đã bị Thẩm Tùng Lễ mắng một trận, lại gặp Tưởng Mộng Khiết nhìn anh khinh thường.
Mặc dù Thẩm Lật tự biết mình đuối lý, nhưng bất cứ ai vừa bước vào cửa nhà mình mà bị những người không thân thiết đối xử như này cũng đều khó chịu. Hơn nữa, Thẩm Lật đang ốm, tâm trạng tự nhiên cũng không tốt. Anh chẳng buồn phí lời cùng bọn họ, chỉ nói mình không khỏe, quên mang điện thoại nên khiến người lớn lo lắng, rồi chuẩn bị lên tầng.
Nữ sĩ Tưởng Mộng Khiết là một người kỳ lạ, biết rõ mình không mở lòng tiếp nhận con riêng của chồng, nhưng lại không quản được cái miệng của mình, không hiểu cái gì gọi là biết điểm dừng.
Thẩm Lật không nói một tiếng đã biến mất. Bản thân cô cũng chẳng thèm bận tâm đến nửa phần, vẫn ăn no ngủ kĩ, cảm thấy tỏ thái độ khinh thường Thẩm Lật là chưa đủ. Thẩm Tùng Lễ làm cha còn chưa nói gì, cô mang danh mẹ kế không được chào đón mà vẫn chẳng thèm che giấu sự cay nghiệt của mình. Có lẽ mặt cô thật sự như cái cối xay lớn, ồn ào mắng: “Từng này tuổi rồi mà đi ra ngoài cũng không biết báo một tiếng, để cho người lớn lo lắng, ngược lại bản thân mình thì an tâm ngủ.”
Thẩm Lật thật sự coi thường người phụ nữ này, đối với người coi thường mình anh cũng chẳng buồn bận tâm. Anh chỉ nhíu mày, liếc nhẹ cha mình. Sắc mặt Thẩm Tùng Lễ lập tức đỏ bừng, thẹn quá hóa giận, quát to: “Câm miệng, ồn ào!”
Từ khi Tưởng Mộng Khiết về quê, cô cảm thấy mình phải chịu hết mọi loại oan ức. Chồng nhiều lần cãi nhau với cô, suốt hai ngày nay còn không chịu vào phòng vợ ngủ. Cô vốn đã kìm nén tức giận, chiến tranh lạnh với anh. Cuối cùng, cô vất vả lắm mới bắt được lỗi của anh, đang muốn bốc hỏa thì lại bị chồng mắng. Trước cô còn có thể nhịn, lần này rõ ràng là Thẩm Lật mắc lỗi, chồng lại thiên vị anh. Cô không chịu được oan ức này, bắt đầu khóc lóc, làm loạn.
Thẩm Tùng Lễ và Tưởng Mộng Khiết cãi nhau khiến Thẩm Nam đang chơi trong phòng hoảng sợ. Cả nhà ầm ĩ. Đầu Thẩm Lật như muốn nổ tung. Anh không lên tầng nữa, cầm điện thoại, đóng sầm cửa bỏ ra ngoài.
Hai vợ chồng nghe tiếng cửa đóng sầm thì ngừng cãi vã. Thẩm Tùng Lễ mệt mỏi, cầm áo khoác đi ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại tiếng khóc của hai mẹ con Tưởng Mộng Khiết.
Thẩm Lật lái xe đến studio của A Dương. A Dương đang thảo luận về chủ đề của quý sau với một nhà thiết kế trẻ. Anh ta thoáng liếc mắt thấy xe Thẩm Lật, kết thúc thảo luận với nhà thiết kế, đi ra cửa đón người.
A Dương hiểu tính khí của Thẩm Lật. Khoảng thời gian này A Dương rất bận, nếu không có chuyện gì, Thẩm Lật sẽ không đến tìm anh ta.
Thẩm Lật xuống xe, sắc mặt tái nhợt, cả người mệt mỏi không có tinh thần, A Dương thấy vậy không khỏi lo lắng, “Làm sao vậy?”
“Gia đình của cha tôi trở lại, loạn lắm. Tôi đến đây tìm chỗ yên tĩnh để trốn.”
A Dương không nói gì, chỉ vỗ vai Thẩm Lật, “Tôi đang hỏi về thân thể của cậu.”
Thẩm Lật: “Tôi bị cảm lạnh, phát sốt.”
“Cậu cứ bỏ ra ngoài như vậy, ở nhà làm sao bây giờ?”
Thẩm Lật: “Tôi cất những thứ có giá trị trong kho rồi, còn lại là tùy họ.”
A Dương mỉm cười, “Cậu định ở đây đến khi họ rời đi?”
Thẩm Lật gật đầu: “Tôi không muốn quay lại nữa. Nghĩ đến chuyện vừa rồi, tôi tưởng não mình sắp nổ tung mất.”
A Dương ngậm một điếu thuốc trong miệng: “Được rồi, cha yêu con. Con có thể ở đây bao lâu tùy thích.”
Thẩm Lật vỗ trán: “Đợi cha thật của tôi ngày mai rời đi, sau đó người cha giả này mới lấy lại uy danh được.”
Cả hai mỉm cười, kề vai đi vào trong.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Lật nhận được cuộc gọi từ Thẩm Tùng Lễ. Ông và Tưởng Mộng Khiết chuẩn bị rời đi, hy vọng anh có thể tiễn ra sân bay.
Thẩm Lật không từ chối, lái xe đến sân bay.
Dáng vẻ mệt mỏi của Thẩm Tùng Lễ khiến ông già đi trông thấy. Ông gọi Thẩm Lật đến một chỗ vắng người để nói chuyện.
“Con người là động vật xã hội(). Anh không thể sống thiếu giao tiếp xã hội. Anh suốt ngày ở nhà. Nói khó nghe một chút, nếu có chuyện gì xảy ra thì không ai biết đến. Lần này mới chỉ là bị sốt, nếu tôi không trở về, trong nhà cũng không có người, anh tính làm sao?”
() Động vật xã hội hay còn gọi là động vật có tập tính xã hội, là những động vật sống theo bầy đàn, có sự tương tác cao giữa các thành viên trong đàn, tức là có tính xã hội. Sự tương tác, mối quan hệ và giao tiếp này tạo ra một mạng lưới tổ chức xã hội của động vật. Sự thành công của một cá thể phụ thuộc rất nhiều vào sự gắn kết với đàn. Trái ngược với các loài động vật xã hội là động vật sống đơn độc. (theo wikipedia)
Thẩm Lật không biện giải với Thẩm Tùng Lễ, chỉ nói: “Con biết rồi.”
Mặc dù Thẩm Tùng Lễ xuất phát từ ý tốt, nhưng anh vẫn không muốn nói nhiều cùng ông. Hai người thật sự không giao tiếp được.
Thẩm Tùng Lễ thở dài: “Tôi không muốn ép buộc hay gây trở ngại cho anh, nhưng anh đã bao giờ nhìn thấy ai như anh, gần ba mươi tuổi mà không có nghề nghiệp gì chưa? Nếu anh không muốn tìm việc làm, thì anh kết hôn trước đi, có người ở bên chăm sóc thì lúc ốm đau cũng không đến mức không có ai biết. Tôi đã liên hệ với chú Vương của anh rồi, ông ấy sẽ giúp anh để ý con gái nhà nào phù hợp. Tháng sau tôi có thể sẽ về một chuyến nữa, hy vọng anh suy nghĩ kỹ về chuyện này.”
Nói đến chuyện thành gia lập nghiệp, trong đầu Thẩm Lật hiện lên khuôn mặt của Cố Dịch. Anh lơ đãng gật đầu, thực tế anh chẳng nghe được Thẩm Tùng Lễ nói gì.
Thấy Thẩm Lật ngoan ngoãn gật đầu, Thẩm Tùng Lễ cho là Thẩm Lật đã nghe lọt điều mình dặn, hài lòng rời đi.
Cuối cùng cũng tiễn được một nhà ba người này, Thẩm Lật như thể hồi sinh. Một ngày sau khi Thẩm Tùng Lễ rời đi, bệnh tình của Thẩm Lật cũng khỏi hẳn.
Tâm tình Thẩm Lật rất tốt. Anh nhận tham gia một chương trình tạp kỹ khác sau chương trình lần trước.
Sự xuất hiện của Thẩm Tùng Lễ không ảnh hưởng chút nào đến Thẩm Lật. Thẩm Tùng Lễ nói Thẩm Lật một chuyện không thành. Thẩm Lật cũng không phủ nhận. Nếu so cuộc sống hiện tại của anh với cụ nội, ông nội và Thẩm Tùng Lễ thì nói khó nghe một chút chính là không có tiền đồ, chính là con cháu bất hiếu.
Mà bỉ thượng bất túc bỉ hạ hữu dư().
() Nhìn lên thì chẳng bằng ai, nhìn xuống cũng không ai bằng mình: Đây là niềm an ủi cho những ai hài lòng với hiện trạng và không chịu khó làm việc. Đôi khi được sử dụng để thuyết phục mọi người bằng lòng.
Thẩm Lật không có thói hư tật xấu. Mặc dù không có công việc nghiêm túc, nhưng anh may mắn có cơm ăn áo mặc dư giả, hằng năm có thu nhập một triệu tám nhân dân tệ, không ăn bám, cũng không dựa vào người nhà chu cấp.
Anh sống an ổn, có chút cô đơn cũng có chút nhàn rỗi, nhưng bản thân anh mong muốn chính là sự thoải mái, tự do này.
Thẩm Tùng Lễ chê anh không có chí tiến thủ, nhưng như thế nào là chí tiến thủ? Thẩm Lật nghiêm túc suy nghĩ một chút. Anh cho rằng có chí tiến thủ chính là sống theo cách mà mình mong muốn.
Anh muốn sống như thế nào?
Thẩm Lật suy nghĩ hồi lâu, phát hiện mình muốn làm chuyện bản thân muốn, muốn sống ở bên người mình thích.
Sau khi nhận được lời mời của chương trình tạp kỹ, phản ứng đầu tiên của Thẩm Lật chính là cá đã cắn câu.
Anh thích chương trình tạp kỹ này, anh muốn tham gia chương trình.
Nhớ lại quá khứ, tên tuổi của anh chưa có, các chương trình tạp kỹ mời anh đều khá ít và tạp nham. Vì lý do này anh mới từ chối.
Chương trình tạp kỹ vừa qua đã mang về cho anh một lượng lớn người hâm mộ. Trong những ngày này, số lượng người hâm mộ của anh đã vượt quá một triệu người. Giờ anh cũng được coi như một food blogger nhỏ có chút nổi tiếng.
Ai mà không thích có nhiều người hâm mộ? Bây giờ anh đã chấp nhận thân phận food blogger, nếu vẫn duy trì suy nghĩ sống thầm lặng thì chẳng khác nào làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết.
Nếu nói vì Cố Dịch, anh cũng không cần thiết phải sống thầm lặng. Sự nổi tiếng của anh so với Cố Dịch cũng chẳng đáng chú ý. Nếu hai người có thể tiếp tục tiến tới cùng nhau, khó có thể đảm bảo mọi chuyện sẽ không bị bại lộ. Trong trường hợp đó, anh không cần phải nao núng, thay vào đó anh muốn chuẩn bị trước. Anh muốn mạnh dạn trên cơ sở thận trọng làm những điều mình muốn, sống vui vẻ hạnh phúc, như thế mới là đúng đắn.
Thẩm Tùng lễ nói rằng con người là động vật xã hội, không thể không giao tiếp, Thẩm Lật cho rằng điều này rất đúng. Anh không nên ở nhà suốt. Lúc đầu anh muốn trở thành food blogger để có thể giao lưu, chia sẻ kinh nghiệm với mọi người nhiều hơn. Hiện tại số lượng người hâm mộ càng tăng, đồng nghĩa với việc càng giao lưu chia sẻ được nhiều.
Nếu anh muốn giao lưu, anh e rằng mình cần một nền tảng lớn hơn để có thể tự liên lạc trực tiếp với một số người. Họ có thể là food blogger nổi tiếng, người sành ăn, các blogger làm vườn,…những người có thể mang tới cho anh cơ hội tham gia dạ tiệc, các chương trình tạp kỹ,… Một số mối quan hệ có thể giúp anh tiếp cận với các chuyên gia đầu ngành trong lĩnh vực đó. Thẩm Lật phát hiện ra bản thân anh chẳng hề ghét bỏ cơ hội như vậy.
Thực ra nguyên nhân chủ yếu nằm ở việc anh không cần trốn tránh Cố Dịch, không cần cẩn thận từng li từng tí che giấu vết sẹo của mình nữa.
Vì vậy, anh đã vui vẻ đồng ý sau khi nhận được lời mời.
Đây là một chương trình sinh tồn hoang dã có tên “The Explorer”. Nói là thám hiểm, nhưng trên thực tế, chương trình sẽ đưa các ngôi sao và hot blogger vào thế giới hoang dã, giao cho họ nhiệm vụ, tự mình sinh tồn trong trự nhiên ba ngày để hoàn thành nhiệm vụ.
Chương trình này rất hợp khẩu vị của Thẩm Lật. Nhiệm vụ mà tổ sản xuất đưa ra cũng rất thú vị. Thẩm Lật đã xem vài tập, đánh giá rất tốt.
Chương trình sẽ chính thức quay vào hai tuần sau đó. Trước ngày quay một tuần, tổ sản xuất gửi thông báo nhắc nhở. Địa điểm được chọn lần này là một khu bảo tồn sinh thái ở tỉnh miền núi S, vị trí cụ thể không được báo trước.
Thẩm Lật đã nghiên cứu thông tin từ vài ngày trước.
Phần đầu tiên tổ sản xuất sẽ cung cấp các công cụ sinh tồn cho người chơi bằng cách tham gia trả lời các câu hỏi lý thuyết. Thẩm Lật đã bổ sung rất nhiều kiến thức về sinh tồn nơi hoang dã, đặc điểm thực vật ở tỉnh S và các khu vực phía Nam, các kiến thức về thực vật có giá trị y học.
Hai ngày trước khi rời đi, Thẩm Lật bất ngờ nhận được cuộc gọi từ chú Vương, yêu cầu anh đến quán cà phê Triết Ngữ ở số Triều Dương, gặp một cô gái. Lúc này Thẩm Lật mới đột nhiên nhớ tới những gì Thẩm Tùng Lễ nói trước khi lên máy bay. Anh khi đó mải thất thần, không nghe rõ, giờ mới thấy tội lỗi, khó mở lời giải thích.
Cảm giác tội lỗi này là đối với Cố Dịch. Dù Thẩm Lật nghĩ Cố Dịch cũng có đi xem mắt trước đó, nhưng lúc ấy họ chưa xác nhận mối quan hệ. Bây giờ hai người đã xác định quan hệ, nếu như anh đi xem mắt thì thật sự không còn gì để nói.
Anh có cảm giác mình chính là hồng hạnh vượt tường()… Khoan, cảm giác câu này có chỗ nào đó không đúng lắm…
() Hồng hạnh vượt tường: dùng để chỉ việc ngoại tình và thường là dùng với phụ nữ (hoặc người vợ) nên Thẩm Lật nói xong mới cảm thấy sai sai =))
Thẩm Lật uyển chuyển từ chối ý tốt của chú Vương. Chú Vương không nghe: “Đây là con gái của trưởng khoa chú, người nhà con bé đều ưng rồi, sao cháu lớn rồi mà vẫn chẳng ra gì thế này?”
Thẩm Lật nhỏ giọng nói: “Cháu có người thích rồi.”
Chú Vương cười nói: “Thằng nhóc không có tiền đồ này, với điều kiện của cháu, nếu có người thích thì giờ này còn độc thân à? Hẳn là người ta không thích cháu rồi?”
Hắn có thích.
Thẩm Lật không dám nói, anh sợ tình yêu vừa mới bắt đầu không bao lâu đã bị hủy hoại nên anh đành im lặng.
Chú Vương thấy anh im lặng, cho là mình nói đúng, liền nói: “Điều kiện của cháu tốt như vậy, không thể cứ treo cổ trên một cái cây, đến đây đi đến đây đi, cháu không gặp thì làm sao biết người ta có hợp hay không?”
Chú Vương vô cùng nhiệt tình, Thẩm Lật không thể từ chối, lúng túng nhận lời.
Thẩm Lật cúp điện thoại, trong lòng cảm thấy bất an, đợi đến trưa mới gọi điện cho Cố Dịch.
“Alo, ai đấy?”
Thẩm Lật vừa nghe thấy giọng của Cố Dịch, khóe mắt đuôi mày đều nhuốm ý cười, “Ồ, anh không biết em là ai à, thế để em cúp máy vậy.”
Tính xấu của Cố Dịch lại tái phát, “Hừm, em cứ cúp máy đi, cúp rồi cũng đừng gọi lại cho anh, anh sẽ tắt máy.”
“Được đấy được đấy, anh cứ tắt máy đi, em đoán kể cả em có đi xem mắt chắc anh cũng không muốn biết chi tiết đâu.”
Tóc tai Cố Dịch dựng đứng: “Đi xem mắt! Em điên rồi! Em là người đã có chồng rồi đấy! Nếu em dám đi, anh sẽ… Anh sẽ…”
“Giống anh thôi mà.”
Cố Dịch nghiến răng: “Nếu em dám đi, anh sẽ bay ngay về, lấy dây thừng trói em lại, em đừng hòng đi đâu!”
Dây thừng, trói chặt… Vành tai Thẩm Lật ửng đỏ, anh vừa định nói mặt lại đỏ rực, lời vừa đến bên miệng, mặt lại càng đỏ hơn.
Cố Dịch không nghe thấy Thẩm Lật đáp lại, mặt càng đen xì, hỏi: “Em nghe rõ chưa!”
“À… Nghe nghe rồi…”
Cố Dịch híp mắt, “Em đang nghĩ gì vậy?”
Thẩm Lật vội vàng nói: “Không có gì, em không nghĩ gì cả.”
Cố Dịch không tin: “Em lại lừa anh? Rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?”
Thẩm Lật vội vàng đổi chủ đề: “Lúc trước anh đi xem mắt với bảy, tám người thì sao?”
Cố Dịch nói: “Anh đi xem mắt bảy, tám người? Lúc nào? Sao anh không biết.”
Thẩm Lật lạnh lùng nói: “Hừm, thật không? Trên Weibo vẫn còn chứng cứ đấy. Có cần em tìm lại giúp anh không?”
Cố Dịch đau đầu, chết tiệt, lần đầu tiên hắn ghét đám paparazzi đến vậy. “Bố anh bắt anh đi xem mắt. Anh không muốn đi, cũng không làm trái lời ông ấy được. Cuối cùng anh chỉ có thể đến gặp người ta, giải thích rõ ràng anh đã có người mình thích rồi.”
Thẩm Lật: “Hừm, còn người phụ nữ cùng anh mở công ty thì sao?”
“Người phụ nữ cùng anh mở công ty? Em đang nói đến chị họ anh đúng không. Anh làm sao có thể xem mắt với chị ấy được, lần đó gặp nhau là để thảo luận việc mở công ty. Anh tìm được người đầu tư mở công ty trên mạng, người đó chính là chị ấy. Sau khi tìm hiểu hồ sơ, anh mới biết mẹ chị ấy là Uông Nguyệt Linh. Mẹ anh lại là Uông Nguyệt Lung, chắc chắn chị ấy là chị họ của anh, không thể nghi ngờ.”
Thẩm Lật nhíu mày, “Hừm” một tiếng.
Cố Dịch nói, “Em hừm cái gì, em tuyệt đối không được đi xem mắt! Tuyệt đối.”
Thẩm Lật chột dạ nói: “Em cũng không muốn đi xem mắt. Em cũng không phải là không có đối tượng, mặc dù người ta nói yêu xa thì có cũng như không, nhưng trên danh nghĩa thì em vẫn có.”
Cố Dịch bùng nổ: “Cái gì gọi là có cũng như không!”
Thẩm Lật giả vờ giả vịt thở dài: “Lúc em muốn gặp cũng không gặp được, lúc muốn ôm cũng không ôm được. Một người bạn trai như vậy chính là có cũng như không còn gì.”
Sắc mặt Cố Dịch âm trầm: “Được, được, em chờ đó, anh đi mua ngay máy bay trực thăng.”
Thẩm Lật sửng sốt: “Anh mua máy bay trực thăng làm gì?”
Cố Dịch: “Anh đảm bảo với em có thể gặp em ở mọi lúc mọi nơi cho dù cách xa cả ngàn cây số.”
Mí mắt trái của Thẩm Lật giật giật, anh cảm nhận được mình có thể đã gây họa rồi: “Em xin anh, anh yêu, em chỉ nói đùa thôi, anh đừng coi là thật.”
Cố Dịch hừ lạnh: “Muộn rồi.”
“……”
“Anh biết không, em gọi điện nói với anh vì em không từ chối được, cũng không muốn giấu diếm anh.” Thẩm Lật nhẹ nhàng giải thích rõ.
Cố Dịch “Ừ” một tiếng, không nghe ra bất cứ cảm xúc gì.
“Ngày mai em vẫn sẽ đi, nhưng em sẽ nói rõ với cô ấy. Thực ra với điều kiện như em hiện tại, công việc đàng hoàng cũng không có, làm gì có cô gái nào có thể coi trọng em?”. Thẩm Lật nói nhỏ nhẹ, mang theo ngữ điệu dịu dàng, mềm mại nhưng đi thẳng vào lòng người.
Cố Dịch: “Em là cao lãnh chi hoa(). Từ nhỏ đã như thế, nhiều người ngưỡng mộ em, nhưng ít người dám đến gần em.”
() Một đóa hoa đẹp nơi núi cao hiểm trở, thu hút mọi ánh nhìn từ con vật tới con người, nhưng họ chỉ có thể ngắm nhìn từ xa mà không thể hái
Thẩm Lật cười nhạt: “Em không tự ti, em chỉ là không phù hợp với thị hiếu chung của nhiều người. Nhưng để nắm giữ được anh thì em có đủ tự tin.”
Cố Dịch: “Đúng là tật xấu của thư hương thế gia, vừa thanh cao vừa kiêu ngạo.”
Thẩm Lật cười cười, không nói gì.
Cố Dịch cũng mỉm cười, nhớ lại quá khứ luôn hồn nhiên, tươi đẹp.
Cố Dịch là cậu chủ nhỏ của nhà họ Cố, lớn lên trong muôn vàn cưng chiều. Hắn lúc nào cũng hất cằm lên, nhìn người bằng lỗ mũi. Đây chính là ấn tượng chung về Cố Dịch của những người không thích hắn.
Thẩm Lật, một thiếu niên ôn hòa sạch sẽ, chỉ có thể khiến người nhìn từ xa chứ không thể lại gần chơi cùng. Đây là ấn tượng của mọi người về Thẩm Lật khi anh còn nhỏ.
Lần đầu tiên Cố Dịch thấy Thẩm Lật, hắn đã nhìn thấy sự kiêu ngạo của Thẩm Lật trong nháy mắt. Bước đi của anh thong dong, thần thái bình thản, phóng khoáng, tấm lưng cứng cỏi thẳng tắp. Độ cong của khóe miệng vừa phải. Ánh mắt anh sáng ngời, đáy mắt sâu thẳm khó dò. Cố Dịch, người được nuôi dạy trong sự nuông chiều không hiểu thế sự, thật sự không thể so bì cùng anh. Năm đấy, Cố Dịch không biết đó là khí khái trong thai, tính cách từ trong xương do nhiều đời gia tộc tích lũy được. Cố Dịch chỉ nghĩ thiếu niên này thật cao quý, hấp dẫn, hắn nhất định phải làm bạn với người này.
Tầm mắt của một người được xác định bởi đẳng cấp của người đó. Đương nhiên mắt nhìn người của của Cố Dịch không làm hắn thất vọng.
Cố Dịch cuối cùng cũng thoải mái, “Anh hy vọng đối tượng xem mắt của em là một người không có mắt nhìn người.”
Thẩm Lật cong mắt: “Nếu là người sáng suốt, cô ấy sẽ không tự làm khổ mình.”
Khóe miệng Cố Dịch nhếch lên, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý. Hắn cố ý hỏi: “Hừm, sao lại nói thế?”
Thẩm Lật nói: “Bởi vì tầm mắt của em còn cao hơn. Mong mà không được sợ là khiến cô ấy đau lòng.”
Cố Dịch không nhịn được, phì cười thành tiếng.
Thẩm Lật cúp điện thoại, sờ sờ mặt mình. Mặt anh có chút nóng, vì dỗ Cố Dịch mà anh thật sự không cần cái mặt già này nữa.
Ngày hôm sau, Thẩm Lật đến quán cà phê gặp cô gái được giới thiệu.
Thẩm Lật đeo một cặp kính gọng đen. Chiếc kính này được Cố Dịch lấy ra từ va li, vứt ở nhà. Đây là kính không độ. Dĩ nhiên, Thẩm Lật đeo kính không phải vì bắt chước mấy cảnh giả vờ xấu xí để tránh đi xem mắt kinh điển trên phim truyền hình. Anh đeo cặp kính này vì nó thuộc về Cố Dịch.
Là con cưng của giới thời trang, đồ của Cố Dịch hiển nhiên sẽ không bao giờ lạc mốt. Ngay cả cặp kính gọng đen này cũng không tầm thường. Cặp kính này không khiến cho người đeo trông già nua hay giống các nhân vật mọt sách thời kỳ trước. Thiết kế gọng kính mới lạ, sang trọng kết hợp với một bộ đồ chỉn chu đã giúp người đeo biến thành một tín đồ thời trang thời thượng.
Theo như Cố Dịch nói, đây là quà tặng từ nhà thiết kế của một thương hiệu nhỏ tại Bắc Âu, thiết kế riêng cho hắn. Chiếc kính này không những không che lấp được vẻ ngoài xuất sắc của Thẩm Lật, ngược lại còn khiến khí chất của anh nổi bật hơn.
Thẩm Lật soi gương, không hài lòng lắm với tác dụng của kính. Vì tâm tư thầm kín ẩn sâu bên trong, anh vẫn quyết định đeo kính của Cố Dịch đến buổi hẹn.
Kính mắt của Cố Dịch. Đúng, cảm giác như đang mặc đồ của ông xã đi ra ngoài vậy.
Thẩm Lật cho rằng dù anh không muốn phát triển quan hệ với đối tượng xem mắt, nhưng anh vẫn sẽ dành cho đối phương sự tôn trọng cơ bản, trang phục phù hợp, đúng giờ và phép lịch sự xã giao.
Do đó, lúc Thẩm Lật nhìn thấy đối tượng xem mắt kẻ mắt đen xì, mặc quần áo như Cái Bang, còn đủng đỉnh đến chậm nửa tiếng, anh đã vô cùng ngạc nhiên với khả năng duy trì nụ cười đúng mực của mình.
Thời điểm cô gái kia nhìn thấy Thẩm Lật, sự kinh ngạc trong mắt cô mãi không tan, cảm giác cô ngạc nhiên mất một phút. Sau đó, cô nhận ra hình tượng của mình không được đẹp lắm trong mắt mọi người xung quanh, sắc mặt của cô đanh lại.
Có vẻ như cô nhận ra hành động của mình thật ngu ngốc, khóe miệng cũng rũ xuống.
Xuất phát từ phép lịch sự, bất chấp kết quả buổi xem mắt như thế nào, Thẩm Lật cho rằng mình là đàn ông thì tất nhiên sẽ cần mời phái nữ một bữa cơm.
Nhưng bây giờ anh không chắc cô gái này có sẵn sàng ngồi ăn trưa với mình bằng khuôn mặt này không. Vì thế anh uyển chuyển hỏi: “Cô có muốn gọi món gì không?”
Cô gái nở một nụ cười lịch sự, bình tĩnh gọi món: “Xin lỗi, tôi cần đến nhà vệ sinh rửa tay một lát.”
Thẩm Lật gật đầu đáp lại.
Cô đeo một cái túi lớn, đón nhận ánh mắt dị nghị của quần chúng xung quanh, khí phách hiên ngang đi vào nhà vệ sinh.
Uầy, tố chất tâm lý rất tốt… Thẩm Lật nghĩ.
Thời gian trôi qua một lúc lâu tại nhà vệ sinh.
Thẩm Lật cúi đầu nghịch điện thoại di động, đồ ăn còn chưa kịp chuẩn bị xong, cô gái cuối cùng cũng từ nhà vệ sinh đi ra.
Nhìn chung, các đường nét trên khuôn mặt cô khá hài hòa, thoạt nhìn không quá ấn tượng, nhưng thật sự cô khá xinh xắn.
Cô gái đã thay trang phục, mặc một chiếc váy trắng lệch vai, dáng người đầy đặn hình chữ S. Mái tóc rối như tơ vò được búi lên thành khối tròn trên đầu. Khuôn mặt bự phấn đã được tẩy trang, điểm tô lại một cách nhẹ nhàng tinh tế. Các đường nét trên khuôn mặt cô lúc này còn đẹp hơn. Tóm lại, so với lúc trước, lần thay đổi trang phục này quả thực gây chấn động. Thời điểm cô bước từ nhà vệ sinh tới trước mặt Thẩm Lật với phong thái quyến rũ, ánh mắt của hầu hết nữ giới và nam giới trong quán cà phê đều tập trung trên người cô.
Cô lại đứng trước mặt Thẩm Lật một lần nữa, hào phóng đưa tay ra, nở nụ cười quyến rũ, “Vương Ngữ Khê.”
Độ cong khóe miệng của Thẩm Lật giống hệt như lúc cô mới bước vào lần đầu: “Thẩm Lật.”
Cô rất thân thiện, trong lòng có chút tính toán, lôi hết đề tài trên trời dưới biển ra tán gẫu với Thẩm Lật. Sau một lúc, Thẩm Lật thật sự không muốn nói nữa, chủ đề lại trở thành như thế này.
Cô gái: “Kính của anh đẹp quá. Nó là nhãn hiệu nào vậy? Em có thể mua nó ở đâu? Em thật sự rất thích.”
Thẩm Lật nở nụ cười lịch sự: “Tôi quên rồi, mua bừa thôi.”
Cô gái dường như không để ý, mỉm cười dè dặt: “Đều là tóc như nhau, sao một người con trai như anh lại có mái tóc dài, bóng mượt như vậy? Anh có bí quyết gì không? Em đã từng tìm hiểu, nhưng tóc vẫn mỏng và khô. Em thật sự ghen tị với mái tóc của anh.”
Thẩm Lật tiếp tục cười lịch sự: “Tôi cứ để nó tự dài như vậy, không chăm sóc gì.”
Cô gái: “Em nghe nói anh từng học ở Học viện Mỹ Thuật, còn giành được giải thưởng quốc tế.”
Thẩm Lật vẫn cười lịch sự như trước, “Quá khen.”
……
Cô rốt cuộc không chịu nổi nữa, điềm đạm đáng thương hỏi: “Vừa rồi có phải anh trách em đến muộn không?”
Thẩm Lật mỉm cười, nhưng giọng nói lại lạnh lùng: “Cô Vương, tôi nghĩ mặc dù hai chúng ta không có ý định gì với nhau, đây cũng chỉ là một buổi xem mắt theo hình thức, nhưng vẫn cần phải dành sự tôn trọng cơ bản cho đối phương. Tôi nghĩ chúng ta đã đạt được nhất trí chung cho buổi xem mắt này rồi, cũng không cần phải lãng phí thời gian nữa. Cô nói đúng không?”
Vẻ mặt cô gái cứng đờ, có chút lúng túng và xấu hổ, môi run run, nói: “Đúng.
Thẩm Lật gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền, lịch sự chào tạm biệt rồi rời quán cà phê.
Cô gái không thể tiếp tục bám theo Thẩm Lật, ảo não vội vàng rời đi.
Buổi xem mắt như một trò hề ngược lại khiến tất cả mọi người trong quán cà phê được xem một màn giải trí.
Buổi tối, Cố Dịch gọi điện, dò hỏi Thẩm Lật về buổi xem mắt.
Thẩm Lật kể với Cố Dịch chuyện buổi trưa. Cố Dịch tức điên lên: “Cô ta là cái thá gì! Đóng giả làm người xấu xí đáng ghét? Lẽ nào cô ta nghĩ em đối với cô ta ngược lại sẽ nhất kiến chung tình, tử triền lạn đả().”
() Tử triền lạn đả: quấn mãi không bỏ; da mặt dày; đẹp trai không bằng chai mặt; quấn chặt lấy
Thẩm Lật nằm trên giường trở mình: “Ngược lại em không tức giận như vậy, em cảm thấy cô gái này… đúng… cách cô ấy xử lý tình huống có chút vấn đề. Cô ấy khá ưu tú, bằng tuổi em mà đã đạt được học vị tiến sĩ, dạy học ở đại học H. Ngoại hình của cô ấy cũng xinh, gia đình tử tế, có công việc tốt, có năng lực. Người theo đuổi cô ấy chắc chắn không ít, muốn gì cũng được.”
“Nhưng cô ấy lại đi xem mắt, còn có hai vị trưởng bối đã nói chuyện qua, nếu cô ấy không muốn, cha mẹ sao có thể ép được? Cô ấy giả bộ xấu xí để trì hoãn, cô ấy nghĩ em thành cái dạng gì? Đặt người giới thiệu là chú Vương ở đâu?”
“Em vốn muốn cho cô ấy mặt mũi, không muốn so đo với một cô gái. Nhưng từ đầu đến cuối cô ấy chưa hề xin lỗi em. Sau khi thay đồ, cô ấy tràn đầy tự tin, nghĩ mình chắc chắn sẽ thắng. Điều khiến em phản cảm chính là cô ấy nghĩ em sẽ tha thứ cho sự thô lỗ của cô ấy chỉ vì cô ấy xinh đẹp?”
Cố Dịch cười nhạo: “Tự tin là điều tốt, nhưng tự tin thái quá chính là ngu xuẩn”.
Thẩm Lật không để khúc nhạc dạo này trong lòng, anh không bàn luận thêm với Cố Dịch, đổi sang tán gẫu đề tài khác.
Sáng hôm sau Thẩm Lật thu dọn đồ đạc, ra sân bay đến thành phố S. Trong lúc chờ lên máy bay, Thẩm Lật rảnh rỗi ngồi lướt Weibo, phát hiện mình vừa lên Hot Search – vì buổi xem mắt ngày hôm qua.
Thẩm Lật bấm vào xem. Đoạn video này do ai đó ở trong quán cà phê hôm qua quay lại bằng điện thoại. Anh và cô gái kia được quay cận cảnh khuôn mặt trước và sau khi cô thay đồ.
Trong phần bình luận, một vài fan nhận ra đó là anh @Lật Tử (V).
Trong lòng Thẩm Lật hoảng hốt, bị nhìn thấy rồi, anh đeo kính của Cố Dịch, trước đó Cố Dịch cũng đeo chiếc kính này chụp hình tạp chí. Liệu có bị nhận ra không?
Thẩm Lật vô cùng lo lắng, muốn gọi điện cho Cố Dịch. Nhưng giờ này Cố Dịch vẫn đang quay phim, nên anh đành gửi một tin nhắn Wechat cho Cố Dịch.
Anh không kịp đợi Cố Dịch hồi âm đã phải lên máy bay. Mãi đến tận khi xuống máy bay, ngồi xe của tổ sản xuất chương trình về khách sạn, anh mới nhận được cuộc gọi của Cố Dịch.
Giọng Cố Dịch vững vàng khiến người nghe bình tĩnh: “Em đừng lo lắng, nếu có ai hỏi, em cứ nói là mình thích cái kính đó nên nhờ người làm phỏng theo. Nhưng anh nghĩ sẽ không có ai đoán được mối quan hệ của chúng ta đâu.”
Nghe Cố Dịch nói như vậy, trái tim đang treo lơ lửng của Thẩm Lật mới được hạ xuống: “Đúng, vừa rồi em hoảng quá. Chúng ta chưa từng cùng xuất hiện ở nơi công cộng. Chẳng ai có thể nghĩ tới quan hệ của chúng ta. Em cũng là vì đi xem mắt mới lên Hot Search. Đúng là quan tâm quá dễ loạn…”
Thẩm Lật nghĩ lại đều thấy buồn cười, anh hành động cứ như phát rồ.
Cố Dịch thấy Thẩm Lật không còn sốt ruột cũng yên tâm hơn, bắt đầu nói chút chuyện nhà: “Em tới tỉnh S rồi?”
Thẩm Lật gật đầu: “Vừa mới tới.”
Cố Dịch: “Anh cũng từng đến chỗ em quay chương trình. Ba ngày tới phải sống ở nơi hoang dã sẽ khá mệt, nhớ tự mình chăm sóc thật tốt, đừng làm anh lo lắng.”
Thẩm Lật cười nói: “Em biết anh từng đến đây, yên tâm đi, năng lực tay nghề của em mà anh còn chưa yên tâm sao?”
Cố Dịch: “Không yên lòng được, em không ở bên cạnh anh, anh trước giờ đều chưa từng an tâm.”
Thẩm Lật: “Em thích chương trình tạp kỹ này…” là chương trình tạp kỹ anh đã tham gia.
Cố Dịch: “Nói chung phải cẩn thận một chút, em phải tới đó ba ngày, nơi rừng hoang núi thẳm không có tín hiệu, trời, ba ngày nữa anh đều không được gặp em.”
Thẩm Lật an ủi: “Em ghi hình xong chương trình, nếu anh thấy tiện, em… đến gặp anh được không?”
Hết chương