Chương : Chờ cậu
Editor Trúc Dạ Ngọc
=========//================
Rõ ràng chỉ còn lại một tiết học cuối cùng, nhưng Đường Lê lại cảm thấy bốn mươi phút này dài như một ngày.
Cô rõ ràng rất mệt mỏi, nhưng mà từ khi nhận được chiếc ô mà Tề Diệp cầm tới, lại nhìn thấy tiếng sấm chớp nhoáng cách đó không xa, cô liền thấy tỉnh táo cố gắng chờ đến khi tan học.
Ban đầu Đường Lê nghĩ lát nữa tan học sẽ cùng bọn Cẩu Tầm đi chơi, nhưng lúc này tiếng chuông tan học vừa vang lên, cô liền đi thẳng ra ngoài lớp học.
Lúc này vừa tan học, hành lang cầu thang ở khắp nơi đều có rất nhiều người.
Đường Lê không lập tức đi về phía lớp , mà đứng ở bên ngoài dựa vào tường, ánh nhìn vẫn chú ý phía cửa ra vào.
Cho đến khi nhìn thấy Trương Hiểu Hổ đi ra, đến Trần Điềm Điềm, cuối cùng tất cả mọi người từ trong phòng học đi ra Đường Lê cũng không nhìn thấy bóng dáng Tề Diệp.
Cô sửng sốt, vội vàng đi tới trong phòng học để nhìn, phát hiện Tề Diệp cũng không ở bên trong.
Vội vàng túm cổ áo Trương Hiểu Hổ hỏi.
"Tề Diệp đâu?"
Lúc Trương Hiểu Hổ bị kéo có chút không đứng vững, lúc này mới giữ thăng bằng được.
“Tề Diệp?"
Lúc bị Đường Lê hỏi, cậu mới có chút hậu tri hậu giác nhớ tới hướng đi của thiếu niên.
“Ồ, hình như cậu ấy không được khỏe trong tiết học thứ ba nên đã xin vào phòng y tế kiểm tra. Chắc là lúc này cậu ấy vẫn còn ở trong đó. Nếu anh lo lắng thì có thể qua đó xem…”
"Không cần. Tôi chỉ đến để trả lại ô cho cậu ta, không có việc gì khác.”
Thiếu niên còn chưa nói hết, Đường Lê trước một bước lạnh giọng cắt đứt.
"Các cậu đi chơi trước đi, hôm nay tôi sẽ không đi theo."
Cũng không đợi Trương Hiểu Hổ có phản ứng gì, cô cứ như vậy mà cầm ô đi về phía cổng trường.
Cô không muốn đi qua phòng y tế để tìm Tề Diệp, cô tạm thời không thể kéo khuôn mặt này xuống.
Đường Lê nghĩ nếu như cậu ta còn ở trong trường, kiểu gì lát nữa cũng đi ra ngoài cổng trường.
Cô ở cổng trường chờ, người đến thì trả ô hỏi cho rõ ràng, nếu vẫn không nói lý do thì bắt xe về, càng không muốn phí lời với cậu ta.
Đường Lê vốn có ý định như thế, và cũng làm y như vậy.
Khi cô đi ra ngoài, hầu hết các học sinh trong trường đều đã rời đi, ngoại trừ thỉnh thoảng có một hai người đi ngang qua trước mặt cô. Cô cũng không nhìn thấy bóng dáng Tề Diệp.
Sao cậu ta vẫn chưa ra ngoài?
Có nên gửi tin nhắn lo lão Bạch để hỏi một chút, hỏi Tề Diệp có còn ở phòng y tế của lão hay không?
Nhưng mà ý nghĩ này vừa mới hiện lên liền bị Đường Lê ngay lập tức bỏ đi, nhỡ đâu cậu ấy còn chưa rời đi, tin nhắn này gửi qua bị cậu ta nhìn thấy thì làm sao bây giờ?
Chẳng phải đã biết tôi đang chờ cậu ta ở cổng trường sao? Điều này cũng quá vả mặt.
Đường Lê rất ít khi có lúc nào cảm thấy rối rắm như vậy, cô khoanh hai tay dựa vào tường, đầu ngón tay gõ lên từng chút từng chút một.
Lúc đầu vẫn bình thường, càng về sau tốc độ của các ngón tay càng lúc càng nhanh.
Dần dần, cô trở nên thiếu kiên nhẫn.
"Ầm ầm" một tiếng, từ trong đám mây đen bất ngờ truyền đến tiếng sấm sét.
Ánh sáng đem mây đen bổ ra, ánh sáng chiếu rọi làm cho trời đất trong nháy mắt trở nên tái nhợt, nhưng lập tức lại biến mất hoàn toàn.
Mưa mùa hè thường rất lớn, khi có sấm sét thì một lát sau màn mưa sẽ rơi ào ào xuống đất.
Trong khung cảnh trời đất giống như đang mắc một màn rèm châu cực lớn, cây long não bên cạnh cũng bị mưa quật cho rung động.
Sấm sét, mưa rơi.
Nhưng Tề Diệp còn chưa đi ra.
Có thể là bởi vì sợ sét đánh, cho nên không dám đi ra, lủi thủi tìm chỗ trốn chờ hết sấm rồi mới rời đi?
Đường Lê càng nghĩ càng cảm thấy điều này có lý.
Cô do dự một chút, vốn là muốn chờ một chút xem, không cần vội vàng đánh vào mặt mình như vậy.
Kết quả giây tiếp theo tiếng sấm càng to.
Tựa như muốn xé rách thiên địa, lớn đến mức ngay cả Đường Lê cũng bị hoảng sợ.
Đường Lê cắn răng, cuối cùng vẫn là túm tóc mang vẻ mặt phiền muộn cầm ô quay trở về tòa nhà giảng dạy.
Cô từ hành lang đi qua tòa nhà giảng dạy, trước tiên đến phòng y tế tìm người.
Nhưng đợi đến khi Đường Lê đến thì đừng nói là Tề Diệp, ngay cả lão Bạch cũng không thấy bóng dáng.
Bởi vì cửa phòng y tế đã đóng lại.
Đường Lê trong lòng hoảng hốt, lại vội vàng đi về phía lớp .
Bên trong không có một người, cô liếc nhìn chỗ ngồi của thiếu niên. Túi xách của cậu ta được thu dọn hết rồi.
- Điều đó có nghĩa là cậu ta đã rời đi.
Có phải vậy không? Cậu ta có thể đi đâu trong cơn mưa lớn như thế này?
Hơn nữa vừa rồi cô vẫn đứng ở cổng trường, theo lý thuyết mà nói cậu ta đi ra ngoài mình phải nhìn thấy rồi chứ.
Đường Lê dần dần có chút nóng nảy, cô cũng không để ý đến những thứ khác, từ lớp bên cạnh đến vị trí hành lang đều nhìn qua một lần.
Sau đó ngay cả nhà vệ sinh nam cũng chạy tới từng gian phòng nhìn xuống.
Kết quả là không có ai ở đó cả.
【Hệ thống mi đi ra, tìm xem Tề Diệp đâu? Cậu ta vẫn còn ở trường à? Đi theo hướng nào đánh dấu cho tôi, tôi sẽ đi thẳng qua. 】
Trong đầu truyền đến một hai tiếng dòng điện "dè dè", sau khi chậm lại một hồi, hệ thống lúc này mới mở được được định vị để xem xét.
【Tề Diệp hiện tại vẫn còn ở trường, nhưng vị trí cụ thể tôi không thể định vị chính xác. 】
Vị trí của hệ thống chỉ có thể được thực hiện trong một phạm vi nhỏ, chẳng hạn như trường học, chẳng hạn như đường phố nào.
Thật khó để làm cụ thể hơn.
Nhưng ít nhất khi biết Tề Diệp vẫn còn ở trường học, Đường Lê cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trường học này chỉ có mấy tòa nhà giảng dạy như vậy, nơi này không có đi nơi khác xem một chút, trong thời gian ngắn hẳn là có thể tìm được người.
Trong khi đó bên ngoài mưa đang lớn như vậy, làm gì có tên ngốc nào lại muốn đi dạo chơi đùa trong mưa.
Tề Diệp là người lớn, miễn là vẫn còn ở trường thì không sợ không thể tìm thấy.
Đường Lê tìm hết trong các lớp học một lần, lại đi đến tòa nhà đối diện tìm tiếp. Nhưng cô tìm khắp nơi như vậy cũng không nghĩ tới Tề Diệp không có rời khỏi trường học, mà là ở chỗ sân bóng chuyền.
Không chỉ có Đường Lê không nghĩ tới, Tống Đào cũng không nghĩ tới.
Cậu đang ở bên kia sân tập thể dục để khởi động, ánh mắt vẫn lưu ý thiếu niên ngồi xổm không nhúc nhích ở góc đó.
Mặc dù Tống Đào hiện tại biết Trần Điềm Điềm và Tề Diệp không có gì. Sau đó quan hệ của hai người đã tốt lên khá nhiều. Nhưng điều này không đồng nghĩa với việc cậu có cảm tình với Tề Diệp.
Lúc ấy Tề Diệp đến hỏi cậu có thể theo đến sân bóng chuyền một lát hay không. Cậu ấy nói mình quên mang theo ô. Trời đang mưa và cửa lớp học bị đóng lại.
Cậu ấy muốn ở chỗ này chờ một lát chờ mưa ngớt một chút trước khi rời đi.
Sân bóng chuyền này cũng không phải là không gian riêng tư của Tống Đào, cho dù Tống Đào không cho Tề Diệp vào thì cũng không ngăn được.
Vậy nên rốt cuộc cậu cũng phải gật đầu đồng ý.
Thật ra Tề Diệp muốn chờ mưa ngừng, có thể tùy tiện tìm một góc hành lang hoặc lối đi để chờ đều được.
Nhưng âm thanh bên ngoài quá lớn, hơn nữa còn rất tối, cậu chỉ nghe thôi cũng thấy hơi sợ.
Lúc này chỉ có sân bóng chuyền còn có người, bên trong cũng sáng sủa.
Nếu có người ở đây, Tề Diệp sẽ không sợ hãi như vậy, an tâm hơn một chút.
Tống Đào bên này cũng không có việc gì, nhìn Tề Diệp ngồi xổm một mình ở đó giống như một cây nấm trông rất đáng thương.
Cậu suy nghĩ một lát, sau đó đi qua thuận miệng hỏi.
"Này, sao hôm nay cậu không đi cùng Đường Lê? Hai người cãi nhau à?”
Thiếu niên cũng không nghĩ tới đối phương tới tìm mình hỏi chuyện, mí mắt khẽ nhúc nhích, chỉ cúi đầu không nói gì.
Bởi vì cậu không biết nên trả lời như thế nào.
Cho dù cậu có nghe lọt tai những lời của Trần Điềm Điềm, nhưng nghe vào là một chuyện, còn làm được hay không lại là một chuyện khác.
Cậu mang ô cho Đường Lê, nhưng cũng không thể ngồi ở cổng trường chờ được. Cậu sợ cô ném ô cho mình xong rồi rời đi, càng sợ cô cầm ô rời đi một mình mặc kệ cậu.
Cho dù kết quả như thế nào thì trong lòng cậu vẫn thấy khó chịu. Vậy nên không muốn đi.
Đường Lê nếu thật sự đang chờ cậu, nếu chờ không được thì sẽ tự động rời đi.
Nếu như không đợi cậu, thì cô cũng không thể làm nhục được cậu, làm cho chính mình khó chịu.
Tề Diệp biết mình đang trốn tránh, nhưng cậu thật sự không còn cách nào khác.
Những chuyện khác thì có thể, nhưng những chuyện liên quan đến cô Tề Diệp vẫn luôn như vậy, hèn nhát sợ hãi, lo được lo mất.
Rất nhiều đồ vật càng không sợ mất thì chứng minh chủ của nó không để ý lắm, mất đi hay không cũng không quan trọng.
Thế nhưng Đường Lê không phải như vậy, đối với cậu mà nói cô không phải là người mà có tồn tại hay không cũng không quan trọng.
Cô quan trọng đến mức khiến cậu không dám tùy ý thăm dò.
Tề Diệp đang nghĩ cái gì Tống Đào nào có biết được, cậu cho rằng đối phương không nói lời nào là tương đương với chấp nhận.
Cậu giật giật khóe miệng, giọng điệu mang theo chút trào phúng nói.
"Thật đúng là kỳ lạ, cậu ta như thế nhưng còn nỡ cãi nhau với cậu sao? Cậu ta không phải luôn luôn coi cậu như bảo bối sao, thật sự là mặt trời mọc đằng tây nha.”
“Có phải vì hai người xảy ra mâu thuẫn nên cậu tức giận, cố ý trốn tránh không muốn về?”
Tề Diệp mím môi mỏng, không thích đối phương nói kiểu âm dương quái khí về Đường Lê như vậy.
Cậu ngước mắt nhìn qua, vẻ mặt cũng lạnh.
"Cậu đừng nói lung tung. Là tôi không tốt làm cho cậu ấy tức giận, cậu ấy không có liên quan. ”
“...... Và tôi không trốn tránh cậu ấy. "
Làm thế nào để cậu có thể tránh cô ấy?
Chỉ là sợ hy vọng rơi vào khoảng không, muốn chờ mưa tạnh để trở về, giữ lại cho mình một chút thể diện mà thôi.
"Dm, còn giả vờ."
"Nếu cậu không trốn tránh cậu ta, tại sao cậu ấy lại đi đến từng gian nhà vệ sinh để tìm, còn gọi tên cậu? Không phải tìm cậu chẳng lẽ tìm quỷ?”
Tống Đào vừa mới từ máy bán hàng tự động mua đồ uống về, lúc ấy nhìn thấy Đường Lê đi vào toilet.
Cứ thế đi qua, căn bản cũng không cho đem cậu vào mắt. Bởi vì bị làm lơ, Tống Đào tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nghe được tin cô đang tìm Tề Diệp cũng không nói. Mua đồ uống xong cậu thở phì phì đi về sân bóng chuyền.
"Cậu ấy đang tìm tôi? Cậu ấy vẫn chưa đi à?”
Thiếu niên vẫn đang cúi đầu chán nản, nghe tống Đào nói như vậy, ánh mắt chợt sáng lên.
"Cậu ấy đâu? Tại sao cậu không nói tôi đang ở đây? Thôi quên đi, tôi. tôi sẽ tự đi tìm, để tôi tự mình đi.”
Tống Đào còn chưa kịp phản ứng. Cậu nhìn theo người thiếu niên vừa cuộn mình ngồi một góc với khuôn mặt tái nhợt ở hiện tại đang cầm túi xách chạy đi không thèm quay đầu nhìn lại.
"..."
Tại sao còn chưa uống được một ngụm nước nào mà đã thấy no rồi nhỉ ?
Đường Lê bên này tìm đến ngửa ngày vẫn chưa thấy người đâu, càng không nghĩ đến Tề Diệp đang ở sân bóng chuyền.
Trong mắt của cô, Tề Diệp và Tống Đào không hợp nhau, vậy nên cậu không có khả năng đi tới đó.
Cho dù nghĩ như thế nhưng nếu không tìm được người thì cô vẫn nên đi qua đó nhìn một cái, chỉ cần không nói gì, đi vào liếc một cái nếu không thấy người thì quay đầu đi ra là được.
Thật không trùng hợp, chân trước Tề Diệp vừa đi, chân sau cô vừa tới.
Hai người cứ như vậy mà bỏ lỡ nhau.
Ở trong trường tìm một vòng mà vẫn không tìm thấy người, có phải hệ thống bị lỗi rồi không?
Có lẽ Tề Diệp đã mượn ô của ai đó rồi đi về trước rồi chăng?
Những chỗ nên đi, Đường Lê đều tìm cả rồi, cuối cùng cô thật sự không còn cách nào. Khi không ngừng tìm kiếm trong một khu vực rộng lớn, cô cũng có chút mệt mỏi.
Đường Lê thuận thế tìm một hành lang có cửa sổ để ngồi dựa vào. Cô nghĩ nếu không tìm được người thì nghỉ ngơi một chút rồi về là được.
Bên ngoài sấm vẫn ầm ầm, thỉnh thoảng những ánh chớp lại vượt qua những lớp mây mà lóe lên, chiếu rọi trên người Đường Lê.
Trong ánh sáng, đôi mắt màu trà của cô vẫn sáng như sao.
Thể lực của cô hồi phục rất nhanh, ngồi khoảng năm phút đã thấy hết mệt mỏi. Cô đứng lên, tiện tay vỗ chút bụi dính trên người bám vào khi ngồi xuống.
Chiếc ô kia được đặt ở bên chân, Đường Lê dừng một chút, khom lưng đưa tay muốn cầm nó lên. Nhưng ở phía sau truyền đến một hồi tiếng bước chân càng lúc càng dồn dập, làm cho động tác trên tay cô chợt cứng lại.
Còn chưa kịp ngẩng đầu nhìn, liền bị người từ phía sau ôm vào trong ngực một cái thật chặt.
Bên tai vang lên tiếng hô hấp dồn dập, hơi thở nóng rực phả lên cổ cô.
Thân thể Đường Lê cứng đờ, ngước mắt nhìn qua. Người đang ôm cô không phải ai khác mà chính là Tề Diệp, là người mà cô đang đi tìm đến nửa ngày trời.
Tề Diệp cũng không còn quan tâm cái gì khác nữa, đầu óc có tín hiệu là ngay lập tức thân thể đã nghe theo mệnh lệnh.
Cậu vùi đầu vào cổ Đường Lê hít sâu một hơi, hương hoa nhài làm cậu trở nên bình tĩnh lại.
“...... Đường Lê, buổi sáng là tôi nói đùa, sau này sẽ không như vậy nữa.”
Hai người dán lại gần nhau, tim thiếu niên đập rất nhanh, dường như cũng từng chút từng chút đập vào trong lòng cô.
Cậu cúi thấp đầu xuống, không biết là cố tình hay vô ý, đôi môi mỏng kia lướt qua bên cổ của cô.
Quả thực rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì một tiếng than thở đã đến bên tai cô.
"Đừng đi được không?"
Đường Lê cảm thấy mình sắp điên rồi.
Rõ ràng vừa rồi còn tức giận muốn phát khùng, kết quả bây giờ bị cái ôm này làm cho đầu óc trống rỗng, tất cả đều quên sạch.
Tề Diệp vẫn luôn lưu ý diễn biến tâm trạng của cô, vừa rồi là cậu cố ý.
Cậu cũng sợ nếu mình đụng chạm mạnh như vậy, cho dù là vô tình thì phản ứng của cô như thế nào? Có giận hay không? Tại sao cậu lại nghĩ được như vậy? Bởi vì cậu có thể xác định cô có cảm giác được mình vừa hôn cô một cái. Trong nháy mắt bị chính mình đụng chạm nên người cô trở nên cứng đờ, hô hấp bị đình trệ một chút.
Chỉ là cô không biết mình cố ý mà thôi.
Thiếu niên cho rằng cô cho dù sẽ không bài xích, thì cũng sẽ trầm mặt bảo cậu buông ra.
Nhưng mà Đường Lê đã không.
Tay cô vô thức dùng sức nắm chặt cái ô, tâm tình trở nên rối loạn mà run rẩy.
“...... Cậu đã ở đâu? Tại sao tôi đi tìm một vòng mà không thấy?”
Tề Diệp lúc chạy đến bên này xa xa đã nhìn thấy bóng dáng Đường Lê, kết quả vừa mới vui mừng được bao lâu, thì thấy cô cầm ô đứng dậy muốn đi về phía cửa.
Trong lòng cậu hoảng loạn, vì thế không chút suy nghĩ liền chạy tới ôm lấy cô.
Thấy Đường Lê không tức giận, thậm chí còn có chút dung túng hành động của mình, trong lòng Tề Diệp rung động, vành tai ẩn nấp giữa lớp tóc cậu nóng lên.
Đôi môi mỏng mím lại, căng thẳng đến mức thậm chí lòng bàn tay bị đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Tề Diệp ỷ vào Đường Lê không đẩy mình ra, lại nhớ tới lời Trần Điềm Điềm từng nói. Cô ấy nói Đường Lê rất khó cự tuyệt cậu.
Cậu có thể lớn mật hơn một chút.
Nếu cô muốn đánh, cậu chỉ cần khẳng định không có ý đó, cuối cùng cũng là đối phương bị đuối lý.
Lớp giấy này cũng không thể đâm thủng, quan hệ cũng có thể vẫn như
cũ. Chỉ cần da mặt dày một chút là được.
Nghĩ đến đây,Tề Diệp đỏ mặt, đem bàn tay đặt bên hông cô thử dùng sức siết chặt một chút.
“...... Tôi đã đi đến bộ phận bóng chuyền. "
“Mưa quá lớn, tôi đang chờ mưa ngớt lại."
Khi nói đến đây, yết hầu lăn lộn, cậu cúi đầu nhẹ nhàng dùng hai má cọ vào gáy cô.
Hô hấp nóng rực, tim đập như sấm.
Một lúc lâu sau, thiếu niên kề sát vào bên tai Đường Lê ôn nhu nói.
"Tôi cũng đang chờ cậu."
Cứ cách k view mình lại đăng chương mới nha cả nhà