Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Trúc Dạ Ngọc
Beta: bcontinuee
: Hà Nội này mùng Tết năm Covid thứ
Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki.com/ngalinh
Mỗi một lượt vote giúp mình có thêm động lực để ra sản phẩm nhanh hơn. Mọi ý kiến đóng góp xin vui lòng để lại trên bình luận, mình sẽ đọc hết ạ. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.
======================================
Đường Lê chạy trối chết.
Cô không hẳn là sợ Tề Diệp hoặc cái gì khác, cô chỉ cảm thấy sợ hãi mà thôi, cô luôn cảm thấy những ý niệm kỳ quái vừa rồi vừa mới biến mất dường như sắp xuất hiện lần nữa.
Dù sao cô cũng không phải là Đường Tăng, không thể "tâm vô tạp niệm, thanh tâm quả dục".
Lúc Khương Tuyết Nhi trêu chọc, cô có thể kiềm chế được bởi vì cô là nữ, khuynh hướng giới tính của cô hoàn toàn bình thường, "bất động như núi".
Nhưng khi người đối diện đổi giới tính, lại đối diện với gương mặt của Tề Diệp, cô cảm thấy rất khó điều khiển được cảm xúc của mình.
Mẹ kiếp, tại sao lại có thể sinh ra được một người con trai đẹp như vậy?
Giống như một con yêu tinh! Ai mà đỡ được!
Đường Lê hung hăng mắng thầm trong lòng vài câu như vậy, sau đó chuẩn bị đẩy cửa vào phòng.
Nhưng nhớ tới Tằng Quế Lan còn đang ngủ, nếu gây ra tiếng động ầm ĩ thì càng tệ hơn.
Cô dừng lại quét mắt sang xung quanh.
Khi thấy không có ai, lúc này cô mới chuyển hướng sang cửa sổ phòng mình.
May mà cô không có thói quen khóa trái cửa sổ, nếu không tối nay không biết cô vào phòng mình bằng cách nào nữa.
"Bà, bà không phải đã đi ngủ rồi sao? Làm sao bà biết được con sang phòng của Tề Diệp?"
Đường Lê bị câu hỏi của bà làm cho sửng sốt.
Cô nhớ rõ ràng lúc mình ra ngoài đã cố ý nhìn thoáng qua phòng Tằng Quế Lan, thấy người bên trong phòng không có động tĩnh gì cô mới yên tâm rời đi.
Đúng ra là lúc Đường Lê rời đi, Tằng Quế Lan chỉ đang thiu thiu ngủ. Người già giấc ngủ nông, nếu có tiếng động nhỏ bà cũng có thể nghe được.
Khi Đường Lê đẩy cửa phòng mình ra, bà cũng đã tỉnh rồi.
"Ta cũng muốn ngủ lắm chứ, nhưng làm gì có ai muốn ta có giấc ngủ ngon đâu, bên ngoài có một con chuột lớn lật ngược tủ lại không biết đang muốn làm cái gì, tiếng động lớn như vậy ta có thể ngủ được sao?"
Đường Lê lúc này mới phản ứng kịp, thì ra trong lúc mình mở tủ tìm thuốc mỡ cho Tề Diệp, đã gây ra tiếng động lớn làm bà thức giấc.
"Bà, con đã cố gắng nhẹ nhàng lắm rồi. Nhưng tủ của bà lớn quá, đồ đạc cũng nhiều, con tìm mãi không được. Con không còn cách nào mới đem toàn bộ đồ trong tủ ra, tìm được đồ rồi con lại cất vào mới gây ra âm thanh hơi to một chút..."
Cô vừa nói vừa đưa tay sờ sờ cánh mũi, cực kỳ chột dạ.
"Nhưng sau khi con đi không phải không còn tiếng động nào sao? Hẳn bà phải ngủ ngon rồi chứ, sao bà lại ra đây rình cháu?"
Không nhắc còn đỡ, nhắc đến rồi Tằng Quế Lan lập tức lồng lộn lên.
Bà cầm cây treo quần áo đánh Đường Lê, lực đánh giống như gãi ngứa nên cô cũng lười trốn.
"Ngươi còn già mồm được! Nếu ngươi không chạy ra ngoài lúc nửa đêm còn lật cửa sổ nhà người ta, ta làm gì phải đi ngồi rình để bắt quả tang nhà ngươi ở chỗ này hả? Hả?"
"Ngày hôm trước, anh ngươi còn dặn dò ta, nói có mời cho ngươi một gia sư, để cho ngươi trong khoảng thời gian này đôn đốc ngươi học tập, không được trốn học. Kết quả thế nào? Ngươi vừa nghỉ đã chạy tót ra ngoài chơi còn không nói, khi trở về còn không yên phận."
Tằng Quế Lan chỉ biết Ninh Đệ mời cho Đường Lê một gia sư nhưng cũng không biết người này là Trầm Lộc. Ninh Đệ nói gia sư này sẽ đến vào thứ sáu, nhưng thứ sáu người đó không đến, thứ bảy cũng không đến.
Một ngày còn tạm chấp nhận, nhưng hai ngày liên tiếp khiến cho bà không khỏi nghĩ nhiều.
"Thằng nhóc thối, ngươi thành thật khai với bà ngoại đi, có phải ngươi đuổi gia sư kia đi rồi không? Nếu không thì tại sao gia sư đã hẹn hai ngày rồi còn chưa đến?"
Hôm nay cô mải đi ra ngoài chơi bóng mà quên mất chuyện này.
Thực ra hôm qua Đường Lê định nói cho bà cô biết, nhưng khi trở về lập tức chơi game với bọn Trương Tiểu Hổ, đắm chìm quá nên cô cũng quên mất.
"Không có, không có, bà nghĩ đi đâu vậy? Con có hơi nghịch nhưng cũng không đến nỗi đi đuổi người ta."
"Chuyện là thế này, gia sư ban đầu của con là người ở Hoài Nam , khoảng cách đến Nam Thành cũng xa. Hơn nữa trong nhà cô ấy còn có em gái nhỏ tuổi cần được chăm sóc. Sau khi suy đi tính lại cô ấy đã quyết định add wechat của con để nói rằng cô ấy không làm được công việc bán thời gian này nữa."
"Con suy nghĩ một chút thì thấy cũng có lý. Dù sao cô ấy kiếm tiền không phải cũng để chăm lo cho người nhà hay sao?"
Tằng Quế Lan nghe được lời của Đường Lê thì liền gật đầu theo bản năng, sau đó ý thức được đây có thể là một mưu kế của đối phương, bà cau mày hỏi.
''Không đúng, có lý thì có lý nhưng "người đó không làm thì nhà ngươi không còn", chuyện học thêm của ngươi thì tính như thế nào?" (ý bảo nếu không có gia sư thì Đường Lê mất học)
Bà hỏi đúng trọng tâm.
Đường Lê mà cúi đầu một chút là có thể nhìn ra sự hoài nghi không chút che dấu từ trong mắt của đối phương
Phải, chính là hoài nghi.
Là cô thì cô cũng không tin được lời nói vừa rồi của mình. Nghe qua thì vừa hợp tình lại hợp lý, nhưng tất cả đều vì muốn trốn học mà nghĩ ra chiêu trò.
Biết nhưng không muốn chọc thủng mà thôi.
Đường Lê tức giận mà nở nụ cười, đưa tay nhéo nhéo mặt của Tằng Quế Lan.
"Ôi chao, trong mắt bà đứa cháu gái này là người ngu ngốc như vậy sao? Cho dù con có sử dụng ám chiêu đuổi cô ấy đi, không phải anh họ sẽ tìm cho con một người mới sao? Con không rảnh để đi xử lý mãi chuyện này được."
"Buông tay, cô chẳng biết tôn ti trật tự gì cả!"
"Lúc trước ngươi bắt nạt người ta như vậy, cho dù bây giờ ngươi có đi mời cậu ấy, chắc người ta đồng ý cho đấy? Không đúng, ngươi lại dùng bạo lực để ép buộc người ta phải không?"
"Bạo lực cái gì chứ, sao lại là ép buộc? Những chuyện trước kia đều là hiểu lầm, chúng con sớm đã giải quyết xong với nhau rồi."
Cô có biết lúc trước mình không cho tề Diệp chút mặt mũi nào, Tằng Quế Lan không tin cũng là hợp tình hợp lý.
"Bà ngoại, bà có nhớ lúc sáng con có nói chiều nay đi chơi bóng con sẽ đi cùng một người bạn không? Buổi sáng hôm nay bà ở hậu viện phơi quần áo nên không có thấy. Người bạn mà con đi cùng đến trường thể thao là Tề Diệp. Bây giờ quan hệ giữa hai người bọn cháu bền chắc như sắt thép, là bạn bè tốt. Con chỉ thuận miệng nói ra chuyện gia sư thôi là cậu ấy không chút suy nghĩ mà đồng ý liền."
"...Thật sao? "
"Thật, thật hơn cả vàng."
Đường Lê vừa nói vừa đặt cây gậy phơi quần áo trên tay bà cô dựa vào bức tường bên cạnh, sau đó đưa bà vào trong phòng.
"Nếu bà không tin thì cứ chờ đến mai."
"Sáng sớm ngày mai cậu ấy sẽ tới tìm con để dạy kèm. Lúc ấy thì có bà ở đây, cậu ấy không cần phải sợ con nữa. Bà có gì thì cứ hỏi trực tiếp cậu ấy là được, xem có phải là cháu ép cậu ấy tới hay không, được không bà?"
Tằng Quế Lan sửng sốt trước lời nói của Đường Lê.
Bà suy nghĩ một lúc liền thấy cô nói cũng có lý, muốn mở miệng nói ra những nghi ngờ mà không tìm được điểm nghi vấn.
Nhưng càng không tìm được thì càng cảm thấy không đúng.
Thật kỳ lạ.
Một bên là giáo bá, một bên là học bá, làm sao hai người trở thành bạn của nhau được? Lại còn là bạn tốt nữa chứ?
(Giáo bá = bạo chúa học đường, đại ca ở trường học hay ở mình có cách gọi khác là đại ca ý.
học bá = người chăm chỉ học cho nên điểm cao)
Chuyện này không phải là "đánh cho mà khai" sao?
......
Đúng tám giờ sáng hôm sau, Tề Diệp mang giáo án được soạn sẵn đi về phía nhà của Đường Lê. Cậu căn bản đã thức trắng đêm qua để khóc. Buổi sáng khi đứng đối diện trước gương, cậu bị ánh mắt đỏ bừng của người trong gương làm cho giật mình.
Cũng may sau đó cũng tan đi một chút, bây giờ chỉ có đuôi mắt hơi đỏ, cũng không rõ ràng như lúc đầu. Có thể là do ngủ không ngon, quầng thâm trên mắt cậu có thể nhìn được rõ mồn một khi lướt qua.
Hơn nữa sắc mặt cậu tái nhợt như không có chút máu nào, dưới ánh mặt trời, da thịt cậu trông như trong suốt cùng với yếu ớt.
Dường như một cơn gió cũng có thể tùy tiện thổi bay cậu đi.
Tề Diệp đứng trước hiên một lúc để ổn định lại tâm tình, sau đó mới đi lên gõ cửa.
Tằng Quế Lan ở bên trong nghe được tiếng động sau đó vội vàng buông đồ đạc trong tay để đi mở cửa.
Mặc dù tối hôm qua Đường Lê nói hôm nay Tề Diệp sẽ tới, nhưng khi nhìn thấy người thật đang đứng trước cửa nhà mình bà cũng hơi hoảng hốt.
"Chào buổi sáng Tằng nãi nãi, cháu hôm nay đến để dạy thêm cho Đường Lê."
Tuy nhiên, những chuyện phía sau bà Tằng cũng không biết. Bà chỉ cho rằng người ta hiểu chuyện ngoan ngoãn như vậy, nếu so với cháu gái nhà mình càng làm cho bà ngứa răng.
Ngày thường thì cũng thôi đi, nhưng hôm nay như thế nào mà vẫn còn ngủ? Lại còn để cho người ta phải chờ đợi.
"Làm sao có thể để như vậy được? Cháu đến đây là để dạy kèm cho nó, cũng coi như là giáo viên rồi. Làm gì có đạo lý nào cho học sinh ngủ nướng để giáo viên phải chờ như vậy?
Tề Diệp à, con đã ăn sáng chưa, để nãi nãi đi vào bếp lấy hai cái bánh bao cho con ăn trước nhé. Bà sẽ vào phòng rồi kéo nó ra khỏi giường."
Tề Diệp vừa định nói đã ăn cơm sáng rồi nhưng Tằng Quế Lan nói xong liền đi thẳng vào trong phòng. Cậu trầm mặc đứng tại chỗ trong chốc lát, cũng không nói gì thêm, đem quyển sách trên tay đặt lên bàn trà, sau đó quy củ mà ngồi trên ghế sofa.
Tề Diệp không phải là lần đầu đến nhà Đường Lê, nhưng lần này khác với lần trước. Lúc đó cậu chỉ đến để đưa quà gặp mặt cho Tằng Quế Lan, cũng chưa tiến vào trong nhà.
Đây là nơi Đường Lê ở, cho dù lúc này đang ở phòng khách thôi, cậu cũng mơ hồ ngửi được hương hoa nhài nhàn nhạt.
Ánh mắt cậu lóe lên, có thể do hồi hộp, cậu vô thức nắm chặt ống tay áo. Thật ra lúc tới Tề Diệp có chút bất an, không chỉ bởi vì chuyện tối hôm qua, mà còn vì cậu sợ nếu cùng nhau học tập sẽ gây là hiềm khích với nhau.
Dù sao phản ứng của Đường Lê hôm qua lớn như vậy, nếu không để cho cậu dạy kèm thì cũng không sao, cậu thật ra sợ hai người cứ như vậy mà rời xa nhau hơn.
Cuối cùng, ngay cả được làm bạn bè thôi cũng không thể.
Giống như hai đường thẳng song song.
Nhớ về quá khứ, khi cậu giao tiếp với người khác, cậu luôn có cảm giác mình không tìm được điểm chung trong nhau. Cho nên cậu cảm thấy mình chẳng có quan hệ gì với những điều mà họ đang nghĩ cả. Cậu không cần phải hiểu cũng như không cần phải được hiểu.
Nhưng Đường Lê thì khác.
Cậu quan tâm đến suy nghĩ của cô.
Sáng hôm nay Tề Diệp không phải không nghĩ đến đi tìm mẹ mình để xin lời khuyên, cậu muốn tự hỏi mình nên làm như thế nào.
Cậu không có kinh nghiệm đi giao tiếp với bạn bè, càng không biết nên làm sao để Đường Lê quên đi sự việc tối hôm qua. Nhưng cậu lại không thể nói ra.
Và cả chuyện tối hôm qua, cái cảm xúc run rẩy đến hưng phấn trong bí mật... Đối với Tề Diệp mà nói đều rất khó mở miệng nói cho người khác biết.
Nếu không nói ra được thì quên nó đi, dù sao Đường Lê cũng không thích mình nhắc đến những thứ này, cậu tự nhủ với bản thân mình như vậy.
Làm như vậy cũng là để cho mình tận lực mà tĩnh tâm lại để đi được tới nơi này. Cậu dường như cho rằng tâm mình đã trở nên bình thường cho đến khi đến trước của nhà Đường Lê, cậu lại trở nên rụt rè. Cho dù bây giờ cậu đã vào được trong căn phòng này, cậu vẫn hoảng hốt luống cuống.
Nhiệt độ vào mùa hè nóng như vậy, cậu cảm thấy toàn thân mình đều lạnh lẽo.
Cậu ấy có thể vẫn còn tức giận, vẫn còn nhớ? Cậu ấy sẽ bảo mình đi, không để mình dạy kèm nữa? Sau này mình sẽ không bao giờ cùng cậu ấy đi học, sẽ không làm bạn cùng cậu ấy nữa sao?
Trong đầu Tề Diệp đang rất loạn, cảm giác có thứ gì đó đang cứ ong ong vang lên trong đầu.
Cậu muốn mình bình tĩnh lại, nhưng khi ngửi thấy mùi hoa nhài quen thuộc đang tiến gần hơn về phía mình, cậu lại "tay nhanh hơn não", không một chút suy nghĩ gì, gần như là phản xạ có điều kiện mà "bắn " ánh mắt nhìn qua bên kia.
Đường Lê vừa bị Tằng Quế Lan đuổi xuống giường, lúc này vẫn trong cơn buồn ngủ mà đi ra từ trong phòng.
"Tề Diệp, cậu đến rồi đấy à?"
Cô vừa nói vừa chậm chạp đi về phía sô pha, ý thức cũng không rõ ràng, cứ như vậy trực tiếp ngồi ở bên cạnh Tề Diệp.
"Không phải tôi nói là cậu có thể đến muộn một chút sao? Sao cậu còn đến sớm như vậy? Hôm qua cậu đi ngủ muộn mà hôm nay cậu không thấy buồn ngủ sao?"
"Ngươi cho rằng ai cũng như mình, ngủ đến khi mặt trời mọc đến ba cây sào mới chịu dậy sao?"
Tằng Quế Lan đem bánh bao và sữa đậu nành bưng ra khỏi phòng bếp, nghe Đường Lê nói vậy liền tức giận mà trừng mắt nhìn cô một cái.
"Tề Diệp à, những thứ này đều vừa ra khỏi lồng hấp, vẫn còn nóng. Con nếm thử xem đồ nãi nãi làm có hợp khẩu vị của con không?"
Tề Diệp thật sự không thấy đói một chút nào, nhưng lại không thể cự tuyệt ý tốt của đối phương. Vì thế cậu nhẹ giọng nói cảm ơn, cầm một cái bánh bao lên ăn từ tốn.
Vỏ bánh mềm mại, lại còn nhiều nhân. Vỏ mỏng nhân nhiều, ăn rất đã cái miệng.
Nhưng dù bánh này có ngon đến mấy, tâm tư của cậu cũng không đặt trên nó.
Đường Lê ngồi bên cạnh cậu, hai người cách nhau rất gần, nếu không chú ý động tác rất có thể hai người sẽ đụng vào nhau. Cô cũng không vì chuyện hôm qua mà giữ khoảng cách với cậu, dường như cô cũng quên mất chuyện đó.
Ánh mắt Tề Diệp vô tình rơi lên người cô, từ đôi mắt buồn ngủ, đến mái tóc rối bù vì tư thế ngủ không đẹp mà đè lên. Lúc rời giường, Đường Lê còn chưa kịp thay quần áo, vẫn đang mặc đồ ngủ.
Bởi vì đang vào mùa hè, quần áo ngủ đều ngắn, làm lộ ra cánh tay và chân trắng nõn của cô. Hương hoa nhài cũng vì thế càng trở nên nồng đậm mà quanh quẩn giữa cánh mũi.
Khó khăn lắm cậu mới thoát khỏi cơn thất thần. Cổ họng cậu nuốt xuống, vội vàng cúi đầu, thu hồi tầm mắt lại một cách không tự nhiên.
Đường Lê bên này cũng không chú ý đến cái khác, sau khi ăn xong bánh bao thì thuận tay lấy từ trong bát sứ của Tằng Quế Lan mà lấy ra một quả trứng, thuần thục lột vỏ.
Tằng Quế Lan vừa ăn xong một quả trứng, đang uống sữa đậu nành thì thấy Đường Lê đang lột vỏ trứng, vội vàng lên tiếng ngăn cản.
"Ôi đừng lột, ta vừa mới ăn một quả, ăn hai cái quá nghẹn."
Trong nhà chỉ có Tằng Quế Lan thích ăn trứng, Đường Lê không thích ăn, cũng không thích uống sữa bò.
Có thể bà hơi có chút mê tín, nghĩ rằng mọi thứ đều phải có đôi có cặp, vì vậy mỗi lần bà nấu ăn đều nấu làm hai phần. Buổi sáng ăn một phần, sau khi đi hai vòng tiêu thực bà lại hâm nóng lên ăn tiếp.
"Không. Con lột cho Tề Diệp, cậu ấy thích ăn. "
Những thứ này đều là dữ liệu trong hệ thống, Đường Lê liếc mắt một cái là có thể ghi nhớ.
Cô ngược lại không cảm thấy có gì, ngày thường bọn Cẩu Tầm có kiêng kỵ cái gì, thích máy chơi game có thương hiệu gì cô cũng đều nhớ rõ.
Nhưng người nói vô tâm, người nghe có ý.
Thiếu niên ở bên cạnh trong lòng khẽ động, cả người đều có chút ngạc nhiên.
Không chỉ có Tề Diệp, Tằng Quế Lan ngồi đối diện cũng ngây ngẩn cả người.
Hôm qua Đường Lê nói cho bà biết cô cùng với Tề Diệp có quan hệ tốt bà còn nửa tin nửa ngờ, hiện giờ xem ra thật đúng là giống như vậy.
Bà là bà ngoại của Đường Lê, bà quá hiểu tính của cháu mình.
Nhìn qua thì có vẻ thấy Đường Lê là con người nhiệt tình, nhưng nếu đối phương không phải là người cô để ý, đừng nói là sở thích, có thể ngay cả tên cô cũng lười nhớ.
Lấy Trương Hiểu Hổ và Cẩu Tầm bọn họ mà nói, cũng không phải ngay từ đầu có thể chơi với Đường Lê ngay được.
Lúc đầu Đường Lê độc lai độc vãng, không thích giao tiếp với người khác. Hai người vẫn quấn lấy cô gần hai học kỳ như keo bôi da chó, Đường Lê lúc này mới quậy cùng với bọn họ được.
(độc lai độc vãng = một mình đến, một mình đi)
Tính cô lạnh lùng, nhưng cũng chậm nhiệt.
Nếu dựa theo tốc độ kết bạn trước kia, cho dù là Sở Bắc Thần cũng phải đánh đến một năm rưỡi mới được công nhận.
Nhưng Tề Diệp mới cùng Đường Lê quen biết mấy ngày? Đừng nói một năm một học kỳ, thậm chí còn không được một tháng.
Tằng Quế Lan như thế nào cũng không nghĩ tới, trong mấy ngày bà không chú ý, hai người bọn họ lại thân nhau đến như vậy.
"Sao bà lại nhìn con như vậy?"
"Không, chính là cảm thấy hai đứa nhất kiến như cố. Rất tốt. "
(nhất kiến như cố= Mới gặp mà thấy như bạn cũ)
Tề Diệp còn đang có chút câu nệ cùng Tằng Quế Lan nói chuyện, liền nhìn thấy Đường Lê đưa cho quả trứng gà. Quả trứng đã được lột vỏ trắng nõn mềm mịn, nhưng tầm mắt cậu lại rơi xuống tay của cô.
"Sửng sốt làm gì, cầm đi."
"...... Cám ơn. "
Cậu đè sự khác thường trong lòng mình xuống, đầu ngón tay cũng khẽ động, gần như là thành kính tiếp nhận quả trứng mà Đường Lê đưa tới.
"Có cần phóng đại như vậy không?" Nếu cậu thích hôm khác tôi luộc cho vài quả, cậu cứ coi nó như đồ ăn vặt đi."
Đường Lê bị động tác này của cậu làm cho buồn cười, cô còn muốn trêu chọc thêm vài câu, kết quả thoáng nhìn thấy bộ dáng cậu đỏ bừng cả hai tai. Nghĩ đến da mặt người ta hơi mỏng, cô cũng không nói thêm gì nữa.
"Ở đây có đường trắng, chấm vào mà ăn, chắc nó hợp khẩu vị của cậu hơn."
Tề Diệp đã ăn sáng rồi mới tới đây, vừa rồi còn bị Tằng Quế Lan nhét hai cái bánh bao. Bây giờ cậu có chút ăn không tiêu.
Nhưng mà quả trứng này là Đường Lê lột cho cậu.
Cậu khẽ mím môi, đè xuống khó chịu trong dạ dày mà chấm với đường trắng ăn hết trứng gà.
Sau khi ăn sáng xong, Đường Lê đứng dậy định đi vào phòng bếp rửa bát đũa, bình thường đều là cô làm.
Nhưng hôm nay bởi vì Tề Diệp tới, Tằng Quế Lan đuổi cô ra ngoài, để cho cô cùng Tề Diệp chú tâm học tập.
Không nên để người ta phải đợi lâu.
"Cmn, không nghĩ tới cậu tới dạy thêm cho tôi, tôi còn có thể không cần phải rửa chén. Sau này nếu như cậu không có việc gì thì sáng trưa chiều tối đều đến một lần đi, vậy thì cả ngày tôi đều không cần rửa chén."
Đường Lê vừa nói vừa đưa tay cầm mấy quyển sách trên bàn trà lên.
"Đi, vào phòng tôi."
Thiếu niên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lại.
"Không, không phải nên học ở bên ngoài sao?"
"Bên ngoài ầm ĩ, bà ngoại tôi tin Phật, một lát nữa phải tụng kinh. Còn phải dùng máy ghi âm phóng to Chú Đại Bi hay gì đó để nghe, cho dù cậu có thể dạy tôi cũng chưa chắc học được. "
Đường Lê ước lượng những cuốn sách trong tay.
Cmn, nặng v~.
Trong lòng cô lẩm bẩm như vậy, xoay người đi thẳng vào phòng mình.
Nhưng vừa đi được hai bước, phát hiện thiếu niên phía sau còn ngẩn ngơ đứng tại chỗ không nhúc nhích.
"Có chuyện gì vậy? Có gì rơi xuống à? "
"...... Không, không. "
Tề Diệp nghĩ đến hai người ở chung một phòng, cậu không thể tránh khỏi nhớ tới chuyện tối hôm qua.thanh niên này đúng là không có tiền đồ =)))))