Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Trúc Dạ Ngọc
Beta: bcontinuee
Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki.com/ngalinh
Mọi ý kiến đóng góp xin vui lòng để lại trên bình luận, mình sẽ đọc hết ạ. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.
=======================================
Chương Chuồn chuồn điểm nước (suýt nữa thì )
Đường Lê đột nhiên bị đối phương nói câu "muốn chết" làm cho ngẩn ra
Đây là lần đầu tiên cô nghe nói cổ họng là chỗ nhạy cảm thứ hai của nam giới. Tuy rằng tay cô không chạm vào nhưng tầm mắt vẫn không nhịn được mà nhìn vào cổ người đối diện
Tề Diệp bị cô nhìn vào đến mức không tự nhiên, liền mở miệng nói.
".....Tối nay cậu không ngủ mà lật cửa sổ vào phòng tôi làm gì?"
Cậu làm như vô tình mà hỏi, lúc Đường Lê tiến vào cậu liền giả vờ ngủ. Tề Diệp không muốn Đường Lê biết mình vẫn tỉnh táo, lúc này mới trầm giọng hỏi một câu như vậy.
Đường Lê dừng một chút, lúc này mới ý thức được chuyện nửa đêm mình trèo cửa sổ vào phòng Tề Diệp liền bị bắt tại trận.
Cô ngước mắt lên chú ý vẻ mặt Tề Diệp, thấy ánh nhìn của cậu không có chút tức giận lắm, lúc này cô mới cân nhắc lời giải thích.
"Thứ này là bà ngoại tôi ngày thường thoa cho tôi, dùng rất hữu dụng, tôi không nghĩ nhiều liền mang tới cho cậu. Nếu cậu đã tỉnh rồi thì cứ cầm lấy đi, có chỗ nào tôi chưa thoa đến thì cậu tự mình làm đi. Nếu hiệu quả thì cứ nói với tôi, tôi mang thêm cho, nhà tôi còn rất nhiều."
Đường Lê đậy nắp lại, sau đó nhét hộp thuốc mỡ vào tay Tề Diệp.
Cậu không có phản ứng gì, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm người trước mắt.
"...... Cậu nhìn tôi làm gì?"
Đường Lê bị nhìn đến mức không tự nhiên.
Cô cho rằng đối phương cảm thấy nửa đêm mình không báo gì liền tiến vào, hơn nữa mình còn không có sự cho phép của cậu còn tự tiện vén quần áo cậu, hơi giở trò với cậu, cậu chắc không vui cho lắm.
"Cmn, người như cậu có thể đừng tức giận như vậy không? Không báo với cậu trước là tôi không đúng, nhưng nếu không phải cậu không để tôi xem qua vết thương tôi cũng không đến mức đưa ra hạ sách này."
"Tôi không tức giận. Tôi biết cậu lo lắng cho tôi, cho nên lúc này mới nửa đêm lật vào trong phòng."
Thiếu niên vẻ mặt ôn hòa, ánh trăng từ bên ngoài rọi vào phòng, cũng phản chiếu lên trên mặt của cậu.
"Cám ơn."
Bằng hữu từ nhỏ đến lớn bên cạnh Đường Lê đều là những thằng con trai lầy lội, cho dù giúp đỡ cái gì thì cũng chỉ là lần sau mời nhau một bữa, ít khi trịnh trọng cảm ơn như vậy.
Họ không giỏi thể hiện bản thân, và Đường Lê cũng không quen với cách cảm ơn này.
"...Được rồi, cậu cứ làm quá lên thế. Cậu đồng ý dạy kèm cho tôi, tôi còn chưa biết cảm ơn thế nào, việc này nhỏ mà, cậu đừng quá để ý."
Đường Lê sờ sờ sau gáy, cô lấy điện thoại ra nhìn thời gian, thấy cũng đã muộn rồi.
"Cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, bây giờ cũng muộn rồi, tôi đi về đây."
Dù sao cậu cũng không phải trẻ con lên ba, chẳng lẽ còn cần phải nghe kể chuyện trước khi đi ngủ, còn muốn người lớn ngủ cùng mình sao?
Sau khi ý thức được điểm này, Tề Diệp cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng mình.
Sau đó nhẹ nhàng buông tay khỏi góc áo Đường Lê.
"...... Không có gì"
Đường Lê lúc này cũng không hỏi nhiều, một là cậu không muốn nói, hai là bây giờ trời đã muộn như vậy cô cũng buồn ngủ rồi.
Cô ngáp một cái, sau đó phất phất tay về phía thiếu niên, cũng không nhìn cậu, đi thẳng tới vị trí cửa sổ.
Rất nhiều côn trùng bay vào mùa hè, đặc biệt là vào ban đêm.
Đường Lê vừa mới tới đã nghe được một đám côn trùng kêu, buổi tối cũng không ngừng.
Cô có thể nghe thấy âm thanh trước khi mở cửa sổ.
Cô nhíu nhíu mày, thầm nghĩ mai kia đi mua thuốc trừ sâu gì đó phun xung quanh một lần.
Mẹ nó, mỗi ngày đều ríu ra ríu rít phiền chết người, còn muốn cho người ngủ không?!
Đường Lê một bên ở trong lòng không vui nguyền rủa, một bên đẩy cửa sổ ra chuẩn bị nhảy xuống bãi cỏ phía dưới.
Kết quả vừa mở cửa sổ ra, một con châu chấu nhảy thẳng vào từ trên lá cỏ bên ngoài.
Tốc độ rất nhanh, lực nảy cũng kinh người.
"Vèo" một chút liền từ trước mắt Đường Lê nhảy qua.
Cô còn chưa kịp phản ứng, Tề Diệp trên giường chợt nhảy xuống.
Động tĩnh rất lớn, Đường Lê đang chuẩn bị lật cửa sổ liền nhảy dựng lên.
"Sao vậy?"
"Nó, nó nhảy lên giường của tôi."
Đường Lê nhìn thiếu niên bên cạnh cuống quít đi tới bên cạnh mình, giọng điệu khắc chế nhưng vẫn có thể nghe thấy nỗi sợ hãi trong đó.
Cô sửng sốt, nhìn theo tầm mắt của Tề Diệp, lúc này mới nhìn thấy con châu chấu màu xanh kia đang nhảy nhót trên tấm khăn màu trắng của cậu.
Không chỉ có tính tình Tề Diệp, diện mạo của cậu cũng không làm cho người ta thích.
Hơn nữa cậu sinh ra đã rất đẹp, một số nữ sinh đều thích cậu, sẽ lén lút viết thư tình, chuyện này càng khiến người ta ghen tị.
Lúc mới bắt đầu cũng chỉ thấy hơi buồn cười, Tề Diệp không muốn gây chuyện, cứ như vậy mà yên lặng nhịn.
Có thể khi họ nhìn cậu không có phản ứng gì, thấy cậu như cái bánh bao, muốn thấy cậu trở nên tệ hơn, mà cũng có thể Tề Diệp ưa sạch sẽ, bọn họ hùa nhau ném đồ ăn hỏng vào trong ngăn bàn của cậu.
Những trái cây chỉ còn hạt còn đỡ, cậu cố gắng dọn một chút là xong. Cho đến một ngày cậu thò tay vào ngăn bàn liền bị côn trùng đốt. Cảm xúc ghê tởm đó mỗi lần Tề Diệp nhớ lại đều thấy buồn nôn.
Đường Lê cho rằng đối phương chỉ đơn giản là nhát gan, giống như lúc trước sợ bóng tối, không có nguyên nhân gì khác.
Không ngờ lại là bởi vì lúc trước bị người ta trêu chọc bắt nạt nên lưu lại ám ảnh.
Ánh mắt cô chợt lạnh, sắc mặt trầm xuống trông rất khó coi.
"...Tôi vừa đùa với cậu đấy, không có ý gì khác đâu."
Một lúc lâu sau, Đường Lê lúc này mới mở miệng buồn bực nói.
"Cậu đứng ở chỗ này đừng nhúc nhích, tôi đi qua giúp cậu bắt lại."
Tề Diệp thấy trên mặt Đường Lê cũng không có cảm xúc ghét bỏ lẫn sự không kiên nhẫn. Trong lòng cậu mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó khẽ mím môi mỏng lại, ngoan ngoãn gật đầu.
Châu chấu cũng khá lớn, nhưng phiền ở chỗ nó nhảy hết sức linh hoạt.
Đường Lê bắt được mấy lần đều bị nó trượt đi.
Đường Lê cái gì cũng tốt, chỉ là không có tính nhẫn nại.
Thấy thử ba bốn lần cũng không bắt được châu chấu, cô tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đường Lê nhìn xung quanh một lần, thì thấy một cây chổi phía sau cửa.
Cô cũng không nghĩ gì, trực tiếp đi lên cầm chổi vọt tới, thấy châu chấu lúc này đang đậu vào vị trí bên cửa sổ, nghĩ đến cầm chổi đi qua thuận thế đuổi nó ra ngoài.
Tề Diệp thấy hơi sợ, nhìn Đường Lê cầm lấy chổi muốn đập xuống.
"Chờ một chút, đừng..."
Nhưng mà cậu vẫn muộn một bước, lời cậu còn chưa kịp nói xong, Đường Lê cũng đập cán chổi xuống phát ra tiếng "cạch".
Châu chấu bị dọa cho sợ, lập tức nhảy ra ngoài cửa sổ.
Nhưng Tần Uyển ở phòng bên cạnh cũng bởi vì tiếng chổi mà bị đánh thức.
Bà sợ Tề Diệp bên này xảy ra chuyện gì, vội vàng đẩy cửa chạy vào.
Phòng bên cạnh cách phòng này chỉ vài bước đi, Đường Lê nghe được tiếng bước chân, trong lòng liền hoảng hốt.
Vừa chuẩn bị ném chổi lật cửa sổ chạy ra ngoài sân, nhưng lúc này hiển nhiên đã quá muộn rồi.
Tề Diệp sợ Tần Uyển đẩy cửa tiến vào, cậu cắn răng, đưa tay kéo Đường Lê lên giường.
Cô bị kéo bất ngờ không kịp đề phòng, lập tức làm cho ngây ngốc, theo bản năng ngước mắt nhìn lên.
Thiếu niên nhẹ nhàng ấn đầu cô xuống, sau đó che chăn lên.
Hai người cách nhau rất gần, Đường Lê cứ như vậy bị Tề Diệp ấn vào trong ngực.
Cô dán vào lồng ngực ấm áp của cậu, tim đập như sấm, âm thanh từng chút một rõ ràng truyền vào tai.
Giữa cánh mũi tất cả đều là hơi thở mát mẻ của cậu.
"Tề Diệp..."
Đường Lê không nhịn được thấp giọng mở miệng.
Thiếu niên trong lòng khẩn trương, hô hấp cũng loạn.
Sau khi nghe được âm thanh, vội vàng cúi đầu dùng ngón tay nhẹ nhàng đặt lên môi cô, làm động tác khóa miệng.
Mà lúc này tiếng bước chân ngoài cửa cũng dừng lại, tiếng nói của Tần Uyển cách cửa truyền vào.
"Tề Diệp, con ngủ chưa?"
"... Chưa, chưa ạ! Mẹ ơi, có chuyện gì vậy?"
Sau khi nghe được phản hồi của người trong phòng, người phụ nữ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Không có gì, vừa rồi mẹ nghe được trong phòng con có tiếng động, hình như là thứ gì đó rơi xuống đất, con có sao không? Có cái gì bị vỡ không? "
"Không có gì ạ. Có thể là bên ngoài gió lớn nên quần áo mẹ phơi bên ngoài bị bay đi, trong phòng con không có cái gì rơi xuống."
Tề Diệp rất ít khi nói dối, đừng nhìn cậu lúc này nói năng lưu loát, giọng điệu ổn định.
Cậu lúc này đã khẩn trương đến mức tay nắm chặt chăn, xương cốt đều trắng bệch.
Cũng may người ngoài cửa không hoài nghi nhiều.
Nghe xong lời này của cậu, bà nghi ngờ mà lẩm bẩm một câu "gió gì lớn như vậy", cũng không hỏi thêm gì nữa.
"Là như thế này, mẹ tưởng con bên trong xảy ra chuyện gì.
Vậy mẹ không quấy rầy con nghỉ ngơi nữa, mẹ về phòng đây."
Tề Diệp đáp theo một câu, nghe được tiếng bước chân của bà càng đi càng xa, cho đến sau khi hoàn toàn biến mất không tiếng động.
Lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc cậu vừa chuẩn bị vén chăn lên để Đường Lê đi ra, cô bị làm cho buồn bực, trước một bước đưa tay kéo chăn ra.
Bởi vì thiếu oxy, khuôn mặt của Đường Lê đỏ bừng.
Giống như quét một lớp son phấn, đặc biệt rõ ràng.
Cậu chưa từng nhìn thấy một Đường Lê như vậy, xinh đẹp như một cô gái.
Mái tóc quét qua cổ cậu cũng mỏng và mềm mại.
Giống như lông vũ.
Yết hầu Tề Diệp khẽ nhúc nhích, rũ mắt nhìn chăm chú, bất giác trở nên thất thần.
"Mẹ kiếp, buồn bực chết ông đây..."
Đường Lê thấy nóng cực kỳ, giơ tay kéo cổ áo thở ra, đường nét xương quai xanh rất đẹp.
Cậu hơi cúi đầu là có thể nhìn thấy.
"Châu chấu đó đã bị tôi đuổi ra ngoài, cậu cứ an tâm mà ngủ đi."
Cô không chú ý tới sự khác thường của thiếu niên, sợ Tần Uyển lại quay lại, nói xong liền vội vàng đứng dậy chuẩn bị lật cửa sổ chạy đi.
Không nghĩ tới chổi kia liền ngã xuống bên giường, lúc Đường Lê xuống giường một chân giẫm lên cây chổi, lập tức mất trọng tâm, trực tiếp ngã về phía sau.
Cũng may thần kinh vận động của Đường Lê rất tốt, xoay người, phản ứng rất nhanh định dùng tay chống vào cạnh tủ ở đầu giường để ổn định cân bằng.
Kết quả người phía sau nhìn thấy cô ngã về phía cậu, cho rằng cô sẽ ngã.