Edit: Trúc Dạ Ngọc
: //
Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki.com/ngalinh
Mỗi một lượt vote giúp mình có thêm động lực để ra sản phẩm nhanh hơn. Mọi ý kiến đóng góp xin vui lòng để lại trên bình luận, mình sẽ đọc hết ạ. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.
====================
Ngừng làm bạn với cô?
Vậy sau đó làm gì? Đối đầu nhau? Hay đơn giản chỉ là một người bạn cùng trường?
Một câu nói lạnh lùng như vậy của Tề Diệp khiến Đường Lê một lúc lâu cũng không thể bình tĩnh lại, cô định muốn mở miệng hỏi cái gì.
Kết quả khi thấy một đôi mắt đỏ bừng của cậu, trên mặt bởi vì uống rượu mà nhuộm một mảnh màu đỏ.
Đột nhiên cô cảm thấy như vậy thật không có ý nghĩa.
Nói chuyện logic với một người say rượu, hỏi một đằng, cậu ấy lại trả lời một nẻo, nói toàn những từ vô nghĩa.
Sau khi tỉnh táo, cậu ta lại không nhớ bất cứ điều gì nữa.
"Tề Diệp, cmn cậu buông tay trước. Tôi đoán cậu say cmn rồi, tôi sẽ đưa cậu trở về đầu tiên. Dù sao bây giờ thời gian cũng không còn sớm, chờ sau khi trở về cậu tỉnh rượu, có chuyện gì ngày mai nói sau, được không?"
Bản Thân Đường Lê có thể cũng không phát hiện mình khi đối đãi với Tề Diệp rất kiên nhẫn, từng câu từng chữ trấn an.
Cô vừa nói vừa đỡ cậu dậy, để cậu ấy đặt tay lên vai mình, lúc này mới ổn định cơ thể cậu.
Tề Diệp cao, nhưng trên người không có mấy lượng thịt, không nặng là bao.
Đường Lê cũng không cần dùng nhiều sức là có thể dễ dàng đỡ cậu lên.
"Lão Cẩu, Hổ tử, còn có Sở Bắc Thần, đến giờ tôi phải về rồi. Tôi dẫn Tề Diệp đi trước, các cậu chơi một lát cũng nên sớm trở về đi "
''Đặc biệt là Hổ tử, cậu đừng uống nữa, bằng không lại say như điên ấy."
"Ừm biết rồi ca, chúng tôi cũng về ngay đây."
Sở Bắc Thần vừa thấy Đường Lê muốn đi, buông bài tẩy xuống, đi thẳng qua bên kia.
"Đường Lê, chúng ta cùng đi thôi. Dù sao nhà cậu cũng cùng hướng với nhà tôi, cũng đi thuận đoạn..."
Thiếu niên chơi trò chơi cả đêm lúc này mới nhớ tới chuyện chính sự hôm nay, cậu coi đây là cuộc hẹn hò của mình với Đường Lê.
Mặc dù có nhiều người hơn một chút, nhưng chỉ có cậu biết cô ấy là một cô gái, cũng coi như là cái gì đó như bốn bỏ lên năm.
Lúc trước nhiều người như vậy đều ở đây, cậu cũng không có cơ hội ở chung một mình với Đường Lê.
Bây giờ trở về, thừa dịp cùng về với nhau một đoạn đường này cũng có thể nói nhiều hơn.
Nghĩ đến đây Sở Bắc Thần không biết xấu hổ sờ sờ cổ sau lưng, thì thấy Đường Lê đỡ Tề Diệp.
Cậu nhíu nhíu mày, đưa tay kéo thiếu niên từ trên người cô tới.
"Để tôi giúp cậu đỡ."
"Cmn, không uống được thì đừng có uống, một ly bia liền say thành như vậy, nếu uống thêm một ly còn không phải trực tiếp ngất xỉu?
Tề Diệp say rồi, nhưng ý thức cũng không phải hoàn toàn mơ hồ. Cậu biết mình bị Sở Bắc Thần dùng sức kéo qua bên cạnh Đường Lê, cậu muốn tránh ra, nhưng cả người không có sức lực gì.
"Thả, buông tôi ra..."
"Buông cậu ra?
'Buông cậu ra, cậu sẽ đè lên người Đường Lê? Cậu cũng biết tính toán đó nha"
Sở Bắc Thần nghiến răng nghiến lợi, hạ thấp giọng cảnh cáo Tề Diệp.
"Tuy rằng cậu là bạn của Đường Lê, nhưng cậu tốt xấu gì cũng là nam nhân, có thể đừng dính vào cậu ấy như vậy có được không? Tính tình cậu ấy rất tốt không để trong lòng, nhưng ông đây nhìn cảm thấy rất phiền."
"Có phải hôm nay cậu đòi tới đây có phải không? Đừng nói rằng Đường Lê dẫn cậu tới, những lời này cậu đem đi lừa người khác thì được, nhưng ông đây thì không. Tôi không tin từ nào hết. Chỗ này là nơi hỗn loạn có chút phóng khoáng. cậu ấy không có khả năng rủ cậu đến, trừ khi chính cậu chủ động yêu cầu."
Sở Bắc Thần chỉ đơn thuần là một tên vai u thịt bắp, không có tâm nhãn gì, nhưng cậu ta không ngu ngốc.
Đối với cảm xúc của người khác là cậu đều rất nhạy bén, huống chi Tề Diệp là người không có gì ẩn giấu.
Lúc trước cũng coi như xong, là cậu động thủ trước, đối phương chán ghét cậu cũng có thể lý giải được.
Nhưng sau này Sở Bắc Thần càng cảm thấy không thích hợp, chuyện gì khiến cậu lại có ác ý với mình như vậy.
Cho đến khi tiểu đệ Hoàng Mao của cậu thấy, lúc này mới phân tích cho cậu một phen.
Loại học sinh ưu tú này bình thường đều khinh thường loại người như bọn họ, Tề Diệp tiếp nhận Đường Lê, không có nghĩa là có thể tiếp nhận bọn họ.
Đối phương sở dĩ không đối đãi tốt với cậu, không hy vọng Đường Lê cùng cậu đi quá gần, đơn giản chỉ là cảm thấy mình không tốt, sẽ dạy hư Đường Lê.
Mẹ kiếp, logic này là gì?
Đường Lê còn cần cậu dạy? năm trước, cậu ta đã vang danh Nam Thành. Cùng cậu ấy có nửa xu quan hệ.
Cậu và Đường Lê không ai tốt hơn ai, mỗi người xưng vương xứ, đều là thiên hạ vô song.
Như thế thì tốt lên làm sao được nữa, nhưng nó đâu có liên quan đến Tề Diệp?
"Tề Diệp, tôi vốn không muốn cùng cậu nói nhiều như vậy.
Lúc trước chuyện cũ cậu cũng quên đi, cậu cũng nên rộng lượng. Nhưng tôi tự hỏi, tôi thích cô ấy có liên quan gì với cậu? Cậu không thể bao đồng như vậy. Nếu thật sự muốn can thiệp chuyện của bằng hữu, vậy tôi cũng nên can thiệp cậu không nên đi quá gần Đường Lê mới đúng.''
"Cậu và Đường Lê hoàn toàn là người của hai thế giới, ông đây mới cùng cậu ấy giai ngẫu thiên thành, hiểu không?"
("Giai ngẫu" tạm dịch là cặp đôi đẹp, cặp xứng đôi. "Giai ngẫu thiên thành" (佳耦天成) là cặp xứng đôi do trời định)
Lúc trước Tề Diệp còn không có phản ứng gì, chỉ thấy môi Sở Bắc Thần kêu ong ong không ngừng, lười phản ứng.
Sau khi nghe được những lời này từ sau lưng cậu, trực tiếp chọc vào chỗ đau đớn của thiếu niên.
Cậu ngẩng đầu phẫn nộ trừng mắt nhìn Sở Bắc Thần một cái, ngay lập tức bị đối phương mở to mắt nhìn đáp lại, còn chưa kịp phản ứng gì.
Không biết là mượn rượu hay tức giận, Tề Diệp trực tiếp cúi đầu hung hăng cắn xuống cánh tay Sở Bắc Thần.
Khí lực của Tề Diệp không lớn, nhưng răng này rất tốt, lập tức cắn cho Sở Bắc Thần đau đến hít một hơi khí lạnh.
"Đm, Tề Diệp, mẹ nó cậu là chó sao? Nhả ra, nhả ông đây ra! Nếu không buông ra đừng trách ông đây không khách khí!''
Vừa rồi Sở Bắc Thần đỡ Tề Diệp, Đường Lê không biết cậu ta không còn khí lực nữa.
Thấy cậu không giãy dụa, lúc này mới đi qua bên kia thu dọn đồ đạc.
Hôm nay cô đi ra mang theo một cái túi xách, bên trong chứa một ít tiền, chìa khóa, điện thoại di động, hoặc gì đó.
Còn chưa tới chỗ thì nghe được động tĩnh truyền đến từ sở Bắc Thần, nhìn theo, không biết tại sao vừa rồi hai người còn khỏe mạnh lại động thủ.
Tề Diệp cắn cánh tay Sở Bắc Thần, mà người đằng sau cũng nghiến răng nghiến lợi ngoạm một nắm tóc Tề Diệp.
Đường Lê nhìn thấy nhanh chóng đi qua kéo hai người bọn họ ra.
"Cmn, làm gì đây! ông đây vừa đi qua kia thu dọn đồ đạc, các cậu sao lại lên cơn!''
"Ồ, tôi không có, lần này cậu ta động thủ trước. Tôi mới nói cậu ta vài câu, kết quả cậu ấy không biết say thế nào trực tiếp động thủ, à không, động miệng!"
Đường Lê nghe xong câu này liền sửng sốt, sở Bắc Thần cọc tính, động thủ cô còn có thể hiểu được. Không nghĩ tới lúc này là Tề Diệp động trước.
Cô theo bản năng nhìn về phía Tề Diệp, phát hiện thiếu niên cúi mặt xuống, cắn môi không nói gì.
Vừa định mở miệng nói, Sở Bắc Thần ở một bên thấy, đặc biệt khoe khoang "Ôi" một tiếng.
"Đường Lê cậu xem, vết này này. Cắn đặc biệt dùng sức, đặc biệt tàn nhẫn, như sắp chảy máu.''
Sự chú ý của Đường Lê lập tức bị chuyển hướng, cô đi tới siết chặt cánh tay Sở Bắc Thần.
Cậu ta đã nhấc tay áo lên, dấu răng ở trên rõ ràng, nhìn qua đích xác dùng rất nhiều khí lực, trách không được vừa rồi Sở Bắc Thần gào thét lớn tiếng như vậy.
Có một hoặc hai đoạn da bị hỏng trên đó.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đang yên đang lành người ta đi cắn cậu làm gì?"
Đường Lê vừa nhíu mày chất vấn, vừa thuận tay từ trong túi cầm miếng dán ra.
Ngày thường cô thường xuyên đánh nhau bị thương, Tằng Quế Lan sẽ thường xuyên chuẩn bị cho cô chút thuốc xịt và miếng dán hoặc gì đó.
"...Nếu tôi biết tôi đã nói với cậu. Ai bảo cậu ta không thuận mắt tôi, kêu cậu tránh xa tôi chút. Tôi vẫn chưa làm gì thì cậu ấy ra tay trước."
Sở Bắc Thần ngoài miệng bất mãn oán giận như vậy, nhưng giọng điệu coi như ôn hòa.
Hàng mi dài của cậu giật giật, cúi đầu đem tầm mắt rơi vào trên người Đường Lê đang dán băng cá nhân lên người mình.
Ánh đèn trong phòng ktv tương đối mờ nhạt, ánh đèn neon lóe lên, giữa ánh sáng và bóng tối, mặt mày cô vừa mềm mại vừa yên tĩnh.
Không có chút thô lỗ nào cả.
Sở Bắc Thần nhìn không nhịn được, bất giác đến gần một chút.
Đường Lê cảm giác được một mảnh bóng tối rơi xuống, vén mí mắt nhìn qua, vừa vặn đụng phải ánh mắt thiếu niên một cái.
Ánh mắt của cậu vừa sáng vừa trong suốt, cùng sáng sớm sương mù tản ra bình thường, rất sạch sẽ.
Đường Lê không thể nhịn được nữa, trầm mặt đưa tay đẩy mặt cậu ta ra.
"Hắc hắc hắc, tôi biết cậu mềm lòng."
Sở Bắc Thần bị đẩy ra cũng không tức giận, tay Đường Lê không giống nam sinh, vừa mềm vừa thơm.
Trước kia lại không để ý, bây giờ hơi gần cô một chút là cậu ngửi thấy mùi hoa nhài nhàn nhạt, nhưng cậu lại rất thích.
"Tôi còn có chút đau, cậu tốt thì tốt cho chót, thổi cho tôi đi được không? Thổi không chuẩn tôi sẽ không đau.'
Đường Lê nhịn không được nữa, lúc này đây đều lười động thủ, trực tiếp duỗi chân đến bắp chân Sở Bắc Thần đạp một cước.
"Cút! Định được voi đòi tiên à!"
Sở Bắc Thần thấy Đường Lê tức giận thật. Cậu bĩu môi, sau đó lúc này mới liếc qua Tề Diệp ở một bên.
"Chuyện vừa rồi ông đây không so đo với cậu, nếu tôi chốc lát đỡ cậu còn cắn tôi, tôi sẽ..."
"Tôi tự đi được, không cần cậu đỡ."
Ý thức của thiếu niên tỉnh táo hơn một chút, khí lực cũng khôi phục rất nhiều.
Cậu cũng không nhìn Sở Bắc Thần một cái, sau đó nhịn khó chịu chống đỡ mặt bàn mà đứng lên.
Đường Lê thấy bộ dáng lung lay của cậu sợ cậu ngã xuống, vừa chuẩn bị đi lên đỡ cậu một cái.
Nhưng tay cô còn chưa kịp chạm vào người, Tề Diệp đã trước một bước nghiêng người tránh đi.
Tay cô cứ như vậy đặt giữa không trung, duỗi ra cũng không được, đặt trở lại cũng không xong.
Trong một thời gian, thật đáng xấu hổ.
Tề Diệp cũng phản ứng lại mình vừa làm cái gì.
Lông mi cậu run rẩy, chậm lại một lát lúc mới ngước mắt nhìn về phía Đường Lê.
"Xin lỗi, tôi muốn được yên tĩnh một mình."
"Bây giờ mới chín giờ, cậu ở lại chơi thêm nữa đi. Cậu không cần phải để ý đến tôi, tôi có thể gọi xe về."
Tề Diệp nhếch môi nói, nhưng độ cong tăng lên như thế nào cũng cảm thấy nhạt nhẽo.
Nụ cười cũng miễn cưỡng, nhìn liền biết đang buồn bực.
Cậu nói xong lời này cũng mặc kệ bọn Đường Lê phản ứng như thế nào, bước nhanh đẩy cửa rời đi.
Thẳng đến khi cửa phòng vang lên tiếng "bang", Đường Lê lúc này mới phục hồi tinh thần.
Sở Bắc Thần đối với sự ra đi của Tề Diệp không hề để ý chút nào, đối phương có kiều khí thế nào cũng là nam sinh một mét tám mấy, cũng không phải nữ sinh, có thể xảy ra chuyện gì?
"Đường Lê đừng để ý đến cậu ta, đó là thói quen của người ấy. Loại người này cậu càng quen người ta càng được voi đòi hai bà Trưng."
"Dù sao đến cũng không làm gì, rất chướng mắt, đi lại càng hay. Thôi nào, chơi thêm ván nữa thôi. Cậu có thể yên tâm, tôi có thể nhường cậu một chút, đảm bảo rằng cậu có thể giành chiến thắng một lần."
Sở Bắc Thần vừa nói đưa tay vỗ vỗ vai Đường Lê, đẩy cô đi cùng với bọn họ.
Đường Lê vẫn đang nhìn về phía cửa, sau khi nghe Sở Bắc Thần nói xong do dự một lát, cuối cùng vẫn đi theo cậu ấy.
Cô nghĩ dù sao cũng có hệ thống ở đây, nếu cậu xảy ra chuyện gì, cũng sẽ báo cô một tiếng.
Huống chi Tề Diệp vừa rồi cũng nói tưởng một người lẳng lặng, cô không cần phải cứng rắn tiến lên mặt nóng dán lên mông lạnh.
"Được, nhưng cùng lắm chỉ có ba ván thôi. Nhà tôi có gác cổng, không thể nhiều hơn."
Nhưng mà Đường Lê không biết là Tề Diệp đi ra ngoài là đi ra ngoài, nhưng cũng không có rời đi.
Cậu đứng ở cửa một lát, trong lòng có chút kỳ vọng Đường Lê có thể đuổi theo.
Cửa không có đóng chặt, Tề Diệp không đợi đến khi người đi ra.
Lại từ khe cửa nhìn thấy Đường Lê và Sở Bắc Thần có nói cười đi về phía nam sinh.
Tề Diệp cảm thấy ngực buồn bực đến lợi hại, giống như có thiên quân cự thạch đè ép, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Cậu tựa lưng vào tường chậm lại một lúc lâu, đợi đến khi hơi bình phục lại cảm xúc, lúc này mới rũ mặt chuẩn bị rời đi.
Không ngờ cậu vừa đi được vài bước, liền đụng phải một người đàn ông.
Tề Diệp vốn đã say rượu không đứng vững, vừa cúi đầu cũng không nhìn đường như thế nào, cứ như vậy sinh ra đụng phải mặt đất.
Cậu vốn nhạy cảm với đau đớn, sắc mặt chợt trắng bệch.
"Đmm, đi bộ không biết nhìn đường à? Lối đi lớn như vậy không đủ cho mày đi nữa hả?!"
Tề Diệp vốn định lập tức xin lỗi.
Dù sao chính mình đụng phải người ta trước, chỉ là quá đau, cậu còn chưa bình tĩnh lại.
Sau khi nghe được tiếng chửi rủa thô ráp của đối phương, cậu cắn môi, nén đau, cậu ngước mắt nhìn qua.
Người bị đụng phải là một tên đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, hình thể hơi béo, bụng bia lại rất rõ ràng.
Hắn ta chắc là cũng uống rượu, mặt đỏ bừng, lúc nói chuyện miệng răng cũng mơ hồ không rõ ràng.
"Xin lỗi, vừa rồi tôi không chú ý tới phía trước có người."
Tề Diệp nói như vậy, mím môi liền chuẩn bị chống đỡ từ trên mặt đất đứng lên.
Nhưng tay cậu vừa chống đỡ mặt đất, người đàn ông trực tiếp đưa tay đẩy cậu ra.
Sức lực rất lớn, Tề Diệp cũng không kịp phản ứng, lảo đảo đụng phải tường bên cạnh.
cậu đau đến kêu rên một tiếng, ngước mắt lên hung hăng trừng mắt nhìn qua.
"Ông đang làm gì vậy?"
"Ông đây làm gì hả? Mày cho rằng một câu xin lỗi không nhìn thấy là có thể cho qua được sao? mày đụng phải ông đây, không có chút tỏ ra thành ý gì là sao?"
Tề Diệp lúc này nghe rõ. Người đàn ông này đến để tống tiền.
Khuôn mặt của ông là rất nặng và có một cái nhìn lạnh.
Nơi này không ít người, Tề Diệp dám chắc hắn ta không dám đem chuyện bé xé ra to.
Hơn nữa cho dù hắn động thủ, thì nơi này cũng có giám sát, đừng nói chỗ tốt, không bồi thường cho hắn mấy vạn cũng không xong.
Nhưng mà Tề Diệp đã đánh giá sai tình hình, sau khi cậu lạnh lùng cự tuyệt đối phương, người đàn ông rõ ràng là thẹn quá hóa giận.
Cũng mặc kệ những thứ khác, trực tiếp túm cổ áo của cậu mang đến nhà vệ sinh ở góc ngoặt.
"Bang" một tiếng, hung hăng đem Tề Diệp đập vào một bức tường cách vách.
"Ông có biết ông đang làm gì không? Bây giờ tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nếu ông mà đánh tôi, ông sẽ không tránh khỏi được ngồi ở đồn cảnh sát..."
Tề Diệp trên mặt tuy cố gắng duy trì sự bình tĩnh, không có biến hóa tâm tình gì.
Nhưng tay không tự giác nắm chặt tay nắm, cố gắng tìm một cơ hội đi ra ngoài.
Người đàn ông đó không biết là say thật hay là làm sao, vừa rồi còn vẻ mặt hung ác, lúc này ngược lại có chút hoảng hốt.
Lúc trước không chú ý, lúc kéo người vào muốn dạy bảo một trận mới chân chính nhìn rõ bộ dáng Tề Diệp.
Sau khi uống rượu, cho dù Tề Diệp lạnh mặt xuống, nhưng đuôi mắt đỏ lên, làn da ửng hồng, không khác gì đánh sâu tầm nhìn của nam nhân.
Hắn chép chép miệng, không hiểu sao lại cảm thấy có chút miệng lưỡi khô đắng.
"Không phục phải không?" Hắc hắc hắc, hay chúng ta đổi một phương thức khác cũng được..."
Bên trong phòng Đường Lê đang chơi bài, hơn nữa bên trong ồn ào, căn bản không chú ý tới động tĩnh bên ngoài.
Sở Bắc Thần thành thật không lừa dối người khác, nói để cô thắng ván đúng cmn là để cô thắng đúng ván.
Thêm một ván nữa cũng không.
"Đưa tiền đưa tiền, nhanh lên, không nhận ghi nợ nha."
Cẩu Tầm bài vận không tệ, hơn nữa đặc biệt biết tính toán, trên cơ bản chỉ cần cậu sờ bài cũng sẽ không thua.
Cậu vui vẻ kiểm đếm hôm nay thắng bao nhiêu, mẹ nó, dĩ nhiên là bốn chữ số.
Hơn nữa trong này đại đa số đều là thắng từ Đường Lê.
"Ha ha ha Lê ca, cậu có phải cố ý nhường các huynh đệ hay không.
Đánh nhiều như vậy, Hổ Tử đều có thể thắng cậu hai ba ván, sao cậu lại kém tay như vậy? Chậc chậc, không nên. "
"Dm , chiếm được tiện nghi còn cố khoe mẽ. Thắng ông đây nhiều như vậy còn khích đểu ông! lăn con bê!"
Đường Lê tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhấc chân lên định đạp về hướng Cẩu Tầm.
Nhưng mà cậu dự đoán được động tác của cô, trước một bước nghiêng người tránh đi.
"Ôi~ đánh trượt~"
Đcm
Đường Lê bị đối phương trêu tức, trực tiếp đứng dậy vung lên nắm đấm chuẩn bị đi qua tóm lấy cậu ta làm trận
Nhưng mà nắm đấm này của cô còn chưa kịp hạ xuống, trong đầu âm thanh hệ thống chợt vang lên.
Động tác trên tay Đường Lê dừng lại, sắc mặt mắt thường có thể thấy được trầm xuống.
"Lê ca, sao vậy? giận thật à? Nếu vậy em trả lại nửa số tiền cho anh?"
Cẩu Tầm vừa nói vừa lấy kẹp tiền ra, còn chưa kịp đếm tiền, liền nhìn thấy Đường Lê trực tiếp đẩy cửa ra ngoài.
Động tác đó đặc biệt nhanh, cảm giác một cơn gió thổi qua.
Chờ lúc ngước mắt lên nhìn, người đã không còn bóng dáng.
"Phải không? Thật tức giận à?"
Trương Tiểu Hổ đứng gần cửa nhất, mở cửa nhìn ra ngoài, phát hiện Đường Lê đi thẳng về phía nhà vệ sinh.
"Yên tâm đi, lão cẩu đi, chút tiền này đối với Lê ca có là cái gì, cậu ấy làm sao có thể bởi vì chút này tức giận."
"Tôi nhìn thấy cậu đi về phía nhà vệ sinh, chắc là mắc tiểu."
Sở Bắc Thần về cơ bản cho rằng Đường Lê muốn đi WC, theo bản năng cũng định đi theo.
Nghe Trương Hiểu Hổ nói xong một hồi lại nghĩ, Đường Lê dù thế nào cũng là nữ sinh, cậu cũng không thể đi theo.
Nghĩ như vậy thiếu niên không tự nhiên sờ sờ mũi, sau đó chào hỏi Cẩn Tầm tiếp tục chơi bài.
Bên này Đường Lê đi về phía phòng tắm, nhưng cũng không phải mắc tiểu gì đó.
Mà là vừa rồi hệ thống nhắc nhở Tề Diệp không có rời đi, mà là bị một người đàn ông kéo vào nhà vệ sinh.
Vẫn là WC nam.
Không phải đánh nhau thì là muốn dâʍ ɖu͙ƈ.
Cho dù là loại tình huống nào đều làm cho Đường Lê chợt đen mặt.
Mẹ kiếp, lúc này mới rời đi chưa được bao lâu.
Tại sao khi cô không có ở đây, bọn ruồi bọ tạp chủng lại bu đầy ra đây?
Lúc Đường Lê vào nhà vệ sinh nhìn vào bên trong một cái, ngoại trừ mấy gian không mở cửa, những gian khác đều đóng lại.
Cô nghĩ rằng lúc tiến vào có thể nghe được động tĩnh lập tức tìm được Tề Diệp ở ngăn nào, nhưng mà không có.
Hệ thống chỉ có thể xác định vị trí một phạm vi nhỏ, vị trí cụ thể không thể được đánh dấu.
Cô dừng chân, chợt thấy có thể là động tĩnh vừa rồi của mình tiến vào có chút lớn.
Người đàn ông sẽ nghe thấy nó.
Đôi mắt Đường Lê trầm vài phần, đứng tại chỗ nâng cao thanh âm kêu lên.
"Tề Diệp."
Không có câu trả lời.
Điều này chỉ có nghĩa là người đàn ông bịt miệng cậu ấy.
Cô không kiên nhẫn được nữa.
Không thể xác định vị trí cậu trong thời gian ngắn.
Cô nghiến răng, định đá cửa từng gian một.
Một tiếng "bang" từ khoang thứ hai bên phải truyền đến.
Tề Diệp bị che miệng, áp chế không thể nhúc nhích nghe được thanh âm của Đường Lê sau đó không thể lên tiếng, tình thế cấp bách hung hăng đá của vách ngăn.
Đường Lê nghe được động tĩnh, lấy đà đoạn, sau đó hung hăng đá vào cửa.
Khí lực của cô vốn rất lớn, cánh cửa bị đá văng tuy rằng không rơi, nhưng cũng coi như là lung lay sắp đổ.
Thấy cánh cửa mở ra, cô cũng không chút suy nghĩ kéo nắm cửa ra.
Hệ thống lúc trước thông báo cho cô, cô biết cô sẽ đến kịp lúc, Tề Diệp cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhưng khi Đường Lê nhìn thấy một cảnh trước mắt này, đồng tử co rụt lại.
Thiếu niên bị người đàn ông đè ép, lấy tay ôm chặt miệng không nói ra tiếng.
Quần áo ở cổ áo cậu bị kéo ra hơn phân nửa, lồng ngực trắng nõn lộ ra ngoài.
Trên đó mơ hồ có màu hồng.
Ánh mắt của cậu cũng đỏ đến lợi hại, lúc nhìn thấy cô những dòng nước mắt vẫn được nhẫn nhịn lúc này mới rơi xuống dưới lông mi run rẩy.
Đường Lê chưa từng phẫn nộ như vậy, lúc trước cô mơ hồ từ chỗ hệ thống biết một chút Tề Diệp có vài lần gặp phải chuyện không tốt.
Nhưng biết đó là một điều, và chứng kiến nó là một điều khác.
Cô tức giận đến mức thân thể đều run rẩy, cũng không để ý đến bộ dáng hoảng loạn sợ hãi khi nam nhân bị phát hiện.
Đường Lê tiến lên đưa tay túm cổ áo cậu liền kéo về phía sau, hung hăng đánh vào tường bên cạnh.
"Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, tôi, tôi uống quá nhiều, tôi vừa rồi uống quá nhiều..."
"Tôi đánh cậu đại gia uống nhiều quá!"
Đường Lê đưa tay cho ông ta một cái tát, đem hắn ấn trên mặt đất mà đánh, từng quyền đến thịt, một chút cơ hội thở dốc cũng không cho.
"Mẹ nó vừa chạm vào đâu ở cậu ấy rồi!Chạm vào cậu ấy chỗ nào rồi?"
Cô cũng không đợi hắn có phản ứng, giơ chân lên trực tiếp giẫm lên mu bàn tay hắn ta.
Không chỉ như vậy, còn hung hăng nghiền nát mấy cái, đem người đàn ông đau đến nhe răng nhếch miệng, cả người co giật.
"Bàn tay này chạm vào có phải không!"
"Thằng chó! Mày dám chạm vào cậu ấy! Mày làm gì, Mày dám chạm vào cậu ấy, mày xứng đáng chạm vào cậu ấy! Cmn!"
Tề Diệp vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng không khống chế được của Đường Lê.
Hốc mắt thiếu niên cũng đỏ, động tác trên tay càng ngày càng nặng, người nọ đã đổ máu cũng không thu tay lại
Trên tay cô dính chút máu đỏ, giữa lông mày lệ khí cực nặng, làm cho người thấy lưng đều phát lạnh.
Cậu sợ nếu tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện, vội vàng từ phía sau ôm lấy cô.
"Đường Lê cậu bình tĩnh một chút, tôi không sao, tôi không sao, cậu đừng vì loại người này mà bẩn tay cậu."
Tề Diệp kỳ thật cũng rất sợ hãi, cả người cậu đều lạnh, thân thể cũng đang run rẩy.
Có thể cảm giác được sự sợ hãi của người phía sau, còn có giọng nói của cậu nghẹn ngào.
Thân thể Đường Lê cứng đờ, sau đó cúi đầu nhìn người đàn ông ngất xỉu trên mặt đất không có động tĩnh.
Cô quay đầu lại nhìn Tề Diệp.
Nhìn bộ dáng nước mắt mông lung của cậu, còn có mấy dấu vết bị người đó dùng sức đè nén.
Đường Lê trong lòng cảm thấy rất khó chịu, so với thua một trăm ván bài còn khó chịu hơn.
"...... Tôi xin lỗi. "Tôi không nên để cậu đi một mình."
Một lúc lâu sau, cô mở miệng lại nói như vậy.
Đường Lê vừa nói vừa giơ tay vụng về lau nước mắt khóe mắt cho
cậu.
Nếu không có sự tồn tại của hệ thống, những gì sẽ xảy ra ngày hôm nay, hậu quả là không thể tưởng tượng được.
Nàng rất sợ hãi, đầu ngón tay chạm vào khóe mắt thiếu niên cũng đang run rẩy.
Tề Diệp cũng cảm giác được người đối diện có gì đó khác thường, cô hình như so với mình còn sợ hãi hơn.
Được đối xử dịu dàng như vậy, Tề Diệp rốt cuộc nhịn không được, cúi đầu đem mặt nhẹ nhàng vùi ở cổ Đường Lê. Nức nở như một con thú nhỏ.
Tuy rằng không phát ra âm thanh gì, nhưng nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Rơi vào cổ Đường Lê, cũng đập vào trong lòng cô.
"Người nên nói xin lỗi là tôi..."
"Lại gây thêm phiền toái cho cậu."
Đường Lê nghe giọng mũi nồng đậm của cậu, gãi gãi trong lòng như một cái móc nhỏ.
Mềm mại và đáng thương
Ánh mắt cô khẽ động, giơ tay lên vỗ lưng cậu trấn an nói.
"Không sao đâu."
"Tôi không ngồi nhàn rỗi được, luôn thích tự tìm phiền toái."
==========================================
trang A, sao cái chương này nó dài thế không biết