Sau Khi Nữ Cải Nam Trang Tôi Cầm Kịch Bản Nam Chính

chương 49: lật xe

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương Lật xe

Edit: Trúc Dạ Ngọc

: //

===============

Bởi vì mắc chứng sợ không gian hẹp, Tề Diệp tắm rất nhanh, lúc sau liền vọt ra ngoài. Vừa ra tới cửa, cậu định tìm Đường Lê đầu tiên, liền thấy cô đang ngồi ngoài ghế bắt chéo chân chơi game trên điện thoại, trong lòng cậu lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Nghe được tiếng bước chân, Đường Lê ngước mắt nhìn lên, thấy phía trước là thiếu niên đầu tóc ướt đẫm, trên ngọn tóc vẫn còn tích nước. Có vài giọt theo sợi tóc chảy xuống dưới cổ, cuối cùng biến mất trong lớp áo.

"Sao nhanh như vậy đã ra ngoài rồi?"

Đường Lê nhíu nhíu mày, buông điện thoại xuống, thuận tay ném khăn lông bên cạnh đến cho cậu.

"Cầm lấy mà lau đi. Toilet bên hành lang kia có máy sấy, cậu chạy qua đó thổi chút, đừng để bị cảm."

Tề Diệp tiếp nhận khăn lông màu xanh nhạt, đầu ngón tay cậu vẫn còn lạnh, cho đến lúc này mới ấm hơn chút.

Cậu gật gật đầu thuận theo, Đường Lê lúc này mới cầm chậu hướng vào bên trong. Nhưng mới đi được vài bước, phát hiện Tề Diệp vẫn còn đứng tại chỗ không có động đậy.

"Sao vậy? Có rơi thứ gì bên trong?"

"Không."

"...Vì bên trong quá tối, cậu chú ý chút."

Lời Tề Diệp nói lúc này không có ý gì khác. Cậu biết Đường Lê không sợ tối, nhưng cậu tưởng tượng đến không gian chật chội bí bách kia lại thấy khó chịu nên cậu cũng lo lắng thay cho đối phương.

Nấu là người khác nói lời kiểu này, Đường Lê khả năng sẽ trợn trắng mắt mà mắng đối phương lo bò trắng răng.

Cô nheo nheo mắt, lúc này mới nhìn kỹ thấy sắc mặt tái nhợt của Tề Diệp. Cô lục lại trí nhớ, mấy hôm trước đi đêm cậu ta cũng thể hiện sự bất an, cậu còn nói mình bị quáng gà.

Những người có mắt nhìn đều có thể trông ra cậu ấy sợ bóng tối.

Tổng hợp lại các tình huống trong đầu, Đường Lê lập tức liền đoán được.

"Tề Diệp, lần sau cậu có thể thẳng thắn hơn chút được không? Nếu cậu sợ thì cứ nói với tôi một tiếng."

Cậu không nghĩ rằng đối phương đã nhìn ra.

Cậu bất giác nắm chặt khăn lông trong tay, nhắm mắt lại để che giấu cảm xúc bên trong.

"...Tôi sợ cậu thấy phiền."

"Phiền cái khỉ gì? Còn không phải là cậu tự lộ ra sao? Tôi mà sợ phiền tôi đã không dẫn cậu theo tới đây."

Không biết lời này chọc vào chỗ nào của Tề Diệp rồi, cậu ngước đôi mắt có lửa lên nhìn lại đây.

"Tôi không nghĩ sẽ luôn ỷ lại cậu."

"Tôi sợ có ngày cậu sẽ phiền chán..."

"Sẽ phiền chán tôi."

Đường Lê thở dốc như muốn nói cái gì, cô hoàn toàn không thấy phiền hà gì hết. Đây là nhiệm vụ của cô, nếu cậu có xảy ra chuyện gì thì người xui xẻo nhất không phải là cô sao?

Haizz, Tề Diệp lại không biết chuyện này.

Nếu đặt vào góc nhìn của Tề Diệp, những phiền toái sẽ làm cậu cảm thấy chính mình thật vô dụng. Ý thức được điều này, Đường Lê gãi gãi gò má, thiếu niên trước mặt cũng chăm chú nhìn cô.

Cô thở dài, có chút bất đắc dĩ.

"Không phải, tôi không cảm thấy điều này phiền toái gì hết."

"Cậu xem Sở Bắc Thần hiện tại tuy thu liễm rất nhiều, nhưng ngày trước cậu ta hay gây rắc rối như vậy , nhưng tôi cũng không thấy có việc gì, tôi cũng có khác gì cậu ta đâu? Hơn nữa quan hệ giữa người bằng hữu là bình đẳng, cho nên Tề Diệp, cậu có chuyện gì cứ việc nói thẳng..."

Đường Lê nói câu kế tiếp thiếu niên nghe không vào, chỉ chú ý câu trước có Sở Bắc Thần thế này thế kia. Cậu nhấp môi, đôi tay buông thõng từ nãy bất giác nắm chặt lên

"Được, vậy thì tôi nói thẳng."

Cậu tiến lên bước, khi khoảng cách với Đường Lê còn nửa bước thì dừng lại. Nếu cậu hơi cúi đầu xuống có thể nhìn rõ trán đối phương, tiếng hô hấp cũng nghe rõ mồn một

Cậu nhìn xuống, đối diện thẳng vào đôi mắt trong sáng thanh triệt của đối phương.

"Đường Lê, Sở Bắc Thần không tốt."

"Cậu ta không xứng làm bằng hữu của cậu, cậu đừng thân cận quá với cậu ta.''

Lúc trước Tề Diệp cũng nói qua, nhưng Đường Lê cho là cậu giận quá mới nói vậy. Nhưng hiện tại khi nghe lại lời này làm cho cô có chút không vui.

"Tề Diệp, Sở Bắc Thần là người khá tốt, nếu cậu còn để bụng chuyện trước kia thì lát nữa tôi kêu cậu ta lại đây xin lỗi cậu."

"Nhưng những lời như vậy về sau cậu vẫn là đừng nói thêm nữa."

Biểu tình của cô nhàn nhạt, chỉ là mặt mày có chút lạnh lùng.

"Tôi không thích."

Đây là lần đầu cô dùng ngữ khí lãnh đạm như vậy để nói chuyện với Tề Diệp.

Đồng tử cậu co lại, cả người như bị đông cứng không thể cử động. Cậu cảm thấy mình như thể vừa ở trong hầm băng, hô hấp có chút khó khăn.

Cậu muốn nói cho Đường Lê biết Sở Bắc Thần có bạn gái rồi mà còn đi thân cận cô. Cậu ta không tốt, muốn bắt cá tay. Rất nhiều lời muốn nói lúc này chỉ vì câu "tôi không thích" mà nghẹn lại ở cổ họng, giống như miếng xương cá, vô cùng đau đớn.

Tề Diệp không có nói được cái gì nữa.

Cậu thu cảm xúc nơi đáy mắt, nhưng khuôn mặt ảm đạm của cậu muốn cho người khác không chú ý cũng khó.

"Ờm......"

"Được, về sau tôi không nói nữa."

Cậu nhẹ nhàng trả lại khăn lông trong tay cho cô.

"Tôi qua bên kia sấy tóc."

Tề Diệp nói câu như vậy rồi rời đi, đầu tóc cậu còn ướt, những giọt nước còn sót lại nhanh chóng chảy xuống làm áo cậu ướt mảnh.

Đường Lê đứng tại chỗ lúc lâu, cô nhìn bóng lưng của thiếu niên phía trước rồi lại cúi đầu nhìn khăn lông khô mát trong tay cách khó hiểu.

【...... Tôi có nói sai cái gì sao? 】

【 theo như tôi theo dõi thì không có. 】

Hệ thống theo thói quen đem ra biểu đồ trị số của Tề Diệp ra, nhìn đến giá trị tâm tình thì chợt hít ngụm khí lạnh.

【 tâm như tro tàn???! 】

【chết tiệt! Ký chủ, ngươi đã làm cái gì rồi? Sao giá trị tâm tình của cậu ta lại thấp như vậy? 】

Không thể trách hệ thống sợ lớn sợ nhỏ như vậy. Tâm như tro tàn là loại cấp độ tương đương với ngược văn bên kia, nữ chủ bị nam chủ ngược đến tự kỷ.???

Vừa rồi mới nói có mấy câu, tâm như thế nào thành tro tàn rồi?

Đường Lê cũng bị chữ này làm cho nghẹn họng.

Cmn chuyện gì thế này? Hóa ra chính mình phải theo Tề Diệp, cậu ta thích ai cô phải thích theo, cậu ta ghét ai cô phải ghét theo, còn không thể lên tiếng phản đối?

Wtf, đây là thế giới ý chí sao? Cmn thế này cũng quá không nói đạo lý đi?

Cô không biết Tề Diệp vốn chỉ đơn thuần vì cô bênh Sở Bắc Thần mà hạ tâm tình xuống, cũng không có nguyên nhân nào khác.

Có thể do đại di mụ, hơn nữa tính tình Đường Lê vốn không được tốt lắm.

(Đại Di Mụ : Đây là từ trên mạng của dân Trung , ám chỉ máy chủ có trục trặc... Bắt nguồn từ câu chuyện một quản lý viên của ACFUN chuyên dùng máy chủ để down phim + , một hôm bà dì của người này tới nhà , vào cửa đột ngột nên anh này rút luôn nguồn điện ~~> ACFUN không truy cập được nữa.)

Cô bực bội mà hất hóc sang bên, sắc mặt vô cùng khó coi.

【 hệ thống, cậu ta không thích Sở Bắc Thần sao cũng lại ảnh tưởng tới ta? Có phải cậu ấy muốn ta cùng Sở Bắc Thần duy trì khoảng cách thì ta cũng phải nghe cậu ta sao? Có phải ta cũng đã chịu ảnh hưởng bởi ý thức của cậu ấy?】

【 chắc sẽ không đâu. Cùng lắm thì nếu vai chính không thích thì cô tốt nhất vẫn nên tránh xa chút cho thỏa đáng. Miễn cho đến lúc đó ương cập cá trong chậu. 】

(ương cập cá trong chậu= ương cập trì ngư: bị vạ lây)

Cô nghe xong nhếch mép, cười lạnh tiếng.

【 ông đây càng không. 】

Đường Lê tính tình ương ngạnh, ăn mềm không ăn cứng.

Nếu hệ thống đưa ra lý do êm đẹp, cô thật ra có thể nghe chút, cân nhắc lại quyết định hoặc là nhường bước.

Nhưng nếu không có nguyên do, chỉ cần cô thấy nó không có lý, không hợp sự tình, cô đều không nhận.

Cô cảm thấy mình đã đủ thông cảm cho Tề Diệp, không chỉ vì cậu là vai chính, cô thực sự đã đối đãi với cậu như bằng hữu

Nhưng nếu vì thế mà Tề Diệp đột nhiên bắt cô cách Sở Bắc Thần xa chút, trong lòng cô mới càng không thoải mái.

Cmn, còn nói coi ông đây như bằng hữu.

Cái này không được, cái kia không thể làm, bằng hữu cái con khỉ gì?

Mạch não người lại một lần nữa không chạm nhau.

Tề Diệp chỉ đơn thuần là mất mát khổ sở, mà người kia là thực sự tức giận.

Khi Tề Diệp sấy tóc xong cũng là lúc Đường Lê từ bên trong ra tới.

Cậu đã ít nhiều điều chỉnh lại tâm thái

Cậu không giống bọn Trương Tiểu Hổ, cậu mới quen Đường Lê mới chưa đến tháng, cứ từ từ là được.

Vụ Sở Bắc Thần cũng không thể sốt ruột

Từ thái độ vừa rồi của Đường Lê, nếu cậu có nói đối phương có ý bắt cá tay với cô, cô cũng sẽ không tin.

Đè nén lại sự không cam lòng, Tề Diệp vẫn là ngăn được dòng cảm xúc.

Trong toilet có gương, cậu có thể nhìn thấy đối diện hốc mắt phiếm hồng của bản thân

Bởi vì dùng sức, cánh tay chống ở bồn rửa chợt nổi lên gân xanh, đầu ngón tay cũng trở nên trắng.

Tề Diệp hít sâu hơi, ánh mắt thoáng qua nhìn thấy Đường Lê đi về hướng này.

Cậu vừa định muốn mở miệng nói cái gì đó thì phát hiện mặt cô có chút lạnh lùng.

Khi nhìn thấy cậu, cô chỉ hơi gật gật đầu rồi lập tức đi đến phía trước

Không có chờ cậu.

Cô tức giận.

Có lẽ vừa rồi mình nói bậy về Sở Bắc Thần, nên cậu ấy giận mình.

Cậu không rõ Đường Lê còn muốn người đi cùng nhau nữa hay không, cũng không biết đối phương còn nguyện ý nói chuyện với cậu. Vì vậy Tề Diệp vẫn luôn đứng ở phía sau nhìn chăm chú vào bóng dáng của cô

Khi đến cửa ra, cô dừng bước chân lại. Trong lòng thiếu niên vừa động, cho rằng đối phương đang đợi mình. Ánh mắt cậu sáng lên, theo bản năng muốn cùng qua.

Nhưng trong giây tiếp theo, cậu thấy đối diện là Sở Bắc Thần đang cười cười hướng theo phía Đường Lê mà đi tới

Thấy cảnh này, Tề Diệp cảm thấy máu mình như chảy ngược lên, lạnh băng đến xương.

Cậu đè nặng môi, đứng ở tại chỗ không có phản ứng.

Vì có hệ thống bên mình, cô biết cậu ở phía sau không có theo kip

Cô chần chờ chút, suy nghĩ nên hay không chủ động qua tìm cậu, ở đây cậu không quen biết ai vạn nhất nếu có đi lạc thì làm sao bây giờ.

Nhưng lại không nghĩ tới Sở Bắc Thần tiến lại đây.

Khác với lúc thi đấu tùy tiện mặc bộ cộc tay, lúc này thiếu niên ăn mặc rất chú ý.

Áo sơ mi màu đỏ đậm bên trong được một áo khác màu đen che phía ngoài càng làm lộ ra đường cong duyên dáng của xương quai xanh.

Ngoại hình cậu vốn nổi bật, đường nét khuôn mặt rất rõ ràng

Tất cả kết hợp hoàn hảo với nhau càng làm cho con người ta không rời mắt được

"E.. hèm, đây là mẹ tôi mới mua cho, tôi vốn không thích màu đỏ, nhưng bà ấy cứ một vừa hai phải bắt tôi mặc.."

Sở Bắc Thần vừa nói vừa để ý biểu tình của Đường Lê, thấy cô đang nhìn chằm chằm mình.

Cậu không tự tin mà vuốt cổ quay mặt đi.

"Có phải rất kỳ không ?"

Hôm nay Tề Diệp ra cửa cũng hỏi cô câu này.

Đường Lê lông mi vừa động, rồi sau đó hơi hơi gật đầu.

"Không hề, khá xinh đẹp."

Sở Bắc Thần nghe được lời khẳng định của cô không nhin được nhếch miệng cười cười lộ ra chiếc răng khểnh, nhìn có chút tinh quái.

Vừa định nói thêm điều gì, cậu ngước mắt lên thấy sau lưng cô là Tề Diệp đang đứng cách đây không xa.

Lại là ánh mắt này.

Ánh mắt lạnh băng tràn ngập sự thù địch, nhìn chăm chăm Sở Bắc Thần rất là không vui.

"Cmn. sao cậu ta có thể nhìn tôi như vậy?"

"Ngày trước rõ ràng cậu ta cố ý khích đểu ông đây động thủ, tôi còn không có tìm cậu ta tính sổ mà như thế nào ngược lại cậu ta còn có địch ý lớn như vậy với ông đây cơ chứ?"

Đường Lê nghe xong lời này mày nhăn lại, nhìn qua bên này với vẻ đầy nghi hoặc.

"Cậu nói cái gì? Cậu nói Tề Diệp khích tướng trước nên cậu mới động thủ?"

"Cái lần cậu đến khu trường tôi mua đồ ấy, tôi vốn chỉ muốn dọa, chưa tính động tay, là cậu ta..."

Sở Bắc Thần vừa nói được nửa câu thì thấy sắc mặt nhợt nhạt của cô trầm xuống, theo bản năng dừng miệng.

Chuyện này cậu cũng định mách Đường Lê nhưng cậu biết người là bạn bè không khác gì cậu với cô.

Chuyện này không không quá to tát gì

Lúc này thuận miệng nhắc tới, không nghĩ Đường Lê lại phản ứng lớn như vậy.

"việc đó, cũng không có gì to tát, tôi cũng sai mà, cậu đừng như vậy, đừng dọa tôi...''

"Là cậu sai, cậu có đánh người ta."

Đường Lê nói tới đây liền quay đầu lại nhìn về hướng Tề Diệp. Đôi mắt lạnh lẽo của thiếu niên không kịp thu lại vừa vặn đụng phải cô.

Cậu hoảng loạn cúi đầu tránh tầm mắt của Đường Lê, nhưng vẫn kịp nhìn mặt mày thất vọng của cô.

Sau một lúc lâu, cậu cắn môi, cuối cùng vẫn là ngước mắt nhìn lên.

Đuôi mắt cậu vẫn ửng đỏ, trên lông mi tựa hồ có đầm nước đang rung động.

Rõ ràng là cậu làm sai, nhưng vào trong mắt Đường Lê như thể cô vừa bắt nạt cậu ta không bằng.

Thấy cảnh này, Đường Lê cười lạnh

Tiểu không lương tâm.

Ông đây mệt mỏi giữ gìn cậu, mà còn dám lừa ta.

----------------------

Hôm nay xong chap này sớm hơn hôm qua tận tiếng

Truyện Chữ Hay