Sau Khi Nữ Cải Nam Trang Tôi Cầm Kịch Bản Nam Chính

chương 42: bạn thân

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương Bạn thân

Edit Trúc Dạ Ngọc

: //

Lúc này cũng khoảng h, vào mùa hè "ngày dài đêm ngắn", trời vẫn còn sáng. tuy nhiên con ngõ này vừa nhỏ vừa sâu, ít ánh nắng chiếu lên một bên mặt thiếu niên có chút tối. Đường Lê một tay bóp phanh xe, tay kia nắm chặt bàn tay đang giơ lên của Tề Diệp. Thấy cậu ngạc nhiên nhìn qua, cô nhếch miệng cười cười.

"sợ à? Còn không quen tôi?"

Yết hầu Tề Diệp hơi lăn, cục đá trong tay định ném vào Đường Lê rơi xuống đất

"Lạch cạch" tiếng, âm thanh vọng lại trong con ngõ nhỏ dường như đồng điệu với tiếng lòng cậu

"...Cậu không phải đi sang trường nam sinh bên kia chơi game sao? Trở về nhanh thế?"

Tề Diệp vốn biết Đường Lê trở về vì trầm Lộc gọi điện thoại kêu về, nhưng cậu vẫn cố tình hỏi vậy

Không vì cái gì khác, cậu muốn chính miệng đối phương trả lời cho cậu nghe.

Cảm giác này nhìn qua như đang thử thăm dò điều gì, nhưng nó để xác nhận bất an ở trong lòng cậu. tề diệp không biết mình bị làm sao, nó vốn là việc nhỏ không đáng để ý đến.

"Ban đầu tôi định chơi đến h rồi về, nhưng đột nhiên có điện thoại, lúc này mới nhớ ra là anh tôi tìm cho tôi gia sư dạy kèm. Tôi sợ cô ta cáo trạng nên trở về ngay."

"Người đâu?"

"Về rồi"

Thiếu niên ngẩn ra, lời ngắn gọn không rõ ràng của đối phương này có ý tứ gì

"Về rồi? Không phải cô ấy dạy kèm cậu sao, cậu lại bỏ mặc người ta đi về trước?"

"Cô ấy có dạy cho tôi bao nhiêu cũng vô dụng, lãng phí thời gian, vậy nên lão đây kêu cô ta trở về"

Đường Lê nói ngắn gọn như vậy,cô không muốn tiết lộ quá nhiều.

Cô lơ đãng liếc mắt đến bên người thiếu niên một cái, lúc này mới nhớ đến chuyện, lập tức mở miệng.

"Tề Diệp, cậu trong khoảng thời gian này có rảnh không?"

Tề Diệp khẽ động đôi mắt, trong con ngươi thoáng qua tia cảm xúc, sau đó lại biết mất trong giây lát.

"Đang êm đẹp cậu hỏi cái này làm gì"

"Cũng không có gì, Chỉ hỏi chút thôi"

Nói cho cùng Đường Lê cũng không dám chắc đối phương có đáp ứng yêu cầu của mình không, dù sao bọn họ mới xác định mối quan hệ bằng hữu cách đây không lâu.

Học bổ túc lại không chỉ cần một hai ngày, xem ra trong tình hình này, phải học đến tháng sau mới đủ, từ đó cách bây giờ cũng là khoảng thời gian khá dài.

Nghĩ đến đây, Đường Lê gãi nhẹ cánh mũi, cẩn thận lựa lời nói, đem thỉnh cầu của mình nói ra với cậu ta.

"Tuy rằng vừa rồi tôi đuổi cô gia sư kia đi, nhưng sau đó có lẽ anh tôi vẫn sẽ tìm cho tôi gia sư mới. Tôi lại ngại phiền phức. Thế này đi, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, cậu dạy kèm cho tôi đi.

Thiếu niên đối diện xem lúc ánh mắt Đường Lê chớp chớp đã mơ hồ đoán ra vài phần ý định của cậu ta.

Nhưng khi nghe được tận tai lời Đường Lê nói, trong lòng cậu vẫn là có chút rung động.

"... Đường Lê, câu nước phù sa không chảy ruộng ngoài không thể dùng trong hoàn cảnh này được"

"Không sai biệt lắm, không sai biệt lắm. Tôi và cậu không phải bằng hữu sao, chúng ta đâu phải người ngoài?"

"Đại học bá, xin giúp đỡ"

Đường Lê thấy cậu cũng không có ý định cự tuyệt mình, liền biết điều kiện rất hấp dẫn. Cô huých nhẹ bả vai hắn một cái, cặp mắt màu trà nhìn cậu còn mang vài điểm lấy lòng.

Lực đạo kia không nhẹ không nặng, khi đánh vào bả vai thiếu niên cũng đủ làm bên tai hắn phiếm hồng.

"Nói chuyện thì cứ nói, đừng đánh đấm như thế."

"Vậy cmn cậu có đáp ứng không?"

Tề Diệp mím môi, chần chờ trong chốc lát rồi trầm giọng mở miệng.

"Vì cái gì?"

"Không phải anh cậu mời gia sư kia sao. Cô ấy hẳn có thành tích tốt, vì cái gì mà cứ phải tìm ta?"

"Cô ta thành tích tuy tốt nhưng vô dụng thôi. Thành tích của tôi có tốt lên hay không chỉ có nhờ cậu. Người khác đều không vào"

Lời nói vừa dứt, trong lòng Tề Diệp khẽ động.

Cậu bất giác nắm chặt ống tay áo, lông mi run run đến lợi hại.

"..Có phải cậu sáng nay thấy tôi sửa bài cho cậu, lại sợ tôi biết cậu tìm gia sư tới dạy kèm, sợ tôi nghĩ nhiều, nên lúc này mới từ chối người kia?"

"Nếu là như vậy thì tôi không sao đâu, cậy tìm ai học tôi đều không việc gì, nói rõ ràng vậy có phải tốt hơn không. "

"Cậu lảm nhảm cái gì thế? Tôi căn phải chẳng phải nghĩ như vậy, là tôi thấy cô ấy là nữ sinh mà dạy kèm cho tôi là không thích hợp, rốt cục cô ta cũng gọi là xinh đẹp đi, tôi làm sao mà tập trung học hành cho được"

Đường Lê thuận miệng bịa ra một cái lý do nghe có vẻ đáng tin cậy, lảm nhảm một hồi, ngữ khí cũng mang theo vài điểm ý vị trêu chọc.

"Cậu cũng hẳn thấy được, cô ấy cũng không kém so với Trần Điềm Điềm, rốt cuộc tôi tự chủ cũng không được tốt. Chẳng may tôi tự chủ không tốt, này nhiều nguy hiểm. Cậu thấy có đúng không? "

"Cho nên tôi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cậu thích hợp dạy kèm cho tôi nhất. Nhưng cậu yên tâm, tôi không phải bạch phiêu, tôi sẽ dựa theo chương trình học mà trả tiền cho cậu. Hơn nữa còn bảo đảm so với bên khác còn nhiều hơn. Cậu xem có được không? "

Vừa rồi còn nhìn có chút buông lỏng ,cậu không biết tại sao sắc mặt mình lập tức trầm xuống một phần, nghe xong những lời này cậu cảm thấy không thoải mái.

Cuối cùng nhíu mi, rầu rĩ hộc ra chữ:

"Tuỳ tiện."

"... Sao lại tính là tùy tiện? Con người ai chẳng ham mê cái đẹp. Là một thằng đàn ông nếu đối mặt với gái xinh như vậy đều có chung suy nghĩ vậy đi?"

Đường Lê ở trong sách vào vai nam phụ pháo hôi, người khác biết cô là nữ sinh cũng không có gì, trong nguyên tác miêu tả cô là nữ giả nam, nam phụ độc ác.

Liền cùng thời điểm trước giống nhau cậu chủ động đối chính mình có điều đổi mới giống nhau, trừ khi Tề Diệp tự mình phát hiện, cô cũng không thể nói cho đối phương mình là nữ.

Như vậy sẽ bị OOC.

Đương nhiên đối với Đường Lê việc bị phát hiện cũng không phải việc gì to tát lắm. Cô chỉ đi theo cốt truyện , làm nhiệm vụ mà thôi, giới tính gì đó cũng không ảnh hưởng.

Lúc này đây không thể nói sự thật về hệ thống, cho nên Đường Lê cũng theo bản năng dùng giới tính để làm lá chắn. Lý do này cũng hợp tình hợp lý, hết sức bình thường.

Nhưng Tề Diệp trong khoảng thời gian ngắn lại không nói năng gì, Đường Lê biết hắn có tật xấu này.

Có chuyện gì đều nghẹn trong lòng, cũng không nói thẳng.

Đoán tới đoán lui, đoán đi đoán lại đoán không được, thực sự làm Đường Lê nôn nóng đến cực điểm

"Cmn, Tề Diệp cậu có đáp ứng hay không thì nói cho ông đây tiếng. Ông đây lại không phải ép cậu, cậu không muốn làm thì thôi, ông đây cũng không đến mức kéo cậu vào ngõ nhỏ oánh trận"

"Cậu cáu cái gì?"

Tề Diệp ít có đề cao thanh âm dỗi trở về, hắn đè nặng môi, cả người nhìn qua khắc chế lại tức giận.

"Đường Lê cậu cũng biết điều một chút, cậu đang nhờ vả tôi, không phải tôi nhờ cậu, nên cậu chú ý thái độ của mình đi."

"Vừa rồi nữ sinh kia vừa gọi điện thoại cậu đã quay lại ngay, gặp cô ấy nói chuyện dễ dàng như vậy, như thế nào gặp ta liền không kiên nhẫn?"

"A? Không phải, tôi không cố ý......"

"Còn có, tôi có nói tôi không đồng ý sao? Cậu giúp tôi nhiều như vậy, nên giúp cậu học bổ túc một chút đã là gì, tôi chỉ không rõ nguyên nhân muốn hỏi rõ ràng mà thôi, có vấn đề gì sao?"

Đường Lê há miệng thở dốc, nhìn đôi mắt nhiễm lửa giận xinh đẹp của đối phương

Trong con ngõ nhỏ u ám, một chút ánh sáng chiếu vào cũng sáng như đá quý. Cô đột nhiên không còn tâm trạng.

"Tề Diệp, đôi khi cậu đừng mẫn cảm như vậy được không, cậu không phải ngày đầu quen tôi. Tôi lúc nào chả nói như vậy. Hơn nữa là chính cậu cẩn thận dò xét tôi. Tôi nói chuyện với cậu lúc này đã đủ ôn hòa, Nếu cậu mà là bọn Trương Tiểu Hổ dám nói tôi như vậy, tôi đã sớm cho quyền.."

Đường Lê nói được nửa, nhìn đối phương mím môi nhìn chằm chằm cô, lập tức đem nửa câu sau nuốt trở về

"... Được, cậu đồng ý là tốt rồi."

" Lời nói đã định, cậu kèm tôi học, đến lúc trung khảo kết thúc cũng không sai biệt lắm"

"Tôi nhớ cậu không có di động, vậy cậu có thẻ ngân hàng không, lát nữa về nhà tôi chuyển khoản cho cậu. Cậu đem stk mẹ cậu cũng được, tôi chuyển cho"

Tề Diệp cũng cảm thấy cảm xúc vừa rồi của chính mình cũng không thể hiểu được, cũng do ngữ khí của Đường Lê cũng không kiên nhẫn, lúc đó cô nói hơi quá, thậm chí còn nặng lời.

Nhưng trong thâm tâm cậu vẫn xem Đường Lê là bằng hữu, đối phương chỉ cần hơi nặng lời một chút là cậu không chịu nổi.

Vừa rồi cảm xúc chợt dâng lên, nên trong đầu cậu có gì là nói ra hết. Cậu cắn môi, cẩn thận liếc người đối diện một cái, nhìn qua Đường Lê thấy cậu cũng không đem việc gây rối vô cớ của chính mình để ở trong lòng, ngược lại ngữ khí còn cố tình phóng khoáng hòa hảo chút.

Tề Diệp trong lòng có chút chua xót, đối phương càng đối với hắn càng khoan dung ôn nhu bao nhiêu thì cậu càng lấn tới, không biết tốt xấu là gì.

Tề Diệp lại càng cảm thấy mình không phải đồ vật.

"...... Tôi không cần tiền."

Trong thanh âm đi ra bằng giọng mũi, nghe thật rầu rĩ.

Đường Lê ngẩn ra, theo bản năng quay đầu lại nhìn, thấy đuôi mắt của hắn ngoài có chút phiếm hồng ngoài ra không có điểm nào khác thường.

Thấy hắn không khóc, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

"Nói cm gì vậy? Cậu dạy tôi gần tháng, lại không phải một hai ngày, tôi đau có thể cho cậu làm không công?"

Tề Diệp cắn cắn môi, rồi sau đó cố chấp mà lắc lắc đầu.

"Dù sao tôi không cần tiền của cậu."

"Bằng không đi thỉnh cao minh khác đi."

Đường Lê không nghĩ tới cuối cùng khó nhất không phải là đối phương không đáp ứng mà là cậu ta không thu tiền.

Cái này làm cho Đường Lê có chút khó xử.

Làm người kèm mình học trong tháng, còn không trả tiền, dù Tề Diệp không cảm thấy gì, cô cũng không cách nào làm mình thoải mái.

"... Cậu vẫn nên nhận đi, cùng lắm thì thi không đạt chuẩn bị mắng một trận, dù sao tôi cũng không phải lần đầu bị mắng."

Đường Lê lời này cũng không phải lấy lui làm tiến.

Cô đơn thuần cảm thấy so với đặt cái cái hại cho người khác, lại còn là nam chủ, nếu là sau này nhớ tới không khỏi đòi lại nợ cũ, cuối cùng vẫn là cô xui xẻo.

Cho nên cô vẫn thấy nên giải quyết ổn thỏa bây giờ là hơn.

Dù sao cũng không phải lần đầu bị đánh, đến lúc đó tận lực núp đằng sau Tằng Quế Lan, hẳn là tránh được mấy cái dây lưng.

Tề Diệp lại tưởng rằng cậu cứ cố chấp vậy Đường Lê sẽ đáp ứng, ai ngờ lại cãi mình vài câu, cò kè mặc cả một phen.,

Nhưng mà Đường Lê cũng không thể hiện cảm xúc gì trên khuôn mặt, chỉ bày ra một bộ 'Trên đời vô việc khó chỉ cần chịu từ bỏ"

"Chờ một chút cậu từ bỏ nhanh vậy sao, cậu, cậu không tranh thủ một chút đi?"

"Tranh thủ cái gì?"

"Chẳng hạn như lấy chiết khấu?"

Chiết khấu?

Nhìn vẻ mặt vi diệu của Đường Lê, Tề Diệp cũng cảm thấy đầu óc mình không chừng sau này bị nhiễm nhiều tật xấu.

Vừa rồi không cần tiền chính là hắn, hiện giờ thấy đối phương không tìm mình dạy nữa , cậu lại thấy luống cuống.

"...Chính là tôi nói tôi không cần tiền của cậu. Cậu có thể lui bước, đem học phí cho tôi nửa, làm cái chiết khấu."

Đường Lê ánh mắt sáng lên, cậu còn không nghĩ đến việc lấy chiết khấu

"Đánh chiết khấu cậu liền đồng ý?"

Tề Diệp lại lắc lắc đầu.

"Tề Diệp cmn cậu có phải nhàn rỗi không có việc gì làm nên lấy tôi ra làm trò cười..."

"Tôi không cần chiết khấu, cậu quản tiền cơm tháng này của tôi là được"

Thiếu niên nói xong lời này liền mặt mày buông xuống, biểu tình cũng có không chút tự nhiên.

Thấy đối phương không đáp lại, cậu lại cho rằng tháng là quá nhiều, lại do dự nếu không được thì nửa tháng

Đường Lê nào biết rằng đối phương đang suy nghĩ cái gì, cô biểu tình vi diệu nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt.

Nếu không phải hệ thống sẽ không lỗi, cô liền hoài nghi cậu ta bị cái gì kỳ quái đoạt xá mất

(Đoạt xá có nghĩa là một thần hồn cường đại cưỡng ép chiếm cứ thân thể của thần hồn nhỏ yếu hơn, đồng thời đây cũng là hành động quỷ dị và nguy hiểm nhất từ trước đến nay.)

Còn cái gì là thương nghiệp kỳ tài, đầu óc về sau đi ra ngoài gây dựng sự nghiệp?, còn không được đem qυầи ɭóŧ đều cấp bồi quang

Một tháng tiền cơm thì bõ bao nhiêu tiền cơ chứ, rõ ràng bệnh thiếu máu.

"....Tên ngốc, .có tiền không kiếm liền biết cơm khô."

Đường Lê cứ như vậy lẩm bẩm câu, thanh âm có chút nhỏ, Tề Diệp cũng không có nghe ra.

"Cậu vừa nói cái gì?"

"Tôi nói cứ định như vậy đi"

Tề Diệp cười cười, bộ dáng như trút được gánh nặng. Một chút cũng không cảm thấy mình ăn mệt, ngược lại như là nhặt được đại tiện nghi.

"Tốt, chúng ta ngày mai bắt đầu đi, tôi củng cố cho cậu kiến thức căn bản trước, sau đó... "

"Ngày mai? Ngày mai thì không được, cuối tuần đi. Ngày mai tôi muốn đi thi đấu với trường bên kia. Đánh cầu xong đội đều có hẹn đi ăn, tăng tăng gì đó, đến lúc về phỏng chừng trời đã khuya rồi."

Đường Lê không chú ý đến biểu tình ủ dột của đối phương. Cô vừa nói tay vừa vỗ vỗ vào chỗ ngồi phía sau ý bảo cậu ngồi lên. Tề Diệp trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng cái gì cũng chưa nói, chỉ thuận ngồi lên.

Giống như lúc trước, cậu sợ đối phương né tránh, cậu do dự duỗi tay hư ôm vào vòng eo Đường Lê.

Không dám dùng sức.

Mà lúc này đây Đường lê cố tình chậm lại tốc độ, không giống như buổi sáng phóng như bay.

Tề Diệp cảm thấy được động tác của cô, cắn môi áp chế cảm xúc trong lòng xuống.

Đường lê có cuộc sống, có bằng hữu của chính cậu, cũng có bản thân mình. Cậu không thể ỷ mình là bằng hữu mà xen vào cuộc sống của cô.

Cậu thực sự không thích Sở Bắc Thần, nhưng không thể nói ra. Như vậy sẽ làm cô bối rối.

"Tề Diệp, cậu thích vị dâu tây, vậy cậu có muốn ăn kem dâu tây hay không?"

"Tôi nhớ phía trước có cửa hàng tạp hóa, lần trước bọn Cẩu Tầm đi mua một lần rồi, vị cũng khá ngon"

"......"

Người ở phía sau không nói lời nào, chỉ cố nắm chặt góc áo của Đường Lê. Cô liếc về phía sau cái, thấy hắn chỉ cúi đầu nhìn , không thấy cảm xúc.

"Tôi hỏi, ăn hay không ăn? Nếu không tôi vòng qua đây."

"...Đường Lê, cậu vì cái gì mà đối tốt với tôi như vậy?"

Vì đạp xe không nhanh, bên tai gió thoảng nhè nhẹ. Cùng với thanh âm thiếu niên cùng nhau vọng tới.

Đường Lê bất ngờ, không biết nên trả lời như thế nào. Không thể nói cậu là nam chủ, thái độ của cậu quan hệ đến sự tồn vong sau này của cô, thậm chí toàn bộ sự hưng thịnh Đường gia sau này.

"Bà ngoại tôi nói thân thể cậu không được tốt, kêu ta ở trường tận lực chăm sóc cậu."

Cảm giác được thân thể phái sau cứng đờ, cô dừng chút rồi lại nói

"Mới đầu tôi chỉ nghe cho qua chuyện, sau tôi cảm thấy cậu thật là kiều khí, hơi chút va chạm liền bị thương, còn sợ đau sợ khổ, bị ủy khuất nghẹn cái gì cũng không dám nói. Liền không tự giác lưu ý cậu chút mà thôi.''

"Mấy điều đó đều là việc nhỏ, cậu không cần để trong lòng. Không chỉ có cậu, hồi sơ trung ở thời điểm bọn Cẩu Tầm không quen biết tôi còn bị bọn lớn hơn đánh. Tôi lúc ấy thấy bọn họ ngã ở con ngõ nhỏ bị bọn người thu cmn gì là bảo hộ phí, cũng giúp đỡ giáo huấn những người đó phát. Kết quả sau này không nghĩ tới cùng bọn họ học cùng lên nhất trung. Cũng may người chúng ta xem như ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cuối cùng chơi với nhau đến bây giờ."

Những việc này Đường Lê chưa nói với ai, đều cảm thấy không cần thiết. Hôm nay nếu không phải sợ Tề Diệp nghĩ nhiều, tâm lý gánh nặng nên mới lắm miệng nói vài câu.

Tề Diệp ở phía sau nhẹ giọng "ừ" một tiếng, thanh âm lại thấp, nghe không ra quá nhiều cảm xúc

Như sợi gai nhỏ, làm trong lòng cô ngứa phi thường.

Cảm giác này liền xuất hiện trong đầu Đường Lê như vậy trong nháy mắt, một trận gió thổi qua đây, liền lập tức thổi tan cảm xúc kiều diễm.

Hoàng hôn buông xuống , bốn phí bị ánh sáng nhu hòa chiếu rọi thành màu nước mật .

Xung quanh có vài tiếng côn trùng kêu lên, toàn bộ hình ảnh trở nên an tĩnh đẹp đẽ không nên lời

Đường Lê cứ cho rằng phía đối phương sẽ không mở miệng nói chuyện, cô nhìn đường sắp đến quán kem, vừa muốn định hỏi đối phương lần nữa.

Thanh âm thiếu niên nhẹ nhàng phả vào làn gió, cùng nhau vào màng nhĩ của cô.

"...... Còn có thể càng tốt một chút sao?"

"Cái gì?"

Tề Diệp hít sâu một hơi, bên tai phiếm hồng, tay hư ôm eo cô không tự chủ hơi dùng sức.

Đem cô ôm chặt lấy, trên cánh mũi cậu phảng phất mùi hoa nhài trên người cô.

"Đường Lê, về sau cho dù là học kèm hay là mặt gì khác, chỉ cần là cậu yêu cầu, tôi đều nguyện ý dốc sức hỗ trợ.'

"Tôi làm như vậy không có mục đích gì khác, chỉ vì cậu là bằng hữu của tôi, bằng hữu duy nhất"

"Có lẽ nói như vậy cậu cảm thấy tôi thật ích kỷ, chính là từ nhỏ đến lớn tôi chỉ có cậu là bằng hữu, tôi không muốn giống như bọ Trương Tiểu Hổ. Đương nhiên tôi nói lời này để cậu đem tôi để vị trí thứ nhất, đây chỉ là tâm tư của tôi, cậu không cần có tâm lý gánh nặng."

Cậu đem mặt dán lên lưng Đường Lê, cách thân thể kia có lớp áo làm cậu đỏ lên gò má

Cậu lấy được dũng khí lớn lao.

''Tôi muốn làm bạn thân nhất của cậu."

Truyện Chữ Hay