Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Con hẻm bán bánh cách trường thể thao Nam Thành không xa, ở ngay đối diện cổng trường.
Chỉ là ở đây thường không có nam sinh ra vào, chủ yếu là nữ sinh trường thể thao tới mua đồ.
Đường Lê trêи đường đi vào cũng không thấy được một tên nam sinh nào.
Đây không phải là lần đầu tiên cô đến trường thể thao Nam Thành.
Trước đây hai trường luân phiên nửa tháng đổi sân thi đấu một lần, lần trước là ở trường Nhất Trung, lần sau chính là bên này.
Bởi vậy Đường Lê khá quen thuộc đường ở đây.
Bất quá ngõ hẻm này cô lần đầu tiên đến, lúc tiến vào tìm một hồi mới tìm được cái tiệm bán kẹo bên trong.
Chủ cửa hàng bán toàn kẹo tự tay làm, số lượng hàng ngày có hạn nên không phải muốn mua là mua được.
Nghĩ vậy, Đường Lê liền tăng tốc đi vào trong, hoàn toàn không để ý đến thiếu niên đang cầm bóng rổ đứng cách đó không xa trong ngõ.
Bởi vì giữa trưa đã nhìn thấy bài đăng trêи tiebar của trường Nhất Trung, lại thêm hỏi Tống Đào chuyện gì xảy ra mà cũng không nhận được câu trả lời chắc chắn.
Cứ việc mọi chuyện còn chưa ra gì, nhưng cậu vẫn là tâm phiền ý loạn.
Tiết học cuối cùng còn chưa kết thúc đã đi theo anh em đi sân bóng rổ bên kia chơi bóng.
Mùa hè nóng nực, khát nước khô cả cổ, bọn họ chuẩn bị mua một ít đồ uống ở quầy bán quà vặt trước cổng trường.
Không nghĩ tới vừa bước tới cổng lại nhìn thấy Đường Lê khoan thai vào ngõ.
“Sở ca, em không nhìn nhầm đúng không? Người đó là Đường Lê bên trường Nhất Trung mà? Hôm nay không phải là ngày thi đấu, cậu ấy đến trường thể thao của chúng ta làm gì?”
Đối với người ngoài, Đường Lê và Sở Bắc Thần là đối thủ không đội trời chung, đặc biệt là khi Sở Bắc Thần còn không biết đối phương là con gái thì càng là như vậy.
Ngày thường bọn họ không vua không gặp vua, chỉ có mỗi nửa tháng thi đấu một lần mới đụng độ, sau khi chơi bóng xong thì tìm ngỏ hẻm yên lặng không người đánh nhau trong một trận.
Trừ chuyện đó ra, họ hiếm khi đi đến địa bàn của nhau.
Vì vậy, khi họ nhìn thấy Đường Lê thì rất ngạc nhiên.
Sở Bắc Thần cũng không ngờ Đường Lê sẽ xuất hiện ở đây, cậu sững sờ đứng đó một lúc.
Vì mới chơi bóng nên cả người toàn mồ hôi. Trêи trán thấm một tầng mồ hôi mỏng, tầm mắt cũng có chút mờ mịt.
Cậu nhìn chằm chằm Đường Lê bước vào một tiệm kẹo, vén góc áo lên lau mồ hôi trêи mặt.
Các đường cơ nơi eo và bụng trôi chảy đẹp đẽ, theo động tác của cậu mà lộ ra một chút.
Sở Bắc Thần lúc trước còn tưởng rằng mình suy nghĩ quá nhiều sinh ra ảo giác, lúc này ánh mắt sáng tỏ xong mới nhận ra mình không có hoa mắt.
“Thực sự là Đường Lê…”
Hai nam sinh đứng bên cạnh cũng không nhận ra thần sắc của Sở Bắc Thần không đúng lắm, dù sao thì hai người bọn họ vừa chạm mặt sẽ động thủ, như thể muốn ăn tươi nuốt sống nhau.
Nhìn thấy cô đi vào tiệm kẹo thì đứa phía sau bật cười một tiếng.
“Hahaha Sở ca, thằng này cmn giống tiểu bạch kiểm còn chưa tính, anh nhìn nó còn đi vào tiệm mua kẹo kìa, chết cười mất hahaha. Chả trách hôm nay không phô trương giống ngày thường giương cờ gióng trống, hóa ra là lẻn đến chỗ chúng ta để mua kẹo ăn nha.”
“Haha, đúng vậy nha, không chỉ mặt càng nhỏ càng mềm đánh người càng ác, ăn kẹo cũng đủ đáng yêu, hahahaha. Chờ một chút, hình tượng này quá bạo, em phải lấy điện thoại chụp được gửi lên tiebar trường Nhất Trung mới được.”
Sở Bắc Thần nghe bọn họ cười vang mà cau mày, thấy tóc vàng bên cạnh lấy điện thoại di động ra chụp ảnh Đường Lê.
Cơ bắp cậu khẽ động, vươn tay hung hăng nắm cổ tay đối phương.
Sức quá lớn khiến tên kia đau đến không thể cầm chắc điện thoại, trực tiếp rơi xuống đất.
“Cmn mày dám chụp một tấm thử xem? Ăn kẹo thì làm sao, hồi nhỏ mày chưa từng ăn à?”
“Còn mày nữa, cười cái ʍôиɠ, cười nữa ông đây đem răng đánh cho rụng!”
Tóc vàng xoa xoa cái cổ tay đỏ bừng bị Sở Bắc Thần nắm, uất ức nhìn cậu một chút.
Sở Bắc Thần thấy Đường Lê đi ra từ tiệm kẹo, cũng mặc kệ đến phản ứng của người bên cạnh, tiện tay ném thẳng quả bóng rổ qua, đi thẳng vào con hẻm.
Đường Lê vừa mới mua kẹo đi ra, cô chủ yếu mua hai vị. Một là vị dâu sữa, một là vị cam mà Tề Minh thích ăn.
Hai anh em một lớn một nhỏ đều thích ăn kẹo, cô không nghĩ nhiều mua mỗi thứ một ít.
Lúc mới mua cảm thấy không có bao nhiêu nhưng khi cầm lên thì phát hiện cũng khá nặng.
Đường Lê sợ Ninh Lệ một lúc nữa lại gọi đến hối nên vội vàng bước đến chỗ đậu xe.
Nhưng cô vừa mới đi đến đầu ngõ, một bóng đen đã đổ xuống người cô.
Mi mắt cô khẽ động, ngước lên nhìn thì thấy Sở Bắc Thần đang đứng đối diện.
Hai người đã non nửa tháng không gặp.
Cậu chắc là vừa chơi bóng xong, trêи làn da màu lúa mì của có chút mồ hôi, một giọt theo gương mặt trượt xuống cổ, cuối cùng mơ hồ biến mất dưới xương quai xanh.
Sở Bắc Thần thấy Đường Lê sắp rời đi, thân thể nhanh hơn đầu óc, không chút suy nghĩ đã chạy tới đây.
Đến khi thực sự đối mặt với Đường Lê, cậu lại không biết phải nói gì.
Yết hầu cậu lăn lăn, đưa tay lên gãi gãi má.
“Cái kia, Đường Lê, đã lâu không gặp…”
Đường Lê im lặng một lúc, thần sắc phức tạp nhìn người thanh niên thời gian trước còn cùng cô đánh nhau túi bụi.
Từng quyền từng quyền tàn nhẫn nện xuống da thịt, trái ngược mãnh liệt với vẻ mặt ngây thơ lúc này.
Để cô nhịn không được rùng mình một cái.
“……Đã lâu không gặp.”
Đường Lê không chịu nổi sự dịu dàng của nam sinh sắt đá trước mặt, cô do dự một lúc rồi nói tiếp.
“Tôi đang vội, nếu không có việc gì tôi đi trước.”
Thấy đối phương chuẩn bị rời đi, thiếu niên hai ba bước vội vàng đi theo sau.
“Ài không phải, cậu đợi đã. Bây giờ trời sắp tối rồi, cậu là con gái về nhà không an toàn, nếu không phiền thì tôi đưa cậu về nhà. Còn có, thứ này chắc nặng lắm. Đưa tôi đi, tôi giúp cậu cầm.”
Đm, trọng lượng nhiêu đây chỉ là cái rắm, có thể nặng bằng nắm đấm lúc trước rơi trêи người ông đây à?
“Không cần.”
Cô nhíu nhíu mày, nói một câu như vậy rồi trực tiếp đi thẳng về phía trước.
Nhưng bộ dạng này rơi vào mắt Sở Bắc Thần liền bị hiểu là không kiên nhẫn.
“Đm, cmn cậu không chào đón ông đây đến vậy à?”
Vốn dĩ cậu còn đang khó chịu vì chuyện của Tề Diệp, nhìn thấy Đường Lê đối với cậu thái độ lạnh lùng như vậy, trong lòng cậu lại sôi trào một ngọn lửa không tên.
Đường Lê luôn ăn mềm không ăn cứng.
Vừa rồi Sở Bắc Thần thái độ không tệ, ngữ khí cũng khá bình tĩnh.
Lúc này đối phương phát cáu lên, trong lòng cô cũng có chút tức giận.
“Tránh ra.”
Sở Bắc Thần không những không nhúc nhích, mà còn dang tay chắn ngang trước mặt Đường Lê.
“Được, không tránh đúng không.”
Cô dùng đầu lưỡi chống đỡ quai hàm, tức giận ném đồ trêи tay xuống, không đợi người phản ứng.
Trực tiếp nện một quyền.
Ninh Lệ đậu xe ở đầu ngõ.
Bởi vì đang ở cổng trường học, bên ngoài rất nhiều người ra vào, Tề Diệp trong bụng rất khó chịu nên không lâu sau đã tỉnh lại.
Mắt cậu lấp lóe, chậm một lúc mới phát hiện Đường Lê và anh trai cô không còn trêи xe.
Tề Diệp biết bọn họ đi mua đồ, suy nghĩ nên ngồi đợi trong xe, không nên đi loạn thì tốt hơn.
Cậu có hơi say xe, vừa rồi Đường Lê đóng cửa sổ lại. Cậu bức bối hết cả người, thế là đưa tay mở cửa kính xe ra.
Kết quả là ngay khi cửa kính xe vừa cuốn xuống, Tề Diệp nhấc mí mắt lên liền nhìn thấy bóng dáng Đường Lê ở trong ngõ.
Cô đang xách đồ giống như vội vã muốn rời đi nhưng một nam thanh niên bên cạnh vẫn bình tĩnh, sống chết không cho cô đi qua.
Tề Diệp thấy người kia cao lớn, lo sợ Đường Lê bị thua thiệt. Không cần suy nghĩ đã bước xuống xe đi bộ vào con hẻm.
Kết quả, không đợi cậu đi đến, đã nhìn thấy Đường Lê kéo cổ áo người đàn ông kia nhấn trêи mặt đất mà đánh.
“Đm, cmn cậu có ý gì! Không phải vừa rồi còn rất ngang ngược sao? Sao bây giờ không đánh lại! Khốn kiếp, coi thường ai đấy hả!”
Tề Diệp lần đầu tiên nhìn thấy Đường Lê đánh nhau.
Địch ý trêи mặt quá nặng, để cậu hồi lâu sau cậu vẫn chưa hồi phục tinh thần.
Đường Lê chỉ tập trung đánh người, cũng không để ý đến tầm mắt của cậu.
Nhưng Sở Bắc Thần, người đã nằm trêи mặt đất để Đường Lê đấm đá, đã thoáng nhìn thấy bóng dáng của đối phương.
Cậu nheo mắt lại, khi nắm đấm của Đường Lê sắp rơi xuống thì giơ tay bắt lấy cổ tay cô.
Đường Lê vốn tưởng đối phương sẽ không đánh trả, nhưng đã bị động tác bất ngờ này làm cho ngây ngốc.
“Sở Bắc Thần, mả mẹ nó cả nhà cậu, cmn cậu …”
Đường Lê cắn răng mà chửi, còn muốn chửi đến khi lỗ tai đối phương thủng mới thôi.
Chẳng biết tại sao Sở Bắc Thần lại nhìn về phía đầu hẻm.
Cô hơi nghi hoặc một chút, vô thức nhìn theo ánh mắt của cậu.
Khi nhìn thấy bóng dáng của Tề Diệp thì dừng lại.
Tề Diệp đứng ngược sáng ở lối vào con hẻm, khuôn mặt tái nhợt của cậu ảm đạm quỷ quyệt khó hiểu.
Đôi mi dài ấy run run, ánh mắt yên tĩnh, nhưng đôi mắt kia lại lộ ra vẻ lạnh lẽo khiến người ta run sợ.
Editor: Sở dĩ chương này có lời tác giả là vì raw lậu có ô vuông, mà Editor muốn hoàn mỹ một chút nên lên mua raw gốc của Tấn Giang. Kết quả là… vẫn hai ô vuông nằm đó@$%^&^&$