Sau Khi Nữ Cải Nam Trang Tôi Cầm Kịch Bản Nam Chính

chương 108: tốt nhất

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương Cảnh hay ở cuối chương

Editor Trúc dạ Ngọc

Cũng may Tề Diệp bị đau răng được phát hiện sớm, bệnh tình cũng không nghiêm trọng, vẫn chưa làm tổn thương đến tủy răng.

Vì vậy cũng không cần phải làm điều trị ống gốc, chỉ cần trám răng là ổn.

Chỉ là trong khoảng thời gian này không thể ăn đồ ngọt, phải kiêng trong một khoảng thời gian mới tốt.

Nhất là khi Đường Lê nghe thấy đứa bé bên cạnh vì ăn kẹo mà làm hỏng đến sáu cái răng, cô càng sợ hãi hơn.

Tuổi đang còn trẻ, chưa đến mức già, nếu hàm răng mà bị rụng hết thì thật quá kì cục.

Nghĩ tới đây, Đường Lê vô thức liếc nhìn thiếu niên bên cạnh đang ôm hai má, đôi mắt còn có chút ướŧ áŧ.

Mặc dù khi thấy bộ dạng đáng thương này của anh, trong lòng cô vẫn thấy không đành lòng, nhưng cô vẫn tàn nhẫn cắn răng mà mở miệng.

"Này, trong khoảng thời gian tới anh không được ăn kẹo nữa."

Đôi mắt Tề Diệp lóe lên, đôi môi mỏng mím lại không nói gì mà ngoan ngoãn gật gật đầu.

Thấy bộ dạng thiếu niên tỏ vẻ nghe lời, cô lại nói tiếp.

"Hôm nay anh vẫn chưa ăn gì, hẳn là đang rất đói bụng. Lát nữa để tôi dẫn anh đến nhà hàng Quảng Đông phía trước ưn một chút gì đó, sau đó lại gói mang về cho em trai đang ở nhà..."

"Đường Lê..."

Cô còn chưa nói hết, thiếu niên ở phía sau đã rầu rĩ mở miệng cắt ngang lời cô.

"Em yên tâm, sau này tôi sẽ kiềm chế ăn ít đồ ngọt lại. Em không cần phải làm thẻ cho tôi, hơn nữa... không cần nạp nhiều tiền."

Tề Diệp đang không cảm thấy gì khác ngoài sự vô dụng của mình.

Việc tăng thêm cho cô sự phiền toái thì chưa nói, còn để cho người ta thanh toán viện phí. Anh chỉ kèm người ta làm bài tập về nhà mà người ta đã chi cho mình rất nhiều tiền rồi.

Kỳ thật anh không muốn nói, anh biết cô sẽ không để ý đến những thứ này, cũng không thiếu tiền.

Anh chính là sợ khi mình nói ra, cô sẽ cảm thấy anh không để ý đến tâm tình áy náy của cô, nhưng trong lòng anh thế nào cũng cảm thấy băn khoăn.

Cho dù là cho bạn gái một số tiền nhiều như vậy, người đó cũng sẽ cảm thấy sợ hãi, càng đừng nói Tề Diệp còn là nam sinh.

Bọn họ đều là nam sinh. Cuối cùng thì sao, cái gì anh cũng phải dựa vào Đường Lê, điều này làm cho anh cảm thấy rất buồn.

Nhưng điều càng làm cho anh cảm thấy chính mình thật thất bại, không chỉ là bởi vì cô tốn nhiều tiền cho anh như vậy, quan trọng nhất là...

Anh không có tiền, anh rất nghèo.

Nghĩ tới đây, hốc mắt anh đỏ lên, càng cảm thấy mình ngoại trừ khuôn mặt cũng không có điểm nào tốt.

"Không phải, này đã là gì? Số tiền này dù cho ai đi chăng nữa thì nó cũng phải tiêu. Anh cứ yên tâm."

Đường Lê nhìn trong đôi mắt thiếu niên có hơi nước mờ mờ, vội vàng tiến lên dỗ dành.

"Lần trước trong ngày sinh nhật của Trương Hiểu Hổ, cậu ta thích giày nên tôi liền mua cho bảy đôi, cũng khoảng mấy vạn. Cậu ta rất vui vẻ. Nên anh phải học cậu ta, cả ngày suy nghĩ nhiều như vậy làm gì. Hơn nữa anh là bạn trai tôi, tiền của tôi, không chia cho anh thì chi cho ai? Chẳng lẽ Sở Bắc Thần?"

"Không, không được cho cậu ta."

Tề Diệp cắn cắn môi, vừa nghe được giả thiết phía sau của Đường Lê thì trừng mắt nhìn cô một cái.

Cô bị trừng mắt không những không tức giận, còn cảm thấy tê dại như mèo gãi ngứa.

"Được rồi, bao nhiêu chuyện, sao lại khóc?"

Đường Lê nhếch miệng cười cười, đưa tay lau sạch khóe mắt ướŧ áŧ của anh.

"Nếu anh vẫn còn thấy băn khoăn thì chờ sau này anh có tiền trả lại cả gốc lẫn lãi cho tôi. Hơn nữa nếu ngẫm lại thì tôi cũng đâu có chịu thiệt, lại còn kiếm được một khoản."

Anh vẫn không hiểu được lời phía sau của cô có ý gì, anh sửng sốt, sững sờ nhìn lại.

"Tại sao tiêu tiền lại còn kiếm được?"

"Sao không thể kiếm được? Anh thông minh như vậy cho nên sau này nhất định rất có tiền đồ. Hiện tại tôi cho anh số tiền này không gọi lại mượn, mà phải gọi là đầu tư vào nhân tài. Sau này anh thành phượng hoàng, không phải không thể quên tôi sao?"

Một giây trước còn cảm thấy mình vô dụng không có tiền đồ mà sa sút tinh thần, một giây sau khi nghe Đường Lê nó lời này thì ngay lập tức anh bị chọc cười thành tiếng.

Tề Diệp biết cô đang cố an ủi mình, hy vọng anh không cần suy nghĩ nhiều.

Lúc này trên đường không có người, anh không nhịn được mà kéo cô vào góc đường, đưa tay ôm chặt lấy cô.

"Đường Lê, sao em lại tốt như vậy..."

Anh hít sâu một hơi, vùi mặt vào cổ Đường Lê, xúc cảm ấm áp làm cho tim anh run rẩy.

"Tôi rất thích em, thật sự rất thích em."

Mấy câu tỏ tình này cũng không phải là lần đầu cô được nghe, thế nhưng mỗi một lần được nghe chính miệng anh nhấn mạnh chữ "thích" kia, cô vẫn có chút cảm thấy ngượng ngùng.

Đường Lê đưa tay ôm lấy anh, cúi đầu vùi vào mái tóc mềm mại của anh ngửi ngửi.

Hương tuyết mộc sam trong trẻo, mang hơi thở mùa hè tràn ngập vào khoang mũi của cô.

"Có làm quá không vậy. Chỉ là đưa anh đi khám răng mà thôi. Hon nữa cái răng đó còn là do tôi làm thành như vậy, Nếu không phải do tôi mỗi ngày đều đưa kẹo cho anh, làm sao anh có thể sâu răng cho được."

"Nói cho cùng đây là sự bù đắp hậu quả, anh không cần phải băn khoăn. Người thật sự phải băn khoăn là tôi mới đúng."

Tề Diệp ôm lấy cô không buông tay, chóp mũi cọ cọ vào gò má cô, anh ngước mắt nhìn chăm chú người trước mặt.

"Không liên quan gì đến em, là do tôi quá tham lam."

"Đường Lê, tôi sẽ cố gắng. Bây giờ tôi không có tiền, rất nghèo. Nhưng sau này tôi sẽ làm việc chăm chỉ, biết kiếm tiền, biết nuôi gia đình. Em đừng ghét bỏ tôi...''

Mặc dù cô đang dịu dàng an ủi anh, nhưng trong lòng của anh vẫn nhớ tới chuyện này.

Anh biết cô không thiếu tiền, nhưng đây là chuyện của cô. Sau này anh muốn chính mình làm ra tiền, thậm chí rất nhiều tiền để bù đắp cho cô.

Anh hi vọng cô sẽ tiêu tiền của mình.

Anh muốn nuôi cô suốt đời, cả đời đối xử tốt với cô, làm cho cô cả đời không thể rời khỏi anh.

Theo như trong nguyên tác, anh sẽ bắt đầu kinh doanh ngay sau khi tốt nghiệp trung học, trong khoảng thời gian học đại học anh sẽ xây dựng đế chế riêng của mình.

"Ừ, ừ, được được. Tôi tin anh sẽ làm được, anh hãy cứ cố gắng, tranh thủ để cho tôi sớm làm một tiểu bạch kiểm bị người xung quanh khinh thường hung hăng phỉ nhổ, cơm mềm. "

"Tôi nghiêm túc."

Thái độ này của cô như cho có lệ, Tề Diệp nhíu nhíu mày, đưa tay véo eo cô một cái.

Tuy không dùng nhiều sức, nhưng mà loiaj lực đạo không nặng không nhẹ này rất tra tấn người khác.

Cô bị bóp đến mức hô hấp "loạn" trong nháy mắt, cô liền nắm lấy tay anh không cho anh "loạn" nữa.

"Cmn, một chút là được rồi. Không được chạm loạn vào chỗ này, cẩn thận tôi không nhịn được thú tính mà nổi lên thì tôi sẽ dán anh vào tường."

Vành tai Tề Diệp đỏ lên, không biết là sợ hay xấu hổ, mím môi mỏng thu tay từ trên thắt lưng Đường Lê trở về.

Thấy Tề Diệp không "loạn" nữa, Đường Lê thở phào nhẹ nhõm, nắm tay anh trực tiếp dẫn tới nhà hàng phía trước.

Thiếu niên rũ mắt nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt vào nhau, đầu ngón tay khẽ động, buông lỏng.

Khi Đường Lê phản ứng kịp quay đầu lại nhìn, anh lại một lần nữa dắt vào.

Khác với ngày thường, ngón tay thon dài của anh từng ngón từng ngón cài vào.

Mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Mặt Đường Lê nóng lên, mặc dù cảm thấy quá tê dại, nhưng vẫn không mở miệng nói câu gì.

Cô giơ tay lên sờ sờ vị trí cổ sau, cụp mắt không nhìn về phía bàn tay bọn họ đang nắm giữ.

"Em chán ghét như vậy sao?"

Tề Diệp cũng là lần đầu tiên bắt tay như vậy, động tác của anh rất cẩn thận, nhẹ giọng hỏi như vậy.

"Hoàn hảo, chính là có chút..."

Cô suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra một tính từ thích hợp, cuối cùng mím môi dưới, cũng không biết nói cái gì cho phải.

Tề Diệp liếc mắt nhìn vành tai ửng đỏ của cô, biết cô cũng rất thích.

Anh cong khóe môi cười cười, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay cô.

"Tôi có phải đang rất nhiều chuyện hay không, còn rất giả tạo. Luôn luôn nghĩ rằng một là một, em có thấy tôi rất phiền không? "

Lúc anh nói lời này ngữ khí rất bình tĩnh, ánh mắt cũng vậy.

"Nhưng không phải ai tôi cũng đối xử như vậy, tôi chỉ đối với em như vậy."

"Nếu có một ngày em cảm thấy tôi phiền, chán ghét tôi cũng vô dụng. Tôi sẽ luôn quấn lấy em. "

"...... đang yên đang lành đột nhiên anh nói những thứ này để làm gì? "

"Không phải đột nhiên, tôi chính là nhớ tới vừa rồi lúc bác sĩ kia khám răng tỏ ra vẻ mặt ghét bỏ."

Tề Diệp vẻ mặt rất nhu hòa, lúc này đã sắp chạng vạng, ánh mặt trời chiếu lên người anh có vẻ yên tĩnh lại cô đơn.

"Phỏng chừng anh ấy cũng không có ý gì khác. Đại khái là cảm thấy một thằng con trai như tôi sao lại yếu đuối như vậy, hơi va chạm một chút liền đau như vậy, cảm thấy tôi giả tạo lại nhiều chuyện. "

"Tôi không tức giận, đó là những gì hầu hết mọi người sẽ cảm thấy như vậy. Chỉ là tôi đang suy nghĩ, bây giờ em đang thích tôi vì vậy em có thể chịu đựng được những tật xấu của tôi, nhưng nếu sau này em không thích tôi, có phải cũng sẽ ghét tôi như anh ta. "

Lúc anh nói lời này, lông mi đang động đậy, cảm xúc trong lòng anh cũng không bình tĩnh như bề ngoài.

"Đường Lê, cám ơn em."

"Cám ơn em có thể thích tôi, nguyện ý tiếp nhận tôi như vậy."

Tề Diệp vẫn rất tự ti, anh cảm thấy mình không xứng với cô. Anh cảm thấy rằng những người mình có thể không xứng đáng với tình yêu như vậy.

Mỗi một lần Đường Lê càng đối tốt với anh, càng bao dung anh bao nhiêu, anh càng bất an bấy nhiêu.

Anh đang suy nghĩ, đây thật sự không phải là mơ sao? Điều này có thực sự đúng không?

Thứ tình cảm thuần túy như vậy, mà loại người như anh có thể đạt được, xứng được đến sao?

Loại câu hỏi này, từ ngày Đường Lê đồng ý cùng anh kết giao, không lúc nào không ngừng.

Chỉ cần Tề Diệp vừa thả lỏng, trong đầu anh sẽ xoay quanh những vấn đề này.

Đường Lê quá tốt, cô giống như mặt trời, chói mắt, thuần túy xinh đẹp.

Mà anh giống như là một con thiêu thân nằm sấp trong mặt tối, khát vọng ngọn lửa lại sợ đụng chạm.

Nếu đổi lại là trước kia, Tề Diệp tuyệt đối không thể bình tĩnh nói ra những lời này như vậy.

Chỉ là bởi vì Đường Lê một mực đáp lại sự bất an của anh, bao dung anh tùy hứng, anh bắt đầu có dũng khí đối mặt với những thứ này.

Đường Lê cũng không biết nên nói cái gì, cô muốn Tề Diệp đừng nói nữa. Nhưng lại cảm thấy anh nghẹn quá lâu, nếu không nói ra tâm sự có thể sẽ càng khó chịu.

Anh ấy thực sự rất tốt.

Chỉ là hoàn cảnh sống từ nhỏ đến lớn luôn có ác ý của người xung quanh, làm cho anh cảm thấy mình khiến người ta chán ghét, không đáng bị người khác yêu thích như vậy.

Loại cảm giác này tích lũy từng chút một, từ trong tiềm thức ảnh hưởng đến nhận thức của Tề Diệp đối với mình.

Ví dụ như diện mạo của anh, bởi vì người xung quanh sẽ dùng ánh mắt mờ ẩn hạ lưu nhìn chăm chú vào anh.

Vì vậy, anh không thích, thậm chí ghê tởm.

Ví dụ như lúc đi học bạn học bắt nạt, dùng bạo lực, cũng làm cho anh cảm thấy anh không được hoan nghênh.

Lại ví dụ như thân thể anh suy yếu, khác với mọi người, là con ma ốm, điều này cũng làm cho anh cảm thấy tự ti.

Sở dĩ Tề Diệp kiêng kỵ Sở Bắc Thần như vậy, phần lớn là vì sợ hãi. Trên người Sở Bắc Thần có thứ mà anh hâm mộ, anh hằng mong muốn, càng thể hiện anh đang không có gì.

Anh cảm thấy tùy tiện người nào cũng có thể dễ dàng cướp đi Đường Lê từ trong tay anh.

Cho nên anh trông gà hóa quốc, lo được lo mất.

Những thứ này anh không nói, chỉ từng chữ từng chữ nói "cảm ơn" Đường Lê.

Tề Diệp không cho rằng được cô thích là bởi vì bản thân anh tốt đến mức nào, phần lớn chỉ là bởi vì lòng cô mềm lòng và đồng tình.

Điều này làm cho trong hòng Đường Lê thật sự hụt hẫng.

"Đồ ngốc."

Mí mắt thiếu niên khẽ động, sau khi nghe được đánh giá đơn giản thô bạo này của cô, bất giác ngước mắt nhìn lại.

Đường Lê cảm thấy được trong tầm mắt.

Đôi mắt "sắc" màu trà nhìn qua, bên trong có một chút hơi nước đang mờ dần.

"Em, em như thế nào..."

Tề Diệp nhìn thấy cô giống như muốn khóc, cuống quít giơ tay lên muốn lau nước trong khóe mắt cô.

Nhưng mà Đường Lê trước một bước giữ chặt cổ tay anh.

Cũng mặc kệ thiếu niên phản ứng gì, trực tiếp kéo anh một phen mang đến trong ngõ nhỏ bên cạnh.

"Đường Lê. Là?! "

Đường Lê ấn anh lên mặt tường, dùng một tay đệm lưng anh không cho anh đụng phải, tay kia đỡ lấy gáy anh hung hăng hôn xuống.

Cô không giỏi hôn, cũng không có kỹ năng gì.

Giống như dã thú phát tiết bất mãn, đối với anh vừa hôn vừa cắn, khiến cho anh vô cùng đau đớn.

Giữa môi và răng anh truyền đến nức nở nhỏ vụn, đuôi mắt cũng đỏ lên.

Cũng không biết qua bao lâu, cho đến khi hai người đều bởi vì thiếu oxy, hơi thở hỗn loạn, sau đó Đường Lê mới từ trên môi anh rời đi.

Đường Lê thở hổn hển, giữ đầu anh chống lên trán mình.

"Tề Diệp, cuối cùng tôi nói cho anh biết một lần, anh nghe cho kỹ."

Hơi thở của cô rất nóng, với hương vị của hoa nhài, phun trên gò má anh.

"Tôi thích anh không vì cái gì khác."

"Chỉ là bởi vì ánh mắt tôi cao, cho dù là là đồ vật hay là người, tôi chỉ cần thứ tốt nhất."

"Nghe hiểu chưa, đồ ngốc."

Anh là người tốt nhất.

//

Truyện Chữ Hay