Chương : Đôi tay tê cứng của editor
Editor: Trúc Dạ Ngọc
Tối hôm qua Đường Lê cũng không ở lại, cô mặc cho Tề Diệp ôm cô một lát. Đường Lê nghe anh vừa đau vừa hừ hừ lải nhải, cô phải nhẫn nại trấn an.
Đợi đến khi anh không còn đau nữa, dần dần buồn ngủ mà thiếp đi, lúc này cô mới lật cửa sổ trở về.
Buổi sáng hôm sau răng Tề Diệp vẫn đau dữ dội, không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp.
Đường Lê có nhờ bạn bè ở Nam Thành đặt lịch hẹn với nha sĩ, nhưng sớm nhất là vào buổi chiều khi tan học mới qua được.
Vào bữa trưa, Tề Diệp ngồi đối diện với cô. Đường Lê nhìn thiếu niên ăn thành từng ngụm từng ngụm nhỏ.
Anh chỉ dùng một bên hàm để nhai, dường như rất đau nên khuôn mặt anh xám xịt, không còn sức để nói chuyện. Cả người đều trở nên mất tinh thần.
"Tại sao nó lại trở nên nghiêm trọng như vậy? Tôi nhớ Lê ca chỉ cho anh vài viên kẹo vào buổi tập thể dục mà thôi, tại sao đột nhiên lại bị sâu răng?"
Những câu thắc mắc này đến từ Trương Tiểu Hổ. Ngày thường cậu chưa từng thấy Tề Diệp ăn kẹo bao giờ, vậy nên cậu cũng không rõ tại sao anh lại bị sâu răng nhanh đến như vậy.
Trương Hiểu Hổ nghĩ không ra, nhưng Cẩu Tầm đang ngồi ăn ở bên cạnh đại khái có thể đoán ra nguyên nhân.
Tề Diệp và Đường Lê sống cùng nhau, ngày thường bọn họ nhìn thấy khi Tề Diệp ăn kẹo là trong giờ học thể dục, sau khi chạy bộ xong mới ăn vì sợ bị hạ đường huyết.
Còn những lúc không ở trường, không còn ai nhìn thấy nữa thì không còn cố kị, không chừng Tề Diệp bị Đường Lê ném qua cho không biết bao nhiêu là kẹo cũng nên!!!
Đầu óc của Đường Lê thẳng tắp, thấy ai thích cái gì liền cho cái đó, lại còn cho rất nhiều.
Vào ngày sinh nhật của Trương Tiểu Hổ năm ngoái, Đường Lê thấy cậu thích một đôi giày thể thao hàng hiệu. Lúc ấy cô cũng lười chọn, trực tiếp mua bảy đôi phong cách khác nhau, đủ để cho cậu ta mỗi ngày diện một đôi trong tuần.
Tuy rằng Tề Diệp đối với những thứ khác đều không có hứng thú, nhưng đồ ngọt là điểm chí mạng của anh.
Nếu Đường Lê muốn dỗ dành thì không loại trừ khả cô cô ném cho anh vài túi kẹo cũng nên.
Ăn nhiều như vậy, răng không bị sâu mới là lạ.
Nghe Trương Hiểu Hổ nhắc tới chuyện này, Đường Lê và Tề Diệp đều rất chột dạ.
Một người thì mua như một tên nhà giàu mới nổi, tất cả các loại hương vị và thương hiệu đều từng mua một lần.
Người kia thì không bao giờ từ chối, cho bao nhiêu ăn bấy nhiêu. Đúng là một con người không biết kiềm chế!
Lỗ tai thiếu niên đỏ lên, cúi đầu uống từng ngụm canh, lông mi run rẩy ngượng ngùng.
Đường Lê cũng nhìn thấy anh đang ngại, vươn chân đá một cước vào bắp đùi người vẫn đang nói bên kia.
"Đm, nói ít thôi. Không biết da mặt cậu ấy mỏng sao, lải nhải gì mà nhiều vậy?"
Cô vừa nói vừa mua một que kem từ quầy bán hàng, cách một lớp nilon mà áp lên bên má của Tề Diệp đang sưng đỏ lên.
"Có đỡ hơn được chút nào không?"
"Ừm"
Tề Diệp nuốt thức ăn trong miệng, đưa ra một bàn tay cầm lấy túi kem mát lạnh.
Trương Hiểu Hổ nhìn thấy một màn này thì nghẹn lại.
Giây trước chính mình bị đá một cước, giây sau đã bị thồn cẩu lương vào họng!!!!
Cẩu Tầm ở một bên cũng co giật khóe miệng, nhìn qua xung quanh, thấy không có ai chú ý tới bên này.
"rỞ đây có nhiều người như vậy, hai cậu có thể chú ý hình tượng của mình một chút được không?"
"Hình tượng là gì? Cậu ngồi xa như vậy tôi làm sao có thể đưa cây kem cho cậu? Nếu muốn ăn thì chờ lát nữa khi Tề Diệp dùng hết thì tiện thể đưa cho cậu là được. Cậu ấy có lòng tốt làm tan kem ra cho . Như vậy cậu không cần liếm mà uống trực tiếp, vừa bớt việc lại có thể giải khát."
Đường Lê tự biết hai tên độc thân này ở bên cạnh nhìn mình không mấy dễ chịu, nhưng khi bọn họ khó chịu với cô, nhất là khi cô nhìn lại bộ dáng buồn bực của hai người bọn họ, trong lòng cô càng sảng khoái. Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki.com/ngalinh
"Lão Cẩu, Hổ tử, hai người cậu không có người yêu sao? Chậc chậc chậc chậc, có người yêu thật vui vẻ quá đi, hai người căn bản không thể tưởng tượng được!!"
Nói còn chưa đủ, cô nhất định phải kêu Tề Diệp đang ngồi đối diện thừa nhận.
"Tề Diệp, anh nói xem tôi nói có đúng không, có phải là lý lẽ này hay không?"
Tề Diệp bị bộ dáng này của cô làm cho tức cười, anh cong khóe môi, nhẹ giọng đồng ý.
"Ừm, em nói đúng, niềm vui của hai chúng ta bọn họ không thêể tưởng tượng được."
"..."
"..." Đm.
Đúng là đôi cẩu nam nam.
Trong màn kịch nói này, ông tung bà hứng, ngứa cả mắt!!
====
Cũng không biết có phải do khẩu nghiệp hay không, buổi trưa Đường Lê vừa trào phúng hai cẩu độc thân Trương Hiểu Hổ một hồi, buổi chiều liền bởi vì chơi game trong lớp nên bị giáo viên chủ nhiệm phát hiện tịch thu điện thoại di động.