Chương Tiếp chuyện với nhạc phụ tương lai
Trúc Dạ Ngọc
//================
Lúc trở về Tề Diệp cũng không ở nhà cô lâu, nấu cơm, kiểm tra bài tập về nhà rồi mới trở về.
Lúc trước tuy rằng Đường Lê không cự tuyệt thân cận với anh, thế nhưng rất nhiều lúc cô vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Dù sao ngày thường cô cũng quen ở một mình, rất ít khi dính chặt với người khác như vậy.
Hơn nữa cho dù là đối tượng của nhau thì hai người vẫn nên có không gian riêng, nếu không sẽ làm cho người ta khó thở.
Cho nên sau khi nhìn thấy Tề Diệp rời đi, cả người Đường Lê đều thả lỏng theo.
"Haizz, không nghĩ tới việc yêu đương còn mệt mỏi hơn chơi bóng cả một buổi..."
Cô nằm trên sofa cảm khái nói.
Mấy ngày nay Đường Lê vẫn bị Tề Diệp dính chặt nên không nghỉ ngơi được tốt, hôm nay cô muốn chơi game một lát rồi đi ngủ.
Hãy lấy lại năng lượng!!!
Đường Lê vừa nghĩ như vậy, duỗi người đứng dậy chuẩn bị đi dưới tủ TV lấy máy chơi game.
Kết quả điện thoại di động đặt trên bàn trà rung ù ù lên.
Cô dừng lại, ngước mắt lên nhìn qua, thoáng nhìn thấy màn hình điện thoại di động hiển thị id người gọi, cô sợ tới mức vội vàng ném ngay máy chơi game trên tay, hai ba bước chạy tới cầm lấy nhấn nút nghe.
Đầu dây bên kia người nọ không lập tức nói chuyện, mà Đường Lê bên này cũng không dám mở miệng trước.
Sau khi hai người im lặng như vậy trong một thời gian, cuối cùng người đàn ông đã phá vỡ bầu không khí.
【Vừa về nhà? 】
"...... Con về từ nãy, vừa ăn cơm"
Không trách Đường Lê hoảng sợ như vậy, người gọi điện thoại chính là cha cô. Hiện tại đang ở thành phố B, tuy rằng ngày thường thường xuyên đi công tác rất bận rộn, cơ hội hai người gặp mặt tương đối ít.
Nhưng đó là hai năm trở lại đây.
Lúc trước khi chưa chuyển đến nhất trung Nam Thành, Đường Lê ở thành phố B học tập, cố kéo dài hơi tàn dưới tầm mắt của ông, bị quản không giống con trai, mà giống như cháu trai.
Cô khí thế như vậy cũng không dám bật.
Nếu nói Ninh Đệ là một hồ ly đen nóng mặt lạnh tâm, thì Đường Hoa chính là một con sói mặt lạnh lùng tàn nhẫn.
Đường Lê sống từ nhỏ đến lớn, đều bị ông đánh từ nhỏ đến lớn.
Cô ai cũng không sợ, duy chỉ có đối với Đường Hoa sợ đến mất vía.
"Ba à, trễ thế này còn gọi điện tới có chuyện gì không? Con vẫn còn một số bài tập về nhà chưa hoàn thành, nếu ba còn điều gì thì nói lẹ lẹ một chút. "
Cũng không biết Đường Hoa tin cái cớ muốn làm bài tập về nhà của Đường Lê hay không, vậy nhưng khi ông nghe xong cũng không có phản ứng gì quá lớn.
【Không có chuyện gì lớn, chỉ có chuyện bà ngoại cô có thể còn phải ở thành phố B một thời gian. Bạn bà, bà Lý sẽ tổ chức sinh nhật lần thứ vào tuần tới, bà sẽ chờ qua sinh nhật của bà lý rồi mới trở về. Chùa Phật giáo yêu cầu không thể mang theo thiết bị điện tử, hôm nay khi ta đến thăm bà, bà yêu cầu ta nói lại với cô. 】
Còn tưởng là đại sự gì, Đường Lê nghe xong lời này trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm.
Lúc vừa muốn nói không có việc gì, người nọ vừa thở hổn hển, lại bổ sung một câu.
【Nhưng cô ở một mình ta không yên tâm, mấy ngày nay tôi nghỉ phép, tôi dự định trở về ở lại với cô vài ngày. 】
"?! Không không không, không được, không được, con lớn như vậy có cái gì không yên tâm! Ba phải quản lý đến vài công ty, ba cứ tập trung kiếm tiền tốt và đừng lo cho con, hãy cứ để mặc con, con có bạn bè ở đây chăm sóc cho rồi!"
Đường Lê vừa nghe Đường Hoa muốn trở về, cô hoảng hốt đến mức đứng lên khỏi ghế sofa, động tác lớn đến mức suýt nữa đụng phải góc cạnh bàn trà. Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki.com/ngalinh
"Ba, con không phải không hoan nghênh ba trở về, con chỉ cảm thấy ba đừng vì con mà mệt mỏi."
"Ba đã rất khó khăn để có thể nghỉ ngơi được một vài ngày, ba và bạn bè của ba uống trà câu cá, giải trí và thư giãn có tốt hơn không? Làm gì phải lái xe mệt nhọc mấy tiếng đồng hồ để trở về đây, mệt mỏi biết bao."
Cô nắm chặt bàn tay của mình.
Sau khi kiềm chế bớt cảm xúc, thấy người bên kia không nói gì, cho rằng ông nghe vào, lại tiếp tục cố gắng, thừa thắng xông lên truy kích.
"Hơn nữa con không có lừa ba, bà ngoại lúc đi giúp đã giúp con dặn dò hàng xóm, bọn họ có thể chăm sóc cho con. Còn có một người bạn nhà hàng xóm, cậu ấy cùng học với con, ba không cần lo về việc học hành của con nữa."
Tính tình của Đường Lê nóng nảy y hệt như mẹ của cô, trái ngược với Đường Hoa có kiểu tính cách không chút hoang mang, lạnh nhạt nhưng bình tĩnh.
Ông kiên nhẫn nghe cô nói một tràng dài không có ngắt nghỉ như vậy, đợi đến khi cô nói xong mới đáp lại một tiếng coi như vẫn đang nghe.
Ngoài ra không còn tỏ ra thái độ nào khác.
【Ừm.] Nói nhiều như vậy chắc cũng khát rồi nhỉ, đi rót một ly nước uống đi. 】
Đường Lê vốn còn đang căng thẳng chờ người bên đầu dây bên kia trả lời, kết quả sự chờ đợi trong bất an lại được đáp lại bằng một câu như vậy.
Cô nghẹn họng, buồn bực đến trợn trắng mắt
"Ba, vừa rồi con nói nhiều như vậy, ba không lọt được câu nào sao? Con không có khát, con chỉ muốn ba được nghỉ ngơi thật tốt, đừng để ý...'
【Người bạn kia của cô cũng ở đại viện? 】
Đường Lê vừa nghe ông hỏi câu này, cho rằng ông đã nghe vào, ánh mắt sáng ngời lập tức đáp lại hăng hái.
"Đúng đúng đúng, cậy ấy ở gian phòng hậu viện bên kia. Tháng trước mới chuyển tới đây, trước kia ở Hoài Hà bây giờ chuyển đến học ở Nhất Trung Nam Thành. Về việc học tập cậu ấy có thể được coi là trâu bò, à không, đại học bá, không phải, học thần!"
"Khi con không hiểu điều gì có thể trực tiếp tìm cậu ấy để dạy kèm cho con là xong, vậy nên ba không cần phải lo cho con! Ba cứ chờ bài thi trung khảo con mang về cho ba hạng nhất cho mà xem!"
Người bên kia đầu dậy vẫn là lần đầu tiên nghe được con gái mình khen người khác một cách nhiệt tình như vậy. Tuy rằng ông biết Đường Lê sợ ông về là để quản thúc cô, vậy nhưng trong lòng Đường Hoa vẫn nổi lên một sự tò mò ít nhiều đối với người bạn kia của cô.
【Nếu cô đã nói như vậy, nếu ta nhất định phải trở về hình như rất phụ tâm ý của cô. Sợ trong lòng cô cũng không kiên định, cảm thấy phiền toái cũng sẽ khiến ta tự trách mình. 】
"Đúng đúng đúng! Ba nói đúng! Nếu ba về đây, con sẽ mang tội bất hiếu! Người làm cha đã vất vả như vậy, người làm con gái như con sao có thể gây thêm phiền toái cho ba, lại phải để cho ba bận lòng đây!"
Lần này Đường Hoa thật sự không nhịn được. Khóe môi cong lên tạo ra một nụ cười nhạt nhẽo, khẽ cười ra tiếng.
"...... Ba, lời con nói có gì buồn cười không?? "
【Không. Chỉ là ba bị cảnh phụ từ hiếu này làm cho cảm động, kìm lòng không được. 】
"..."
Ăn ct rồi!!!
Lại nữa, câu đùa nhạt nhẽo nhưng lạnh lùng này. Mỗi lần cô nghe được đều cảm thấy lạnh gáy.
Đường Lê đè nén du͙ƈ vọиɠ chửi muốn chửi bới nồng đậm ở trong lòng, cố nhịn một chút, đừng để những lời đó vọt ra khỏi miệng không khéo lại hỏng hết đại sự.
Người đàn ông bên kia hình như đang lật xem tài liệu gì đó, Đường Lê có thể nghe được tiếng lật tờ giấy.
【Đúng rồi, vừa nói đến đâu rồi? 】
"...... Nói đến phụ từ nữ hiếu. "
【Nhớ rồi, hình như nói đến người bạn kia của cô đúng không? 】
Biết rồi, vậy mà ông còn hỏi cái rắm gì ?
【Cô không muốn tôi đến tôi có thể không đến, nhưng cô gọi bạn cô lại đây một chút. Ta muốn nói một số chuyện với cậu ấy, thuận tiện cảm tạ cậu trong khoảng thời gian này đã chiếu cố nhà ngươi 】
Đường Hoa không mở miệng còn tốt, vừa mở miệng nói thì làm người chết không ngớt, khiến Đường Lê bên này kinh hãi đến một thân mồ hôi lạnh.
"Không phải đâu ba, con cũng quá đột ngột, cậu ấy, con người này tương đối nhút nhát..."
【Như vậy hả, vậy nên ta vẫn nên trở về một chuyến.】
"...... Được rồi, vậy thì ba đợi một chút. "
Đm. Đúng là gừng càng già càng cay. Coi như ba tàn nhẫn!!!
Đường Lê tức giận nghiến răng nghiến lợi, sau đó bảo ông treo máy chờ hoặc chốc nữa gọi lại, để cho cô đi tìm Tề Diệp sang bên này. Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki.com/ngalinh
Thiếu niên lúc này vừa rửa chén xong, đang ngồi ở sô pha kiểm tra lại đề toán cho Tề Minh.
Khi nghe được tiếng bước chân từ ngoài cửa vọng đến, anh sửng sốt một hồi, nhưng khi ngước mắt thấy bóng dáng Đường Lê ở ngoài cửa sổ, ánh mắt anh sáng ngời, vội buông quyển sổ trong tay xuống để đi mở cửa.
"Đường Lê, sao em lại tới đây, tôi..."
"Được rồi, đừng vội, anh và tôi, anh mau đi theo tôi một chuyến, ba tôi tìm anh."
Thiếu niên nhìn thấy Đường Lê tới cho rằng cô đang nhớ mình, vành tai phiếm hồng, còn chưa kịp nói một câu hoàn chỉnh đã bị cô cắt lời.
Anh cũng không thèm để ý, nhưng sau khi nghe đối phương nói, cả người đều giật mình.
"Ba, ba của em tới rồi?"
"Có phải chuyện của chúng ta lúc trước bị anh trai em phát hiện, cho nên nói cho ba em không?"
Tề Diệp nghĩ đến khả này nên trong lòng rất lo lắng, anh cắn cắn môi, đưa tay nắm lấy tay cô.
"Em đừng sợ, để tôi nói cho ông ấy biết. Là tôi chủ động trêu chọc em, không liên quan gì đến em, là tôi..."
"Không phải không phải, ba tôi không đến. Cha tôi đã gọi cho tôi và nói rằng bà tôi sẽ mất vài ngày nữa để trở lại. Ống ấy không yên tâm khi tôi ở một mình, tôi không muốn ông ấy đến, vậy nên tôi nhờ anh qua nói dùm một chút"
Mùa hè vốn đã nóng, hơn nữa Đường Lê đang sốt ruột, trán cùng chóp mũi không biết từ lúc nào đã thấm một tầng mồ hôi mỏng.
Tề Diệp giơ tay lên một cách tự nhiên lau mồ hôi trên mặt cô, ngón tay ấm áp, vẻ mặt cũng ôn hòa.
"Không hấp tấp, chậm rãi nói."
Trong lòng Đường Lê hoảng hốt, cũng không để ý tới anh, tùy ý để anh lau cho mình.
Cô bình tĩnh lại, lông mi bất giác rung động khi anh chạm vào trán cô.
"Chỉ có vậy, tôi nói cho ông ấy biết tự mình tôi cũng có thể xoay sở được. Ở đây có hàng xóm chăm sóc, hơn nữa còn có một người bạn hàng xóm dạy kèm cho tôi. Tôi vốn nghĩ nói về anh khiến ông ấy an tâm hơn, dù sao thành tích của anh tốt như vậy. Ngờ đâu ông ấy nhất định để cho tôi gọi anh qua, muốn cùng anh hàn huyên vài câu giải thích chút chuyện gì đó..."
Nói đến đây cô hơi nhíu nhíu mày, đại khái cũng hiểu được lý do Đường Hoa vì sao làm như vậy.
"Cmn, nói trắng ra vẫn là lo lắng cho tôi, phỏng chừng cho rằng tôi đang lừa ổng. Muốn anh qua đó xác nhận."
Lúc này Tề Diệp mới biết rõ nguyên nhân hậu quả.
Mặc dù anh có thể thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng anh vẫn không thể tránh khỏi cảm thấy hồi hộp.
Tuy rằng Đường Hoa chỉ gọi anh đi qua hỏi tình huống của Đường Lê, thế nhưng bọn họ đang trong một mối quan hệ.
Cái này, không phải là đi tiếp kiến phụ huynh sao?
Nhận ra điều này, Tề Diệp không chỉ có vành tai, hai gò má hay là cổ, hễ chỗ nào là da thịt đều đỏ ửng lên.
"Sao vậy? Sao anh lại đỏ mặt?"
Đường Lê nói xong cũng thuận tay lau mồ hôi mỏng trên chóp mũi cho anh, cũng không nghĩ gì nhiều.
"Tóm lại chính là nhờ cậu giúp một việc, mau theo tôi đi tiếp điện thoại ứng phó ứng phó với ba tôi. Đầu óc của ngươi rất nhanh nhạy, hẳn là không có vấn đề gì lớn."
Cô lại dặn dò vài câu như vậy, cực kỳ tự nhiên nắm tay thiếu niên kéo về nhà của cô.
Lúc đẩy cửa đi vào, Đường Lê theo bản năng liếc về phía chỗ đặt điện thoại di động trên bàn.
Cô nhìn điện thoại kia còn chưa cúp máy, quay đầu lại lấy ta ra hiệu với Tề Diệp.
Tề Diệp cũng nhìn thấy, đỏ mặt hơi gật đầu.
Đường Lê đi qua cầm lấy điện thoại nói một tiếng, nghe được người đối diện đáp lại sau đó mới mở miệng nói.
"Ba, con đã gọi bạn mình đến đây. Cậu ấy là người hay ngại, ba đừng hỏi quá nhiều khiến cậu ấy loạn, cậu ấy hiện tại còn đang hồi hộp. Hỏi vài câu là được rồi."
Cô nói xong lời này, đưa điện thoại di động cho Tề Diệp ở một bên.
Thiếu niên cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy một cái điện thoại di động lại giống như củ khoai lang nóng bỏng tay như vậy.
Vừa nghĩ đến người đối diện nghe điện thoại là ba Đường Lê, cả người anh đều bối rối luống cuống.
"Đừng sợ, ông ấy không hỏi khó gì đâu, nhiều lắm chỉ là hỏi tôi học thế nào? Có nghe lời không? Làm cái gì và như thế nào trong trường học. Anh cứ trả lời trung thực ... Không không, anh nên chém gió một chút."
Bởi vì sợ bị Đường Hoa nghe thấy, Đường Lê kề sát vào lỗ tai anh mà nói.
Giọng nói rất nhỏ, dường như đều là khí âm, hơi thở nóng ẩm phun ra bên tai Tề Diệp, thậm chí là vị trí bên cổ. Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki.com/ngalinh
Anh vốn đang căng thẳng, bị Đường Lê vô tình trêu chọc một chút như vậy, suy nghĩ càng hỗn loạn.
Tề Diệp nhẹ nhàng đáp một tiếng, sau đó hít sâu một hơi đem điện thoại di động đặt bên tai.
"Chào bác Đường, cháu là Tề Diệp. Là bạn học của Đường Lê. "
【...... Xin chào. 】
Người đàn ông bên kia dừng một chút mới trả lời, không phải vì bất cứ điều gì khác.
Ông không nghĩ tới người bạn mà Đường Lê nói là một nam sinh.
Ông không phải là người phân biệt giới tính, chủ yếu là vì mấy người con trai bình thường có thể ở cùng một chỗ với Đường Lê không phải đứng thứ hai thì cũng đứng thứ nhất tính từ dưới lên.
Thậm chí Tề Diệp là người đứng đầu lớp còn nguyện ý làm bạn với cô, thật sự có chút ngoài dự liệu của người khác.
"Vâng, Đường Lê gần đây học tập rất chăm chỉ. Mỗi ngày cháu
đều bố trí bài tập kiểm tra cho cậu ấy, tỷ lệ chính xác rất cao, bác yên tâm."
Đường Lê tuy rằng nghe không rõ người bên kia đang nói cái gì, nhưng thông qua câu trả lời của anh, cô cũng đại khái có thể mường tượng được ba cô đang hỏi cái gì.
Nó đều là những vấn đề hỏi với gia sư của cô lúc trước, Đường Lê hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Cô cũng không đứng bên cạnh nữa mà đi thẳng đến bên sô pha cầm lấy máy chơi game tắt tiếng chơi trò chơi.
Thiếu niên cố gắng giữ lấy sự bình tĩnh, từng câu từng chữ rất là nghiêm cẩn nghiêm túc trả lời vấn đề của Đường Hoa.
Người bên kia cùng anh nói chuyện một hồi, đột nhiên bất ngờ không đề phòng hỏi một câu.
【Đường Lê có phải đang chơi điện tử ở bên cạnh không? 】
"A, không phải, cậu ấy..."
【Tính nhẫn nại của nó cũng chỉ có một chút. 】
Người đàn ông vừa nói vừa tháo kính, nhẹ nhàng đặt nó lên mặt bàn.
Cùng với sự ôn hòa ôn hòa vừa rồi, ngữ khí không có quá nhiều biến hóa.
Nhưng Tề Diệp luôn cảm thấy lúc này ông mới nghiêm túc, lúc này nói chuyện mới tiến vào vấn đề chính.
【Chuyện học của nó trong khoảng thời gian này làm phiền cậu. chẳng qua Tề Diệp à, tôi có thể hỏi cậu một câu được không? 】
"Xin cứ nói."
【Cũng không phải chuyện gì to tát, tôi nhớ mấy ngày trước anh họ của nó có mời một cô gái làm gia sư cho Đường Lê, sao bây giờ đột nhiên biến thành cậu?】
Trong lòng của Tề Diệp lộp bộp một cái, màu đỏ ửng trên mặt phai nhạt dần.
Thật ra Đường Lê cũng không nói cho ông biết chuyện đổi gia sư, cô không nói rõ ràng, chỉ nói là cậu bạn hàng xóm có thành tích học tập rất tốt. vì vậy cô có thể hỏi bài bất kỳ lúc nào.
Đường Hoa đang lừa anh.
Thiếu niên cũng chỉ giật mình trong chớp mắt, anh theo bản năng nhìn về phía cô.
Chuyện này Đường Lê vẫn giấu diếm không cho Ninh Đệ biết, cô vẫn sợ anh trai mình, càng không có khả cô đem chuyện này nói cho ba cô biết, cũng sẽ không lộ ra manh mối gì.
Nếu như thật sự bại lộ, hẳn là vừa rồi cô không cần phải nói trước cho anh.
Sau khi nhận thức được điều này, Tề Diệp đem cảm xúc trong lòng đè xuống, càng cố gắng chỉnh lại giọng duy trì sự bình tĩnh.
"Bác Đường, bác hiểu lầm rồi. Bạn học kia có một em gái ở Hoài Nam, vậy nên có đôi khi cô ấy bận không kiểm tra bài tập của Đường Lê, dạy kèm thêm cho cậu ấy."
"Dù sao Tằng nãi nãi cũng giúp đỡ nhà cháu rất nhiều, cháu cũng muốn dùng chút sức lực nhỏ của mình đỡ đần phần nào nỗi lo của bà."
Ông Đường không lập tức trả lời, ước chừng là đang suy nghĩ đối phương nói thật hay giả.
Ông cũng không nghĩ bọn họ đang yêu sớm, dù sao Đường Lê cũng đang trong hình hài của một thằng con trai.
Ông chỉ nghi ngờ Đường Lê không muốn học thêm, cố tình đuổi Trầm Lộc đi, lại tìm Tề Diệp để ứng phó với ông.
【...... Vậy sao. Xin lỗi, tôi đã hiểu lầm cậu. 】
Tề Diệp thấy đối phương tin, tảng đá lớn trong lòng chợt rơi xuống đất.
Ông hàn huyên thêm với anh một vài câu gì đó, rồi bảo anh đưa điện thoại lại cho Đường Lê
Đường Lê bên này mới mở game không được bao lâu. Cô nhíu nhíu mày, rối rắm một chút rồi nháy mắt cho thiếu niên, ý bảo anh lại đây.
Tề Diệp cũng không nghĩ nhiều, đi qua đang chuẩn bị đưa điện thoại di động cho Đường Lê.
Cô trước một bước lấy một bàn tay giữ vai Tề Diệp, để anh ngồi ở vị trí đầu sô pha.
Tề Diệp sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, Đường Lê thuận thế nằm xuống, trực tiếp tựa đầu lên đùi anh.
Sau đó cô cằm xuống, ý bảo Tề Diệp đặt điện thoại lại.
Thiếu niên hiểu ý của cô, đỏ mặt dán điện thoại vào bên tai cô.
Bọn họ nói gì Tề Diệp cũng không biết. Anh khẽ nhúc nhích, rũ mắt nhìn Đường Lê gối lên đùi mình nằm, một bên chơi game một bên ứng phó qua loa với Đường Hoa.
Đôi mắt Tề Diệp lóe lên, giơ tay lên xoa xoa mái tóc mềm mại của cô.
Tóc cô vừa mảnh vừa mềm, cứ như vậy lướt qua đầu ngón tay anh, tê dại vụn vặt.
Sau đó anh nhẹ nhàng gạt tóc trước trán Đường Lê.
Cảm giác được tóc bị đẩy ra, động tác trên tay Đường Lê dừng lại, theo bản năng cô nhấc mí mắt nhìn qua.
Ban đầu Tề Diệp chỉ là có chút động tâm, bất ngờ không kịp đề phòng đôi mắt màu trà kia.
Anh cảm thấy thế gian muôn vàn màu sắc, nhưng tất cả đều không sánh bằng một cái liếc mắt này của cô.
Màu trà trong suốt, xinh đẹp đến động phách kinh tâm.
Đường Lê bên này đang nghe Đường Hoa hỏi, đợi đến khi phản ứng kịp liền há miệng vừa muốn nói cái gì.
Cánh mũi tràn ngập khí tức trong trẻo của tuyết sam, lập tức có bóng hình từ đỉnh đầu rơi xuống.
Sau đó là hai miếng ấm áp dán lên trán cô.
Chỉ là chuồn chuồn điểm nước.
Ngắn ngủi đến mức lúc dời đi, thậm chí cô không kịp cảm thụ nhiệt độ dư thừa.
Nụ hôn này không mang theo bất kỳ tâm tư nào.
Tề Diệp cúi đầu xuống trong nháy mắt cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không quan tâm.
Anh chỉ đơn thuần muốn hôn một nụ hôn.
Một nụ hôn với người anh yêu.