Sau Khi Nổi Tiếng, Đại Lão Hào Môn Trở Thành Fan Đầu Tàu Của Tôi!

chương 63

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trình Tứ nhìn thấy ba món mà anh đã làm, hắn ném khăn tắm xuống ghế sofa, bước tới bưng thức ăn lên trên bàn cơm.

Tuy hắn không ở trong căn nhà này nhiều, nhưng những đồ gia dụng nên có thì không thiếu một thứ gì, nếu không thì Giang Phóng cũng không có cách nào nấu cơm cho hắn.

Lại gần hai mươi phút trôi qua, cuối cùng món canh cá cũng hoàn thành, nhìn thấy Giang Phóng bưng nồi canh cá nóng hổi định đổ vào trong tô, Trình Tứ lập tức đi tới giúp đỡ.

"Đừng tới đây, nếu lỡ làm anh bị phỏng thì tôi không chịu trách nhiệm đâu nhé."

Trình Tứ vẫn bước tới: "Tôi da thô thịt dày, không sợ."

Giang Phóng: "Vậy anh lấy bát đũa xuống đi, vừa nãy tôi quên lấy."

Mấy phút sau, cả hai cùng ngồi vào bàn ăn.

Trình Tứ liếc nhìn Giang Phóng ở phía đối diện, loại cảm giác này vô cùng mới lạ đối với hắn.

Lúc mới quen Giang Phóng, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ phát triển đến bước này với anh.

Bọn họ cùng ở dưới một mái nhà, đối phương đích thân nấu cơm cho hắn, tiếp đó hai người ngồi chung một bàn, cùng ăn cơm tối giống như một gia đình ấm cúng.

Giang Phóng múc cho hắn một chén canh cá, "Nếm thử canh cá tôi nấu này, trong thịt cá có rất nhiều chất đạm, bình thường có thể ăn nhiều một chút."

Thật ra khi dùng bữa với anh lần trước, Trình Tứ đã để ý rằng hình như Giang Phóng rất thích ăn cá, lúc đó anh gọi một con cá, có hai phần ba là do anh giải quyết, "Cậu rất thích ăn cá à?"

"Cực kỳ thích, lúc trước ở làng Hương Sơn có một cái đập nước, bên dưới có rất nhiều cá, hồi nhỏ tôi thường xuyên đến đó bắt cá, lời hơn so với việc bỏ tiền ra mua các loại thịt khác, khi đó tôi còn tiết kiệm được một khoản tiền lớn cho lão hòa thượng nữa."

Giang Phóng lại thở dài một tiếng: "Chỉ là về sau có một đứa nhỏ đến bơi rồi chết đuối trong đập, từ đó liền có rất ít người đến đập nước nữa, người lớn khá sợ hãi nên cũng cấm trẻ con đi đến đó."

Trình Tứ siết chặt đôi tay đang cầm đũa: "Những nơi như đập chứa nước rất nguy hiểm, nếu có thể thì đừng đi đến đó."

Nghe được sự quan tâm trong lời nói của hắn, Giang Phóng cũng gật đầu đồng ý: "Anh nói đúng, sâu dưới đáy đập nước mọc đầy cây rong, cho dù là người biết bơi, một khi bơi quá hăng thì cũng dễ bị vướng vào chân và chết đuối, vì vậy nên tránh xa mấy nơi nguy hiểm, không thể ôm tâm lý may mắn."

"Chẳng phải khi chơi có trăm điều khó ngàn điều giao gì đó sao, an toàn là trên hết, bơi không đúng quy định, người thân khóc hai hàng."

Trình Tứ bị anh chọc cười, "Không phải là "có ngàn vạn con đường, an toàn là trên hết, chạy không đúng quy định, người thân khóc hai hàng" () ư?"

() Là một câu tuyên truyền an toàn giao thông, bắt nguồn từ phim "Địa Cầu Lưu Lạc" năm của Trung Quốc.

Giang Phóng gắp một đũa rau xanh cho anh, "Anh còn biết cái này à, biết nghĩa của nó là được rồi, nào, ăn có rau có thịt một chút đi."

Bữa cơm này kéo dài hơn nửa tiếng, thức ăn trên bàn bị Trình Tứ ăn hết hai phần ba.

Giang Phóng trêu chọc hắn cho dù ăn không đúng giờ thì cũng sẽ không đói đến nỗi như vậy, Trình Tứ nói không muốn lãng phí tấm lòng của anh.

Ăn xong Trình Tứ còn chủ động thu dọn bát đũa, Giang Phóng không nói gì, anh thật sự không quá thích làm việc nhà, nhất là rửa chén.

Một lúc sau cũng không thấy Trình Tứ bước ra, Giang Phóng đi vào nhà bếp, không ngờ lại phát hiện ra hắn đã đeo tạp dề cho bản thân và đang rửa chén.

Chỉ có điều, đây cũng là lần đầu tiên tổng giám đốc Trình rửa chén, hiển nhiên hắn cũng không thành thạo lắm, vậy nên thỉnh thoảng lại va đập một chút, tạo ra âm thanh leng keng leng keng.

"Anh có chắc là đang rửa chén, mà không phải là đang đánh nhau với chén bát?" Giang Phóng đi đến bên cạnh hắn rồi quan sát thăm dò, phát hiện miệng chén đã có vết mẻ.

Tiếng nói của anh đột nhiên vang lên khiến Trình Tứ nhất thời trượt tay, làm rớt chén xuống.

Giang Phóng: "Nếu không thì mua một cái máy rửa chén nhỉ?"

Trình Tứ im lặng một lúc, nhìn cái chén có chỗ mẻ càng ngày càng lớn trong tay, "...Được, để tôi rửa xong đống này trước, buổi tối sẽ mua ngay."

Giang Phóng khoanh tay, đứng chỉ điểm giang sơn ở một bên: "Bộ bát đĩa này của anh không rẻ đâu, lúc rửa nên cầm nhẹ thôi, đừng dùng sức mạnh quá, càng dùng sức thì càng dễ trượt tay, hơn nữa ngón tay cũng sẽ bị đau."

Trình Tứ làm theo lời anh nói, cảm thấy thoải mái hơn một chút, "Lúc trước cậu thường rửa chén nên mới không thích rửa sao?"

Giang Phóng: "Không phải, tôi vẫn luôn không thích rửa chén, trước kia là tôi nấu cơm, lão hòa thượng rửa chén, về sau có thêm một chú tiểu đến, thế là lão hòa thượng liền có thể làm biếng một cách hiên ngang."

Trình Tứ rất thích nghe anh kể về quá khứ, đó là phần đời mà hắn chưa từng tham dự vào, "Sao cậu không để chú tiểu học nấu ăn?"

Hắn cảm thấy Giang Phóng là người có thể làm ra chuyện như thế, ngoài mặt trông anh rất chững chạc đàng hoàng, nhưng thật ra bên trong cũng không nghiêm túc như vậy.

Giọng điệu của Giang Phóng bỗng trở nên đau xót: "Lúc nó mới tới thì tôi đã thử rồi, nhưng tài nấu nướng của nó cũng tệ y chang lão hòa thượng, chỉ biết ăn chứ không biết nấu."

Trình Tứ đã có thể tưởng tượng ra biểu cảm thất vọng của anh sau khi phát hiện chuyện này, hắn không khỏi cảm thấy rất dễ thương.

"Lúc không có cậu thì bọn họ xử lý như thế nào?"

Giang Phóng: "Tôi mặc kệ bọn họ, cứ tự sinh tự diệt đi, trước đây khi tôi còn chưa đến đó, lão hòa thượng vẫn còn sống khỏe mạnh, tôi tin rằng một già một trẻ có thể giải quyết được."

Trình Tứ rũ mắt cười nhẹ, "Sao đột nhiên hôm nay cậu lại muốn đến đây, mua nhiều cây xanh như vậy, hơn nữa còn nấu cơm cho tôi?"

Giang Phóng: "Thời gian qua tôi vẫn luôn ở khách sạn, chi phí quá cao, còn không bằng thuê một căn nhà ở thành phố Yến, sau này cũng không tránh khỏi việc thường xuyên đến đây, vậy nên buổi chiều tôi liền đi xem nhà, lúc về có đi ngang qua chợ hoa chim nên tiện thể mua thêm một đống cây xanh, tiếp đó tôi lại nghĩ, lúc trước đã hứa nấu cơm cho anh, vậy thì vừa đúng lúc, một công đôi việc luôn."

Trong lòng Trình Tứ khẽ nhúc nhích, điều này có nghĩa là sau này anh sẽ thường xuyên đến thành phố Yến sao, "Thế đã vừa ý chỗ nào chưa?"

Giang Phóng: "Có thì có, nhưng công tác an ninh không tốt lắm, còn chỗ an ninh tốt thì lại quá đắt."

Trình Tứ nhíu mày: "Hiện tại cậu và Giang Tề chính là cây rụng tiền của Giải Trí Huy Hoàng, bảo công ty đưa tiền cho hai người thuê một tiểu khu tốt hơn, công ty cũng không đến nỗi ngay cả một khoản tiền cỏn con đó mà cũng không chi nổi chứ."

Giang Phóng: "Ông chủ quanh năm chỉ lái chiếc Volkswagen vài chục ngàn, nếu ông ấy có tiền thì tôi cũng không phải trải đường cho Giang Tề, nhưng anh nói cũng đúng, bây giờ giá trị của Giang Tề càng ngày càng cao, sau này sẽ tạo ra nhiều lợi nhuận cho ông ấy hơn nữa, bảo ông ấy bỏ tiền hẳn là không có vấn đề gì."

Trình Tứ phát hiện anh không đặt bản thân vào trong kế hoạch, "So với Giang Tề, tôi cảm thấy trong tương lai giá trị thương mại của cậu sẽ cao hơn."

Bây giờ Giang Phóng thật sự rất nổi tiếng, lượng fan trên Weibo của anh đã vượt qua hai mươi triệu, khó có thể tưởng tượng rằng con số này chỉ được hình thành trong vòng chưa đầy một tháng, hơn nữa duyên người qua đường của anh hiện tại cũng rất ổn định, là nổi đình nổi đám theo đúng nghĩa đen.

Chỉ là do anh vừa nổi lên, tất cả đại ngôn thương mại đều đang trong giai đoạn quay chụp, còn các quảng cáo đã quay thì lại chưa chế tác xong.

Đợi sau khi thương hiệu công bố chính thức, hắn tin chắc rằng số liệu đại ngôn của Giang Phóng sẽ kéo anh lên một tầm cao mới, đến lúc đó, giá trị thương mại của anh cũng lên như diều gặp gió.

Trình Tứ chưa từng nghi ngờ, với thực lực và danh tiếng của Giang Phóng hiện tại, vượt qua Hạ Văn Bách chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Hôm nay hắn còn cố ý xem Super Topic của Giang Phóng, rất nhiều người qua đường đều vì tài liệu học tập hồi chiều mà dồn dập chuyển thành fan, người follow Super Topic của anh cũng theo đó mà tăng lên một mảng lớn, trong vài ngày tới, thứ bậc Super Topic của anh rất có thể sẽ bay thẳng lên vị trí cao nhất.

Bàn về giá trị thương mại, Giang Phóng rõ ràng là cao hơn Giang Tề, hình tượng của anh vô cùng tích cực, chỉ cần khí chất phù hợp với nhãn hàng thì lo gì không có thương hiệu đến tìm anh.

Hơn nữa, kể từ khi Giang Phóng trao quyền chủ động chọn đại ngôn cho fan hâm mộ, fan của anh liền thường khởi xướng bỏ phiếu, để mọi người lựa chọn theo nhu cầu của bản thân, số liệu đó khiến bất cứ chủ thương hiệu nào nhìn xong cũng phải động lòng.

"Trọng tâm của tôi sau này không nằm ở giới giải trí, chờ khi tôi kiếm đủ tiền, có thể sẽ dần rời khỏi ngành này."

Giang Phóng đã lên kế hoạch xong, anh dự định cho mình thời gian từ nửa năm đến một năm.

Trong lòng Trình Tứ thầm cân nhắc một chút: "Đối với cậu, bao nhiêu tiền mới tính là đủ?"

Giang Phóng: "Khoảng hơn mười triệu."

Thứ đắt nhất trong phòng thí nghiệm chính là dụng cụ thí nghiệm, nếu anh muốn mua loại tốt nhất thì phải cần nhiều tiền hơn nữa.

Trình Tứ: "Vậy ít nhất cũng phải mất từ nửa năm trở lên, nếu chỉ tính phí đại ngôn của nam diễn viên hoặc ngôi sao nhỏ tuyến một đang hot, bình quân một năm đã hơn mười triệu, đây vẫn là thu nhập ổn định của bọn họ sau nhiều năm hoạt động, nếu cậu muốn đạt được mức thu nhập này trong vòng một năm, chỉ dựa vào việc đại ngôn quảng cáo là không thể nào."

Giang Phóng cạn lời luôn, cái tên này đúng là càng ngày càng hiểu biết, nói chuyện rành mạch logic, còn lõi đời hơn cả anh nữa.

Trình Tứ nói tiếp: "Ngôi sao kiếm được nhiều tiền nhất là dựa vào việc đóng phim hoặc đi show giải trí, vế sau thì sẽ có tiền nhanh hơn, nhưng chương trình giải trí không phải kế lâu dài, xuất hiện thường xuyên trên show giải trí cũng sẽ khiến khán giả cảm thấy mệt mỏi thị giác, hơn nữa đối với cậu thì chương trình giải trí hẳn là không có bất cứ tính khiêu chiến nào, vậy nên cậu trao đổi tài nguyên truyền hình điện ảnh với Chương Ti Na cũng vì có ý muốn đầu quân vào lĩnh vực diễn xuất phải không?"

Đúng hết toàn bộ.

Tuy Giang Phóng muốn kiếm tiền, nhưng anh cũng không muốn tiếp tục làm những chuyện mà bản thân cảm thấy không có ý nghĩa gì lớn, vì sao vào năm nhất đại học anh lại đóng vai một tên sát nhân thái, đó là do anh cũng có ý muốn khiêu chiến chính mình.

Giao dịch với Chương Ti Na, một mặt là để trải đường cho Giang Tề, mặt khác cũng là vì bản thân anh.

Suy nghĩ của anh rất đơn giản, nếu đã tham gia vào, không làm điều gì đó có tính khiêu chiến hơn thì làm sao xứng đáng với chuyến đi tới giới giải trí lần này, chờ sau này khi anh tập trung nghiên cứu khoa học thì chưa chắc sẽ có cơ hội như vậy nữa.

"Anh nói đúng cả." Giang Phóng đảo mắt, ánh mắt anh rơi vào trên gò má Trình Tứ, anh khoác một tay lên trên vai hắn, ghé sát lại gần rồi nói: "Tôi nhận ra anh rất hiểu tôi."

Kế đó anh liền phát hiện lỗ tai Trình Tứ đỏ lên, anh không nhịn được mà đưa tay nhéo một cái: "Lỗ tai anh đỏ lên này, rất nóng à?"

Trình Tứ không cầm chắc chiếc đĩa trên tay, làm nó rơi thẳng trở lại bồn nước, nước ra ngoài, hắn vội vàng nghiêng người xuống, thế nên nước rửa chén mới không bắn vào người Giang Phóng, nhưng quần áo trên người hắn lại phải thay một lần nữa.

Hắn quay đầu nhìn Giang Phóng, không nói gì.

Giang Phóng hiếm khi chột dạ một chút: "Ha, không quấy rầy anh rửa chén, tôi đi sắp xếp chậu cây ngoài ban công cho anh nha."

Nhìn bóng lưng chạy trốn của anh, trên mặt Trình Tứ lộ ra nụ cười cưng chiều, hắn thật sự rất thích nhìn thấy khía cạnh sống động như vậy của Giang Phóng.

Chờ sau khi hắn rửa chén xong đi ra, thì mấy chậu cây ngoài ban công cũng đã được Giang Phóng sắp xếp gọn gàng.

Sau đó hai người lại hợp sức chuyển những bồn cây lớn vào các góc trong phòng khách.

Ngôi nhà vốn trống rỗng, không có hơi người, nay vì có những bồn cây màu xanh lá tô điểm mà đã tăng thêm vài phần sức sống dồi dào ngay lập tức, nhìn qua đã trông giống chỗ cho người ở hơn.

Nghỉ ngơi nửa tiếng, Giang Phóng thấy đã sắp đến mười giờ, anh cũng không để ý đến thời gian, không ngờ lại trôi qua nhanh như vậy, thế là anh liền nói lời tạm biệt với Trình Tứ.

"Để tôi đưa cậu về, cậu đợi một lát, tôi đi thay quần áo khác ngay." Trình Tứ cũng ý thức được là có hơi trễ, hắn không cho Giang Phóng cơ hội từ chối liền xoay người trở về phòng.

Giang Phóng không thể làm gì khác hơn là chờ hắn, trước đó bị gián đoạn, lúc sau anh cũng không nhớ đến chuyện xem lịch sử trò chuyện mà Giang Tề gửi, thế là anh mở lên rồi nhanh chóng nhìn lướt qua, sau đó nhắn lại cho Giang Tề.

Lần này Giang Tề trả lời rất nhanh, hỏi anh chừng nào trở về, Giang Phóng trả lời là khoảng nửa tiếng nữa, kế đó anh cất điện thoại đi, đúng lúc Trình Tứ cũng thay quần áo xong đi ra, hắn cầm lấy chìa khóa trên bàn rồi đi về phía này.

"Chúng ta đi thôi."

Truyện Chữ Hay