Sau khi Nhiếp Chính Vương trúng độc tình

chương 93: lý thị tiểu di

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Miên

Sau khi Tề Chấn Nam ở cửa hàng của Lý thị lộ mặt, vốn tưởng rằng sẽ bị bọn đạo chích kia quấy nhiễu, nhưng không ngờ sau ba ngày, sau khi hắn từ Binh bộ nha môn đi ra, liền trông thấy Vương Phục cưỡi ngựa đi lại, sắc mặt nghiêm trọng.

"Xảy ra chuyện gì?" Tề Chấn Nam hỏi.

Vương Phục ghé sát vào tai Tề Chấn Nam bẩm báo:

"Quốc công, tiểu nhị của phòng thêu tìm đến quốc công phủ, nói là liễu quốc phu nhân mất tích."

Tề Chấn Nam cả kinh: "Cái gì? Đang yên đang lành sao lại mất tích?"

"Ngày hôm qua phòng thêu có nhận một đơn hàng, nói là ngoài thành có một nhà giàu muốn định hoa sắc, bởi vì trong nhà phần đông là nữ quyến, cho nên hi vọng liễu quốc phu nhân tự mình dẫn người đến trao đổi, sau đó buổi sáng liễu quốc phu nhân liền mang theo hai tiểu nhị đi ra cửa, cho tới bây giờ vẫn không trở về."

Vương Phục lặp lại lời của người báo tin. Tề Chấn Nam một bên lên ngựa một bên hỏi:

"Người báo tin như thế nào lại biết được chuyện này."

"Đi theo liễu quốc phu nhân có hai người, một phu xe cùng một cái tú nương bị giết, một tú nương khác ngoài thành chạy về báo tin."

Tề Chấn Nam không dám trì hoãn, vội vàng lên ngựa đến phòng thêu, Vương Phục cũng không dám trì hoãn, lập tức điều khiển phủ vệ đuổi theo quốc công. Tề Chấn Nam để tú nương kia dẫn đường đuổi tới ngoài thành, nơi bọn họ thất lạc xe ngựa quả nhiên trông thấy hai thi thể.

"Tìm kiếm đi." Vương Phục thấy thế, không đợi Tề Chấn Nam phản ứng, liền lập tức sai người đi xuống tìm manh mối

Cùng lúc đó, bên kia, trong phủ quốc công. An thị nghe người bẩm báo, nói là Vương Phục đột nhiên hồi phủ triệu tập nhân thủ, cũng chưa nói làm gì, điều năm mươi người liền trực tiếp đi ra ngoài. An thị nghe tin tiến đến, không gọi được người hỏi, chỉ nhìn thấy nhiều người như vậy theo quốc công trong phủ đi ra, An thị cảm thấy trong lòng có chút bất an.

Vương Phục là cánh tay phải của Tề Chấn Nam, luôn luôn chỉ nghe Tề Chấn Nam phân phó, tuyệt sẽ không một mình về quốc công phủ điều binh, cho nên khẳng định là ý của Tề Chấn Nam, nhưng Tề Chấn Nam vì sao muốn điều phủ vệ đi?

An thị đột nhiên nghĩ tới một khả năng, kinh hoảng hoảng vội vàng xoay người trở lại chủ viện, sai người kêu Tề Yên đến.

Tề Yên đến liền bị An thị đến nội gian, thần sắc nghiêm trọng hỏi nàng:

"Có phải con ra tay với Lý thị?"

Tề Yên vẻ mặt né tránh, bỏ tay An thị ra, thoải mái đi đến cửa sổ trước xem hoa:

"Mẫu thân nói cái gì, ta nghe không hiểu a?"

An thị trông thấy thần sắc của Tề Yên, biểu cảm của con gái rõ ràng đã động thủ với Lý thị.

An thị tức giận quét hết tách trà trên bàn xuống đất, dọa Tề Yên nhảy dựng lên, hoảng sợ nhìn mẫu thân, giậm chân hỏi:

"Mẫu thân, người làm cái gì vậy?"

An thị không để ý chính mình đã dọa đến nữ nhi, đi tới cầm tay Tề Yên, lớn tiếng hỏi:

"Ta nói con đừng động đến Lý thị, con vì sao lại không nghe ta?"

Tề Yên tức giận kêu lên:

"Mẫu thân! Ta vì sao lại không thể động thủ với ả ta? Ta tất cả đều là vì người!"

Tề Yên rũ bỏ sự kiềm chế của An thị, nói ra ý đồ của mình:

"Mẫu thân biết rõ phụ thân và nữ nhân kia chưa dứt tình cũ, sao người có thể đứng nhìn mà không làm gì, ta thật sự không hiểu người đến cùng đang nghĩ cái gì. Nếu hai người họ nối lại tình cũ, ba người chúng ta sau này biết trông cậy vào ai?"

"Con!" An thị gấp như kiến bò trên chảo nóng, đầu óc hỗn loạn, chỉ nghĩ đến một điểm, hỏi:

"Con đã làm gì với Lý thị?"

Tề Yên có chút tự đắc:

"Mẫu thân yên tâm đi, ta đã tìm những tên giang hồ, bảo đảm thần không biết quỷ không hay đem Lý thị giải quyết xong, chỉ cần nữ nhân kia chết, sau này không còn ai có thể uy hiếp chúng ta."

"Đến lúc đó, mẫu thân lại cùng phụ phân nói chuyện, để hắn đem muội muội về, chúng ta sẽ được đoàn tụ."

Tề Yên vẻ mặt có chút điên dại, An thị nâng tay cho nàng một cái tát:

"Con hồ đồ! Vừa rồi Tề Chấn Nam hồi phủ điều động phủ vệ, con cho là hắn đi làm gì? Tề Chấn Nam ghét nhất là loại âm mưu quỷ kế sau lưng, nếu hắn biết con động đến Lý thị, đừng nói muội muội con, cả hai chúng ta sẽ không yên với hắn."

Tề Yên bị đánh đầu nghiêng về một bên, bi thương nhìn mẫu thân, tựa hồ còn có chút nghi hoặc, vì sao rõ ràng là mình giúp mẫu thân làm việc, mẫu thân lại còn đối xử với nàng như vậy. Chỉ thấy An thị ở bên trong gian sốt ruột đi lòng vòng, lập tức quay lại dọn dẹp trong phòng, Tề Yên tiến lên hỏi:

"Mẫu thân làm cái gì vậy?"

"Con cũng chạy nhanh đi gói một chút đồ đi, cái gì đáng giá thì mang theo, còn không thì bỏ hết lại." An thị đẩy Tề Yên đi ra, gióng trống khua chiêng phân phó.

"Mẫu thân!"

An thị không đợi Tề Yên nói xong, liền lại cho nàng một cái tát: "Đừng hỏi ! Nhanh đi! Nếu chờ Tề Chấn Nam trở lại, chúng ta cũng chạy không thoát!"

Tề Yên lúc này mới ý thức được An thị không phải đang đùa, nàng đứng ở cạnh cửa, nhìn An thị leo lên leo xuống, Tề Yên chân tay luống cuống, hỏi An thị:

"Mẫu thân, nếu chúng ta rời khỏi quốc công phủ, còn có thể đi nơi nào?"

Trước kia còn có thể về An quốc công phủ, hiện tại... Các nàng có chỗ nào có thể đi ư. Vấn đề này khiến An thị hồi tỉnh, nàng vừa rồi chỉ nghĩ đến việc muốn chạy, lại còn không nghĩ tới các nàng có thể chạy đến chỗ nào, ngồi xuống mép giường mê mang một lát, Tề Yên đi lại nói:

"Còn có Tuyển ca nhi. Tuyển ca nhi làm sao bây giờ? Mẫu thân, người có phải quá nhạy cảm hay không. Có Tuyển ca nhi ở đây, nếu phụ thân biết là ta động thủ với Lý thị, cũng sẽ không thể làm gì chúng ta, cùng lắm thì để Tuyển ca nhi đi cầu xin."

Tề Yên nhắc tới Tề Tuyển, An thị mới đột nhiên phản ứng đi lại:

"Đi Uyển Bình. Con đi đưa Tuyển ca nhi đi, chúng ta đi Uyển Bình."

Tề Chấn Nam mang theo người của quốc công phủ đuổi theo ra ngoài thành vài dặm, cuối cùng ở ngoài thành tìm được Lý thị đang bị trói, giấu trong một phòng chứa củi, lúc Tề Chấn Nam đuổi tới, bọn họ đang muốn động thủ.

Tề Chấn Nam phẫn nộ ngay tại chỗ liền muốn giết hết tất cả những người đó, may mắn Vương Phục còn có lý trí, biết rằng phải thẩm vấn trước, nên đã bao vây bọn đó, Tề Chấn Nam đã ôm Lý thị sợ tới mức đã hôn mê ra phòng chứa củi.

Những tên trộm này chỉ là những tên tiểu tốt, lấy tiền làm việc, vốn không ý đồ gì, thấy sự tình bại lộ, lập tức đã nói ra người đã thuê họ động thủ với Lý thị, nói là có một tiểu thư mang theo hai nha hoàn, ba người đều mặc áo choàng, cố ý che tướng mạo.

Ba người kia chỉ thanh toán một nửa tiền, nói là đợi đến sau khi xong chuyện, sẽ thanh toán nửa còn lại. Bọn họ sợ sẽ không thu được nửa còn lại, vì thế lưu tâm đi theo sau ba người đó, thấy bọn họ lên một chiếc xe ngựa, trên xe ngựa có dấu hiệu của Tề quốc công phủ.

Vương Phục lại hỏi tình hình ba người kia, nhóm trộm nói bọn họ không thấy rõ diện mạo, nhưng theo ngôn ngữ cử chỉ thì cầm đầu tất nhiên là vị tiểu thư.

Vương Phục cảm thấy có nghi ngờ, bây giờ bên trong phủ quốc công dường như chỉ có một vị tiểu thư.

Đem vấn đề hồi bẩm cho Tề Chấn Nam, Tề Chấn Nam cũng nghĩ tới điểm này.

Ôm Lý thị đang hôn mê bất tỉnh lên ngựa, hỏa tốc mang về.

Tề Chấn Nam đem Lý thị hồi phủ, Vương Phục phục mệnh đi mời thái y đến trị liệu, bên kia phái người đi truyền An thị cùng Tề Yên đến, ai ngờ quản gia lại nói cho hắn:

"Quốc công, phu nhân giữa trưa liền mang theo tiểu thư cùng thế tử đi ra ngoài, bây giờ còn chưa trở về."

Tề Chấn Nam cau mày, trầm giọng nói:

"Đi tìm! Đào ba thước cũng cho ra người!"

"Tuân lệnh."

Lúc Tề Dư biết được tin tức này, thái y đã đến chẩn trị qua, nàng đến Lý thị, thấy nàng vẫn còn hôn mê, liền không quấy rầy, trực tiếp đi đến thư phòng Tề Chấn Nam, trông thấy Vương Phục đứng ở ngoài thư phòng, Tề Dư trực tiếp hỏi hắn:

"Vương thúc, chuyện là như thế nào?"

Vương Phục liền đem chuyện đã xảy ra nói cho Tề Dư nghe, Tề Dư càng nghe càng tức giận, không ngờ rằng An thị cùng Tề Yên lại làm chuyện như vậy.

"Bọn họ đi chỗ nào, có manh mối không?" Tề Dư hỏi.

Vương Phục lắc đầu:

"Tạm thời chưa có. Phu nhân đi ra đều ngồi xe ngựa, nàng cố ý gạt phương hướng, chúng ta còn phải tốn chút thời gian mới tìm được."

"A, đợi chút nữa hồi vương phủ ta sẽ cho vài người có chuyên môn đi giúp đỡ, thế tử bây giờ ở cùng với nàng, tuyệt đối không thể xảy ra chuyên gì." Tề Dư phân phó, Vương Phục lĩnh mệnh.

Nói xong, Tề Dư lại hỏi:

"Phụ thân ở bên trong?"

Vương Phục gật đầu, Tề Dư liền đẩy cửa vào thư phòng, chỉ thấy Tề Chấn Nam ngồi ở sau án thư, cầm hồ sơ trong tay, nhưng ánh mắt lại chăm chú vào nơi khác.

"Phụ thân." Tề Dư hô hắn một tiếng.

Tề Chấn Nam hoàn hồn, nhìn về phía Tề Dư:

"Sao con còn quay lại." Ngữ khí có chút oán giận khiến Tề Dư cười:

"Thế nào, phụ thân còn không cho ta về nhà của mình ư?"

Tề Chấn Nam không cười với nàng, bỏ hồ sơ xuống rồi đi ra phía trước, Tề Dư thấy thế chủ động đưa chén trà cho hắn, nói:

"Ta trở về phái vài cao thủ đi tìm, khẳng định có thể đem phu nhân cùng Tuyển ca nhi tìm trở về, phụ thân không cần quá sầu lo."

Tề Dư nói, nhưng Tề Chấn Nam vẫn uống trà, không có phản ứng gì, Tề Dư suy nghĩ một chút, lại nói:

"Tiểu di không có gì nghiêm trọng, chỉ là sợ hãi một chút, phụ thân cũng không cần quá lo lắng."

Tề Dư cho rằng Tề Chấn Nam là lo lắng cho thân thể Lý thị, nên mới an ủi như vậy, nhưng ai ngờ Tề Chấn Nam cũng là thở dài, lắc đầu nói:

"Ta không phải lo lắng cho nàng. Mà là suy nghĩ có phải ta đã làm sai rồi không." Tề Dư ngồi xuống bên cạnh Tề Chấn bên cạnh, nghi hoặc hỏi:

"Phụ thân có ý gì?"

Tề Chấn Nam cúi đầu nhìn chén trà trong tay, bên trong lá trà theo nước trà lay động mà nổi nổi chìm chìm, nói:

"Ta cưới An thị, lại để An thị cùng hai nữ nhi của nàng vào phủ, chuyện này không biết có phải làm sai hay không."

Tề Dư không hiểu: "Điều này sao có thể tính là sai? Phụ thân lúc trước đã quyết định cưới An thị, chính là cứu lấy nàng, sau sự việc của An quốc công phủ, phụ thân bảo vệ nàng cũng là có tình có lý, huống hồ năm đó nàng quả thật không tham gia vào việc mưu hại tiên đế, phụ thân sao phải nghĩ như vậy?"

Tề Chấn Nam lắc đầu: "Trong đó nguyên do, con không hiểu."

"Ta lúc trước cưới An thị, cũng là chịu tính kế của nàng, ta biết rõ là tính kế, nhưng vẫn kiên trì cưới nàng vào cửa, ta chưa từng qua lại phòng nàng, ai ngờ nàng lại vẫn có Tề Tuyển."

Việc này Tề Dư từ trước cũng có nghe thấy, nhưng vẫn là lần đầu tiên nghe Tề Chấn Nam chủ động nhắc tới, nhất thời không biết nên nói như thế nào, chỉ nghe Tề Chấn Nam lại nói:

"Tề Tuyển và các tỷ muội con tính tình hoàn toàn không giống."

Nhắc tới Tề Tuyển, Tề Dư tựa hồ cũng có nói:

"Phụ thân, có chuyện ta cảm thấy rất kỳ quái."

Tề Chấn Nam nhìn về phía Tề Dư, Tề Dư sửa sang lại một phen tư duy, nói:

"Ngài nhắc tới Tuyển ca nhi ta mới nghĩ đến. Dựa theo đạo lý, phu nhân nếu là sợ ngài trách tội Tề Yên, nàng chỉ cần đem Tề Yên giấu đi thì tốt rồi, vì sao còn muốn cố ý đem Tuyển ca nhi mang đi."

Tề Tuyển là thế tử của Tề quốc công phủ, An thị cần biết rõ, chỉ cần có Tề Tuyển ở đây, bất luận nàng phạm tội lớn gì, Tề Chấn Nam cũng sẽ không thể làm gì nàng, thật giống như chuyện của An quốc công phủ, tất cả mọi người trong An gia đều bị lưu đày, Tề Chấn Nam vẫn bảo vệ nàng, An thị không có khả năng không biết được. Mà lúc này Tề Yên động thủ với tiểu di, vì sao An thị lại sợ liền mang theo Tề Tuyển?

Tề Chấn Nam thắc mắc khó hiểu:

"Con muốn nói cái gì, nói thẳng ra luôn đi?"

Tề Dư nhìn Tề Chấn Nam một hồi lâu, mới lắc lắc đầu:

"Quên đi, nữ nhi không có gì muốn nói, chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái."

Có một số việc chỉ là trong lòng hoài nghi, không có bất kỳ chứng cứ gì,vẫn là không nên nói ra.

Tề Chấn Nam biết nữ nhi cũng không phải là người hay giữ bí mật, qua nét mặt của nàng cũng tựa hồ nhìn ra một chút manh mối, bỏ chén trà xuống, hỏi Tề Dư:

"Con là muốn nói, nếu Tuyển ca nhi thật sự là con ta, nàng làm sao lại mang theo Tuyển ca nhi trốn đi, nàng không muốn trở lại sao? Con là muốn nói, An thị có phải đang chột dạ hay không?"

Tề Chấn Nam suy nghĩ trong lòng Tề Dư trực tiếp nói ra, Tề Dư không biết trả lời thế nào. Một lát sau, Tề Dư mới lên tiếng.

"Phụ thân cũng từng hoài nghi như vậy?"

Tề Chấn Nam hít sâu một hơi, chưa nói chuyện, nhưng vẻ mặt của hắn đã chứng minh hết thảy.

"Phụ thân, nếu chuyện này cuối cùng điều tra ra là thật, người tính làm như thế nào?" Tề Dư hỏi.

Nàng có chút không hiểu phụ thân, nếu như hắn đã sớm hoài nghi Tuyển ca nhi, hắn vì sao lại không tra, hoặc là hắn căn bản không muốn tra?

"Ta đã tra qua, cho nên mới do dự. Nhưng trải qua chuyện của tiểu di con, ta ta đã nhìn rõ một chút, hiện tại không do dự." Tề Chấn Nam nói: "Nên bây giờ cần làm gì thì chỉ cần cứ như vậy mà làm."

Tề Chấn Nam nói khiến Tề Dư không hiểu, cái gì mà chỉ cần làm như vậy.

Mãi đến vài ngày sau, người của nàng tìm được chỗ ẩn thân của An thị —— trong nhà của Tề gia ở Uyển Bình.

An thị biết Tề Yên gây nên đại họa, mang nàng thoát khỏi quốc công phủ, không bỏ chạy đến nơi khác, ngược lại bỏ chạy về nhà tổ của Tề gia, chuyện này không có lý cho lắm.

Nàng vì sao muốn chạy trốn về nhà thờ tổ của Tề gia? Phụ thân trước kia đã điều tra qua Tuyển ca nhi, cũng có chút hoài nghi, nhưng vì sao phụ thân lựa chọn im lặng không nói?

Sau khi Tề Dư biết An thị đến Uyển Bình, trong đầu liên tục tính toán chuyện này, đột nhiên đã nghĩ thông. Tề Tuyển không là hài tử của phụ thân, nhưng hắn đã được khẳng định là huyết mạch của An thị và Tề gia, phụ thân sở dĩ tra xét xong nhưng không nói, là vì người quả thật không có nhi tử, tương lai nếu muốn lập thế tử, thì phải lựa chọn trong các hài tử trong gia tộc, đã đều là chọn hài tử của nhà khác, vì sao không dứt khoát chọn Tề Tuyển- người đã lớn lên bên cạnh phụ thân.

Phụ thân từ đầu tới đuôi đều biết hết, nhưng người lại không nói, chỉ làm như không biết.

Khi nói về điều này, Tề Dư cũng không thấy sự phẫn nộ hay bi thương trên mặt phụ thân, sở dĩ không phẫn nộ bi thương, là vì phụ thân căn bản là chưa bao giờ nghĩ về An thị.

Bởi vì không thèm để ý, cho nên không thương tâm.

Mà kế tiếp phải làm như thế nào, Tề Dư không thuận tiện nhúng tay, dù sao người của nàng có thể tra được nơi An thị ẩn nấp, phụ thân tự nhiên cũng có thể tra được, muốn xử lý như thế nào, vẫn là phụ thuộc vào ý tứ của phụ thân.

Lúc Tề Chấn Nam tự mình đến Uyển Bình để hỏi chuyện An thị, trong triều lại phát sinh một đại sự.

Khang vương Sở Tiêu gặp chuyện.

Nghe nói là trên đường từ phủ thái sư về thì bị mai phục, sáu hộ vệ Khang vương phủ chết, bị thương mười bảy mười tám người, Sở Tiêu bị một vết chém trên vai, cũng may cách Khang vương phủ không quá xa, sau khi phát tín hiệu, binh của Khang vương phủ cấp tốc tới, đem Khang vương cứu về, nhưng Khang vương bởi vì thương thế quá nặng, đến bây giờ còn chưa tỉnh lại.

Khi Tề Dư nghe chuyện, gọi người bày cơm, ước tính thời gian chờ Sở Mộ trở về, nhưng dọn cơm xong vẫn không thấy Sở Mộ hồi phủ. Bình thường giờ này, nếu như Sở Mộ có việc không trở về, cũng sẽ phái người trở về nói một tiếng, nhưng hôm nay không có người trở về thông báo, Tề Dư không biết phát sinh cái gì, liền sai người đi hỏi, thế mới biết Sở Tiêu gặp chuyện, Sở Mộ biết tin tức này, đã chạy tới Khang vương phủ.

"Vương phi, người nào dám ở kinh thành ám sát Khang vương điện hạ?" Minh Châu cùng Hổ Phách đều không hiểu, những người đó ăn gan hùm hay gì? Dám ở dưới chân thiên tử làm chuyện như vậy, chán sống rồi sao?

Tề Dư hiện tại không có cách nào trả lời, trầm ngâm một lát, phân phó nói:

"Thay quần áo, chuẩn bị kiệu. Đi Khang vương phủ."

Về tình về lý, về công về tư, Sở Tiêu gặp chuyện, Tề Dư đều là phải đi một chuyến.

Thay xiêm y, ngồi trên kiệu nhỏ, Tề Dư đi đến Khang vương phủ.

Hàn Phong cùng Kỷ Thư ở bên ngoài vương phủ chờ, trông thấy cỗ kiệu nhà mình liền đoán là Tề Dư, tiến ra đón, Tề Dư trong kiệu đi ra, hai người hành lễ, Tề Dư hỏi:

"Chuyện này là sao? Khang vương tỉnh chưa?"

"Bẩm vương phi, Khang vương điện hạ gặp chuyện, thái y lúc trước đã đến, vương gia ở bên trong. Điện hạ có vẻ bị thương rất nghiêm trọng, còn chưa tỉnh lại."

Hàn Phong đem tình huống nói với Tề Dư, những vấn đề khác bọn họ cũng không rõ lắm.

Người gác cổng Khang vương phủ đưa Tề Dư vào cửa nội, Tề Dư trông thấy Sở Mộ đang đứng khoanh tay ở hậu viện Khang vương phủ, ánh mắt buông xuống, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì, Tề Dư đến đứng ở bên người hắn, Sở Mộ mới phản ứng lại:

"Sao nàng lại tới đây?"

Tề Dư nhìn thoáng qua nhóm y quan ở sân, hỏi:

"Thế nào rồi?"

Sở Mộ sâu thở dài một hơi:

"Không tốt lắm, vết đâm xuyên qua vai, sâu mấy tấc, thần tiên cũng khó cứu được."

"Ngài đã tận mắt thấy miệng vết thương?" Tề Dư hỏi.

Nói thật, nghe tin Sở Tiêu gặp chuyện, nàng ở trong lòng hoài nghi Sở Tiêu là đang diễn trò, hắn là người khôn khéo như vậy, làm sao có thể khiến người ta làm mình trọng thương được?

"Thấy được."

Sở Mộ biết Tề Dư đang nghĩ cái gì, đừng nói Tề Dư, chính là hắn vừa mới lúc đầu cũng là nghĩ như vậy, cho nên chuyện đầu tiên sau khi hắn đến chính là xem xét miệng vết thương của Sở Tiêu, là người thật việc thật.

Tề Dư cùng hắn đứng một lát, mới nhớ tới hỏi:

"Ngài thế nào lại ở trong sân chờ, không đi vào ngồi đi?"

Sở Mộ cười khổ một tiếng: "Mẫu phi đến, ta lo lắng."

Tề Dư không phản ứng kịp, cái gì mà 'Mẫu phi đến, ta lo lắng ', suy nghĩ một chút mới hiểu được ý tứ này, Cơ thị đối với Sở Mộ có thể nói là không tín nhiệm đến cực điểm, bất công vô cùng, đều là con trai của mình, vì sao khác biệt lớn như vậy? "Sở Mộ." Tề Dư hô một tiếng.

"Hả?" Sở Mộ lên tiếng trả lời, Tề Dư đến trước mặt hắn, chạm mắt với hắn, một bộ nghiêm trang hỏi:

"Ngài xác định, ngài là do mẫu phi tự mình sinh ra sao? Không phải là người khác sinh chứ?"

Có thể khiến một nữ nhân không tín nhiệm như vậy, thậm chí chán ghét con trai của mình, Tề Dư thật sự nghĩ không rõ lý do, chỉ có thể hoài nghi Sở Mộ không phải là con ruột.

Tâm trạng của Sở Mộ lúc đầu rất buồn bã, bị Tề Dư hỏi câu này khiến hắn trợn trừng mắt, thấy khóe miệng nàng nhịn cười đứng ở trước mặt mình, trong bóng đêm, mắt sắc sáng chói như sao, Sở Mộ nhịn không được thổi một chút vào mũi nàng, Tề Dư theo bản năng lùi ra sau, bị Sở Mộ duỗi cánh tay ra, trực tiếp đem người ôm vào trong lòng.

Tề Dư vật lộn hai lần, sau khi thấy Sở Mộ hết cau mày, cũng không náo loạn, nói:

"Lại chờ một chút, nếu là mẫu phi còn không cho chúng ta đi vào, chúng ta trở về phủ đi."

Nếu Cơ thị đối với Sở Mộ không có nửa điểm tín nhiệm, thì Sở Mộ có chờ đến vĩnh viễn cũng vô dụng. Nói không chừng ngược lại còn khiến Cơ thị nghi ngờ Sở Mộ có phải có ý đồ khác hay không.

Sở Mộ hiểu rõ ý tứ Tề Dư, gật đầu nói:

"Được."

Hai người đang nói chuyện, một vị ma ma liền đi ra, đến bên cạnh hai người hành lễ, nói:

"Vương gia, vương phi, thái quý thái phi mời hai vị đi vào nói chuyện."

Vị này là ma ma hầu hạ bên cạnh Cơ thị, nàng đi ra truyền lời, nói là Cơ thị muốn gọi bọn hắn đi vào. Sở Mộ cùng Tề Dư nhìn nhau, hai người liền sánh vai đi vào.

Phòng ngủ trong chủ việc của Khang vương phủ quay quanh không ít thái y, Cơ thị từ trong phòng đi ra, đưa lưng về phía Tề Dư cùng Sở Mộ, để mọi người không thể nhìn thấy thần sắc trên mặt nàng.

"Mẫu phi."

Hai người tới phía sau Cơ thị hành lễ.

Cơ thị không trả lời, một bàn tay chống trên mép bàn, khớp xương hơi hơi trở nên trắng, dường như đang giữ thứ gì đó.

Tề Dư thấy thế, tiến lên một bước:

"Mẫu phi, không biết Khang vương điện hạ như thế nào rồi?"

Sở Mộ và Cơ thị quan hệ không tốt, nếu nàng không mở miệng nói, đôi mẫu tử cũng không biết muốn giằng co như vậy bao lâu.

"Hừ, vết thương hắn như thế nào, con cần phải đến hỏi hắn!"

Tề Dư đợi một lát, nghe Cơ thị nói câu này, nhất thời không phản ứng kịp, Sở Mộ nhạy cảm, lập tức tiến lên hỏi:

"Mẫu phi có ý tứ gì?"

Sở Mộ vừa mở miệng, Cơ thị giống như là bị đốt pháo đốt, chớp mắt nhảy dựng lên, đột nhiên xoay người chỉ vào Sở Mộ nói:

"Ta có ý tứ gì, còn muốn ta nói rõ ràng ra sao? Con dám nói tiêu nhi như vậy không phải là do con phái người ra tay sao? Con cùng hắn ở trên triều đình chính kiến không hợp, oán hận chất chứa, ta lại chưa bao giờ nghĩ rằng con sẽ động thủ với hắn, con cuối cùng còn có lương tâm hay không?"

Thanh âm của Cơ thị xuyên thấu trong phòng, giờ này khắc này, cảm xúc của nàng kích động, đã cố gắng để không nói những lời này cho hạ nhân nghe thấy.

Tề Dư cũng dự đoán được Cơ thị sẽ hoài nghi Sở Mộ, chỉ thấy Sở Mộ lộ vẻ kinh ngạc nhìn Cơ thị, đáy mắt mang theo một chút bi thương. Tề Dư cảm thấy chuyện kế tiếp của hai mẫu tử không thể để người ngoài nghe được, liền cho người lui hết.

"Mẫu phi... Hoài nghi là ta xuống tay với Sở Tiêu?" Sở Mộ trừng mắt với Cơ thị, thanh âm thoáng run run.

Bỗng nhiên Sở Mộ cười như không cười:

"Ta ở trong lòng mẫu phi, là loại người như vậy sao?"

"Trước kia ta cảm thấy ta biết con là dạng người gì, mà lúc này ta không biết. Trong lòng con cuối cùng còn có một chút ít huynh đệ tình nghĩa hay không?" Cơ thị thái độ không thay đổi chất vấn Sở Mộ.

Sở Mộ rũ mắt, xoay người sang chỗ khác trầm ngâm một lát, lạnh giọng hỏi:

"Mẫu phi cảm thấy là ta phái người ám sát Sở Tiêu, liệu có chứng cớ sao?"

Cơ thị bị Sở Mộ hỏi sửng sốt một lát, nói:

"Lúc trước tiêu nhi tỉnh lại chốc lát, ta hỏi hắn là người phương nào gây nên, hắn hấp hối nói với ta, là con! Chứng cớ này còn chưa đủ sao?"

Sở Mộ nghe câu nói này lại lần nữa bật cười, Tề Dư không khỏi hỏi:

"Mẫu phi, người là vì Sở Tiêu nói hoài nghi Sở Mộ, không có chứng cớ gì khác? Như vậy có chút không công bằng."

Cơ thị bây giờ hận Sở Mộ cực kỳ, lời nói của Tề Dư cũng nghe không vào:

"Tiêu nhi bị thương sắp chết, chẳng lẽ hắn sắp chết còn muốn nói dối vu oan cho người khác sao?"

Cơ thị bỗng nhiên chỉ vào Sở Mộ nói: "Hắn chính là một tên độc ác."

Tề Dư thật sự không hiểu vì sao một người có thể cố chấp như vậy. Sở Mộ hít sâu một hơi, dường như không muốn nói gì nữa, vẫy tay với Tề Dư, nói:

"Không cần phải nói, trở về đi."

Tề Dư nhìn Sở Mộ, trong mắt ánh lên một chút bi thương cùng tuyệt vọng rất nhanh bị giấu đi, vì sao cùng là con trai, một người thì hết mực được yêu thương, một người thì ghét cay ghét đắng tận xương tủy. Tề Dư đi theo Sở Mộ hai bước, lại dừng lại, xoay người nói với Cơ thị:

"Mẫu phi, Sở Mộ cuối cùng đã làm gì với người, mà người lại nhận định hắn là người độc ác tàn nhẫn? Bởi vì hắn đã coi thường Sở Tiêu lúc cấu kết với Thuận vương sao? Sở Tiêu thực sự từng có vấn đề, mẫu phi đều rõ hơn ai hết, người không trách Sở Tiêu cấu kết Thuận vương, ý đồ soán vị, ngược lại đi trách cứ Sở Mộ không có cứu hắn, thật sự không có đạo lý. Nếu như Sở Mộ lúc đó bận tâm Sở Tiêu, nói không chừng hắn hiện tại đã bị Sở Tiêu liên thủ với Thuận vương giết chết, đây có phải là điều người hy vọng? Nếu là như vậy, cuối cùng ai mới là người máu lạnh?" Thanh âm Tề Dư không lớn, lại đủ để cho ba người đều nghe được rõ ràng rành mạch, Cơ thị nhìn chằm chằm Tề Dư, dường như không đoán được sẽ bị Tề Dư lôi chuyện cũ ra nói.

"Người không cần phải lấy tình nghĩa mẫu tử hay huynh đệ đi trói buộc Sở Mộ, vài những thứ kia chính các người còn không có, dựa vào cái gì yêu cầu hắn?"

Cơ thị sắc mặt trắng bệch, trừng mắt với Tề Dư, lần đầu tiên nhìn thấy biểu cảm này của Tề Dư.

"Con, con có ý tứ gì? Con là cảm thấy ta vu oan cho hắn? Nếu không phải hắn, ta hỏi con còn có thể là ai? Bây giờ bên trong triều đình, hắn hận nhất là ai? Không phải là Khang vương Sở Tiêu sao, chỉ cần đem cái đinh trong mắt trừ bỏ, toàn bộ binh quyền sẽ ở trong tay hắn." Qua một hồi, Cơ thị mới phản bác.

"Binh quyền của ta cần phải giết Sở Tiêu để củng cố sao? Có phải người hơi đề cao Sở Tiêu rồi không. Sự tồn tại của các người, thật sự không thể uy hiếp đến binh quyền của ta."

Sở Mộ nghĩ Tề Dư tiếp tục vì hắn sẽ tranh cãi với Cơ thị, liền kéo nàng đến bên cạnh, đem tay nàng bọc ở lòng bàn tay, gắt gao nắn bóp, Tề Dư tựa hồ có thể cảm giác được lòng bàn tay run run của hắn.

"Ta trước đây còn nghi hoặc, trong kinh thành này cuối cùng ai lại lớn mật như vậy, dám ở dưới chân Hoàng thành ám sát đương triều vương gia, hiện tại tất cả đều hiểu rõ. Nhưng chỉ là một khổ nhục kế vụng về mà thôi. Giọng nói của Sở Mộ có chút buồn tẻ, vô hồn.

Câu nói của hắn kích thích Cơ thị:

"Cái gì khổ nhục kế? Hắn chẳng lẽ dùng chính tính mạng của mình diễn khổ nhục kế sao? Con không đồng ý cho binh quyền, không ai bức con, tại sao lại nói những lời bất chính này."

Sở Mộ cười lạnh: "Hắn nguyện ý chết liền chết, người nguyện ý đau lòng liền đau lòng, cùng ta có can hệ gì? Mẫu phi ba câu không rời binh quyền, người liền nghĩ như vậy sẽ khiến ta giao bình quyền ra sao? Nhưng binh quyền này năm đó ta nhận được như thế nào, người khác không rõ, chẳng lẽ mẫu phi n còn không rõ sao?"

Cơ thị giật mình, run run đôi môi nói:

"Con, con biết cái gì?"

Sở Mộ không muốn cùng nàng chơi trò vòng vo, trực tiếp thừa nhận:

"Ta biết hết thảy. Hai người năm đó làm giao dịch dơ bẩn, ta đều biết hết."

"Sai lầm lớn nhất lớn nhất của hoàng thúc, chính là yêu người, bởi vì một chữ yêu, hắn bị các người ràng buộc cả đời. Người nghĩ người cao quý đến mức nào? Người âu yếm nam nhân vì binh quyền của hoàng thúc, vì củng cố đế vị, dùng gia quốc đại nghĩa bọc một đống lời ngon tiếng ngọt, đem người đưa đến trên giường hoàng thúc, còn mở một con mắt nhắm một con mắt để người sinh ra ta, người thật cho rằng hắn là vì yêu người mới dễ dàng tha thứ cho sự tồn tại của ta sao? Hồn nhiên! Nhưng là vì ta tồn tại, có thể để hắn dùng thế lực bắt ép hoàng thúc thôi."

Cơ thị tức run người, phẫn nộ thét chói tai:

"Con im miệng!"

Sở Mộ lại bừng tỉnh không nghe thấy, tiếp tục phóng thoại:

"Ta hôm nay nói những lời này! Binh quyền Trung Châu, vĩnh viễn sẽ chỉ có ta Sở Mộ cùng con trai của Sở Mộ nắm giữ, muốn ta đem binh quyền giao cho các người, cho dù là mười hay một trăm Sở Tiêu cũng đừng mơ tưởng! Nằm mơ đi."

Sở Mộ gằn từng tiếng, Tề Dư khiếp sợ, Cơ thị khiếp sợ thêm tức giận.

Nguyên do Sở Mộ cùng Cơ thị bất hòa là như vậy, thế nhưng còn có một đoạn nghe rợn cả người, hoàng thúc mà Sở Mộ nói khẳng định là cựu chỉ huy ở Trung Châu, cựu Nhiếp chính vương của Đại Sở quốc, chính là anh trai của tiên đế.

Trách không được Cơ thị đối với Sở Mộ có thái độ như vậy, nhưng nàng dựa vào cái gì? Rõ ràng là bọn hắn làm sai, từ đầu tới đuôi, người vô tội nhất là Sở Mộ. Hắn đều không có làm chuyện gì, từ lúc sinh ra, liền kẹp giữa ba người lớn, bị đối xử lạnh lùng và trải qua một tuổi thơ bất hạnh.

"Ta nói con im miệng!"

Cơ thị thét to: "Là lỗi của hắn, chính là lỗi của hắn! Nếu hắn không nói gì với bệ hạ, bệ hạ tại sao lại rơi vào tình huống khó xử? Là hắn hủy hoại ta khi còn sống!"

Cơ thị hai mắt lộ ra tơ máu, giống như điên dại chỉ trích.

"Thật muốn để hoàng thúc nhìn bộ dáng hiện tại của người, ta thật cảm thấy không đáng giá, thế nhưng một nữ nhân ích kỉ vụ lợi như người thật sự không xứng với hoàng thúc."

Sở Mộ hôm nay vốn định đem hết thảy chuyện của Cơ thị nói ra, không hề giữ lại. Hắn đã chịu đủ, chịu bị hiểu lầm, bị không tín nhiệm, bị thương hại. Dựa vào cái gì muốn hắn thừa nhận cái này? Rõ ràng bi kịch cùng sai lầm đều không phải hắn tạo thành, hắn nhịn nhiều năm như vậy, vì sự thủy chung tôn kính với Cơ thị, nhưng hôm nay, hắn nhịn không nổi nữa.

Bởi vì vừa rồi hắn trông thấy Tề Dư vì hắn mà tranh cãi, đột nhiên liền tỉnh ngộ lại. Lúc trước hắn có thể không cần, có thể nhẫn nhịn, nhưng hiện tại, hắn có Tề Dư, hắn không nghĩ sẽ để Tề Dư chịu bất công với hắn.

Hắn không sợ tổn thương Cơ thị, xét đến cùng, tổn thương này đều không phải hắn tạo thành.

"Ta bảo con không cần nói !" Cơ thị phẫn nộ đến cực điểm.

Ở trong sảnh nhìn quanh một vòng, trông thấy trên tường treo một thanh kiếm, tiến lên trước, rút ra trường kiếm đâm Sở Mộ, Sở Mộ cùng Tề Dư đều không ngờ Cơ thị sẽ làm như vậy, Sở Mộ sững sờ vẫn không nhúc nhích, tựa hồ muốn dùng phương pháp này để xác nhận lần cuối hổ dữ không ăn thịt con, nhưng đến hôm nay, Sở Mộ thừa nhận mẫu thân thực sự không có chút cảm tình nào với hắn, hắn liền như vậy đứng ở nơi đó, chờ Cơ đâm đến.

Tề Dư ở bên cạnh sốt ruột vạn phần, tay bị Sở Mộ khẩn trương nắn bóp, càng ngày càng gấp, Cơ thị càng ngày càng gần, Sở Mộ lại vẫn là không chút sứt mẻ, mắt thấy Cơ thị sắp chém trên người hắn, Tề Dư không kịp nghĩ nhiều, xoay người che ở trước mặt Sở Mộ, nâng một cánh tay lên chặn kiếm.

Thân kiếm cắt qua áo khoác Tề Dư, cắt qua da thịt của nàng, máu tươi nhất thời nhiễm đỏ tay áo của nàng. Cơ thị ngã xuống đất, Sở Mộ đem Tề Dư ôm một vòng, khom người, khẩn trương xem vết thương trên cánh tay nàng.

Lúc trước hắn chỉ là chần chờ một chút, không ngờ cuối cùng lại bị thương Tề Dư.

Cơ thị té trên mặt đất, nhìn máu trên cánh tay Tề Dư rơi xuống đất, chớp mắt cũng lơ mơ, bị Sở Mộ đá rơi thanh kiếm trên tay, đến bây giờ vẫn còn run, đứa nhỏ này không nghĩ sẽ làm tổn thương nàng sao? Nhưng là nàng đã tổn thương hắn thật nhiều thật nhiều năm. Cơ thị nhìn Sở Mộ ôm Tề Dư, cũng không quay đầu lại đi ra phía cửa, Cơ thị nhìn hắn rời khỏi, giống như đột nhiên ý thức được, Sở Mộ hôm nay đi ra khỏi cửa nà, từ nay về sau sẽ không bao giờ quay đầu, Cơ thị kêu hắn "Sở Mộ."

Sở Mộ ôm Tề Dư bước chân hơi ngừng lại, không có quay đầu nói một câu:

"Mặc kệ người tin hay không, ta không có phái người giết Sở Tiêu. Chờ hắn tỉnh người nói cho hắn, nếu ta có phản quốc, cũng tuyệt đối không có khả năng giao ra binh quyền Trung Châu, hắn không cần uổng phí tâm cơ. Từ nay về sau, người hãy tự bảo trọng."

Nói xong, Sở Mộ không đợi Cơ thị đáp lại, liền ôm Tề Dư quyết đoán rời khỏi.

Cơ thị hồn phách thất lạc ngồi dưới đất, không có một bóng người ở cửa, ngự y chẩn trị bên trông đi ra ngoài tìm người, mới thấy Cơ thị ngồi dưới đất liền đỡ nàng lên.

"Thái quý thái phi không cần quá mức lo lắng, vết thương vương gia tuy rằng nghiêm trọng, nhưng vẫn không đến mức nào, lúc trước hôn mê hẳn là do mất máu quá nhiều, chỉ cần điều dưỡng chút thời gian có thể khôi phục."

Thái y hồi bẩm bệnh tình của Sở Tiêu và Cơ thị, Cơ thị trong đầu có chút hỗn loạn, hỏi:

"Các người lúc trước nói hắn sắp chết, hiện tại lại nói không quá mức nghiêm trọng?"

Thái y không hiểu ý tứ, cẩn thận đáp:

"Lúc trước thần chẩn đoán ngoài, vẫn chưa kiểm tra, hiện tại cho thấy vương gia không quá mức nghiêm trọng. Thái quý thái phi chẳng lẽ không vui sao?"

Cơ thị hừ hừ cười: "Vui chứ. Hắn không có việc gì, ta đương nhiên vui”.Nói xong, Cơ thị liền thở dài đi ra ngoài, thái y ở phía sau kêu nàng:

"Vương gia đã tỉnh, thái quý thái phi không tới nhìn sao?"

Cơ thị không nghe thấy, thất hồn lạc phách lập tức đi về phía trước. Hồi tưởng nàng cả đời này, thật buồn cười, hoàn toàn bị người ta nắm mũi, không có một ngày sống vì chính mình. Nàng chẳng lẽ thật sự không biết chính mình bị đưa đến một nam nhân để au yếm sao? Nàng đương nhiên biết, chính là không dám đối mặt, bởi vì sợ hãi. Nam nhân kia không ngừng một lần muốn dẫn nàng rời khỏi hoàng cung, muốn ở bên ngoài cho nàng tìm một mảnh tự do tự tại, nàng luôn để ngoài tai, chỉ cảm thấy đó là hắn muốn nắm trong tay thủ đoạn của mình.

Sinh ra Sở Mộ, nàng cho rằng là ngoài ý muốn, sau này mới biết được là do nam nhân kia âu yếm dung túng, có hài tử, hắn có thể khống chế tốt hơn... Cái đạo lý này, nàng đều biết, đều hiểu rõ, nhưng vẫn không dám đối mặt.

Truyện Chữ Hay