Dưới sự bức bách vô lại của Sở Mộ, Tề Dư chỉ có thể chọn một lựa chọn duy nhất, đáp ứng cùng Sở Mộ hồi kinh.
Nàng sửa sang lại xiêm y, buồn bực ra khỏi khách điếm, cảm giác giống như ra ngoài yêu đương vụng trộm, người trong khách điếm phảng phất đều đang nhìn nàng.
Hổ Phách và Minh Châu đi theo Hàn Phong cùng Kỷ Thư tìm tới đây, kiệu nhỏ đang chờ ở bên ngoài, Hàn Phong và Kỷ Thư thấy bọn họ từ trong khách điếm đi ra, vội vàng tiến lên đón, chắp tay hành lễ với Tề Dư:
“Tham kiến phu nhân.”
Xưng hô kiểu này là phần cơ bản nhất mà hộ vệ bọn họ phải học, ánh mắt Kỷ Thư qua lại giữa Tề Dư và Sở Mộ, cười hỏi:
“Phu nhân khi nào mới hồi kinh? Mấy ngày nay ngài không có ở trong kinh, Vương gia trải qua mỗi ngày đều rất khổ sở.”
Tề Dư xấu hổ một trận, vẻ mặt Sở Mộ lại rất tán thưởng, trẻ nhỏ dễ dạy nha.
“Phu nhân nói lát nữa sẽ cùng chúng ta hồi kinh.” Sở Mộ có sự cho phép của Tề Dư, so với có được thánh chỉ còn mừng hơn.
“Ta nói một lát sẽ về khi nào.” Tề Dư chất vấn Sở Mộ, Sở Mộ lại không để bụng:
“Nếu chúng ta đã hòa hảo, vậy nàng cũng không có lí do gì để ở bên ngoài. Nếu muốn dưỡng thương, trong phủ so với nơi thâm sơn cùng cốc này tốt hơn nhiều.”
Tề Dư sắp bị chọc đến mức giận không nổi nữa.
“Làm gì có chuyện đó. Ta đang ở tổ trạch, tất nhiên phải nói với người trong nhà một tiếng mới được. Nào có cái chuyện nói đi là đi ngay.”
Sở Mộ ngẫm lại hình như cũng có lý, nói ngay:
“Được rồi, ta sang đó nói cùng nàng, chậm nhất ngày mai phải lên đường.”
Tề Dư đương nhiên không đồng ý, lập tức muốn phản bác, ai ngờ Sở Mộ đột nhiên duỗi tay bưng kín Tề Dư miệng, nói:
“Ta chỉ muốn cùng nàng ở bên nhau, mấy ngày nay nàng không ở bên cạnh, ta chưa từng ngủ ngon giấc.”
Nói xong mấy lời buồn nôn này, chính hắn cũng chưa có cảm giác gì, Tề Dư lại chỉ muốn tìm cái khe đất chui vào cho rồi, Hàn Phong Kỷ Thư, Hổ Phách Minh Châu hai mặt nhìn nhau, cũng có chút ngượng ngùng.
Sở Mộ thần sắc như thường, ôm lấy bả vai Tề Dư, nửa đẩy nửa đưa dắt Tề Dư tới trước cỗ kiệu, tỉ mỉ dìu người lên, sau đó tự mình xoay người lên ngựa, vung tay:
“Đi.”
Hổ Phách cùng Minh Châu đi bên cạnh cỗ kiệu, nhìn nhau,trong mắt hai người đều cất giấu nghi hoặc không nhỏ: Tiểu thư cùng Vương gia cứ như vậy mà hòa hảo rồi?
Từ khách điếm đến Tề gia tổ trạch không bao xa, mới vừa chuyển qua góc đường, Minh Châu đã thấy trước cửa lớn có mấy phu nhân đang châu đầu ghé tai nói chuyện, bộ dạng như đang chờ ai, Minh Châu lại gần cỗ kiệu của Tề Dư, nói:
“Tiểu thư, đại phu nhân cùng Viên phu nhân chờ ở cổng lớn.”
Tề Dư vừa nghe đã đoán được sự tình, phân phó Minh Châu: “Đi cửa bên đi.”
Những nữ nhân này đứng ngay cửa chờ nàng khẳng định là không có ý tốt, nàng ra cửa cùng với Viên Tử Hoài, bởi vì Sở Mộ đột nhiên mang nàng đi, sau khi Viên Tử Hoài biết thân phận của Sở Mộ tất nhiên sẽ không tiếp tục dây dưa, sau khi trở về cũng không biết hắn đã nói như thế nào, có khả năng là cái gì cũng chưa nói, Viên Thị không hỏi được gì từ miệng hắn nên mới chờ hỏi nàng. (đỉnh vậy chị hai)
Chuyện của Tề Dư và Viên Tử Hoài, vốn dĩ chỉ là mấy nữ nhân này đoán ra, Tề Dư không muốn vì chuyện này mà phải tốn nước bọt giải thích, trong lòng nàng hiện tại cũng đang loạn cào cào, làm sao có công phu đi bận tâm cảm thụ của người khác.
Cỗ kiệu quay đầu đi sang phía cửa bên, kiệu nhỏ của Tề Dư trực tiếp đi thẳng đến chủ viện phía sau mới dừng lại, vốn tưởng bọn Sở Mộ đưa cô đến bên ngoài sẽ tự khắc rời đi, không nghĩ tới Tề Dư vừa xuống kiệu, lại phát hiện Sở Mộ thế mà dám nghênh ngang đi qua nàng, bước nhanh vào cửa nhỏ của chủ viện, Tề Dư lập tức phản ứng lại muốn ngăn hắn, người ta đã nhanh chóng chạy tới trong đình.
Bất chấp tất cả, Tề Dư nhanh chóng đuổi theo, giữ chặt ống tay áo của Sở Mộ, nói:
“Ngài vào đây làm gì?”
Sở Mộ cúi đầu nhìn thoáng qua ống tay áo bị Tề Dư lôi kéo, thuận tay nắm lấy, dắt tay Tề Dư tiếp tục đi vào trong, người hầu trong chủ viện của Tề Dư đều mang từ Quốc Công phủ ra, tất nhiên sẽ nhận thức Sở Mộ, tuy rằng có chút kinh ngạc, nhưng một đám vẫn khá bình tĩnh, hành lễ với hắn.
“Lần đầu tiên ta tới đâu, nàng ở phòng nào vậy?” Sở Mộ hỏi.
Thân thể Tề Dư lui về sau: “Đừng nháo, ngài nhanh rời khỏi, tránh bị người khác nhìn thấy.”
Sở Mộ quay đầu lại khó hiểu: “Thấy thì thấy. Bổn vương cũng không phải dạng người không dám gặp mặt người ngoài.”
Thấy Tề Dư cũng không trả lời vấn đề của hắn, Sở Mộ dứt khoát hỏi một ma ma gần đó: “Tẩm phòng của Vương phi ở đâu?”
Ma ma muốn liếc nhìn Tề Dư một cái, bị Sở Mộ vẫy tay ngăn cản, ma ma không có chỉ thị của Tề Dư, đành phải chỉ chỉ phía trước, Sở Mộ vừa lòng gật gật đầu, lôi kéo Tề Dư đi qua tẩm phòng.
“Sở Mộ, Sở Mộ. Ngài đừng nháo. Ngài... Ngày mai ta cùng ngài về còn không được à?”
Tề Dư cực kì cảm thấy bất đắc dĩ, Sở Mộ ngay lập tức vọt vào tẩm phòng của Tề Dư, lôi kéo Tề Dư vào phòng, phân phó bên ngoài:
“Bảo vệ cho tốt.”
Hổ Phách và Mình Châu ngăn ở ngoài cửa, nghe thấy Sở Mộ phân phó, theo bản năng gật đầu, sau khi Sở Mộ nói xong, cũng xoay người đóng cửa phòng lại. Tề Dư có ý đồ đi mở cửa, nhưng Sở Mộ đứng ở phía sau ngăn trở, Tề Dư thử hai lần đều lấy thất bại chấm dứt, đành phải từ bỏ.
Sở Mộ không nói lời nào, trên mặt treo một nụ cười không có hảo ý, từng bước một lại gần Tề Dư, Tề Dư nhớ tới sự tình mới phát sinh lúc nãy, chuông cảnh báo trong lòng mạnh mẽ vang, từng bước lùi về phía sau, ngoài mạnh trong yếu:
“Ngài, ngài, ngài muốn làm gì? Bên ngoài đều là người của ta.”
Lúc trước Tề Dư ăn mệt một lần, là bởi vì thế đơn lực mỏng, nhưng hiện tại đã trở về Tề gia, cũng không thể lại bị Sở Mộ khi dễ chứ.
Sở Mộ đi đến cạnh bàn thì dừng chân lại, cầm lấy ấm nước đổ một chén, vừa uống vừa nói:
“Ta còn có thể làm gì? Bôn ba một ngày, lại nói chuyện với nàng nửa ngày, miệng khô lưỡi khô, uống một chút nước thì thế nào?”
Hắn uống nước, Tề Dư tất nhiên sẽ đồng ý.
Yên tĩnh đứng một bên chờ, đợi sau khi hắn uống xong hai ly, mới nói:
“Ngài uống xong rồi thì mau đi đi. Ta đã nói ngày mai sẽ về, tuyệt đối không đổi ý.”
Tề Dư sợ Sở Mộ lo lắng nàng sẽ chạy trốn trong đêm, cố ý nói như vậy.
“Ngày mai tất nhiên là phải về, ta không sợ nàng đổi ý.” Sở Mộ một bên đánh giá phòng của Tề Dư, một bên nói.
“Vậy ngài còn ở đây làm gì? Nếu bây giờ ngài hồi kinh, còn kịp trở về trước giờ cấm.”
Lúc trước Tề Dư đi thời gian cũng không sai biệt lắm, ngồi xe ngựa còn chạy về kịp, huống chi bọn Sở Mộ còn cưỡi ngựa, tất nhiên so với ngồi xe ngựa còn nhanh hơn.
Sở Mộ lại rất kinh ngạc:
“Đều đã trễ thế này, nếu ta không về kịp, nàng muốn ta ngủ trên lưng ngựa cả đêm sao?”
Tề Dư nhìn thoáng qua bên ngoài, sắc trời còn chưa hoàn toàn tối: “Mới trễ có bao nhiêu đâu?”
“Dù sao cũng rất chậm.” Sở Mộ leo lên ghế, ôm gối dựa vào lòng, dựa vào bàn lùn nói như thế.
Tề Dư nhìn bộ dạng vô lại này của hắn, cũng không biết đang có chủ ý gì, tức giận nói: “Nếu ngài cảm thấy trễ rồi, thế thì ra ngoài tìm khách điếm mà ở.”
Sở Mộ giơ tay ở Tề Dư trong phòng chỉ một vòng:
“Vương phi ngủ ở đây, lại bắt bổn vương vào khách điếm ngủ? Đây là đạo lý gì chứ ?”
Tề Dư trầm giọng nói:
“Đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.”
Sở Mộ nhìn Tề Dư phảng phất như sắp tức giận, chợt đứng dậy, Tề Dư cho rằng hắn định rời khỏi đây, ai ngờ hắn đi được hai bước trực tiếp xoay người đi vào nội gian, sau đó liền xông thẳng lên giường của Tề Dư, cởi giày, nằm lên.
Tốc độ cực nhanh, loài thỏ cũng cam bái hạ phong.
Tề Dư tất nhiên không nhanh được như vậy, cho nên đương nhiên không đuổi kịp động tác của Sở Mộ, chờ khi nàng đuổi tới bên trong, Sở Mộ đã cởi giày, thoải mái dễ chịu nằm ngang trên giường của nàng, một tay chống đầu, dù bận vẫn ung dung nhìn nàng.
Tề Dư mới vừa đi đến trước mặt, muốn kéo hắn lên, nhưng tay vừa vươn ra, Sở Mộ ngáp mạnh một cái, thân thể lăn sát vào trong, ôm chăn của Tề Dư lẩm bẩm nói:
“Nàng không biết mấy ngày nay ta đã chịu đựng thế nào đâu, một giấc ngủ ngon cũng không có, mỗi khi nhắm mắt lại nhất định sẽ nhìn thấy nàng.”
Tay Tề Dư bởi vì câu nói này của Sở Mộ mà dừng giữa không trung. Nhìn thân ảnh đơn bạc ghé vào chăn của hắn, thoạt nhìn so với trước kia hình như đã gầy hơn một ít, một trận hỗn loạn, Tề Dư chỉ cảm thấy bàn tay bị người khác bắt được, thân thể từ phía trên Sở Mộ bay qua, sau đó dừng ở trên chiếc giường mềm mại, không đợi nàng kịp định thần, Sở Mộ đã lôi tấm chăn dưới thân ra, đắp lên hai người.
Tề Dư không biết sao lại thế này, chính mình càng giãy giụa, thân thể càng sát lại gần Sở Mộ, thẳng đến khi lưng hoàn toàn dán lên ngực Sở Mộ, đầu gối lên một cánh tay Sở Mộ, cái eo bị một cánh tay khác của hắn ôm đến gắt gao, Tề Dư sợ tới mức quên cả hô hấp, sau lưng tựa hồ truyền đến tiếng tim đập vững vàng của Sở Mộ, thình thịch thình thịch vang cùng với tiếng tim của Tề Dư.
“Ta rất nhiều lần đi đến sau cửa sổ nàng, nhưng ta không dám vào, sợ nàng bực bội.”
“Nhưng không vào càng nhớ nàng hơn, lúc trở về không có cách nào ngủ được.”
“Tề Dư, khoảng thời gian này khiến ta hiểu rõ cảm xúc của bản thân. Ta thích nàng, thật sự thích nàng. Mặc dù hiện tại không bị trúng cổ tình, nhưng trong đầu ta mỗi ngày vẫn đều là nàng.”
“Nhớ nàng, suy nghĩ xem nàng ngủ con được không, ăn ngon không, sống tốt không…… Canh cánh trong lòng, thương nhớ đêm ngày.”
“Không thể tin được Sở Mộ ta hoành hành cả một đời, thế nhưng cũng có lúc bị một nữ tử làm cho thần hồn điên đảo. Tề Dư, trên người nàng rốt cuộc có thứ gì hấp dẫn ta vậy chứ. Làm ta như vậy…… Muốn ngừng…… Không thể……”
Thanh âm của Sở Mộ ngày càng nhỏ, giống như là ngủ quên khi đang nói.
Tề Dư nằm trong lồng ngực hắn dần yên tĩnh lại, mấy lời kia của Sở Mộ thành công tự ru ngủ bản thân, cũng đem cảm xúc của Tề Dư nói đến bình phục xuống.
Nàng vẫn không nhúc nhích để Sở Mộ ôm vào lồng ngực, thẳng đến khi phía sau truyền đến tiếng hô hấp vững vàng.
Nhất thời trong lòng rối loạn một mảnh.
Nếu nói nàng hoàn toàn không động tâm với Sở Mộ, Tề Dư biết đó khẳng định là tự mình dối mình.
Lúc trước Sở Mộ đối tốt với nàng, Tề Dư cũng không biết từ khi nào nàng đã động tâm, nếu không phải Sở Tiêu cho người nói với nàng chuyện tình cổ, chỉ sợ đến giờ nàng vẫn sẽ tiếp tục đoạn tình cảm không minh bạch kia với Sở Mộ.
Sau khi nàng biết Sở Mộ trúng tình cổ, sự thất vọng và phẫn nộ trong lòng cũng không thể dấu được, bởi vì hy vọng, cho nên thất vọng; bởi vì để ý, cho nên phẫn nộ.
Nàng giận Sở Mộ vì sao cứ phải dùng loại chuyện này lừa nàng, còn lừa đến yên tâm thoải mái như vậy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Sở Mộ tựa hồ cũng không có gì sai, điều duy nhất mà hắn sai chính là không thẳng thắn dứt khoát với Tề Dư, không nói thẳng là căn bản hắn không hề thích nàng, mà là vì thân bất do kỷ.
Cho nên, Tề Dư dù chết cũng phải giải độc cho Sở Mộ, nàng không muốn hai người lại cứ tiếp tục dây dưa như vậy.
Nàng muốn Sở Mộ giải độc, thấy rõ trái tim của mình, từ nay về sau, đường ai nấy đi, hai người nước sông không phạm nước giếng…… Kỳ thật Tề Dư ngay từ đầu cũng không muốn hòa lý với Sở Mộ.
Rốt cuộc quan hệ của bọn họ là do tiên đế tứ hôn, Nhiếp Chính Vương phủ cùng Quốc Công phủ liên hợp lại, bất luận là ở trên triều đình hay là ở quân doanh, đều là một cổ thế lực mà người khác khó có thể lay động được, chỉ cần hôn nhân giữa nàng và Sở Mộ cứ tiếp tục như vậy, bên trong Đại Sở sẽ không có người nào có thể mảy may lay động bọn họ.
Về mặt lý trí, Tề Dư định sau khi Sở Mộ giải độc xong vẫn sẽ vì Tề gia mà lưu lại bên người Sở Mộ, tiếp tục làm nàng một Nhiếp Chính Vương phi hữu danh vô thực, cho dù Sở Mộ không thích nàng, nhưng hắn ngại chiếu thư cũng sẽ không làm gì nàng.
Nhưng Tề Dư không làm vậy.
Lý trí của nàng cuối cùng vận bại trận trước cảm tình.
Trước kia nàng không có động tâm với Sở Mộ, không thích Sở Mộ, cho nên có thể không để ý chút nào lưu lại bên người Sở Mộ, bình tĩnh đối mặt với hắn, nhưng hiện tại thì khác.
Nàng bắt đầu để ý cảm thụ của Sở Mộ, để ý cái nhìn Sở Mộ cho nàng, cho nên không thể cứ mơ màng hồ đồ lưu lại bên người hắn.
Nàng quyết định hòa li.
Nếu không có cách nào giống như lúc trước, chả thèm để bụng trạng thái của Sở Mộ, vậy chỉ có thể rời xa hắn, cho thời gian làm phai nhạt tình cảm của nàng đối với hắn.
Nhưng Tề Dư tuyệt đối không nghĩ tới Sở Mộ sẽ đột nhiên tới đây tìm nàng, còn phát nhiều bực tức như vậy, nói nhiều như vậy với nàng.
Tề Dư rất muốn hoài nghi động cơ của hắn, nhưng chính bản thân Sở Mộ đã nói như vậy, hiện tại hắn đã giải được tình cổ, thích chính là thích, không thích chính là không thích, hắn tựa hồ không có lý do gì lại lừa nàng.
Tề Dư nghe tiếng hít thở vững vàng bên tai, sự khó chịu trong lòng mấy ngày nay, tựa hồ ở giữa tiếng hít thở này dần trầm lặng xuống.
Sở Mộ đang ôm nàng còn siết chặt cánh tay vòng qua eo,cánh tay được Tề Dư gối đầu cũng nâng lên ôm lấy nàng, hoàn toàn khóa cứng nàng. Mà Sở Mộ chỉ là thay đổi một tư thế thoải mái —— tiếp tục ngủ.
Tên này mệt nhọc bao lâu rồi chứ, như vậy mà cũng ngủ được.
Tề Dư nghĩ trong lòng như vậy, nhưng cũng không nhúc nhích thân thể, nghe hô hấp vững vàng của Sở Mộ, có lẽ trong tiềm thức Tề Dư cũng muốn cho Sở Mộ ngủ thêm một chút.
Mà Sở Mộ ở phía sau lúc này đã nhịn không được cong cong khóe miệng, hô hấp tuy rằng nghe rất vững vàng, nhưng nếu lúc này Tề Dư ghé vào ngực hắn nghe tiếng tim đập liền sẽ biết hiện tại Sở Mộ có bao nhiêu hưng phấn.
Tề Dư cũng không phải không có cảm giác gì với hắn.
Sau khi Tề Dư đề nghị hòa ly, Sở Mộ vẫn luôn không dám đi gặp nàng là vì trong lòng không có tự tin, Tề Dư có hy sinh tính mạng cũng không muốn dây dưa với hắn, đây là chán ghét tới cỡ nào chứ.
Thời điểm quyết định đến Uyển Bình tìm nàng, trong lòng Sở Mộ cực kỳ bất ổn, suy nghĩ rất nhiều tình cảnh hai người gặp nhau, thẳng đến khi thấy nàng và nam nhân khác đi cùng một chỗ mới nhận ra tình cảm của mình.
Hắn tuyệt đối không hy vọng thấy Tề Dư và nam nhân khác ở bên nhau.
Mặc kệ nam nhân kia có đối tốt với nàng hay không, cũng đều không có bất cứ quan hệ gì với Sở Mộ, hắn chỉ biết, hắn so với bất luận kẻ nào cũng muốn mang lại hạnh phúc cho Tề Dư.
Chuyện tình cảm thực bá đạo, thật ích kỷ, khi đối mặt với nữ nhân mình thật lòng thích, cho dù có phải đào tim đào phổi cũng muốn cho nàng hết tất cả, sao có thể để cho người khác có ý nghĩ không an phận với nàng.
Không được, tuyệt đối không được.
Cho nên, hắn đặt cược nói hết những lời trong lòng với Tề Dư, hy vọng nàng có thể nhìn hắn, cho dù chỉ là liếc mắt một cái cũng muốn Tề Dư nhìn hắn một cách rõ ràng chính xác.
Nàng có thể tạm thời không cần đáp lại cảm tình của hắn, nhưng chỉ hy vọng nàng có thể lưu lại bên người hắn, cho hắn cơ hội đối xử tốt với nàng.
Thứ làm Sở Mộ kinh hỉ chính là, Tề Dư cũng không phải hoàn toàn không có cảm tình với hắn, hắn từ hành động và biểu tình của Tề Dư có thể phân biệt được, Tề Dư là một người dứt khoát cỡ nào chứ, nếu nàng thật sự muốn thoát thân, tuyệt đối sẽ không có chuyện Sở Mộ chỉ cần lưu manh một chút là có thể giữ nàng lại.
Cũng giống như bây giờ, nếu nàng không có cảm tình gì với hắn sao lại nguyện ý nằm im không nhúc nhích để hắn ôm ngủ chứ.
Tề Dư thích hắn, cho dù chỉ có một chút, Sở Mộ cũng cao hứng đến muốn phát nổ.
Không có việc gì so với việc người mình thích cũng thích mình càng phấn khích.
Đêm dài chậm chạp, khiến cho bọn họ cứ như vậy ôm nhau chìm vào giấc ngủ, an an tĩnh tĩnh, ngủ đến thiên hoang địa lão.
-
Nếu nói trong khoảng thời gian này Sở Mộ ngủ không ngon giấc, Tề Dư cũng đã ngủ yên ổn bao giờ.
Một chữ tình cực kì hao tổn tinh thần, câu nói "tình thâm bất th" cũng không phải vô duyên vô cớ mà có. Bản thân Tề Dư lại là một người hay lo âu, cứ tự nhủ bản thân phải nghỉ ngơi cho tốt, nhưng lại không khống chế được nửa đêm tỉnh lại nhìn trần nhà đến phát ngốc.
Chưa từng được an nhàn đi vào giấc ngủ như hôm nay.
Thân thể nàng vốn rất lạnh, vào mùa xuân, lúc đi ngủ còn phải nhờ Minh Châu rớt một chậu nước nóng để bên chân, nhưng khi sáng lên, chậu nước lạnh rồi, trên người nàng cũng không có nhiệt độ gì.
Nhưng hôm nay thì khác, nàng ngủ thực ấm áp, thật thoải mái. Giống như được nằm trong lồng ngực mẫu thân vậy……
Trong lúc Tề Dư đang mơ mơ màng màng, hình như đã nhìn thấy mẫu thân, theo bản năng càng dịch sát thân thể vào, tìm một chỗ thoải mái trên người mẫu thân cọ hai cái, sau đó lại tiếp tục ngủ.
Sở Mộ đã sớm tỉnh, chống cánh tay, nhìn Tề Dư đang rút vào người mình, bộ dạng không hề phòng bị, đôi mắt mơ màng cùng với mái tóc dài hơi hơi rối tung của nàng làm trong lòng hắn ngọt đến phát ngốc, nha đầu này rốt cuộc cũng thông suốt. Dùng ngón tay vuốt đám lông xù xù trên đầu nàng, chậm rãi cúi đầu, muốn nhân dịp này hôn một cái lên mặt nàng.
Nhưng ai biết hắn mới vừa tới gần, đã nghe thấy Tề Dư lẩm bẩm hô một câu:
“Mẹ.”
Thanh âm của Tề Dư mềm mại như con mèo vừa mới sinh, nhưng Sở Mộ vẫn nghe rõ nàng nói cái gì.
Nàng đây là xem hắn như mẹ ruột, lúc này mới rút vào lòng ngực hắn sao?
Nữ nhân này thật là!
Làm một nụ hôn lén này hôn xuống cũng không được, mà không hôn cũng không được, cuối cùng chỉ có thể dùng ngón tay giả vờ gõ lên đầu nàng một chút, lại cũng chỉ là giả vờ, không bỏ tay xuống được, sau đó lại ngọt ngào ôm người vào ngực, để nàng tiếp tục ngủ.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến một trận âm thanh xôn xao, làm thân thể trong ngực Sở Mộ hơi hơi chuyển động, Sở Mộ không vui liếc ra ngoài cửa.
Hôm qua Viên Thị hưng phấn chạy ra cổng lớn đón Tề Dư về, hỏi nàng và ca nhi sao lại thế này, nhưng bà ta đứng ở cổng lớn đợi cả buổi cũng không thấy mặt Tề Dư, Hanh Thị lúc đó gặp người của chủ viện nên thuận miệng hỏi một câu, bọn họ mới biết Tề Dư đã sớm trở về từ cửa bên.
Hanh Thị và Viên Thị lập tức muốn đi chủ viện tìm Tề Dư, nhưng bị người trong chủ viện ngăn lại, những người này đều là người của Quốc Công phủ, Hanh Thị cũng không sai sử được, những người đó chỉ nói một câu ‘tiểu thư đã ngủ’, sau đó hỏi cái gì cũng không chịu nhiều lời.
Hạ nhân từ Quốc Công phủ ra tới, kín miệng cỡ nào càng không cần phải nói, Hanh Thị cùng Viên Thị biết hỏi không được gì, cũng không tốn nước bọt nữa. Lại nói lúc ấy trời xác thật đã tối, Tề Mẫn cũng khuyên Hanh Thị và Viên Thị đừng quấy rầy Tề Dư nghỉ ngơi, lại không phải chuyện lớn như là trời sập gì gì đó, có cái gì muốn nói, chờ sáng mai hỏi lại cũng được.
Ý của Tề Mẫn là muốn cho Viên Thị trở về nghỉ ngơi một buổi tối, bình tĩnh một chút, đến lúc sáng có thể hết giận một chút.
Nhưng không nghĩ tới, Viên Thị nghỉ ngơi một buổi tối, không chỉ có không hết giận, ngược lại lửa giận còn lớn hơn, bởi vì cảm giác đã phải chịu chậm trễ, Viên gia các nàng cứ không minh bạch như vậy bị một nữ nhân nhị hôn đánh vào mặt, khẩu khí này, Viên Thị tuyệt không muốn nhịn xuống.
(nữ nhân đã có một đời chồng)
Vì thế sáng sớm hôm sau, lập tức gọi Hanh Thị và tam phòng phu nhân cùng nhau giết tới chủ viện của Tề Dư.
Tề Mẫn biết tin, chặn ở giữa đường khuyên can Viên Thị:
“Mợ, chuyện này cũng không lớn lắm, bảng biểu còn chưa nói gì, ngài còn ở đây giận thay hắn hay sao, đều là thân thích trong gia đình, muội muội cũng không thường xuyên tới đây, hà tất phải đem mối quan hệ nháo đến căng cứng.”
Viên thị nổi nóng nói: “Chúng ta xem nàng là người một nhà, nhưng nàng có xem chúng ta là thân thích sao? Chỉ sợ người hầu bên người nàng còn thân cận hơn so với chúng ta, nói cho cùng nàng có cái gì tốt chứ, còn không phải chỉ là xuất thân từ Quốc Công phủ, nhưng thế thì thế nào, còn không phải cô nương của Tề gia các người sao?”
Tề Mẫn thấy khuyên ngăn không được, nháy mắt ra hiệu với Hanh Thị, Hanh thị ho khan một tiếng nói: “Tẩu tử có điều không biết, nàng tuy là cô nương của Tề gia, nhưng rốt cuộc cũng không giống mấy tỷ muội trong nhà bọn ta.”
Viên thị nghe xong lửa giận càng lớn hơn nữa:
“Có cái gì không giống nhau? Theo ta thì nàng so ra còn kém các cô nương khác nhiều, mục vô tôn trưởng, ta thấy bình thường nàng cũng không quá tôn kính vị bá mẫu là ngươi, ngược lại là ngươi nơi chốn nhân nhượng nàng, cũng chính là vị bọn người các ngươi không biết giận, khiến cho nàng càng thêm kiêu căng, nếu hiện tại đã không nghe lời trưởng bối, sau này có phải nàng cũng không nhận thân thích luôn không?”
Nói xong mấy lời này, Viên Thị ném văng cánh tay Tề Mẫn ra, dắt theo làn váy, tức giận rào rạt vào chủ viện.
Ở trước cửa thùy hoa bị hai bà tử của Quốc Công phủ ngăn lại, nói Tề Dư còn chưa có thức dậy, bảo bọn họ một lát nữa hãy tới, đôi mắt của Viên Thị giống như được nâng cấp, liếc mắt một cái đã thấy trong viện có hai thân ảnh của nam nhân, dùng cánh tay đẩy đẩy Hanh Thị, để Hanh Thị cũng thấy, Hanh Thị theo ánh mắt của Viên Thị nhìn lại, hoảng sợ, chỉ vào hai nam nhân trong viện hỏi:
“Bọn họ là ai? Ta nhớ tiểu thư các người không có mang theo nam phó trở về mà.”
Đám người hầu hạ bên cạnh Tề Dư, từ thô sử đến bà tử hộ viện, tất cả đều là nữ, không có một nam tử nào. Cho nên Viên Thị và Hanh Thị đột nhiên thấy mới giật mình như vậy.
Viên thị nghe xong lời của Hanh Thị, vội vàng bưng kín miệng, một bộ giống như đã phát hiện ra chuyện gì to lớn, lặng lẽ ở bên tai Hanh Thị hỏi:
“Nàng, nàng sẽ không cùng nam nhân khác....tư thông chứ?”
Hanh Thị kinh hãi: “Không, không có khả năng”
“Sao lại không có khả năng! Hai nam nhân kia ngươi bị mù hay sao mà không thấy? A uy, phải làm thế nào đây. Ngươi ngươi, ngươi ngươi, ngươi còn thất thần làm gì! Còn không nhanh đi vào, nhìn xem vị đại tiểu thư cao cao tại thượng kia của các ngươi đã làm ra sự tình xấu hổ gì nha.”
Viên Thị nói làm cho Hanh Thị cùng ba bốn phu nhân đều kinh ngạc không thôi, Viên thị không quan tâm, lập tức đẩy bà tử ra, trực tiếp vọt vào nội viện, hai con mắt giống như tỏa sáng nhìn chằn chằm hai nam nhân trong viện —— Hàn Phong cùng Kỷ Thư.
Hai người bọn họ ngày hôm qua ngủ ở phòng cho khách, sớm tới tìm Vương gia, Vương phi còn chưa dậy, bọn họ cũng không thể đi dạo trong viện người khác, chỉ có thể chờ ở chủ viện, không nghĩ tới đột nhiên vọt vào tới một nhóm các vị phu nhân, nhìn dáng vẻ hẳn là các phu nhân của Tề gia.
Chẳng qua bọn họ không hiểu lắm, vì sao những phu nhân này đều mang vẻ mặt bi phẫn như vậy.
Viên Thị đã tới chủ viện, sau khi nhìn thấy Hàn Phong và Kỷ Thư, trên cơ bản đã kết luận Tề Dư còn giấu một tên khác trong phòng, hơn nữa cộng thêm lửa giận của tối hôm qua, Viên Thị nổi giận đùng đùng vọt tới trước cửa phòng của Tề Dư, gõ cửa mắng to:
“Nữ nhân không biết liêm sỉ nhà ngươi, ngươi lả lơi ong bướm như vậy, còn muốn kết thân với Viên gia chúng ta, ngươi nằm mơ đi, ta nhổ vào.”
Đang gõ cửa mắng đến hăng say, cửa phòng liền từ bên trong mở ra, phía sau cửa lộ ra một gương mặt mang theo vẻ tức giận, quanh thân lộ ra sát khí nồng đậm.