Editor: Stop
***
Phó Kiêu đứng tại chỗ hồi lâu không nhúc nhích.
Hắn giống như bị người khác giáng một đòn thật mạnh vào đầu, tơ máu trong mắt đỏ ngầu, hô hấp cũng trở nên nặng nề.
"Phó tổng?" Nhân viên thư viện bị bộ dạng của hắn doạ sợ, nơm nớp lo sợ mà gọi hắn.
Phó Kiêu tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm về hướng Độ Niệm rời đi, cất bước đuổi theo.
Sắc trời bên ngoài đã hơi tối, gió thổi lạnh buốt.
Bên ngoài thư viện có một công viên nhỏ, nhiều người dắt con cháu đi dạo dưới ánh hoàng hôn, còn có thể nghe thấy tiếng gọi bọn trẻ về ăn cơm.
Lúc Phó Kiêu chạy ra ngoài, Độ Niệm đã đi được một quãng xa.
Bóng lưng của y bị người tới người lui che khuất, thoắt ẩn thoắt hiện, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất trong đám người.
Phó Kiêu còn chưa nghĩ xong phải đối mặt như thế nào với một Độ Niệm nhớ rõ mọi chuyện, hắn ấy thậm chí còn chưa kịp hồi thần sau khiếp sợ vừa rồi, đầu óc vẫn đang cực kỳ hỗn loạn.
Ý nghĩ duy nhất còn sót lại trong đầu hắn chính là đuổi kịp Độ Niệm.
Cảnh tượng đời trước mà hắn không muốn nhớ lại nhất hiện lên trước mắt, bóng dáng Độ Niệm càng lúc càng xa phía trước dần dần chồng lên bóng dáng lung lay sắp ngã trên sân thượng ngày đó.
Đêm đó gió cũng mạnh như bây giờ, Độ Niệm đứng trên lan can sân thượng, đến sắc môi cũng tái nhợt, trong mắt không có chút ánh sáng nào nhìn hắn.
Phó Kiêu lại cảm thấy đau đớn đến nghẹt thở, giống như lại đánh mất Độ Niệm một lần nữa.
Hắn xuyên qua đám người, bước nhanh đuổi theo, nắm chặt tay Độ Niệm.
Đời trước, hắn đã mơ thấy giấc mơ này vô số lần, mơ thấy khi Độ Niệm nhảy từ sân thượng xuống, hắn lao tới nắm lấy tay Độ Niệm.
Nhưng mỗi khi tỉnh dậy, đau khổ lại càng thêm mãnh liệt, làm trái tim hắn đau đớn đến hít thở không thông.
Phó Kiêu giữ chặt tay Độ Niệm, âm thanh run rẩy: "Độ Niệm..."
Độ Niệm dừng lại bước chân, hơi ngẩng đầu nhìn người đàn ông, trong mắt có chút không kiên nhẫn.
Trên tay y vẫn đang ôm mấy cuốn sách, xung quanh có người qua lại, không tiện dùng lực tránh khỏi tay Phó Kiêu, chỉ có thể dừng lại, cố giữ kiên nhẫn hỏi: "Có chuyện gì?"
"Độ Niệm, xin lỗi em..." Phó Kiêu tay chân luống cuống, giống như quay lại ngày mất đi Độ Niệm ở đời trước, "Em vẫn còn nhớ, đúng không?"
Độ Niệm trầm mặc một lát, mới hỏi lại hắn: "Nhớ cái gì?"
Hai mắt Phó Kiêu đỏ ngầu, trên trong che kín tơ máu, khó khăn trả lời: "Nhớ những chuyện ở đời trước."Thấy Độ Niệm không nói lời nào, tay hắn run rẩy, lại nói: "Quyển sách kia là chúng ta cùng nhau mua, ở hiệu sách dưới chân núi Thương Nguyên. Em nói bìa sách ấy rất đẹp, làm em nhớ đến bầu trời đêm ở quê nhà, còn nói muốn dẫn tôi cùng đi xem... Độ Niệm..."
Hiếm khi Phó Kiêu nói năng lộn xộn như vậy, nói đến đoạn sau, âm thanh đã có chút nghẹn ngào.
Lúc đó Độ Niệm cùng hắn đi thành phố khác công tác, một ngày trước khi trở về, Độ Niệm nói muốn đi leo núi, mặc dù không có hứng thú nhưng hắn vẫn đi cùng. Nhưng hôm đó sương mù trên núi quá dày nên họ không thể đi lên, chỉ đành đi dạo loanh quanh dưới chân núi.
Mua sách xong Độ Niệm còn muốn đến những cửa hàng khác dưới chân núi xem thử, nhưng hắn đã gọi điện cho tài xế, xe nhanh chóng dừng lại trước mặt họ, cuối cùng Độ Niệm cũng không nói gì mà cùng hắn lên xe.
Đời trước sau khi mất đi Độ Niệm, Phó Kiêu thường xuyên nhớ lại những chuyện khi Độ Niệm còn ở bên cạnh hắn, những chuyện tưởng chừng như đã quên từ lâu, khi nhớ lại lại vô cùng rõ ràng.
Bộ dáng Độ Niệm an tĩnh ngủ bên cạnh hắn, Độ Niệm kinh hỷ nhận món quà mà hắn tuỳ ý mua, Độ Niệm tiễn hắn ra ngoài với nụ cười nhàn nhạt...
Những ký ức đó sống động đến mức hắn không thể chấp nhận sự thật rằng Độ Niệm đã không còn nữa.
Ngay cả thời khắc hắn đâm con dao găm của Độ Niệm vào tim, nỗi đau ấy chỉ bằng một phần vạn khi nhớ lại Độ Niệm.
Độ Niệm nghe Phó Kiêu nói, trên mặt không có biểu tình gì, môi mỏng mím chặt lại.
Y không ngờ Phó Kiêu lại nhớ rõ chuyện cũ như vậy, bây giờ nghe được những lời ngu ngốc mà trước kia y đã từng nói với Phó Kiêu, giống như một cái tát vào mặt, khiến y cảm thấy xấu hổ, đồng thời cũng càng thêm thanh tỉnh.
"Tôi không biết anh đang nói cái gì." Độ Niệm thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi về phía trước.
Sớm biết vậy y sẽ càng cẩn thận thêm một chút, để Phó Kiêu vĩnh viễn không biết chuyện y có ký ức, như vậy cũng không cần nghe hắn nói mấy chuyện năm đó.
Nó làm y chán ghét.
"Độ Niệm..." Phó Kiêu theo sau y, còn muốn nói gì đó.
Độ Niệm không nhìn hắn: "Tôi và Phó tổng còn chưa thân quen đến mức độ có thể xưng hô bằng tên."
Phó Kiêu ngậm miệng lại.
Hắn nghe được xưng hô của Độ Niệm, liền nhớ tới cuộc trò chuyện ngày hôm đó trong văn phòng, sợ rằng Độ Niệm lại nhắc đến chuyện từ chức.
Im lặng đi một hồi, Phó Kiêu mới thấp giọng hỏi: "Tôi đưa em về nhé?"
Độ Niệm liếc hắn một cái.
Trong khoảng thời gian này Phó Kiêu rất an phận, thậm chí có thể nói là nghe lời, làm y gần như quên mất bộ dáng thật sự của Phó Kiêu trước đây.
Dù bề ngoài có dịu ngoan đến đâu thì hắn vẫn là một con chó điên giả vờ ngoan ngoãn, nói không chừng ngày nào đó phát hiện ra rằng giả vờ ngoan ngoãn cũng không đạt được mục đích, nó sẽ nổi điên cắn người một cách hung bạo.
Nhưng trước đó, Độ Niệm không ngại lợi dụng một chút bộ dáng nguỵ trang ôn thuận của hắn.
Y quay đầu nhìn Phó Kiêu, lạnh nhạt nói: "Đừng có đi theo tôi nữa."
Ánh mắt Phó Kiêu lập tức rối rắm, nhưng hắn quả nhiên dừng lại, giống như bị âm thanh của y giữ chân tại chỗ, không dám đi theo.
Độ Niệm không để ý tới vẻ mặt muốn nói lại thôi của hắn, xoay người bước đi.
Khi đến chỗ rẽ, y thông qua tấm gương cầu lồi bên đường, thoáng nhìn thấy Phó Kiêu vẫn đứng ở đó, giống như một con chó ngốc bị xích tại chỗ.
***
Phó Kiêu về nhà, bước chân vội vàng đi vào phòng khách, ngồi xuống sô pha.
Hắn cẩn thận lấy từ trong túi ra một tờ giấy, chính là tờ giấy mà Độ Niệm đã điền ở thư viện ngày hôm nay.
Trên đó viết năm tựa sách ngay ngắn chỉnh tề, chữ viết rõ ràng mạnh mẽ, tựa như có thể nhìn thấy bộ dáng Độ Niệm cẩn thận viết những chữ này.
Phó Kiêu chạm vào dòng chữ trên tờ giấy, chậm rãi vuốt từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở tựa sách dưới cùng.
Trước đây hắn không phải không nghĩ tới Độ Niệm cũng có ký ức đời trước giống mình, nhưng phản ứng của Độ Niệm khi nhìn thấy hắn lại rất lạnh nhạt, làm hắn theo bản năng cho rằng Độ Niệm không có ký ức.
Nhưng bây giờ cẩn thận nghĩ lại, phản ứng của Độ Niệm đối với hắn tuy rằng rất lạnh nhạt, nhưng lại lạnh nhạt đến mức kỳ lạ.
Độ Niệm vẫn luôn thân thiện với mọi người, trước kia hắn đưa Độ Niệm đi gặp đối tác, bọn họ đều có ấn tượng tốt với y, không có ai cảm thấy khó chịu khi tiếp xúc với Độ Niệm.
Nhưng đời này Độ Niệm rất lạnh nhạt với hắn, điều này rất không phù hợp với tính cách của y, vậy mà hắn lại không nhận ra điều không ổn.
Chẳng trách dù hắn có làm gì, Độ Niệm cũng không chịu nhìn hắn một cái.
Đời trước Độ Niệm thà nhảy từ sân thượng xuống cũng không muốn ở bên cạnh hắn, hơn nữa hắn còn làm ra chuyện đáng chết, đời này tất nhiên Độ Niệm không muốn nhìn thấy hắn.
Sắc mặt Phó Kiêu tái nhợt, hắn hoàn toàn ý thức được rằng muốn đưa Độ Niệm trở về bên cạnh mình, gần như là chuyện không thể.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc đời này Độ Niệm sẽ ở bên cạnh người khác đã khiến hắn không chịu đựng nổi, hắn cũng không đời nào để chuyện như vậy xảy ra.
"Ngài Phó, bây giờ tôi đi chuẩn bị bữa tối, vị tiên sinh kia tối nay có về không?"
Dì bầu bếp bước vào hỏi câu này, đột nhiên ý thức được mình nói sai, nhanh chóng xin lỗi Phó Kiêu.
Gần đây không biết tại sao, bà luôn cảm thấy trong nhà này vẫn còn một người khác, thậm chí còn nhìn thấy người đó trong giấc mơ, nhưng khi tỉnh dậy liền quên mất, chỉ thỉnh thoảng bà mới vô tình thốt ra.
Phó Kiêu không có phản ứng gì, chỉ nhàn nhạt nói không sao, dì đầu bếp thở phào nhẹ nhõm, xách nguyên liệu đi vào phòng bếp.
Trước đó Phó Kiêu đã phát hiện ra, một số người xung quanh dường như có một chút ký ức về đời trước, nhưng phần lớn chỉ là bóng dáng mờ mơ hồ.
Cách đây không lâu Phó Đinh còn gọi điện cho hắn, hỏi hắn có gặp qua một người nào đó không, hắn chỉ nghe vài câu mô tả liền biết người mà Phó Đinh nhắc tới chính là Độ Niệm.
Hắn không ngờ Phó Đinh lại có trí nhớ sâu sắc về Độ Niệm như vậy, nhưng hắn chỉ nói chưa gặp qua rồi cúp điện thoại.
Độ Niệm có lẽ đã biết điều này, cho nên hôm nay mới giả vờ như không có ký ức đời trước.
Phó Kiêu biết tại sao Độ Niệm lại làm như vậy.
Nhất định là vì không muốn dây dưa với hắn, nên giả vờ như không nhớ chuyện cũ.
Trong lòng Phó Kiêu chua xót, nhưng hắn không thể không đối mặt với sự thật này.
Độ Niệm trước kia yêu hắn bao nhiêu, bây giờ lại chán ghét hắn bấy nhiêu.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Phó Kiêu liếc nhìn hai chữ Du Ánh trên màn hình rồi trả lời điện thoại.
Trên mặt hắn không có biểu tình gì, nghe đến cuối cùng mới chậm rãi chớp mắt: "Tôi biết rồi."
Tuy rằng vẫn luôn gặp phải trở ngại bên phía Độ Niệm, nhưng những chuyện khác lại phát triển thuận lợi đến không ngờ.
Những gì Du Ánh vừa báo cáo rõ ràng là một tin tốt với hắn, nhưng lúc này tâm trạng hắn lại không có chút vui mừng nào.
Phó Kiêu cẩn thận gấp mảnh giấy có chữ viết của Độ Niệm, cất vào ngăn tủ trong phòng ngủ, để hộp nhẫn đè lên rồi khoá ngăn tủ lại.
***
Mấy ngày nay Độ Niệm vẫn luôn bận rộn chuyện công việc.
Lão Lưu đột nhiên tới tìm y, nói rằng huấn luyện viên trưởng đã chuyển sang chi nhánh khác, muốn Độ Niệm đảm nhận vị trí huấn luyện viên trưởng, tức là được thăng chức.
Ngoài ra, gần đây có nhiều phụ huynh đều muốn sắp xếp cho con mình theo học lớp của Độ Niệm. Nhưng thời gian tan làm của y vốn dĩ đã sớm, lớp y phụ trách cũng không nhiều, nên lão Lưu thuyết phục y dạy thêm một lớp nhỏ vào buổi chiều.
Độ Niệm nhìn thoáng qua tiền lương cùng thời gian tan làm, cũng không từ chối.
Chỉ là vị trí huấn luyện viên trưởng lương tuy cao hơn nhưng cũng mệt mỏi hơn, ngoài việc dạy học, y còn phải phụ trách kiểm tra nhận chức, một số nhân viên cũng do y quản lý.
Độ Niệm bận rộn công việc, không có thời gian quan tâm tới chuyện khác.
Chỉ là dù bận rộn nhưng y vẫn xem được một ít tin tức.
Ví dụ như việc Phó gia sụp đổ.
Phó gia từng rất thịnh vượng, nhưng không ai nghĩ đến chỉ trong một năm, khi mọi người nhắc đến họ "Phó" này, họ sẽ chỉ nghĩ đến Phó Kiêu, đứa con ngoài giá thú bị Phó gia coi như vết nhơ .
Mặc dù Độ Niệm biết Phó Kiêu sau khi sống lại nhất định sẽ ra tay với Phó gia, nhưng y không ngờ hành động của hắn lại nhanh như vậy. Vào thời điểm này của đời trước, Phó Kiêu vừa mới xây dựng được căn cơ, bên cạnh vẫn là đàn sói đang nhăm nhe hắn.
Tuy rằng y không quan tâm tới chuyện của Phó Kiêu, nhưng y vẫn hy vọng Phó Kiêu có thể tập trung hơn vào sự nghiệp, đừng xuất hiện trước mặt y.
Tốt nhất là vĩnh viễn không gặp nhau nữa.