Hai ngày trước, khi quân phản loạn giao chiến với Ngũ Quân Doanh, Ngũ Quân Doanh vốn đã không cầm cự nổi. Vào mùa đông vốn dễ xảy ra loạn lạc, quân phản loạn trên đường đã dụ dỗ khá nhiều dân thường, đẩy họ ra trước để Ngũ Quân Doanh liên tiếp bại trận.
Phía Mạc Bắc không thể rút binh, viện binh từ Thái Nguyên lại chậm trễ chưa tới. Ngoài mặt Chung Yến Sanh tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng thực tế mỗi ngày đều lo lắng đến mức đi tới đi lui trong phòng.
Cho nên sự xuất hiện đột ngột của Bùi Hoằng thật sự như cơn mưa đúng lúc, chẳng khác nào thần binh giáng trần.
Lần trước tạm biệt tại quán rượu, Chung Yến Sanh còn tưởng sau này sẽ không gặp lại Bùi Hoằng nữa. Cậu nhảy từ trên xe ngựa xuống, hai mắt sáng lên: “Cảnh Vương Điện hạ!”
Phát quan của Bùi Hoằng hơi lệch, bên hông đeo bội kiếm, cưỡi ngựa với vẻ phong trần mệt mỏi, trông không còn giống như người chỉ biết ăn chơi hưởng lạc trước đây, nhưng vẫn còn đâu đó vẻ tiêu sái. Hắn ta nhảy xuống ngựa, thở dài với Chung Yến Sanh: “Có phải ta nên tự xưng là Cảnh Vương thúc thúc không?”
Chung Yến Sanh suy nghĩ một lúc, ngoan ngoãn gọi: “Cảnh Vương thúc thúc.”
“…” Bùi Hoằng câm nín: “Ta vẫn thích nghe ngươi gọi ta là Cảnh Vương ca ca hơn.”
Chung Yến Sanh thầm từ chối trong lòng.
Bởi vì cậu đã có một Định Vương ca ca rất hay ghen rồi.
Không biết Bùi Hoằng lôi từ đâu ra một chiếc quạt phe phẩy, đùa cợt nói: “Thôi, không nói chuyện này nữa, trước hết cứ để viện binh vào thành đi. Định Vương Điện hạ vừa đi thì cái Kinh thành này thật sự là mỏng manh như một tờ giấy, chọc nhẹ là rách.”
Câu cuối kia còn kéo dài như thể đang cười vậy.
Mấy ngày nay nhân lực thiếu thốn, Chung Yến Sanh được gặp Bùi Hoằng thì rất vui, vốn định ra lệnh cho lính canh cho người vào. Nhưng khi nghe câu nói đó, trong đầu cậu bất chợt vang lên lời nhắc nhở của Vệ Lăng lúc truyền tin vài phút trước.
Vệ Lăng cau mày nói: “Tiểu chủ tử, có phải Cảnh Vương đến quá đúng lúc không?”
Đất phong của Cảnh Vương cách rất xa Kinh thành, có thể đến đúng lúc Kinh thành lâm nguy như vậy, chắc chắn là đã xuất phát từ sớm.
Điều này có nghĩa là Cảnh Vương đã biết trước quân phản loạn đã bao vây Kinh thành, hoặc hắn ta thật sự không sợ rơi đầu, vừa nghe tin đã mang quân chạy đến.
Chung Yến Sanh lo lắng mấy ngày không thấy viện binh, nghe tin Bùi Hoằng đến thì vui mừng quá đỗi, không nghi ngờ gì thêm.
Cậu tin vào điều sau hơn.
Cậu chưa bao giờ cảm nhận được ác ý từ Bùi Hoằng. Cảnh Vương Điện hạ hào sảng vô cùng, đưa cậu ra ngoài chơi, đến dâng hương cho Trang phi nương nương cùng cậu, giúp cậu che giấu mối quan hệ giữa cậu và Tiêu Lộng trước mặt lão Hoàng đế, bị cậu gạt chân cũng không tức giận… Đúng là một người tốt!
Chung Yến Sanh nghĩ vậy, cảm giác khó chịu thoáng qua trong lòng cũng tan biến, nhìn Bùi Hoằng với ánh mắt trong sáng như nước, lấp la lấp lánh, toát lên sự tin tưởng từ thâm tâm: “Cảnh Vương Điện hạ đến thật là đúng lúc! Quân phản loạn đang trong thế tiến công dữ dội, trong Kinh chẳng được mấy người có thể sử dụng, may mà họ chưa bắt đầu tấn công ác liệt…”
Cậu lẩm bẩm không ngừng, dù không gọi Bùi Hoằng là Cảnh Vương ca ca như hắn ta mong muốn, nhưng trong lòng thật sự coi Cảnh Vương như một người anh.
Bùi Hoằng đối diện với cặp mắt ấy, một lúc sau, khóe miệng chậm rãi cong lên: “Không sao, Cảnh Vương ca ca đến rồi.”
Lời của Chung Yến Sanh không hề phóng đại, hiện tại Kinh thành thật sự rất thiếu nhân lực.
Vốn là trước đây không lâu trong cung vừa xảy ra hỗn loạn, vệ binh trong cung đều chết hoặc bị thương rất nhiều, số người có thể sử dụng ít ỏi, hơn nữa số vệ binh này đa phần là người của lão Hoàng đế.
Hiện tại đang là thời điểm rối ren, lỡ như bên ngoài có vài kẻ trung thành với Đức Vương, hoặc là người ủng hộ lão Hoàng đế, có ý đồ lợi dụng hỗn loạn để ám sát thì sao.
Khi Tiêu Lộng rời khỏi Kinh thành đã để lại một đội Hắc Giáp Vệ nhỏ cho Chung Yến Sanh, số lượng không nhiều, dù sao thì lúc về Kinh hồi đầu năm, Tiêu Lộng cũng chỉ mang theo mấy người.
Chung Yến Sanh giao cho đội Hắc Giáp Vệ này phụ trách bảo vệ cung thành, không dám để họ rời khỏi, nên đã giao cho Hoắc Song chức vụ Chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ, dẫn Cẩm Y Vệ và vệ binh đến các cổng thành canh gác.
Nhưng dù vậy, số người canh cổng thành vẫn không đủ.
Nổi loạn trong cung vừa diễn ra trước đó không bao lâu, chiến sự ở Mạc Bắc, dân chúng nổi loạn lại cùng quân phản loạn đánh đến ngoài Kinh thành, thật sự là họa vô đơn chí.
Mấy ngày nay cậu đều lo lắng không yên, dùng đầu ngón tay đếm số người có thể sử dụng, bên cạnh chỉ còn lại vài ám vệ như Vệ Lăng.
Viện binh Bùi Hoằng mang đến khá nhiều, hơn mười nghìn người, vượt quá quy mô một đội cận vệ của một thân vương trong triều.
Chung Yến Sanh tạm gác lại nghi ngờ, lệnh cho Vệ Lăng sắp xếp người, một nửa ở lại trong thành canh gác, nửa còn lại gửi đến tiếp viện cho Ngũ Quân Doanh. Sau một hồi bận rộn, cậu mới nhận ra hình như Bùi Hoằng không nói gì, vừa quay đầu lại thì thấy Bùi Hoằng đang nhàm chán khoanh tay đứng đằng sau quan sát. Bên ngoài lại bắt đầu có tuyết rơi, tuyết rơi phủ đầy người hắn ta, nhưng hắn ta dường như không để ý, cứ thờ ơ đứng đó trong gió tuyết.
Chung Yến Sanh suy nghĩ một lúc, chạy lóc cóc tới, nhét cái lò sưởi nhỏ trong lòng vào tay hắn ta: “Đừng ngẩn người nữa Cảnh Vương Điện hạ, lên xe ngựa tránh tuyết một lúc đi.”
Bất ngờ cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay, Bùi Hoằng hơi sững người một lúc.
Chung Yến Sanh bước lên chiếc ghế nhỏ để vào xe ngựa, thấy Bùi Hoằng vẫn chưa động đậy, thấy kỳ lạ bèn quay đầu lại hỏi: “Cảnh Vương Điện hạ, sao vậy?”
Ngoài trời rất lạnh, sắc mặt Bùi Hoằng nhìn qua tái mét như bị đông cứng. Hắn ta chớp mắt để rũ bỏ những bông tuyết trên hàng mi, ánh mắt chuyển động, rồi nhỏ giọng nói: “Không có gì, ta vốn rất ghét mùa đông, nhưng vừa rồi… ta chợt nhớ đến chuyện hồi nhỏ.”
Chung Yến Sanh nghiêng đầu: “Chuyện gì vậy?”
“Ta nhớ năm đó lén chạy ra ngoài, ngã gục trên nền tuyết, suýt chết rét trong cơn bão tuyết. Là ngươi đã cho người đưa ta lên xe ngựa, dùng áo lông cáo ủ ấm cho ta.” Bùi Hoằng mỉm cười nhìn chiếc áo lông cáo trắng tuyết cậu đang mặc, giọng nói mang theo hoài niệm: “Chưa bao giờ cảm thấy ấm áp đến vậy.”
Chung Yến Sanh suy nghĩ một hồi, bèn đưa tay cởi chiếc áo lông cáo trên người mình ra.
Bùi Hoằng dở khóc dở cười, vội vàng giữ tay cậu lại: “Tiểu Sanh, ta không có ý bảo ngươi cởi áo cho ta mặc đâu. Mau vào trong xe, cẩn thận bị lạnh.”
Chung Yến Sanh “Ồ” một tiếng, ngoan ngoãn chui vào xe ngựa ngồi yên.
Bùi Hoằng phủi đi lớp tuyết trên tay áo, cúi người theo cậu vào trong xe.
Trong chiếc xe ngựa rộng rãi, không gian tỏa ra hơi ấm trong veo như trong ký ức, thiếu niên đang ngồi trong cùng, vẫy tay về phía hắn ta: “Cảnh Vương Điện hạ, sao ngươi đến đây nhanh vậy?”
Cậu hỏi rất thẳng thừng, nhưng vẻ mặt lại ngoan ngoãn, không hề mang lại cảm giác nghi ngờ hay xúc phạm người khác. Bùi Hoằng ngồi xuống đối diện cậu, cẩn thận giữ lấy chiếc lò sưởi nhỏ cậu đưa cho: “Ta nghe nói khu vực Hà Nhuận bị bão tuyết, có dân chúng phản loạn tụ tập kéo về phía Kinh thành. Chiến sự ở Mạc Bắc lại đương lúc bế tắc, ta cảm thấy không ổn, đoán rằng Kinh thành sẽ gặp khó khăn nên đã chạy tới đây.”Cảnh Vương Điện hạ quả thật là người chân thành và nhiệt tình. Khi Chung Tư Độ vừa trở về phủ Hoài An Hầu, tin đồn về cậu lan truyền khắp nơi, lúc các công tử quý tộc đều coi thường Chung Yến Sanh là “Thế tử giả”, chỉ có Bùi Hoằng và Tiêu Văn Lan vẫn giữ thái độ như trước.
Chung Yến Sanh gật đầu, lúc này mới hỏi ra điều mà khi nãy ở bên ngoài cậu không dám hỏi: “Ngươi lấy đâu ra nhiều binh lính thế?”
Thái Tổ lo rằng các thân vương và phiên vương phân chia quyền lực, nên đã hạn chế binh lực của thân vương, tối đa chỉ có thể có sáu ngàn cận vệ, không biết Cảnh Vương từ đâu lại có thêm bốn ngàn người, gần gấp đôi con số quy định.
Bùi Hoằng sờ mũi, thái độ ngược lại vẫn rất thản nhiên: “Tiểu Sanh, ngươi không biết đó chứ. Những năm gần đây địa bàn ta trộm cướp hoành hành, nếu không nuôi thêm binh mã, thật sự rất khó mà dẹp loạn. Các phiên vương khác cũng đều lén lút nuôi quân, ta nuôi coi như là ít đấy.”
Trong lòng Chung Yến Sanh bỗng hơi phức tạp, phiên vương lén nuôi quân thì thôi, miễn là số lượng không vượt quá giới hạn thì sẽ không ai truy cứu. Nhưng tự ý rời khỏi đất phong mà không có chiếu lệnh, dẫn theo binh mã tự nuôi đến Kinh thành, mỗi hành động đều là tội chết.
Dù vậy, Bùi Hoằng vẫn mang người tới.
Trong xe ngựa im lặng một lúc, Chung Yến Sanh nhẹ giọng nói: “Cảnh Vương Điện hạ đi đường xa, trước tiên hãy về phủ Vương gia nghỉ ngơi đi.”
Bùi Hoằng nghe vậy, gấp chiếc quạt lại, cười một tiếng: “Không vội, nếu quốc tang chưa được ban ra, thì xem ra lão già đó vẫn chưa đi nhỉ? Dù sao cũng là cha ruột ta, ta cũng nên vào cung gặp một lần, thế nào?”
Cảnh Vương vừa sinh ra đã bị đưa đi, đến khi trưởng thành mới trở về cung, chẳng được bao lâu lại bị phong vương rời khỏi Kinh thành.
Tuổi thơ của hắn ta không tốt đẹp gì, nếu không cũng chẳng đến mức bỏ trốn khỏi biệt viện để Chung Yến Sanh nhặt được, oán hận lão Hoàng đế cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng dù nói thế nào thì lão Hoàng đế vẫn là cha ruột của hắn ta.
Yêu cầu này rất hợp lý, Chung Yến Sanh không thể tìm ra bất kỳ sai sót nào: “Tất nhiên là được.”
Xe ngựa đổi hướng, tiến về phía hoàng cung.
Vài ngày nữa là đến năm mới, lẽ ra nên là thời điểm hưng thịnh. Nhưng vì quân phản loạn đã đánh tới ngoại ô, tin tức truyền về khiến dân chúng ai nấy đều lo sợ phòng bị, không dám ra ngoài. Đường phố tấp nập giờ chẳng còn lại mấy người, chỉ còn lại sự tĩnh lặng, thỉnh thoảng có lính tuần tra đi qua.
Khi đến trước cổng cung, Bùi Hoằng ngắm nhìn hoàng thành vẫn uy nghiêm như trước: “Hửm? Sao số lượng vệ binh bảo vệ hoàng thành lại ít như vậy, có đảm bảo an toàn cho ngươi không? Tiểu Sanh, bây giờ ngươi là trụ cột của Kinh thành, tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì, lực lượng ở cổng thành cũng đủ rồi, hãy điều thêm người về đi.”
Chung Yến Sanh thấy hắn ta nói có lý, bèn gật đầu đồng ý như gà mổ thóc.
Xe ngựa lắc lư tiến vào cổng cung, đôi tay Bùi Hoằng dần ấm lên, hắn ta chăm chú quan sát Chung Yến Sanh.
Mấy tháng trôi qua, thiếu niên da trắng mắt đen này dường như lại trưởng thành thêm một chút. Vẻ ngây thơ đã phai nhạt, dung mạo ngày càng tươi sáng rạng ngời, chiếc cằm nhọn vùi trong lớp áo lông mùa đông, trông thật dịu dàng và yên tĩnh, vẫn đẹp như tiểu Bồ Tát khi xưa.
Chỉ là mấy ngày nay khuôn mặt cậu đã gầy đi một chút, trông tội nghiệp vô cùng, khiến người khác không khỏi xót xa.
Bùi Hoằng mở chiếc quạt ra, đôi mắt như ẩn chứa nụ cười nhìn thẳng vào Chung Yến Sanh, giọng nhẹ nhàng như là đang thương cảm: “Tiểu Sanh thật đáng thương, ta nên đến sớm hơn mới phải.”
Chung Yến Sanh cười với hắn ta: “Ngươi đã đến rất kịp lúc rồi, Cảnh Vương Điện hạ.”
Xe ngựa đi đến gần điện Dưỡng Tâm, Chung Yến Sanh nói: “Vì thiếu người nên điện Dưỡng Tâm cũng không có ai canh gác. Ngươi cứ vào trong đi, Điền Hỉ công công đang ở đó. Ta còn chút việc, phải đến thư phòng một chuyến.”
Vài ngày trước Điền Hỉ trở về, lão Hoàng đế vất vả lắm mới tỉnh lại sau cơn mê, vừa thấy Điền Hỉ thì giận đến mức hộc máu rồi bất tỉnh. Mấy ngày trước vừa tỉnh lại, nhìn thấy Điền Hỉ thì lão lại hộc máu bất tỉnh tiếp.
Vốn dĩ do bị liệt nửa người, lão nói năng cũng khó khăn và không rõ ràng, vài ngày nay tình trạng càng trở nên tệ hơn.
Bùi Hoằng mỉm cười gật đầu, cảm thán nói: “Tiểu Sanh thật sự đã trưởng thành hơn rất nhiều, không còn như trước nữa.”
Chung Yến Sanh hơi ngượng ngùng: “Ta cũng chỉ học từ người khác thôi.”
Cậu học theo Tiêu Lộng, phát hiện cách xử lý việc của Tiêu Lộng thật sự rất hiệu quả, trong sự lưu manh ẩn chứa sự quyết đoán, trong quyết đoán lại mang theo chút tàn nhẫn.
Vừa nghĩ đến Tiêu Lộng, khóe môi cậu không tự chủ được mà cong lên. Ánh mắt Bùi Hoằng hơi thay đổi, nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, rồi không nói thêm gì nữa. Hắn ta dùng quạt đẩy rèm xe ngựa, bước xuống xe.
Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, đến điện Lan Thanh nơi Chung Yến Sanh và Tiêu Lộng ở trong cung.
Phùng Cát và Vân Thành đang quét tuyết, thấy Chung Yến Sanh trở về thì đồng loạt chào hỏi: “Tiểu Điện hạ, vừa rồi có người gửi đến một mật thư, đã đặt trên bàn của ngài.”
Thái Nguyên không cử viện quân đến, nhưng một vạn quân Cảnh Vương mang đến cũng đã đủ dùng. Chung Yến Sanh bước chân nhẹ nhàng, hiền hòa gật đầu đáp lại, rồi chui vào thư phòng.
Trên bàn đã chất đầy những bức thư báo, có một phong thư ghi chú là khẩn cấp.
Thư khẩn cấp mấy ngày gần đây đều không phải tin tốt lành gì, đã mấy ngày Chung Yến Sanh ngủ không ngon giấc, mệt mỏi ngồi xuống mở thư.
Trước đây cậu luôn được người khác cẩn thận bảo vệ, khi còn nhỏ là vợ chồng Hoài An Hầu, lớn lên thì có Tiêu Lộng. Đây là lần đầu tiên Tiêu Lộng không ở bên cạnh, cần cậu bảo vệ cho những người khác.
Nghĩ đến Tiêu Lộng, Chung Yến Sanh hít một hơi thật sâu, trong lòng ổn định lại.
Hiện tại viện binh đã đến, chỉ cần kiên cường giữ vững cổng thành, trong mùa đông giá rét này, quân phản loạn không có đủ lương thực, sẽ không chống đỡ được lâu.
Quân phản loạn cũng không thể kéo dài quá lâu, khi chiến sự ở Mạc Bắc kết thúc, cậu không còn phải lo lắng gì nữa, chỉ cần gửi một bức thư cho ca ca, hắn trở về là có thể xử gọn bọn họ.
Nhưng người đứng sau quân phản loạn dường như không đơn giản, trên đường đã dụ dỗ khá nhiều dân chúng. Dù đến nửa đường đám dân chúng này có tỉnh ngộ cũng không thể trốn thoát. Giờ đây khi trên chiến trường, họ bị đẩy lên phía trước, quả thực khó mà đối phó.
Người đứng sau lưng đó chắc chắn hiểu rõ, quân phản loạn không có nhiều thời gian, nên họ nhất định sẽ phát động tấn công mạnh mẽ vào Kinh thành trước khi Tiêu Lộng trở về.
Chung Yến Sanh nghĩ như vậy —— nhưng cũng không biết quân phản loạn bên kia có chuyện gì, mấy ngày trước còn giao chiến với Ngũ Quân Doanh, mấy ngày nay đột nhiên yên ắng trở lại, đóng quân ở ngoại ô Kinh thành, không có động tĩnh.
Theo lý mà nói, họ mới là bên không thể kéo dài thời gian. Chung Yến Sanh đã chuẩn bị sẵn sàng để cố sống chết giữ vững cổng thành, không ngờ viện binh đã đến, mà họ vẫn chưa có động thái gì.
Nhưng chuẩn bị trước vẫn luôn là điều đúng đắn.
Trong lòng Chung Yến Sanh còn nhiều nghi vấn, mở bức thư khẩn cấp trong tay ra xem.
Là do thám tử theo dõi An Vương gửi về.
Trong thư nói rằng, mười ngày trước, An Vương tổ chức tiệc ngắm tuyết như thường lệ, bị lạnh nên mắc cảm, ho khan không ngừng, bèn đóng cửa không ra ngoài.
Vì khi từ Kinh thành trở về đất phong, An Vương tương đối an phận biết điều, ngoài việc đêm khuya dùng roi đánh xác Đức Vương ra thì ngay cả ý tưởng lén rời khỏi đất phong cũng không có.
Thấy An Vương bị bệnh, thám tử không khỏi lơ là. Nhưng sau hai ngày không thấy An Vương xuất hiện, thám tử sinh nghi bèn mạo hiểm giả làm đại phu để vào phòng ngủ của An Vương, nhân cơ hội vén rèm lên nhìn. Lúc này mới phát hiện người nằm trên giường một mực giả ho không phải là An Vương, mà là một khách mời có ngoại hình tương tự trong bữa tiệc, còn An Vương thật đã lặng lẽ chuồn mất!
Hiện tại, tung tích của An Vương không rõ, thám tử vội vàng viết thư khẩn cấp gửi đi. Tuy nhiên vào mùa đông, việc truyền thư khẩn cũng bị chậm lại một chút. Dù là vội vã gửi đi thì tới hôm nay thư mới đến được bàn của Chung Yến Sanh.
Chung Yến Sanh siết chặt bức thư trong tay, phản ứng đầu tiên lại là thở phào nhẹ nhõm.
Đêm nổi loạn trong cung, An Vương bị Tiêu Lộng bắt lại tra hỏi, mặc dù mỗi câu trả lời đều hợp lý, nhưng trong lòng cậu luôn cảm thấy kỳ lạ.
Bây giờ thì không còn kỳ lạ nữa.
Kẻ đứng sau tập hợp tàn dư của Đức Vương, triệu tập dân phản loạn, tám chín phần chính là An Vương!
Từ nhỏ đến lớn, An Vương đã chịu đựng đủ loại ức hiếp từ mẹ con Đức Vương, âm thầm chờ đợi nhiều năm mà không để lộ bất kỳ sơ hở. Đã nhẫn nhịn đến vậy thì sao có thể là kẻ không có chút tham vọng nào? Quả nhiên y chính là người kế vị trong mắt lão Hoàng đế!
Trước đây An Vương rất khiêm tốn, cảm giác tồn tại không cao, hầu như không xuất hiện trước mặt mọi người, người biết đến y cũng không nhiều.
Chung Yến Sanh suy tính một phen, lập tức rút giấy bút ra, vẽ một bức chân dung nhỏ của An Vương, chuẩn bị gửi đi cho Hoắc Song, để người dưới trướng Hoắc Song chú ý xem trong quân phản loạn có ai giống vậy không.
Đang vẽ được một nửa thì Vân Thành ở bên ngoài gõ cửa: “Tiểu Điện hạ, Tiêu Nhị thiếu gia tới.”
Chung Yến Sanh vội vàng vẽ nốt hai nét cuối cùng: “Cho hắn vào.”
Tiêu Văn Lan là người thân duy nhất của Tiêu Lộng, mặc dù ngoài miệng Tiêu Lộng hay ghét bỏ đứa em họ chỉ biết ăn chơi trác táng này, nhưng cũng rất coi trọng hắn ta.
Trong phủ Định Vương và phủ của Tiêu Văn Lan không có cận vệ canh giữ, trong Kinh lại hỗn loạn, Chung Yến Sanh lo Tiêu Văn Lan và bác Vương bị người khác để ý, bèn cho người đón cả hai vào cung.
Dù cho bây giờ trong Kinh nước đã đến chân rồi, nhưng Tiêu Văn Lan vẫn vui vẻ hồn nhiên như không có gì xảy ra, chưa vào cửa đã hét lớn: “Tiểu Điện hạ, ngươi đang bận cái gì đó? Lúc mới đến đây hình như ta có nhìn thấy Cảnh Vương Điện hạ, chẳng lẽ ta còn chưa tỉnh rượu hả?”
Tiêu Văn Lan là kẻ không thể ngồi yên một chỗ, bắt hắn ngoan ngoãn ở lại trong cung là quá khó khăn rồi. Nhưng hắn cũng biết Kinh thành bây giờ không yên ổn, nên biết điều miễn cưỡng ở lại, khi buồn chán thì uống chút rượu, nhân lúc Chung Yến Sanh rảnh rỗi thì đến trò chuyện đôi câu, sống thoải mái hơn ai hết.
Bây giờ Chung Yến Sanh đã hiểu tại sao Tiêu Lộng lại đau đầu về Tiêu Văn Lan: “Ngươi không nhìn nhầm đâu, Cảnh Vương Điện hạ đến Kinh thành để viện trợ rồi.”
Tiêu Văn Lan vỗ tay: “Cảnh Vương Điện hạ luôn nghĩa khí, không hổ là huynh đệ tốt của ta!”
Chung Yến Sanh vẽ nốt hai nét cuối cùng, Tiêu Văn Lan ghé vào nhìn: “Người này là ai? Trông quen quen.”
Chung Yến Sanh thuận miệng giới thiệu: “Thủ lĩnh quân phản loạn.”
Nói rồi, thấy mực đã khô, cậu bèn gọi ám vệ đang canh giữ bên ngoài vào, giao bức tranh cho họ mang ra tiền tuyến, nhẹ nhàng dặn dò: “Một khi phát hiện ra người này, không thể bắt sống thì trực tiếp bắn chết.”
Mặc dù vẫn chưa hiểu rõ vì sao An Vương vốn là kẻ thù truyền kiếp của Đức Vương lại có thể lặng lẽ tập hợp tàn dư của Đức Vương như vậy, nhưng sau chuyến đi Mạc Bắc, Chung Yến Sanh đã hiểu được một đạo lý đơn giản: Bắt giặc phải bắt Vua trước.
Giống như Tiêu Lộng là chủ soái trung quân, chỉ cần mất tích một thời gian, lòng quân đã bắt đầu bất ổn, quân Man di cũng rục rịch muốn phát động tổng tấn công.
Chỉ cần An Vương bị bắt hoặc bị giết, quân phản loạn chắc chắn sẽ rối loạn, không cần họ động thủ cũng sẽ tự tan rã.
Tiêu Văn Lan nhìn dáng vẻ và giọng điệu phân phó của cậu mà lạnh buốt sống lưng, giống như thấy được anh hắn.
Anh hắn đã rất đáng sợ rồi, mà tiểu Điện hạ này mặt mũi ôn hòa ngoan ngoãn, giọng cũng mềm nhũn, nhưng nhìn vào thì còn đáng sợ hơn.
Chung Yến Sanh dặn dò xong mới có thời gian để ý đến Tiêu Văn Lan, vẻ mặt cậu vẫn ôn hòa mềm mại, chớp chớp mắt nhìn Tiêu Văn Lan: “Tiêu Nhị thiếu gia tìm ta có chuyện gì không?”
“…” Tiêu Văn Lan hung hăng rùng mình một cái, lùi lại vài bước. “Không, không có gì! Ta đi tìm Cảnh Vương Điện hạ ôn chuyện chút đây.”
Thấy Tiêu Văn Lan vội vàng chạy đi, Chung Yến Sanh bối rối dời mắt, sờ sờ mặt mình.
Sao tên Tiêu Văn Lan kia lại kỳ quặc như vậy, biểu cảm của cậu đáng sợ lắm sao? Chắc không phải đâu nhỉ?
Chung Yến Sanh lấy gương soi lại mặt mình, cảm thấy không có vấn đề gì mới yên tâm.
Ca ca thích cậu cười như vậy nhất.
Cũng không biết có phải do viện binh của Cảnh Vương đã đến hay không, mà liên tục nhiều ngày sau đó, quân phản loạn ngoài thành vốn đã đột nhiên im lặng, sau khi thăm dò giao chiến với Ngũ Quân Doanh vài lần thì không có động thái gì khác.
Trong triều vốn đang tranh cãi không ngừng về việc Cảnh Vương đến viện trợ, thấy viện binh dường như đã đe dọa đến quân phản loạn, mới tạm yên lặng, nhưng sau này chắc chắn sẽ tính sổ.
Ngược lại Bùi Hoằng cũng không bận tâm sau này sẽ bị tính sổ, cũng chẳng quan tâm Chung Yến Sanh sắp xếp người mình thế nào, còn tụ lại với Tiêu Văn Lan, ba ngày hai bận mang rượu quý trong cung ra nhấm nháp. Lúc Tiêu Văn Lan say rượu thì kéo Bùi Hoằng chạy tới thư phòng của Chung Yến Sanh, trèo lên bệ cửa sổ cười hề hề, làm Chung Yến Sanh sợ hết hồn.
Vệ Lăng vốn đề phòng Bùi Hoằng, thấy hắn ta như vậy cũng có hơi nghi ngờ.
Đến năm mới, Mạc Bắc gửi tin báo chiến sự về bằng chim bồ câu.
Tiêu Lộng giả vờ mất tích, xóa hết mọi dấu vết, mai phục nhiều ngày, cuối cùng cũng bắt được thủ lĩnh bộ tộc Shitre và dũng sĩ nổi danh nhất của Aruchy, đại quân Man di lập tức tan rã.
Hiện tại Tiêu Lộng đã dẫn quân sâu vào cánh đồng tuyết, liên thủ với bộ tộc Aohan để thanh trừng hai bộ tộc lớn. Nét chữ hơi nguệch ngoạc, có thể thấy rõ hành quân gấp gáp, nhưng cuối thư vẫn không quên trêu chọc Chung Yến Sanh một phen, nói rằng có lẽ mười lăm tháng Giêng này sẽ không về kịp.
Ngày Tết Nguyên Tiêu phải ăn bánh trôi nước, chờ hắn trở lại, Chung Yến Sanh phải bồi thường cho hắn ăn bánh trôi nhân mè đen.
Tin báo được giao đến tay Chung Yến Sanh ngay trong triều, dưới một loạt ánh mắt trông ngóng của các đại thần, tai Chung Yến Sanh đỏ bừng lên, cố gắng giữ nét mặt nghiêm túc, lược bỏ đầu đuôi, chỉ đọc những nội dung đứng đắn.
Hy vọng của các triều thần lập tức bùng cháy.
Tuy danh tiếng Tiêu Lộng đáng sợ… nhưng hình như hắn chưa từng giết người bừa bãi. Nếu quân phản loạn vào thành thì chưa chắc điều đó sẽ không xảy ra.
Trở về điện Lan Thanh, Chung Yến Sanh còn muốn xử lý thêm một số tấu chương, nhưng lại bị Bùi Hoằng và Tiêu Văn Lan kéo vào phòng ngủ, trên bàn đầy ắp đồ ăn Giang Nam.
“Tiểu Sanh, đừng làm mình mệt quá.” Bùi Hoằng mỉm cười nói: “Hôm nay là đêm Giao Thừa, ít nhất phải ngồi xuống ăn một bữa thật ngon chứ.”
Tiêu Văn Lan phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, tiểu Điện hạ, mặt ngươi gầy đi nhiều rồi, nếu ca ca thấy chắc chắn sẽ đau lòng lắm.”
Bùi Hoằng lườm Tiêu Văn Lan một cái, nụ cười cũng thoáng chốc giảm bớt.
Chung Yến Sanh nghe thấy lời của Tiêu Văn Lan, do dự ngồi xuống, cùng họ dùng một bữa cơm. Cậu ăn rất ít, cũng rất yên lặng, vừa ăn vừa nghĩ đến Tiêu Lộng và cô, không biết họ giờ ra sao, có phải cũng đang hành quân trong đêm Giao Thừa, không thể dừng lại ăn một bữa cơm không.
Bùi Hoằng nhìn cậu, uống thêm vài chén rượu, Tiêu Văn Lan cũng ngốc nghếch uống theo.
Đợi đến khi Chung Yến Sanh ăn no, Bùi Hoằng vốn ngàn chén không say cũng đã say mềm, Tiêu Văn Lan càng say khướt, lưỡi líu lại: “Ta đã… nhận ra từ lâu rồi, anh ta đối xử tốt với ai, rất rõ ràng. Tiểu Điện hạ thật lợi hại, đã biết làm nhiều việc như vậy, có thể, có thể giống như anh ta, chủ trì đại cục rồi.”
“Anh ta, hức, đối xử tốt với ta, ta biết, nhưng ta là một kẻ vô dụng… ta đã làm anh ta thất vọng.”
Nói rồi, hắn đột nhiên gục xuống bàn, ôm lấy Bùi Hoằng khóc hu hu.
Bùi Hoằng thường ngày là người vui vẻ và phóng khoáng, nhưng khi say lại trở nên rất yên lặng, vẻ mặt thậm chí có chút lạnh lùng, hoàn toàn khác với thường ngày. Khi bị Tiêu Văn Lan ôm, hắn ta còn lạnh lùng đẩy mạnh Tiêu Văn Lan một cái.
Tiêu Văn Lan ngã ngửa ra bàn, khóc càng thảm thiết hơn.
Năm xưa Tiêu Lộng đã thay Tiêu Văn Lan uống chén rượu độc, sau đó lại rời Kinh đánh giặc. Tiêu Văn Lan bị giữ ở lại Kinh thành, bị lão Hoàng đế nuôi dưỡng, chỉ biết ăn uống, nhưng cũng chỉ có thể biết ăn uống.
Tiêu Văn Lan không đến mức thiếu đầu óc như vậy. Sự chói mắt của Tiêu Lộng đã làm đau mắt lão Hoàng đế, nếu hắn ta cũng tỏ ra nổi bật, thì liệu hắn ta và anh hắn ta có giữ được mạng không?
Ở ngay dưới mí mắt của lão Hoàng đế, dù là vì Tiêu Lộng hay vì bản thân, hắn ta cũng chỉ có thể làm một kẻ vô dụng.
Bao nhiêu năm qua lăn lộn chờ chết, Tiêu Văn Lan cũng rất thành công trong việc biến mình thành một kẻ vô dụng khiến người khác có thể yên tâm.
Chung Yến Sanh thấy hắn khóc thương tâm như vậy, bèn đưa tay xoa đầu Tiêu Văn Lan, cố gắng an ủi: “Đừng khóc nữa Tiêu Nhị thiếu gia, thật ra đường ca của ngươi chỉ mong ngươi có thể sống an nhàn, anh ấy không kỳ vọng quá nhiều vào ngươi đâu.”
Tiêu Văn Lan: “…”
Tiêu Văn Lan khóc càng ác hơn.
Sau đó trên đầu hắn bị Bùi Hoằng dùng quạt gõ “bốp” một cái.
Bùi Hoằng lạnh lùng nói: “Ồn quá.”
Tiêu Văn Lan khóc rung trời lở đất.
Lỗ tai Chung Yến Sanh cũng sắp thủng rồi, thấy Bùi Hoằng còn định gõ thêm một cái nữa, bèn vội vàng ngăn lại: “Đừng, đừng bắt nạt hắn nữa, Cảnh Vương Điện hạ.”
Tiêu Văn Lan thì thôi, ngay cả Cảnh Vương khi say cũng đáng sợ như vậy.
Không biết có phải Bùi Hoằng nghe lời Chung Yến Sanh không, hắn ta cúi đầu nhìn tay mình, đặt quạt xuống không gõ nữa, nhưng lại lạnh lùng thốt ra một câu: “Câm miệng.”
Tiêu Văn Lan bị Bùi Hoằng quát, không những không câm miệng mà còn khóc lớn hơn.
Không biết khi nào hai người này mới dừng lại, đầu Chung Yến Sanh bắt đầu nhức nhức, cậu yếu ớt che tai, gọi to ra ngoài: “Vệ Lăng! Vệ Lăng, mau, mau cho người đưa hai vị này về đi!”
Tiêu Văn Lan thì dễ giải quyết, dù khóc trời khóc đất nhưng vừa đỡ là đi ngay, hết sức nghe lời.
Cảnh Vương thì im lặng không nói gì, nhưng lại không chịu đi. Sau khi say, đôi mắt ấy đã mất đi ý cười thường ngày, chăm chăm nhìn Chung Yến Sanh, dường như có rất nhiều điều muốn nói.
Chung Yến Sanh kiên nhẫn chờ một hồi, tưởng hắn ta muốn nói gì, nhưng Bùi Hoằng lại cúi đầu xuống, nhân lúc Chung Yến Sanh không để ý, lại gõ “bốp” một cái lên đầu Tiêu Văn Lan ở bên cạnh.
Tiêu Văn Lan cũng sửng sốt.
Chung Yến Sanh: “…”
Chung Yến Sanh cực kỳ bất lực với hai tên ma men này. May mà sau khi gõ Tiêu Văn Lan xong, Bùi Hoằng mới ra vẻ hài lòng, nghe lời đi ra ngoài.
Chung Yến Sanh đưa hai người ra khỏi điện Lan Thanh, nhìn họ được đỡ lên kiệu, nghe tiếng Tiêu Văn Lan khóc rống xa dần, cậu mới xoa xoa tai, vừa định quay vào phòng thì Vệ Lăng lại nói: “Tiểu chủ tử, có người ngoài cung cầu kiến.”
Bây giờ Chung Yến Sanh không muốn gặp ai nữa, nhưng vẫn nhẫn nhịn hỏi: “Khuya thế này, là ai vậy?”
“Thưa tiểu chủ tử, là Thế tử phủ Hoài An Hầu.”
–
Tác giả: Trước đây là Điều Điều tìm ca ca, bây giờ đổi lại thành Điều Điều: Ca ca, mau về đi!