Chung Yến Sanh hoàn toàn không biết gì về tình trạng của Tiêu Lộng, ôm lấy eo Tiêu Lộng vùi đầu vào lòng hắn, vui vẻ suy nghĩ về việc dùng kim đâm con rối. Nhưng mãi mà vẫn không thấy Tiêu Lộng đáp lại, cậu bèn ngẩng đầu lên, nghi hoặc gọi: “Ca ca?”
Tiêu Lộng cụp mắt nhìn xuống, thấy tiểu mỹ nhân trong lòng đang ngước mắt lên, mái tóc đen mềm mại buông xuống ôm lấy khuôn mặt, làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ tươi, từ đầu ngón tay đến mái tóc đều thoang thoảng mùi hương lan ẩm ướt nhàn nhạt, như một món điểm tâm ngọt ngào tinh xảo, dụ người ta đến cắn một miếng.
Chung Yến Sanh nhìn thẳng vào đôi mắt tối tăm của Tiêu Lộng một lúc rồi đột nhiên bừng tỉnh, kiễng chân hôn lên khóe môi hắn.
Thì ra lại muốn giở trò lưu manh rồi.
Đôi môi mềm mại áp lên nhẹ nhàng cọ qua khóe môi, Tiêu Lộng phải cố gắng lắm mới kiềm chế được mong muốn hôn đáp lại. Đến khi cậu cứ mãi cọ trên môi hắn một lúc không theo lẽ thường nào, hắn mới nghiêng đầu vỗ nhẹ vào eo Chung Yến Sanh, giọng điệu và nét mặt hết sức nghiêm túc: “Đừng quyến rũ người ta lung tung.”
“Ngoan một chút.”
Chung Yến Sanh: “?”
Không phải thường ngày Tiêu Lộng cứ cắn lấy đầu lưỡi của cậu không buông, khiến cậu bị hôn đến nỗi mỏi quai hàm không khép lại được sao?
Còn cố tình giữ lấy eo cậu, làm cậu khóc lóc bò trên giường mãi.
Chung Yến Sanh ngơ ngác, nghi ngờ rằng Tiêu Lộng lại bắt đầu giận dỗi chuyện gì rồi. Suy nghĩ một lúc, cậu cúi đầu vén tóc lên, kéo bàn tay to lớn của Tiêu Lộng đặt lên sau gáy mình, rất chi là hào phóng: “Cho anh liếm.”
“…”
Giữa ban ngày ban mặt, thiếu niên xinh đẹp cúi đầu để lộ cần cổ trắng nõn như cành sen được rửa sạch, dáng vẻ mặt ngoan ngoãn chờ được liếm.
Yết hầu Tiêu Lộng lăn mấy vòng, cố gắng kiềm chế đến nổi gân xanh trên trán cũng lộ ra. Hắn hít một hơi thật sâu, cố nén lại khao khát xâm chiếm đang trỗi dậy từ trong xương tủy. Hiếm khi Tiêu Lộng lại chật vật như vậy, hắn đưa tay chỉnh lại tóc Chung Yến Sanh, nâng cằm cậu lên, liếm nhẹ khóe môi rồi nói: “Hôm nay không hôn em, cũng không liếm em.”
Chung Yến Sanh mờ mịt hỏi: “Anh bị sao vậy?”
“…”
Chung Yến Sanh quan tâm hỏi: “Có chỗ nào không khỏe à?”
Tiêu Lộng bị cậu làm cho khí huyết sôi trào, nhìn vẻ mặt lo lắng của cậu mà vừa giận vừa buồn cười.
Đứa nhỏ không có lương tâm, trong mắt cậu, chẳng lẽ hắn chỉ là một tên lưu manh sao?
Mà đúng là vậy thật.
Hôm nay Tiêu Lộng cư xử rất lạ.
Chung Yến Sanh nghĩ ngợi một chút, cảm thấy như mình đã hiểu ra điều gì: “Anh muốn làm em phải không?”
Thật là muốn mạng người ta.
Tiêu Lộng bịt miệng cậu lại, vẻ mặt ôn hòa: “Bé ngoan, chúng ta đừng nói những chuyện này nữa.”
Chung Yến Sanh chớp chớp mắt, đôi mắt đen trắng chứa đầy nghi hoặc. Cậu nghiêng đầu, một lúc sau lại gật đầu đáp “Ừm” một tiếng.
Nếu không phải vì thời gian, địa điểm và mọi thứ đều không cho phép, Tiêu Lộng thật sự muốn ngay lập tức tha người này về phủ Vương gia hung hăng cắn một cái.
Khó khăn lắm mới kiềm chế được dục vọng đang trỗi dậy trong người, thấy Chung Yến Sanh đã đàng hoàng lại, Tiêu Lộng mới thả tay ra, trong lòng dở khóc dở cười.
Nếu không phải vì biết điện Minh Huy này trước kia là ai ở, thì tiểu mỹ nhân đã dâng đến tận miệng rồi, sao hắn có thể dễ dàng bỏ qua mà nhẫn nhịn thế này chứ?
Đều là lỗi của Triển Nhung, tự dưng lại báo cho hắn biết mấy chuyện này làm gì.
Trước đây khi hai người ở riêng, Tiêu Lộng lúc nào cũng muốn dính lấy Chung Yến Sanh, ôm cậu, hôn cậu, ngửi cậu như một con chó lớn dính người.
Hôm nay Tiêu Lộng ra dáng quân tử khiến Chung Yến Sanh cảm thấy không quen.
Cậu bị thả ra, lùi lại hai bước nhìn Tiêu Lộng từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở giữa hai chân Tiêu Lộng.
Hỏng rồi sao?
Tiêu Lộng nhạy cảm nhận ra tầm mắt cậu: “…Em lại nghĩ lung tung cái gì đấy?”
Chung Yến Sanh trông có vẻ nhút nhát, vô hại, nhưng Tiêu Lộng rất rõ, trong cái đầu nhỏ kia thường xuất hiện những suy nghĩ vô cùng táo bạo.
Nếu không phải vậy thì sao đứa nhỏ này có gan vẽ Xuân Cung làm quà sinh nhật tặng hắn, lại còn dám nói muốn hủy bỏ hôn ước khi đang nằm trên giường cùng hắn nữa chứ.
Chung Yến Sanh không nói gì, chỉ “Ồ” lên một tiếng như đã hiểu.
Tám phần là hỏng rồi, nếu không với tính cách của Tiêu Lộng, hắn đã sớm đè cậu lên giường làm một trận.
Chuyện liên quan đến tôn nghiêm đàn ông, Tiêu Lộng chắc chắn không muốn nói với cậu.
Ca ca thật đáng thương.
Lần trước Lâu Thanh Đường rời đi có nói, nếu có vấn đề gì có thể nhờ y kê đơn thuốc.
Chung Yến Sanh chu đáo nghĩ, lần sau sẽ lén giúp Tiêu Lộng xin một phương thuốc tráng dương, không được để cho hắn biết.
Chung Yến Sanh chớp hàng mi dài như cánh bướm vỗ cánh, như đang nghiêm túc suy nghĩ điều gì, trông vô cùng ngoan ngoãn.
Tiêu Lộng không nhịn được mà lại xoa tóc cậu.
Ở địa bàn của cha vợ, hắn không tiện giở trò lưu manh với Chung Yến Sanh, nhưng xoa đầu một chút thì chắc không sao.
Chung Yến Sanh rất thích được Tiêu Lộng xoa đầu, lén dụi đầu vào lòng bàn tay hắn hai cái. Cậu quyết định sớm viết thư gửi cho Lâu Thanh Đường, nhờ y giúp Tiêu Lộng lấy lại vẻ tự tin lưu manh.
Nếu không, cậu sẽ không thể quen được với tình cảnh này.
Tiêu Lộng nào hay biết gì, trái tim hắn đã bị cậu làm cho mềm nhũn. Hồi lâu sau hắn mới nhớ ra mình còn một việc quan trọng chưa nói xong: “Mấy ngày nay thám tử đều âm thầm theo dõi An Vương, tạm thời chưa phát hiện điều gì bất thường, ngược lại bên phía Đức Vương lại có chút manh mối.”
Chung Yến Sanh tò mò: “Chuyện gì?”
“Hai tháng trước, dưới trướng Đức Vương xuất hiện một mưu sĩ thần bí.”“Mưu sĩ?”
Những tin báo này thật ra có thể trực tiếp để Hoắc Song chuyển cho Chung Yến Sanh xem, nhưng Tiêu Lộng vẫn chọn cách tự mình nói với Chung Yến Sanh, cực kỳ kiên nhẫn: “Chỉ thấy thư từ, chưa thấy người. Trong hai tháng qua, dưới sự chỉ đạo của kẻ đó mà Bùi Vĩnh đã xử lý khá tốt một vài việc lớn nhỏ trong triều. Sau nhiều lần thành công, gã càng nghe theo lời của mưu sĩ đó, gần đây yên phận hơn có lẽ cũng vì lý do này.”
Chung Yến Sanh cảm thấy bất an trong lòng: “Mưu sĩ này, có phải là người của An Vương không?”
Dù sao thám tử cũng đã từng theo dõi, dù chỉ là thư từ cũng phải có người giao, không thể tự nhiên xuất hiện mà không bị phát hiện được, vị mưu sĩ thần bí này rất có thể là một khuôn mặt quen thuộc nên mới không bị phát hiện.
Tiêu Lộng gật đầu: “Không phải là không có khả năng.”
Mấy ngày nay, tất cả những gì có thể đào ra về An Vương đều đã được thám tử lật lên hết. Vị thân vương này trầm lặng ít nói, ở trong triều gần như vô hình, lại có nhiều điểm tương đồng với lão Hoàng đế, từ gia cảnh hèn mọn đến việc bị chèn ép, cũng không lộ ra bất kỳ gai nhọn nào.
Thám tử đã đến đất phong của An Vương, bồ câu đưa tin trở về nói rằng vị An Vương Điện hạ này quản lý đất phong rất có trật tự, thủ đoạn không hề yếu đuối như vẻ bề ngoài.
Chung Yến Sanh trầm ngâm gật đầu.
Mười phần thì có đến tám, chín phần là An Vương.
Lão Hoàng đế triệu thân vương vào Kinh, lại để Tiêu Lộng trở về, chính là coi Tiêu Lộng như đá mài dao cho người thừa kế mà lão nhắm tới. Lão cứ che che giấu giấu, thật thật giả giả, chỉ sợ cũng là muốn dùng Đức Vương làm bàn đạp cho An Vương.
Nhà mẹ của Đức Vương cũng rất hiển hách, mẹ là Quý phi, ông ngoại từng là chỉ huy Ngũ Quân Doanh, sau lại nhậm chức Đô chỉ huy sứ, cũng là một kẻ nguy hiểm. Sự tồn tại của Tiêu Lộng đã khiến lão Hoàng đế không hài lòng, sao lão có thể vừa lòng với Đức vương được chứ.
Trước đây lão ưu ái Đức Vương như vậy, Đức Vương làm gì cũng bao che, có lẽ là đang chờ Đức Vương phạm thêm một lỗi lớn nữa để giao cho An Vương xử lý.
Đợi đến lúc đó… có lẽ cũng là lúc lão Hoàng đế ra tay với cậu và Tiêu Lộng.
Nghĩ đến đây, Chung Yến Sanh không khỏi nắm chặt ống tay áo Tiêu Lộng: “Ca ca, dạo này anh còn thấy đau đầu không?”
Tiêu Lộng ngừng lại một chút, mỉm cười: “Không có.”
Chung Yến Sanh cảm thấy hắn không nói thật, bèn đưa tay nắm lấy bàn tay hơi lạnh của hắn, nghiêm túc nói: “Nếu thấy không khỏe thì phải nói cho em biết.”
Dù cậu rất sợ đau, nhưng cậu không ngại để Tiêu Lộng uống máu mình.
Tiêu Lộng nhận ra ý đồ của cậu, hắn phì cười, bóp ngón tay cậu: “Còn nhỏ tuổi mà đã lo nghĩ nhiều như vậy.”
Chung Yến Sanh lén đá hắn một cái, nhìn về phía điện Dưỡng Tâm: “Lúc em qua đây, lão già kia lại lên cơn ho, giờ chắc đã uống Ô Hương rồi.”
Chờ đến khi phát hiện Ô Hương không còn hiệu quả, không biết lão Hoàng đế sẽ chọn uống thêm vài viên bất chấp hậu quả hay cứ thế mà cầm cự?
Trước đây Chung Yến Sanh không thích mùa thu, mưa thu dai dẳng mà lạnh lẽo, nếu không chú ý thì cậu rất dễ bị bệnh, phải nằm liệt giường vài ngày.
Nhưng mùa thu năm nay thật sự không tệ lắm.
Cậu không bị bệnh, còn lão Hoàng đế thì lại phát tác bệnh ho.
Đúng là Phật Tổ phù hộ.
Như Chung Yến Sanh đoán, sau khi lão Hoàng đế uống Ô Hương thì không có hiệu quả ngay lập tức như mọi lần.
Tác hại của thuốc Ô Hương, lão Hoàng đế đương nhiên hiểu rất rõ, nên lão không bao giờ dám uống nhiều. Uống suốt một năm, dược tính ngày càng giảm, nhưng cơn nghiện thì càng ngày càng nặng.
Thấy lão Hoàng đế nhìn chằm chằm bình thuốc, Điền Hỉ bèn kêu lên một tiếng, khẽ khàng khuyên nhủ: “Bệ hạ, thuốc Ô Hương có dược tính rất mạnh, dùng nhiều quá thì thân thể của ngài sợ là không chịu nổi. Long thể ngài quý giá, muôn vạn lần không thể tự tổn hại như vậy, nô tài sẽ đi gọi Thái y đến nhé?”
Trong xương như có hàng ngàn con kiến bò qua, cả xương cốt lẫn cơ bắp đều đau nhức. Cơn ho và triệu chứng khó thở không được cải thiện nhiều, mỗi lần ho như thể cả người lão đều sắp tan ra, không chỉ là sự dày vò của thể xác mà tinh thần cũng vô cùng khổ sở.
Lão Hoàng đế mồ hôi đầm đìa, vô cùng bực bội, cố gắng chống chọi cơn nghiện đang bùng phát, mãi sau mới mở miệng, giọng nói già nua khàn khàn: “Tối nay lại truyền Thái y.”
Thái y không giống như những tử sĩ và cung nhân trong điện Dưỡng Tâm, không phải là những người đã được đào tạo dưới mắt lão từ trước.
Khi khám bệnh, thường là bảy tám người cùng đi ghi chép lại bệnh án. Nếu việc sử dụng Ô Hương bị phát hiện, ghi lại rồi truyền ra ngoài, đến tai các Ngự sử ở Đô Sát Viện, sợ là đám Ngự sử ấy sẽ phát điên.
Miệng lưỡi của đám quan ngôn ấy sắc bén như dao, ai cũng dám đâm, còn coi việc lấy cái chết can gián làm vinh.
Lời đồn thật sự rất đáng sợ, có thể lay động lòng người —— Giống như Tiêu Lộng rõ ràng là người trấn giữ biên cương chống giặc ngoại xâm, nhưng chỉ cần hơi bóp méo một chút, chẳng phải ngày ngày đám ngôn quan ấy đều hò hét đòi vạch tội hắn sao?
Người bình thường rất khó chịu đựng nổi, nhưng Tiêu Lộng lại là ngoại lệ, hắn chẳng mảy may bận tâm người khác nghĩ gì về mình, mắng nhau với đám Ngự sử nhiều năm, da mặt càng ngày càng dày.
Nhưng lão Hoàng đế thì không như vậy.
Năm đó khi lão lên ngôi, đám ngôn quan ấy đã vì Thái tử Khang Văn mà viết tấu chương, yêu cầu điều tra kỹ bệnh án của Thái tử Khang Văn. Đám người này ồn ào vô cùng, cái gì cũng dám nói, lời lẽ chẳng khác nào đang chỉ thẳng vào mũi lão nói lão lên ngôi không chính đáng, sát hại Thái tử.
Giết một đám lại thêm một đám, càng giết càng không dẹp được.
Lão Hoàng đế âm trầm, da mặt lại co rút một trận.
Nếu muốn đám người kia ngậm miệng, thì việc sử dụng Ô Hương tuyệt đối không thể bị lộ ra ngoài.
Sáng hôm sau, khi Chung Yến Sanh tỉnh dậy thì nghe Phùng Cát nói: “Đêm qua Bệ hạ đã triệu Thái y, dường như bệnh tình trở nặng. Sáng nay Đức Vương lại đến thăm hỏi hiếu kính rồi.”
Chung Yến Sanh vẫn còn ngái ngủ, ậm ừ một tiếng.
Quả nhiên, lão Hoàng đế cũng sợ mình uống thuốc chết nên không dám uống nhiều.
Được Phùng Cát hầu hạ rửa mặt, đánh răng. Chung Yến Sanh ngồi vào bàn ăn, cảm thấy trong dạ dày hơi khó chịu.
Đồ ăn trong cung thật sự không hợp khẩu vị cậu.
“Tiểu Điện hạ nếm thử đi, hình như hôm nay món ăn ở Quang Lộc Tự khác với mọi ngày đấy.”
Ở Kinh thành có bốn điều danh không xứng với thực, đó là “văn chương của Hàn Lâm Viện, đao thương của Vũ Khố Ty, trà của Quang Lộc Tự và thuốc ở Thái Y Viện”. Trong đó, Quang Lộc Tự nổi tiếng là khó ăn nhất.
Chung Yến Sanh không kỳ vọng gì nhiều, nhắm mắt lại, nghĩ rằng có thể lấp đầy bụng để không chết đói là được rồi. Nhưng khi nếm thử một miếng, động tác cậu khựng lại, cúi đầu nhìn kỹ mới phát hiện bữa sáng hôm nay vô cùng hợp khẩu vị, hoàn toàn khác với những lần trước.
Rất giống… rất giống đồ cậu từng ăn ở phủ Vương gia.
Chung Yến Sanh đột nhiên nhớ ra, mấy ngày trước cậu có phàn nàn với Tiêu Lộng về việc đồ ăn trong cung khó nuốt. Tiêu Lộng chỉ gật đầu, bảo cậu cố nhịn thêm vài ngày nữa.
Cậu còn tưởng ý của Tiêu Lộng là cậu cố chịu đựng thêm một thời gian nữa, chờ lão Hoàng đế chết rồi sẽ đón cậu về phủ ăn ngon.
Hóa ra Tiêu Lộng lặng lẽ sắp xếp người vào Quang Lộc Tự lo liệu bữa ăn cho cậu sao?
Trong lòng Chung Yến Sanh ấm áp, hiếm khi ăn nhiều hơn một chút. Đây là lần đầu tiên sau khi về cung cậu có một bữa no nê, tâm trạng rất tốt, ngồi dựa vào cửa sổ, quan sát tình hình điện Dưỡng Tâm.
Cả ngày hôm nay lão Hoàng đế đã triệu Thái y ba lần, uống đến bốn, năm bát thuốc đắng mới miễn cưỡng đè nén được cơn ho.
Bệnh ho đã bị kìm lại, nhưng cơn nghiện Ô Hương lại phát tác mạnh hơn bao giờ hết. Tình trạng của lão Hoàng đế không những không tốt lên mà còn tệ đi, suy nhược và kiệt sức, tinh thần thường xuyên mơ hồ.
Nghe tin về tình trạng của lão Hoàng đế, Đức Vương, An Vương và Cảnh Vương liên tục vào cung, làm tròn bổn phận của những hiếu tử bên giường bệnh.
Chung Yến Sanh cũng theo đó mặc bộ đồ màu trắng mà Thái tử Khang Văn thích, chạy tới điện Dưỡng Tâm hóng hớt.
Không biết có phải do lâu ngày dùng Ô Hương không, mà lão Hoàng đế hơi sợ ánh sáng. Dù là ban ngày, rèm cửa trong phòng cũng bị kéo xuống quá nửa, phòng ngủ trở nên u ám. Khuôn mặt Chung Yến Sanh lại trắng nõn, khi xuất hiện không một tiếng động, trông chẳng khác nào một hồn ma.
Đồng tử của lão Hoàng đế co rút, toàn thân run rẩy, mồ hôi đầm đìa, đầu óc căng thẳng tột độ. Trong khoảnh khắc nhìn rõ mặt Chung Yến Sanh, lão bỗng nhiên nổi giận dữ dội: “Cút ra ngoài!”
Đây là lần đầu tiên lão Hoàng đế lột bỏ lớp mặt nạ giả tạo, bộc lộ cảm xúc trước mặt Chung Yến Sanh.
Sau thời gian dài sử dụng Ô Hương, khi cơn nghiện bùng phát, sẽ có triệu chứng như thế này, dễ nổi giận, cả người run rẩy, rùng mình… hoàn toàn đúng.
Xem ra tình trạng của lão Hoàng đế thật sự rất tệ.
Trong lòng Chung Yến Sanh mừng thầm, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra hoảng sợ, ra vẻ đáng thương mà rời đi.
Cùng vui mừng với điều này còn có Đức Vương. Mấy ngày trước, khi lão Hoàng đế lệnh cho gã chọn một quý nữ có tính cách ôn hòa lễ độ cho Chung Yến Sanh, gã đã gần như phát điên. Nhưng bây giờ, thấy Chung Yến Sanh bị quở trách phải rời đi, gã cảm thấy Chung Yến Sanh có lẽ đã mất đi sự ưu ái. Trong lòng hân hoan cực kỳ, gã bèn lên tiếng: “Phụ hoàng, nhi thần đã tìm cho ngài một phương thuốc mới, ngày mai sẽ mang tới cho ngài. Đúng rồi, chuyện hôn sự của Thế tử…”
Nhìn thấy Đức Vương nói chuyện mà không biết suy nghĩ, Bùi Hoằng không nhịn được liếc mắt nhìn gã.
Ngay cả An Vương xưa nay luôn khiêm tốn trầm lặng cũng ngạc nhiên quay đầu lại.
Không ngoài dự đoán, ngay sau đó, lão Hoàng đế tối sầm mặt, cầm tách trà thuốc nóng bỏng Điền Hỉ đưa tới hất thẳng vào mặt Đức Vương: “Cút!”
Bùi Hoằng không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Lão Hoàng đế lại lạnh lùng nhìn về phía hắn ta: “Ngươi cũng cút.”
Chung Yến Sanh chưa kịp rời khỏi điện Dưỡng Tâm đã thấy Đức Vương đầu tóc mặt mũi ướt nhẹp, mặt mày đen thui bước ra khỏi phòng. Theo sau gã là Bùi Hoằng đang ra vẻ phong lưu tiêu sái, phe phẩy chiếc quạt.
Đức Vương đã cúi mình lấy lòng lão Hoàng đế nhiều ngày nay, chưa từng nhận được một thái độ tốt, lại còn bị hắt trà nóng vào mặt trước mặt hai người anh em mà gã khinh thường, cùng tên thái giám Điền Hỉ chết bằm đó. Đức Vương cảm thấy mất mặt vô cùng, mặt mũi u ám đến cực điểm, hiếm khi không dừng lại khiêu khích Chung Yến Sanh mà phất tay áo bỏ đi.
Chung Yến Sanh tò mò hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Bùi Hoành không mấy quan tâm, nhún vai: “Gã tự chuốc họa vào thân, ta chỉ cười theo một cái thì bị đuổi ra ngoài.”
Chung Yến Sanh thầm nghĩ, ngươi cũng đang tự chuốc họa vào thân đấy, nhưng cậu vẫn còn áy náy vì lần trước làm Bùi Hoành vấp ngã, vì vậy không nói ra mà liếc nhìn về hướng phòng ngủ: “Tình trạng của Bệ hạ thế nào rồi?”
Cậu còn chưa kịp nhìn kỹ đã bị đuổi ra ngoài, lúc phát bệnh lão gia kia thật sự rất nhạy cảm.
Bùi Hoành nhìn trái nhìn phải, trước mặt một đám thị vệ đang nhìn chằm chằm bọn họ, cúi đầu ghé sát vào Chung Yến Sanh, nói nhỏ: “Ta thấy lão chỉ cách quan tài nửa bước nữa thôi.”
Chung Yến Sanh: “…”
Cảnh Vương Điện hạ quả thực là cái gì cũng dám nói, nói còn lớn gan hơn cả cậu.
Nhưng có vẻ như tình trạng của lão Hoàng đế thật sự rất tệ, đuổi cậu thì thôi đi, ngay cả Đức Vương và Cảnh Vương cũng bị đuổi ra ra ngoài, không chừng là muốn nói chuyện gì đó với An Vương.
Lão già kia thật sự rất coi trọng An Vương.
Chung Yến Sanh tiếp tục quan sát tình hình, hôm sau lại mặc một bộ áo trắng như tuyết, thư thả đi đến điện Dưỡng Tâm.
Không ngờ lại gặp được Đức Vương đang mang thuốc đến.
Tính tình Đức Vương dễ nóng giận, những người như vậy đều hết sức sĩ diện. Nhưng mới hôm qua gã bị lão Hoàng đế hắt trà bảo cút, mà hôm nay lại có thể hạ mình vào cung lần nữa…
Chung Yến Sanh cảm thấy khó tin cực kỳ, ngoài việc có một mưu sĩ bí ẩn đứng sau chỉ điểm, thì cậu không thể nghĩ ra lý do nào khác.
Đức Vương nhìn thấy Chung Yến Sanh, cũng dừng lại một lát, sau đó nở một nụ cười lạnh lẽo với cậu: “Ngày tháng tốt đẹp của ngươi không còn dài nữa đâu.”
Nếu là trước đây, Chung Yến Sanh có thể sẽ có chút sợ hãi, nhưng bây giờ cậu chỉ cảm thấy vô lý: “Ồ.”
Sau đó cậu không thèm để ý mà lướt qua Đức Vương, bước vào cửa điện trước.
Đức Vương tức xanh mắt, cơn giận nghẹn lại một cục ở ngực, suýt chút nữa nuốt không trôi.
Hôm nay tình trạng của lão Hoàng đế còn kém hơn rất nhiều, nhưng mới chỉ hai ngày kể từ khi lão dùng Ô Hương, dù là lão Hoàng đế hay Điền Hỉ cũng không dám mạo hiểm sử dụng lần nữa.
Tâm trí lão càng lúc càng mơ màng. Khi Chung Yến Sanh mặc bộ đồ trắng như tuyết bước vào, trong một khoảnh khắc, từng động tác, cử chỉ đều hoàn toàn trùng khớp với hình ảnh trong ký ức của lão.
Không ngoài dự đoán, Chung Yến Sanh vừa bước vào cửa lại bị đuổi ra ngoài.
Chung Yến Sanh rất hài lòng mà trở về điện Minh Huy.
Ngày thứ ba, Chung Yến Sanh lại tích cực dậy sớm đến đến điện Dưỡng Tâm thăm lão Hoàng đế.
Còn tích cực hơn cả khi đi học, lúc đi học cậu không bao giờ dậy sớm thế này đâu.
Trong điện Dưỡng Tâm nồng nặc mùi thuốc, Thái y lại bốc thêm mấy đơn thuốc nữa, lão Hoàng đế đang chuẩn bị uống thuốc.
Mấy ngày nay Đức Vương tìm kiếm danh y khắp nơi, mang đến một đống phương thuốc nhưng lão Hoàng đế đều không hề để tâm.
Đức Vương đã bị từ chối nhiều lần vẫn kiên nhẫn mang phương thuốc và thuốc của mình đến, buồn khổ năn nỉ: “Phụ hoàng, tình trạng của ngài như vậy khiến nhi thần thật sự rất lo lắng. Thái y trong cung bảo thủ, thuốc này nhi thần đã thử trước rồi, nếu không ngại thì ngài thử xem vị thần y nhi thần mời đến kê đơn thế nào?”
Bị mắng là y thuật không tới đâu ngay trước mặt, mấy Thái y đứng cạnh chỉ dám giận mà không dám nói.
Khi Chung Yến Sanh bước vào, lão Hoàng đế đã không còn sức để ngẩng đầu lên nữa. Ho khan, đau đớn và cơn nghiện Ô Hương khiến lão trở nên gầy gò như một bộ xương khô, hoàn toàn mất đi khí thế của một vị Vua, nằm trên giường sặc mùi chết chóc, chẳng khác gì một cái xác khô.
Bị Đức Vương nhắc nhở bên tai lâu như vậy, lão Hoàng đế cuối cùng cũng cảm thấy phiền, khàn giọng nói: “Kiểm tra thuốc.”
Hai mắt Đức Vương sáng lên, lập tức ra hiệu cho người hầu phía sau mở bát thuốc ra: “Bổn vương sẽ tự mình thử thuốc!”
Lão Hoàng đế cúi mắt nhìn gã một cái.
Ngay khi bát thuốc được mở ra, không biết có phải vì ở gần Tiêu Lộng lâu ngày hay không, mà Chung Yến Sanh cũng bị ảnh hưởng bởi cái mũi chó của hắn, nhạy cảm ngửi thấy một mùi hương ngọt ngấy quen thuộc.
Cậu do dự nhìn vào bát thuốc Đức Vương mang tới.
Khói thuốc mỏng manh lan tỏa, dường như là từ bát thuốc đó bốc lên.
… Chẳng lẽ?
Trong bát có Ô Hương?!
Lão Hoàng đế cũng ngửi thấy, đôi mắt vốn mờ đục của lão bỗng trở nên rõ ràng, nhưng Đức Vương hồn nhiên không hay biết, vẫn vui vẻ uống một hớp thuốc, sau đó đưa bát thuốc tới cho lão: “Phụ hoàng, ngài thử đi, thuốc này có tác dụng giảm đau, trừ ho…”
Lão Hoàng đế đột nhiên vung tay đánh đổ bát thuốc, ánh mắt cực kỳ kinh khủng.
Điền Hỉ lập tức hiểu ra, vẻ mặt trầm xuống: “Trong thuốc có độc! Người đâu —— Đức Vương có ý đồ bất chính, bắt lấy gã!”
Đức Vương sững sờ trong giây lát, khi bị thị vệ lao tới bắt giữ mới phản ứng lại, hoảng loạn giãy giụa kịch liệt, giọng nói đã trở nên khàn đặc: “Độc? Làm sao có thể có độc, bổn vương đã tự mình thử thuốc… Phụ hoàng, phụ hoàng minh xét, nhi thần sao dám hạ độc. Thái y, Thái y đang ở đây, để họ kiểm tra đi! Phụ hoàng, phụ hoàng minh xét!”
Lão Hoàng đế lại ho khan dữ dội, lồng ngực phập phồng kịch liệt, không thèm nhìn Đức Vương lấy một cái, mặt tối sầm: “Đưa xuống.”
Chung Yến Sanh ngạc nhiên nhìn Đức Vương bị bịt miệng kéo đi trước mặt, chậm rãi nhìn xuống bát thuốc bị đánh đổ trên sàn.
Đức Vương không ngu ngốc đến mức hạ độc lão Hoàng đế ngay trước mặt mọi người, điều làm lão nổi giận có lẽ là mùi Ô Hương trong bát thuốc.
Lão Hoàng đế rất nhạy cảm với Ô Hương, Đức Vương cho thêm Ô Hương vào thuốc chẳng khác nào cố ý khiêu khích uy quyền của lão —— bất kể Đức Vương cố ý hay vô tình, thật sự không biết hay đã biết rõ.
Trong thuốc có Ô Hương, lão Hoàng đế càng không thể để Thái y kiểm tra.
Tuy nhiên, Chung Yến Sanh nghĩ rằng dù trong thuốc không có độc, thì bát thuốc này của Đức Vương cũng có ý đồ xấu.
Ngày hôm đó Đức Vương bị hắt trà ngay trước mặt mọi người, giận đến nỗi suýt có ý định tạo phản. Với tính cách bốc đồng thích phóng hỏa đốt rừng của gã, mà ngày hôm sau có thể giữ bình tĩnh đến gặp lão Hoàng đế, chắc hẳn đã được mưu sĩ trong phủ trấn an.
Nếu không, sau khi bị lão Hoàng đế làm mất mặt trước mặt mọi người, làm sao mỗi ngày gã còn có thể đến đây khép nép chịu đựng được chứ?
Chung Yến Sanh nghĩ kỹ lại, không khó để đoán ra cách mà mưu sĩ đã trấn an Đức Vương —— Lão già kia chẳng còn sống được bao lâu nữa, cố nhịn thêm chút.
Với sự kiên nhẫn của Đức Vương, chắc chắn là không thể nhịn được.
Mưu sĩ hẳn là đã thuận theo tình hình mà hiến kế —— Vậy thì hãy để lão già kia nhanh chóng vào quan tài.
Phương thuốc này rất có khả năng là do mưu sĩ hiến cho Đức Vương. Đức Vương dám uống chứng tỏ là nó không có độc, cùng lắm là chỉ gây xung đột với dược tính của thuốc mà lão đang dùng thôi.
Chỉ là không rõ, liệu mưu sĩ đó có biết việc Hoàng đế đang dùng Ô Hương không.
Tình hình cụ thể thì không thể đoán được, nói chung, Đức Vương đã bị kẻ đó hại thảm rồi.
Chung Yến Sanh nhìn Đức Vương bị áp giải đi, cũng không muốn ở lại điện Dưỡng Tâm nữa. Nhân lúc hỗn loạn, các Thái y tranh nhau bắt mạch cho lão Hoàng đế, cậu lặng lẽ lui ra ngoài, trở về điện Minh Huy, chuẩn bị viết thư báo tin tốt này cho Tiêu Lộng.
Dù Đức Vương không hạ độc cũng sẽ bị kết tội hạ độc, kết hợp với những việc đã làm trước đây gần như không có cơ hội lật ngược tình thế.
Lão Hoàng đế đã rất hao tổn tâm huyết dọn đường cho An Vương.
Mặc dù Tiêu Lộng còn có người của mình, có lẽ đã nhận được tin tức về Đức Vương, nhưng Chung Yến Sanh vẫn không chờ được mà muốn tự chia sẻ tin tốt này với hắn. Cậu vội vã viết xong những điều đã chứng kiến tại điện Dưỡng Tâm, rồi bất chợt nhớ ra một chuyện, mấy hôm nay cậu cứ chú ý vào điện Dưỡng Tâm mà quên mất bệnh khó nói của Tiêu Lộng.
Vì cảm thấy xấu hổ, cậu tiện thể viết thêm một bức thư cho Lâu Thanh Đường. Trước hết là khéo léo hỏi thăm sức khỏe của y, rồi hỏi về tiến trình điều tra độc cổ, cuối cùng mới rất kín đáo nhắc đến việc Tiêu Lộng có thể mắc bệnh kín, hỏi xin một đơn thuốc tráng dương.
Mấy ngày nay, các bữa ăn từ Quang Lộc Tự gửi đến rất hợp khẩu vị cậu.
Ca ca yêu thương cậu, cậu cũng yêu thương ca ca!
Viết thư xong, Chung Yến Sanh đợi mực khô rồi cẩn thận đóng kín hai bức thư, gọi Hoắc Song đến đưa cho y.
Mấy ngày nay Hoắc Song đã chết lặng với việc truyền thư giữa Chung Yến Sanh và Tiêu Lộng, quen đường quen nẻo nhận lấy thư: “Thuộc hạ đã hiểu.”
Đợi đến khi Hoắc Song sắp bước qua ngưỡng cửa, Chung Yến Sanh mới nhớ ra gọi y lại: “Bức thư thứ nhất gửi cho phủ Vương gia, bức thứ hai gửi cho Lâu đại phu, đừng nhầm đấy.”
Tiêu Lộng rất sĩ diện, tuyệt đối không thể để hắn phát hiện ra việc mình lén hỏi Lâu Thanh Đường chuyện này, nếu bị phát hiện chắc chắn cậu sẽ không có kết quả tốt.
Ca ca… học rất nhanh, ngón tay cũng rất dài, chỉ bằng dùng tay thôi cũng có thể dày vò chết cậu rồi.
Hoắc Song cúi đầu nhìn hai bức thư trong tay: “Vâng.”
Chung Yến Sanh an tâm ngồi trở lại.
Hoắc Song rất đáng tin cậy, còn hơn cả Vân Thành, Tiêu Văn Lan và Lâu Thanh Đường nữa, có thể yên tâm mà giao phó.
–
Tác giả:
Tiêu Lộng::).
Đoán xem ai sắp là người mất uy tín nào.
Chú thích: “Văn chương của Hàn Lâm Viện, đao thương của Vũ Khố Ty, trà của Quang Lộc Tự và thuốc ở Thái Y Viện” – “Vạn Lịch Dã Hoạch Biên”
Mô tả rằng đồ ăn tại Quang Lộc Tự thời Minh nổi tiếng khó ăn đến mức Hoàng đế phải bịt mũi mà ăn. May mắn thay, các thái giám không có nhiều ham muốn thế tục, nhiều người thích nghiên cứu ẩm thực, nên sau đó Hoàng đế bắt đầu ăn cơm do thái giám nấu, cải thiện được chất lượng bữa ăn.