Sau Khi Nhận Lầm Vai Ác Thành Ca Ca

chương 49: em ấy vẫn rất quan tâm đến bổn vương

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chung Yến Sanh bị Tiêu Lộng bắt đi trong chớp mắt, bụi tung bay mù mịt, tất cả những người theo sau đều trợn mắt há mồm.

Khinh… khinh người quá đáng!

Coi như là trước đó có mâu thuẫn với Thập Nhất Hoàng tử, nhưng sao có thể coi thường uy nghiêm Hoàng gia như vậy chứ!

Định Vương quả thật là như lời đồn, kiêu ngạo ngang ngược, lòng lang dạ sói, hoàn toàn không để Hoàng thất vào mắt!

Hoắc Song giận đến cực điểm, dẫn người đuổi theo. Ai ngờ còn chưa bắt kịp thì đoàn kỵ binh như mây đen đã ăn ý chia ra, chắn trước đường đi.

Triển Nhung ghìm cương, mặt lạnh: “Vương gia muốn nói vài lời với tiểu Điện hạ, người không có phận sự, cấm quấy rầy.”

Mắt Hoắc Song toát ra tia lửa: “Người không có phận sự? Ta là cận vệ do Bệ hạ ban cho Thập Nhất Điện hạ, tránh ra! Bằng không đừng trách ta không khách sáo.”

Lời vừa dứt, thuộc hạ sau lưng Hoắc Song rút đao khỏi bao, chĩa vào Triển Nhung.

Bầu không khí căng thẳng sắp bùng nổ, Triển Nhung không rút đao mà chỉ nhìn Hoắc Song vài lần, suy nghĩ xem trong tình huống này chủ tử sẽ nói gì, lập tức bắt chước, nhướn mày: “Cướp còn chưa diệt mà các ngươi đã muốn nội chiến, động thủ với người trợ giúp tiểu Điện hạ diệt cướp sao? Có ý đồ gì đây?”

Ụp cái nồi to đùng!

Hoắc Song hoàn toàn không ngờ tới Hắc Giáp Vệ của Tiêu gia vốn nổi danh vô địch lại có thể nói những lời lưu manh đến thế, lập tức nghẹn họng: “Ngươi… Tránh ra! Ta muốn xác nhận an nguy của tiểu Điện hạ!”

“Đã nói rồi, người không phận sự miễn quấy rầy.” Triển Nhung vẫn bày ra vẻ mặt không cảm xúc, thầm nghĩ học theo Vương gia quả nhiên hữu dụng, không ngừng cố gắng: “Định Vương đã được Bệ hạ cho phép đến bảo vệ và phối hợp với tiểu Điện hạ dẹp loạn, đương nhiên sẽ bảo vệ tiểu Điện Hạ, hay ngươi dám nghi ngờ Định Vương Điện hạ, nghi ngờ Hoàng đế Bệ hạ? Thật là tội đáng muôn chết!”

Hoắc Song đặt tay lên chuôi kiếm, mặt khó coi: “…”

Những thị vệ phía sau cũng trố mắt nhìn nhau không biết làm sao.

Ai mà không nghĩ Định Vương có ý đồ xấu chứ? Nhưng không ai dám nói to trước mặt mọi người, huống chi đây là quyết định của Bệ hạ. Trước mặt thuộc hạ của Định Vương mà nói, đây chẳng khác nào là nghi ngờ Định Vương và Bệ hạ, ai mà có cái gan đó?

Hoắc Song đen mặt, cuối cùng chỉ có thể giơ tay: “…Thu kiếm.”

Dù sao cũng chỉ một lúc thôi, Định Vương cũng không dám làm gì. Lát nữa lên thuyền, Định Vương không đến mức bắt tiểu Điện hạ đi một mình.

Cảm giác được người khác cưỡi ngựa chở khác hoàn toàn với việc tự cưỡi.

Ít nhất không mệt như thế.

Chung Yến Sanh bị bắt dậy từ sáng sớm, bận bịu liên tục, cơm cũng chưa kịp ăn. Cậu nằm trong lòng Tiêu Lộng ỉu xìu một lúc, cảm giác hồi phục được chút sức lực mới nhận ra tư thế này thật sự quá mức mập mờ, không được tự nhiên.

Con ngựa chạy quá nhanh, với tư thế ngồi này, nếu muốn giữ khoảng cách để ngồi thẳng lưng thì còn mệt và tốn sức hơn so với việc tự cưỡi ngựa. Nhưng nếu như hiện tại thả lỏng cơ thể thì sẽ ngã vào lòng Tiêu Lộng, nên không thể không ôm eo hắn.

Eo của ca ca vừa khỏe vừa rắn chắc… nên mặc đồ rất đẹp.

Chung Yến Sanh nghĩ thầm, chọc chọc vào ngực Tiêu Lộng, chân thành đề nghị: “Ca ca, cho em đổi tư thế được không?”

Lực tay nhỏ xíu như con chim nhỏ mềm mại mổ nhẹ vài cái, không đau nhưng rất ngứa, xuyên qua làn da ngứa đến tận xương.

Giọng nói vì lắc lư mà càng mềm mại hơn.

Tiêu Lộng lạnh lùng: “Không được nhõng nhẽo.”

Chung Yến Sanh: “?”

Chung Yến Sanh hơi nghi hoặc, nhưng vẫn cố ngồi thẳng lưng bày tỏ ý kiến: “Ngồi thế này mệt lắm, em muốn ngồi thẳng hơn.”

Tiêu Lộng không biểu cảm: “Ý kiến nhiều thật.”

Cưỡi ngựa mà cũng mệt.

“Nhưng mà.” Giọng Chung Yến Sanh nhỏ dần, thì thầm: “Eo thật sự đau lắm.”

Tiêu Lộng nhìn chăm chú Chung Yến Sanh một lúc, cuối cùng đưa ra phán xét.

Lúc đứa nhóc này nói chuyện toàn mang theo giọng điệu nũng nịu, rất dễ gạt người khác, miệng ngọt mà toàn đi gạt người.

Khiến ai cũng bị mắc lừa.

Thấy Tiêu Lộng ngẩng đầu nhìn đường không đáp lời mình, rõ ràng không có ý định tiếp nhận ý kiến. Chung Yến Sanh vừa đau eo vừa đau cổ, không thể làm gì khác hơn là dựa vào lòng Tiêu Lộng, không muốn động nữa.

Vốn cậu cũng thích nằm một chỗ, không thích nhúc nhích lắm.

Tuy ngực Tiêu Lộng không mềm mại gì, nhưng khá rộng rãi.

Còn có mùi hương lạnh đắng quen thuộc khiến người ta an tâm.

Mái tóc mềm mại của Chung Yến Sanh dụi vào cổ hắn, hơi thở dần đều lại.

Tiêu Lộng nhướn mày, cúi đầu nhìn thiếu niên đang dần thiếp đi trong lòng: “Chung Yến Sanh?”

Thật là gan to bằng trời.

Hắn còn chưa nghĩ xong phải tính sổ thế nào với tên nhóc này, thế mà cậu dám coi hắn là gối ngủ.

Gió sớm thổi vù vù qua tai, con ngựa dưới thân dường như chạy chậm lại một chút, không lắc lư nhiều nữa.

Ngồi như vậy cũng không khó chịu lắm, Chung Yến Sanh ngủ say hơn, khi đến bến thuyền mới mơ màng tỉnh dậy.

Bởi vì mấy ngày nay sức khỏe của Bệ hạ không tốt —— trong Kinh đoán là do Đức Vương làm cho tức giận, nên hôm nay không có đông người đến tiễn Chung Yến Sanh xuất hành, chỉ tiễn đến cửa thành chứ không đến bến thuyền.

Cũng may là không tiễn đến bến thuyền, nếu không Chung Yến Sanh không biết mình làm sao chịu đựng nổi đến đó.

Lão Hoàng đế đúng là lão già xấu xa, không cho phép cậu ngồi xe ngựa.

Có mấy chiếc thuyền đang chờ ở bến, gió thổi rất lớn, Chung Yến Sanh cảm thấy hơi lạnh, ở trong lòng Tiêu Lộng rất ấm nên nhất thời không muốn xuống ngựa.

Tiêu Lộng mang cậu bỏ lại mọi người phía sau, đến trước một bước. Những người khác vẫn chưa theo kịp, tranh thủ lúc này ở bên cạnh Tiêu Lộng một lúc cũng không sao đâu nhỉ?

Chung Yến Sanh không tỉnh táo lắm nghĩ.

Cậu mặc giáp nhẹ, tăng thêm vẻ khí phách so với thường ngày. Mái tóc mềm rủ xuống che đi đôi lông mày, mắt cụp xuống trông rất thông minh.

…Người thông minh sao có thể tìm nhầm chỗ, lại còn tin tưởng không nghi ngờ, cứ theo đuôi hắn gọi ca ca.

Nghĩ đến Chung Yến Sanh còn đội mũ che mặt giả ngốc, nói lời biện hộ lúc thấy ba bức tranh với con dấu ở trong thư phòng phủ Vương gia, Tiêu Lộng lập tức lạnh mặt: “Xuống.”

Chung Yến Sanh “A” một tiếng, nhận ra tư thế này không dễ xuống ngựa, sợ mình ngã nên chần chừ một hồi. Cậu bám vào cánh tay Tiêu Lộng, đầu tựa vào cổ hắn, không quan tâm Tiêu Lộng đột nhiên cứng lại mà từ từ leo xuống.Con ngựa đen của Tiêu Lộng rất cao, cao hơn con ngựa trắng nhỏ của cậu rất nhiều.

Mái tóc mềm mại dụi vào cổ, hương thơm ướt át cũng theo đó dốc sức tràn vào lồng ngực hắn, mùi hương lan nồng nàn khiến người ta choáng váng đầu óc.

Nhưng thiếu niên trong lòng lại hoàn toàn không phát hiện ra, cứ cọ tới cọ lui như tưới thêm dầu vào lửa.

Tiêu Lộng hơi tức giận, giơ tay siết chặt chiếc eo thon nhỏ đó, nhấc cậu lên rồi nhảy xuống một cái, đáp vững vàng xuống đất.

Chung Yến Sanh cuối cùng cũng đặt chân xuống đất, ngẩng đầu lên ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn ca ca.”

Tiêu Lộng nghi ngờ cậu cố ý.

Hắn khoanh tay, nói hai chữ: “Yếu đuối.”

Chung Yến Sanh cảm thấy oan ức và tủi thân.

Có phải cậu lại vô tình làm phật lòng ca ca không?

Vừa nói được hai câu thì đội quân phía sau cũng tới.

Hoắc Song là phó quan thân cận nhất lẽ ra phải chăm sóc Chung Yến Sanh nhưng lại bị Tiêu Lộng cản trở. Lúc này thấy Chung Yến Sanh bình an đứng đó mới thở phào nhẹ nhõm, xuống ngựa vọt tới: “Tiểu Điện hạ!”

Triển Nhung cười khẩy một tiếng, dẫn Hắc Giáp Vệ quay lại phía sau Tiêu Lộng.

Đội quân vừa xuất hiện thì mặt Tiêu Lộng càng thêm lạnh lùng, khoanh tay không nói thêm gì.

Dường như tâm trạng hắn không tốt lắm, không muốn phát biểu.

Trước đó hắn chỉ đáp lại mẩu giấy của Chung Yến Sanh bằng một dấu chấm.

Trước đây Chung Yến Sanh còn đoán rằng có phải Tiêu Lộng đang phiền lòng vì lão Hoàng đế không, nhưng bây giờ phải thừa nhận, người làm Tiêu Lộng phiền lòng có vẻ là cậu.

Chỉ trong thời gian ngắn cưỡi ngựa, cậu đã bị Tiêu Lộng dạy dỗ là “không được nhõng nhẽo”, “nhiều ý kiến”, “yếu đuối”.

Chung Yến Sanh hơi buồn rầu, lễ phép đáp lại lời chào của Hoắc Song, rồi thu xếp lại tâm trạng mất mát, mặt trở nên nghiêm túc: “Cho các tướng sĩ lên thuyền.”

“Vâng.” Hoắc Song lén liếc nhìn về phía Tiêu Lộng, nhỏ giọng: “Điện hạ, có nên chia Định Vương và người của hắn lên các thuyền khác nhau không?”

Hắc Giáp Vệ của Tiêu Lộng nổi tiếng hùng mạnh dũng mãnh, ở ngoài biên cương đánh cho bọn Man di sợ khiếp vía. Dù lần này Tiêu Lộng chỉ mang theo năm trăm người, nhưng chắc chắn vẫn dễ dàng đánh bại vài nghìn binh mã của ba đại doanh.

Thêm vào đó, Tiêu Lộng – một người nguy hiểm như vậy cũng tự mình đến đây, mối đe dọa này càng lớn hơn.

Chung Yến Sanh nhìn thấy sự e ngại của Hoắc Song, lông mi rung rinh, không muốn chia Tiêu Lộng và người của hắn lên các thuyền khác cho lắm, nhưng nếu từ chối thẳng thì thái độ lại rõ ràng quá.

Hoắc Song là người do lão Hoàng đế phái đến, Chung Yến Sanh không ngốc, hiểu rõ y là tai mắt của lão.

“Nếu chia họ ra.” Chung Yến Sanh bình tĩnh lại, giọng nghiêm túc: “Ngược lại chúng ta sẽ khó biết được Định Vương sẽ có động thái gì. Mỗi người dưới tay hắn đều có thể lấy một địch mười, thành thạo trong việc phục kích và tấn công. Chia ra thì quá bất ổn, nếu họ ngầm làm gì đó thì chúng ta sẽ không phát hiện được.”

Hoắc Song hơi lung lay.

Tiểu điện hạ nói cũng có lý, Định Vương đâu có lòng tốt đến mức đồng ý cùng đi xuống phía Nam để dẹp loạn? Chắc chắn là có ý đồ.

“Vậy nên, tốt hơn hết là để Định Vương và người của hắn ở trong tầm mắt của chúng ta theo dõi.”

Chung Yến Sanh thấy Hoắc Song do dự, thầm vui mừng trong lòng, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ khó lường: “Ngươi hãy để người sắp xếp phòng của Định Vương gần phòng ta, ta sẽ tự mình theo dõi hắn”

Vẻ mặt Hoắc Song đột nhiên thay đổi: “Thế này không được, nguy hiểm lắm!”

“Không sao, ta biết chừng mực.” Chung Yến Sanh nghiêm túc: “Nếu để Định Vương ở nơi khác, chỉ sợ là hắn không hài lòng. Cho hắn lợi dụng cơ hội này để gây khó dễ thì lúc đó mới là phiền phức cho chúng ta.”

Hoắc Song dao động, nhưng vẫn cảm thấy không ổn: “Nhưng Định Vương dám công khai bắt cóc ngài, hết sức vô lễ, thuộc hạ cho rằng để hắn ở gần ngài quá…”

“Chẳng phải ta còn có ngươi sao?” Chung Yến Sanh chân thành: “Hoắc Song, ta rất tin tưởng ngươi.”

Hoắc Song sững người, trên mặt lộ ra vài phần kích động bị nén lại: “Tiểu Điện hạ, ngài…”

“Ta biết ngươi sẽ bảo vệ ta.” Chung Yến Sanh vỗ vai y, suy nghĩ một chút: “Đợi sau khi dẹp loạn thành công, trở về Kinh thành, ta sẽ để Bệ hạ thăng quan tiến chức cho ngươi!”

Ừm, hứa hẹn lợi ích sẽ hiệu quả hơn.

Hoắc Song suy nghĩ một lúc, cuối cùng gật đầu: “Được, vậy theo ý của Điện hạ.”

Chung Yến Sanh vui mừng trong lòng, cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc: “Ừ ừ! Một lát nữa hắn chắc chắn sẽ tiếp quản chiếc thuyền này, các ngươi cứ nghe theo hắn, cũng đừng cho người đến gần quá. Tính tình hắn không tốt, rất cảnh giác. Đừng lo lắng cho ta, cứ để ta xoay sở với Định Vương.”

Tiểu Điện hạ thật sự… hoàn toàn khác với vẻ bề ngoài, vô cùng dũng cảm.

Khó trách Bệ hạ muốn bồi dưỡng tiểu Điện hạ, lại còn để một tiểu Điện hạ không có kinh nghiệm đi diệt cướp.

Tính cách kiên nhẫn như vậy, chẳng phải tốt hơn Đức Vương nóng vội, kiêu ngạo tự đại sao?

Hoắc Song cúi đầu sâu: “Vâng!”

Chung Yến Sanh kề sát Hoắc Song thì thầm hồi lâu, vắt hết đầu óc để lừa gạt y. Nhìn thấy Hoắc Song đi truyền lệnh xong thì quay lại tìm Tiêu Lộng, muốn báo tin tốt này cho hắn.

Vừa quay đầu lại, chỉ thấy Tiêu Lộng đang lạnh mặt quay đầu, không nói một lời đi về phía thuyền, không thèm để ý đến cậu.

Chung Yến Sanh sững sờ, nhanh chóng đuổi theo: “Vương thúc!”

Tiêu Lộng vẫn không để ý đến cậu, đi thẳng lên ván cầu. Hắc Giáp Vệ được huấn luyện nghiêm ngặt theo sát phía sau, đúng như Chung Yến Sanh dự đoán, họ nhanh chóng kiểm soát chiếc thuyền này.

Chung Yến Sanh không hiểu mình đã làm gì khiến Tiêu Lộng phật lòng, quay qua quay lại, nhìn thấy Triển Nhung thì mắt sáng lên: “Triển Nhung! Ta có chuyện muốn hỏi ngươi!”

Triển Nhung nhìn thấy Chung Yến Sanh thì vội vàng bước nhanh hơn: “Xin lỗi, tiểu Điện hạ, thuộc hạ đang bận chút việc —— Ấy mấy người, tính cách ngựa Huyền Vân của Điện hạ rất xấu, sao có thể dắt đi như vậy, để ta!”

Những Hắc Giáp Vệ khác: “…”

Ngựa còn có cách dắt khác nữa hả?

Triển Nhung dắt ngựa, nhanh chóng đi về chuồng ngựa trên thuyền, không dám nhìn thẳng Chung Yến Sanh.

Dù sao người đồn thổi “Chung tiểu công tử vô cùng si tình Vương gia” trong phủ chính là Triển Nhung.

Chủ tử da mặt dày, sau khi bị những lời của Vân Thành làm cho xấu hổ không thôi vẫn giữ được bình tĩnh. Nhưng Triển Nhung thì không, hắn ta cảm thấy mình còn phải tu luyện thêm.

Bây giờ nhìn thấy tiểu công tử, hắn ta vẫn thấy ngón chân hơi co lại, da đầu tê dại.

Sao có thể giống như chủ tử, vừa gặp mặt đã bắt cóc người ta được chứ.

Chung Yến Sanh không ngốc, đương nhiên nhìn ra được Triển Nhung đang cố tình tránh mặt cậu.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao ngay cả Triển Nhung cũng như vậy?

Chung Yến Sanh vừa bối rối vừa tủi thân. Cậu lên khoang nghỉ ngơi ở tầng ba, muốn tìm Tiêu Lộng nhưng vòng quanh một hồi cũng không thấy người. Chung Yến Sanh chỉ đành thở dài, buồn bã dựa vào lan can, nhìn mọi người đang náo nhiệt chuyển đồ lên thuyền.

Xem một lúc chán, phía sau đột nhiên có giọng nói: “Thiếu gia có khát không, có muốn uống chén trà không?”

Chung Yến Sanh ngây người một chút, lập tức quay người lại, mừng rỡ không thôi: “Vân Thành? Sao ngươi lại ở trên thuyền?!”

Người phía sau mặc đồ sai vặt chính là Vân Thành!

Nhìn thấy Chung Yến Sanh, mắt Vân Thành lại ướt, cười ngốc nghếch: “Là Định Vương Điện hạ cho người đưa ta đến, ta cũng không ngờ lại gặp thiếu gia ở đây.”

Mấy ngày trước lúc bị Tiêu Lộng ra lệnh bắt đến phủ Định Vương, Vân Thành còn tưởng mình sắp chết rồi.

Ai ngờ sau khi bị đưa về phủ Định Vương, hắn ta không phải chịu những hình phạt tàn khốc như lời đồn. Tiêu Lộng chỉ hỏi hắn ta có biết chữ không, có biết viết không, sau khi nhận được câu trả lời thì ném cho hắn ta một quyển sổ trắng, bảo hắn ta viết tất cả những chuyện liên quan đến Chung Yến Sanh, rồi để hắn ta lại trong viện không ngó ngàng đến.

Dù rất lạ lùng không hiểu tại sao Định Vương Điện hạ lại bắt mình viết bình thường thiếu gia mặc gì, thích ăn cái gì, ghét cái gì, thích chơi gì, vân vân. Nhưng những chuyện đó không ảnh hưởng gì đến Chung Yến Sanh nên Vân Thành cứ làm theo lời Tiêu Lộng, thành thật viết đầy quyển sổ.

Trong phủ Định Vương cũng không phải là nơi địa ngục khủng khiếp như lời đồn, ngoài việc viện quá rộng, ít người nên hơi yên tĩnh, thì cũng không khác phủ Hầu gia là bao.

Vân Thành ngồi đến buồn chán, lúc dọn dẹp viện còn gặp một ông bác khá hiền lành, hỏi hắn ta nhiều chuyện về thiếu gia.

Đến hôm nay, Vân Thành bị đưa ra ngoài trong cơn ngơ ngác, lên thuyền gặp lại Chung Yến Sanh thì vẫn không dám tin.

Hắn ta không ngờ mình không cần phải làm thái giám mà vẫn có thể trở lại bên thiếu gia!

Chung Yến Sanh nghe xong câu chuyện của Vân Thành, hơi hồ đồ: “Hả? Sao ca… Định Vương Điện hạ lại bắt ngươi vào phủ Vương gia?”

Vân Thành gãi đầu: “Ta cũng không biết, có lẽ Định Vương Điện hạ thích bắt người về phủ chăng?”

Chung Yến Sanh cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng so với cảm giác kỳ lạ đó thì cậu muốn hỏi chuyện khác hơn: “Hầu gia và phu nhân có khỏe không? Còn nữa… Chung Tư Độ thế nào rồi?”

Nhắc đến chuyện này, mặt Vân Thành trở nên nghiêm túc: “Hầu gia và phu nhân vẫn khỏe, Đại thiếu gia cũng đang chuẩn bị cho kỳ thi Hương… Nhưng gần đây trong phủ xuất hiện nhiều gương mặt lạ, nghe nói là người Bệ hạ ban. Từ khi họ đến, bầu không khí trong phủ rất kỳ lạ, phu nhân cũng ít ra ngoài, ngày ngày đều ở trong Phật đường lễ Phật.”

Chung Yến Sanh giật mình.

Lão Hoàng đế phái người đến phủ Hầu giám sát cha mẹ cậu? Tại sao lại làm vậy?

Trước đây cậu vẫn nghĩ sau khi Chung Tư Độ tìm đến, Hoài An Hầu và Hầu phu nhân mới biết cậu không phải con ruột, sau đó vì áp lực của các thế gia ở Kinh thành và cảm giác tội lỗi với con ruột, nên mới ngầm đồng ý để Tiêu Lộng đưa cậu đi.

Nhưng bây giờ, Chung Yến Sanh nhạy bén cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Có phải Hoài An Hầu và Hầu phu nhân biết chuyện gì đó không?

Chẳng lẽ ngay từ đầu họ đã biết cậu không phải con ruột của họ?

Hoặc là, họ biết cậu là con của ai, lão Hoàng đế cũng biết, nên lão Hoàng đế đang giám sát hai vợ chồng Hoài An Hầu, cấm họ mở miệng nói một câu.

Chung Yến Sanh bỗng cảm thấy mơ hồ.

Thân thế của cậu có vẻ phức tạp hơn cậu tưởng nhiều.

Vân Thành cẩn thận hỏi: “Thiếu gia, làm sao vậy?”

“…Không có gì.” Chung Yến Sanh lắc đầu: “Ta hơi đói rồi. Vân Thành, lúc ra khỏi cung ta chưa ăn gì, trong bếp có gì ăn không?”

Vân Thành lập tức đứng dậy, nhanh chóng chạy đi: “Ta đi xem thử, thiếu gia chờ ta một chút!”

Lúc này binh mã vẫn chưa lên thuyền hết, đang lộn xộn nên chắc chưa có gì ăn.

Chung Yến Sanh lại dựa vào lan can thuyền, chỉ muốn một mình một lúc, hoặc là tìm Tiêu Lộng nói chuyện.

Nhưng Tiêu Lộng lại có vẻ không muốn gặp cậu.

Chung Yến Sanh càng nghĩ càng buồn rầu, còn hơi giận dỗi.

Cũng không nói là có chuyện gì, cứ giận cậu vô cớ.

Ca ca đã hơn hai mươi tuổi rồi, sao còn trẻ con hơn cả cậu nữa vậy!

Phía sau lại vang lên tiếng bước chân, Chung Yến Sanh tưởng Vân Thành quay lại nhanh như vậy. Vừa quay đầu lại nhìn, hóa ra là Triển Nhung.

Triển Nhung mang theo một số thức ăn thanh đạm đặt lên bàn: “Tiểu công tử, đây là thuộc hạ mang từ phủ Vương gia đến. Chắc ngài chưa dùng bữa sáng, có muốn ăn một chút không?”

Mắt Chung Yến Sanh sáng lên: “Có phải ca ca bảo ngươi chuẩn bị không?”

Triển Nhung vẫn không dám nhìn thẳng Chung Yến Sanh: “Khụ, thuộc hạ không nói là ai dặn được không?”

Chung Yến Sanh thật sự rất đói, ngồi xuống cắn một miếng bánh bao tôm cá nóng hổi, dường như mới được làm tươi lúc sáng, rất hợp khẩu vị của cậu.

Cậu nhai chậm nuốt kỹ, buồn bã hỏi: “Triển Nhung, có phải Định Vương Điện hạ đang giận ta không?”

Triển Nhung: “…Không phải lỗi của ngài.”

“Ngươi nói cho ta nghe là chuyện gì đi?” Giọng Chung Yến Sanh nhỏ đi: “Có phải vì ta gây phiền phức cho ngài ấy không?”

“Không phải!” Triển Nhung phủ nhận: “Ừm, thật sự không phải lỗi của ngài, thuộc hạ khuyên ngài cũng đừng hỏi Vương gia, Vương gia sẽ tự mình điều chỉnh được.”

Nhìn Triển Nhung không chịu nói, Chung Yến Sanh lại buồn bực cắn một miếng bánh bao tôm cá: “Vậy Định Vương Điện hạ giờ đang ở đâu? Có phải đang tránh mặt ta không?”

“Không đâu.” Triển Nhung ngập ngừng, nói: “Chắc tiểu công tử không biết, thật ra chủ tử… không biết bơi, cũng ít khi đi thuyền. Lúc này đang hơi khó chịu nên ở trong phòng, không muốn gặp ngài.”

Nói xong, hắn vội vàng bổ sung: “Lúc này tâm trạng Điện hạ đang rất tệ, ngài đừng đến, cũng đừng nói là thuộc hạ nói.”

Chung Yến Sanh: “…”

Thôi hiểu rồi.

Khó trách tìm khắp nơi vẫn không thấy Tiêu Lộng đâu.

Chung Yến Sanh lớn lên ở Cô Tô, nơi lắm sông nhiều thuyền, hiểu cách làm giảm triệu chứng say sóng hơn Triển Nhung và mọi người. Cậu lấy túi thơm luôn mang theo bên mình ra từ trong người, đưa cho Triển Nhung: “Ngươi đưa cái này cho Định Vương Điện hạ, hỏi xem ngài ấy có muốn gặp ta không.”

Ngửi mùi thảo dược này có thể dễ chịu hơn một chút.

Sau đó cậu sẽ xoa đầu cho hắn, xoa một chút sẽ thoải mái hơn.

Nếu Tiêu Lộng gặp cậu, cậu sẽ giúp Tiêu Lộng, nếu Tiêu Lộng vẫn không chịu gặp cậu thì cậu sẽ thật sự tức giận.

Triển Nhung nhận lệnh, lập tức mang đồ đi tìm Tiêu Lộng.

Trong căn phòng u tối, Tiêu Lộng dựa vào đầu giường xoa nhẹ chân mày, vẻ mặt có phần mệt mỏi. Thấy Triển Nhung quay lại, khuôn mặt trở về trạng thái không cảm xúc.

Triển Nhung dâng túi hương lên bằng hai tay: “Chủ tử, tiểu công tử nhờ thuộc hạ đưa cái này cho ngài, hỏi ngài có muốn gặp cậu ấy một lát không.”

Nhìn thấy là túi hương mình gửi vào cung, Tiêu Lộng tiện tay nhận lấy.

Được Chung Yến Sanh cất giữ bên mình lâu như vậy, ngoài hương thảo dược đắng chát dường như còn pha thêm chút hương lan nhàn nhạt, cực kỳ xoa dịu cơn bực bội và khó chịu trong lòng Tiêu Lộng.

Hàng lông mày đang nhíu chặt của hắn giãn ra một chút, không thèm ngẩng đầu, giọng điệu lạnh lùng: “Không gặp.”

Chỉ mới một thời gian không gặp, bên cạnh con chim nhỏ đó ngoài Chung Tư Độ và Cảnh Vương ca ca ra, lại còn có thêm một tên xấu xí mới.

Nói chuyện gần như vậy nửa ngày trời, cũng không sợ bị lây bệnh xấu xí.

Triển Nhung cũng không ngạc nhiên: “Vâng.”

Quay lưng đi chưa ra khỏi phòng, phía sau lại có tiếng gọi: “Đã ăn chưa?”

Triển Nhung nhịn cười: “Rồi ạ, tiểu công tử rất hài lòng với bánh bao tôm cá của bác Vương.”

Tiêu Lộng lạnh nhạt ừ một tiếng, đợi Triển Nhung ra khỏi phòng mới cầm túi hương đưa lên mũi, nhắm mắt hít một hơi thật sâu.

Đã nói sẽ không bị lừa nữa mà.

Làm hắn nghĩ nhiều như vậy, mở miệng gặp người là thua rồi.

Đợi đến khi Chung Yến Sanh không chịu được nữa mà tự tìm đến, hắn sẽ suy nghĩ xem có nên gặp hay không.

Ngửi túi hương một lúc cảm thấy dễ chịu hơn, cảm giác buồn nôn cũng biến mất. Tiêu Lộng chơi đùa với túi hương trong tay, bỗng nhiên phát hiện bên trong ngoài thảo dược ra còn có thứ khác.

Tiêu Lộng nhướn mày mở túi hương ra, phát hiện bên trong có hai tờ giấy được gấp cẩn thận.

Hắn dừng lại một lát, dùng ngón tay kẹp lấy, mở ra xem.

Là hai tờ giấy mà hắn đã gửi đi.

Một tờ viết chữ “Ngốc” to tướng, tờ kia chỉ có dấu chấm tròn.

…Tại sao lại giữ kỹ tờ giấy hắn viết bừa như vậy?

Tim Tiêu Lộng lại rộn ràng, nhớ đến tờ giấy Chung Yến Sanh nhờ đường dây ngầm trong cung gửi đến, trên đó vẽ một con người nhỏ xinh đẹp, trông vừa tủi thân vừa lo lắng, chờ đợi câu trả lời của hắn.

Lúc đó rõ ràng đang tức giận, nhưng vẫn thấy nó đáng yêu, đợi đến khi bình tĩnh lại thì càng bực mình hơn.

Đây không phải là tự làm bẽ mặt mình sao?

Nhưng cuối cùng vẫn không thể xé tờ giấy vẽ người nhỏ đó.

Tại sao Chung Yến Sanh cũng không xé những thứ hắn viết?

Cửa phòng đột nhiên bị gõ.

Tiêu Lộng lập tức đứng dậy, mở cửa, giọng điệu bình thản: “Em ấy đến rồi?”

Cũng… không phải là không thể gặp.

Vì túi thơm này nên nhượng bộ một chút.

Ngoài phòng, cận vệ đến báo cáo ngây ra một lúc rồi mới giật mình tỉnh lại, hai tay nâng đồ lên: “Thưa chủ tử, tiểu công tử muốn đi kiểm tra thuyền nên không đến, nhưng tiểu công tử nhờ thuộc hạ mang cái này cho ngài.”

Tiêu Lộng nhíu mày, mở ra xem.

Là một hũ dưa cải muối thường thấy trong nhà dân thường.

Dưa cải muối?

Chẳng lẽ Chung Yến Sanh nghĩ vài miếng dưa cải muối có thể mua chuộc hắn, khiến hắn hết giận hả?

“Ờm, chủ tử?” Cận vệ thấy vẻ mặt hắn thay đổi thất thường, rụt cổ lại: “Đã kiểm tra rồi, ngài có muốn nếm thử không…? Mùi vị rất ngon.”

Không chịu đến mà lại nhờ người mang một hũ dưa cải muối đến.

Tiêu Lộng lạnh lùng nói: “Vứt đi.”

“Vâng!”

Cận vệ xoay người, giả vờ chuẩn bị vứt hũ dưa cải muối xuống thuyền.

Chưa kịp thả ra thì phía sau lại có tiếng gọi: “Quay lại.”

Cận vệ rất thành thạo rút đôi đũa ra: “Vâng!”

Tiêu Lộng nhíu mày gắp một miếng dưa cải muối ăn thử.

Vị chua ngọt giòn rụm, quả thật giúp giảm buồn nôn khi say sóng.

Tiêu Lộng nhai miếng dưa cải muối, cúi đầu nhìn Chung Yến Sanh đang được Hoắc Song dẫn xuống lầu, ngắm mái tóc đen mềm mượt của cậu rồi thờ ơ nghĩ.

Em ấy vẫn rất quan tâm đến bổn vương.

Tác giả:

Tiêu Lộng: Lăn qua lộn lại, dần dần tự tin.

Truyện Chữ Hay