Được lão Hoàng đế cho phép, Chung Yến Sanh vội vã rời khỏi thư phòng.
Cậu nán lại trong phòng một lúc, khi ra khỏi điện Dưỡng Tâm thì bên ngoài vẫn còn người.
Các đại thần và các Vương gia dĩ nhiên đều rất biết điều mà lui xuống, chỉ còn lại Tiêu Lộng vốn không chịu quản thúc nào.
Chính xác mà nói, là Tiêu Lộng đang bị nhóm Ngự sử mắng mỏ.
Thường thì khi các quan ngôn tụ tập, có cơ hội đều chạy đến quỳ gối trước điện Dưỡng Tâm, xin Bệ hạ nghiêm trị Định Vương vô pháp vô thiên, nhưng thái độ của lão Hoàng đế đối với Tiêu Lộng luôn là khoan dung độ lượng, che chở hết mức, chưa bao giờ truy cứu.
Tuy lần này các Ngự sử không gặp được Bệ hạ nhưng lại gặp được Tiêu Lộng, nên ai nấy đều vô cùng kích động.
Tiêu Lộng lười biếng khoanh tay, tựa vào cửa điện, hứng thú nghe: “Đổi từ mới rồi hả? Còn gì nữa, nói ta nghe xem.”
Mấy Ngự sử bị cái thái độ lưu manh của Tiêu Lộng chọc giận đến mức sắp ngất: “Ngươi —— lòng lang dạ sói!”
Tiêu Lộng kéo dài giọng “ồ” một tiếng: “Lặp lại rồi.”
“Không coi ai ra gì! Kiêu căng phóng túng!”
“Không có gì mới mẻ à.” Trông thấy bóng dáng quen thuộc, Tiêu Lộng mới đứng thẳng người, tùy ý phẩy tay: “Về nghĩ thêm từ mới đi, tai ta sắp mọc kén rồi.”
Chung Yến Sanh dừng bước, im lặng nghe bọn họ mắng mỏ, khó hiểu nhíu mày.
Nếu không phải ca ca dẫn quân thu phục Liêu Đông, bình định Mạc Bắc, lại còn trấn giữ ở biên ải nhiều năm, thì làm sao có được Đại Ung yên ổn nhiều năm như vậy? Những người này không chịu động não xem tại sao bọn họ có thể thoải mái ở Kinh thành, không biết ơn đã đành thế mà còn ở đây mắng chửi?
Thái độ của Tiêu Lộng như đang xem một đám khỉ diễn trò.
Các Ngự sử sắp tức điên.
Ngay cả Hoàng đế Bệ hạ cũng phải vì lời nói mà e ngại, đa phần đều dùng cách trấn an với đám quan ngôn này. Chỉ riêng Định Vương điện hạ, có lẽ tiếng xấu đã nhiều rồi nên trông như chuyện này chẳng áp lực lắm, không thèm quan tâm đến họ.
Những Ngự sử này phần lớn đều trẻ tuổi, nhiệt huyết sôi trào. Họ được một lão Ngự sử dẫn dắt, tất cả đều muốn nhảy dựng lên, chuẩn bị thực hiện một phen lấy đầu đập đất, lấy cái chết để khuyên can.
Lão Ngự sử là người nhảy lên đầu tiên, vừa lúc Chung Yến Sanh tức giận đi qua, ông liếc mắt một cái thì nhìn thấy Chung Yến Sanh.
Trong chớp mắt, lão Ngự sử sững lại.
Phùng Cát nhìn thấy trò hề này thì mắt giật liên hồi. Thấy Định Vương Điện hạ khoanh tay nhìn qua hướng này, lưng nhóc lạnh toát, chỉ muốn nhanh chóng đưa Chung Yến Sanh rời khỏi điện Dưỡng Tâm, quay về điện Minh Huy nghỉ ngơi, vội vàng hắng giọng: “Các vị đại nhân, làm phiền nhường đường, Thập Nhất Điện hạ không khỏe, cần quay về nghỉ ngơi.”
Nghe đến “Thập Nhất Điện hạ”, các Ngự sử đỏ mặt tía tai này cũng nhíu mày. Nhớ đến tin đồn mấy ngày nay, bèn âm thầm quan sát thiếu niên mặc Hoa phục đẹp mắt trước mặt.
Năm đó vì chuyện của Thái tử tiền nhiệm, cả Kinh thành hỗn loạn hết mấy ngày. Kinh thành bị phong tỏa mấy tháng, không chỉ Đông cung tắm máu mà ngay cả triều đình cũng bị thanh trừng một phen. Những người có liên quan đến Thái tử, trừ phủ Hoài An Hầu sớm gạt bỏ quan hệ trước khi xảy ra chuyện, thì hầu như đều không có kết cục tốt đẹp gì.
Trong khoảng thời gian đó, không chỉ dân chúng hoang mang lo sợ, mà ngay cả bá quan văn võ cũng sợ hãi. Mỗi ngày đều có mấy người đồng liêu quen thuộc biến mất trên triều đình.
Cả Kinh thành đều tràn ngập mùi máu tanh.
Trong tình cảnh đó, đương nhiên không ai quan tâm đến một tiểu Hoàng tử được sinh ra trong hậu cung.
Sau khi tin tức Bệ hạ tìm được Thập Nhất Hoàng tử lan truyền, một số lão thần sống sót qua cơn bão đó mới lờ mờ nhớ lại, năm đó hình như có một tiểu Hoàng tử ra đời.
Chỉ là không nghe nói về tình hình của tiểu Hoàng tử đó. Sau này mới biết, người đó hình như đã chết yểu, chết thế nào thì không rõ. Chỉ biết mẫu phi của tiểu Hoàng tử vì đau khổ mất con mà chịu đả kích lớn, trở nên điên loạn.
Không ngờ Thập Nhất Hoàng tử được cho là đã chết yểu lại bị tàn dư của Thái tử tiền nhiệm bắt cóc, còn bị phủ Hoài An Hầu ôm về nuôi dưỡng như Thế tử.
Thế tử thật vừa trở về, vị Thế tử giả này lập tức trở thành trò cười, bị các con cháu thế gia chế giễu. Nhưng mọi người chưa cười được bao lâu, Chung Yến Sanh thoắt cái đã biến thành Thập Nhất Hoàng tử bị thất lạc.
Thân thế ngoằn ngoèo như vở kịch, nay đang là đề tài được bàn tán sôi nổi trong Kinh thành.
Những Ngự sử trẻ tuổi đang lén quan sát dung mạo của Chung Yến Sanh, chỉ có lão Ngự sử co rụt đồng tử, dừng lại một chút rồi không nhìn nữa, lạnh lùng hừ một tiếng: “Định Vương Điện hạ, coi chừng ác giả ác báo.”
Tiêu Lộng hờ hững nói: “Vậy bổn vương thành tâm chúc câu này sớm thành hiện thực.”
Lão Ngự sử lại nhìn Chung Yến Sanh, phất tay áo, lườm mấy Ngự sử trẻ tuổi đang nhìn Chung Yến Sanh: “Về Đô Sát Viện.”
Người tản ra thành từng nhóm ba hai. Đám người này vốn chỉ cần bắt được ai là sẽ cắn chặt không buông, hôm nay lại đi dễ dàng như vậy. Tiêu Lộng nhướng mày, mắt hơi nheo lại, nhận ra có điều bất thường.
Nhưng sự chú ý nhanh chóng bị người bên cạnh thu hút.
Hai ngày nay không ngửi thấy hương lan mềm mại ở mũi nữa, thứ mùi hương mềm mại ngọt ngào ấy như cuốn lấy tầm nhìn của hắn về bên kia.
Đứa nhỏ mặt mày ủ rũ, trông không vui vẻ gì.
Chung Yến Sanh không biết mình đang bực bội vì bị Tiêu Lộng viết giấy mắng cậu ngốc, hay vì nhìn thấy những Ngự sử chửi bới Tiêu Lộng, hoặc là vì lão Hoàng đế —— mà có lẽ tất cả những điều đó. Chỉ là cậu không giỏi phân biệt cảm xúc, nên không rõ rốt cuộc là nguyên do nào đang tác động.
Cậu đứng trong ngưỡng cửa cung điện, đối diện với Tiêu Lộng đứng ngoài cửa, im lặng đứng cùng nhau một lát.
Phùng Cát bắt đầu toát mồ hôi hột.
Hình như khi tiểu Điện hạ còn là Thế tử phủ Hoài An Hầu đã đắc tội với Định Vương, trước đây còn bị Định Vương bắt về phủ tra tấn?
Chuyện này… chuyện này… phải làm sao đây? Cha nuôi không có dạy nhóc.
Đôi mắt xanh thẫm quen thuộc bao trùm lấy cậu, Chung Yến Sanh suýt chút nữa kêu lên một tiếng ca ca, nhìn thấy thị vệ tuần tra và Cẩm Y Vệ đang đổi ca gần đó, cậu lại tủi thân nuốt lời đó về.
Khi bị Đức Vương quát mắng trong thư phòng vừa nãy, cậu cũng không có tủi thân đến vậy. Cậu hít hít mũi, hốc mắt đỏ hoe, đôi mắt ngấn nước.
Phùng Cát càng lo lắng hơn.
Trời ạ!
Ánh mắt của Định Vương Điện hạ hung ác quá, làm tiểu Điện hạ sợ phát khóc rồi!
Phùng Cát nín thở, nhớ tới lời cha nuôi dặn phải chăm sóc tốt cho tiểu Điện hạ, run rẩy muốn mở miệng, lại thấy Tiêu Lộng nhíu mày.
Lời Phùng Cát muốn nói nghẹn lại trong cổ họng.
Sao tự nhiên vị sát thần này lại nhíu mày? Ngài, ngài ấy sẽ không dám đánh tiểu Điện hạ ngay trong cung chứ?
Không không, nghe nói người này từng đánh Đức Vương Điện hạ ngay trước mặt tất cả mọi người trong cung, có thể là dám đó.
Chân Phùng Cát mềm nhũn, vừa mới quen Chung Yến Sanh hai ngày, nhóc còn chưa thề bảo vệ chủ tử đến chết đâu. Phùng Cát len lén muốn lùi vài bước, bỗng thấy tiểu Điện hạ đột nhiên cúi đầu, vượt qua ngưỡng cửa.
Nhưng chưa lướt qua được Tiêu Lộng.Cổ tay chợt căng lên, cậu bị Tiêu Lộng bắt lấy.
Trước mặt các thị vệ qua lại, Tiêu Lộng cụp mắt nhìn Chung Yến Sanh. Từ vẻ mặt của hắn, người ngoài có lẽ sẽ thấy biểu cảm này đáng sợ và không kiên nhẫn.
Tim Chung Yến Sanh đập mạnh, hốt hoảng nhìn hắn, ra sức rút tay.
Người của lão Hoàng đế đều đang nhìn đấy!
Cổ tay gầy gò như vậy, chỉ một bàn tay là có thể ôm trọn toàn bộ.
Tiêu Lộng nắm lấy cổ tay cậu, trong lòng càng khó chịu.
Không biết nuôi thì trả lại cho hắn đi.
Hắn không cần dùng sức cũng có thể dễ dàng siết chặt lấy cổ tay Chung Yến Sanh. Hắn nhìn kỹ đôi mắt mờ mịt của cậu, nước mắt dường như sắp treo trên hàng mi, có vẻ như muốn khóc nhưng không dám, chóp mũi cũng đỏ, trông đẹp đẽ dễ vỡ khiến người ta thương tiếc.
Hắn nuốt nước bọt, nếu không phải còn nhiều chuyện chưa làm rõ, còn bị trúng độc, thì ngay khoảnh khắc này, hắn đã gần như mặc kệ mọi thứ mà đưa Chung Yến Sanh về phủ nhốt lại, không để cho ai khác có cơ hội mang cậu đi.
“Khóc cái gì?”
Lát sau Tiêu Lộng mới mở miệng, giọng không cao như lúc cố ý giả vờ, giọng điệu lạnh lẽo và u ám rơi vào tai Chung Yến Sanh khiến cậu lạnh run: “Thấy bổn vương không vui vậy sao?”
Không ai nghĩ rằng trong lời nói của Tiêu Lộng có chút thiện ý nào, các thị vệ xung quanh và Cẩm Y Vệ tuần tra nhìn lén về phía này, nhưng không ai ngăn cản “hành vi xấu” của Tiêu Lộng.
Tiêu Lộng mặc áo bào của thân vương, tay áo rộng nên khi buông xuống, nó che khuất bàn tay đang nắm lấy Chung Yến Sanh.
Trong khi nói chuyện, tay hắn vẫn mân mê cổ tay Chung Yến Sanh. Giữa đám đông bị một đám người nhìn chằm chằm, thậm chí Phùng Cát còn đứng ngay sau lưng cậu, Chung Yến Sanh vừa hoảng vừa xấu hổ, tai nhuốm một màu đỏ. Sợ bị người khác phát hiện, cậu bèn mím môi, cố gắng nói ra ba từ: “Thả tay ra.”
Cậu cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh, nhưng vừa bật ra khỏi miệng thì nghe có vẻ cứng nhắc, giọng điệu không ổn lắm.
Phùng Cát kinh hãi.
Toang rồi toang rồi, xem ra quan hệ của hai người này thật sự rất tệ, nhóc có nên lập tức quay lại thư phòng mời Bệ hạ hoặc cha nuôi đến cứu viện không?
Suy nghĩ này vừa nảy ra trong đầu thì bị Tiêu Lộng như phát hiện ra mà lườm một cái, nhóc bỗng chốc lạnh thấu xương, không dám động đậy.
Tiêu Lộng chậm rãi vuốt ve làn da non mềm kia, đôi mắt xanh dài hẹp đầy nét phong tình hơi nheo lại, cúi đầu lại gần Chung Yến Sanh hơn: “Bổn vương không thả thì sao?”
Chung Yến Sanh: “…”
Lúc này rồi mà còn trêu cậu!
Ca ca rốt cuộc có giận không, hay là không giận?
Nhưng nhìn dáng vẻ này thì có vẻ ca ca không ghét cậu nhỉ?
Tim Chung Yến Sanh lúc thì rơi xuống đất lúc lại treo cao, không nhịn được nhìn vào điện Dưỡng Tâm, sợ lão Hoàng đế đột nhiên xuất hiện, cậu nhỏ giọng nói: “Anh, anh mau thả em ra đi, lát nữa Bệ hạ thấy…”
“Bệ hạ thấy thì sao?” Tiêu Lộng nhìn chằm chằm vào quầng thâm dưới mắt cậu: “Tối qua ngủ không ngon?”
Cổ tay bị vết chai trên tay Tiêu Lộng cọ đỏ lên.
Lại một đội Cẩm Y Vệ nữa đi ngang qua, tim Chung Yến Sanh đập nhanh đến mức sắp ngất. Cậu quay đầu đi không dám nhìn vào mắt Tiêu Lộng: “Ngủ rất ngon.”
“Trong phủ Vương gia có một đại phu.” Động tác vuốt ve của Tiêu Lộng dừng lại, hắn vòng tay quanh tay Chung Yến Sanh, cảm nhận mạch đập mạnh mẽ dưới lớp da mỏng, chậm rãi nói: “Y giỏi dùng dược liệu để chế tạo thuốc an thần, túi thơm chứa dược liệu đặt cạnh gối có thể giúp ngủ ngon. Nếu tiểu Điện hạ cần, bổn vương sẽ bảo y làm một cái cho em.”
Hóa ra túi thơm đó có tác dụng này sao?
Túi thơm không thể nói có là có ngay, phải chăng ca ca đã chuẩn bị túi thơm từ đêm qua?
Chung Yến Sanh bồn chồn trong lòng, hàng mi dài hơi run rẩy chớp hai cái: “…Không cần đâu, cảm ơn Định Vương Điện hạ.”
Ngửi mùi hương lan nhè nhẹ một hồi, lửa giận trong lòng cũng dịu đi phần nào. Tiêu Lộng không bày ra biểu cảm gì rồi rút tay lại, giọng điệu bình thản: “Tiểu Điện hạ ở trong cung cũng phải bảo trọng thân thể, đừng để bổn vương lo lắng.”
Nghe vào tai người khác thì lời nói đó đầy sự quái gở.
Tiểu Điện hạ đỏ mặt vì tức giận, không nói nên lời, cúi đầu im lặng.
Phùng Cát thấy tiểu Điện hạ đáng thương cực kỳ. Mãi đến lúc Tiêu Lộng rốt cuộc cũng đi, Phùng Cát mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy tới đỡ Chung Yến Sanh: “Tiểu Điện hạ không sao chứ? Trời ơi… cổ tay ngài đỏ hết rồi!”
Da Chung Yến Sanh trắng, mịn màng non nớt, rất dễ để lại dấu vết.
Tiêu Lộng không dùng nhiều sức, chỉ hơi siết và mân mê một chút thôi mà đã để lại dấu rồi.
Mùi hương lạnh lẽo dễ chịu dần đi xa, Chung Yến Sanh ngẩn ngơ nhìn cổ tay mình một lúc, chậm rãi rụt tay về tay áo: “Không sao.”
Phùng Cát hổ thẹn vì lúc nãy mình đã lùi bước, bận rộn tỏ vẻ: “Định Vương Điện hạ ăn hiếp người quá đáng! Tiểu Điện hạ, nô tài sẽ quay lại điện Dưỡng Tâm tố cáo cho ngài!”
Chung Yến Sanh lắc đầu, dáng vẻ mềm mỏng dễ bắt nạt: “Không cần đâu, quay lại điện Minh Huy thôi.”
Cuộc “xung đột” giữa Chung Yến Sanh và Tiêu Lộng nhanh chóng lan truyền khắp Kinh thành. Sau khi bị thêm mắm dặm muối, cả Kinh thành đều biết Định Vương Điện hạ thật sự rất ghét Thập Nhất Hoàng tử, chặn người ta ở cửa điện Dưỡng Tâm khi dễ một trận, khiến tiểu Hoàng tử mắt đỏ hoe.
Đương nhiên chuyện này cũng đến tai lão Hoàng đế.
Ngày hôm sau Chung Yến Sanh lại bị gọi đến thư phòng, lão Hoàng đế an ủi cậu một hồi: “Từ nhỏ Định Vương đã ganh đua hiếu thắng, trước mặt trẫm cũng không kiềm chế, không ai quản thúc được. Tiểu Thập Nhất có phải đã chịu ấm ức không?”
Chung Yến Sanh hơi gật đầu.
Tối qua cậu ôm xun đất và túi thơm, hiếm khi có được một giấc ngủ ngon.
Chẳng qua là da cậu trắng nên quầng thâm dưới mắt khó tan, trông vẫn rất tiều tụy như thể đã gặp ác mộng suốt đêm.
Lão Hoàng đế mỉm cười, an ủi thêm vài câu rồi vỗ tay. Ngoài cửa có một thanh niên trẻ bước vào, quỳ xuống cung kính hành lễ: “Thần tham kiến Bệ hạ, tham kiến Thập Nhất Điện hạ.”
Chung Yến Sanh nhìn theo âm thanh đó, mắt hơi mở to.
Cậu nhận ra người này.
Đây là người mấy ngày trước, khi cậu đi mua màu về, người này đã cố ý va vào cậu!
Lúc đó Chung Yến Sanh thấy người này rất kỳ lạ, hành tung khả nghi, nhưng không suy nghĩ nhiều.
Giờ gặp lại trong thư phòng của lão Hoàng đế, cậu lập tức hiểu ra.
Lão Hoàng đế phái người giám sát cậu… Có lẽ sau khi xác nhận vết bớt trên người cậu, lão đã phái Điền Hỉ đưa cậu vào cung.
Nhưng Chung Yến Sanh vẫn không thể hiểu nỗi.
Tại sao chỉ dựa vào vết bớt mà lão Hoàng đế lại xác nhận cậu là Thập Nhất Hoàng tử?
Hoài An Hầu và Hầu phu nhân nhận lại Chung Tư Độ không chỉ dựa vào tín vật, mà còn vì Chung Tư Độ trông giống hệt hai người họ, chỉ cần nhìn một cái là biết ngay.
Chẳng lẽ cậu rất giống Trang phi nương nương sao?
Nghĩ đến đây, Chung Yến Sanh càng muốn gặp Trang phi nương nương hơn, nhưng ngoài điện Minh Huy luôn có thị vệ canh gác. Ngoài Phùng Cát ra, bên trong và bên ngoài còn rất nhiều cung nhân, mỗi lần cậu ra vào đều bị giám sát.
Trong cung khác hoàn toàn với phủ Hầu gia và phủ Vương gia, cậu hoàn toàn lạ lẫm, chưa nghĩ ra được cách nào lẻn vào cung Quan Hoa, nơi Trang phi nương nương đang dưỡng bệnh.
Đương lúc ngây người, giọng lão Hoàng đế lại vang lên: “Đây là Hoắc Song, là hạt giống tốt nhất trẫm chọn ra từ Cẩm Y Vệ. Trẫm đã giao cho y một đội làm việc thay trẫm, rất hữu dụng.”
Chung Yến Sanh giật mình tỉnh lại: “Vâng?”
“Hôm nay trẫm ban y cho ngươi, từ nay y là người của ngươi.” Lão Hoàng đế bày ra vẻ mặt hiền hòa, như một người cha già thiên vị con trai nhỏ: “Dưới tay có người rồi, sau này sẽ không bị ức hiếp nữa.”
Thanh niên dưới đất cũng lập tức dập đầu: “Thần tuân mệnh, nguyện chết bảo vệ tiểu Điện hạ!”
Chung Yến Sanh không lập tức lên tiếng.
…Nếu thật sự không muốn cậu “bị ức hiếp”, vậy tại sao khi thấy Tiêu Lộng nắm tay cậu, những thị vệ canh giữ bên ngoài và Cẩm Y Vệ tuần tra không ra tay ngăn cản, báo cáo về thư phòng chứ?
Chung Yến Sanh biết Tiêu Lộng sẽ không làm hại cậu, nhưng trong mắt người ngoài, Định Vương Điện hạ như một ác ma, mỗi câu nói đều không có ý tốt.
Cậu cảm giác mọi thứ rất kỳ lạ.
Từ khi vào cung đến giờ, cái gọi là “tình yêu của cha” mà lão Hoàng đế bù đắp cho cậu… luôn khiến cậu cảm thấy không được tự nhiên.
Chung Yến Sanh liếc nhìn người đang quỳ dưới đất, thật sự không muốn người của lão Hoàng đế theo mình. Nhưng đối diện với đôi mắt như đang cười của lão, cậu nhạy bén nhận ra đây không phải thứ cậu có thể từ chối.
Thay vì tỏ thái độ chống đối, khiến lão Hoàng đế bất mãn hay thậm chí nghi ngờ, không bằng thuận theo ý lão, xem lão muốn làm gì.
Chung Yến Sanh suy nghĩ một lúc, ngoan ngoãn gật đầu: “Đa tạ Bệ hạ.”
Thấy cậu ngoan ngoãn như vậy, lão Hoàng đế nở nụ cười: “Tấu chương mà Nội các soạn đều ở đây, hôm nay tiểu Thập Nhất theo trẫm, học cách xem tấu chương nhé.”
Đây rõ ràng là chuyện mà các thân vương đang tranh đấu sáng tối kia nên học.
Chung Yến Sanh thầm nghĩ trong lòng, thuận theo ý: “Vâng, Bệ hạ.”
Liên tiếp mấy ngày, mỗi ngày Chung Yến Sanh đều bị lão Hoàng đế giữ bên cạnh để cùng đọc tấu chương.
Tin tức lan truyền ra tới ngoài cung, mọi người đều biết Bệ hạ rất ưu ái Thập Nhất Hoàng tử mới tìm lại được, còn nhiều hơn cả Đức Vương.
Đức Vương lập tức không thể ngồi yên.
Trong số các thân vương được triệu tập về Kinh: An Vương tuy có năng lực nhưng mẹ chỉ là cung nữ, lại rất khiêm tốn nên không có ảnh hưởng nhiều. Cảnh Vương phóng túng, lêu lổng, suốt ngày chỉ biết uống rượu chơi bời với đám con nhà quyền quý, cũng chẳng có tài cán gì.
Người có hy vọng lớn nhất ngồi lên ngai vàng là Đức Vương – người có gia thế mạnh mẽ từ nhà mẹ và rất được ưu ái.
Hoặc có thể nói, trong mắt Đức Vương, vị trí này đã chắc chắn thuộc về gã rồi!
Chỉ cần gã tạo ra được thành tích, lão Hoàng đế sẽ danh chính ngôn thuận lập gã làm Thái tử.
Kết quả là đột nhiên xuất hiện một Chung Yến Sanh, còn trớ trêu thay mặt mũi lại giống hệt cái gai trong lòng gã năm xưa, gợi lại ký ức tồi tệ của gã.
Lão Hoàng đế lại thiên vị cậu như vậy, giữ cậu lại trong cung, ở điện Minh Huy gần điện Dưỡng Tâm, thậm chí còn ngày ngày để cậu theo bên cạnh trong thư phòng!
Ngay cả khi Đức Vương được cưng chiều nhất cũng không có được đãi ngộ này.
Nếu không phải được các mưu sĩ trong phủ khuyên ngăn, Đức Vương đã không nhịn được mà xông vào hoàng cung một lần nữa. Gã lạnh mặt nghe lời các mưu sĩ, hàng ngày dâng tấu xin Bệ hạ phái gã đi dẹp loạn.
Không quan tâm gì khác, trước tiên phải tạo ra thành tích đã.
Dưới sự kiên trì hàng ngày dâng tấu của Đức Vương, lão Hoàng đế hình như bị lay động, lại thiên về phía gã, đổi thành liên tục triệu gã vào cung vài ngày để bàn luận chuyện dẹp loạn, có ý giao trọng trách lớn lao này cho Đức Vương.
Khi hai người bàn bạc, Chung Yến Sanh bị “bỏ rơi” ở bên cạnh.
Mấy ngày trước Đức Vương mất hết tự tin, giờ lấy lại được thì không khỏi đắc ý nhìn về phía Chung Yến Sanh.
Tên nhóc vắt mũi chưa sạch cũng dám tranh giành ngai vàng với gã?
Kết quả là Chung Yến Sanh lại không nhìn gã.
Thật là coi trời bằng vung!
Chung Yến Sanh không chú ý nghe họ nói gì, cũng không nhìn họ.
Cậu ngơ ngác nhìn những con chim nhảy nhót trên cành ngoài cửa sổ, dần hiểu được niềm vui của Đạp Tuyết khi nằm dưới cửa sổ ngắm chim, bị lườm mấy lần mới chậm chạp quay đầu lại, khó hiểu nhìn Đức Vương.
Trước đây ở tiệc đấu hoa không phát hiện, không biết Đức Vương có bị bệnh mắt hay miệng không mà sao mỗi lần nhìn cậu đều giật giật?
“Tốt lắm.” Lão Hoàng đế nói chuyện với Đức Vương một lúc, gương mặt già nua dần lộ vẻ mệt mỏi, ho khan vài tiếng, nhận lấy chén trà thuốc từ Điền Hỉ uống một hớp: “Cứ làm như vậy đi, lần này trẫm phái ngươi đi phủ Bảo Khánh, không được hành động bừa bãi.”
Đức Vương lập tức đáp: “Nhi thần đã rõ.”
Mỗi buổi trưa lão Hoàng đế đều uống trà thuốc, uống xong sẽ mơ màng ngủ đến chiều tối. Chung Yến Sanh ở cạnh lão vài ngày cũng dần dần hiểu quy luật này, đứng dậy ngoan ngoãn nói: “Nhi thần xin cáo lui trước, Bệ hạ nghỉ ngơi cho tốt, bảo trọng long thể.”
Uống trà thuốc xong, cơn buồn ngủ ập đến, lão Hoàng đế giơ tay ra hiệu cho họ lui ra.
Điền Hỉ cẩn thận đỡ lão Hoàng đế, chuẩn bị đưa lão về tẩm điện nghỉ ngơi.
Chung Yến Sanh không muốn thấy khuôn mặt quái đản của Đức Vương, ngay khi được cho phép, cậu không quan tâm đến Đức Vương đang diễn cảnh cha con tình thâm mà lập tức chuồn đi trước.
Cậu đã ở trong cung vài ngày rồi, luôn ngoan ngoãn tuân thủ. Hôm nay nhân lúc lão Hoàng đế ngủ trưa đi dạo quanh đây một chút coi như tò mò về cung, chắc sẽ không bị nghi ngờ đâu nhỉ?
Chung Yến Sanh dự định hôm nay sẽ đi tìm hiểu đường đến cung Quan Hoa.
Để không bị Phùng Cát theo dõi, hôm nay cậu còn đặc biệt cho Phùng Cát nghỉ.
Nhưng Hoắc Song được lão Hoàng đế ban cho chắc chắn sẽ âm thầm theo dõi cậu.
Có thể tránh được một người thì tốt.
Chung Yến Sanh hoàn toàn không quen đường đi trong cung. Mấy ngày nay chỉ đi đi về về giữa điện Minh Huy và điện Dưỡng Tâm. Lúc ra khỏi cửa điện, cậu không biết nên đi đâu, lại không dám hỏi đường, sợ nói hớ lộ mục tiêu.
Chẳng thể làm gì khác hơn là đi dạo không mục đích, dù sao lạc đường cũng chỉ cần gọi một tiếng là có người chỉ đường ngay mà.
Đi dạo một lúc, Chung Yến Sanh thấy mình đã đến một góc hẻo lánh nào đó.
Trong cung có rất nhiều lối đi hẹp, ngoằn ngoèo và sâu hun hút, ở những góc yên tĩnh thế này hầu như không có ai. Theo kinh nghiệm đọc truyện của Chung Yến Sanh, những nơi như vậy thích hợp để giết người chôn xác, rất nguy hiểm.
Cậu im lặng một lúc, không muốn gọi người đang âm thầm theo dõi mình ra.
Cậu vẫn còn giận, nếu không phải Hoắc Song báo cáo về dấu vết trên cổ cậu cho lão Hoàng đế, có lẽ cậu còn có thể ở lại phủ Vương gia thêm vài ngày.
Đang do dự không biết có nên gọi người hay không, Chung Yến Sanh bỗng nghe thấy tiếng kêu cứu thảm thiết từ xa, kèm theo tiếng nước bị khuấy động liên tục.
Tiếng kêu không rõ ràng nhưng khá quen tai.
Tim Chung Yến Sanh đập nhanh, lập tức đi về phía phát ra âm thanh, qua cánh cửa viện đổ nát, cậu nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Là Đức Vương và thuộc hạ của gã.
Lúc này thuộc hạ của Đức Vương đang túm lấy một người, dìm đầu người đó vào bể nước.
Đức Vương cười lạnh: “Nghe được chuyện của bổn vương mà còn muốn chạy?”
Người bị dìm trong bể nước vùng vẫy điên cuồng, cố ngẩng đầu lên kêu cứu: “Điện hạ… Điện hạ tha mạng! Nô tài thật sự… thật sự không nghe thấy gì cả! Nô tài chỉ tình cờ đi qua… nể mặt cha nuôi của nô tài…”
Đức Vương “phì” một tiếng: “Cha nuôi ngươi là cái thá gì? Một thái giám cũng xứng nói mặt mũi với bổn vương? Bổn vương đã thấy các ngươi ngứa mắt từ lâu rồi. Xử lý nhanh lên.”
Đồng tử Chung Yến Sanh co rụt lại.
Là Phùng Cát!
Cậu không do dự nữa, quay đầu gọi: “Hoắc Song! Đi cứu Phùng Cát!”
Hoắc Song luôn âm thầm theo dõi thật sự nghe lệnh cậu, lập tức leo qua tường, đánh mạnh một cái vào khuỷu tay thuộc hạ của Đức Vương, cứu Phùng Cát khỏi tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Mặt Đức Vương biến sắc: “Con mẹ nó lại là ai?!”
Hoắc Song xách Phùng Cát lên, cúi đầu nói: “Bẩm Đức Vương Điện hạ, thần theo lệnh của Bệ hạ.”
Chung Yến Sanh đã chuẩn bị tinh thần bị Đức Vương tiếp tục lườm, định đẩy cửa viện vào, nghe thấy lời của Hoắc Song thì chớp chớp mắt, dừng lại.
Quả nhiên, nghe thấy Hoắc Song là người của lão Hoàng đế, vẻ mặt của Đức Vương trở nên cực kỳ khó coi. Nhìn Phùng Cát đang thoi thóp thì lạnh lùng lườm nhóc một cái, nghĩ trong đầu rằng tên thái giám này cách một đoạn khá xa, chắc không nghe được cuộc đối thoại của gã với thuộc hạ mới hừ một tiếng, vung tay áo rời khỏi viện từ cánh cửa khác.
Đức Vương vừa đi, Chung Yến Sanh đẩy cửa viện vào, muốn vào xem tình hình của Phùng Cát.
Đẩy vài lần vẫn không mở được.
Chung Yến Sanh nghĩ một lúc, chuẩn bị leo tường, việc này cậu rất quen rồi.
Còn chưa kịp thực hiện thì Hoắc Song đã xách Phùng Cát nhảy qua tường trở lại, đặt Phùng Cát xuống trước mặt cậu: “Điện hạ, người đã được cứu về.”
Chung Yến Sanh ngớ ra một lúc, rụt tay lại: “Ồ… cảm ơn.”
Cậu ngồi xổm xuống, lo lắng nhìn Phùng Cát đang thở hổn hển: “Phùng Cát, ngươi không sao chứ?”
Lúc này Phùng Cát đã biết là ai cứu mình, mắt đỏ lên, suýt nữa bật khóc. Vừa rồi sống chết chỉ trong gang tấc, nhóc lau nước mắt, hơi hối hận vì mấy ngày trước không bảo vệ Chung Yến Sanh, nghẹn ngào nói: “Đa tạ tiểu Điện hạ cứu mạng, mạng hèn này của nô tài là do ngài nhặt về.”
Chung Yến Sanh vội vã xua tay: “Không phải ta, là Hoắc đại nhân cứu ngươi, ngươi cảm ơn y đi.”
Hoắc Song khoanh tay không nói gì.
Phùng Cát rất rõ ràng, mắt càng đỏ hơn: “Nếu không phải do tiểu Điện hạ ra lệnh, đại nhân này cũng sẽ không ra tay cứu nô tài.”
Phùng Cát không lớn tuổi lắm, Chung Yến Sanh thấy nhóc cứ rưng rưng nước mắt, đành lấy khăn tay từ trong tay áo ra đưa nhóc, giọng mềm mại an ủi: “Không sao đâu.”
Cậu đưa tay ra, vết đỏ trên cổ tay do Tiêu Lộng để lại mấy ngày trước bại lộ, vẫn chưa biến mất.
Trên cổ tay nhỏ gầy trắng nõn, vết đỏ nhàn nhạt như một ký hiệu chiếm hữu nào đó, trên làn da mềm mịn như ngọc trông hơi gợi cảm.
Ánh mắt Hoắc Song lay động.
Phùng Cát nhìn thấy vết đỏ “nhục nhã” này, khóc còn dữ hơn, áy náy không thể tả: “Trong phòng, trong phòng nô tài có nhiều thuốc chữa thương do cha nuôi tặng… Hu hu, lát nữa ta sẽ bôi thuốc cho tiểu Điện hạ, đảm bảo nửa ngày là vết đỏ sẽ biến mất!”
Chung Yến Sanh nghe vậy thì rụt ngón tay lại: “Không cần đâu.”
Không giống vết đỏ do bị trói trên thuyền lần trước, cậu vừa xấu hổ không dám gặp ai, vừa hoảng sợ vội bôi thuốc mấy ngày, muốn vết đỏ trên cổ tay nhanh chóng biến mất.
Lần này… Cậu muốn dấu vết này ở lại lâu hơn một chút.
Đây là bùa hộ mệnh Tiêu Lộng để lại cho cậu.
Chung Yến Sanh không muốn nói nhiều về chuyện này, kéo tay áo xuống, ngồi xổm giúp Phùng Cát lau nước trên mặt: “Phùng Cát, chuyện của ngươi và Đức Vương là thế nào? Sao gã đột nhiên muốn giết ngươi?”
Phùng Cát không ngờ tiểu Điện hạ cao quý lại thật sự giúp mình lau nước mắt, cả người bỗng dưng như ngồi trên đống lửa, dù có mặt dày cách mấy cũng cảm thấy xấu hổ, vội vàng dùng khăn lau tùm lum trên mặt rồi nhìn xung quanh.
Chung Yến Sanh hiểu ý, lén nhìn Hoắc Song, ghé sát Phùng Cát thì thầm: “Làm sao?”
Phùng Cát nhỏ giọng: “Nô tài đã nghe được một bí mật lớn.”
–
Tác giả:
Tiêu Lộng: Hiểu rồi, lần sau làm cả bùa hộ mệnh.
Điều Điều:?
Vụng trộm dưới mắt lão Hoàng đế (Không phải).