Lúc bước ra khỏi điện Dưỡng Tâm, mỗi người đều có một vẻ mặt khác nhau.
Khi thấy Tiêu Lộng vào cửa, Đức Vương tức đến mức muốn đánh nhau với hắn một trận. Nhưng giờ mặt gã lại trầm như nước, không hề nổi giận mà chỉ liếc nhìn An Vương và Cảnh Vương, cuối cùng dừng ở Bùi Hoằng, rồi chuyển sang An Vương, ra lệnh: “Lão Tứ, lại đây.”
Vừa dứt lời, gã vung tay áo, đổi hướng rời đi.
Tuy rằng An Vương là anh của Đức Vương, nhưng tuổi hai người không chênh lệch lắm, khi còn là Hoàng tử cũng hay túm tụm lại với nhau. An Vương có xuất thân thấp hơn nên thường bị Đức Vương xem thường, chuyện gã vênh mặt ra lệnh cho y trước mặt mọi người cũng không phải chuyện lạ.
An Vương không tỏ vẻ gì trên mặt, chắp tay chào mọi người rồi lặng lẽ đi theo.
Hoài An Hầu không nhìn về phía điện Dưỡng Tâm bằng ánh mắt lo lắng nữa. Ông không nói một lời mà rời khỏi cung.
Lúc ra khỏi cung, xe ngựa đã chờ sẵn bên ngoài, chuẩn bị đưa Hoài An Hầu về Đại Lý Tự.
Hoài An Hầu vừa bước lên bục, vén rèm xe ngựa lên, thì động tác khựng lại.
Người đánh xe có khuôn mặt xa lạ đứng cung kính bên cạnh, thấy động tác của Hoài An Hầu đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên hỏi: “Hầu gia?”
Hoài An Hầu đáp “ừ” một tiếng: “Không sao.”
Rồi ông tự nhiên cúi người chui vào xe ngựa.
Xe ngựa của phủ Hoài An Hầu không rộng rãi như phủ Định Vương. Trong khoang xe không lớn, Định Vương Điện hạ đã rời đi trước đó đang ngồi yên bên trong, cúi đầu chơi đùa một vật gì đó.
Nhìn rõ thứ đó là gì, mắt Hoài An Hầu giật giật.
Đó là một con dấu điêu khắc tinh xảo bằng đá điền hoàng, có lẽ đã được mân mê rất lâu nên vô cùng sáng bóng.
Ông vô thức nhớ lại con dấu mình để trong thư phòng phủ Hầu gia, cái mà ông chưa từng dám lấy ra lần nữa, xác nhận rằng con dấu này không phải của mình.
Không tính lần Tiêu Lộng đột nhiên xuất hiện ở Đại Lý Tự khiến toàn bộ người trong nha môn rối loạn, đây là lần đầu tiên hai người họ nói chuyện mặt đối mặt.
Hoài An Hầu ngồi xuống đối diện Tiêu Lộng, không lên tiếng.
Tiêu Lộng chậm rãi cất con dấu vào tay áo, nhìn Hoài An Hầu, hờ hững hỏi: “Hầu gia không định nói gì sao?”
Tư thế của Hoài An Hầu thẳng như cây tùng, giọng điệu bình tĩnh: “Hạ quan không có lời gì để nói.”
“Hầu gia không có gì để nói, nhưng bổn vương thì có.” Ánh mắt Tiêu Lộng sắc bén như sói, nhìn thẳng vào mắt Hoài An Hầu: “Chung Yến Sanh thật sự là huyết thống của Hoàng thất?”
Hoài An Hầu không nói, nhưng Tiêu Lộng nhìn thấy câu trả lời từ biểu cảm của ông.
“Tốt.” Tiêu Lộng chậm rãi gật đầu: “Bổn vương thật sự rất tò mò, Hầu gia biết về thân thế của Chung Yến Sanh từ khi nào?”
Nếu Chung Yến Sanh thật sự có huyết thống Hoàng thất, mà Hoài An Hầu đã sớm biết thì tại sao lại che giấu việc này, nuôi dưỡng một tiểu Hoàng tử trong nhà?
Có phải ông chán sống rồi không?
Hoài An Hầu im lặng một lúc, lần này mới mở miệng: “Thân phận của Điều… tiểu Điện hạ, hạ quan cũng chỉ mới biết hôm nay.”
Thân phận?
Tiêu Lộng nheo mắt, chú ý đến cụm từ ám chỉ trong câu nói của ông, nhưng chưa kịp hỏi thêm thì Hoài An Hầu đã cúi đầu, giọng điệu mệt mỏi: “Điện hạ, hạ quan biết gì đã nói hết, những chuyện còn lại, xin đừng hỏi thêm.”
Sáng nay trên đường đến Đại Lý Tự, Hoài An Hầu đột nhiên bị người trong cung chặn lại, đưa đến điện Dưỡng Tâm.
Trong khoảnh khắc đó, ông đã có dự cảm, đoán rằng Bệ hạ đã biết một số bí mật, nhưng không ngờ hành động của Bệ hạ lại khiến ông kinh ngạc hơn.
Vốn tưởng rằng lưỡi dao sẽ chém xuống, nhưng lúc này nó chỉ lơ lửng trên cổ, nói thêm một câu thì lưỡi dao sẽ hạ thấp hơn một chút.
Nếu lưỡi dao này rơi xuống thì không chỉ đầu của mấy trăm người Chung gia sẽ rơi, mà còn liên lụy đến nhiều người khác.
Phủ Hoài An Hầu từng bị giam vào nhà lao, Hoài An Hầu biết rõ hơn ai hết lão già nhìn hiền hòa trong điện Dưỡng Tâm có những thủ đoạn gì. Đặc biệt là… thái độ của Bệ hạ đối với Chung Yến Sanh cũng là một lời cảnh cáo, những chuyện đã qua tuyệt đối không thể nhắc lại.
Ông tin tưởng Tiêu Lộng sẽ bảo vệ Chung Yến Sanh, nhưng tuyệt đối không dám đặt mạng sống của mấy trăm người vào tay vị Định Vương Điện hạ khó lường này.
Tiêu Lộng không biểu cảm nhìn Hoài An Hầu một lúc, rồi gật đầu: “Vậy ngươi chỉ cần trả lời bổn vương một câu.”
“Chung Yến Sanh thật sự là Thập Nhất Hoàng tử?”
Người đánh xe bên ngoài không phải là người sáng nay theo Hoài An Hầu ra khỏi phủ, mà là một khuôn mặt xa lạ. Hoài An Hầu biết rằng từ lúc vào cung, mọi hành động của ông đều sẽ được báo cáo, nghe vậy thì giật mình trong lòng, chậm rãi hỏi: “Sao Điện hạ lại nói vậy?”
Tiêu Lộng ngả người ra sau, giọng điệu lạnh lùng: “Bổn vương chỉ cảm thấy, lão già đó không thể sinh ra một đứa con đáng yêu như vậy.”
Hoài An Hầu: “…”
Người đánh xe bên ngoài đang dựng lỗ tai lên nghe lén: “…”
Hoài An Hầu chỉ có thể làm bộ bị điếc, không nghe thấy lời nói phạm thượng này.
Khi Tiêu Lộng chuẩn bị nhảy ra khỏi xe ngựa, Hoài An Hầu nhìn bóng dáng người đánh xe bên ngoài, cúi đầu nói: “Bây giờ tiểu Điện hạ đã có thân phận khác, bất kể trước đây có thù oán gì với Điện hạ thì cũng nên xóa sạch. Từ nay về sau Điện hạ và tiểu Điện hạ nên đường ai nấy đi.”
Nghe ra lời nhắc nhở ẩn ý của Hoài An Hầu, Tiêu Lộng không bày ra biểu cảm gì mà vung tay, nhảy ra khỏi xe ngựa.
Triển Nhung và một cận vệ khác luôn theo sau xe ngựa, thấy Tiêu Lộng xuống xe thì lập tức tiến tới đón.
“Chủ tử, tình hình thế nào rồi?” Triển Nhung tò mò hỏi: “Tiểu công tử Điều Điều… thật sự là Thập Nhất Hoàng tử sao?”
Một cận vệ khác cũng không nhịn được hỏi: “Thật sự phải để tiểu công tử ở lại trong cung ạ?”
Tiêu Lộng bước lên xe ngựa, vén rèm lên chui vào trong, nhìn về hướng Hoàng thành, lạnh nhạt nói: “Dù là thật hay không thì bổn vương có thể xông vào cung cướp người sao?”
Thân phận của hắn rất nhạy cảm, hôm nay vào cung mà không có chiếu lệnh đã đủ để khiến Ngự sử đài và các quan viên trong triều bàn tán rồi.
Triển Nhung và cận vệ lập tức im bặt.
Xe ngựa lắc lư về phía phủ Định Vương, Tiêu Lộng nhắm mắt lại trong xe.
Chung Yến Sanh là con cháu Bùi gia.
Hắn hận nhất là người Hoàng thất.
Trước đó có điều tra thế nào cũng không ra, bí mật về thân thế của Chung Yến Sanh, còn có hương liệu đặc biệt giúp hắn giảm đau đầu… cuối cùng cũng có lời giải thích từ nơi hắn không muốn thấy nhất.
Tiêu Lộng xoa xoa trán, mặt không cảm xúc.
Mười sáu năm trước, hai mươi vạn quân Man di bất ngờ tấn công biên thành Mạc Bắc vào ban đêm. Tiêu gia trấn giữ một tháng, viện quân triều đình cũng mất một tháng để đến, cuối cùng mới chậm rãi đến muộn.
Khi đó Mạc Bắc đã rơi vào hỗn loạn, quân triều đình đến sau không thèm chống cự, cứ rút lui rồi cuối cùng để Man di chiếm hết mười thành mới dừng thế tiến công.Sau khi đại quân triều đình rút quân về triều, lão Hoàng đế vô cùng phẫn nộ, ra lệnh cho Tướng soái đại quân triều đình lúc bấy giờ là Tĩnh Quốc Công và Giám quân thái giám cùng bị tống vào ngục tử hình. Trong ba ngày, vô số tội danh được liệt kê, ngay lập tức bị xử trảm, trong đó có một tội là không ứng cứu kịp thời.
Người sáng suốt ai mà không nhìn ra, Tĩnh Quốc Công chỉ là kẻ xui xẻo chịu tội thay.
Tiêu Lộng cũng từng nghĩ rằng Hoàng thất muốn tiêu diệt Tiêu gia để giải quyết mối họa trong lòng này. Nhưng những năm nay hắn ở Mạc Bắc, dần dần nảy sinh nghi ngờ, phát hiện ra một số bí mật ẩn giấu khác.
Các bộ tộc Man di ngoài biên ải vốn tranh đấu không ngừng, tại sao đột nhiên lại liên kết?
Năm đó quân Man di tấn công mạnh mẽ như vậy, tại sao chỉ chiếm mười thành là dừng lại?
Những phỏng đoán đó, Tiêu Lộng chưa từng nói ra.
Tiêu gia như cái gai trong mắt, cái dằm trong thịt Hoàng thất, khiến lão Hoàng đế ngồi trên ngai vàng ngày đêm không yên.
Vì vậy lão đã bán mạng Tiêu gia cho quân Man di.
Làm sao mà không hận được?
Tiêu Lộng hận đến tận xương tủy.
Nhưng Điều Điều lại chính là…
Tiêu Lộng nhẹ nhàng thở dài, chưa bao giờ cảm thấy ngột ngạt như lúc này.
Xe ngựa đã đến phủ Vương gia. Khi xuống xe, bác Vương đã hay tin, đang bày ra vẻ mặt nặng nề chờ ngoài cổng lớn, thấy Tiêu Lộng về thì cúi đầu gọi: “Vương gia.”
Tâm trạng Tiêu Lộng tệ vô cùng, không nhìn bác Vương mà sải bước vào phủ.
Mấy ngày trước khi Chung Yến Sanh còn ở đây, bầu không khí trong phủ Vương gia luôn thoải mái vui vẻ, bây giờ còn ngột ngạt và tĩnh lặng hơn cả trong cung. Đám ám vệ thích lượn lờ cũng thu mình trong bóng tối không dám lộn xộn.
Bác Vương và Triển Nhung theo sau Tiêu Lộng, thở dài một hơi, theo Tiêu Lộng vào thư phòng, Triển Nhung hỏi: “Chủ tử, có nên rút người điều tra tiểu công tử về không?”
Chờ một lúc, nghe Tiêu Lộng nói: “Không.”
Đôi mắt xanh của Tiêu Lộng nhìn qua: “Tăng thêm người, tiếp tục điều tra.”
Triển Nhung và bác Vương đều hơi sững sờ. Sau khi Triển Nhung đi, bác Vương khom lưng đi đến trước bàn làm việc, từ từ mài mực cho Tiêu Lộng: “Tại sao Vương gia còn muốn tiếp tục điều tra về tiểu công tử? Cậu ấy có thể giúp ngài giảm đau đầu, chắc là có liên quan đến việc cậu ấy là người trong Hoàng thất thôi.”
Tiêu Lộng chưa từng nói cho ai biết tác dụng của Chung Yến Sanh đối với mình, nhưng cũng không ngạc nhiên vì sao bác Vương đoán được điều này.
Đây là bí mật giữa hắn và bác Vương.
Thật ra Tiêu Lộng biết rằng căn bệnh đau đầu của mình là do trúng độc.
Hắn thậm chí còn biết đại khái là trúng độc từ khi nào.
Nhưng hắn không thể nói.
Năm đó tất cả hạ nhân trong phủ Định Vương đều “chết theo chủ”, chỉ còn lại quản gia già cao tuổi. Ông quay lại Kinh thành cùng với Tiêu Văn Lan năm tuổi côi cút không nơi nương tựa, không ai chăm sóc. Lão Hoàng đế “thương hại hai đứa trẻ mồ côi Tiêu gia”, nên đã đưa họ vào cung.
Lúc đó Tiêu Lộng như một con thú nhỏ cảnh giác, đề phòng hết thảy mọi thứ. Trong cung không bao giờ ăn điểm tâm đã rời khỏi tầm mắt, cũng không bao giờ uống rượu do người khác đưa, và cũng nghiêm ngặt yêu cầu Tiêu Văn Lan không được chạm vào những thứ kia… cho đến bữa tiệc gia đình ngày hôm ấy.
Trước năm năm tuổi Tiêu Văn Lan sống trong nhung lụa ở Kinh thành, gặp biến cố mất đi người thân, tuổi còn nhỏ, vào cung rồi bị Tiêu Lộng quản thúc khắp nơi. Trong bữa tiệc gia đình, Tiêu Văn Lan rất thèm ăn, luôn nhìn chăm chú vào đồ ăn trên bàn lão Hoàng đế. Lão Hoàng đế bèn quan minh chính đại ban cho Tiêu Văn Lan một đĩa điểm tâm, cùng với một ly rượu.
Lão già nói chuyện với Tiêu Văn Lan nhỏ tuổi, nhưng mắt lại nhìn Tiêu Lộng, nụ cười nhân từ hiền hòa: “Lộng Nhi ở trong cung gò bó quá, nghe nói không cho Văn Lan ăn uống tùy ý. Trẻ con vốn hồn nhiên mà, sao có thể trói buộc được chứ?”
Khoảnh khắc đó, chuông báo động trong lòng Tiêu Lộng kêu inh ỏi, hắn hiểu rõ ý định của lão Hoàng đế thông qua ánh mắt đó.
Những thứ này không phải ban cho Tiêu Văn Lan, mà là ban cho hắn.
Sự cảnh giác quá mức rõ ràng của hắn khiến lão Hoàng đế rất không hài lòng, nếu hôm nay hắn không nhận, thì sẽ có những thứ khác ban cho hai anh em họ.
Tiêu Lộng đã quên mất cảm xúc lúc đó của mình thế nào, đầu óc hắn ù đi, tay vung lên đẩy tay Tiêu Văn Lan ra, nhanh chóng nuốt trọn đĩa điểm tâm ban cho rồi uống cạn ly rượu.
Sau đó, đôi mắt hắn đỏ ngầu, đánh cho tên hay gây sự Bùi Vĩnh một trận thê thảm.
Căn bệnh đau đầu kéo dài nhiều năm, có lẽ đã bắt đầu từ ngày đó.
Tiêu Lộng chưa bao giờ nói cho Tiêu Văn Lan biết những điều này. Đứa em ngốc nghếch của hắn không biết gì cả, cứ ngốc nghếch sống những ngày tháng nhàn nhã ở Kinh thành là đủ rồi. Lão Hoàng đế sẽ không có ý định giết Tiêu Văn Lan, trái lại còn vui mừng khi thấy hậu duệ Tiêu gia lại ngu ngốc như vậy, nên cứ nuông chiều dung túng mà thôi.
Lâu Thanh Đường có quan hệ tốt với Tiêu Văn Lan, lại là người hay nhiều chuyện, vì vậy Tiêu Lộng chưa bao giờ nói cho y biết những chuyện này.
Nói ra thì có ích gì chứ? Để Tiêu Văn Lan khóc lóc than trời trách đất vì lỗi lầm thời thơ ấu của mình sao, hắn không hứng nghe Tiêu Văn Lan khóc lóc, cực kỳ ồn ào.
Lão Hoàng đế hạ độc lâu dài như vậy, chắc hẳn là muốn dùng thứ độc này để kiểm soát hắn, biết rằng sớm muộn gì hắn cũng sẽ chết vì đau đầu nên mới yên tâm, để mặc hắn thích làm gì thì làm.
Nhưng Điều Điều là một biến số.
Có lẽ cũng là một biến số mà lão Hoàng đế không ngờ tới.
Độc mà lão Hoàng đế sử dụng có lẽ liên quan đến Chung Yến Sanh, trên người cậu chắc chắn còn có bí mật gì khác.
Tiêu Lộng xoa xoa trán, càng nghĩ càng thấy bực bội.
Dù có bí mật gì, việc Chung Yến Sanh là huyết mạch Hoàng thất, tám chín phần cũng đã là sự thật không thể chối cãi.
Lão Hoàng đế, Đức Vương, An Vương, Cảnh Vương… từng người từng người đều gian xảo, xấu xí. Làm sao lại có nửa phần giống với đứa nhỏ đó, làm sao có thể là người một nhà?
Bác Vương nhìn vẻ mặt Đại thiếu gia mà mình nuôi lớn cứ thay đổi không ngừng, tròng mắt đen kịt, không kìm được hỏi nhỏ: “Thiếu gia, ngài đang nghĩ đến tiểu công tử đó phải không?”
Tiêu Lộng: “Ừm.”
Nhớ đến lời cảnh báo của Hoài An Hầu.
Lão Hoàng đế không muốn thấy hắn gần gũi với Chung Yến Sanh, không chỉ vì thân phận của cậu, mà còn vì cậu có thể giúp hắn giảm đau đầu.
Tính cách Đại thiếu gia có hơi ngang ngạnh, người đã quen kiêu ngạo rất ít khi chịu hạ mình, cúi đầu trước người khác, huống chi tiểu công tử kia lại là người của Hoàng thất…
Dù biết Chung Yến Sanh là người Hoàng thất, trong lòng bác Vương phức tạp khó tả, cũng khó mà nảy sinh ác cảm với cậu.
Bác Vương lo lắng hỏi: “Sau này ngài định tính sao với tiểu công tử đó?”
Đã một lúc lâu mà Tiêu Lộng vẫn không trả lời, nhìn vào báo cáo trước mặt không lật một trang nào, lại nhìn về phía Hoàng thành xa xăm, không có biểu cảm gì: “Bổn vương hận tất cả người Bùi gia.”
Quả nhiên là vậy. Bác Vương thở dài.
Một lúc sau, nghe Tiêu Lộng thấp giọng như tự nói với mình: “Không biết tối nay em ấy ở trong cung có ngủ được không.”
“…”
“Đây là điện Minh Huy mà Bệ hạ bảo nô tài chuẩn bị cho tiểu Điện hạ, rất gần điện Dưỡng Tâm.”
Điền Hỉ cung kính cười, dẫn Chung Yến Sanh bước vào điện Minh Huy: “Tiểu Điện hạ xem có chỗ nào không hài lòng, nô tài sẽ sai người đổi ngay.”
Chung Yến Sanh vẫn buồn bã, không có hứng thú nhìn xung quanh, đôi mắt hơi đỏ như một mảnh sứ mỏng manh dễ vỡ, nhìn vào khiến người ta thương xót.
Điền Hỉ kêu lên: “Tiểu Điện hạ sao cứ mãi buồn bã thế này?”
Đôi mắt Chung Yến Sanh vẫn đỏ ửng, lấp lánh nước. Cậu mím chặt môi, ngước mắt nhìn ông.
Trước đó khi lão Hoàng đế nắm tay cậu, hỏi cậu sống ở chỗ Định Vương thế nào, Chung Yến Sanh lờ mờ nhận ra, lão Hoàng đế không muốn nghe tin cậu và Tiêu Lộng có mối quan hệ tốt.
Vì vậy cậu giả vờ sợ hãi trả lời.
Nhưng khi lão Hoàng đế ngủ rồi, cậu quay đầu phát hiện Tiêu Lộng không còn ở đó nữa, lập tức hoảng hốt chạy ra ngoài, bại lộ trước mặt Điền Hỉ.
Có phải cậu sẽ gây rắc rối cho ca ca không?
Chung Yến Sanh vừa buồn bã vừa lo lắng, mắt ngấn lệ lẳng lặng nhìn Điền Hỉ.
Điền Hỉ bị cậu nhìn đến đổ mồ hôi, nhìn quanh một chút, rồi nhỏ giọng ghé sát vào tai Chung Yến Sanh: “Nô tài sẽ không nói gì đâu, tiểu Điện hạ đừng sợ.”
Chung Yến Sanh ngẩn ra, chớp chớp mắt nhìn ông.
Gương mặt tròn trĩnh của Điền Hỉ vẫn rạng rỡ, giọng điệu rất ôn hòa: “Tiểu Điện hạ có gì muốn biết hoặc muốn làm, đều có thể tìm nô tài.”
Giọng nói của ông rất chân thành, Chung Yến Sanh do dự: “Thật sự hỏi gì cũng được sao?”
Điền Hỉ vội gật đầu: “Tất nhiên, tất nhiên.”
Chung Yến Sanh hỏi: “Vậy Điền Hỉ công công, ta hỏi ông, sao Bệ hạ biết ta là Thập Nhất Hoàng tử?”
Điền Hỉ: “…”
Chung Yến Sanh lại hỏi: “Tại sao Bệ hạ không muốn ta có quan hệ tốt với Định Vương Điện hạ?”
Điền Hỉ: “…”
Chung Yến Sanh: “Biến cố ở Mạc Bắc năm đó, Bệ hạ thật sự không nhúng tay vào?”
Điền Hỉ đổ mồ hôi lạnh: “…”
Ngài hỏi khéo quá, tiểu Điện hạ.
Chung Yến Sanh bĩu môi, cúi đầu dụi mắt.
Không chân thành gì hết, đã nói là gì cũng trả lời mà.
Điền Hỉ ngây người một lúc, rồi cười một cái đáp lại. Tâm trạng Chung Yến Sanh không tốt, cho nên không lễ phép ngắt lời, nhưng giọng nói mềm mại nên nghe không thất lễ cho lắm: “Ta không muốn nghe lời dối trá.”
Điền Hỉ: “…Ôi.”
Chung Yến Sanh hít hít mũi, miễn cưỡng kiểm soát cảm xúc, không làm khó Điền Hỉ đang đổ mồ hôi ròng ròng nữa: “Điền Hỉ công công, ta còn muốn hỏi ông một chuyện, lần này chắc chắn ông có thể trả lời.”
“Tiểu Điện hạ cứ hỏi.”
“Ngươi nói ta là Thập Nhất Hoàng tử do Trang phi nương nương sinh ra.” Chung Yến Sanh ngước mắt nhìn ông, đôi mắt đen trắng rõ ràng, trong sáng sạch sẽ: “Vậy Trang phi nương nương đang ở đâu?”
Từ lúc cậu vào cung đến giờ, không ai nhắc đến Trang phi nương nương. Trước đó Điền Hỉ cũng chỉ đề cập một lần, sau đó luôn tránh không nói đến.
Chung Yến Sanh cảm thấy rất kỳ lạ.
“Việc này…”
Có lẽ vì trước đó không trả lời được câu nào, lần này Điền Hỉ do dự một chút, rồi đáp: “Vì Trang phi nương nương đã điên rồi.”
Chung Yến Sanh đoán có lẽ Trang phi nương nương đã qua đời rồi, không ngờ lại nhận được đáp án này, sững sờ: “Điên rồi?”
“Năm đó Trang phi nương nương khó sinh, còn tận mắt thấy ngài bị nghịch tặc cướp đi, đau lòng đến phát điên.” Điền Hỉ nói: “Hiện tại nương nương không nhận ra ai, gặp người là đập phá, đánh mắng. Bệ hạ cũng sợ ngài buồn nên không đề cập đến.”
Chung Yến Sanh cảm thấy rất kỳ lạ: “Ta có thể gặp bà ấy không?”
“Hiện Trang phi nương nương đang ở cung Quan Hoa, nơi đó yên tĩnh, bình thường không có ai, thích hợp cho nương nương dưỡng bệnh.” Điền Hỉ cúi đầu trả lời: “Chỉ là không có lệnh của Bệ hạ thì không ai được đến thăm. Nếu tiểu Điện hạ muốn gặp Trang phi nương nương thì có thể hỏi ý Bệ hạ.”
Chung Yến Sanh ừm một tiếng, cậu luôn cảm thấy lão Hoàng đế sẽ không đồng ý để cậu đi gặp Trang phi nương nương đâu.
Điền Hỉ nói xong thì cúi người chào, sợ tiểu Điện hạ này quá nên không dám ở lại lâu: “Bệ hạ uống trà thuốc xong thường sẽ ngủ vài canh giờ, nô tài phải trở về điện Dưỡng Tâm hầu hạ. Bên ngoài là con nuôi của nô tài, tên Phùng Cát, cũng khá lanh lợi. Từ nay về sau nó sẽ hầu hạ tiểu Điện hạ ở điện Minh Huy, tiểu Điện hạ có thể nhờ nó làm bất cứ việc gì.”
Chung Yến Sanh không có việc gì muốn làm, bây giờ cậu chỉ cần nghĩ đến Tiêu Lộng có thể sẽ ghét mình là buồn đến cay mũi, yếu ớt gật đầu.
Ở trong cung thật là nhàm chán.
Không có tiểu thuyết như trong trong thư phòng Tiêu Lộng, cũng không có Đạp Tuyết lông xù mặc dù hay rụng lông.
Trời tối dần, Chung Yến Sanh vô vị ăn vài miếng cơm Phùng Cát mang lên. Tắm rửa xong thì ngẩn người nằm trên chiếc giường lớn xa lạ.
Không phải là chiếc giường mềm mại mà cậu thích, gối sứ lạnh lẽo cứng ngắc, màu của rèm giường cũng u ám.
Cũng không có mùi hương quen thuộc, mang theo chút thuốc đắng lạnh lẽo kia.
Chung Yến Sanh đột nhiên cảm thấy dạ dày trào lên, khó chịu cuộn tròn thành một cục nhỏ, đoán rằng bữa tối nay có thứ gì đó mà cậu không thể ăn.
Lúc ở phủ Định Vương, ngoài buổi tối đầu tiên vì ăn phải thứ không thể ăn mà nôn mửa dữ dội, sau đó ngày nào Tiêu Lộng cũng chăm cậu rất cẩn thận, cho cậu một cái ổ rất thoải mái.
Chung Yến Sanh nằm trên chiếc giường lớn xa hoa trong cung, ôm lấy dạ dày phát đau, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, hoảng hốt nghĩ, có phải sau này cậu không thể trở lại phủ Định Vương nữa không?
Cậu nhớ ca ca.
Thường thì chỉ cần chạm vào gối là có thể ngủ ngay, nhưng tối nay Chung Yến Sanh trở mình mãi mới miễn cưỡng nhắm mắt, cả đêm tỉnh giấc ba bốn lần, đến sáng mới mơ màng chợp mắt một lát.
Nhưng cũng không ngủ được lâu, Phùng Cát đã đến gõ cửa: “Tiểu Điện hạ, Bệ hạ gọi ngài đến điện Dưỡng Tâm, dậy rửa mặt đi ạ.”
Chung Yến Sanh vốn chưa ngủ sâu, bị gọi thì giật mình, lơ mơ ngồi dậy như xác chết.
Da cậu trắng, chỉ cần ngủ không ngon một giấc là quầng thâm dưới mắt rất rõ ràng, Phùng Cát bưng chậu nước nóng vào mà giật mình: “Tiểu Điện hạ, ngài ngủ không ngon sao?”
Chung Yến Sanh lắc đầu, thấy Phùng Cát định hầu hạ cậu rửa mặt thì né tránh: “Ta tự làm.”
Rửa mặt chải đầu xong, Chung Yến Sanh thay quần áo do Phùng Cát chuẩn bị, theo nhóc ra khỏi điện Minh Huy đến điện Dưỡng Tâm. Trên đường Phùng Cát thấy cậu không vui, bèn cười lấy lòng: “Bệ hạ rất quý tiểu Điện hạ, điện Minh Huy gần điện Dưỡng Tâm như vậy, trước đây chỉ từng có một người ở thôi.”
Chung Yến Sanh nghiêng đầu nhìn nhóc: “Ai cơ?”
Phùng Cát không lớn lắm, trông có vẻ lanh lợi, nhưng rõ ràng không kín miệng như cha nuôi mình, mắt đảo quanh rồi nháy mắt: “Là người đó.”
Chung Yến Sanh mở to mắt, ngây thơ nhìn nhóc.
Phùng Cát “Ui” một tiếng, nhỏ giọng: “Người đó, người đó đó!”
Chung Yến Sanh không hiểu gì, vẻ mặt nhìn nhóc càng thêm mơ hồ: “…”
Cậu ghét những người nói chuyện vòng vo.
Phùng Cát nghẹn một chút, có hơi nóng nảy, bước nhỏ đến gần Chung Yến Sanh thì thầm bốn chữ: “Thái tử tiền nhiệm.”
Chung Yến Sanh bừng tỉnh.
Đồng thời cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Đương nhiên cậu biết Thái tử tiền nhiệm là một điều cấm kỵ không thể nhắc đến trước mặt lão Hoàng đế. Đông Cung đã được phong tỏa nhiều năm, đến bây giờ cũng không ai có thể tiếp cận… Thế nhưng sao lại cho cậu ở điện Minh Huy nơi Thái tử tiền nhiệm từng ở chứ?
Khi đến điện Dưỡng Tâm, lão Hoàng đế đã ngồi đợi sẵn trong thư phòng.
Hôm nay có vẻ lão Hoàng đế đã hồi phục khá nhiều so với hôm qua nằm trên giường bệnh, không còn vẻ chết chóc như sắp qua đời nữa.
Chung Yến Sanh còn rợn da gà sau lần tiếp xúc hôm qua, định quỳ xuống hành lễ nhưng bị kéo lại.
Lão Hoàng đế cười nói: “Giữa cha con chúng ta cần gì phải xa lạ như thế, Tiểu Thập Nhất mau mau đến đây, để trẫm nhìn kỹ hơn một chút.”
Chung Yến Sanh tình nguyện quỳ xuống cúi đầu, nghe vậy đành cắn răng bước lên, cúi đầu nhỏ giọng gọi: “Bệ hạ.”
Lão Hoàng đế nhìn từ trán xuống cằm như đang quan sát toàn bộ gương mặt cậu. Một lúc sau, lão xoa râu, trong mắt hiện lên ý cười càng rõ rệt: “Ngồi đi, đêm qua Tiểu Thập Nhất ngủ không ngon sao?”
Chung Yến Sanh do dự đáp: “Bẩm Bệ hạ, ta mới vào cung nên ngủ không quen.”
“Vài ngày nữa là ổn.” Lão Hoàng đế hiền từ nói: “Sẽ quen thôi.”
Lão Hoàng đế bày ra dáng vẻ người cha hiền hậu, nhưng kiểu gì Chung Yến Sanh cũng cảm thấy khó chịu, người hầu trong thư phòng mang ghế đến, cậu ậm ừ rồi ngoan ngoãn ngồi xuống.
Lão Hoàng đế vẫn giữ nguyên nụ cười, hỏi Chung Yến Sanh vài chuyện khi còn nhỏ. Chung Yến Sanh không muốn nói nhiều, bèn nói qua loa rằng khi còn nhỏ sức khỏe không tốt, thường xuyên bị bệnh nên có nhiều chuyện không nhớ rõ.
“Sức khỏe Tiểu Thập Nhất không tốt à.” Lão Hoàng đế thở dài: “Con trai của trẫm trước đây cũng yếu đuối hay bệnh tật, khiến trẫm đau đầu, phải tự mình nuôi dưỡng bên cạnh.”
Chung Yến Sanh chưa từng nghe nói có Vương gia nào được đối đãi như thế, nhìn lão Hoàng đế bằng ánh mắt kỳ lạ.
Lão Hoàng đế không nhắc lại chuyện này, chuyển hướng câu chuyện, mỉm cười nhìn Chung Yến Sanh: “Hôm qua trẫm bệnh nặng nên chưa kịp hỏi kỹ, Tiểu Thập Nhất sống ở phủ Định Vương với Hàm Nguy thấy thế nào?”
Lão nói một cách tự nhiên, gọi Tiêu Lộng bằng tên, tỏ ra rất thân thiết và hòa nhã như một người cha già đang hỏi chuyện gia đình.
Nhưng trong lòng Chung Yến Sanh bỗng dưng căng thẳng, cảm giác lo lắng hôm qua lại trỗi dậy, trực giác mách bảo cậu rằng lão Hoàng đế không muốn nghe về mối quan hệ tốt đẹp giữa cậu và Tiêu Lộng.
Chung Yến Sanh không giỏi nói dối. Cậu biết khi cậu nói dối, đôi mắt cậu sẽ bất giác lảng tránh, ngón tay cũng sẽ đan vào nhau. Nhưng lúc này cậu lại kiềm chế được ánh mắt lảng tránh đó, nhìn thẳng vào mắt Hoàng đế, giọng điệu rụt rè: “Định Vương Điện hạ… rất đáng sợ, ta, ta hơi sợ ngài ấy.”
Lão Hoàng đế nhìn cậu thêm một lúc rồi mới gật đầu hài lòng, thở dài: “Hàm Nguy giết chóc nhiều, tính cách ương bướng, hành sự không theo quy tắc, con sợ hắn cũng là điều bình thường.”
Nói xong, lão vỗ tay ra hiệu: “Vào đi, đứng ngoài cửa làm gì?”
Chung Yến Sanh ngồi nghiêng về phía lão Hoàng đế, vừa rồi cực kỳ căng thẳng nên hoàn toàn không để ý có người đứng ngoài cửa. Nghe lão Hoàng đế nói, cậu mới cứng đờ quay đầu lại.
Ngoài cửa có mấy người bước vào, người đi đầu tiên là Tiêu Lộng.
Đầu óc Chung Yến Sanh lập tức trống rỗng.
Xong rồi, lời cậu nói đã bị ca ca nghe thấy.
Có phải lão Hoàng đế cố ý làm vậy không?!
Cậu hoảng hốt đứng bật dậy, há miệng định giải thích với Tiêu Lộng, nhưng lại không thể giải thích trước mặt lão Hoàng đế.
Trên mặt Tiêu Lộng không có biểu cảm gì như thể không nghe thấy lời cậu nói, cũng không nhìn cậu như đi ngang qua một người xa lạ. Hắn bước đi như gió, lướt qua cậu, đứng trước lão Hoàng đế, cúi đầu nói: “Tiểu vương tham kiến Bệ hạ.”
Cùng lúc đó, lòng bàn tay Chung Yến Sanh hơi trĩu xuống.
Cậu mở to mắt, nhìn bóng lưng lạnh lùng không gần gũi với người nào khác của Tiêu Lộng, cảm giác hoảng sợ đến mức gần như ngất đi vừa rồi đột nhiên dừng lại. Cậu nín thở, lén giấu thứ Tiêu Lộng nhét vào tay cậu lúc lướt qua vào trong tay áo, nắm lấy vật đó.
Là, là một túi thơm và một mảnh giấy nhỏ.
Ca ca…?
Chung Yến Sanh vui mừng đến mức suýt nữa đứng không vững, vội nói: “Bệ hạ, ta, nhi thần hơi khó chịu, muốn đi vệ sinh.”
Ở trước mặt Hoàng thượng, dù là Tam công Thủ phụ, có ba việc gấp cũng phải chịu đựng, đâu có ai như Chung Yến Sanh thế này.
Các quan viên đi theo Tiêu Lộng đều liếc mắt qua.
Lão Hoàng đế hiển nhiên không ngờ đứa con trai mình mới tìm thấy này lại lỗ mãng như vậy, đành bất lực lắc đầu: “Đi đi.”
Chung Yến Sanh “vâng” một tiếng. Chui vào phòng nhỏ, xung quanh không có ai, cậu bèn ngồi lên bồn cầu. Chưa kịp xem trong túi thơm là gì đã vội vàng lấy mảnh giấy của Tiêu Lộng ra, cõi lòng đầy mong chờ.
Tờ giấy từ từ mở ra, trên đó chỉ có một chữ lớn rồng bay phượng múa.
“Ngốc.”
Chung Yến Sanh: “…”
Cậu tức giận rồi.
–
Tác giả:
Điều Điều: Cá nóc phồng