Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

chương 21: 21: môi trường làm việc của quỷ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cộp.

Cộp.

Tiếng bước chân sau lưng càng lúc càng gần, những vách đá xung quanh khiến âm thanh có vẻ rất lớn, vang vọng trong hang động chật hẹp, mỗi bước đều như đang giẫm vào lòng người.

Cảm giác hiện diện quá đỗi mạnh mẽ của người đàn ông như một thỏi nam châm, dù không quay đầu lại anh vẫn có thể cảm nhận được đối phương đang đến gần từng bước.

Diệp Ca cứng người.

Vô vàn suy nghĩ lướt nhanh trong đầu anh, quấn vào nhau thành một mớ hỗn loạn.

Quỷ ảnh cúi đầu trước người đang bước đến:

“Vương”.

Diệp Ca nghiến răng, sau đó anh quay phắt người lại, cúi gập lưng:

“…Vương.”

Như thể rất bất ngờ trước phản ứng của anh, tiếng bước chân kia sững lại.

Nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn quá gần.

Gần đến mức Diệp Ca có thể ngửi được mùi hương trên người đối phương… Đó là mùi tanh nồng của máu khi bước ra từ núi thây biển máu sau một cuộc thảm sát.

Sau nhiều năm bôn ba trong trò chơi, Diệp Ca đã quen với mùi vị này lắm rồi, thế nhưng lúc này anh vẫn không khỏi căng thẳng.

“Hử?” Giọng nói trầm thấp xen lẫn vẻ thích thủ của người đàn ông vang lên trên đầu anh: “Anh vừa gọi gì cơ?”

…!

Hắn nói câu này…có ý gì?

Diệp Ca cảm giác trái tim vẫn chưa bình tĩnh trở lại của mình lại bắt đầu đập loạn, thình thịch thình thịch dồn dập trong lồng ngực khiến anh cảm thấy xương sườn cũng nhức nhối.

Giọng nói u ám của quỷ ảnh vang lên phía sau:

“Hừ, giờ ngươi lại biết mình trung thành với ai rồi à?”

Diệp Ca hồi hộp chờ đợi, nhưng có vẻ người đàn ông trước mặt anh lúc này không định phản bác câu nói của quỷ ảnh.

Lúc này, trái tim như thể đã vọt đến cổ họng của anh mới hơi bình tĩnh lại.

…Xem ra đối phương vẫn chưa nhận ra mình.

Giọng nói của quỷ ảnh ẩn chứa sát khí rõ rệt: “Nếu đã tham gia buổi họp của những kẻ tạo phản thế này tức là ngươi đã chọn chỗ đứng cho mình, cũng nên biết rõ hậu quả của kẻ phản bội.”

Chuyện đáng lo nhất không xảy ra làm Diệp Ca nhanh miệng hơn nhiều.

Anh cúi thấp hơn nữa, nói với giọng sợ hãi:

“Không, không, ngài hiểu lầm tôi rồi! Sở dĩ tôi đến đây là vì nghe được vài thông tin không chính thức, đồn rằng có người đang lén lút âm mưu những chuyện không thể tiết lộ.

Nên là hôm nay tôi mới lẻn vào đây nghe ngóng thay ngài… Không tin, không tin ngài có thể đi tìm một tên lính nhện mà hỏi, hỏi xem nhện mẹ có mời tôi hay không…”

Tiếng cười khẩy của quỷ ảnh cắt ngang câu nói còn dang dở của Diệp Ca, nó lạnh lùng hỏi:

“Người tốt bụng đến vậy cơ à?”

Diệp Ca gật đầu thật mạnh để người bên ngoài có thể nhìn thấy động tác của anh qua tấm màn âm khí.

Anh vắt óc giải thích:

“Đó…đó là vì tôi đã ngưỡng mộ ngài từ lâu rồi mà vẫn chưa có cơ hội đến gần ngài, vậy nên tôi mới bí quá hóa liều tìm đến cách này, để được…”

“Ngươi đừng ba hoa nữa!” Giọng quỷ ảnh cao vút lên: “Phản bội là chuyện không thể tha thứ…”

Nó chưa kịp nói hết câu đã bị cắt ngang.

“Ồ?” Kê Huyền từ đầu đến giờ vẫn luôn im lặng đột ngột lên tiếng:

“Ngươi ngưỡng mộ ta?”

Nghe giọng hắn không có mấy cảm xúc, chỉ có âm cuối hơi bãi ra như xen lẫn tiếng cười, khiến người nghe không sao hiểu được.

???

Quỷ ảnh nghẹn họng.

Nó trố mắt nhìn Quỷ Vương đứng cách đó không xa, như thể đang nghi ngờ không biết có phải Vương của nó đã bị đánh tráo không.

“…Đúng, đúng vậy.” Diệp Ca cắn răng nói tiếp: “Bởi năng lực mạnh mẽ của ngài có thể khiến toàn bộ ác quỷ phải sợ hãi.

Ngay từ đầu tôi đã thấy chỉ có ngài mới có tư cách trở thành vị Vương duy nhất lãnh đạo toàn thể ác quỷ, có cho tôi cả trăm cái gan tôi cũng không dám phản bội ngài.”

“Vậy à?” Kê Huyền thốt ra hai chữ nhẹ tênh, Diệp Ca không thể nhìn rõ cảm xúc trong đôi mắt đỏ rực hơi cụp xuống của hắn.

Hắn cất bước đi về phía cửa ra hang động: “Vậy thì đi theo ta.”

Tiếng bước chân xa dần vang vọng trong hang đá.

Khi Diệp Ca ngẩng lên, Kê Huyền và Huyết Cổ Ngư đã đi mất rồi.

Chỉ còn lại anh và quỷ ảnh trố mắt nhìn nhau:

“…”

Quỷ ảnh đần mặt nhìn về phía Kê Huyền đi mất, khuôn mặt vốn đã không rõ ràng của nó giờ càng thêm mờ ảo, như thể đang rất “hoài nghi quỷ sinh”.

Diệp Ca không khỏi cất tiếng hỏi:

“Vương của các ngươi…trước giờ đều vậy hả?”

Sao mà cảm giác…dễ tính quá vậy.

Làm anh cứ thấy có gì đó là lạ.

Giọng nói của anh kéo quỷ ảnh trở lại từ sự hoang mang, dù nó cũng không biết chuyện gì vừa xảy ra, nhưng nó không thể tỏ ra sợ hãi trước mặt kẻ phản bội này được.

Nó lập tức nghiêm mặt, hung dữ nói: “Vương nói đi theo kìa, ngươi không nghe thấy à?”

Diệp Ca: “…”

Thì đi.

Quỷ ảnh và Diệp Ca lần lượt nhảy ra khỏi cửa hang.

Tuy nhiên, thứ chào đón bọn họ không phải là công trường hoang vu đổ nát mà là một sảnh lớn hoa lệ rực rỡ ánh đèn, mặt sàn sáng bóng như gương, bày trí sang trọng, sặc một mùi tiền.

Diệp Ca giật mình, quay đầu nhìn lại phía sau.

Nơi đó đã không còn lối vào hang nhện nữa rồi.

Lòng Diệp Ca chợt chùng xuống.

Có lẽ ngay trong khoảnh khắc vừa rồi Kê Huyền đã mở quỷ vực của hắn, khống chế chính xác vị trí quỷ vực xuất hiện ngay trên miệng hang, thậm chí trước khi kẻ khác kịp nhận ra thì họ đã vào quỷ vực và rời khỏi hang nhện từ lúc nào rồi.

Hệt như một cánh cửa dịch chuyển tức thời.

Năng lực khống chế này… Diệp Ca cũng không dám chắc là do thực lực vốn có của đối phương hay đặc quyền trò chơi dành cho vị Vương nó lựa chọn.

Dù là thế nào cũng không thể xem thường.

Kê Huyền tháo bớt hai chiếc khuya sát cổ áo, phơi bày hai bên xương quai xanh trắng bệch nhưng rõ nét, sau đó hắn ngồi xuống.

…Có lẽ vì hang động kia tối qua, người đàn ông này lại tràn ngập khí thế nên lúc này Diệp Ca mới nhận ra hắn khác với những lệ quỷ khác, hắn mặc trang phục của con người.

Sơmi trắng, quần tây đen đơn giản.

Thoạt trông vô cùng thoải mái, hoàn toàn hòa nhập với xã hội loài người.

Kê Huyền đăm chiêu nhìn hai lệ quỷ trước mắt.

Đôi mắt màu máu khẽ híp lại, dưới ánh đèn sáng rực trong phòng, ánh sáng lạnh lẽo dao động trong đôi mắt sâu thẳm như dòng máu chảy chậm.

Dường như không thứ gì có thể che chắn trước mắt hắn.

Diệp Ca dằn sự kích động muốn đắp thêm vài tầng âm khí quanh người mình lại.

Theo kinh nghiệm thì anh ngụy trang thế này không thể bị phát hiện mới phải.

Nhưng…

Anh bắt đầu hối hận vì sự manh động của mình rồi.

Ngay trước khi Diệp Ca không nhịn nổi nữa, Kê Huyền mới rời mắt.

Hắn từ tốn nói: “Ta tin ngươi.”

Diệp Ca chưa kịp thở phào đã nghe đối phương nói tiếp:

“Vậy nên ta sẽ cho ngươi một cơ hội chứng minh lòng trung thành.”

Diệp Ca: “…”

Khoan đã, sao anh đột nhiên có dự cảm không lành thế này.

Kê Huyền nhẹ nhàng gõ tay lên tay vịn sô pha, chậm rãi hỏi: “Ngươi đã từng nghe đến Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên chưa?”

…Không thể quen hơn nữa.

Diệp Ca cố nặn ra một câu: “Chắc là…hình như…cũng có nghe chút chút.”

“Tốt lắm.” Kê Huyền khẽ cười: “Tìm cách trà trộn vào đó.”

Mắt Diệp Ca tối sầm: “…”

Đây là quả báo vì hồi nãy anh lỡ chém mình là gián điệp hai mang sao?!!

Anh hít một hơi thật sâu, gượng gạo nói: “Phòng, phòng ban kiểu này, chắc là được quản lý nghiêm lắm nhỉ? Tôi không giỏi đóng giả con người lắm, e là khó mà làm được…”

“Nếu như ngươi cần,” Kê Huyền nói: “Ta có thể giúp ngươi.”

Diệp Ca: “…”

Anh nghiêm mặt nói: “Tuy nhiên! Để thể hiện rằng mình có tư cách được Vương tin tưởng, tôi tin mình nhất định sẽ giải quyết được việc cỏn con này! Bảo đảm hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ!”

Kê Huyền nhìn anh, như cười như không bảo: “Được.”

Hắn đứng dậy, chậm rãi lại gần Diệp Ca.

Diệp Ca bỗng ngẩn người.

Hình ảnh đã bị chôn sâu trong trí nhớ bỗng nhiên tràn vào trong đầu.

[Cậu bé chỉ cao đến thắt lưng anh lẻ loi đứng phía trước, cậu ngước khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt to đen kịt và tối tăm nhìn anh chăm chú, ẩn sâu trong đôi mắt ấy là sự cố chấp đến điên cuồng nào đó.

Cậu nhếch môi, cất tiếng với chất giọng trẻ con khàn khàn: “Anh ơi, em tin anh.”]

Chỉ sau một giây ngẩn người, Kê Huyền đã tới trước mặt anh.

Diệp Ca chợt nhận ra bây giờ đối phương đã cao hơn anh nửa cái đầu, bờ vai rộng lớn, sống lưng thẳng tắp như lưỡi dao sắc bén, chỉ đứng đó thôi cũng đủ khiến người khác cảm thấy khó thở.

“Từ giờ, mỗi tuần ngươi phải báo cáo công việc một lần.” Kê Huyền bình tĩnh nói: “Nếu có việc cần, ta sẽ bảo quỷ ảnh đến tìm ngươi.”

Đôi mắt màu đỏ máu cụp xuống, khóe môi chậm rãi nhếch lên, hắn nói với chất giọng trầm thấp, không nhanh không chậm:

“Ta tin ngươi sẽ không phụ lòng kỳ vọng của ta.”

Quỷ ảnh tiễn Diệp Ca ra ngoài.

Có lẽ vì bây giờ hai người cũng coi là đồng nghiệp, thái độ của quỷ ảnh với Diệp Ca tốt hơn trước nhiều: “Nếu Vương đã tin tưởng ngươi thì ắt hẳn ngươi phải có điểm gì đó đặc biệt.

Yên tâm, chỉ cần ngươi làm thật tốt, đừng chọc giận Vương, ta tin rằng ngươi sẽ nhận được điều mình muốn, có một chỗ đứng bên cạnh Vương.”

Diệp Ca: “Ha ha, cảm ơn.”

Không, tao không muốn có một chỗ đứng bên cạnh hắn, cảm ơn, tao chỉ muốn cách xa hắn thôi.

Càng xa càng tốt.

Ngay sau đó, quỷ ảnh lấy một chiếc điện thoại ra từ sau lưng như làm ảo thuật

“Kết bạn WeChat nhớ?

Diệp Ca: “…”

???

Quỷ bây giờ hiện đại vậy luôn hả?

Diệp Ca ngẩn người lấy điện thoại trong túi ra, quét mã QR của quỷ ảnh theo cách cánh tay đen đã chỉ mình trước đó.

Chẳng mấy chốc, hai người đã kết bạn xong.

Diệp Ca nhìn hình ảnh trên màn hình, không biết phải nói gì.

Hình đại diện của quỷ ảnh là một bé mèo con lông xù, ID là: Meo meo thích ăn cá.

Ờm.

Quỷ ảnh nhét điện thoại ra sau lưng: “Cần gì thì cứ liên lạc với ta nhé.”

Diệp Ca: “…Được.”

Hôm nay anh đã hứng chịu quá nhiều cú sốc rồi.

Trước khi quỷ ảnh rời đi, cuối cùng Diệp Ca cũng không nhịn được gọi nó: “Đợi đã…”

“Ơi?” Quỷ ảnh hỏi.

“Vương của các ngươi… có tốt với nhân viên không?”

Quỷ ảnh trầm tư, mãi lâu sau mới ngẩng đầu lên nói với Diệp Ca: “Gần đây tốt hơn nhiều rồi.”

Diệp Ca: “?”

Quỷ ảnh nói: “Dạo này Vương không hay giết mấy kẻ theo đuôi như bọn ta nữa.”

Diệp Ca: “…Ra vậy.”

“Thật ra Vương cũng tốt với bọn ta lắm, đi theo mấy lệ quỷ cấp S khác không chỉ phải lo mình bị thịt mất bất cứ lúc nào, có gì hay cũng chẳng được chia.” Quỷ ảnh lạc quan nói: “Vương là lệ quỷ duy nhất không keo kiệt, đi theo ngài chúng ta chỉ cần lo đến chuyện đầu tiên thôi.”

Diệp Ca: “…Ừ.”

Xem ra môi trường làm việc của lệ quỷ gay gắt hơn con người nhiều.

Sau vài câu trò chuyện, dường như quỷ ảnh và Diệp Ca cũng thân hơn rồi.

Nó vỗ bàn tay mờ ảo nhẹ bẫng lên vai Diệp Ca: “Không phải lo, đợi Vương đích thân bắt được tên nhân loại gian xảo đáng ghét kia, cuộc sống của chúng ta còn tốt hơn cơ.”

Tên nhân loại gian xảo đáng ghét nào đó: “…”

Ừ, đúng là không phải lo chút nào hết á..

Truyện Chữ Hay