Cửa cầu thang quẹo trái có ba phòng.
An Ca còn đang tìm phòng ngủ, lại thấy một dì mập mạp cầm cây lau nhà bước ra từ một phòng.
Dì thấy An Ca thì sửng sốt, “Ngài là An thiếu gia đi.
Xin lỗi, tôi đang dọn phòng cho An thiếu gia, không biết là ngài đã về.”
Bà mau chóng nhận vali trong tay An Ca, dẫn hắn về phòng, “Đây là phòng ngủ của thiếu gia.
Đây, để tôi sắp xếp hành lý cho.”
“Không cần, để con tự làm được rồi.”
An Ca nghĩ, bà đại khái là người giúp việc trong nhà, hỏi, “Dì đừng khách sáo, gọi con là An Ca được rồi.
Dì xưng hô thế nào?”
Dì giúp việc: “Tôi… tôi là Vương Phượng Anh, Cố gia gọi tôi là chị Vương… hoặc dì Vương.”
An Ca cười, “Vậy sau này con gọi dì là dì Vương nha.”
Dì Vương có hơi căng thẳng.
Bà cũng có nghe nói về tiểu thiếu gia này, tính cách tồi tệ thường mắng chửi người làm.
Bây giờ nhìn vị thiếu gia đẹp trai sáng sủa đứng trước mặt, tính cách không hề tệ chút nào.
Hơn nữa khi cười còn rất đẹp.
“Phù.” jongwookislove.wordpress.com
Dì Vương thả lỏng một chút, nhanh nhẹn xếp hành lý vào tủ quần áo, nói, “Ban ngày tôi sẽ ở đây chăm sóc ngài, có gì cần cứ gọi tôi.
Ngài và Cố tiên sinh ba bữa cơm đều là bên nhà bếp tư nhân đưa tới mỗi ngày.
Người đưa cơm cũng là của Cố gia, bọn họ có chìa khóa, sẽ dọn đầy đủ lên bàn ăn.
Cố tiên sinh không ở nhà, buổi tối cũng thường về trễ…”
Cố Sâm không ở nhà!
An Ca nghe câu này thì sáng mắt lên, trong đầu nghĩ quá tốt.
Hắn vừa mới tới nơi này, còn chưa quen thuộc lắm, vì để không lộ thân phận, hắn cần phải thích ứng với hoàn cảnh sống đã.
Quả nhiên, Cố Sâm mau chóng rời khỏi nhà tới công ty, dì Vương hết giờ làm cũng về nhà.
Trong căn biệt thự to lớn vô cùng yên tĩnh.
Tới thế giới này hai ngày, An Ca vẫn chưa có thời gian dành cho mình.
Hắn mở máy vi tính, đặt mua gần một trăm cuốn sách về tài liệu kinh tế, hơn mười loại tạp chí chứng khoán, sau đó bắt đầu xem số liệu, kiểm tra chính xác từng số tiến hành học tập phân tích.
Hắn tra xét tài sản của nguyên chủ, không tính tài sản cá nhân thì hắn có % cổ phần của công ty.
Vốn lưu động hắn có thể tùy ý chi phối thì có gần một trăm triệu.
Một trăm triệu, An Ca mỗi lần nghĩ tới là thấy kích động trong lòng.
Trước mắt hắn phải mau chóng nắm bắt quy luật thị trường ở thế giới này, sau đó liền có thể tự tin mỗi ngày lấy mấy trăm ngàn vào tiền lời trong sổ.
Ngồi trước máy vi tính thoáng cái đã mấy tiếng trôi qua, khi An Ca cảm giác đói bụng đã là tám giờ, hắn nhớ cơm tối đưa tới lúc bảy giờ rưỡi.
Đi xuống lầu nhìn một cái, quả nhiên trên bàn bày bữa tối, hai bên là hai bộ chén nĩa.
Vì để giữ ấm cho thức ăn, còn được đậy bằng lồng giữ nhiệt màu bạc.
Bên bàn cơm còn để một tấm thẻ xinh đẹp, bên trên ghi thực đơn bữa tối.
Tôm hùm hấp phô mai, bò bít tết, pasta salad, súp ngô… Gần mười món kiểu phương tây.
An Ca lấy lồng giữ nhiệt ra, gắp một miếng tôm hùm: !!!
Ngon quá!
Mỗi một món ăn đều rất tinh tế, nhìn nguyên liệu cũng biết chú trọng cân bằng dinh dưỡng.
An Ca quét sạch một bàn xong liếm miệng.
Vẫn còn muốn ăn!
An Ca ngẩng đầu, ánh mắt chưa thỏa mãn đặt lên đồ ăn của Cố Sâm.
Trễ thế này chắc Cố Sâm không về ăn cơm đâu.
An Ca suy nghĩ một hồi, cầm điện thoại nhắn cho Cố Sâm một tin: Khuya về anh có ăn cơm không?
…
Cố Sâm đang bận rộn công việc ở công ty cùng mấy cấp dưới.
Đây là công ty hắn mới sáng lập gần đây, năm người ngồi trong phòng họp đều là những người rất giỏi đem từ Cố thị qua, còn là nhóm nòng cốt rất đáng tin cậy.
Ngồi đối diện là một vị trung niên gọi là lão La.
Lão La đau khổ nhìn điện thoại cứ một chốc lại rung lên, do dự hỏi, “Cố tổng, vợ tôi lại hỏi chừng nào mới tan ca, mấy cái này ngày mai chúng ta làm tiếp được không, về nhà trễ tôi lại bị mắng.”
Trợ lý Trương Hằng ở bên cạnh cũng năn nỉ theo, “Cố tổng, em tan ca trước được không, hôm nay… có hẹn bạn gái đi ăn tối.”
Mấy người đang vùi đầu vào tài liệu khô khan nghe thấy đều bật cười, trêu ghẹo nói, “Hai người một thì sợ vợ, một thì lo yêu đương, nhìn Cố tổng của chúng ta đi, mới kết hôn mà còn ở lại với chúng ta làm thêm hai tiếng kìa.”
“Đúng vậy, công ty chúng ta mới ra thị trường, lúc này không định hướng sao mà được.”
… jongwookislove.wordpress.com
Cố Sâm nâng tay nhìn đồng hồ, “Cũng trễ rồi, mọi người tan ca đi, tôi ở lại xem thêm một lúc.”
Lão La dọn dẹp văn kiện, khuyên nhủ, “Cố tổng, anh cũng về nhà sớm đi.
Công việc mai làm tiếp cũng được mà.
Mới kết hôn đừng để người ta ở nhà chờ lâu quá.”
Trương Hằng bọn họ cũng xen vào, “Đúng đó, Cố tổng.
Về nhà sớm đi, anh giờ cũng có người chờ rồi.”
Cố Sâm cười cười, “Tôi biết rồi.
Làm xong cái này rồi về.”
Hắn nghĩ: Tiểu thiếu gia kia vừa vào nhà đã xin mật khẩu wifi, làm gì nhớ tới hắn chứ.
Giây kế tiếp, điện thoại rung một cái.
Màn hình sáng lên hiển thị tin nhắn.
An Ca: Khuya về anh có ăn cơm không?
Trương Hằng liếc thấy tin nhắn, cười nói, “Nhìn đi Cố tổng, anh quả nhiên cũng bị hối về nè.
Em nói cho anh nghe Cố tổng, câu này đằng sau là uy hiếp đó, ý thật là anh thử không về coi?”
Cố Sâm cầm văn kiện gõ hắn một cái, “Im đi, cậu cho là ai cũng giống cậu với mấy cô bạn gái đó à.”
Lại dẫn tới một trận cười.
Sau khi mọi người ra về, Cố Sâm mở điện thoại lên xác nhận, tin nhắn đúng là do An Ca gửi.
Hắn không hiểu An Ca hỏi vậy là có ý gì, chẳng lẽ An Ca thật sự chờ hắn về ăn cơm? Vị thiếu gia này chẳng lẽ không hiểu điều kiện hợp đồng, còn có ý với hắn?
Cuộc hôn nhân này chỉ là lợi dụng lẫn nhau, hai bên cùng có lợi.
Mở công ty này, hắn cầm % cổ phần, thật sự dùng tài sản của chính mình.
Tuần sau sẽ đưa ra thị trường nhưng trước mắt đã được đông đảo các nhà đầu tư ở nước ngoài chú ý.
Công ty có thể nhận được tín nhiệm thị trường thuận lợi như vậy, chính là nhờ cuộc hôn nhân với An Ca, con trai độc nhất nhà họ An.
Gia thế chính là uy tín để đảm bảo.
Nhất là An thị đã trải qua năm đời kinh doanh mà vẫn còn vững chắc trên thị trường, là ngọn cỏ dẫn dắt.
Hắn thừa nhận, cuộc hôn nhân này có một nửa hiệu quả giúp sự nghiệp của hắn đạt được tới bước này, An Ca mang đến cho hắn rất nhiều cơ hội và tài sản.
Cho nên, chỉ cần vị thiếu gia này an ổn cùng hắn vượt qua một năm, cho dù là một năm này, hay là sau đó, khi đã li dị hắn vẫn sẽ tình nguyện đối xử tử tế với tiểu thiếu gia.
Nhưng hắn không hy vọng bản thân có chút dính dáng tình cảm nào với An Ca.
Hừ, thật phiền phức.
jongwookislove.wordpress.com
Cố Sâm cố tình không trả lời tin nhắn, vùi đầu vào làm việc.
Về đến nhà cũng đã hơn mười một giờ đêm.
Cố Sâm đứng trong phòng khách rộng rãi, vô thức đi lên phòng ngủ nhìn một cái, rồi như bình thường đi xuống mở tủ lạnh ra.
Nhưng không như ngày thường trống rỗng, bên trong để mấy cái khay được bọc cẩn thận.
Cố Sâm lấy ra nhìn, là bữa tối hôm nay.
Hắn không ăn bữa tối, đồ ăn luôn để trên bàn, chờ dì Vương sáng hôm sau tới thì dọn dẹp.
Mà bây giờ bàn ăn sạch sẽ, đồ ăn còn được bọc cẩn thận bỏ vào trong tủ lạnh.
Đều là do vị tiểu thiếu gia kia làm.
Cố Sấm nhớ tới tin nhắn ban nãy: Khuya về anh có ăn cơm không?
Trong đầu hiện ra một hình ảnh, tiểu thiếu gia ngồi một mình ở bàn ăn, không ngừng nhìn điện thoại chờ trả lời.
Đến khi thức ăn nguội lạnh mới bắt đầu ăn cơm.
Cuối cùng đứng lên, bọc đồ ăn thừa bỏ vào tủ lạnh.
Thân hình gầy gò đứng trong phòng bếp rộng lớn trông rất cô đơn và đáng thương.
Cố Sâm cau mày: Hầy, thật là phiền phức!