Là chai rượu hắn trăm phương ngàn kế muốn An Ca uống vào rồi thân bại danh liệt ngay ngày cưới, bây giờ vì hắn không thể không hủy chứng cứ mà không uống được.
Trình Quý Hạo bực tức, bàn tay cầm ly rượu khẽ run.
Chai rượu Brandy còn dư hơn phân nửa, nếu không thành công hãm hại An Ca nhất định phải hủy diệt toàn bộ chứng cứ.
Hắn để ly rượu xuống, thuận thế cầm chai rượu, làm bộ như không có gì xảy ra hỏi, “Tài liệu của công ty em cứ xem trước đi, có gì không hiểu thì sau này hỏi anh.”
Nói xong xoay người muốn đi.
An Ca lần này không có ngăn cản.
Hắn đổi tư thế, dựa vào bàn, chống tay lên mặt bàn đỡ cằm, hỏi Trình Quý Hạo đang vội vàng rời đi, “Anh Quý Hạo đi gấp vậy làm gì, chẳng phải định nói tình hình công ty với em sao?”
Trình Quý Hạo cố gắng chống đỡ nụ cười, giải thích, “Công ty đột nhiên có việc cần anh xử lý.
Giờ phải đi một chuyến.
Chờ anh về rồi nói.”
“Được thôi.” An Ca chỉ tay vào mắt mình, nhắc nhở, “Anh Quý Hạo chú ý sức khỏe, vành mắt đen thui rồi.”
Trong giọng nói có ý cười.
Giống như đang châm chọc, lại như chọc ghẹo cười nhạo.
Lòng của Trình Quý Hạo kinh hãi.
Trong nháy mắt, hắn cảm thấy An Ca là cố ý.
Tối hôm qua cũng thế, mới vừa rồi cũng vậy.
Hắn đi nhanh ra hành lang, trên thân thể lẫn trong đầu không thể phát tiết lửa nóng.
Nếu An Ca thật sự biết chai rượu là do hắn động tay vào, vậy thì từ tối hôm qua hắn đã bị đùa giỡn làm trò khỉ rồi.
Không! Làm sao có thể!
An Ca ngu xuẩn đó làm sao có mưu tính này được.
Hắn không tin.
Đây nhất định chỉ là trùng hợp thôi.
Bước chân của Trình Quý Hạo vội vàng, bụng mang đầy tâm tư, không để ý “Rầm” một tiếng đụng trúng An Thừa Lâm đang lên lầu.
“Ui da!”
An Thừa Lâm bị đụng trúng thiếu nữa ngã ra sau, lảo đảo mấy bước.
Ông nhìn Trình Quý Hạo lắc lư không nhìn rõ đường, “Quý Hạo, con chạy đi đâu vậy? Sao còn uống rượu nữa?”
“Chú An, con xin lỗi.”
Trình Quý Hạo vội vàng đỡ An Thừa Lâm, theo bản năng giấu chai rượu ra sau lưng, nói, “Không, không có gì.
Mới vừa rồi… con uống hai ly với Tiểu Ca.”
“Ban ngày ban mặt mà uống rượu? Uống nhiều không?” An Thừa Lâm càng nghi ngờ, cau mày hỏi hắn, “Vừa rồi công ty gọi điện về, nói hạng mục con phụ trách, đối tác đã quyết định rồi, hẹn giờ ký hợp đồng, còn một cái lúc giờ, trông con thế này có đi được không?”
“Dạ không sao, có hai ly thôi mà.” Trình Quý Hạo cố làm ra vẻ ung dung, mỉm cười.
Trong lòng thì lại cuống cuồng như lửa, muốn mau chóng về phòng móc họng ói ra, “Con về phòng sắp xếp, lập tức lên công ty.”
An Thừa Lâm nhìn bóng lưng của hắn, dặn dò, “Con uống rượu thì đừng lái xe, chú kêu tài xế đưa con đi.”
Lại lẩm bẩm, “Đứa nhỏ này hôm nay sao thế? Vội vội vàng vàng.”
…
Trình Quý Hạo chạy về phòng tắm, giống như tối hôm qua móc họng ép mình ói ra.
Khó chịu trong dạ dày vẫn không mất đi, đã phải vội vàng lên xe tới công ty.
Chỉ có điều, hắn đánh giá thấp khả năng thấm thuốc.
Ngồi trên xe chưa tới nửa tiếng, hắn đã hoàn toàn mất kiểm soát, cả người nóng như lửa đốt.
Biết lửa nóng trong cơ thể sẽ khiến hắn mất khả năng phán đoán, theo bản năng muốn tìm chỗ phát tiết.
Hắn thở gấp cầm điện thoại lên gọi đi một cú, sau đó bảo tài xế đổi hướng, chạy tới Thiên Thượng Nhân Gian, câu lạc bộ tư nhân lớn nhất thành phố S.
…
Mục đích của An Ca đã đạt được, hắn bỏ mấy bộ quần áo đơn giản vào vali, kéo xuống lầu.
Bàn cơm đã dọn đồ ăn lên đầy đủ.
Tề Tĩnh cười gọi hắn, “Tiểu Ca, ăn cơm rồi qua chỗ Tiểu Sâm.”
“Dạ.” jongwookislove.wordpress.com
An Ca đi tới, ngồi xuống đối diện hai vợ chồng.
An Thừa Lâm vẫn còn một chút áy náy vì tính tình nóng nảy của mình, không được tự nhiên nói, “Cũng không cần đi gấp, sau này muốn về lúc nào thì về.”
“Con biết rồi ba.” An Ca nhìn hai ông bà, cười đáp.
Con trai đã thay đổi, hiểu chuyện hơn, trưởng thành hơn.
Hai vợ chồng cả buổi sáng đều len lén vui mừng yên tâm.
Trong lòng lắp đầy sự vui vẻ, liền lan tràn sự quan tâm với con mình.
Tề Tĩnh gắp miếng ngó sen vào chén của An Ca, nói, “Đây là món con thích nhất, sau này con muốn ăn thì cứ nói, mẹ kêu người nấu đem qua cho con.”
An Thừa Lâm bác bỏ, “Đưa cơm qua nhà người ta kì lắm, Tiểu Ca muốn ăn thì cứ về nhà, dù sao cũng không xa.”
“Có gì kì đâu, đem qua cho nó với Tiểu Sâm cùng ăn.” Tề Tĩnh nhằn ông, quay qua cười nói với An Ca, “Nhưng mà, Tiểu Ca muốn về thì cứ về nha con.”
An Ca cắn miếng ngó sen, trả lời, “Dạ, con biết rồi.”
Cả nhà ngồi ăn với nhau, trên kính thủy tinh phản chiếu bóng của ba người.
Nếu như không phải mang thân thể tuổi, An Ca còn tưởng mình trở về ngày xưa lúc mình còn cả ba và mẹ.
Cũng ba người như vậy, mẹ luôn gắp đồ ăn cho hắn, nói, “Ăn nhiều vào con, vậy mới tốt.”
Ba sẽ nói, “Ăn thịt nữa, ăn thịt mới khỏe.”
An Ca thấy cay mũi, trào lên nước mắt.
Cho dù là duyên cớ gì khiến hắn xuyên vào thế giới này, ba mẹ còn giống hệt như ba mẹ của hắn.
Bây giờ, hắn trở thành người này, ít nhất cũng phải phụ trách chăm lo họ.
Hắn nhìn hai ông bà hiền lành phúc hậu, nuôi con của bạn mười mấy năm, vậy mà bị con nuôi cắn ngược.
Bọn họ không nên có kết cục như trong sách.
An Ca uống canh, trông như thờ ơ nói, “Ba, anh Quý Hạo mới uống rượu trong phòng con, tới công ty có ổn không?”
An Thừa Lâm vốn đã thấy chuyện này lạ, “Quý Hạo sao lại vào phòng con uống rượu giữa ban ngày thế này, là con kêu nó uống?”
An Ca gật đầu, “Con kết hôn rồi mà.
Muốn cám ơn ảnh mấy năm qua chăm sóc con, cho nên… kính ảnh hai ly.” Còn vô cùng áy náy nói, “Con không biết ảnh phải tới công ty, biết thế không để ảnh uống.”
Tề Tĩnh nhẹ giọng trách cứ, “Lúc nào uống mà không được, sao phải uống bây giờ.
Con có uống không?”
“Con không có uống.” An Ca vội vàng giải thích, “Anh Quý Hạo không cho con uống, uống hết ba ly còn cầm chai rượu đi luôn.”
Sau đó tiếc nuối nói, “Chai rượu này là hôm qua anh Quý Hạo nhờ người khác tặng cho con, thấy thơm lắm, không uống được thật đáng tiếc.
Cũng không biết ảnh giấu chai rượu ở đâu rồi.”
Hắn vừa ăn cơm vừa nói, vô cùng tự nhiên.
Chỉ có điều, An Thừa Lâm lăn lộn trong giới kinh doanh mấy chục năm, lập tức nghe được vấn đề trong lời nói của An Ca.
Chai rượu là Quý Hạo tặng Tiểu Ca hôm qua.
Tiểu Ca không uống, hôm nay muốn mời Quý Hạo lại bị nó ngăn cản còn lấy đi.
Nhớ lại dáng vẻ vội vàng trên hành lang của Trình Quý Hạo cùng với hành động cố tình giấu chai rượu đi, trực giác của An Thừa Lâm cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.
Vào lúc này, điện thoại của ông reo lên.
Là thư ký gọi tới, giọng nói có chút gấp gáp, “An tổng, ngài mau tới, chủ quản Trình còn chưa đến nữa, đối tác đã chờ gần một tiếng rồi.”
Chủ quản Trình chính là Trình Quý Hạo.
An Thừa Lâm hỏi, “Sao còn chưa đến, Quý Hạo đã đi từ sớm rồi, cô đã gọi cho nó chưa?”
Thư ký nói, “Gọi rồi ạ, nhưng chủ quản Trình không bắt máy.”
An Thừa Lâm lập tức gọi điện cho tài xế, “Tiểu Vương, chẳng phải cậu đưa Quý Hạo tới công ty sao, giờ nó đang ở đâu?”
Tài xế Vương ấp úng, “Tiên sinh, chủ quản Trình có hơi lạ.
Bây giờ cậu ấy… cậu ấy… đang ở Thiên Thượng Nhân Gian hẹn đàn bà…”
Tài xế Vương dù sao cũng là người của An Thừa Lâm, biết Trình Quý Hạo giữa ban ngày làm chuyện hoang đường, cũng sẽ không giấu diếm ông.
“Cái gì?!” jongwookislove.wordpress.com
An Thừa Lâm ngạc nhiên, nổi giận, “Quý Hạo nó sao lại… sao lại có thể…”
Không, không đúng.
Quý Hạo từ nhỏ đã là một đứa bé hiểu chuyện.
Vào công ty vẫn luôn lo làm việc, giống như hợp động quan trọng hôm nay, nó chưa từng chậm trễ.
Nhưng bây giờ nó lại…
An Thừa Lâm nhíu mày, “Tại sao nó đột nhiên lại tới chỗ đó, trước khi đi xảy ra chuyện gì?”
Tài xế Vương nói, “Chủ quản Trình sau khi lên xe liền không đúng lắm, sau đó càng lúc càng nghiêm trọng, giống như là…”
Tài xế Vương bình thường cũng hay đi cùng anh em tới chỗ đó, nhưng ở trước mặt ông chủ thì chuyện này trở nên khó nói, cả buổi trời mới nặn ra được, “… Giống như uống thuốc đại bổ vậy, không khống chế nên phải kêu gái…”
An Thừa Lâm bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Ông tính thời gian, nhớ đến cảnh Trình Quý Hạo vội vàng về phòng, cầm chai rượu, cùng với lời An Ca nói.
Ông nghĩ tới cái gì, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía An Ca.
An Ca đang hai tay bưng chén, uống canh do Tề Tĩnh múc cho.
Môi hơi cong lên thành nụ cười nhạt đã bị chén canh che mất.