Tề Minh Vũ thừa dịp mình say lớn tiếng rống lên, lập tức tạo thành một trận ầm ĩ ngoài đại sảnh.
An Ca đứng nhíu mày, Cố Sâm ở trong phòng trà nghe thấy, trong mắt tăng thêm một tia lạnh lẽo khó phát hiện ra.
Tề Minh Vũ biết Cố Sâm không thích An Ca, mà tính cách của An Ca làm sao chịu đựng nổi sự lạnh nhạt của Cố Sâm chứ.
Trong hôn lễ, hai người mặt vô cảm đi lên sân khấu, cũng biết là ghét nhau.
Hắn la như vậy, cũng có ý chán ghét An Ca và Cố Sâm.
Nhưng mà, An Thừa Lâm, ba của An Ca cùng Cố Tín Hồng, ba của Cố Sâm, sau khi nghe Tề Minh Vũ hô lớn, cả hai đều hơi sửng sốt một chút.
Sau đó mới nghĩ tới: À, thì ra tối nay là đêm động phòng của hai đứa nhỏ.
Sau khi hôn lễ kết thúc, bọn họ vẫn nói chuyện về hạng mục hợp tác, tính toán làm sao để đạt được lợi ích tối ưu nhất, nhưng không ai nghĩ tới đêm tân hôn của hai đứa nhỏ như thế nào.
Cố Tín Hồng vội vàng để chén trà xuống, xin lỗi nói, “Mãi trò chuyện mà quên mất tối nay là tân hôn của hai đứa, Tiểu Sâm, con mau đi với Tiểu Ca đi.”
“Dạ.” Cố Sâm nâng cổ tay nhìn đồng hồ, lễ phép nói với An Thừa Lâm, “Thời gian không còn sớm, chú An cũng về nghỉ ngơi đi ạ.”
An Thừa Lâm hiểu tính cách và phẩm hạnh của con trai mình.
Mà Cố Sâm là đứa trẻ nổi tiếng rất tốt, vô cùng xuất sắc trong giới nhà giàu.
Sau một đêm trò chuyện, càng nhìn thấy Cố Sâm có đầu óc kinh doanh và tầm nhìn rất xa.
An Ca có thể kết hôn với Cố Sâm, ông rất vui vẻ lại yên tâm.
Nỗi lo duy nhất chính là sau khi kết hôn An Ca vẫn gây rối như trước, gây phiền phức cho Cố Sâm.
Ông thở dài, thành khẩn nói, “Tiểu Sâm, Tiểu Ca nhà chú bị chú với mẹ nó nuông chiều, tính tình kiêu ngạo lại không quan tâm ai.
Nhưng nó là một đứa trẻ rất đơn giản, cho tới bây giờ cũng chưa từng làm chuyện gì hại ai.
Hai đứa kết hôn rồi hy vọng có thể… thông cảm cho nhau một chút.”
Ông nghiêm mặt nói, “Nếu Tiểu Ca làm chuyện gì quá đáng, con có thể nói với chú, chú dạy nó lại cho con.”
“Con hiểu.” jongwookislove.wordpress.com
Cố Sâm lịch sự nói, “Chú yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt Tiểu Ca.”
Cố Tín Hồng ở bên cạnh cười to, “Sui gia, chuyện tụi nhỏ tụi nó tự biết tính, chúng ta cứ ngồi nhìn là được rồi.”
Ở đại sảnh, mấy người khách nghe tiếng kêu lục tục từ trong phòng giải trí đi ra, một đám thanh niên ở trước cửa ồn ào:
“Tối nay phá động phòng à?”
“Tính phá sao, leo cửa sổ vào?”
“Phòng bọn họ ở tầng trệt mà, không cần đâu, ngồi xổm bên ngoài là được, hahahaha!”
…
An Ca từng tham gia hôn lễ của đồng nghiệp, cũng từng quậy cô dâu chú rể.
Nhưng lúc đó mọi người là chúc phúc thật lòng.
Mà bây giờ, ai cũng biết mục đích cuộc hôn nhân này, nhưng cố tình mang ánh mắt châm chọc, nụ cười đùa cợt cùng vẻ mặt cố ý nói vào phá.
Khiến cho người ta không vui.
“Muốn phá động phòng?” An Ca nâng mí mắt, cong lên thành nụ cười nhìn một vòng mọi người ở đây.
Cằm hơi hướng về phía phòng trà, giọng nói thoải mái cất lên, “Phải hỏi vị trong kia có đồng ý hay không?”
Tiếng cười vui mừng đột nhiên nhỏ lại.
Vẻ mặt của An Ca không giống ngày trước, không mang lệ khí bị kích động là ầm ĩ lên, hắn cúi đầu, ánh mắt trong trẻo mang ý cười nhạt, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo như có thể nhìn thấu lòng người.
Mà lúc này, Cố Sâm từ phòng trà đi ra.
Trong đại sảnh càng im hơn.
Đám người Tề Minh Vũ dám chọc nguyên chủ có tính cách ngang ngược, thì cũng không dám chọc Cố Sâm tao nhã lịch sự.
Chỉ có điều tâm tư xem chuyện hài vẫn không mất đi.
Mặc dù không làm ầm ĩ, nhưng trong lòng đều chờ Cố Sâm và An Ca vì lợi ích mà đến với nhau, rồi cùng vì đạt được mà chia tay.
Cố Sâm vốn bị mấy từ “phá động phòng” mà không nhịn được, sau khi bước ra đại sảnh thì thấy tình huống ở đó.
Xung quanh là mấy thanh niên cùng bọn Tề Minh Vũ, đang dùng ánh mắt khiêu khích nhìn An Ca.
An Ca đứng trong đại sảnh hất cằm, cười nhẹ nhìn bọn họ, trông tứ cố vô thân lại khinh thường ngạo nghễ.
Từ lầu hai nhảy xuống, bị người ta bỏ thuốc, vì không để lộ tin tức mà ngâm nước lạnh nửa tiếng đồng hồ cho tỉnh táo…
Trong mấy người này có kẻ đã hại An Ca, rất có thể là để phá hư cuộc hôn nhân thương mại của bọn họ.
Bọn họ không dám tỏ ý với mình, chỉ có thể nhắm vào tiểu thiếu gia chưa trải sự đời này.
Trong mắt Cố Sâm lóe lên sự lạnh lẽo, rất nhanh đổi thành nụ cười khéo léo, nói với nhóm người trong đại sảnh, “Phá động phòng thì cũng được, mà tối nay trời lạnh, các cậu bị cảm, tôi cũng không biết ăn nói sao với mấy chú mấy bác.”
Sau đó hắn đến gần An Ca, nhẹ giọng nói, “Xin lỗi đã để em chờ lâu.
Bây giờ mình về phòng ha?”
Giọng nói dịu dàng, ánh mắt thân thiết chân thành, còn có một chút đau lòng.
An Ca: … Diễn giỏi thật.
Cũng vì mặt mũi, An Ca rất phối hợp với Cố Sâm, hắn ngẩng đầu nhìn Cố Sâm mỉm cười, nói, “Không sao, em cũng mới đánh bài với họ xong.”
Mấy cô cậu thanh niên ở trong đại sảnh xem chuyện hài: ???
Chẳng phải nói Cố Sâm ghét An Ca sao, tại sao cười dịu dàng vậy?!
Quan hệ của hai người này trông không hề tệ, là cớ làm sao?!
… jongwookislove.wordpress.com
Bên này vô cùng hòa thuận, mà Trình Quý Hạo đã đổ mồ hôi lạnh đầy người.
Hắn vốn định im hơi lặng tiếng đưa bọn Tề Minh Vũ đi.
Kết quả Tề Minh Vũ đứng ở đại sảnh hét to, các trưởng bối trong phòng trà cũng lục tục đi ra.
Bây giờ nếu thuốc phát tán tác dụng vậy thì hắn coi xong tiêu đời!
Mấy tên thiếu gia ngu xuẩn này, chỉ làm hỏng chuyện là giỏi.
Trình Quý Hạo mắng trong lòng, âm thầm kéo cánh tay Tề Minh Vũ, “Đi nhanh đi, xe đang ở bên ngoài chờ.”
An Ca biết nguyên nhân Trình Quý Hạo muốn vội vàng đưa Tề Minh Vũ bọn họ đi, trong lòng cười lạnh, kêu một tiếng, “Anh Quý Hạo, trễ vậy rồi anh định dẫn bọn họ đi Thiên Thượng Nhân Gian à.”
Không lớn không nhỏ, nhưng cũng đủ để các trưởng bối trong phòng trà nghe thấy.
Thiên Thượng Nhân Gian là nơi nào, ai ở thành phố S mà chẳng biết.
Trong nháy mắt, từng ánh mắt nghiêm túc “Vút” một cái nhìn về phía bọn họ.
Trình Quý Hạo mắng chửi trong lòng: Khốn kiếp!
Ba của Tề Minh Vũ từ trong phòng trà đi ra, bình thường ông ghét nhất là cái tính ham chơi của con mình, vừa nghe Trình Quý Hạo muốn dẫn con mình đến nơi như vậy chơi, lập tức nghiêm nghị chất vấn, “Quý Hạo, con muốn dẫn Tiểu Vũ tụi nhỏ đi Thiên Thượng Nhân Gian? Sao có thể mang mấy đứa nhỏ này tới nơi như vậy chơi chứ! Tụi nó không hiểu chuyện, con cũng không hiểu chuyện!”
An Thừa Lâm cũng ở bên cạnh, ông không tin Trình Quý Hạo lại tới nơi như thế.
Ông nuôi Trình Quý Hạo mười mấy năm, một đứa bé biết quan tâm chăm sóc người khác, đức hạnh còn tốt hơn An Ca rất nhiều.
Ông vội vàng khuyên nhủ, “Không phải hiểu lầm chứ? Quý Hạo không phải đứa trẻ như vậy.” Còn trách móc An Ca, “Tiểu Ca, con đừng nói bậy.
Anh Quý Hạo của con sao có thể dẫn Tiểu Vũ tụi nhỏ tới nơi như vậy chứ.”
“… Ba…”
An Ca nhìn thấy An Thừa Lâm thì gọi một tiếng, trong giọng nói có sự nghẹn ngào.
Hình bóng của ba trong trí nhớ giống như bóng chồng lên người đàn ông trung niên này.
Tề Tĩnh cũng thế, An Thừa Lâm cũng vậy, mà nguyên chủ hắn nhìn thấy trong gương, cũng giống mình ở ngoài đời y như đúc.
“Ba, con…” An Ca còn muốn nói gì, An Thừa Lâm lại cắt ngang, hỏi Trình Quý Hạo, “Con giải thích với cậu đi, con dẫn Tiểu Vũ tụi nhỏ đi đâu?”
Trình Quý Hạo ngụy trang làm đứa con tri ân báo đáp, hình tượng ngoan hiền đã nhiều năm, làm sao có thể sụp đổ vào giờ phút này.
Hắn trấn định cười nói, “Chú An, chú hiểu lầm rồi.
Con cũng chỉ nói giỡn với mấy đứa em thôi, thật ra muốn đưa tụi nhỏ ra ngoài uống trà.”
“Đã trễ vậy rồi, tốt nhất là đừng đi.” Tề Tranh không yên tâm, gọi, “Tiểu Vũ, qua đây, nhìn con say tới mức nào rồi! Tối nay ở trong phòng, không được đi đâu hết!”
Cố Nhất Hoài vì không giẫm được Cố Sâm, trong lòng vẫn đang nén giận, gọi thằng em ngu xuẩn của mình, “Cố Thành! Em cũng lăn qua đây cho anh!”
Ba người từng uống chai rượu kia chỉ còn An Minh Nguyên, là con của chú An Ca.
Nhỏ tuổi nhất, không có chủ kiến nhất.
Thấy Tề Minh Vũ và Cố Thành bị bắt về nhà, bản thân cũng không dám ra ngoài lăn lộn, “Vậy, vậy em cũng về phòng nghỉ.”
Không, không được!
Trình Quý Hạo hốt hoảng hô trong lòng, nhưng không dám lộ ra.
Sau nửa tiếng thuốc sẽ phát huy tác dụng tới đỉnh điểm.
Hắn tính thời gian, bây giờ chính là lúc bắt đầu xuất hiện triệu chứng.
Ba người từng lượt về phòng, không lộ tẩy là không thể nào.
Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ!
Vốn vì ép mình ói ra mà sắc mặt nhợt nhạt, bây giờ còn đổ mồ hôi lạnh.
Nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn ba tiểu thiếu gia đi theo người nhà mình.
Lòng của Trình Quý Hạo nóng như lửa đốt.
Hắn chưa từng bất lực như vậy, thiếu chút nữa còn thất lễ ở trước mặt An Thừa Lâm.
Cảm giác từng người thoát khỏi bàn tay mình, vừa tức giận vừa bất an.
“Anh Quý Hạo.”
Một tiếng kêu quen thuộc vang lên.
Trình Quý Hạo chợt ngẩng đầu, liền thấy An Ca cười với mình, sâu xa nói, “Ngủ ngon.”
Đôi mắt trong trẻo, tựa như có thể nhìn thấy gương mặt xấu xí đằng sau mặt nạ của hắn.