Gió vừa thổi qua, tiếng nói còn chưa tiêu tan hoàn toàn, Trần Trản tiếp tục nói: "Tôi nhớ anh có bằng cấp rất cao."
Ở tình huống bình thường, không nên phạm sai lầm cấp thấp như vậy.
Trong tích tắc bật thốt lên, Ân Vinh Lan cũng biết câu này ngu ngốc đến nhường nào, mà bây giờ cũng không tìm được lời giải thích nào hợp lý, đành hơi nghiêng mặt đi duy trì im lặng.
Trần Trản đứng lên vỗ vỗ đất cát trên quần áo, đưa tay kéo y lên: "Anh không thích hợp để nói dối."
Nụ cười Ân Vinh Lan đầy bất đắc dĩ... Chính xác mà nói, là y không thích hợp nói dối với người trước mặt.
Làm đồng tâm kết thì nghe có hơi kỳ lạ, ngẫm nghĩ một chút rồi mở miệng: "Thật ra tôi muốn tết chúng đặt vào trong bùa hộ mệnh cậu tặng."
Không biết có phải do thời tiết quá lạnh hay không, nghĩ đến con búp bế xấu xí khủng khiếp kia, người không sợ quỷ thần như Trần Trản bỗng nhiên lại có chút lạnh sống lưng.
Ngay sau đó, lại nghe y nói –
"Tính cách nhân vật luôn muôn màu muôn vẻ."
Đây là đang lặp lại lời nói ban chiều.
Tuy không thấy những bình luận đề nghị đổi nhân vật chính, nhưng dưới sự nhấn mạnh liên tục của Ân Vinh Lan, Trần Trản ít nhiều cũng thấy kỳ quặc.
"Dịu dàng là người, ấm áp cũng là người, tối tăm vẫn là người," Y chuyển đổi thái độ, như một nhà thơ rong ruổi, chậm rãi kéo dài ngữ điệu: "Vậy nên người rốt cuộc là ai?"
【 Hệ thống nói chen vào: Tôi chính là tôi, là pháo hoa rực rỡ đầy màu sắc. 】 []
Trần Trản nhắm mắt lại, quyết định sớm hay muộn cũng phải tống nó đi.
Ân Vinh Lan rất muốn nói cho những độc giả kia biết họ muốn hình tượng gì thì mình cũng đều có, biểu cảm thể hiện ra lại thành môi mỏng nhếch lên, ánh mắt sắc bén lúc này không còn tránh né mà đối diện với Trần Trản.
Mơ hồ đoán ra chút gì, Trần Trản không làm khó dễ nữa: "Lên xe đi."
Lúc khởi động xe Ân Vinh Lan mở radio, sự yên lặng vắt giữa đôi bên dường như tán đi đôi chút.
Trần Trản luôn đặt tầm mắt ngoài cửa sổ: "Anh gần đây có vẻ không bận như trước."
Ân Vinh Lan chỉnh nhỏ âm lượng radio: "Còn có thể rảnh rang thêm khoảng nửa tháng."
Trần Trản suy tư: "Cũng không khác mấy với Lâm Trì Ngang."
Không biết từ lúc nào, Ân Vinh Lan dần dần có chút mâu thuẫn với cái tên này.
Trần Trản không phát giác, tiếp tục nói: "Gần đây khi tôi sang nhà họ Lâm, số lần tình cờ gặp phải anh ta nhiều hơn ngày trước."
Ân Vinh Lan nhàn nhạt nói: "Nên ít tiếp xúc sẽ tốt hơn."
Trần Trản hơi kinh ngạc: "Lúc trước không phải chính anh còn khuyên tôi tạo mối quan hệ tốt với anh ta sao?" Rồi cũng không chờ đối phương trả lời, lập tức tự mình lẩm bẩm: "À, quên mất anh bây giờ là sáng nắng chiều mưa."
"..."
Biết rằng nếu tiếp tục đề tài này sẽ bất lợi với bản thân, Ân Vinh Lan hỏi cậu thời gian sắp tới có dự định gì không.
"Quay clip quảng cáo, còn phải tham gia một đêm hội người nổi tiếng."
Cảm thấy độ hiểu biết của người này với phương diện truyền thông không quá sâu, Trần Trản giải thích thêm một câu: "Là tập hợp một số minh tinh hoặc người có tiếng trên mạng."
Ân Vinh Lan gật gật đầu, biểu thị hiểu được đôi chút.
Mấy ngày sau số lần liên hệ giữa hai người hơi ít hơn trước, chủ yếu do việc quay clip quảng cáo không thuận lợi như kế hoạch, mà con trai chủ trang trại còn là một người cầu toàn. Chờ đến lúc Trần Trản có thể dành ra thời gian lấy hơi, tối hôm sau đã phải tham gia tiếp đêm hội người nổi tiếng.
Khác với hình ảnh trong ống kính được filter và ánh đèn sân khấu điểm tô, cảm giác chân thật khi đến hiện trường chỉ gói gọn trong một chữ lạnh.
Trần Trản tượng trưng mà dừng lại trước máy quay mấy giây, rồi lập tức vội vã vào trong.
Nhiều người, quét mắt một vòng, không một bóng hình quen thuộc.
Ngay tại lúc này, vai cậu bị người phía sau vỗ một cái, Trần Trản xoay lại, đối diện một đôi mắt phượng đẹp đẽ, đuôi lông mày giương lên: "Anh cũng tới?"
Bùi Ân Thu ăn mặc có vẻ lịch lãm hơn cả khi gặp tại tiệc rượu: "Nhờ phúc."
Trần Trản hơi chần chờ: "Có liên quan đến tôi?"
Bùi Ân Thu cười nói: "Cư dân mạng lầm tôi thành Ân Bá, lên hot search liên tiếp mấy lần."
Là người khiêm tốn, chỉ tập trung đóng kịch, diễn xuất cũng tốt, không ít người vì vậy mà thành fan.
Trần Trản vốn định trêu chọc hai câu, đột nhiên nhìn về một hướng khác.
Bùi Ân Thu theo tầm mắt cậu nhìn sang, không nhìn ra nguyên nhân, hỏi: "Làm sao vậy?"
Trần Trản khẽ cau mày: "Cảm thấy có người theo dõi tôi."
Bùi Ân Thu không nhịn được cười: "Quá nổi nên được quan tâm đặc biệt, rất bình thường."
Trần Trản phụ hoạ cười cười, lại không đồng thuận quan điểm này. Nguyên thân từng đắc tội không ít người, việc gặp gã cướp lần trước đã nhắc nhở cậu, mọi chuyện đều phải cẩn thận mới được.
Khoảng cách giữa những ghế ngồi rất ngắn, hai người tìm tới chỗ mình lần lượt ngồi xuống.
Trần Trản chìm nổi trong biển nước hoa chồng chéo, gần như làm cậu không thở nổi. Cố gắng thả chậm tần suất hô hấp, tiện thể đánh giá xung quanh, người ngồi cạnh đó hoặc đang trò chuyện cùng nhau, hoặc cúi đầu xem điện thoại.
Cho đến khi ánh đèn trên sân khấu thay đổi, người dẫn chương trình lên đài, những người này mới đồng loạt ngồi thẳng người lên, mắt nhìn về trước.
Trần Trản hoàn toàn lượt bỏ giọng của người dẫn chương trình, cảm thấy ác ý vờn quanh người càng rõ.
Chương trình đã bắt đầu, tiếp tục ngó nghiêng xung quanh không quá thích hợp, Trần Trản dứt khoát ổn định tâm lý, bắt đầu giao lưu với hệ thống trong đầu.
"Tên cướp lần trước vô lý mà giận cá chém thớt với tôi, có phải cũng có mi góp tay trong đó?"
Hệ thống bô bô như súng liên thanh, cảm xúc giận dữ không giống giả vờ.
Trần Trản bình tĩnh nói: "Đó chính là do cấp trên của mi giở trò."
【 Hệ thống: Không được bôi nhọ, nếu bôi nhọ... 】
Trần Trản cắt lời nó: "Tôi ít giao dịch, đồng thời cũng biết chúng mi muốn kí chủ hình thành sự ỷ lại cao đối với hệ thống... Một sự tồn tại không chịu khống chế như thế, nếu là tôi thì tôi cũng muốn thủ tiêu."
Nói tới chỗ này cười khẽ một tiếng, còn làm người bên cạnh chú ý, dùng ánh mắt không hiểu ra sao nhìn cậu một cái.
Trần Trản tiếp tục nói: "Trên đường về từ trại ngựa gặp cướp, vào đoàn đóng phim có người bỏ thuốc, bị lũ cướp từng bắt cóc Lâm Trì Ngang trả thù... Thừa nhận đi, cái mi gọi là công bằng chẳng qua chỉ là cảnh yên bình giả tạo..."
Cậu lần lượt liệt kê một hồi, hệ thống đã sắp bị nói phát khóc.
【 Xin anh, đừng tẩy não tôi nữa. 】
Trần Trản khi bàn về âm mưu không ai sánh bằng, cậu phân tích đủ mọi góc độ, đến cả uống nước bị sặc cũng có thể nói thành có người hãm hại.
Hệ thống chỉ là nhân viên công vụ ngây thơ dại khờ, sau khi bị cậu doạ một phen thật sự cảm thấy có khả năng đúng là có chuyện mờ ám, sợ mình biết quá nhiều bị cấp trên diệt khẩu.
Trần Trản lúc này mới vờ như vô tình nói: "Có biết vì sao tôi vẫn luôn tích trữ giá trị tẩy trắng không?"
【 Hệ thống: Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình? 】
Trần Trản: "Dùng hai mươi ngàn giá trị tẩy trắng có thể đổi lấy một lần report." Nói rồi lộ ra nụ cười hồn nhiên trong sáng: "Nếu tôi có mệnh hệ gì, trước khi chết cũng phải report mi."
【 Hệ thống: ... Vô lương tâm! Tôi nhìn lầm anh rồi! 】
Hùng hùng hổ hổ một trận, cuối cùng cũng coi như nói được mấy lời hữu dụng:
【 ... Có một điều có thể khẳng định, làm nhân vật phụ chủ chốt, mối liên quan giữa anh và nam nữ chính là không thể xoá bỏ được. 】
Trần Trản cúi đầu suy nghĩ sâu xa, không ép hỏi nó nữa.
Chương trình kéo dài tổng cộng hai tiếng rưỡi, Trần Trản cũng được lên đài nhận một chiếc cúp. Đến một chút mạ vàng cũng không có, hoàn toàn chỉ làm bằng đồng, mãi đến khi kết thúc, cậu cũng không buồn liếc thêm một cái.
Buổi tối lúc viết chương mới, văn phong khó tránh khỏi bị ảnh hưởng bởi tâm trạng. Trần Trản nhấp ngụm trà, quyết định viết bộ Ảnh Hậu trước --
Sức cùng lực kiệt.
Có được trái tim một người đôi khi khó hơn cả hái sao trên trời.
Con tin nữ thần đã có chốn về, điều này là một nỗi đả kích to lớn tôi.
Trải qua nửa tháng suy nghĩ, rốt cuộc nghĩ ra cách cứu lấy chính mình đang chìm trong cơn thất tình... Đúng vậy, tìm một người làm thế thân cho nữ thần.
Hai người phải có đôi mắt giống nhau, đôi mày giống hệt.
Nhưng có thể có một đôi môi hơi khác.
Dày một chút cũng được, gợi cảm.
Và tại một hộp đêm, tôi tìm được một người như thế.
Nếu nói về mặt, chỉ giống nhau bảy phần, nhưng phong thái này, vô cùng giống với nữ thần.
Cô ấy nói cô tên Quỳ Quỳ.
Chúng tôi đồng thời dạo phố, uống trà, lại tránh khỏi mọi hành động tiếp xúc tay chân.
Nữ thần cao cao tại thượng, nên tôi muốn cô ấy cũng bày ra thần thái lạnh lùng.
Một người trả tiền, một người biểu diễn, vẹn toàn đôi bên.
Sự cân bằng này bị phá vỡ trong một đêm khuya.
Đồ giả dù thế nào cũng không thay thế đồ thật được, vì tôi quá nhớ thương, chẳng biết tự lúc nào đã đến cạnh nhà nữ thần.
Ở nơi đó, tôi nhìn thấy Quỳ Quỳ, cô ấy đứng dưới lầu nhà nữ thần, ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười quái dị.
Đó cũng là lần cuối cùng tôi nhìn thấy Quỳ Quỳ.
Trần Trản đăng chương mới xong thì quay đi tắm, đến lúc hong khô tóc mới chậm rãi lướt bình luận truyện.
【 Úc Nam: Quỳ Quỳ là người Lâm Trì Ngang thuê đến phá Trần Trản ? 】
【 Hugui: Tác giả nói sau đó cũng không còn thấy Quỳ Quỳ, có khi nào Quỳ Quỳ giết người mạo danh thành ảnh hậu!! 】
【 Nguyệt Lạc Ô Đề: Thím trên đừng nói nhảm, trong truyện có nói chỉ giống bảy phần. 】
【 U Linh Thơ Ngây: Có khi tẩy trang xong giống tới chín phần. 】
【 Em Gái Lân: Ban đêm ban hôm đừng có hù người ta! 】
Khả năng tưởng tượng của dân mạng luôn có thể bứt phá giới hạn tối đa mà Trần Trản đặt ra cho họ.
Vì còn có một bộ Nam Thần cần viết tiếp, nên cậu không quan tâm nhiều đến bình luận xôn xao dưới truyện.
Là một trong những độc giả của Trần Trản, Lâm Trì Ngang đương nhiên cũng đã đọc chương mới.
Lúc đó Khương Dĩnh đang ngồi đối diện gương trang điểm nhẹ nhàng thoa kem dưỡng da, xuyên qua lớp kính nhìn người đàn ông điển trai nằm trên giường: "Đang xem gì đó?"
"Tin tức." Lâm Trì Ngang đặt điện thoại sang một bên.
Khương Dĩnh nổi hứng muốn đùa người, lộ ra một nụ cười hơi hơi đáng sợ, nhẹ giọng nói: "Chương truyện đó của Trần Trản, anh cũng đã đọc rồi đúng không?"
Lâm Trì Ngang gật gật đầu có lệ.
Khương Dĩnh xoay người, chậm rãi vuốt ve khuôn mặt của chính mình: "Anh nói xem, khuôn mặt này là thật... hay là giả đây?"
Lâm Trì Ngang: "Đừng nghịch."
Nói rồi lặng lẽ rúc hai chân vào ổ chăn.
"..."
.
Lâm Trì Ngang bị đuổi ra ngoài ở hai ngày, sau khi mặt dày mày dạn về được còn bị Khương Dĩnh lôi đi xem phim kinh dị suốt ba hôm.
Trần Trản biết tin này xong không ngừng thổn thức. Thời điểm gặp lại Ân Vinh Lan, kể lại nguyên nhân và diễn biến sự việc, ánh mắt làm người khó lòng dò xét: "Cõi đời này, niềm tin là thứ yếu ớt trước sự thăm dò nhất."
Ân Vinh Lan hiếm khi không tán đồng quan điểm của cậu: "Có một số niềm tin không thể nào lung lay được."
Trần Trản cười cười không nói lời nào.
Ân Vinh Lan chớp thời cơ đạp người nào đó xuống để nâng cao vị thế: "Tôi và Lâm Trì Ngang không giống nhau."
Trần Trản bình tĩnh nhìn y vài giây.
Ân Vinh Lan: "Cậu có thể kiểm chứng."
Trần Trản nâng cằm thật sự cân nhắc về đề nghị này, một lát sau nói: "Kéo búa bao, thua phải chịu thử thách."
Vòng thứ nhất, Trần Trản thắng.
Chỉ thấy đuôi mắt cậu hơi giương lên, cười đến xấu xa: "Có dám đưa điện thoại cho tôi xem không?"
Ân Vinh Lan mở khoá, vẻ mặt thản nhiên đưa tới.
Nhật ký trò chuyện của y ngoại trừ Trần Trản, toàn bộ đều là liên quan đến công việc, không có chỗ nào phải giấu diếm.
Trần Trản thật ra cũng chỉ nói đùa, đâu thể nào thật sự xem tin nhắn hay thông tin cá nhân. Ngẫm nghĩ một chút, mở trình duyệt web, chuẩn bị xuống tay với lịch sử tìm kiếm.
Thấy thế Ân Vinh Lan hơi biến sắc, lập tức với tay muốn cầm về, nhưng đáng tiếc đã chậm một bước.
Còn không cần cố gắng tìm tòi, chỉ mới nhấp nhẹ lên thanh tìm kiếm một cái, nháy mắt bên dưới đã hiện ra những lượt tìm kiếm gần đây:
Thỏ có thể ăn cỏ gần hang không?
Tại sao thỏ không thể ăn cỏ gần hang?
Nếu thỏ ăn cỏ gần hang thì thế nào?
Dòng chữ nơi cao nhất cũng là lượt tìm kiếm gần nhất như thể muốn trút giận:
Cách nấu đầu thỏ kho tàu!
---
Lời tác giả:
Trần Trản trong mắt Ân Vinh Lan: Cỏ gần hang, có hơi muốn ăn.
Ân Vinh Lan tiến hành tìm kiếm, wiki đưa ra đáp án... Ăn cỏ gần hang toàn là không tốt.
Ân Vinh Lan giận cá chém thớt: Sai không phải ở hành vi ăn cỏ gần hang, mà là do loài thỏ!
---
Chú thích:
[] Tôi chính là tôi, là pháo hoa rực rỡ đầy màu sắc: Theo bài Tôi của Trương Quốc Vinh.