Sau khi Tôn thần y vào Thần Đô, thanh danh truyền đi rất nhanh, lúc nào cũng có thể nhìn thấy người giàu trong thành đến đây bắt mạch kê đơn thuốc, ở vùng phụ cận rất có danh tiếng.
"Thần y gì? Quỷ y! Lang băm!"Lão hán lớn tiếng mắng:"Đại Anh nhà ta từ nhỏ thân thể gầy yếu, mấy ngày trước nghe được danh hào Tôn thần y, đặc biệt bán tài vật trong nhà, mang theo bạc đến xem bệnh bốc thuốc! "Ông ta ngang như cua, nặng nề dùng tay đẩy ra, nam nhân bị ông ta tóm trong lòng bàn tay liền bị ông ta đẩy lảo đảo lui về phía sau, "rầm" một tiếng ngã xuống đất.
Mấy người học việc bị kẹt trong đám người vội vàng đỡ người dậy, những người khác vừa nghe lão hán nói lập tức cảm thấy có nội tình, nên chỉ quan tâm xem náo nhiệt thúc giục lão hán nói tiếp.
"Họ Tôn này tự xưng là truyền nhân Dược Vương, khoác lác ba hoa chích choè, Đại Anh nhà ta từ khi uống thuốc của y, không chỉ không khá lên, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, ngày hôm trước, miệng còn sùi bọt mép.
”Nói đến đây, ông ta vô cùng tức giận xoay người đá quầy một cái, phát ra tiếng Phanh thật lớn, rồi lớn tiếng hét:"Lão tặc họ Tôn mau đi ra!""Đi ra!"Thiếu niên đi cùng ông ta cũng xắn ống tay áo lên, lớn tiếng rống.
"Hôm nay không ra, tiệm bán thuốc đều đập hết!""Đi ra!""Đi ra!"Một già một trẻ đều không ngừng hô to, tư thế hung thần ác sát này làm cho mấy đại phu trong tiệm sợ như chim cút bị kinh hãi, trốn tránh không dám xuất đầu.
Mấy học đồ gầy như gà con lúc trước oai phong lẫm liệt xua đuổi người ta cũng không dám lên tiếng trước mặt hai vị sát thần này, chỉ có không ít người từng bị xua đuổi chạy qua, những người này lòng đầy bất mãn với y quán, lúc này cũng ồn ào theo:"Bảo họ Tôn đi ra đối chứng đi, đừng trốn trốn tránh tránh nữa, thật sự là lừa đảo mà phải không?"! ! Trò khôi hài này xảy ra, bởi vì quần chúng vây xem nhiều hơn một chút, tình thế nhanh chóng liền mở rộng.
Liễu thị lúc trước còn đang nhìn đông nhìn tây, lúc này vừa nghe y phố của Tôn Dược Vương náo loạn, cuối cùng cũng hiểu được người trượng phu an bài đã đến.
Bà hừ lạnh một tiếng, nói với Tào ma ma:"Chúng ta cứ đứng một bên trước, nhìn một chút rồi mới nói.
"Nói xong, còn không hết hận, lại nói:"Hôm nay nhất định phải vạch trần kẻ lừa đảo họ Tôn này, xem sau này hắn ta còn có mặt mũi nào giả danh lừa gạt.
"Trong lúc nói chuyện, trong cửa tiệm càng náo loạn càng lớn, tiếng đập đồ Loảng xoảng keng keng truyền tới, làm cho cả đường phố đều nghe thấy.
Hôm nay mưa đã tạnh mặt trời xuất hiện, vốn người ra đường nhiều, cho nên khi xảy ra náo loạn đã có không ít người đều vây quanh bên này, chuẩn bị xem náo nhiệt.
Bên trong tiệm bán thuốc, nam nhân trung niên gầy yếu tựa vào trên người thiếu niên, không ngừng rên rỉ.
Máu ở miệng mũi chảy ròng ròng xuống, lão hán nắm chặt nắm đấm, giống như càng thêm phẫn nộ.
Ông ta tuy lớn tuổi nhưng thân thể cường tráng, bộ dáng thoạt nhìn gì cũng không sợ, cho nên không ai dám chọc vào.
Đại phu trợ tá lúc này làm sao dám tiến lên ngăn cản, đều lui vào trong đám người, sợ ông ta bắt được mình.
Một đống học đồ lúc trước còn diễu võ dương oai lúc này cũng đều thành hồ lô cưa miệng, không ai dám lên tiếng ngăn cản.
Giá thuốc, thùng giã, cân và bàn tính trong cửa hàng đều bị ngã nát bét, tủ cũng bị đẩy ra ngoài, tiếng "ầm ầm" không dứt bên tai.
Cách đường phố, Diêu Thủ Ninh ngồi trong xe ngựa đều có thể nghe được động tĩnh náo loạn không nhỏ ở phía đối diện.
" Tôn thần y hẳn là ngồi không yên chứ?"Trong ngoài cửa tiệm thuốc ba tầng bị vây chặt đến mức một giọt nước cũng không lọt, chung quanh đều bị người bu đông đen.
Đám người thích xem náo nhiệt ngăn cản tầm mắt của của nàng, khiến nàng căn bản không thấy rõ bên trong tiệm thuốc náo loạn thành cái dạng gì, chỉ có thể phân biệt một hai theo giọng nói.
Tôn thần y đến nay vẫn chưa ra mặt, có vẻ như rất bình tĩnh khi bị người đập phá cửa tiệm, có lẽ cho rằng người đến náo loạn xả giận một chút rồi cũng sẽ rời đi.
Nhưng hắn ta không thể tưởng tượng được, người Diêu Hồng tìm lại là kiểu người gì cũng không sợ.
Hơn nữa phía sau có Binh Mã Tư Chỉ Huy Sử bắc thành làm chỗ dựa, khiến cho ba người gây sự này căn bản không có ý lùi bước, ngược lại giống như không sợ kinh động quan phủ, càng náo loạn càng lớn.
Diêu Thủ Ninh vừa dứt lời, quả nhiên chợt nghe thấy trong cửa hàng truyền đến tiếng gào thét run rẩy của một lão đầu:"Dừng tay!"Tiếng đập vỡ ầm ầm kia dừng lại, tiếp theo liền nghe giọng của lão hán vang lên:"Ôi, Tôn thần y cuối cùng cũng chịu đi ra rồi.
""Con trai ta bị các ngươi trị thành cái dạng này, hiện giờ các ngươi nói bồi thường thế nào?"Ông ta lớn tiếng hét lên:"Cao gia chúng ta nhất mạch đơn truyền, hiện tại trị đến nửa chết nửa sống, các ngươi không lấy ra được lời giải thích, thì phải lấy mạng bồi mạng!"Tôn thần y kia vừa nghe lời này, tự nhiên không phục, song phương bắt đầu tranh cãi, từng người cãi lộn không ngừng.
Đại phu, học đồ trợ tá ở tiệm thuốc vừa thấy Tôn thần y đi ra, liền như thấy người tâm phúc, đều tụ lại bên cạnh Tôn thần y.
Mà ba người lão hán bên kia mặc dù nói nhân số thưa thớt, nhưng nửa điểm cũng không sợ hãi.
Dù sao trong này không phải nhà mình, tùy tiện đá lung tung đập loạn, vừa mắng vừa làm ra động tĩnh, thanh thế so với Tôn thần y còn lớn hơn một chút.
Song phương tranh cãi càng lúc càng dữ tợn, cơ hồ muốn đánh nhau.
Một nói đối phương là lang băm, lại làm hại tính mạng người khácBên kia lại nói ba người gây rối này là lưu manh, lừa gạt, chỉ là muốn mượn lần hành hung này lừa gạt tiền mà thôi.
Lúc này đúng lúc mưa to vừa dừng lại, hôm nay có rất nhiều người vào thành, cửa tiệm lại có động tĩnh lớn như thế dẫn đến không ít người đều dừng chân vây xem.
Có người xem náo nhiệt, có người khuyên can, còn có người đổ thêm dầu vào lửa, hận không thể song phương đánh nhau mới tốt.
"Báo quan! Báo quan!"Tôn thần y khàn giọng hô, giống như bị ba tên vô lại hôm nay đột nhiên xuất hiện chọc tức đến cực hạn.
"Báo thì báo!"Hắn ta hô như vậy, ngược lại đúng như ý nguyện của lão hán:"Cái đồ lang băm nhà ngươi suýt chút nữa thì trị chết người, còn có mặt mũi hô gặp quan, nếu thấy đại nhân, cởi hết đồ ngươi ra, đánh cho ngươi té cứt té đái mới đáng!""Ngươi mới là vô lại.
.
.
"Tôn thần y lại bị ông ta nói đến phát cáu, vội vàng mắng trở về.
Có người hiểu chuyện đang muốn chạy tới báo quan, mời người trong quan phủ đến xử lý việc này, lại nào biết hai gã đầu mục được Diêu Hồng an bài cũng đã sớm chờ ở cách đó không xa.
Xa xa nghe được động tĩnh của tiệm bán thuốc, mới làm bộ như bị kinh động, không kiên nhẫn ấn bội đao đi tới nơi này.
"Quan gia đến rồi!"Người hiểu chuyện vốn muốn tìm người vừa thấy cảnh này, liền phát ra một tiếng hô to, tiếng hô nhất thời đều ép xuống song phương đang cãi nhau.
Mọi người châu đầu ghé tai, phát ra tiếng ồn ào, nhưng đều rất ăn ý tránh ra một con đường.
"Quan gia tới rồi!" Lão hán lúc trước còn ầm ĩ không ngớt vừa nghe lời này, trong giọng nói lộ ra vẻ vui mừng:"Bắt ngươi lừa đảo gặp quan!"Không bao lâu, Diêu Thủ Ninh đã thấy dòng người vây xem nhường đường, lão hán thân thể cường tráng lúc trước giống như diều hâu xách gà con, kéo một lão đầu nhi gầy gò đi ra.
"Buông ta ra, buông ta ra! "Lão đầu nhi kia mặc một bộ lục bào cổ tròn, cổ áo dưới xiêm y bị túm lại, siết đến hắn ta có chút thở không nổi.
Hai chân hắn ta gần như rời khỏi mặt đất, cong vểnh lên, một mặt đạp không ngừng, giống như một con chuột lớn giãy giụa không ngừng.
Hai nha sai mặc áo choàng đen, thắt lưng ấn trường đao, xa xa nhìn thấy Liễu thị, trao đổi vẻ mặt không nói ra, tiếp theo mới hét lớn một tiếng:"Ồn ào cái gì?"Tiếng ồn ào của đám người nhất thời bị đè xuống.
.