Arc 5 - Nhiệm vụ, chăm sóc Hinata
====================
Hinata tiếp tục gọi tôi lần nữa, đó là lúc mà tôi và Tsukino cũng đã ăn tối xong.
Cậu ấy khát nước nên chắc hẳn thích được mang tới đồ uống gì đó nhỉ.
Đọc được tin nhắn từ cậu ấy, tôi đi tới phòng Hinata cùng Tsukino.
Chắc là đã bớt sốt và cơn đau đầu cũng đã có phần thuyên giảm, nước da của Hinata trông đã có vẻ tốt hơn hồi sáng.
Nhận ra Tsukino đang ở đây, Hinata bất chợt tròn mắt.
「T, Tsukino-chan……? Chẳng lẽ, cậu lo cho mình nên ở lại sao?」
「Để mỗi một mình Yuuto ở đây, sẽ có nhiều rắc rối lắm đấy. Như là chuyện giặt đồ ngủ cho Hinata-san chẳng hạn?」
「Chuyện đó, chỉ cần cậu qua thăm mình là được rồi mà. Mình không muốn phải làm phiền Tsukino-chan, cậu không cần phải tự ép bản thân chăm sóc mình đâu」
「......? Thấy bạn mình bị ốm thì lo lắng là điều bình thường mà? Hơn nữa là, Hinata-san lúc nào cũng hết mình vì hội học sinh cả. Trong những lúc như này, mình rất muốn được giúp Hinata-san đó
「......Tsukino-chan」
「Vậy nên là, cứ để cho mình giúp cậu thật nhiều được chứ? Hinata-san, đồ ngủ của cậu lại đẫm mồ hôi rồi kìa. Cứ để như vậy là cậu không khỏi cảm lạnh được đâu, cởi ra thôi nào?」
「Ng, ngay tại đây sao ! ? Ch, chờ chút đã nào. Yuuto-kun cũng đang nhìn về hướng này mà……!」
「A, à~. Mình quay sang hướng khác rồi, không sao nữa đâu」
Khi thấy Tsukino bắt đầu cởi khuy áo đồ ngủ của Hinata ra, tôi vội ngoảnh mặt đi hướng khác.
Cậu nhiệt tình quá rồi đó, Tsukino. Vì Hinata mà cái gì cậu cũng dám làm tới vậy luôn sao.
「Cậu thấy trong người sao rồi? Mong là cậu sẽ thấy khá hơn phần nào」
「So với sáng nay, mình cũng đã đỡ sốt đi phần nào rồi. Sáng nay đầu mình quay cuồng và mình cứ cảm thấy miên man mãi」
「Cậu bị nặng tới vậy ư?」
「Những gì mà mình còn nhớ được, giống như là một giấc mơ vậy?」
「Giấc mơ?」
「Mình mơ thấy trong lúc đang tắm ở hồ, mình được một con sóc chui ra từ bụi cây và lau lưng cho. Cái cảm giác mát lạnh khi đó thực sự rất tuyệt」
Hinata-san, giấc mơ đó đến một nửa cũng không phải đâu.
Chính mình là người lau lưng cho cậu chứ không có con sóc nào ở đây cả.
Vì đang bị cảm lạnh nên cậu ấy lẫn lộn giữa giấc mơ và đời thực lại với nhau…… Liệu tôi có nên nói, rằng may mà như vậy không.
Thay quần áo xong, Hinata cặp nhiệt độ lại, kết quả vẫn là 38.5 độ. Cậu ấy vẫn cần phải nghỉ ngơi thêm thôi.
Ngước lên nhìn đồng hồ, giờ đã là hơn 8 giờ tối.
「Đã tới giờ này rồi sao. Tsukino ngày mai còn phải đến trường đó, mình nghĩ cậu nên mau quay về nhà nghỉ ngơi đi thì hơn đấy?」
「Yuuto, cậu tự chăm sóc cho Hinata-san được chứ?」
「Nếu chỉ là một đêm thôi thì mình vẫn tự tìm cách xoay xở được mà. Hôm nay cảm ơn cậu nhiều. Cậu không chỉ mang đồ Hinata đi giặt mà còn trông nhà hộ mình lúc mình ra ngoài mua đồ nữa. Thật sự cậu giúp mình nhiều lắm đó」
「Mình không hề để tâm đâu? Dù sao thì cũng là vì Hinata-san mà…… A~, đúng rồi. Về chuyện hai cậu đang sống cùng nhau, mình sẽ giữ bí mật này chỉ cho riêng mình thôi, như vậy là Hinata-san có thể an tâm rồi đúng không?」
Sau đó, Tsukino mỉm cười về phía Hinata.
Chỉ mình tôi nhìn thấy, nụ cười mà không hợp với hình ảnh của một Thiên sứ mặt trăng bí ẩn đó.
「Dù sao thì từ giờ chúng ta cũng đã là hàng xóm rồi. Nếu có bất kỳ hôm nào mà cậu gặp khó như hôm nay, hãy cứ gọi cho mình nhé?」
「......Ưm. Cảm ơn cậu, Tsukino-chan」
Lúc tôi ra ngoài cửa để tiễn Tsukino về, cậu ấy chào tạm biệt rằng 「Mặc dù ngày mai mình sẽ lại qua chăm sóc cậu ấy thôi, nhưng ráng giữ sức khỏe nhé」.
Tôi quay trở lại phòng Hinata.
「Nếu có thấy đói thì cậu có muốn ăn gì không? Ngoài súp gạo giống bữa trưa ra thì mình cũng đã mua cam với sữa chua rồi đấy」[note50699]
「A~, cam nghe được đấy. Hiện giờ mình cũng đang thèm chút trái cây nữa」
Gật đầu sau khi nghe Hinata nói, tôi mang cam đến chỗ cậu ấy và bắt đầu bóc vỏ.
Hinata tỏ ra ngạc nhiên.
「Chẳng lẽ, cậu định đút cho mình sao?」
「Cậu vẫn đang sốt cao nên chắc hẳn cơ thể vẫn còn khó cử động lắm. À mà Hinata có ngại xơ cam không đó?」
「Nếu được thì mình vẫn muốn tách chúng ra hơn, như vậy thì ăn sẽ ngon hơn nhiều」
「OK~, vậy thì ráng đợi mình chút xíu nhé」
tỉ mỉ ngồi tách từng sợi xơ xong, tôi lấy dĩa (nĩa) xiên múi cam và đưa lên miệng Hinata.
Àm~, Hinata liền cắn hết vào miệng.
「Vừa ngọt vừa ngon」
「Vậy là tốt rồi. Mình mới mua nhiều lắm nên cậu cứ việc ăn nhiều lên nào」
「Cậu đã mua rất nhiều sao?」
「Mình chỉ không biết rằng Hinata có thích không thôi. Chứ ngoài cam ra là còn có cả táo với sữa chua nữa đó? Giờ thì mình chỉ mong Hinata mau chóng bình phục nhất có thể thôi. Cậu cứ việc ăn thoải mái lên nào」
Cứ mỗi lần tôi đút cam cho Hinata là cậu ấy lại há miệng ra ăn tiếp.
Nhưng rồi bất chợt, Hinata dừng lại không ăn nữa.
「Sao vậy? Hay là do cậu vẫn chưa cảm thấy ngon miệng trở lại à……?」
「......Th, thực ra không phải là chuyện đó đâu」
Với hai bên má nhuộm màu đỏ bừng, Hinata nói với vẻ ngượng ngùng.
「Bởi vì đây là lần đầu mà mình được người khác đút cho ăn. Tự nhiên mình, cảm thấy xấu hổ quá」
「......Cũng phải nhỉ. Cái cảm giác hiện tại của Hinata, mình hiểu rất rõ đó. Ở chiều ngược lại, giờ thì cậu đã hiểu cảm giác xấu hổ khi được đút cho ăn chưa nào?」
「Nh, nhưng mà, lần đó là hình phạt vì Yuuto đã về ăn tối muộn mà」
「Vậy thì, cậu thôi không ăn cam nữa nhé?」
「......Đừng mà. Mình đang thèm đồ ngọt lắm」
「Vậy thì dù có xấu hổ đôi chút, cậu cũng ráng mà chịu đi nhé」
「Mu~......」
Mặc dù tỏ vẻ không bằng lòng, Hinata vẫn tiếp tục ăn cam một cách ngon lành.
Và vì vậy, hì~hì~, Hinata khẽ mỉm cười.
「Mình xin lỗi vì đã gây rắc rối cho Yuuto-kun nhé, cả Tsukino-chan nữa. Cũng đã lâu rồi, mình mới lại được chăm sóc như này đấy」
「Lâu rồi……? Bộ cậu không nhận được sự chăm sóc từ gia đình sao?」
「Thực ra thì chỉ khi mình còn rất nhỏ thôi. Nhưng tới lúc mình vào tiểu học, mình đã phải hoàn toàn tự lập rồi. Mình không muốn phải làm phiền tới mẹ, mình không thể nói rằng mình bị cảm lạnh được」
Bàn tay tôi đang bóc cam, bất giác ngưng lại.
Lại là như vậy. Cũng giống như việc cậu ấy nằng nặc đòi đến trường mặc dù đang bị sốt cao, Hinata lúc nào cũng cố phải tự mình giải quyết mọi thứ.
「Mình thì mình không hề ngại đâu. Nếu là việc chăm sóc ai đó, mình đã quá quen với Tsukino rồi」
「Ưm, mình biết chứ. Yuuto-kun là một người rất tốt bụng mà. Cậu là một người luôn vì người khác, sẵn sàng ở bên họ mà còn chẳng tỏ ra khó chịu nữa」
Sau đó, Hinata khẽ cười thoáng qua.
「Nhưng mà nhé, mình là mình không muốn để lộ bản thân yếu đuối trước Yuuto-kun đâu…… Mình không muốn bị, Yuuto-kun ghét mình」
「làm gì có chuyện, mình lại ghét Hinata được chứ. Hinata đối với mình chính là――」
Là mối tình đầu. Đúng, đó là điều mà tôi định nói ra.
Nhưng chỉ là không thể.
Khi những lời đó được thốt ra, dường như tôi và Hinata sẽ không còn coi nhau như gia đình được nữa.
Hinata ăn hết vài miếng cam xong, tôi đem khăn đắp đi thay.
「Hôm nay cậu nên ngủ sớm đi. Còn nếu cậu có cần chuyện thì cứ gọi điện cho mình nhé, mình sẽ tới ngay…… Mong rằng ngày mai, cơn cảm lạnh của cậu sẽ đỡ hơn」
Khi mà tôi đang định đứng dậy, ngay lúc đó.Như để giữ tôi lại, Hinata bám chặt vào tay tôi.
「......Mặc dù đây là ý của mình thôi, nhưng nếu cậu cảm thấy không phiền thì」
Cứ như đang hòa theo cơn sốt, Hinata lẩm bẩm trong vẻ nhăn nhó.
「Cho đến khi mình thiếp đi, ở lại đây với mình nhé. Mình muốn có cậu cạnh bên, chỉ đêm nay thôi」
「Hinata……?」
「Xin cậu, đừng đi…… Xin đừng, bỏ mình lại」
「......Ừ, mình hiểu rồi. Mình sẽ không có chạy đi đâu hết」
Trước một vẻ mặt như vậy đang cầu xin tôi, không đời nào tôi lại từ chối được.
Hết cách rồi nhỉ, thôi thì ở lại với Hinata hết đêm nay vậy.
「Hôm nay, xin lỗi cậu nhé…… Yuuto-kun lúc nào, cũng phải chăm sóc mình hết」
「Cậu đừng để ý chuyện đó. Làm gì có ai vô tâm đến mức bỏ mặc chị gái đang bị cảm lạnh đâu chứ. Nếu cậu đã nằng nặc như thế rồi thì mình sẽ ở lại với cậu vậy」
「......Cảm ơn cậu」
Chỉ một lát sau, Hinata cũng dần khép mắt lại…… Chắc hẳn, vì bị sốt cao nên Hinata đã không nhận ra.
Từ bên đôi mi đang khép lại trong cơn buồn ngủ, Hinata chảy nước mắt.
「――――――」
Trông thấy cảnh đó khiến tôi cảm thấy như ngừng thở.
Hinata có nói. Rằng cậu ấy phải không ngừng nỗ lực dưới tư cách là hội trưởng hội học sinh. Rằng cậu ấy không thể gây ra phiền phức cho mọi người được. Rằng cậu ấy không muốn phải làm phiền tới Yuuto-kun và Tsukino-chan
Dẫu vậy, tôi nghĩ.
Tất cả, dường như cũng chỉ là――nỗi tuyệt vọng, và rằng cậu ấy chỉ đang cố giấu đi sự yếu đuối của bản thân mà thôi.
「Có mình ở bên rồi mà, tại sao cậu lại khóc. Mình là gia đình của cậu mà…… Dù cho cậu có nũng nịu đôi chút thì cũng có sao đâu mà」
Hinata là một cô gái mạnh mẽ. Cậu ấy tốt bụng hơn bất kỳ ai, luôn luôn nỗ lực không ngừng và rất có tinh thần trách nhiệm.
Tuy nhiên, góc nhìn đó là khi chúng tôi vẫn chỉ còn là bạn cùng lớp.
Còn giờ đây, Hinata đã là gia đình của tôi. Trước mặt tôi đây chính là cô gái với danh xưng Nữ thần hoa hướng dương…… một cô gái quá đỗi mong manh, khiến cho người ta có cảm giác như cậu ấy có thể tan vỡ bất kỳ lúc nào.
「......Hinata」
Nếu như ngày mai. Hinata lại thức giấc như thường lệ. Liệu tôi có nên vờ như chưa từng thấy những giọt nước mắt này, và vẫn tiếp tục cư xử như mọi khi nữa không.
Vậy nên, chỉ một chút thôi, tôi nghĩ.
Rằng tôi, phải làm điều gì đó cho Hinata.