Arc 4 - Mòe và bạn thuở nhỏ
====================
「Rồi, hoàn tất. Giờ thì phần việc còn lại chỉ là nấu sôi nguyên liệu thôi, cái này thì Tsukino có thể tự xử lý được mà phải không?」
Lẩu vốn là một món đơn giản nên chẳng mấy chốc mà chúng tôi đã chuẩn bị xong.
Tôi nhìn lên đồng hồ, hiện giờ mới có 5 rưỡi chiều. Có lẽ giờ này Hinata cũng đang bắt đầu chuẩn bị nấu bữa tối rồi, cơ mà……
「 Vậy là chúng ta đã nấu xong rồi đó nhỉ. Tiếc quá, giá kể mà cậu có thể ở lại được lâu hơn nhỉ」
「À không, mình cũng không phiền đâu. Giờ vẫn còn sớm cho đến bữa tối mà」
「Thật sao? Vậy, giờ chúng ta nên làm gì đây ha」
Nếu là tôi ở cạnh với Tsukino, đại khái là hai đứa cũng không thiếu việc có thể làm. Mạch chuyện thường thấy là khi chúng tôi vừa nói về chuyện trên trường vừa chơi game hoặc xem TV.
「E~to, vậy nhé…… chắc là, mình muốn được gối lên đùi cậu」
Motip hôm nay khác thế.
「Gối đùi, à……」
「Không được sao?」
「À, không, không phải là không được đâu. Nhưng mà, cậu chưa bao giờ gối lên đùi ai phải không, chứ người mình thô cứng lắm à? Thật lòng thì mình cảm thấy xấu hổ lắm đó」
「Mình hoàn toàn cảm thấy ổn với chuyện đó. Bởi vì, mình muốn cảm nhận hơi ấm của Yuuto」
Cậu ấy lại nói ra những lời phát ngượng, với hàng mắt chẳng hề dao động chút nào……
「Nè, xin cậu đấy」
「......Mình hiểu rồi. Tuy nhiên là kể cả cậu có kêu khó chịu, mình cũng nhất quyết không nghe đâu đấy」
Công việc của tôi chính là làm hài lòng những mong muốn của Tsukino. Chứ còn không thì làm sao mà tôi dám nhìn mặt Tsukino, khi mà cậu ấy đã dồn hết can đảm để thổ lộ với tôi như vậy chứ.
Tôi ngồi xuống ghế sofa, sau đó Tsukino nằm xuống gối lên đùi tôi. Cái đầu nhỏ xinh của Tsukino nhẹ như đôi cánh thiên thần vậy.
「Góc nhìn này, là lần đầu. Được thấy Yuuto khi ngước nhìn lên như vậy đúng là cảm thấy lạ thật đó」
「Cậu cảm thấy sao?」
「Dễ chịu lắm luôn ấy. Chắc là, vì có mùi của Yuuto nhỉ」
Nếu như chúng tôi vẫn chỉ đơn giản là những người bạn thuở nhỏ, thì sao nhỉ, chắc là tôi đã có thể cười cho qua chuyện rồi.
Chỉ là giờ đây, trong lòng tôi lại có chút không yên bởi chính những lời nói đó.
Nhằm che đi nỗi xấu hổ trong lòng, tôi vừa nói vừa ngoảnh mặt sang hướng khác.
「Làm thế này khiến Tsukino trông giống một con mèo thật đó」
「Cậu có khen mình tới vậy cũng có để làm gì đâu chứ?」
「Nói rằng cậu giống mèo, đó lại là một lời khen sao……」
「Mình, yêu mèo lắm đó. Thậm chí mình còn muốn được tái sinh thành mèo nữa. Với lại không phải mèo hoang đâu, phải là mèo nhà cơ. Một cuộc sống được chủ nhân cho cơm và được tự do mỗi ngày」
「Không hiểu sao mà mình cảm thấy nó cứ giống như hiện tại vậy」
「Nếu vậy thì chủ nhân của mình chính là Yuuto phải không?」
「......Ấy không, thực sự thì mình chỉ như là người giám hộ cho cậu thôi. Còn về những người nuôi mèo thì giống như họ đang tự thỏa mãn sở thích hơn. Chắc là do cậu cảm thấy mình được bao bọc quá thôi. Vả lại, nếu đã là mèo nhà thì nó nghĩ chính bản thân nó mới là chủ kìa」
「Nhưng mình nghĩ là, ngay cả con mèo cũng có lòng biết ơn chứ đúng không? Như bản thân mình cũng luôn cảm thấy biết ơn vì có Yuuto ở bên. Mãi cảm ơn cậu, Yuuto」
「Mà, bởi vì chúng ta là bạn thuở nhỏ mà」
Tsukino trưng ra vẻ mặt như đang thả lỏng hết người ra, cậu ấy lộn người lại trên ghế.
「Yuuto, lúc nào cũng luôn ở bên mình hết á…… Cậu có như không? Lúc mà mình gặp được Mia, mình cũng đã cùng Yuuto chạy phóng ra khỏi nhà」
「......Mình nhớ chứ. Lúc đó đúng là vất vả lắm luôn đấy nhỉ」
Cái con mèo tam thể Mia mà mới ngủ trên đùi Tsukino ở ngoài công viên lần trước.
Từ đầu, vốn Mia là một con mèo bị bỏ rơi, sau đó chính Tsukino là người đã tìm được và mang nó về hồi cậu ấy con đang học tiểu học.
Một con mèo đã trở thành mèo nhà thì sẽ không thể sinh tồn trong tự nhiên được nữa. Mia lúc đó rơi vào tình trạng rất tệ.
Tsukino bế lấy Mia đang gầy ốm, thoi thóp và cuống cuồng chạy về cầu cứu bố mẹ. Họ cùng nhau cấp tốc đến bệnh viện thú ý, Mia sau đó đã được cứu sống thành công.
Sau đó Tsukino đã trở thành chủ nhân của Mia, và rồi họ hạnh phúc đến mãi mãi về sau…… Đấy là nếu được như vậy thì đã tốt, mọi chuyện sau đó không trở nên thuận lợi chút nào.
Khu chung cư ở đây không cho nuôi thú cưng trong nhà, cậu ấy không thể giữ Mia lại được. Mọi chuyện đều đã được quyết định ngay từ đầu là cậu ấy sẽ phải rời xa Mia rồi.
Điều đó khiến cho Tsukino bật khóc rất nhiều.
Một người mà luôn tỏ ra vô cảm như Tsukino, cậu ấy lúc đó đã khóc và nằng nặc đòi giữ con mèo lại. Dù rằng rất hiểu cho cảm xúc của con gái mình, bố mẹ cô vẫn không thể đi ngược lại quy định chung, sau đó đi đi tìm chủ nuôi mới cho Mia.
Thế là có một ngày Tsukino đã mang theo Mia và bỏ trốn khỏi nhà, chính là cái ngày hôm đó.
「Lúc đó mình ngạc nhiên lắm à. Cậu còn bảo với mình là để Mia vào cặp sách và cùng tìm một nơi để được sống chung với Mia mà. Thế mà lúc đó cậu lại gọi mình, chắc hẳn cậu phải cảm thấy cô đơn lắm nhỉ?」
「......Bởi vì, lúc đó mình không hề muốn quay trở về nhà. Và trong lúc minh cảm thấy cô đơn, gương mặt Yuuto lại là thứ đầu tiên hiện trong tâm trí mình lúc đó」
Dẫu vậy, hành trình bỏ nhà ra đi của Tsukino chẳng mấy mà đã kết thúc.
Sau một ngày, toàn bộ thức ăn lẫn tiền tiêu vặt đều đã cạn sạch. Chúng tôi vẫn chỉ là học sinh tiểu học vào thời điểm đó, và trong lúc hai đứa đang định cùng Mia ngủ lại bên dưới thiết bị vui chơi hình mái vòm ngoài công viên, Tsukino nói với tôi trong khi giàn dụa nước mắt.
――“Mình muốn về nhà. Mình muốn gặp lại bố mẹ, chị gái”.
Cùng những lời nói đó, hành trình trốn nhà ngắn mủn của tôi và Tsukino cũng đã đi đến hồi kết.
「Tsukino về nhà vẫn trong tình trạng khóc giàn dụa, chứng kiến cảnh con gái như vậy khiến cho bố cậu cũng không thể kìm nước mắt lại được. Cái vụ lần đó chắc chắn là chuyện chấn động nhất rồi」
「Lúc đó, mình đã làm phiền Yuuto rất nhiều…… Nhưng mà, tới giờ mình mới biết rằng, Yuuto hoàn toàn không có ý định cùng minh bỏ trốn vào lúc đó」
Thả lỏng đôi môi, Tsukino nâng hàng mắt trong vắt lên ngước nhìn tôi.
「Yuuto lúc đó chỉ là muốn chăm lo cho mình thôi nhỉ. Chỉ cần mình nói rằng muốn về nhà, là cậu sẽ đưa mình quay trở về nhà ngay」
「......Thì nhỡ đâu Tsukino gặp phải chuyện gì thì sao, mình không thể cho phép chuyện đó xảy ra được」
Bỏ nhà đi trốn là mọi chuyện sẽ êm xuôi sao, tôi không đủ ngây thơ để nghĩ như vậy.
Việc tôi cùng bỏ trốn với Tsukino cũng chỉ vì tôi lo lắng cho cậu ấy thôi. Nhỡ đâu cậu ấy không còn gì ăn thì sao. Nhỡ đâu cậu ấy bị ai đó bắt đi thì sao. Dù chỉ là một đứa trẻ, tôi vẫn cố gắng bảo vệ Tsukino bằng cách đem theo buzzzer [note49147] trong túi.
Bởi vì, dù là bất kỳ mong muốn nào của Tsukino, tôi cũng đều sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng nguyện vọng của cậu ấy.
Do vậy nên tôi quyết định ở lại với Tsukino nhằm đảm bảo không có chuyện gì xảy ra.
……Mà, kết quả là tôi bị ông già nhà tôi nạt nộ vì đã không ngăn Tsukino bỏ nhà đi ngay từ đầu.
「Hiện tại chúng ta có thể có thể vừa nhắc lại chuyện đó vừa cười được rồi. Giờ thì mình có muốn gặp Mia lúc nào cũng được hết」
Sau lần đó, cả tôi lẫn ông già nhà mình cùng tham gia tìm kiếm chủ nuôi mới cho Mia, tình cờ sao chúng tôi lại tìm được một cặp vợ chồng lớn tuổi trong khu phố đồng ý nuôi mèo. Đó cũng chính là chủ nuôi hiện tại của Mia, Shimizu-san.
Nhớ ngày trước, hôm nào Tsukino cũng phải ghé qua nhà Shimizu-san để chơi với Mia hết.
「Đã từ rất lâu rồi, mình luôn được Yuuto bảo vệ. Vậy nên là, nè~. Mình cũng thế, mình cũng sẽ đáp ứng mọi nguyện vọng của Yuuto. Cậu có muốn làm gì không?」
「Tsukino hỏi mình muốn làm gì sao……? Cậu nói mà mình mới nhớ, xưa giờ mình luôn làm mọi thứ vì Tsukino, nhưng còn ở chiều ngược lại thì đúng là chưa thấy nhỉ」
Dẫu vậy, mỗi khi tôi cảm thấy thất vọng, Tsukino chắc chắn sẽ là người kề bên an ủi tôi.
Thực tế là ngay cái ngày Hinata trở thành chị gái tôi, cậu ấy cũng xoa đầu và an ủi tôi khi thấy tôi ủ rũ bên ngoài ban công khi đó.
「Nè~, Yuuto……Mình, thực sự thích Yuuto lắm đó……?」
Tsukino chỉ đang lí nhí trong miệng mà không bật ra thành lời.
Tôi vốn luôn nghĩ rằng đó chỉ là cảm xúc một phía thôi.
Mặc dù biết rằng tôi thích Hinata, Tsukino vẫn luôn cố gắng để kề bên tôi. Những suy nghĩ đó đẹp đẽ tới nỗi khiến tôi nghĩ rằng, chính Tsukino như vậy đã làm cho tôi trở nên dao động. Cho đến khi tôi kịp nhận ra, dường như tôi đã bắt đầu bị Tsukino thu hút như là một cô gái mất rồi――……
……Tự hỏi rằng tôi có thực sự bị cậu ấy thu hút hay không.
Dẫu biết rằng Hinata là chị gái tôi, dẫu biết rằng mối tình đơn phương của tôi cũng đã chấm dứt.
「......Tsukino, mình――」
Dẫu vậy, từng lời từng chữ cứ mãi kẹt cứng lại bên trong cuống họng mà chẳng thể được tuôn ra.
Có lẽ là do bản thân tôi chẳng thể đường hoàng đối với với cảm xúc của Tsukino dành cho mình được.
Hinata là mối tình đầu của tôi, còn đối với cậu ấy là vô số những kỷ niệm bên nhau từ khi còn nhỏ. Tôi chẳng thể tách rời những điều đó ra được, khiến cho bản thân tôi cảm thấy bối rối khi muốn nói lời yêu với Tsukino. [note49148]
Rồi sẽ có một ngày tôi phải đáp lại lời thổ lộ của Tsukino thêm lần nữa.
Tsukino đã không nói thêm lời nào kể từ lúc đó. Hay là cậu ấy đang giận tôi sao. Có phải là do tôi cứ lưỡng lự chưa đáp lại lời thổ lộ quan trọng của cậu ấy không…… mà không, đợi đã nào.
Chẳng hiểu sao mà nghe nó cứ giống như là tiếng thở khi ngủ vậy nhỉ?
「E~to, Tsukino-san……?」
「.........」
Tôi nhìn xuống Tsukino, hóa ra cậu ấy đã thiếp đi ngủ một cách ngon lành từ bao giờ.
……Thật sao. Tôi đang phải suy nghĩ rất nghiêm túc đây.
Nghĩ mới thấy, Tsukino trông đã rất buồn ngủ khi tôi bắt gặp cậu ấy ngoài công viên rồi. Mà, dù gì thì cũng chỉ có hai chúng tôi ở đây thôi, tôi không phiền nếu cậu ấy muốn quay về phòng ngủ đâu.
Cơ mà, vậy à. Cậu ấy lại thiếp đi trên đùi tôi thế này……
「......Làm gì bây giờ, thế này thì không di chuyển được rồi」
Cái cảm giác rắc rối của Tsukino khi bị Mia ngủ quên trên đùi, chính tôi là người đang phải trải nghiệm nó hiện tại.
Tsukino đang ngủ trên đùi tôi cùng gương mặt bình thản, giờ mà chỉ cần cựa quậy một chút thôi là cậu ấy tỉnh ngay. Dẫu vậy, giờ cũng là lúc mà Hinata đã chuẩn bị bữa tối xong rồi, mà không, giờ mà gọi Tsukino dậy thì lại cảm thấy có lỗi với cậu ấy sao sao……
…….Ừm, quyết định rồi. Thôi thì tôi ở lại làm gối cho Tsukino thêm 30 phút nữa vậy.
「Chẳng nhẽ là mình đã quá nuông chiều Tsukino sao……?」
Trong xúc cảm bối rối, tôi ngước nhìn xuống Tsukino đang khẽ thở lúc ngủ. Gương mặt mơ màng đó ánh lên rõ vẻ thánh thiện, có lẽ ngoài từ “Thiên thần” ra thì chẳng còn từ nào miêu tả chính xác cậu ấy hiện tại hơn nữa.
Chúng tôi cũng thường hay nô đùa tới mệt và ngủ cùng nhau hồi còn nhỏ.
「..................」
Cảm xúc trong tôi bất chợt trào dâng, tôi chỉ khẽ xoa đầu Tsukino nhằm không làm cậu ấy tỉnh giấc.
Chạm vào mái tóc Tsukino bồng bềnh óng mượt, lồng ngực tôi đập liên hồi với cảm xúc căng thẳng trào dâng trong lòng. Chắc tôi sẽ nhảy dựng lên vì xấu hổ nếu chẳng may Tsukino tỉnh giấc ngay lúc này mất.
Trước nay tôi chưa bao giờ cảm thấy như vậy đối với Tsukino.
「......Hai đứa tụi mình luôn ở bên nhau suốt hơn mười năm rồi còn gì. Ai ngờ đâu giờ đây quan hệ của ta lại thành ra như này chứ」
Tôi xoa đầu Tsukino chỉ vì cậu ấy là bạn thuở nhỏ, hay là vì tôi xem cậu ấy như người khác giới? Đến tôi còn phải tự hỏi bản thân mình.
____________________
Cuối cùng, 30 phút sau, Tsukino cũng đã tỉnh giấc.
Tôi trở về nhà lúc sáu giờ hơn, đợi tội ở nhà là Hinata cùng vẻ mặt ủ rũ.
「Nguyên tắc của chúng ta là phải liên lạc trước sáu giờ nếu chẳng may có chuyện gì bận, nhớ không?...... Tất nhiên rồi, cậu có thể nói mình biết lý do tại sao không gọi cho mình trước không?」
Đối diện với nỗi sợ hãi thực sự khiến cho con người ta không thể cử động nổi, đó hoàn toàn là sự thật.
Hơn nữa, cảnh tượng Hinata mặc chiếc tạp dề đứng đó trông lại càng đáng sợ hơn. [note49149]
Hinata hoàn toàn biết giận. Đây là lần đầu mà tôi thấy Hinata tỏ ra như vậy……
「E, e~to, là lỗi của mình. Mình gặp phải vấn đề đột xuất lúc đang nấu bữa tối bên nhà Tsukino, ý mình là vậy đó. Cũng vì vậy nên mình mới không gọi về cho cậu được……」
「......Mình cứ lo là bữa nay cậu không muốn ăn nữa luôn đấy? Đã mất công làm xong hết rồi mà Yuuto-kun không về ăn là tiếc lắm đó」
「Mình thực sự rất xin lỗi. Mình hứa là sẽ ăn tối đầy đủ, tha thứ cho mình đi mà……?」
「......Qua đây」
Hinata mang theo vẻ mặt hoàn toàn vô cảm mất hút trở lại căn bếp. Dám chắc là cứ cái kiểu này thì tôi sẽ bị tử hình mất.
Trong lúc tôi rón rén tiến về phía Hinata, bữa tối đã được cậu ấy dọn sẵn lên bàn. Món chủ đạo hôm nay là tempura cà tím và tôm, một bữa ăn theo kiểu thuần Nhật.
Tôi ngồi xuống bàn ăn với cùng vẻ rón rén, còn Hinata thì lấy ghế ngồi ngay cạnh tôi.
Và rồi cậu ấy đũa gặp miếng tempura lên đưa về phía miệng tôi như thể muốn đút cho tôi.
「Hình phạt đây. Yuuto-kun có trách nhiệm phải ăn hết toàn bộ bữa tối hôm nay…… Vậy nên cậu há miệng ra nào?」
「......Ế~?」
Tôi hoàn toàn đứng hình trước lượng thức ăn đồ sộ được bày ra trước mặt.
Há miệng ra ư. Như vậy có nghĩa là――
「Ấy, không không! Tất nhiên là mình sẽ ăn hết mà, nhưng tại sao Hinata lại đút cho mình vậy……?」
「Tất nhiên là phải để cho Yuuto cảm thấy xấu hổ rồi, thế ý cậu là cậu không đồng tình sao? Việc cậu không báo trước mà về ăn tối muộn như vậy là phạm tội tày đình đó, biết không?」
「......Cậu có, chắc không?」
「Tại sao lại không?」
Hinata vừa trưng ra ánh mắt mong ngóng điều gì vừa đưa miếng tempura về phía miệng tôi.
……Ổn thôi mà, không có gì mà phải hoảng hết. Chúng tôi là chị em một nhà cơ mà. Chỉ có gia đình mới có thể đùa giỡn với nhau vậy thôi.
Trong vài giây, tôi tự nhắn nhủ với bản thân mình trong tuyệt vọng.
Quyết định rồi, tôi cắn lấy miếng tempura trên tay Hinata
「Cậu thấy thế nào?」
「......Mình chẳng biết phải dùng từ ngữ nào để khen nữa, nhưng dù sao thì chúng ngon lắm đó」
Hì hì~, Hinata nghe thấy vậy mỉm cười.
「Vậy sao, tốt quá đi. Thế thì mình phải đút cho tới khi cậu ăn bằng hết mới được. Tiếp tới là thử món tempura gà này thôi. Nào, A~♪」
「......A~, àm」
Nụ cười toe toét hiện lên trên gương mặt Hinata, còn tôi thì đang được mớm như một chú gà con vậy.
…….Cơ mà, dù rằng ban nãy tôi có khen với Hinata là nó ngon lắm.
Thực tế là tôi đã quá lo lắng đến mức còn chẳng cảm nhận nổi mùi vị, tất nhiên, chuyện này sẽ là bí mật.
====================
rất tiếc, lúc đầu định bom mừng tết 2023 nhưng cuối cùng lại thôi
dịch xong chap này là muốn thở oxi rồi