Arc 4 - Mòe và bạn thuở nhỏ
====================
Đã được một khoảng thời gian kể từ khi tôi bắt đầu sống chung với Hinata, vào một ngày sau đó.
Dạo gần đây Hinata thường hay đi mua nguyên liệu sau giờ tan trường với tôi là người xách hộ cậu ấy, còn hôm nay thì chỉ có mỗi mình tôi. Hinata luôn được rất nhiều bạn bè tới xin lời khuyên hay tư vấn, vậy nên chẳng mấy khi mà sau khi tan học thì cậu ấy về nhà ngay. Nữ thần hoa hướng dương nom lúc nào cũng bận bịu hết.
Thường thì tôi hay được bạn bè mình hay là Yarihara mời đi chơi, cơ mà có vẻ bữa nay thì không có ai cả, thế là tôi tự đi mua gia vị được Hinata nhờ và cũng như là nguyên liệu cho Tsukino.
Đang trên đường về sau khi đã mua sắm xong, tôi bất chợt dừng lại sau khi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc ở phía công viên ngay gần.
Cái người đang ngồi gật gà gật gù trên băng ghế đằng đó chính là Tsukino.
Ngay lúc đó, cảm giác lo lắng trong tôi bất chợt trào dâng.
Dù sao thì cũng đã hai tuần kể từ ngày mà Tsukino tỏ tình với tôi rồi.
……M, mà không phải là chúng tôi đã bị rạn nứt quan hệ hay cái gì đâu. Cơ mà quả nhiên là tôi không thể gạt bỏ nhận thức về chuyện đó ra khỏi đầu được.
「OI~, Tsukino」
「......Yuuto? Lẽ nào là, mình ngủ gật sao?」
Tôi lắc lấy vai Tsukino, cậu ấy vẫn còn hơi ngáp tỏ vẻ ngái ngủ.
「Cảm ơn vì đã đánh thức mình nhé. Chắc do hôm qua, mình ôn bài khuya quá」
「Có vấn đề gì đâu mà, cơ mà thời tiết như này mà cậu ngủ ngoài trời là sẽ dễ bị cảm lạnh lắm đấy. Nhà cậu đã ở ngay gần đây rồi mà, muốn ngủ thì phải về phòng rồi hẵng ngủ chứ」
「Mình biết là vậy nhưng…… phải làm sao đây, mình không di chuyển được」
Cậu ấy không đi được là do đang bị thương ở đâu sao?
Khi mà tôi bắt đầu trở nên lo lắng, tôi mới bắt đầu phát hiện ra cái thứ đang nằm trên đùi Tsukino hiện tại.
Một con mèo tam thể trưởng thành đeo vòng cổ sao――là, Mia à. Nhóc ấy đang ngủ trên đùi Tsukino một cách rất thư thái.
「Thế hóa ra cậu không di chuyển được là do……」
「Mia cứ thế ngủ trên người mình, sau khi mình chơi với nó ban nãy. Mình phải làm gì đây?」
Cậu đừng có trưng ra ánh mắt khẩn cầu đó nhìn mình thế chứ.
Cơ mà, khá là khó để tôi nói rằng nên di chuyển hay không…… Trường hợp này thì chịu thật rồi.
Tôi ngồi xuống bên cạnh để bầu chuyện với Tsukino trong lúc Mia vẫn còn đang ngủ.
「Dù sao thì cũng đã lâu mình không được thấy Mia rồi. Dạo này Tsukino vẫn còn chơi với nó sao?」
Chúng tôi đã biết Mia kể từ hồi còn học tiểu học, nó là mèo cưng của một gia đình cao tuổi sống ngay gần công viên.
「Ưm. Lần nào đi học về, là mình cũng ghé qua công viên, để xem nó có lượn lờ quanh đây không? Với lại, thi thoảng mình cũng ghé qua nhà ông bà Shimizu, để cho Mia ăn nữa」
「Hể, vậy sao. Mà đúng là xưa giờ Tsukino vẫn luôn thích mèo nhỉ. Ở ngoài công viên này thì mới gặp Mia được, vậy nên Tsukino mới thường hay ra đây chơi sao」
「Vốn khu chung cư chỗ chúng ta, không cho phép nuôi mèo mà…… Mặc dù thỉnh thoảng Yuuto lại phàn nàn, nhưng cậu chưa bao giờ từ chối khi mình yêu cầu nhỉ」
「Bởi vì lo lắng cho cậu đó. Hình như có lần mà Tsukino lặn lội sang tận thị trấn khác để đi tìm Mia còn gì」
Nghĩ lại mới thấy, tôi đã đóng vai trò như là bảo mẫu của Tsukino suốt kể từ lúc đó rồi.
「Mà, cũng vì cậu rất yêu mèo nên mình đoán là Mia cũng quý cậu lắm nhỉ. Còn mình thì chưa bao giờ được con mèo nào nằm lên đùi ngủ cả. Thực sự mình có chút ghen tị với Tsukino đó」
「Yuuto, cũng thích chơi với mèo sao?...... Vậy thì, cậu có muốn chơi với “bé mèo” này không?」
「N?」
Chơi với mèo, nghĩa là sao?
Trong lúc mà tôi vẫn còn đang đứng hình, Tsukino chụm tay lại giống như chân mèo và kêu lên cùng vẻ mặt vô cảm như thường lệ.
「Meo~」
「..................」
Hầy, rắc rối to rồi đây.
Liệu tôi có nên hùa theo cậu ấy hay là nên cười đây. Trông thấy tôi bối rối như vậy, Tsukino lại càng tiếp tục kêu 「Meo, me~」 giả giọng mèo hơn. Đôi mặt cậu ấy đang ánh lên vẻ như đang trông đợi một điều gì đó.
Thử xem cậu ấy có phản ứng ra sao, tôi đưa tay nựng cằm Tsukino giống như cách mà cậu ấy vẫn hay làm với Mia.「Meo~......」
Và với phản ứng y hệt như một con mèo thật, ku~, cậu ấy nheo mắt lại tỏ vẻ dễ chịu. Tsukino trưng ra vẻ mặt hoàn toàn bị mê hoặc với không một chút biểu hiện nào như là cảnh giác còn đọng lại.
Uwa~, dễ thương ghê.
「Mà không phải vậy! Đột nhiên cậu lại đang làm gì thế」
「Bởi vì mình nghe Yuuto nói là, cậu đang ghen tị với mình mà. Chắc là cậu, cũng cảm thấy thoải mái hơn rồi ha」
「Dù cậu có làm vậy đi nữa thì rốt cuộc Tsukino vẫn chỉ là Tsukino thôi. Cảm giác khi chơi với mèo là khác hoàn toàn đấy」
Thế là sau đó Tsukino lại chụm tay như mèo lại và bắt đầu ấn vào đầu gối của tôi như đang muốn mát xa cho nó.
「......Cậu lại đang làm gì vậy?」
「Giả làm mèo đó. Khi một con mèo đã dành cả trái tim cho người nào đã chiều chuộng nó, con mèo sẽ dùng hai chân trước ấn tới như thế này đấy?」
Không, cậu ấy giả làm mèo hoàn toàn giống y hệt.
Chẳng có ai mà không phải dân chuyên lại có thể hóa thân thành một con mèo tinh xảo như cách mà Tsukino làm cả. Mà tôi còn chẳng biết là thực sự có tồn tại dân chuyên ở trong lĩnh vực này không nữa.
Chắc là do Tsukino đang lấy tay ấn vào đầu gối tôi, Mia vẫn đang ngủ ngon lành nãy giờ đã tỉnh giấc và bắt đầu vươn người ra. Nó chỉ kêu lên 「Meo~」 một tiếng rồi rời khỏi đùi Tsukino và đi ra chỗ khác.
「Mia, đi mất rồi…… Mong là sớm gặp lại bé nhé」
「Mà, Mia kiểu gì rồi cũng sẽ quay lại vì Tsukino thôi mà. Bỏ qua chuyện đó, chúng ta nên sớm quay về thôi nhỉ? Mình sẽ sang nhà Tsukino để chuẩn bị bữa tối nhé」
「Bữa nay cậu định nấu gì vậy?」
「Lẩu nấm à. Hôm trước mình có ăn thử món nấm này rồi, ngon lắm đó, mình cũng muốn để cho Tsukino được ăn món này nữa」
「Thích quá, hóng quá đi」
Vẻ mặt cậu ấy vẫn hoàn toàn vô cảm mặc cho những lời nói đó, chính cái vẻ đối lập đó không hiểu sao lại hài hước đến lạ.