~~Happy reading
Đây sẽ là end của phần 1 nhé. Chỉ có 2 phần thôi =))). Anw have a nice day
============================
Ngày tháng của tôi trôi qua một cách êm đềm, với Hinata là gia đình và với Tsukino là người bạn thuở nhỏ.
Dù nói vậy, nhưng nhìn bề ngoài thì cũng chẳng có gì thay đổi lớn. Hinata vẫn luôn chủ động làm việc nhà, còn tôi thì vẫn chăm sóc cho Tsukino như mọi khi. Cuộc sống thường ngày vẫn như vậy.
Chính vì thế, ngay cả lúc này đây. Tôi vẫn đang chuẩn bị bữa tối cho Tsukino như thế này.
"Yuuto, hôm nay cậu nấu món gì thế?"
"Hừm, cá saba kho miso. Món cá khá là lịch kịch nên trước giờ mình toàn né, nhưng mà từ ngày ăn cơm Hinata nấu thì mình cũng muốn thử làm nhiều món hơn. Mình đang bắt đầu từ những món đơn giản trước."
"Ra vậy. Cố lên nhé, mình luôn ủng hộ Yuuto mà."
"......Tâm ý của cậu thì mình rất vui, nhưng mà bị nhìn chằm chằm như thế này mình run tay mất."
Từ nãy đến giờ, Tsukino cứ ngồi bên chiếc ghế được bê ra tận bếp, chăm chú nhìn tôi như thể đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật vậy.
"Đừng để ý đến mình. Chỉ là mình thích nhìn Yuuto nấu ăn thôi."
"Là bạn từ thuở nhỏ mà cậu có sở thích kì lạ thật đấy."
"Vậy sao? Nhưng mà trông Yuuto lúc nấu ăn ngầu lắm."
"………………Ừ, ừm, vậy à."
"A, cậu đỏ mặt kìa!"
"......T-Thì đương nhiên rồi, có mấy khi được khen trực diện như thế đâu."
Tôi lúng túng bào chữa, còn Tsukino thì mỉm cười đầy mãn nguyện.
Khi món ăn hoàn thành cũng là lúc đồng hồ điểm sáu giờ. Đã đến lúc Tsukino phải về rồi.
"Vậy nhé. Ngày mai cho mình xin review về món ăn nhé.... À đúng rồi!"
Tôi quay lại nhìn Tsukino, người đang chuẩn bị ra về.
"Hay là, lần tới hai chúng ta đi chơi đâu đó nhé?"
"Ể.... Mình á, đi với Yuuto?"
"Lần trước mình đã đi với Hinata rồi, nên lần này đi với Tsukino cũng vui đấy chứ."
"......Ý cậu là, với tư cách là bạn thuở nhỏ?"
"Không, không phải. Như mình đã nói lần trước, mình muốn hiểu thêm về Tsukino. Nên là, thay vì bạn thuở nhỏ thì.... mình muốn đi đâu đó với Tsukino, với tư cách bạn cùng lớp."
"......Ư.... ưm...."
Gò má Tsukino chợt ửng đỏ, khiến tôi không khỏi bật cười thầm trong lòng.
Lúc nào cũng là Tsukino làm nũng và tôi là người chiều theo ý cô ấy, nhưng mà khi tôi chủ động mời như vậy, thì cô ấy lại đỏ mặt ngại ngùng thế này.
"Đi chơi với Yuuto.... ừm, được thôi. Để mình suy nghĩ. Vậy nhé, tạm biệt."
Tôi tạm biệt Tsukino với gương mặt rạng rỡ, rồi quay vào phòng.
◇
Lúc Yuuto về đến nhà cũng là lúc tôi đeo tạp dề vào, chuẩn bị nấu bữa tối cho cậu ấy.
"A, cậu về rồi à. ....Ehehe."
"Ừm, tớ về rồi đây."
Tôi mỉm cười và lên tiếng với Yuuto.
"Xin lỗi nhé, chắc món ăn còn hơi lâu đấy. Cậu đợi mình một lát được không?"
"Ừm, được thôi. Hay để mình phụ cậu gì đó nhé? Chuẩn bị nước tắm hay là dọn dẹp gì đó?"
"Cái đó thì mình làm gần xong rồi. Cậu cứ nghỉ ngơi thoải mái đi."
"......Giỏi thật đấy. Cậu lúc nào cũng nhanh nhẹn tháo vát khiến mình thấy ngại quá. Cảm ơn cậu nhiều. Nếu cần giúp gì thì cứ nói với tớ nhé."
Nói rồi, Yuuto ngập ngừng như thể đang do dự điều gì đó.
Nhưng chỉ một thoáng sau, cậu ấy khẽ đỏ mặt và thốt lên.
"Vì mình cũng là gia đình của Hinata mà."
"......Ừm, cảm ơn cậu. Cậu đừng gượng ép bản thân, cứ thoải mái là được rồi."
Từ "gia đình" mà Yuuto vừa thốt ra nghe thật dịu dàng biết bao.
Phải rồi, như vậy là được rồi.
Chuyện tôi chính là Yuki-chan mà cậu ấy quen lúc nhỏ, chuyện tôi đã thầm thương trộm nhớ cậu ấy suốt bao năm qua. Tất cả, tôi sẽ giữ kín trong lòng, và tiếp tục sống cùng Yuuto với tư cách là chị gái của cậu ấy.
Nghĩ đến những tháng ngày yên bình như vậy khiến tim tôi tràn ngập hạnh phúc.
"Xong rồi đây!"
Vài phút sau, bữa tối đã hoàn thành và tôi cởi tạp dề ra. Tôi định đi gọi Yuuto thì bỗng khựng lại trước cửa phòng khách.
Bởi vì Yuuto đang ngủ gật trên ghế sofa, tay vẫn cầm chiếc điện thoại.
Chắc là cậu ấy mệt sau khi nấu ăn cho Tsukino xong rồi nhỉ. Từ ngày bắt đầu sống chung, chúng tôi luôn giữ kẽ với nhau, nên đây là lần đầu tiên tôi thấy Yuuto lộ ra vẻ vô tư như vậy. Cậu ấy ngủ ngon đến thế, chắc chắn lúc này có làm gì cũng không biết đâu....
............ Có làm gì cũng không biết.
Trái tim tôi bỗng thắt lại.
Tôi nín thở, rón rén tiến lại gần Yuuto. Nhìn gương mặt ngây thơ khi ngủ của cậu ấy ở cự li gần như vậy, tôi có thể cảm nhận rõ từng nhịp đập rộn ràng trong lồng ngực.
Việc Tsukino không tiến xa hơn với Yuuto là do cô ấy đang nhường nhịn tôi, và điều đó sẽ không kéo dài mãi được.
Chắc chắn một ngày nào đó, Yuuto sẽ trở thành bạn trai của Tsukino.
Nhưng tôi thậm chí còn không có tư cách để thổ lộ với Yuuto.... Vì vậy, chỉ một chút thôi cũng được. Chỉ cần được tạo ra một kỉ niệm mà Yuuto không hề hay biết.
Bởi vì, tôi là gia đình của Yuuto mà.
Chị gái trêu chọc em trai một chút, chẳng phải là chuyện bình thường sao?
"――――――"
Tôi từ từ tiến lại gần, đến khi môi tôi chỉ còn cách môi Yuuto một khoảng cách ngắn. Nhịp tim tôi đập mạnh đến mức tôi lo rằng Yuuto sẽ nghe thấy.
Giống như một phân cảnh trong phim, chỉ cần một chút nữa thôi là khoảng cách giữa chúng tôi sẽ bằng 0.
Tôi nắm chặt tay và chuẩn bị trao cho cậu ấy nụ hôn--.
"――Hinata."
Tim tôi như ngừng đập.
Cơ thể tôi cứng đờ, không thể nhúc nhích. Nhưng may mắn thay, Yuuto vẫn chưa tỉnh giấc.
Có phải cậu ấy vừa gọi tên tôi trong lúc ngủ không....?
Ngay khoảnh khắc nhận ra điều đó, tôi như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
(....Mình đúng là đồ ngốc mà.)
Chuyện như thế này, làm sao có thể chấp nhận được chứ.
Thật nguy hiểm, chỉ cần lí trí của tôi lung lay thêm một chút nữa thôi, chắc chắn tôi đã làm thật rồi――Ngay khi tôi định rời khỏi Yuuto, thì....
Cậu ấy khẽ mở mắt.
◆
Hình ảnh đầu tiên hiện lên trong tầm mắt mờ ảo của tôi là gương mặt của một cô gái đang nhìn xuống mình.
Nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc. Cô gái ấy bỗng giật mình lùi lại như thể bị điện giật, và thứ đập vào mắt tôi lúc này là trần nhà quen thuộc.... Và rồi, ý thức mơ hồ của tôi dần trở nên rõ ràng.
À phải rồi, mình đã ngủ quên khi đang nghịch điện thoại trong lúc chờ cơm nhỉ.
"O-Ohayo. Ngủ ở đây coi chừng cảm lạnh đấy?"
Tôi đưa mắt nhìn sang, Hinata đang đứng nhìn tôi từ đằng xa.
Nhưng mà, tại sao nhỉ? Trông Hinata có vẻ bồn chồn kì lạ.
"Hửm..... Ah, xin lỗi. Tớ ngủ quên mất."
Nhưng mà, cái cảnh tượng lúc mình vừa tỉnh dậy là gì vậy nhỉ?
Nó cứ mơ hồ như một giấc mơ vậy. Chắc chỉ vài phút nữa thôi là nó sẽ biến mất khỏi tâm trí tôi.
Nhưng mà, mình vẫn còn nhớ một chút.
Hinata đã đến gần tôi, gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở của cô ấy. Và Hinata, cô ấy đã đỏ mặt như một thiếu nữ đang yêu vậy....
"M-Mà thôi, quan trọng hơn là cơm tối xong rồi kìa. Mau ăn thôi Yuuto!"
"À.... ừm, được thôi."
Tôi đứng dậy khỏi ghế sofa và ngồi vào bàn ăn cùng Hinata.
Và rồi, tôi thốt lên câu nói quen thuộc mà chưa một lần nào quên kể từ ngày bắt đầu chung sống với Hinata.
"Hôm nay trông cũng ngon quá. Itadakimasu."
"......Ừm, mời câu."
Và Hinata - người chị gái, người nhà của tôi - khẽ mỉm cười e thẹn.