Cô áp má trái xuống mặt cát, cả người đau đớn như đang bị thiêu đốt, cô nhìn chằm chằm bàn tay nổi đầy mẩn đỏ, cơn giận dồn nén trong lồng ngực.
“Cô thế nào rồi? Đã đỡ chưa?” Đan Thần Huân đứng sau lưng cô khoảng hai mét, nhìn khuôn mặt sưng đỏ của cô gái.
Anh không ngờ căn bệnh của cô lại nghiêm trọng như vậy, dù chạm vào cô trong lúc hôn mê thì cũng phát bệnh, đám cảnh sát ở đồn Thành Nam ngầm nói đây là “chứng sợ đàn ông”, căn bệnh kỳ lạ này rất hiếm gặp trên thế giới.
“! Là anh cứu tôi?” Tô Cẩn lên tiếng, giọng nói khàn đặc còn hơi run rẩy.
“Không cần cảm ơn tôi.
” Thấy cô đã có thể nói chuyện, Đan Thần Huân cong môi cười như đang hài lòng, cũng như đang nói đùa.
Tô Cẩn không nhúc nhích, ngón tay bấu chặt vào mặt cát, đôi mắt đầy tơ máu.
“Pháp y Tô?”
“Tôi đã cảnh cáo anh đứng xa tôi ra!” Người đàn ông chưa kịp nói hết câu, cô đã ngồi bật dậy từ dưới đất, trợn to mắt: “Đan Thần Huân! Từ nay về sau, tôi không muốn thấy anh nữa! Nơi nào có anh, tôi tuyệt đối không xuất hiện ở đó!”
Tô Cẩn chống tay đứng dậy, cơn giận của cô đã khiến mọi người sợ hãi, nhất là Tiếu Dương.
Pháp y Tô luôn tỏ ra lạnh lùng thờ ơ, đừng nói nổi giận, tâm trạng của cô gần như chưa bao giờ thay đổi.Đây là lần đầu tiên cô nổi giận, còn đáng sợ như vậy
Hiện trường yên lặng như chết, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi vù vù và tiếng còi hơi của tàu phà trên sông.
Đan Thần Huân nhướn mày nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ vô cùng tức giận của cô gái, nói thật lúc cô bác sĩ pháp y này nổi giận trông có sức sống hơn nhiều, ít nhất còn giống người sống.
“Cô nói chuyện với người cứu mạng có như vậy, có phải không được lịch sự lắm không?” Người đàn ông không tức giận, khóe môi còn hơi cong lên.
Khuôn mặt cười như không cười này càng thích Tô Cẩn, ngọn lửa trong lòng cô bốc cháy hừng hực, đôi mắt cô đỏ ngầu.
“Tôi không cầu xin anh cứu tôi.
Đan Thần Huân, nếu tôi còn gặp anh thêm lần nữa, tôi sẽ để anh nằm trong nhà xác!” Đôi mắt cô bốc cháy, cô chưa từng tức giận đến mức muốn giết người thế này.
Người đàn ông nghe vậy thì hơi híp mắt lại, anh nhìn cô chằm chằm, nụ cười đã biến mất, đôi mắt đen láy sâu thẳm.
Tô Cẩn không nhìn anh, cô đi về hướng ngược lại.
“Cô muốn chết! ” Cô vừa đi được hai bước, anh nặng nề cất lời.
Cơ thể cô run lên, dừng bước ngoảnh lại nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy sắc bén của người đàn ông.
Dường như đôi mắt sắc bén như dao kia muốn nhìn thấu có, trong khoảnh khắc Tô Cẩn lại không dám đối mặt với anh.
Nhưng cô không né tránh mà nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh có ý gì?”
Đan Thần Huân đi về phía trước từng bước một, gằn từng chữ: “Cô hiểu ý của tôi.
”
Lúc anh nhảy xuống nước cứu cô, cô đã không còn giãy giụa, dáng vẻ như đã chấp nhận hiện thực.
Đan Thần Huân có một cảm giác rất mạnh mẽ: Cô ấy muốn chết.
“Anh! ” Tô Cẩn trợn mắt, trong lòng hoảng sợ, đúng là cô hiểu anh đang nói gì.
Cô đã từng bỏ ngay sau khi rơi xuống nước, và khoảnh khắc sự sợ hãi nhấn chìm cô, cô cảm thấy chết cũng là một sự giải thoát.
Đúng, cô muốn chết, cái chết không hề đáng sợ, cô có thể đoàn tụ với người nhà ở thế giới bên kia, việc này tốt biết bao!
Cuộc sống lẻ loi một mình mới là điều đáng buồn, mới là địa ngục!
“Tôi nói đúng không?” Thấy vẻ mặt hoảng sợ trong mắt cô, đôi mắt đen láy của người đàn ông càng nặng nề hơn.
Một cô bác sĩ pháp y trẻ trung, ưu tú, thông minh, xinh đẹp, năng lực xuất chúng lại muốn chết, rốt cuộc cô đã gặp phải chuyện gì?
“Đừng tưởng anh hiểu tôi lắm!” Tô Cẩn rất ghét cảm giác bị người khác nhìn thấu, nhất là người đàn ông này.