Tô Cẩn là người kiệm lời, hiếm khi nào cô nói nhiều như hôm nay, anh ta phải nắm bắt cơ hội tìm hiểu thêm về cô.
Chứng dị ứng với đàn ông là trên sinh lý, anh ta muốn biết trong lòng cô có bài xích đàn ông như thế không.
Bởi vậy mới nói bóng nói gió.
Tô Cẩn quay sang nhìn anh ta, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn: “Trong mắt tôi, trên đời này chỉ phân chia hai loại người, một loại là thông minh, loại còn lại là ngu ngốc, không phân chia nam nữ.
”
Trì Triệt ngạc nhiên rồi bật cười, anh ta thầm thở dài, biết rõ cô khác người bình thường còn muốn hỏi, đúng là vẽ vời cho thêm chuyện.
Anh ta nhìn về phía cô, dù cô đang lạnh lùng cau mày nhưng khuôn mặt vẫn xinh đẹp chói mắt, cô trong veo như nước, sạch sẽ đơn thuần.
Ở sở Pháp y, Tô Cẩn luôn đeo khẩu trang khi xuất hiện, Trì Triệt cảm thấy mình rất may mắn vì mình là một trong số ít người từng thấy khuôn mặt cô.
Tô Cẩn cúi đầu tiếp tục công việc, không để ý đến anh ta nữa, người đàn ông tự làm mình xấu mặt nhún vai rời đi!
!
Thông qua manh mối mới, tổ trọng án tiến hành điều tra toàn diện, âm thầm đi thăm hỏi tất cả các tiệm cắt tóc, chợ, siêu thị ở khu Thành Nam nhưng vẫn không phát hiện nhân vật khả nghi.
Viên Khả đến căn nhà thuê của người chết Phạm Diễm theo lời chủ nhà, cô ấy vẫn độc thân và luôn đi về một mình, không có bạn bè, hàng xóm cũng nói chưa từng thấy người lạ ra vào.Ngày hôm sau, Đan Thần Huân tự đến chỗ của Phạm Diễm.
Lúc trước, sau khi xảy ra vụ án, anh đã đến nơi này, ở đây không có nhiều manh mối có ích.
“Sếp, tôi đã hỏi mấy gia đình khác ở tầng này, cũng giống với việc Viên Khả đã điều tra, không hề phát hiện người khả nghi ra vào nơi này.
Phạm Diễm là người hướng nội, chưa từng chào hỏi hàng xóm nên bọn họ cũng không hiểu cô ấy lắm.
” Hạ Bân cầm bản ghi chép, bên cạnh anh ta là hai nhân viên khác trong tổ trọng án, Tiết Linh Âm và lão Dương.
Tiết Linh Âm 25 26 tuổi, đã tốt nghiệp trường cảnh sát được hai ba năm.
Mặc dù là một cô gái trẻ, nhưng cô nhạy bén, có sức quan sát rất tốt, năm thứ hai đã được điều đến tổ trọng án, còn là tổ của Đan Thần Huân.
Có thể thấy trong cục rất coi trọng cô.
Lão Dương hơn 40 tuổi, là người kỳ cựu trong tổ trọng án, anh ta có kinh nghiệm điều tra hình sự phong phú, thể lực không thua người trẻ tuổi.
“Đã điều tra camera ở thang máy chưa?” Đan Thần Huân đang xem xét xung quanh.
“Không có phát hiện gì.
” Hạ Bân nói.
Đan Thần Huân đứng trước tủ tivi, cầm một khung ảnh được trưng bày ở bên trên.
Trong khung ảnh là bức ảnh chụp một nam một nữ, cô gái là Phạm Diễm, người đàn ông khoảng 50 tuổi, có vẻ là ba cô ta.
“Sao lần trước đến hiện trường không thấy khung ảnh này?” Anh cau mày, đôi mắt lên nhìn lướt qua phòng khách một lượt.
Tất cả đồ trang trí vẫn như lần trước, cảnh sát đã phong tỏa nơi này, chủ nhà còn không được đi vào, khung ảnh từ đâu ra?
“Không có à?” Hạ Bân nhìn bức ảnh, không nhớ lắm.
“Đúng là không có!” Trí nhớ của Linh Âm khá tốt, cô cũng chắc chắn trước đó chưa từng thấy: “! Sao lại có thêm một khung ảnh?”
Cô chịu trách nhiệm thu thập manh mối có ích, nếu lần trước có khung ảnh này thì cô sẽ nhớ kỹ.
Hơn nữa, chắc chắn sẽ đi điều tra người đàn ông trong ảnh.
“Đi kiểm tra thân phận của người đàn ông này.
” Đan Thần Huân giao khung ảnh cho Hạ Bân.
Hạ Bân đánh giá người trong ảnh: “Có phải là người thân kiểu chú hay cậu gì không?”
“Lần trước chúng ta đã điều tra qua, cô ấy chỉ có mẹ, bà đã qua đời được năm năm.
Ba mẹ Phạm Diễm đều là con một, chắc chắn người đàn ông trong bức ảnh không phải người thân.
”