Từ ngày Xa Sơn Tuyết và Kham Nguy rời đi, hòn đảo núi lửa chết này liền không có một sinh vật sống nào từng leo lên.
Cho dù là chim biển cũng sẽ không chọn hòn đảo nhỏ này để đặt chân, động vật nhỏ nhạy bén tự có phương pháp để cảm nhận nguy hiểm, huống chi khác với loài người, rất nhiều chim muông trời sinh đã có khả năng thông linh, có thể nhìn ra âm khí âm u ở trên hòn đảo này.
Mấy ngày trước, trận sét đánh lớn kinh khủng khiếp kia ngoại trừ bổ nát miệng núi lửa chết ra thì dường như cũng không để lại thêm vết tích gì. Ví dụ như dương khí thanh khí trong sạch càn quét khắp toàn bộ hải đảo, lúc này đều đã biến mất sạch. Mấy ngày trôi qua, Xa Sơn Tuyết lại leo lên hòn đảo này. Chân vừa đặt xuống đất, người đã run lên vì cái lạnh xộc thẳng lên từ lòng bàn chân.
Bùa chú hộ thân trong lòng Xa Sơn Tuyết tự động vận chuyển, ngăn cách quỷ khí xung quanh ra, Cung Nhu vội vã đi vài bước về phía y, hận không thể dán cả người lên sát sư phụ nhà mình.
Nàng đã quyết định rồi, đợi lát nữa phải theo sát gót chân sư phụ, làm một con rùa đen rụt đầu vững chắc. Nào ngờ đâu Xa Sơn Tuyết vừa đặt chân lên đất là đứng yên bất động, Cung Nhu nhận thấy không đúng bèn ngẩng đầu lên, phát hiện y đang nhìn mình đầy lạnh lùng.
Bị sư phụ nhìn chằm chằm là thứ còn đáng sợ hơn cả quỷ khí, trong nháy mắt Cung Nhu lùi về sau ba bước, chảy mồ hôi đầm đìa, hỏi: “Sư, sư phụ cần con làm gì không ạ?”
“Đi giao tiếp với linh hồn bị trói buộc ở nơi đây đi.” Xa Sơn Tuyết nói.
Tuy rằng rất sợ quỷ, nhưng bây giờ Cung Nhu chỉ có thể bất chấp tất cả, nắm chặt tay định xông vào trung tâm hải đảo. Chạy đã được một đoạn, nhưng lại không nghe phía sau có tiếng bước chân, nàng vội vàng quay đầu lại, sau đó, phát hiện ra sư phụ mình vẫn đang đứng yên tại chỗ.
“…”
Trong nháy mắt Cung Nhu dùng tốc độ còn nhanh hơn khi lao vào để lui trở về.
Xa Sơn Tuyết dùng ánh mắt dò hỏi nàng, mà Cung Nhu thì thở hồng hộc hỏi ngược lại: “Sư phụ không đi cùng con ạ?”
“Không”, Xa Sơn Tuyết nói: “Bỏ cái ý định “cáo mượn oai hùm” ấy đi, trong vòng một nén hương, nếu con không nói chuyện được với linh hồn thì…”
“Thì trở về xoắn dây thừng ạ?” Cung Nhu mong đợi hỏi.
“Thì ta sẽ ném con đến rìa Ma Vực để quan sát thật kĩ sau khi linh hồn tiếp xúc với chú phong thì sẽ biến hóa như thế nào, đồng thời phải viết mười chương về nó.” Xa Sơn Tuyết nói.
Cung Nhu kinh hãi biến sắc, lúc này không còn do dự nữa, rút pháp đao ra tăng thêm cho mình mấy cái chúc chú thuật phòng thân trước.
Trong số đó, thứ dùng thuần thục nhất chính là tiêu tung ẩn tích, Xa Sơn Tuyết tuyệt đối không muốn biết nàng đã dùng chiêu này để nghe lén biết bao nhiêu người rồi.
Nhưng mà tốc độ trôi chảy kia vẫn làm cho y gật đầu, nói thế nào đi chăng nữa thì nếu có thể được Xa Sơn Tuyết thu làm đệ tử, thiên phú của Cung Nhu cũng chẳng kém gì nhóm sư huynh, sư đệ của nàng, cho dù là có chút nhờ vào may mắn.
Dưới sự nhìn chằm chằm của Xa Sơn Tuyết, Cung Nhu cẩn thận từng li từng tí một đi vào trong núi.
Vừa đi nàng vừa vận linh giác lên, ý đồ tìm mấy cái du hồn trôi nổi. Chỉ tiếc rằng nàng đi một đường như thế, tuy rằng nhìn thấy không ít âm khí hội tụ, phía dưới tất nhiên chính là nơi chôn những thi thể chưa chết quá một tháng, nhưng bất luận nàng gọi như thế nào thì cũng không thể kêu được một cái quỷ hồn.
Không phải chứ? Cung Nhu ngơ ngác.
Tuy rằng nàng ghét tiếp xúc với quỷ hồn, không muốn luyện tập chú thuật gọi hồn, thế nhưng cho dù là Hồng Kinh có kết giới bảo vệ thì nàng dùng chú thuật gọi hồn ba lần cũng có một lần thành công nhá?
Không xong, nếu là sư phụ cho rằng nàng bỏ bê việc học đến nỗi tụt hậu thì nàng thật sự sẽ bị đánh gãy chân mất.
Và một vấn đề lớn cuối cùng, thời gian một nén hương còn lại bao lâu?
Mặt mày trắng bệch mà suy nghĩ lung tung, Cung Nhu đứng trước một cái hố đá vụn, một lần nữa sử dụng chú thuật gọi quỷ hồn.
Âm phong càn quét một vòng quanh người nàng, bất kể là trên trời hay là dưới đất thì đều không thể tìm thấy vết tích của nửa cái quỷ hồn. Đầu óc bị sư phụ nhà mình dọa sợ đến choáng váng cũng tỉnh táo hơn một chút, trực giác nhạy bén phát huy tác dụng, nàng tìm ra một số điểm bất thường.
Nơi đây âm khí rất nặng, dày đặc đến nỗi người bình thường không có linh giác cũng có thể nhìn thấy sương mù đen nhàn nhạt, chỉ có chiến trường một lần chết rất nhiều người hoặc hầm chôn thi thể mới có thể xuất hiện loại tình huống này. Nơi như thế nếu như gặp phải dông tố, quỷ hồn không có cách nào rời đi thậm chí còn có thể trực tiếp hiện hình.
Bởi vì âm khí nặng, chỗ như vậy thông thường có quỷ hồn lảng vảng, hơn nữa càng tụ lại càng đông, vô số quỷ hồn mang đến càng nhiều âm khí, tạo thành một vòng tuần hoàn ác tính. Nếu như đại Cung Phụng viện không thể phái chúc sư tới đuổi quỷ định kỳ, thì một ngày nào đó, những nơi như thế này sẽ có thể sinh ra quỷ tướng, quỷ vương.
Nói cách khác, nơi âm khí nặng như thế, không thể không có quỷ.
Nếu như không có quỷ, vậy thì nhất định là có quỷ.
Nhất định phải nói cho sư phụ, đây là ý nghĩ đầu tiên của Cung Nhu.
Mà ý nghĩ tiếp theo của nàng là, sư phụ thật sự không biết chuyện này sao?
Cho dù là để rèn luyện thì Đại quốc sư cũng không phải là người sẽ phái đệ tử chưa xuất sư đến nơi mà y không nắm chắc. Nhưng nếu như Đại quốc sư biết nơi đây có quỷ còn phái đệ tử đến…
Cung Nhu lệ rơi đầy mặt, nàng rốt cuộc nhận ra bản thân mình đã biến thành mồi nhử.
Nhưng bề ngoài nàng vẫn phải tỏ vẻ như không có chuyện gì, miễn cho người bị sư phụ đặt mồi trong chỗ tối kia nhìn ra cái gì khác thường, không làm theo kế hoạch của sư phụ.
Cho nên kế hoạch của sư phụ là cái gì chứ?
Vừa suy nghĩ cái này, Cung Nhu vừa nắm chặt pháp đao, kẹp mấy tấm bùa chú giữa ngón tay, vận linh lực chờ sẵn.
Sau đó nàng cắn răng, không lựa chọn đường vòng, mà là đi trên mặt đá vụn âm khí rất nặng.
Đi qua một nửa quãng đường…
Đi hết hai phần ba…
Chỉ còn dư lại một phần tư…
Nàng yên lặng tính toán ở trong lòng, ánh mắt liếc loạn tứ phía, chỉ lo bỏ lỡ dấu hiệu gì.
Ngay tại lúc nàng đang ngẩng đầu lên quan sát một bụi cây mọc lệch giữa đám đá vụn, híp mắt xác định nửa đoạn lộ ra phía sau có phải là ẩn giấu xương trắng hay không thì đột nhiên Cung Nhu cảm thấy chân mình đạp trúng thứ gì đó mềm nhũn.
Nàng cứng đờ cả người, nhìn cũng không dám nhìn xuống, chậm rãi muốn nhấc gót chân lên.
Một cái móng vuốt lạnh lẽo siết chặt mắt cá chân của nàng.
Cung Nhu: “…”
Cung Nhu: “Sư phụ cứu mạng a a a a a a a a!!!!”
Xa Sơn Tuyết chỉ tới trễ trong chớp mắt mà toàn bộ đá vụn đã bị chúc chú hộ thân quanh người Cung Nhu nổ thành biển lửa.
Lúc y dừng bước lại, nữ đồ đệ duy nhất của y còn đang không ngừng quăng bùa chú, dùng con mắt chuyên nghiệp của Xa Sơn Tuyết mà xem thì chỉ trong giây lát vừa rồi, số tiền Cung Nhu tiêu hết tuyệt đối không dưới trăm kim.
Không phải ai cũng có thể cầm bùa chú Xa Sơn Tuyết vẽ mà tiêu xài hoang phí như vậy.
Chờ Cung Nhu thoáng bình tĩnh lại, Xa Sơn Tuyết mới cách không khí nhấc phần chi tàn của cái hành thi có ý định bắt nàng lên, đánh giá qua một chút, sau đó thở dài lắc đầu.
“Chim Sẻ.”
Rất rõ ràng đây là thi thể của một thích khách Chim Sẻ.
Khẽ thở dài, Xa Sơn Tuyết đốt một ngọn lửa ở đầu ngón tay, thiêu hủy phần chi tàn này, khói đen cuồn cuộn không ngừng bốc lên, nhưng lại không bay đi theo gió mà là dừng lại ở chỗ cũ, hội tụ thành nửa người trên của một nam tử gầy gò.
Cái quỷ hồn bị cưỡng ép triệu đến này nhìn thấy Xa Sơn Tuyết liền muốn chạy trốn, nhưng Xa Sơn Tuyết đã rút thẳng một tấm phù định quỷ từ chỗ Cung Nhu, dán bộp lên ngực hắn.
Quỷ hồn bị cố định, cơ thể hư vô tựa khói đen không thể động đậy.
Bây giờ Xa Sơn Tuyết mới tỉ mỉ quan sát cái thích khách Chim Sẻ đã chết rồi này, đồng thời tràn đầy hứng thú mà hỏi một vấn đề không đầu không đuôi: “Chết ở đây có từng hận Ngu Thao Hành hay không?”
Thích khách Chim Sẻ có hận Ngu Thao Hành hay không thì để sang một bên, nhưng xem từ ánh mắt của hắn, ít nhất là vô cùng hận Xa Sơn Tuyết. Nhưng mà Xa Sơn Tuyết mỗi khi xuất hiện ở trên triều đình đều bị người dùng loại ánh mắt này nhìn đã quen rồi, không để tâm một chút nào.
“Lúc trước ta chỉ nghĩ rằng chỗ quan trọng như thế này, Ngu Thao Hành hẳn là sẽ sắp xếp mấy người thủ trận”, y chậm rãi nói: “Nhưng mà lần trước đi vào lại không cảm giác được bất cứ hơi thở nào của người sống, thời gian lại không đủ, không thể tra xét rõ ràng… À mà, ta đoán rằng ngươi cũng không phải là tự nguyện bị luyện thành hành thi thủ trận đâu, đúng chứ?”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của tên Chim Sẻ, Xa Sơn Tuyết gật gật đầu.
“Biểu huynh của ta đã đi quá xa trên con đường bàng môn tà đạo rồi, làm ra được không ít thứ đồ kì lạ, ví dụ như loại hành thi có thần trí lại vẫn phải phục tùng mệnh lệnh này, thực sự là ta chưa từng thấy bao giờ”, Xa Sơn Tuyết vuốt cằm đánh giá. Bằng linh giác mạnh hơn Cung Nhu vô số lần, y thậm chí có thể nhìn thấy được phù văn chợt lóe lên bên trên linh hồn của nó: “Cấm chế này tinh xảo ghê, lúc đối mặt với cường địch thì không cần phải tuân theo mệnh lệnh, còn lúc đối diện với kẻ yếu hơn thì bất kể có nguyện ý hay không đều nhất định phải ra tay. Lại kết hợp với thuật ẩn nấp của Chim Sẻ, cứ như vậy, ở trước mặt cường địch thì có thể trốn đi không để cho ai tìm thấy, ở trước mặt kẻ yếu thì lại có thể dùng giết chóc để uy hiếp, thật sự là thuận tiện vô cùng…”
Đáng tiếc là trước khi rời đi, Xa Sơn Tuyết đã kịp hiểu ra cái gọi là “người giám sát xuất quỷ nhập thần” từ trong miệng của quỷ hồn nông dân cực khổ, hơn nữa người mà Ngu Thao Hành tín nhiệm lại không nhiều, hơi suy đoán một chút là có thể luận ra điểm mấu chốt, lần này cố ý mang theo Cung Nhu tới đây.
“Ngoan ngoãn trả lời hoặc là bị ta soát hồn, ngươi có thể lựa chọn”, Xa Sơn Tuyết đã chứng minh được suy đoán của mình không còn quan tâm đến vấn đề kĩ thuật của loại luyện chế hành thi này nữa, nói: “Ta vẫn luôn âm thầm theo dõi chợ đen môi giới, số người đi vào đi ra đều được ghi lại trong sổ sách, nhưng số lượng nông dân chết ở đây nhiều như vậy, nếu như thông qua người môi giới thì lỗ hổng giữa số người đến và đi tuyệt đối không thể giấu diếm được.”
Ngừng lại một chút, y hỏi tiếp: “Bọn họ từ đâu tới đây, quê quán ở phương nào?”
“Ngươi muốn an hồn?” Thích khách Chim Sẻ đã chết cười sằng sắc: “Vậy thì ngươi đã quyết định nhầm rồi, người nơi này cũng không phải là nông dân cực khổ gì, mà bọn họ là —— ”
Thích khách Chim Sẻ ác ý dừng một chút, sau đó phun ra mấy chữ.
“—— người sống làm tế phẩm!”
Hồng Kinh, đại nội.
Đông Cung vắng vẻ tiêu điều, đã nhiều ngày chưa từng nhìn thấy cung nhân lui tới, Thái tử Đại Diễn – Xa Nguyên Văn mười tuổi hé mở cửa sổ ra một cái khe nhỏ, ngó nhìn xung quanh không thấy bốn phía có người đi lại.
Điều này nói rõ thời gian hắn nhớ là chính xác, Xa Nguyên Văn liền vội vã khép cửa sổ lại, cầm lấy tay nải đã chuẩn bị từ trước trên giường, khom người, leo ra ngoài từ một cái cửa sổ khác.
Âm thanh lúc Xa Nguyên Văn rơi xuống đất êm nhẹ như một con mèo, hắn dán sát vào chân tường, tránh thoát từng đội cấm quân tuần tra trên đường, hoặc là nói tránh thoát các đội đã từng là cấm quân, nay đã đầu quân cho Ngu tặc, chạy vào một chỗ trong Thiên viện.
Trong Thiên viện có một ao nước nhỏ, đã khô cạn, bùn đóng thành mảng, ở chính giữa có một hòn núi giả bằng đá giương nanh múa vuốt, ngay sát bên phải có một cái mật đạo.
Đọc thầm bí mật mà Tam hoàng thúc gia gia đã từng nói với hắn ở trong lòng, Thái tử Đại Diễn tay ngắn chân ngắn mà nhảy vào cái ao còn sâu hơn cả người hắn, quả nhiên là tìm được một cái lối vào chỉ có trẻ con mới có thể chui lọt ở phía bên phải hòn núi đá giả.
Hắn lại quay đầu lại nhìn một lần nữa, xác định không thấy có người đi theo phía sau liền lập tức vui mừng chui vào.
Một khắc sau hắn cảm thấy phía dưới mông trơn trượt vô cùng, trước khi kịp phản xạ lại thì cả người đã tuột xuống theo con đường dốc chật hẹp, trong chớp mắt đã chạy rất xa.
Trong bóng tối chỉ có thể nghe thấy tiếng gió thổi vù vù, Xa Nguyên Văn nín thở chốc lát, chỉ cảm giác được tốc độ của mình càng lúc lại càng nhanh hơn.
Rơi xuống như thế này, khoảng khắc chạm vào đất nhất định là sẽ ngã chết!
Hắn vội vã muốn dùng kiếm nhỏ của mình để giảm tốc độ, lại không ngờ “răng rắc” một tiếng, kiếm nhỏ quá dài đâm xuyên vách đường dốc, hắn trực tiếp rơi xuống từ chỗ hổng, dọc theo một mật đạo trơn tuồn tuột khác, rơi xuống phía dưới.
Lăn tròn, lăn tròn, lăn tròn ——
Bộp!
Hạ cánh nhẹ nhàng, Thái tử điện hạ mười tuổi lăn đến cả người toàn là bụi.
Muốn ho nhưng lại không dám phát ra âm thanh, Xa Nguyên Văn sặc đến nỗi mắt đầy nước mắt.
Nhưng hắn không dám phát ra tiếng, bởi vì trong bóng tối yên tĩnh hắn cảm giác được có một ánh mắt đang dò xét.
Xa Nguyên Văn rùng mình muốn lấy dạ minh châu từ trong tay nải ra, đúng lúc ấy, một điểm sáng nhạt bừng lên ở bên người hắn, xua tan đi một chút bóng tối.
Xa Nguyên Văn sợ trúng bẫy gì vội vã ôm tay nải lùi lại, ngẩng đầu lên lại phát hiện ánh sáng nhạt kia đến từ một cái hình người… một cái quỷ hồn.
Xa Nguyên Văn ngẩn người.
Con quỷ này hắn biết.
“Tiểu Ngu đại nhân?”