Lâm Uyển.
Chủ nhân Dược Thanh phong núi Thanh Thành, tông sư, kim châm thần y, khi đến núi Thanh Thành là đái nghệ đầu sư(). Tuy rằng không phải là đệ tử của phong chủ Dược Thanh phong đời trước, nhưng bằng tài năng của mình, hắn đã có thể tiếp nhận vị trí chủ nhân Dược Thanh phong sau khi phong chủ đời trước qua đời, đồng thời trở thành một trong số mười một vị trưởng lão của Thanh Thành kiếm môn.
()Đái nghệ đầu sư: Bái thầy khi đã có sẵn tài nghệ.
Nghe thấy âm thanh ngoài cửa, trong đầu Xa Sơn Tuyết tự động xuất hiện tư liệu có liên quan.
Y chỉ mới gặp mặt Lâm Uyển mấy lần, có thể trong nháy mắt nhớ ra đã là hiếm thấy, nhưng mà Xa Sơn Tuyết hiện tại cũng không muốn gặp đại phu, ít nhất là phải sau khi tắm rửa thay y phục đã, mới có thể ——
Kẽo kẹt.
Mấy ngày qua đã thân quen với đám tiểu bối trong Cung Phụng quan, đối với Xa Sơn Tuyết —— Xa Sơn Tuyết sau khi mất trí nhớ—— cũng có chút hiểu biết tính tình y, Lâm Uyển tùy tiện đẩy cửa bước vào, vừa đi vừa nói: “Rốt cuộc là chuyện quan trọng đến mức nào mà có thể khiến cho chưởng môn mới mùng Một Tết đã giục ta tới đây?”
Nói xong, Lâm Uyển nhanh chân nhanh miệng liền nhìn thấy sắc mặt của Xa Sơn Tuyết.
Hắn lảo đảo một cái suýt chút nữa ngã sấp xuống, sau đó ngẩng đầu lên mở mắt nhìn trân trối.
Lâm Uyển là đại phu, là thần y.
Các bước để chẩn đoán gồm có: Vọng, văn, vấn, thiết (nhìn, nghe + ngửi, hỏi, bắt mạch + sờ nắn). Cái gì gọi là vọng, đó chính là thông qua việc nhìn sắc mặt, màu da, các vết xanh, hồng, đen, tím trên cơ thể để xác định tình trạng sức khỏe một người. Ngoài ra, Lâm Uyển còn là võ đạo tông sư, công phu điểm huyệt cách không khí của hắn rất tốt, trong đó có năm phần nằm ở trong đôi mắt.
Một Lâm Uyển như vậy, làm sao có thể không nhận ra bộ dạng túng dục của Đại quốc sư được chứ?
Chỉ là một đêm không gặp, Đại quốc sư đã không còn là đồng tử thân (xử nam) nữa rồi!
À mà khoan, trên đời này ai mà chẳng mất một thân xử nam sau một đêm? Thế nhưng, này đó cá nước vui vầy, vu sơn hành vũ, cùng ba chữ Đại quốc sư quả thực không có một chút xíu liên quan nào?
Ai mà không biết Đại quốc sư là một chúc sư khổ tu sáu mươi năm, cho dù sau đó làm quan, tay cầm quyền cao, cũng không gần nữ sắc? Cũng giống như vị chưởng môn luyện đồng tử công của bọn họ, không nhiễm hồng trần suốt năm.
Oài, đây là một người từ đâu chui ra, đột nhiên làm cho Đại quốc sư thoát xử rồi?
Phần “hóng chuyện” trong Lâm Uyển đang thúc giục hắn mau chóng dò hỏi, phần “đại phu” nhìn thấy lại là một phương diện khác.
Hắn đứng trong tiền viện, sững sờ nhìn chằm chằm Xa Sơn Tuyết nửa ngày, tận cho đến khi thấy Xa Sơn Tuyết cau mày cân nhắc có nên rời đi hay không, mới từ một bức tượng đá điêu khắc cứng ngắc hóa thành người sống, nhảy dựng lên chỉ vào Xa Sơn Tuyết mắng to.
“Thân thể đã thành ra như vậy, sao ngài có thể mạo muội hành phòng the!”
“…”
Bàn tay Xa Sơn Tuyết đè chặt lên tay vịn toát ra mấy chồi non.
Huyệt thái dương của y nhảy nhảy, mắng thầm ở trong lòng: Tên này bị ngu hả?!
Bên cạnh, ba đứa nhỏ sinh hoạt tương đối đơn thuần ban đầu còn chưa kịp hiểu ra Lâm trưởng lão nói cái gì, nhưng rất nhanh, bọn họ cũng cau mày, thì thầm lời Lâm Uyển vừa nói tại đầu lưỡi của mình một lần, cuối cùng cùng nhau sắc mặt đại biến.
Lý Nhạc Thành mới bật thốt lên một tiếng “sư phụ”, đã bị Cung Nhu túm lấy cổ áo kéo đi.
Vào giờ phút này, Cung Nhu từ trước đến giờ đều vẫn rất nhanh nhẹn vội vã kéo Tam sư huynh của mình và Mẫn Cát, như một làn khói chạy ra tiền đường, để lại sư phụ mình và Lâm trưởng lão hai mặt nhìn nhau.
Một lát sau, vẫn là Xa Sơn Tuyết phản ứng lại trước.
Y trực tiếp vòng qua đề tài xấu hổ, nhấc ống tay áo để lộ phần cổ tay, đặt lên bàn trà bên cạnh, nói với Lâm Uyển: “Làm phiền Lâm trưởng lão đi một chuyến, xin hãy xem một chút giúp ta.”
Vừa rồi quên mất ở đây còn có người khác, Lâm Uyển cứng đờ gật gật đầu, sau khi tỉnh táo lại mới phát hiện ra một điểm không đúng.
“Đại Quốc sư đã khôi phục hoàn toàn ký ức rồi?” Hắn hỏi, nhưng giọng điệu lại không giống như đang hỏi một chút nào, nói xong hắn bước tới một bên khác của bàn trà, ngón tay ấn lên mạch của Xa Sơn Tuyết.
Lâm Uyển nhắm mắt chẩn chẩn, lại là một cơn lửa giận xuyên tim.
“Mẹ nó, ngươi còn uống rượu?!”
“Không biết”, Xa Sơn Tuyết bề ngoài đã bình tĩnh lại, nghe vậy đáp: “Ta không nhớ rõ chuyện từ sau khi rơi xuống hồ Lạc Nhạn, cho đến trước lúc… mở mắt ra sáng nay.”
“Nói cách khác, ngài không biết người đã ngủ ngài là ai?!” Lâm Uyển càng kinh ngạc hơn.
Không sai, Lâm trưởng lão quả thực là thần y, chỉ là bắt mạch một chút, thế nhưng ngay cả việc Xa Sơn Tuyết bị người ngủ mà không phải ngủ người đều nhìn ra được.
Xa Sơn Tuyết biết rằng Lâm Uyển núi Thanh Thành không phải là một người giữ được bí mật, bởi vì nếu như vậy, bằng vào thiên phú đào móc tin tức của người này, chức vị chủ quản tình báo núi Thanh Thành đã sớm giao cho hắn, căn bản không cần Kham Nguy phải tới kiêm chức. Xa Sơn Tuyết vừa nghĩ tới chuyện mình bị người ngủ nói không chừng rất nhanh sẽ được lan truyền khắp nơi nơi, nào còn tâm tình để trả lời câu hỏi của Lâm Uyển nữa.
Sau khi hỏi xong, Lâm Uyển cũng ngay lập tức nhận ra mình đã hỏi thứ không nên hỏi, nhưng mà tuy rằng mấy ngày nay hắn gặp mặt liền bắt Xa Sơn Tuyết uống thuốc, thế nhưng phương thức tìm trò vui của bọn họ lại có rất nhiều điểm tương đồng, bởi vậy hắn cũng không quá để ý chuyện mình mạo phạm.
Loại tâm tình thoải mái này chỉ duy trì được một nhịp thở, ngay sau đó hắc vân quỷ ảnh cuồn cuộn huyết khí đã xuất hiện phía sau lưng Lâm Uyển.
Âm uế khí còn lạnh hơn cả khí trời khắc nghiệt mùa đông này xoay quanh mà bốc lên, chân thực đông cứng Lâm trưởng lão lạnh thấu tim.
Người tới tất nhiên là Chu tiểu tướng quân, vị quỷ tướng này đối với những chuyện sau khi Xa Sơn Tuyết mất trí nhớ càng thêm hiểu rõ, bởi vậy Xa Sơn Tuyết liền cẩn thận mà hỏi tường tận hắn. Mặt khác, Lâm Uyển ở bên kia cho dù đã vận lên nội tức cũng không thể nào đuổi được băng hàn âm khí mang đến, hắn run lẩy bẩy nói: “Đại quốc sư, có thể để cho quỷ sứ của ngươi đi xa một chút được không?”
“Thời gian là vàng bạc”, Xa Sơn Tuyết cũng thành khẩn nói với hắn: “Lúc trước ta mất trí nhớ đã lãng phí nhiều vàng bạc như thế, không mau chóng bù đắp sao có thể xứng với lòng tốt trị liệu của Lâm trưởng lão được?”
Trên thực tế đã sớm chẩn đoán xong, ngay cả phương thuốc cũng đều nghĩ ra xong xuôi, Lâm Uyển đang-định-hóng-chuyện: “…”
“Vậy ta xin cáo lui trước.” Lâm Uyển thức thời nói.
“Không tiễn”, Xa Sơn Tuyết đáp: “Đi đường cẩn thận.”
Sau khi nghe thấy câu nói ấy của y, không hiểu sao Lâm trưởng lão cứ luôn có ảo giác trên đường về mình sẽ gặp họa sát thân.
Hắn tự ý thức được mình đã chọc giận Đại quốc sư, thức thời cáo từ. Lúc đóng cửa Cung Phụng quan lại lặng yên suy nghĩ: Lát nữa có nên thêm một vài thứ gì đó không làm thay đổi dược tính, nhưng tuyệt đối có thể làm cho khẩu vị cực kỳ bi thảm vào thuốc của Đại quốc sư không ta?
Đột nhiên, hắn cảm giác sau lưng mình dường như lại dâng lên một cỗ hàn ý, nhớ tới khuôn mặt lạnh như băng giống hệt chưởng môn nhà mình vừa rồi của Đại quốc sư, Lâm Uyển lắc lắc đầu, từ bỏ ý nghĩ mê người này.
Hắn cũng không bung dù, trực tiếp đội tuyết mà đi, đi được nửa đường, bỗng nhiên dừng lại.
Tiệc tất niên tối hôm qua, chưởng môn hình như chỉ xuất hiện một lát lúc mới bắt đầu, sau đó liền không thấy tăm hơi……
Từ từ.
Bị suy đoán của chính mình oanh tạc cho ngây người, Lâm Uyển âm thầm gào thét ở trong lòng, không thể nàooo!
Cùng với Chu tiểu tướng quân, hai bên liền một lần nữa định nghĩa lại khế ước giữa bọn họ một phen. Trong lúc đó, Xa Sơn Tuyết vẫn cứ ung dung không lộ ra chút áy náy nào với việc lợi dụng đám lệ quỷ đáng thương này để bảo mệnh, Chu tiểu tướng quân đành phải bất đắc dĩ bại lui.
Từ chỗ Chu tiểu tướng quân, Xa Sơn Tuyết đã hỏi ra được đại khái về những người đã tính kế ở Nhạn Môn Quan, lại hỏi đến Đông Thí núi Thanh Thành, Lưu gia, mật thám các phương, cùng với Đoạn Đao môn Thiếu môn chủ, y vẫy lui Chu tiểu tướng quân, ngồi ở công đường, không ngừng gõ ngón tay lên tay vịn.
Đều là hậu nhân của Ngu thị, dự định chân chính của Ngu Thao Hành, Xa Sơn Tuyết biết đến một, hai.
Trên thực tế, chuyện Ngu Thao Hành muốn làm, y cũng đã từng cân nhắc qua, vẫn luôn suy nghĩ mãi, cho tới khi không thể nào thuyết phục được bản thân mình, lúc này mới từ bỏ.
Nhưng mà mấu chốt để làm sự kiện kia vẫn như cũ nằm trong tay Xa Sơn Tuyết, cho nên Ngu Thao Hành mới âm mưu bày ra sát kế…
Dòng suy nghĩ của Xa Sơn Tuyết tới đây liền bị cơn đau nhức từ eo và bộ vị không thể nói đến cắt đứt.
Bất kể là ba đứa nhỏ đám Lý Nhạc Thành, hay là Lâm Uyển, Chu tiểu tướng quân, e rằng đều không biết Xa Sơn Tuyết đang nói chuyện với bọn họ trong trạng thái như thế nào. Thứ dính dính sền sệt giữa đùi đã khô lại, dán vào da rất khó chịu, còn có tiết khố không vừa vặn, cùng với chiếc thắt lưng nhìn qua thì không thấy vấn đề gì, nhưng nếu nhìn kỹ, lại khiến người ta kỳ quái tại sao lại xuất hiện trên người Xa Sơn Tuyết, bởi vì trông nó chẳng ăn khớp với y phục của y chút nào, vân vân và mây mây. Đối với thế gia quý tộc vô cùng xem trọng quy củ mà nói, quần áo của Xa Sơn Tuyết thực sự là thất lễ.
Cũng may mà bị khí thế của Xa Sơn Tuyết doạ dẫm, bọn họ mới không chú ý tới những chỗ kỳ quái này đó.
Xa Sơn Tuyết cắn chặt răng, biểu tình trong phút chốc giống như là đang gặm thịt nhai xương ai đó.
Y đứng lên, rất nhanh ở phía sau đường môn tìm thấy hai đồ đệ đang cúi đầu không dám nhìn mình và Mẫn Cát, phân phó bọn họ nấu nước.
Sau đó y tìm tới sương phòng của mình, lục lọi quần áo trong tủ treo một phen, thế nhưng vẫn cứ không tìm được quần áo hợp ý.
Quần áo hiện tại trong tủ đều là lâm thời mua được ở trấn Cùng Cùng, dùng ánh mắt của Đại quốc sư quen sống trong nhung lụa năm mà nhìn, đống y phục này tốt nhất là nên cầm đi làm giẻ lau.
Nhưng mà giẻ lau dù sao vẫn còn tốt hơn đống đồ trên người y bây giờ, Xa Sơn Tuyết tùy tiện cầm một bộ đi ra, bước vào nhà tắm.
Thùng gỗ to đã chứa đầy nước ấm, khăn lông, xà phòng cũng bày ở một bên, Xa Sơn Tuyết lắng nghe âm thanh, sau khi xác nhận bọn tiểu bối đã trốn xa, lúc này mới chậm rãi cởi áo tháo thắt lưng, ngâm mình vào nước ấm.
Ánh mặt trời xuyên qua khe cửa sổ, khúc xạ trong sóng nước, rơi vào trên thân thể trần trụi của y.
Sau khi đoạn gân tuyệt mạch, Xa Sơn Tuyết cũng chặt đứt tâm tư bảo vệ sức khỏe thông qua việc rèn luyện, cơ bắp chắc khỏe này đó thời niên thiếu từ lâu đã bằng phẳng một mảnh. Hơn nữa bởi vì không ngừng phải nhọc lòng lo lắng đủ thứ, cùng với gần đây bị bệnh nặng hao tổn sức lực và tâm thần, cho nên bây giờ chỉ còn lại một chút da thịt mỏng manh kề sát xương cốt, thân thể tứ chi gầy gò tái nhợt, ở trong mắt Xa Sơn Tuyết, tuyệt đối không thể coi là dễ nhìn.
Mà giờ phút này, xương quai xanh, lồng ngực, bụng dưới, đặc biệt là chỗ bắp đùi y, đều là những vệt xanh đỏ tím thẫm, có nhiều chỗ Xa Sơn Tuyết thậm chí còn có thể nhìn thấy dấu ngón tay của Kham Nguy, vô cùng bắt mắt.
Cảm giác tê dại vẫn như cũ lưu lại trên thân thể y, lúc ngâm mình vào nước ấm cảm giác ấy trái lại càng quái dị hơn.
Xa Sơn Tuyết thở dài một hơi thật sâu.
Y từng tâm duyệt Kham Nguy.
Nhưng… Đó là chuyện của rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều năm về trước.
Y và Kham Nguy quen nhau vì kiếm, hiểu nhau bởi kiếm, cho nên sau khi quyết định đoạn gân tuyệt mạch, Xa Sơn Tuyết liền biết giữa mình và hắn không có kết quả.
Bởi vì bọn hắn đồng dạng nhỏ yếu, lại thế đơn lực bạc, căn bản không có sức mạnh thay đổi thế gian.
Đêm mưa hôm ấy, lúc Kham Nguy nói muốn mang y đi, Xa Sơn Tuyết đã từng có một giây phút, muốn thổ lộ hết thảy lời đã ấp ủ rất lâu từ tận đáy lòng.
Thế nhưng cuối cùng y vẫn không nói, mà là triệt để cắt đứt cùng Kham Nguy. Sau đó dùng sáu mươi năm khổ tu, bóp chết ý nghĩ xằng bậy trong lòng.
Sau khi ra ngoài gặp lại, hai người đã thành cục diện đối lập, mà Xa Sơn Tuyết cũng đã không còn cái tâm tư kia nữa.
Nhưng bây giờ…
Xa Sơn Tuyết dùng biểu tình rất-không-vui đủ để doạ khóc sáu tên đồ đệ của mình, cau mày xoa sạch sẽ thân thể. Sau khi dùng Chúc Chú chữa trị những vết thương nhỏ trên người, y ngồi trong thùng tắm bình tĩnh rất lâu, đợi đến khi nước đều sắp nguội lạnh hết rồi mới đứng dậy, thân thể ướt đẫm bước ra khỏi thùng tắm, đồng thời ném cái chú thuật hủy thi diệt tích đống quần áo trên mặt đất kia.
Sau đó lại chậm rãi thay đổi trung y sạch sẽ, mặc cho mái tóc ướt đẫm nhỏ nước, lưu lại mấy vệt trên y phục trắng như tuyết.
Lúc đang đứng trước mặt nước chải tóc, Xa Sơn Tuyết đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân bình bịch truyền đến.
Cung Nhu đứng ở bên ngoài nhà tắm hô to: “Không ổn rồi sư phụ! Chú Tuyết Đào phủ thành hoạ!”