“Leo Thanh Vân, tiến Thanh Thành
Coi chừng đao lạc tan tành cái thân”.
Nghe dân gian đồn đãi như vậy là đủ để thấy rõ đường Thanh Vân không phải đường cho người bình thường đi.
Dân chúng còn gán ghép đủ loại truyền thuyết cho đường Thanh Vân, nào là yêu ma chú thú bị các đời chưởng môn Thanh Thành đánh bại sinh ra oán khí, dây dưa quấn lấy không cho bọn họ được chết yên ổn. Thế là tông môn đành phải mời chúc sư Cung Phụng quan tới để di dời đống oán khí kia vào dãy núi Thanh Thành. Lâu dần, oán khí ăn mòn tạo thành một con đường.
Cũng có người nói rằng đường Thanh Vân chứa vận số của Thanh Thành kiếm môn, nếu không thì tại sao lại đặt tên là đường Thanh Vân cơ chứ? Người có thể đi lên rất ít, nhưng mà khi đã qua được thì sẽ “một bước lên mây”.
Đó đều là những tin đồn nhảm. Thân là Phó chưởng môn của Thanh Thành, đương nhiên là Lưu Bá Quang biết được sự thật về nó.
Trận pháp là tuyệt học của Cung Phụng viện, nhưng không có nghĩa là các tông môn khác không biết dùng trận pháp. Dù sao thì để dựng nên một môn phái không phải là chỉ cần kiếm đại một ngọn núi rồi ở lại đó là đủ, nếu không có đại trận phòng hộ thì khi bị người ta ăn trộm bí tịch cũng chẳng hề hay biết.
Trận pháp thiên biến vạn hóa, nhưng thay đổi kiểu gì thì cũng sẽ không mất đi nguyên tắc cơ bản nhất: một trận pháp hoàn chỉnh tất nhiên là phải có sinh môn và tử địa.
Đường Thanh Vân chính là tử địa của núi Thanh Thành.
Thanh Thành kiếm môn là tông môn đệ nhất Đại Diễn, địa vị thì đứng số một thật đấy, nhưng mà độ rộng lượng lại chẳng hề như vậy. Nếu người tới thăm là bạn tốt thì tất nhiên sẽ được đi trên đường chính to đẹp thoáng mát, ngược lại, nếu có người đến gây chuyện hoặc là khi không muốn để người ta lên núi thì Thanh Thành kiếm môn sẽ mời bọn họ tới trước đường Thanh Vân. Kẻ thức thời sẽ tự biết đường xin cáo lui, còn không thì cứ thế mà leo lên nhé, đồng thời còn tỏ rõ quan điểm tông môn sẽ không chịu trách nhiệm về sinh mạng cho những ai đi trên đó.
Con đường nhỏ có tiếng “lành” đồn xa này bắt nguồn từ chóp núi Dương Thanh, cắt ngang qua đại trận hộ sơn của Thanh Thành. Nơi mà nó cắt qua có thể nói là không có vết tích của sự sống, chim không bay qua, người không bước tới, ngay cả cỏ dại cũng không có một ngọn. Rừng trúc bao quanh đó hoàn toàn khác với phần còn lại, màu đen như mực, lá cứng tựa sắt, mỗi khi gió nhẹ thổi qua khiến trúc lay động thì nhìn từ xa hệt như một đám yêu ma quỷ quái.
Xa Sơn Tuyết đứng ở dưới đường Thanh Vân, tuy rằng không nhìn thấy cảnh tượng kì dị ấy nhưng bằng vào linh giác của một chúc sư thì y vẫn có thể cảm nhận được nơi đó ngập tràn tử khí, bỗng chốc câm lặng.
Y không nhịn được nghĩ thầm: Còn chưa gặp mặt mà Kham Nguy đã bắt đầu thị uy rồi, bọn họ thật sự là không hợp nhau lắm hả?
“Đã biết sợ chưa?” Đệ tử Thanh Thành nọ vốn là không ưa Lưu gia nên mới được chọn đi làm việc này, miệng lưỡi hắn cũng cay nghiệt lắm: “Ta khuyên ngươi nhanh chóng thức thời mà rút lui đi, đừng để phải chết trên đường Thanh Vân.”
“Tiểu huynh đệ”, Xa Sơn Tuyết hỏi: “Vừa nãy ngươi nói trận pháp ở đây chỉ mở một nửa.”
“Ôi, Yêu đệ ơi”, Lưu Bá Quang nghe ra ý của Xa Sơn Tuyết là muốn đi thử một lần, vội vã khuyên nhủ: “Trận pháp trên đường Thanh Vân là một phần của đại trận hộ sơn Thanh Thành bọn ta, mặc dù sức mạnh giảm mất một nửa nhưng không phải là ai cũng lên được đâu. Chắc là chưởng môn hiền chất nhà ta mới bị tên nào đó chọc giận, ngươi cứ xuống núi chờ một lát đi, để ta lên khuyên nhủ hắn xem sao.”
Đệ tử Thanh Thành truyền lời “hừ” một tiếng, Lưu Bá Quang cau mày không vui, xoay người định dẫn đám người của mình lên núi. Hắn vừa đi chưa được hai bước, bỗng nhiên nghe thấy phía sau vang lên những tiếng kêu đầy sợ hãi, vội vàng ngoảnh đầu lại thì thấy ngay Yêu đệ đã vượt qua hàng rào ngăn cản của các đệ tử Thanh Thành, đặt một chân lên đường Thanh Vân.
Ác quỷ trong bóng của Xa Sơn Tuyết không thể đi theo, bị bắn vèo ra khỏi đường Thanh Vân. Chỉ trong tích tắc, bóng quỷ rợp trời, cuồng phong gào thét cuốn lấy lá khô, xoáy lên cát bụi che khuất tầm nhìn của mọi người. Đợi đến khi cơn gió quái quỷ đột ngột xuất hiện này tản đi thì đám quỷ đã ẩn nấp kín rồi, trên đường Thanh Vân cũng không còn một bóng người.
“Xong, xong đời.” Lưu Bá Quang nghĩ.
Nếu như người Thánh thượng phái tới để trị tội Kham Nguy bị chết ở đây thì hắn biết phải giải thích sao với phía Hồng Kinh đây?
“Nhanh đi bẩm báo chưởng môn”, Lưu Bá Quang chảy mồ hôi đầy đầu, thúc giục: “Xin hắn hãy tạm thời đóng lại trận pháp bên này một lát.”
Trên đường Thanh Vân, Xa Sơn Tuyết tất nhiên là không biết có người đang rầu thối ruột vì cái mạng nhỏ của y.
Dưới chân là thềm đá trơn trợt, rêu xanh trải rộng, bởi vì không có người quét nên lá rụng gần như che kín cả con đường, chồng chất lên nhau, tản ra mùi mục nát thối rữa. Khí độc lượn lờ trong rừng trúc đen, ánh lên những quầng tím nhàn nhạt dưới mặt trời, có thể dọa ngất một đám đại phu hiểu biết về chất độc.
Nhưng mà Xa Sơn Tuyết không nhìn thấy, bởi vì y vẫn chưa mở mắt ra được.
Mặc dù chưa từng nghe thấy lời đồn nào là Đại Quốc sư bị mù cả, nhưng từ khi Xa Sơn Tuyết tỉnh lại ở trấn Hòa Hòa thì đã vô cùng thích nghi với tình huống không nhìn được gì này rồi, đủ để thấy rõ y đã từng rất quen thuộc với việc sinh hoạt bằng đôi mắt nhắm, dù mất hồn thì bản năng cơ thể vẫn còn đó.
Mấy ngày qua, y cứ như vậy mò mẫm đi tới núi Thanh Thành, tuy rằng nhiều lúc cũng thấy bất tiện lắm nhưng mà chưa từng có loại kích động muốn mở mắt ra.
Song, lúc này, y lại đột nhiên rất muốn mở mắt ra, muốn nhìn con đường Thanh Vân này một chút.
Y cảm thấy… y đã từng tới đây rồi.
Đã từng thở hồng hộc leo lên để đi gặp…
Gặp ai nhỉ?
Xa Sơn Tuyết sững người lại, bỗng cảm thấy đầu đau như búa bổ, có vài hình ảnh gì đó rất thật khẽ lướt qua.
Lúc này, rừng trúc đen đã không còn rón rén nữa, ngay khi Xa Sơn Tuyết vừa dừng bước thì một cơn gió quái quỷ đã phóng lá trúc về phía y, mép lá sắc bén lóe lên ánh lạnh, khí độc cũng rục rà rục rịch đợi ở bên, chỉ chờ y tự sa đầu vào lưới.
Nhưng mà Xa Sơn Tuyết vẫn chưa tỉnh táo lại, trong tầm nhìn tối tăm của y, người cha hay xuất hiện bất thình lình… không, phải nói là Hoàng đế khai quốc của Đại Diễn – Xa Viêm lại chạy ra nữa rồi.
Hắn vẫn mặc áo giáp và khoác vải đỏ bên ngoài, một tay cầm kiếm, một tay vẫy gọi Xa Sơn Tuyết: “Con út, con nhìn này, đây là trận trúc đao. Nếu chúng ta bước vào đó thì sẽ tác động tới không khí làm lá trúc bắn ra, đúng chưa nào? Nhưng mà lá trúc có nhiều đến đâu thì cũng chẳng thể so được sao trên trời phải không? Bởi vậy, lúc này chúng ta nên dùng chiêu “Sao giăng đầy trời” trong Tử Vi kiếm ca… Như thế này đây!”
Tai thì nghe thấy tiếng lao tới vun vút của lá trúc, song trước mắt lại là ánh kiếm như cơn mưa sao. Bởi vì mất đi thị lực cho nên giờ phút này Xa Sơn Tuyết giống như đang ở trong một không gian thời gian khác, bàn tay phải giấu trong ống tay áo của y khẽ run lên, định lấy kiếm của mình ra, thế nhưng tìm hoài vẫn không thấy.
Phải rồi, y đã không còn sử dụng kiếm từ rất lâu… Bây giờ thứ mà y am hiểu là chúc phồn thịnh và chú suy vong.
Suy nghĩ ấy dường như đã mở ra một ổ khóa, vô số câu chữ đột nhiên ùa về trong đầu y khiến Xa Sơn Tuyết có thể niệm ngay ra đủ loại bí thuật và phù chú, như thể chưa từng quên lãng. Hoàn toàn không cần phải suy nghĩ cách giải quyết vấn đề, Xa Sơn Tuyết phất tay áo một cái, một cơn gió mạnh hơn liền đánh tới trận gió quái quỷ của đường Thanh Vân.
Gió đối đầu với gió chỉ ngăn cản được trong chốc lát. Vô số lá trúc sắc tựa dao lại ùn ùn phóng tới, nhiều như muốn che phủ cả bầu trời, mang theo khí thể không đâm được , cái lỗ qua người Xa Sơn Tuyết thì quyết không bỏ qua.
Xa Sơn Tuyết cũng chẳng hề lùi lại, y lấy tay áo che mặt, hít một hơi thật sâu, thật sâu.
Chiêu thức này giống như là sóng biển nuốt chửng, không động chạm tới lá trúc, không ảnh hưởng gì đến gỗ mục dưới chân hay là rừng trúc hai bên đường Thanh Vân. Duy chỉ có khí độc màu tím nhạt đang vọt về phía Xa Sơn Tuyết thì bị y hút vào phổi, không thể nào kháng cự lại.
Chỉ là một cái hít thở mà thôi, thế nhưng khí độc xung quanh đều đã bị y hút sạch!
Xong xuôi, Xa Sơn Tuyết nín thở trong chốc lát, sau đó lại từ từ phun hết khí độc ra ngoài.
Khi vào phổi Xa Sơn Tuyết thì nó vẫn chỉ là màu tím nhạt thôi, vậy mà lúc bay ra khỏi miệng y lại chuyển sang tím thẫm rồi, nồng độ chú nguyền rủa và chất độc đã đậm đặc thêm mấy lần.
Một khi đám lá trúc phóng về phía Xa Sơn Tuyết đi qua khí độc tím thẫm này thì chúng sẽ biến thành những vệt khói xanh ngay lập tức, bị hòa tan không kịp chống cự.
Xa Sơn Tuyết đứng trong vòng khí độc lại cất bước, tiếp tục leo lên.
Khí độc tím thẫm quanh quẩn bên người y không tiêu tan, phạm vi bao phủ càng lúc càng lớn. Nếu có người đi theo sau Xa Sơn Tuyết lúc này thì sẽ phát hiện ra thềm đá dọc đường không hề có một hạt bụi, không còn rêu xanh hay xác lá, sạch sẽ như thể vừa được ai đó quét dọn. Xa Sơn Tuyết đã ra khỏi khu vực của trận trúc đao, đi vào cửa ải tiếp theo.
Một dòng suối uốn lượn chảy tới, dọc theo đường Thanh Vân.
Nước chảy núi cao hẳn phải là một cảnh đẹp mỹ lệ, nhưng mà ở đây lại chẳng thể nào cảm nhận được cái gọi là cảm giác vui thích khi nghịch nước bên bờ sỏi nữa rồi. Màu nước đen kịt, mặt suối phẳng lặng, rõ ràng chỉ là một con suối cạn nhưng khi nhìn vào lại mang đến cảm giác như sâu không thấy đáy, có thể hút cả hồn người.
“Trận vong hồn”, Xa Viêm trong ký ức cất cao giọng nói: “Nếu hồn sinh ra từ nước thì ta hãy dùng lửa để phá nó.”
Trước mắt Xa Sơn Tuyết lại chợt lóe lên một chiêu kiếm, chỉ là một kiếm bổ ngang thôi nhưng khí thế của nó hung dữ như ngọn lửa lớn, đủ để lan ra cháy khắp nơi.
Chỉ có điều, y lại không sử dụng được chiêu thức ấy của Tử Vi kiếm ca, dù sao thì hỏa có thể khắc thủy chứ làm gì có chúc sư khắc u hồn bao giờ.
Thế nhưng đứng trước , ác quỷ mà Xa Sơn Tuyết vẫn còn giữ được sự bình tĩnh, không hề thay đổi sắc mặt cơ mà, thế nên mặc dù vong hồn trong trận này đã được tăng thêm sức mạnh của trận pháp hộ sơn Thanh Thành nhưng so với đội quân của Chu tiểu tướng quân thì nó chỉ như là hòn đá ven đường so với thượng cổ mỹ ngọc mà thôi.
Vong hồn trong trận khóc lóc kêu gào thảm thiết, Xa Sơn Tuyết thì lại bước qua một cách dễ dàng.
Sau đó còn có “trận người tuyết”, “trận lục sát”, “trận tàn kiếm”… Xa Sơn Tuyết vừa phá trận, vừa cảm thấy ký ức thuở nhỏ đang dần dần quay về.
Dường như y bỗng trở nên lùn hơn rất nhiều, chỉ còn cao đến đùi người lớn; tay chân cũng ngắn lại, đến nỗi không bước qua nổi các bậc thang mà phải nhảy lên, đồng thời cảm thấy bụ bẫm hẳn ra. Y khoác trên mình áo bông và áo lông thú, tròn vo như một quả cầu, nắm tay Xa Viêm, người đầy mồ hôi leo đường Thanh Vân.
Không sai, y đã từng đi qua đường Thanh Vân.
Rất nhiều năm về trước, lúc Đại Diễn mới lập quốc, biên cảnh nổi lên ma tai, Xa Viêm đã lấy thân phận là vua một nước, cúi người đi tới Thanh Thành kiếm môn để xin giúp đỡ.
Mà khi đó mới kết thúc chiến tranh loạn lạc, tất cả mọi người đều cảm thấy sẽ lại đánh nhau ngay ấy mà, làm gì có ai đồng ý cho kẻ địch vừa giao chiến cách đây không lâu mượn quân binh.
Thanh Thành kiếm môn đóng cửa không tiếp, Xa Viêm liền dẫn theo con út nhà mình đi đến đường Thanh Vân.
Lúc đó Xa Sơn Tuyết mới bảy tuổi, Xa Viêm đã lừa y như thế nào mà y lại chịu leo lên núi cùng hắn nhỉ?
“Trên núi này có một tiểu ca ca rất lợi hại nha.”
“Há, có lợi hại như con không?”
“Lợi hại hơn con đấy, hắn chỉ lớn hơn con một tháng, học kiếm còn muộn hơn, nhưng mà ta e rằng con sẽ không đánh lại hắn được đâu.”
Xa Viêm là Đại Tông sư võ đạo, nếu hắn nói Xa Sơn Tuyết không thắng được thì chắc chắn là y sẽ không thắng được.
Nhưng mà cục lông xù đi trên đường Thanh Vân cùng phụ thân lại không phục, phồng mặt lên hỏi: “Hắn là ai ạ?”
“Hắn là Kham Nguy, đệ tử duy nhất của Thanh Thành chưởng môn, bàn về thiên phú thì hắn không thua kém gì con đâu, huống hồ… A, đến nơi rồi.”
Một lớn một nhỏ bước qua bậc thang cuối cùng. Phía cuối đường Thanh Vân đã sớm có người đứng chờ đợi sẵn ở đấy.
Đó là một kiếm đồng nhỏ tuổi mặc chiếc áo xanh mỏng manh, ôm cây kiếm gỗ còn cao hơn cả người mình.
“Chưởng môn nhà ta chờ đợi đã lâu”, kiếm đồng nọ khom mình hành lễ nói: “Bệ hạ, xin mời đi theo ta.”
Nói xong kiếm đồng ngẩng đầu lên, bởi vì còn nhỏ, tầm nhìn thấp cho nên đập vào mắt hắn là một cục lông xù đứng ngay bên cạnh khách quý.
Cái gì đây? Kham Nguy tuổi nhỏ thầm nghĩ, gấu trúc mập trong núi chạy ra sao?
Cục lông xù cũng đang nhìn hắn.
“Ngươi là Kham Nguy à?” Cục lông xù mặc quá nhiều đồ vụng về rút một thanh kiếm nhỏ tinh xảo ra: “Lấy kiếm ra đi, ta muốn khiêu chiến với ngươi!”
Kham Nguy sững sờ, nhưng cũng không hỏi bất cứ vấn đề gì mà nhận lời khiêu chiến ngay.
Sau đó y thắng? Hay là thua nhỉ?
Ký ức đột nhiên ngừng lại tại đây, để dành phần kết quả đầy hồi hộp cho bản thân Xa Sơn Tuyết.
Cách trăm năm, y lại một lần nữa bước lên bậc thang cuối cùng của đường Thanh Vân. Trong lúc đứng thở hồng hộc, đầu choáng mắt hoa còn mơ hồ cho rằng phía cuối bậc thang ấy, kiếm đồng áo xanh nọ vẫn đang chờ y.
Nhưng mà không có.
Phía cuối đường Thanh Vân chẳng hề có một bóng người.
Bởi vì không ai cho rằng một chúc sư vô danh sẽ vượt qua được đường Thanh Vân, thế nên không có người nào đứng đợi ở đây…