Edit + Beta: Vịt
Chắc mai tui sẽ lỡ hẹn hôm nhé. Ngày kia mới sẽ có chương mới
Mẫn Trừng là buổi trưa ngày thứ bảy sau tai nạn xe cộ tỉnh lại.
Lúc Mẫn Trừng tỉnh lại, Cố Vịnh Hoài vừa lúc ra ngoài nhận điện thoại, ở lại chăm sóc là người đại diện Lý Thanh Thanh của Mẫn Trừng. Mẫn Trừng đầu tiên là run run tay, kéo theo ống mềm truyền dịch cũng run rẩy theo, ngay sau đó liền mở mắt ra, mặc dù trên mặt một chút huyết sắc cũng không có, đôi con ngươi kia lại trong suốt dị thường, không nhìn ra một chút vẩn đục của bệnh nhân, ánh nắng cuối thu hắt tới trong mắt cậu, giống như vàng vụn rơi lả tả trên mặt tuyết mênh mang.
"Mẫn...... Mẫn Trừng!" Lý Thanh Thanh có chút kích động nhào tới, "Cậu rốt cục tỉnh rồi! Có chỗ nào không thoải mái lắm không? Có cảm giác choáng đầu không?"
Không thoải mái đương nhiên là có, nhưng Mẫn Trừng hiện tại nhiều hơn là không biết làm sao. Cậu mê mang mà nhìn về phía Lý Thanh Thanh: "Cô...... Cô là ai?"
Lý Thanh Thanh bị câu hỏi này của Mẫn Trừng nện đầu mông lung.
Quan hệ của nghệ sĩ và người đại diện luôn luôn đều khá vi diệu, phần lớn đều chỉ bất quá là ràng buộc ích lợi, giữa Lý Thanh Thanh và Mẫn Trừng nhiều hơn là nâng đỡ và trợ giúp lẫn nhau. Mẫn Trừng debut năm, luôn là Lý Thanh Thanh dẫn dắt. Lúc Mẫn Trừng thiếu niên mất đi song thân, mà Lý Thanh Thanh cũng là một mớ tuổi người đầu bạc tiễn người đầu xanh, đều là người trơ trọi một mình sống trên cõi đời này, đều không nơi nương tựa nhưng lại vẫn như cũ tâm mang thiện lương, bốn năm ở chung, Mẫn Trừng và Lý Thanh Thanh gần như coi nhau là người thân, phần tình nghĩa này cũng là nguyên sau khi tai nạn xe cộ, Lý Thanh Thanh có thể không có chuyện gì liền chạy tới bệnh viện.
Nhưng cô thế nào cũng không nghĩ đến Mẫn Trừng vậy mà sẽ mất trí nhớ.
Khó trách đều nói cuộc sống là nguồn gốc của drama. Chỉ là drama trong tiểu thuyết, tình tiết mất trí nhớ như vậy xảy ra, mọi người nhiều lắm chỉ là than hai tiếng, rồi thuận miệng trào phúng một câu máu chó; song chờ lúc "máu chó" như vậy thực sự phát sinh bên cạnh mình, lại không có ai có năng lực mở miệng trào phúng vận mệnh, còn lại chỉ là mờ mịt vô thố.
Lý Thanh Thanh há miệng, không nói ra lời, hốc mắt đỏ trước.
Lúc này, bác sĩ chủ trị của Mẫn Trừng mang theo hộ sĩ tới kiểm tra phòng. Thấy Mẫn Trừng tỉnh, cũng không kinh ngạc lắm, hỏi Mẫn Trừng mấy câu, Mẫn Trừng đều chỉ lắc đầu. Bác sĩ ngược lại rất bình tĩnh: "Tai nạn xe cộ tổn thương tới não, vỏ đại não chịu tổn thương, mất trí nhớ thuộc về tình huống bình thường. Các chỉ tiêu sinh lý của cậu đều khá ổn định, quan sát thêm khoảng thời gian nữa có lẽ có thể xuất viện."
Mẫn Trừng chóng mặt gật đầu, sau đó có chút không quá xác định mở miệng: "Tên tôi, là Mẫn Trừng?"
"Phải." Bác sĩ gật gật đầu.
Mẫn Trừng nhắm mắt lại. Cậu hiện tại đáy lòng trống rỗng, không biết mình là ai, không biết mình từng xảy ra cái gì, không biết mình ở trên cuộc đời này phải sống thế nào.
Giống như mình vốn là phôi thai được mẹ trái đất cưng chiều, luôn có nước ối ấm áp bao quanh mình, có một cuống rốn nối liền mình với thế giới; nhưng bây giờ đột nhiên bị cắt đi cuống rốn, thô bạo mà nhét vào vùng hoang dã băng lãnh.
Cậu cảm thấy rất vô trợ.
Nhưng không có cách nào, vận mệnh đùa giỡn với mình như vậy, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Mẫn Trừng một lần nữa mở mắt ra, lại lần nữa nhìn về phía bác sĩ, nhưng chú ý tới người đứng ở phòng bệnh sau lưng bác sĩ.
Cậu vừa nãy không để ý, cũng không biết người kia đứng đó đã bao lâu.
Mẫn Trừng nghiêng đầu, có chút chần chờ mở miệng: "Xin hỏi...... Vị tiên sinh kia, anh muốn vào sao?"
Cố Vịnh Hoài kỳ thực là theo bác sĩ trước sau tiến vào, lúc bác sĩ hỏi, anh đã đứng ở cửa nghe, không ai chú ý đến anh. Ngoài dự tính chính là, biết được Mẫn Trừng mất ký ức, anh còn bình tĩnh hơn mình tưởng tượng, lúc bác sĩ nói tình huống của Mẫn Trừng ổn định, Cố Vịnh Hoài như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm —
Người không sao là tốt rồi.
Chỉ cần Mẫn Trừng không sao, cùng lắm thì chính là một lần nữa bắt đầu.
Mình có thể cùng em ấy bắt đầu một lần nữa.
Cố Vịnh Hoài có lòng tin, cho dù làm lại một lần nữa, Mẫn Trừng cuối cùng, cũng nhất định sẽ đi về phía mình.
Cố Vịnh Hoài dưới cái nhìn chăm chú của người khác, đi lên trước.
Nói tới cũng kỳ quái, lúc Mẫn Trừng còn chưa tỉnh, Cố Vịnh Hoài ở phòng bệnh nói chuyện với những người khác, mọi người đều cảm thấy anh lễ phép nhưng xa cách; hiện tại anh đi về phía Mẫn Trừng, rõ ràng giơ tay nhấc chân không tìm ra khác biệt quá lớn, loại cảm giác xa cách này lại lập tức biến mất không thấy nữa.
Mẫn Trừng nằm trên giường bệnh, nhìn thân hình cao to kia tới gần. Người đàn ông đó khuôn mặt anh tuấn tới không hợp lý, tác phong thành thục được áo gió màu kaki bọc lại lúc dừng lại bên giường bệnh cậu, đáy lòng Mẫn Trừng dâng lên một cỗ tình cảm khó giải thích được.
Giống như một khắc trước cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ sơ sinh bị vứt bỏ nơi hoang dã, giờ khắc này lại nhanh chóng lớn lên thành một thiếu niên, chỉ là vì có thể đến cổ người trước mắt, sau đó vui mừng mà đụng đầu vào ngực anh.
Người đàn ông anh tuấn ở bên mép giường ngồi xuống, đưa tay sờ sờ đỉnh đầu Mẫn Trừng.
Bị người không quen biết dùng động tác thân mật như vậy đối đãi, Mẫn Trừng vậy mà cũng không cảm thấy ghét hoặc thế nào, ngược lại cảm thấy rất thoải mái.
Cậu nghĩ, mình nhất định quan hệ rất tốt với người kia. Cậu vẫn nhớ mình đã không còn cha mẹ, nhưng nói không chừng có thân thích kiểu anh em bà con, cũng có thể là bạn bè vô cùng tốt với mình.
Sau đó, Mẫn Trừng chỉ nghe thấy Lý Thanh Thanh mở miệng nói: "Mẫn Trừng, đây là Cố Vịnh Hoài, là...... là chồng cậu."