Kỳ Duyên nhìn Ngôn Án, trên mặt vẫn là vẻ nhàn nhạt như thường, nhưng trong mắt chất chứa chút ý cười: "Vậy sao?"
Ngôn Án liều mạng gật đầu: "Đúng vậy. Anh còn nhớ một ngàn vạn lúc trước cho tôi mượn không? Là để trả khoản nợ khám bệnh cho đứa bé này!"
Nghe vậy, ý cười trong mắt Kỳ Duyên cũng biến mất.
Ánh mắt hắn chuyển từ trên gương mặt chột dạ của Ngôn Án lên trên người Ngôn Trúc Trúc đang bị che miệng.
Mặt Ngôn Trúc Trúc nghẹn đến ửng đỏ, muốn giãy mà vẫn cứ cố chịu.
Dù sao người ở phía sau bé là mẹ bé, có nói thế nào thì thân là con cái cũng phải tôn kính trưởng bối.
Đứa bé Ngôn Trúc này tối hôm qua khi Kỳ Duyên gặp, chưa bao giờ hắn nghĩ là trên người nó có vấn đề.
Là một đứa bé trai rất khoẻ mạnh, rất thông minh.
Nhưng mà Ngôn Án lại nói khám bệnh cho Ngôn Trúc thiếu nợ một ngàn vạn?
Là vì nguyên nhân này nên Ngôn Án mới vội vã kiếm tiền? Một khi đã vậy, vì sao cô mãi không chịu tới tìm hắn? Suốt ba năm nay, hắn chưa từng đổi số điện thoại. Thậm chí hôn phòng năm đó thuê cũng đã mua lại. Chỉ cần cô tới tìm, nhất định có thể tìm được hắn. Nhưng cô không hề. Ba năm không một chút động tĩnh, mãi cho đến buổi casting "Nhân gian pháo hoa vị".
Quan trọng nhất là, đến lúc này rồi mà cô còn muốn bao biện?
Trong lòng Kỳ Duyên nghi vấn rất nhiều, nhưng biết rõ có hỏi thì Ngôn Án cũng chẳng nói thật nên cũng không hỏi ra.
"Buông đứa bé ra đi." Hắn xách theo đồ ăn sáng, đi lướt qua hai mẹ con, đến phòng ăn, "Lại đây ăn sáng, ăn xong còn đến đoàn phim."
Ngôn Án nhìn bóng dáng Kỳ Duyên, nhỏ giọng dặn bên tai con trai: "Không được gọi mẹ là mẹ trước mặt hắn, biết không?"
Ngôn Trúc Trúc gật gật đầu.
"Không được nói lung tung nha?"
Ngôn Trúc Trúc lại gật gật đầu.
Ngôn Án bấy giờ mới buông con trai ra.
Nhìn Kỳ Duyên bày bữa sáng ra, cô vừa dắt Ngôn Trúc Trúc tới vừa khẽ nói: "Không phải mẹ nói không cho các con ra ngoài sao? Sao con lại mở cửa cho hắn?"
Ngôn Trúc Trúc nhìn Kỳ Duyên, cũng hạ thấp giọng: "Tối hôm qua con đã đồng ý với người ta, nếu con không đồng ý, chú ấy sẽ ăn vạ không chịu đi."
Ngôn Án giật mình: "Tối hôm qua là hắn đưa mẹ về?"
Ngôn Trúc Trúc gật đầu: "Vâng."
Rất nhiều vấn đề Ngôn Án muốn hỏi nhưng bất đắc dĩ. Kỳ Duyên còn đừng bên đó chờ hai mẹ con tới kia kìa!
Vậy nên, cô đành chọn hỏi vấn đề quan trọng nhất: "Các anh con có bị phát hiện không?"
Ngôn Trúc Trúc lắc đầu.
Vẫn may vẫn may, vạn hạnh trong bất hạnh.
Cô vội vã dặn dò, mất bò mới lo làm chuồng: "Không được để hắn phát hiện các anh, con biết không?"
Ngôn Trúc Trúc nhấp môi: "Con biết."
......
Đồ ăn Kỳ Duyên mang đến rất phong phú. Không những vậy mà còn nóng hổi.
Bánh trứng hành thái màu sắc tươi ngon, trên mặt bánh vàng tươi có hành thái xanh mượt, dính chút ánh dầu. Mùi hương theo hơi nóng lan tràn đầy chóp mũi, khiến người ta khó nhịn nuốt nước miếng.
Cháo bí đỏ đậu đen quấy đặc, gạo trắng ẩn hiện bên trong, chưa ăn đã cảm giác được vị thơm ngọt.
Ngoài ra còn có khoai lang đỏ và ngô cắt khúc sẵn.
Cuối cùng là một ly đồ uống cho mỗi người.
Sữa bò cho Ngôn Trúc Trúc, sữa đậu nành cho Ngôn Án, của hắn thì là..... nước chanh.
Hai mẹ con liếc nhìn nhau, không nói gì, bắt đầu ăn sáng.
Kỳ Duyên uống một ngụm nước chanh trước, nhìn về phía Ngôn Án, hỏi: "Ngôn Trúc bị bệnh gì?"
Ngôn Án đang cắn một miếng bánh trứng nghẹn lại, nuốt bánh trứng mỹ vị trong miệng xong bắt đầu bịa chuyện: "Bệnh vặt thôi, đã khỏi rồi. Cụ thể là bệnh gì tôi cũng không rõ lắm, họ hàng tôi không có nói tới. Hơn nữa đây là chuyện bí mật của trẻ con, nói cho người khác cũng không tốt."
Sau đó Ngôn Án nhìn về phía Ngôn Trúc Trúc, làm mặt quỷ.
Ngôn Trúc Trúc nhận được ánh mắt, cũng nói: "Phải, không thể nói."
Đầu ngón tay Kỳ Duyên gõ gõ xuống mặt bàn, mặt mày hắn rũ xuống, vờ như lơ đễnh hỏi: "Vậy ba cháu đâu, Ngôn Trúc?"
Trong lòng Ngôn Án căng thẳng, mỹ thực trước mặt đều mất đi hấp dẫn.
Cô ngẩng đầu định trả lời thay Ngôn Trúc, tuỳ tiện bịa chuyện giảng giải.
Nào ngờ, Kỳ Duyên nhìn về phía cô: "Để đứa bé tự nói đi, em nói không tính."
Ngôn Án sửng sốt, sau đó hơi tức giận: "Sao tôi nói lại không tính? Chuyện của bố mẹ nó tôi là người rõ nhất!"
Kỳ Duyên cong cong môi, ý chỉ: "Đúng là em rõ nhất, nhưng trước giờ em đều không nói thật với tôi."
Nghe vậy, trong lòng Ngôn Án lo lắng thật sự, nhưng trên mặt lại không lộ: "Lời này của anh là có ý gì? Lời tôi nói với anh đều là thật."
"Tôi không cho rằng Ngôn Trúc là đứa bé ngốc." Hắn thong thả, "Ngược lại nó còn rất thông minh. Nó sẽ không gọi nhầm người khác là mẹ. Nó biết rõ mẹ nó là ai. Em nói xem, Ngôn Án?"
Ngôn Án đỡ trán, vô thức nhìn Ngôn Trúc Trúc.
Tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Ngôn Trúc Trúc đã nói gì đó rồi!
Uống rượu hại người mà a a a a!
Ngôn Trúc Trúc nhìn thấy Ngôn Án khó xử, buông thìa cháo xuống, nhìn Kỳ Duyên, rất rất nghiêm túc nói: "Không, cháu không thông minh. Cháu thật sự gọi bậy người khác là mẹ."
Lời này vừa nói ra, Ngôn Án nhìn sang, suýt thì vui quá mà khóc.
Đây là đứa bé thiện giải nhân ý biết bao. Tuy rằng trông thì lạnh lùng, không đáng yêu như hai đứa còn lại nhưng rốt cuộc trong lòng vẫn rất ấm.
Tựa như sơn trúc, vỏ ngoài thoạt nhìn sẫm màu, nhưng bên trong lại là thịt quả ngọt ngào trắng muốt.
Tiếc rằng, cô cảm thấy dù có nói gì đi nữa Kỳ Duyên cũng sẽ không tin.
Vì cái gì mà hôm nay hắn phải tới cửa đưa bữa sáng? Tất nhiên là cho rằng Ngôn Trúc là con của hắn rồi.
Dựa theo kinh nghiệm xem phim truyền hình tổng kết được của Ngôn Án, Kỳ Duyên e là đã bắt đầu muốn xuống tay cướp con từ trong tay cô đem đi.
Hiện giờ Kỳ Duyên gia nghiệp lớn, có tiền, có địa vị. Cô thì chỉ là một kẻ trong suốt ở giới giải trí. Có thể tranh được với hắn sao?
Trong lúc Ngôn Án suy nghĩ những chuyện này, Kỳ Duyên hỏi Ngôn Trúc: "Ồ? Vậy cháu có thể gọi bậy chú thành ba không?"
Ngôn Án: "......" Nhìn đi nhìn đi, hắn đã phát hiện rồi!
Ngôn Trúc Trúc dùng ánh mắt khó tả nhìn Kỳ Duyên.
Sao có thể?
Bé nói: "Cháu không có ba, cho nên cũng không gọi bậy người ta thành ba đâu."
Kỳ Duyên khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn Ngôn Án một cái.
Ngôn Án dùng tay che kín mắt mình lại, tự sa ngã, căn bản không muốn đối mặt.
Xem ra đã lộ sơ hở rồi, giờ cô phải làm sao đây? Kiên quyết phủ nhận? Bất luận thế nào cũng khăng khăng không phải?
Kỳ Duyên dời mắt, nhìn về phía bé, giọng điệu nghiêm túc: "Ai cũng đều có cha có mẹ, sao cháu lại không có được?"
Vấn đề này, lúc Ngôn Án ra ngoài đi làm, Ngôn Trúc Trúc đã tham khảo với các anh rồi.
Dù sao trong video trên điện thoại, trẻ nhỏ đều có bố mẹ mà.
Hai anh nói thế nào nhỉ?
Ngôn Trúc Trúc nghĩ một chút liền nhớ ra, nghiêm mặt nhỏ trả lời: "Ba cháu ra nước ngoài, không cần cháu, cho nên tương đương với không có."
Kỳ Duyên lại liếc mắt nhìn về phía Ngôn Án, mang theo chút khí lạnh.
Hắn chưa từng nói không cần, chỉ là được biết quá muộn. Hơn nữa Ngôn Án cũng chưa từng cho hắn bất kỳ cơ hội nào biết đến.
Ngôn Án chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: "Là thế này, ba nó thật sự ra......"
Quyết định, đánh chết cũng không nhận!
Nếu hắn muốn cướp bằng được thì cô lại dẫn bọn nhỏ tiếp tục bỏ trốn!
Trời đất bao la, làm gì có nơi nào cỏ đồng tiền cô không đi được? Tiếc là còn ba đứa bé chắc không có tiền nảy mầm.
Kỳ Duyên nghe vậy, có chút bất đắc dĩ, xoa thái dương, đứng dậy cầm lấy cái túi đang để một bên.
Đây là sáng nay hắn mang đến. Trong đó có một phần tài liệu.
Kỳ Duyên lấy tài liệu ra, đặt trước mặt Ngôn Trúc Trúc.
Mà Ngôn Án căn bản không cần xem. Ngôn Trúc là con của ai với ai, trên đời này còn người nào rõ hơn cô nữa?
Ngôn Trúc Trúc vẻ mặt khó hiểu: "Đây là cái gì?"
Kỳ Duyên ngồi xuống: "Là xét nghiệm DNA."
Cái khái niệm này Ngôn Trúc Trúc còn chưa tiếp xúc bao giờ, không hiểu lắm. Bé vô thức nhìn về phía Ngôn Án.
Ngôn Án cũng rất ngạc nhiên, nhanh như chớp cầm lấy tài liệu trước mặt Ngôn Trúc Trúc, vừa lật xem vừa hỏi: "Anh làm xét nghiệm DNA lúc nào?!"
Kỳ Duyên uống một ngụm nước chanh: "Đêm qua."
Ngôn Án nhìn báo cáo, lời nói đầy đầu hoá thành ba dấu chấm than.
!!!
Tài liệu trong tay rơi xuống bàn, Ngôn Án khóc không ra nước mắt.
Lại là có chuẩn bị mới đến mà......
Ngôn Trúc Trúc nhìn Ngôn Án, lại nhìn Kỳ Duyên, giơ tay cầm lấy kết quả giám định rơi trên bàn, xem từng dòng.
Kỳ Duyên hỏi bé: "Đọc có hiểu không? Có biết chữ không?"
Ngôn Trúc Trúc lắc đầu, lại gật gật đầu: "Chỉ có thể đọc hiểu một chút, có chữ đã học được, có chữ đang cố học."
Kỳ Duyên cười: "Đi học ở đâu?"
Ngôn Trúc Trúc đang cố gắng hiểu tài liệu này, nghe vậy thuận miệng nói: "Tự học."
Kỳ Duyên nuốt miếng cháo, như suy tư gì đó.
Ngôn Trúc Trúc cuối cùng vẫn không hiểu. Ở đây không có hai anh cùng thảo luận, di động ở chỗ Ngôn Mông Mông, bé cũng không thể tra.
Đành nhảy xuống ghế, đi đến bên cạnh Ngôn Án, hỏi: "Mẹ ——", bé ngừng một chút, nuốt đại từ xưng hô về, "Cái này có nghĩa là gì?"
Ngôn Án nhìn con trai trước mặt, không biết trả lời thế nào.
Cảm giác như chuyện này muốn giấu cũng không được nữa......
Kỳ Duyên đứng dậy, bình tĩnh nói: "Tài liệu này có nghĩa là, ba cháu không ra nước ngoài, cũng không phải không cần cháu."
Khuôn mặt nhỏ của Ngôn Trúc Trúc hoang mang, phản ứng cũng nhanh: "Vậy thì người đó ở đâu?"
Kỳ Duyên đứng dậy, đi vòng tới, lúc đi ngang qua Ngôn Án còn nhìn cô một cái.
Cô còn đang cúi đầu, mặt mày ủ rũ.
Hắn đưa tay xoa đầu cô, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt Ngôn Trúc.
"Người đó ở ngay trước mắt con đây."
"Ngôn Trúc, ba là ba con."
Ngôn Trúc ngẩn ra, mấp máy môi, không biết phải nói gì nữa.
Bé vô thức nhìn về phía Ngôn Án, gọi: "Mẹ?"
Ngôn Án cắn ngón tay, nhất thời cũng không phản ứng lại được, không biết giờ mình nên làm thế nào.
Nên nói cho Ngôn Trúc rằng Kỳ Duyên thật sự là bố bé hay là tiếp tục phủ nhận?
Nhưng bọn nhỏ cũng không phải đồ ngốc. Chuyện đến nước này, ít nhiều cũng có thể đoán ra rồi.....
Kỳ Duyên căn bản không cho cô bất luận một đường sống nào. Sớm tinh mơ cô mới vừa tỉnh rượu, chuyện gì cũng không rõ, hắn đã trực tiếp tới cửa thế này, đánh đến mức cô không kịp trở tay.
Kỳ Duyên tất nhiên có thể cảm nhận được Ngôn Án lúc này đang giằng xé. Hắn cũng không ép đến chân tường, ôn nhu nói với Ngôn Trúc: "Mẹ con hiện giờ hẳn là đang có băn khoăn của bản thân. Ba nói chuyện với mẹ con trước, sau đó để mẹ nói với con, được không?"
Ngôn Trúc Trúc do dự gật gật đầu. Mày kiếm nhăn lại, phảng phất như gặp phải thiên đại nan đề.
Trong một đêm, chú người xấu trở thành ba?
Kỳ Duyên nói: "Ba mẹ hôm nay còn có việc, phải đi trước. Ngoài cửa có một cô, ba để cô vào, hôm nay ở nhà với con ——"
Ngôn Trúc lập tức từ chối: "Không cần. Cháu muốn ở nhà một mình."
Ngôn Trúc Trúc rất kiên quyết. Kỳ Duyên nghĩ một hồi, đại khái cũng đoán ra được bình thường Ngôn Án ra ngoài, đứa bé cũng ở nhà một mình, chắc là đã thành thói quen.
Đứa bé rất thông minh, hơn nữa còn có di động, cũng có thể liên lạc với người lớn.
Bảo an ở khu biệt thự này cũng không tệ, Kỳ Duyên cũng thôi: "Cũng được."
Hắn đứng dậy, nói với Ngôn Án đang ngồi trên ghế: "Chuẩn bị một chút, chúng ta đi thôi."
Ngôn Án nghĩ nghĩ: "Anh đi ra ngoài trước, tôi có chuyện muốn nói với Trúc Trúc."
Kỳ Duyên không đồng ý: "Cùng đi, tối về em nói với con sau."
Trong lúc mình chưa nói phục được Ngôn Án, hắn không muốn để hai mẹ con ở riêng.
Ngôn Án sẽ tẩy não con.
Hai chiếc xe dừng trước cửa, một chiếc là của Kỳ Duyên, một chiếc Ngôn Án chưa từng thấy.
Đợi cô đi đến gần mới phát hiện ra là xe của thư ký.
Thấy hai người đi ra, thư ký vội xuống xe: "Kỳ lão sư, giờ tôi đi vào sao?"
Kỳ Duyên lắc đầu: "Không cần, đứa bé không muốn."
"Vậy giờ tôi cần làm gì?"
"Cô giữ cửa đi." Kỳ Duyên hơi suy tư một lát rồi nói.
Ngôn Án nghe hết, sau khi lên xe thì lấy di động ra, mật báo với bọn nhỏ.
Án Án rất cần tiền: Mông khốc trúc, có một cô ở ngoài cửa canh các con. Các con phải cẩn thận, đừng để bị phát hiện nhé.
Đợi một lúc lâu sau đám nhóc mới trả lời.
Mông khốc trúc: Vâng, mẹ.
Mông khốc trúc: Mẹ ơi, Trúc Trúc nói cái chú người xấu kia là ba của bọn con, là thật vậy sao?
Trên xe, Ngôn Án nhìn câu hỏi này, thở dài một hơi.
Cô quay sang lén nhìn Kỳ Duyên.
Kỳ Duyên nói là muốn nói chuyện với cô nhưng lên trên xe rồi mà cũng không chủ động nói gì.
Hắn nhắm mắt lại. Dưới mắt còn có chút quầng thâm, thoạt nhìn như thể đêm qua ngủ không ngon.
Cũng phải. Cả đêm làm xét nghiệm DNA, sáng sớm đã đến chặn cửa, ngủ ngon được mới là lạ.
Trong lòng Ngôn Án thầm nghĩ, suy tư một lát, cúi đầu nhắn lại cho con.
Án Án rất cần tiền: Chờ mẹ về rồi trực tiếp nói với các con, được không?
Mông khốc trúc: Vâng, chúng con chờ mẹ.
Trong kết giới, ba đứa bé ngồi lại thành một vòng tròn, ở giữa là con gà trống đang nằm.
Lông trên lưng gà vàng óng, trên đó đặt tờ báo cáo xét nghiệm.
Ngôn Mông Mông là anh cả, nói ra suy nghĩ của mình trước: "Mẹ bảo tối về sẽ nói với chúng ta nhưng anh cảm thấy có khi mẹ sẽ lừa mình."
Ngôn Khốc Khốc gật đầu: "Đúng vậy, chuyện về ba, mẹ đã lừa chúng mình hai lần rồi."
Ngôn Trúc Trúc trầm tư: "Nhưng em cảm thấy mẹ hẳn là không cố ý đâu."
Ngôn Mông Mông: "Ừm, chắc chắn là mẹ có gì đó khó xử. Chúng ta không trách mẹ nhưng mà chúng ta cũng muốn biết chân tướng mà."
Ngôn Khốc Khốc nhìn tờ báo cáo kia: "Nhưng cái này xem không hiểu."
Ngôn Trúc Trúc cầm di động để bên cạnh Ngôn Mông Mông lên: "Chúng ta có thể lên mạng tra từng câu."
Ngôn Mông Mông và Ngôn Khốc Khốc: "Ừ ha."
Vậy nên ba đứa bé bắt đầu bước lên con đường nghiên cứu xét nghiệm DNA.
Mà bên kia, xe chở Ngôn Án và Kỳ Duyên đã tới đoàn phim, dừng trong gara.
Ngôn Án giơ tay định mở cửa xuống xe. Kỳ Duyên mở mắt, nắm lấy cổ tay cô: "Đợi đã."
Dương Thân ở ghế lái rất biết điều: "Kỳ lão sư, tôi xuống xe trước."
Nói xong, Dương Thân rời đi. Trong xe chỉ còn lại hai người bọn họ.
Ồ, hắn sắp sửa nói chuyện về con sao?
Ngôn Án rút tay ra khỏi tay hắn, sửa sang lại đầu tóc, ngồi thẳng lưng lấy dũng khí.
Đừng sợ đừng sợ, không việc gì phải sợ cả.
"Ngôn Án." Giọng nói Kỳ Duyên vang lên trong xe. Âm sắc thanh lãnh pha thêm chút gì đó không rõ: "Trước khi ly hôn với anh, em có biết chuyện mình mang thai không?"
Đêm qua ngồi ở trung tâm giám định, Kỳ Duyên đã suy nghĩ rất nhiều.
Chuyện này hắn vẫn mãi không có đáp án. Nếu Ngôn Án khi đó đã biết, vì sao cô ấy lại đồng ý ly hôn?
Không. Đến bây giờ hắn vẫn không rõ vì sao Ngôn Án lại dễ dàng đồng ý ly hôn như vậy.
Trước khi kết hôn, tất cả mọi chuyện Ngôn Án làm, đều biểu lộ, cô thích hắn.
Cũng là vì điểm này, lúc trước hắn mới lựa chọn kết hôn chớp nhoáng với Ngôn Án.
Một người thích mình, trong mắt đều chỉ có mình. Tính tình đơn thuần, không hề gây chuyện. Tuy hắn không thích nhưng cũng không ghét. Ngược lại có đôi lúc còn cảm thấy cô tròn tròn một cách khó hiểu, còn có vẻ rất đáng yêu.
Tựa như cỏ đồng tiền linh tinh trồng ở sân sau trong nhà.
Nếu muốn chọn một đối tượng kết hôn, cô thật sự không tệ.
Vậy nên Kỳ Duyên cũng thuận theo.
Sau khi kết hôn, Ngôn Án thường nhốn nháo, nhưng hắn cũng không chán ghét, ngược lại cũng không hề tức giận. Cuộc sống còn có thêm mấy phần sức sống.
Nhưng chuyện ly hôn, thật sự khiến hắn có chút kinh ngạc.
Cô không đau lòng, không khổ sở, mà còn rất vui vẻ, thậm chí còn khẽ thở phào.
Ba năm sau gặp lại, đôi mắt kia tuy vẫn còn chút kinh ngạc, cảm thán với mình...
Nhưng mà, so với fans, nhân viên đoàn phim, người qua đường, không có gì khác biệt. Đơn giản chỉ là bởi bề ngoài của hắn.
So với trước kia, thiếu đi gì đó.
Thiếu sự bức thiết, thiếu cảm giác không phải hắn thì không được.
Kỳ Duyên nhíu mày, không rõ khác biệt này đến từ đâu.
Hắn đương nhiên không biết.
Ngôn Án bức thiết và không phải hắn không được, đều là vì con mà thôi.
Cô chọn hắn làm cha của con mình, sau khi có con, tất nhiên có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Lúc mang thai con, đang tính toán nghĩ cách muốn rời đi, bên phía Kỳ Duyên lại đi trước một bước, đưa ra đề nghị ly hôn.
Ngôn Án có thể không mừng sao? Nhưng chuyện này có thể cho hắn biết sao? Đương nhiên không thể.
Ngôn Án lắc lắc đầu, khẽ nói: "Không biết."
Mí mắt Kỳ Duyên hơi nhấc: "Vậy sau khi em biết, vì sao lại không tới tìm anh?"
Tròng mắt Ngôn Án đảo quanh, tìm từ ngữ, sửa sang lại cách nói một chút, mở miệng: "Lúc đó anh đang là tiểu thịt tươi hot trong giới giải trí, bên ngoài còn mang danh độc thân, nếu tôi đem chuyện mang thai nói cho anh, anh sẽ để tôi sinh ra sao?"
Kỳ Duyên nhấc tay xoa huyệt thái dương, ngực nặng trĩu: "Tất nhiên anh là anh sẽ."
"Nhưng anh vì tiến vào giới giải trí mà ly hôn với tôi đấy thôi." Ngôn Án nghiêng đâu nhìn hắn, "Vậy anh cũng có thể vì bò lên trên mà bắt tôi bỏ con."
Kỳ Duyên giận quá hoá cười: "Ai nói với em như vậy? Em đang vu oan giá hoạ đấy."
Kết hôn, ly hôn, hắn thật sự không cảm thấy quan trọng bao nhiêu, chẳng qua chỉ là một tờ giấy mà thôi. Lúc ly hôn, hắn cũng đã nói với Ngôn Án, ly hôn chỉ là hình thức, nếu công ty quản lý muốn hình thức này thì hắn liền cho họ.
Nhưng hắn và Ngôn Án vẫn có thể tiếp tục sống bên nhau như cũ.
Hơn nữa chỉ cần chờ hắn thêm một tháng, nếu cô nói muốn kết hôn, hai người lại đi đăng ký.
Ngôn Án từ chối, hắn cũng không nài ép, tôn trọng ý kiến của cô.
Nhưng chuyện về con, cũng không thể đánh đồng với chuyện đó.
Con cái trưởng thành cần sự tham dự của cả cha lẫn mẹ. Chuyện này không ai hiểu rõ hơn so với hắn.
Nhưng hắn hoàn toàn bị gạt sang một bên, không cho tham dự, giống như một người ngoài.
Ngôn Án quay đầu, nhìn ra ngoài cửa xe: "Dù sao tôi cũng nghĩ như vậy đấy."
Kỳ Duyên nhìn cô thật sâu, khoé môi khẽ mở, ngữ khí bình đạm: "Được, chúng ta không nói chuyện trước kia nữa, chỉ nói hiện tại. Bây giờ em định làm thế nào?"
Chân Ngôn Án chạm vào sàn xe khẽ loạn: "Không phải tôi đã nói với anh sao? Tôi muốn tiến vào giới giải trí, làm việc chăm chỉ, kiếm tiền nuôi con."
Kỳ Duyên: "Chi phí nuôi dưỡng con từ nhỏ đến lớn, anh hoàn toàn có thể gánh vác."
Chân cô ngừng hoảng loạn, đột nhiên quay đầu lại, trong mắt loé lên sự đề phòng: "Kỳ Duyên, Trúc Trúc là con tôi. Tự tôi sẽ nuôi dưỡng nó, không cần anh nhúng tay."
Kỳ Duyên cảm thấy có chút khó lòng tưởng tượng nổi, giọng điệu hoá hàn băng, gằn lên từng chữ: "Anh là ba nó."
"Anh là ba nó không sai nhưng nó không phải con anh." Ngôn Án có nhận thức và lý giải riêng của mình, "Tôi không cần anh nuôi con, cũng không muốn anh và con có bất cứ liên hệ gì."
Ở trong tộc cỏ đồng tiền của cô, bởi vì nguyên nhân sinh sản vô tính, con của ai là của riêng người đó, không có cha mẹ gì như vừa nói, chỉ có duy nhất mẹ.
Tuy Ngôn Án vì vấn đề thể chất mới tìm Kỳ Duyên nhưng tư tưởng của cô vẫn là tư tưởng của tộc cỏ đồng tiền.
Ý thức về quyền sở hữu con cái được bồi dưỡng suốt hơn hai trăm năm, đã ăn sâu bén rễ, làm gì có chuyện ba năm ở hiện đại có thể dễ dàng thay đổi được?
Ngôn Án thốt nên lời này, không khí trong xe cũng lập tức thay đổi.
Cảm xúc Kỳ Duyên kìm chế bị lời này châm lửa, bùng phát khắp nơi.
Giận dữ trên mặt hắn biến mất, sắc mặt khôi phục bình thản, độ cong sườn mặt lại sắc bén thêm vài phần.
Uy áp trên người hắn tràn đến, khiến Ngôn Án thở không nổi, mặt trắng bệch.
"Một mình em nuôi thế nào được?" Hắn khẽ mở đôi môi mỏng, nói ra lời nhất châm kiến huyết, "Đêm qua tôi đã để Dương Thân tra rồi, Trúc Trúc không có trên hộ khẩu nhỉ? Là đứa bé không có hộ khẩu?"
Ngôn Án nắm chặt tay.
"Không có hộ khẩu thì làm sao đi học?" Kỳ Duyên vắt chân phải lên chân trái, "Trúc Trúc là đứa bé tư chất thông minh, chỉ vì vậy mà em định để nó cả đời trốn trong nhà tự học thành tài sao? Nó không cần bạn bè, không cần bạn học, không cần trải nghiệm xã hội? Em đã hỏi qua suy nghĩ của chính con chưa? Nó muốn ra ngoài hay muốn đi học không, muốn cuộc sống bình thường có cha có mẹ không? Lúc em ra ngoài quay phim, để con một mình ở nhà, không tiếp xúc gì với thế giới bên ngoài?"
Kỳ Duyên cười một tiếng không chút cảm tình, vừa định tiếp tục nói thì tầm mắt chạm phải đôi mắt ngập tràn ánh nước của Ngôn Án, lời cũng cứng lại.
Cô rúc vào thành cửa, hai mắt đẫm lệ, đang dùng mu bàn tay lau nước mắt.
Tựa như phiến lá cỏ đồng tiền đang run rẩy trong cơn bão táp ở sân sau.
Kỳ Duyên nói không nổi nữa.
Trong xe lại khôi phục sự yên tĩnh. Tiếng nức nở khe khẽ của Ngôn Án lại càng thêm rõ ràng, từng chút từng chút khiến trong lòng Kỳ Duyên càng lúc càng khó chịu.
Ngôn Án ổn định cảm xúc của mình lại. Cô không muốn khóc.
Nhưng không thể phủ nhận, lời này của Kỳ Duyên chọc phải khổ tâm trong lòng cô.
Cô cũng là lần đầu nuôi con. Các bạn cô ở tu tiên giới, nuôi con đều là kiểu nuôi thả.
Để chúng chạy loạn khắp núi khắp hồ, khi lớn đến lúc tự kết quả được rồi thì đưa đến chỗ trưởng lão trong tộc học pháp thuật.
Không cần phải quản giáo gì, con cái vẫn có thể tự lớn.
Ngôn Án cũng lớn lên như vậy đấy thôi.
Nhưng cái xã hội hiện đại này lại không giống thế.
Như những điều Kỳ Duyên mới nói đó, có rất nhiều chuyện phải lo.
Vấn đề là bây giờ cô còn ba đứa con chưa nảy mầm.
Cô không dám chắc con mình có thích hợp với phương pháp nuôi con ở thế giới này không.
Dù sao bọn nó đều là trái cây rau dưa thành tinh, không phải trẻ con bình thường.
Hơn nữa lời này của Kỳ Duyên rất quen. Trong vô số phim truyền hình mà cô xem, có rất nhiều người làm cha nhà có nhiều tiền cũng dùng loại lý do "vì tốt cho đứa bé" mà cướp lấy con từ vòng tay mẹ nó.
Ngôn Án lau nước mắt, quay đầu nhìn hắn, hỏi: "Anh muốn tôi nhường lại con cho anh sao?"
Kỳ Duyên cảm giác bất lực sâu sắc: "Anh không có ý đó. Trong lòng em không có cái lựa chọn hai chúng ta cùng chăm sóc con sao?"
Ngôn Án lắc đầu, giọng nói còn phiếm chút âm khóc, như lẽ đương nhiên: "Không có mà."
Kỳ Duyên: "......"