Lâm Nguyên vô cùng tức giận mà lúc này Viêm Đình lại rất yếu, đây là thời điểm tốt để phản công.
Đặt người trên ghế sô pha, trực tiếp cởϊ qυầи sau đó làm món nước sốt nhồi bông ...
Đây là nội tâm của Tần Miện.
Anh ấy hy vọng rằng Lâm Tiểu Nguyên có thể vùng lên phản công như thế .
Hồi đó, hai người là anh và Viêm Đình được gọi là "Hai anh hùng chiến đấu" trong quán bar MAX, có vô số người muốn lao về phía hai người họ.
Cái tên Tần Miện này có thể nói là gây chấn động cả con phố.
Nhưng hiện tại, chỉ có thể phụ lòng người khác bị Chu Tử Mặc áp chế đến mức không thể đáp ứng, kinh thiên động địa.
Hơn nữa, Chu Tử Mặc ngốc kia không cho cơ hội phản kích!
Nếu bị người khác biết , anh sẽ bị cười chế nhạo đến chết.
Nếu Viêm Đình cũng bị đàn áp, thì ...
Nhìn hai người đang không thể tách rời trên sô pha, hai mắt Tần Miện sáng lên nắm tay giơ lên cổ vũ ,vươn cổ hò hét.
Lời nhắc nhở tốt bụng của Ngụy Minh vang lên bên tai, "Anh Tần, anh có biết là không nên nhìn thấy chuyện ác không?"
Tần Miên thấp giọng giả bộ thâm trầm, "Tôi biết."
Nhưng tôi muốn xem, không ai ngăn cản tôi được!
Lâm Nguyên đi lên, nắm lấy cánh tay Viêm Đình đè lên đầu gối ,lật ngược hắn lại, áp đảo và sau đó ...
Đột nhiên trời tối sầm lại.
Ngụy Minh nói khẽ: "Anh Tần, vì cái đầu của mình tốt hơn hết là anh nên tránh đi ."
Sắc mặt Tần Miện tối sầm, tháo kính râm xuống, nhìn Ngụy Minh một cái, "Tôi nghĩ cậu lo lắng cái đầu mình trước đi."
Ngụy Minh chỉ vào cái đồ bịt mắt trên mặt, trịnh trọng nói, "Cái gì tôi cũng không thấy."
Tránh mấy vấn đề này, thì tôi là người chuyên nghiệp.
Ngụy Minh không thấy, chỉ nghe thấy tiếng quần áo cọ xát.
Tần Miện nhìn rất là chăm chú, hai người trên sô pha lăn thành một quả bóng, nhớp nháp vô tận.
Ngay khi còn đang nghi ngờ rằng hai người họ có thể chơi một cú ở đây, thì đột nhiên có một tiếng hét.
Giọng nói trầm, khàn và nghe hơi thiếu sức.
Là tiếng của Viêm Đình
Tần Miện: "???"
Còn chưa cởϊ qυầи áo nữa? Sớm như vậy ...
Anh hào hứng bước tới, đôi mắt như mắt con mèo trong bóng tối bắn ra hai luồng sáng xanh lục.
Đột nhiên.
Hahaha, Viêm Đình mà cũng có ngày nay.
Không chỉ là một cây vạn tuế nở hoa mà còn có cả hoa cúc.
Lâm Tiểu Nguyên, cậu làm rất tốt!
Tần Miện cao hứng chạy nhanh hơn ai hết, suýt chút nữa thì vỗ tay bốp bốp.
Nhưng sau khi bước qua bàn trà, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Tần Miện không thể cười được nữa.
Mọi thứ khác hoàn toàn với những gì anh đã tưởng tượng!
Viêm Đình la hét thảm thiết vì bị Lâm Nguyên cắn.
Nhắm vào dấu răng để lại trên cánh tay và cắn thẳng xuống.
Vết cắn rất mạnh và sâu đến mức gần như làm rách da.
Khi Lâm Nguyên vừa nới lỏng răng, cậu đã nếm được mùi máu trong miệng.
Một cảm giác gỉ sắt, không được thoải mái cho lắm.
Vừa rồi cậu mới cắn rất mạnh, nhưng có vẻ như nó không hiệu quả.
Vết răng ban đầu quá lớn và răng của cậu không bao phủ hết.
Lâm Nguyên nhíu mày, có chút cáu kỉnh.
Không biết Ngụy Minh cởi bịt mắt ra từ lúc nào, không kìm được tò mò mà đi tới, khi nhìn thấy dấu răng đẫm máu trên cánh tay của Viêm Đình, anh vô thức rụt cổ lại.
Thật tàn nhẫn.
Vẫn là vợ tôi tốt, hiền lành và đức độ, không bao giờ cắn tôi.
Ngụy Minh đang mừng thầm thì đột nhiên thấy Lâm Nguyên nhìn mình, ngón tay véo lên cánh tay Viêm Đình, như muốn kéo rớt miếng thịt ra .
Sau khi nhận ra trong lòng Ngụy Minh thót lên, miệng như bị bỏng giọng nói vừa nhanh vừa gấp "Dấu răng đó là do Viêm Đình tự mình cắn."
Thực sự không phải do tôi mà!
Khát vọng sinh tồn Ngụy Minh tràn ngập , vừa lùi lại vừa giơ tay sờ lên cái cổ gầy guộc của mình.
Đôi mắt của Lâm Nguyên thật dữ tợn.
Đôi lông mày phẳng lặng nhíu lại và sau đó buông lỏng.
Mây mù bao phủ cơ thể Lâm Nguyên tan biến, căn phòng lập tức lấy lại sự ấm áp như hoa mùa xuân.
Ngụy Minh vẫn cảm thấy hơi nóng, định bỏ chạy.
Khi giải quyết việc trong nhà thì không nên có mặt người khác, nếu không sẽ dễ bị ảnh hưởng,anh rất lo lắng cho cái cổ mỏng manh của mình.
Lâm Nguyên thả lỏng ngón tay, trên tay Viêm Đình không chỉ có vết răng đang rỉ máu, mà còn có vết kim châm sâu.
Lúc này đôi mắt của hắn đã rõ ràng hơn trước rất nhiều.
Rõ ràng là đứa nhỏ ngồi trên người hắn đang rất tức giận, là cái kiểu tức giận có thể rút dao chém người bất cứ lúc nào.
Giống như một con rồng nhỏ phun lửa .
Nhìn Ngụy Minh sờ sờ cổ của mình, hắn cũng cảm thấy gáy mình ớn lạnh.
Viêm Đình rũ đôi mi mỏng xuống, giả vờ hôn mê.
Không dám cử động, một chút cũng không dám nhúc nhích.
"Cái gì trên mặt đất vậy ?" Lâm Nguyên nói, giọng nói lạnh lùng như một tảng băng lạnh lẽo.
Lúc Ngụy Minh quay đầu lại, còn tưởng rằng mình bị hoa mắt.
Người ngồi trên sô pha đâu phải Lâm Nguyên, rõ ràng là phiên bản trẻ tuổi của Viêm Đình.
Hai người trông nghiêm túc và quả quyết độ giống nhau lên đến %.
Lạnh lùng và khốc liệt.
Ngụy Minh nhìn về phía ngón tay Lâm Nguyên, sửng sốt một chút, mới nói: "Nước rửa tay."
Giọng anh run run, như thể đang che giấu điều gì đó.
Nghe vậy, Tần Miện vốn đang ngồi bên cạnh xem chuyện hay, liền nhận ra mùi trong nhà không đúng lắm, thơm quá.
Nhưng ...!nước rửa tay của ai trong phòng khách?
Một bác sĩ tâm lý đàng hoàng, lừa người cũng thật bất cẩn cho rằng người ta ngu ngốc sao?
Tần Miện hừ lạnh một tiếng, đôi mắt đào hoa nhướng lên, "Cậu nói là nước rửa tay, thì là nước rửa tay à?"
Ngụy Minh: "..."
Nói gì giờ.
Nói là Viêm tổng không chỉ tự cắn mình mà còn đập vỡ chai nước rửa tay chưa mở mà tôi để trong ngăn kéo của bàn trà?
Ngoài ra, có rất nhiều vết bẩn trên quần của ngài ấy.
Ngụy Minh vừa mở miệng.
Viêm Đình bí mật mở mắt và ném một ánh nhìn sắc bén tới.
Uy nghiêm của tổng tài ưu tú ba mươi tuổi không thể bị phá hủy, đặc biệt là trước mặt đứa nhỏ.
Nếu không, làm thế nào hắn sẽ dựng được uy tín của mình trong tương lai?
Ngụy Minh ngậm miệng im lặng .
Không thể nói, nói ra có thể bị diệt.
Vì hòa bình thế giới, vì công lý của vũ trụ và để giữ cho thể diện của Viêm tổng không gặp nguy hiểm.
Anh là một bác sĩ gia đình chuyên nghiệp.
Ông chủ của tôi bảo tôi đừng nói , tôi chỉ...
Nhưng tôi không thể làm khác được.
Lâm Nguyên cảm thấy biểu hiện của Ngụy Minh không đúng lắm cho nên quay đầu lại, nhìn thấy Viêm Đình vẫn đang nghiêng đầu dựa vào sô pha nhưng hắn không nhúc nhích.
"Này, chú sẽ không chết đúng không?" Lâm Nguyên nắm lấy vai người đàn ông lắc lắc, sau đó vươn tay thăm dò hơi thở .
May mắn thay, nhịp thở vẫn bình thường.
Nhưng sắc mặt của Viêm Đình vô cùng tái nhợt, Lâm Nguyên cảm thấy đau lòng, định đỡ hắn dậy và đưa đến bệnh viện.
Ngay khi Lâm Nguyên vươn tay ra, Viêm Đình đột nhiên nghiêng sang.
Tất cả mọi người có mặt: "..."
"Chú trốn cái gì?" Lâm Nguyên lẩm bẩm, cánh tay tiếp tục hướng về phía trước.
Viêm Định không kịp né tránh, Lâm Nguyên cảm thấy một bàn tay nhớp nháp.
"Cái này là cái gì?"
Lòng bàn tay đang mở của Lâm Nguyên được bao phủ bởi một chất lỏng nhớp nháp.
Tần Miện nghiêng người ngửi được mùi, sau đó vỗ vỗ bả vai Lâm Nguyên , "Tôi xác định là Omega của cậu tới kì phát tình."
Một bầu không khí im lặng bao trùm.
Trong bầu không khí im lặng này, Viêm Định đột nhiên khịt mũi.
Nó khá quyến rũ với một mùi hương ngọt ngào và béo ngậy.
Mọi người: "..."
Sếp đột ngột đổi thành O.
——
Viêm Đình cuối cùng cũng được đưa đến bệnh viện, đã mấy ngày đêm hắn không nhắm mắt.
Sau khi hoàn thành thủ tục nhập viện cho hắn, Lâm Nguyên rời đi và không đến thăm nữa.
Lâm Nguyên cũng không quay lại biệt thự của Viêm Đình, cũng không về thị trấn.
Thay vào đó, cậu sống trong nhà của Ngụy Minh.
Viêm Đình tức giận đến mức suýt chút nữa là tìm xe tăng đến đánh bom nhà của Ngụy Minh.
Muốn làm, nhưng không thể được.
Đứa nhỏ vẫn đang sống bên trong với một đứa nhỏ nhỏ hơn trong bụng.
Viêm Đình muốn tìm người, nhưng bác sĩ không cho xuất viện, Lâm Nguyên cũng ra lệnh tử hình, nếu hắn dám lẻn ra khỏi bệnh viện, cậu sẽ đem con chạy đến một nơi hắn không thể tìm thấy.
Trong khu bệnh viện, Tần Miện trở thành khách quen ngày nào cũng đến dạo chơi.
Lần nào cũng không bao giờ đến tay không, hôm mang theo hai quả dưa chuột ngày mai lại bông cải xanh và một quả dưa hấu.
Ngày mốt, chắc là mang theo một bó rau to.
Viêm Đình nhìn một đống màu xanh trước mắt trở nên tức thở không ra hơi.
Tần Miên rất mê chơi, lười biếng dựa vào bệ cửa sổ nghịch chiếc mũ xanh lục vừa mua, nói: "Nghe nói vợ của Ngụy Minh đang đi công tác, ở nhà cũng chỉ có Lâm Nguyên đang ở với cậu ta.
Cậu nhóc đã sống ở đó vài ngày, một thân một mình và bên cạnh người đàn ông, trong màn đêm chết chóc, củi khô và lửa những gì đáng lẽ đã xảy ra, những gì không nên xảy ra, nhưng tất cả ...!"
Anh nói và khi anh nhìn lên, một dư ảnh lướt qua trước mặt anh.
Giường trống.
"Chậc chậc ..." Tần Miện nói, "Cậu chạy nhanh như vậy làm gì, tôi còn chưa đem mũ xanh ra cho cậu ."
Trong khu chung cư, thì căn hộ của Ngụy Minh ở tầng dưới.
Một chiếc Mercedes-Benz màu đen đỗ bên đường, cố giảm độ chú ý.
Một lúc sau, Ngụy Minh mặc áo vest và quần ngắn hoa, đi dép lê bước ra khỏi cửa khu chung cư, trong miệng ngâm nga một giai điệu, ném túi rác vào thùng rồi lại quay lên lầu.
Áp suất không khí trong xe ngày càng thấp.
Nhìn tổng giám đốc đen mặt, Tôn Khinh thấp giọng hỏi: "Viêm tổng, chúng ta thật sự đi lục túi rác sao?"
Sao lại cảm thấy biếи ŧɦái như vậy?
Trợ lý của chủ tịch nhà người khác hàng ngày quần áo chỉnh tề ngồi trong văn phòng , vừa hứng điều hòa vừa uống cà phê.
Còn hắn thì lại chạy theo ông chủ bới thùng rác vào ban ngày ban mặt.
Trước kia Viêm tổng cũng khá bình thường, gần đây xảy ra chuyện gì vậy...
Viêm Đình lấy khẩu trang đã chuẩn bị trước ra, đội mũ che mặt kín đến ngay cả cha mẹ cũng nhận không ra.
Thùng rác đã được dọn sạch nửa tiếng trước, nhưng nó vẫn còn mùi hôi.
Tôn Khinh tay trái che mũi, tay phải run rẩy cầm túi rác.
Hắn cảm thấy nếu trong tương lai mình thất nghiệp, thì có thể làm công nhân vệ sinh.
Dù gì thì thì cũng đã có kinh nghiệm trong việc đào rác.
May mắn thay, không có thứ gì đặc biệt ghê tởm trong túi rác mà Ngụy Minh vừa vứt đi, chỉ là mấy hộp cơm mang đi, vỏ trái cây, và ...!bαo ƈαo sυ.
Đã sử dụng.
Động tác Tôn Khinh khựng lại, không dám quay đầu nhìn sắc mặt chủ tịch.
Anh biết rằng chỉ có hai người trong nhà bác sĩ Ngụy
Bản thân bác sĩ Ngụy và Lâm Nguyên.
Đây là......
Tôn Khinh lặng lẽ nâng khóe mắt liếc nhìn Viêm Đình bên cạnh, cảm thấy sắc mặt xanh mét và đồng cỏ xanh trên đầu, như là bổ sung cho nhau.
Lâm Nguyên thực sự rất tuyệt vời!
"Viêm...!Viêm tổng , chúng ta có cần phải tiếp tục không?" Tôn Khinh sợ hãi hỏi.
Nhiệt độ xung quanh giảm xuống nhanh chóng, như thể chỉ trong nháy mắt mùa đông đã đến.
Tôn Khinh không quan tâm bàn tay lật túi rác có bẩn hay không, vội vàng quấn chặt áo khoác.
Viêm Đình không nói gì, mặt đen như đáy nồi.
Tôn Khinh thận trọng hỏi: "Viêm tổng, chúng ta có đi lên không?"
Bây giờ đi lên, có lẽ chúng ta có thể...
"Không, trở lại bệnh viện." Viêm Đình quay người lên xe.
Tôn Khinh: "..."
Tôn Khinh vào trong xe trước khi khởi động xe, đã nhìn thấy bác sĩ Ngụy và Lâm Nguyên bước ra khỏi tòa nhà đang trò chuyện và cười.
À, đầu của chủ tịch càng xanh hơn.
Tôn Khinh rất muốn viết một bài thơ Ngốc ngổ ngáo, Tống Tương Tư, Tóc trắng bồng bềnh trên nước xanh ...
Vịnh nga Lạc Tân Vương 駱賓王
Nga nga nga,
Khúc hạng hướng thiên ca.
Bạch mao phù lục thuỷ,
Hồng chưởng bát thanh ba.
Dịch nghĩa
Cạp cạp cạp,
Cổ cong hướng lên trời mà hát.
Lông trắng nổi trên mặt nước xanh,
Chân hồng bơi đạp tạo sóng trong.
Trọng tâm chính là nước xanh.
Ngụy Minh đi về phía trước một đoạn, nhưng không có nghe thấy tiếng của Lâm Nguyên, quay đầu lại thấy cậu đột nhiên dừng lại, lùi về phía sau.
Viêm Đình đang vuốt tóc thì có tiếng gõ cửa kính.
Tôn hậm hực, hạ cửa kính xe xuống.
Bên trong xe, bên ngoài cửa sổ.
Viêm Đình và Lâm Nguyên nhìn nhau.
Lâm Nguyên cười nhẹ, "Không biết, Viêm tổng có hài lòng với chiếc mũ xanh trên đầu không?".