Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khai giảng là vào ngày mồng mười năm mới, Diệp Khâm và Trình Phi Trì cùng nhau làm công tác tư tưởng cho các vị phụ huynh. Cuối cùng đã đạt được phê chuẩn thêm hai tháng nữa.
Ngày đầu tiên đi học Diệp Khâm được bọc trong một cái áo khoác bông kín mít không kẽ hở. Lúc cậu đi vào phòng học còn bị Chu Phong trêu chọc:
"Trời đã ấm lại rồi, sao cậu còn mặc nhiều như vậy hả Khâm ca? Từ xa nhìn thấy Trình học bá, tớ còn tưởng cậu ta chở một quả bóng ở ghế sau luôn chứ."
Diệp Khâm muốn đánh cậu ta nhưng vì mặc quá nhiều nên cánh tay nâng không được, cậu nhìn về phía Liêu Dật Phương đưa mắt ra hiệu: "Lớp trưởng, đánh cậu ta."
Liêu Dật Phương đang ở bên kia thu bài về nhà trong kỳ nghỉ đông, nghe vậy đẩy mắt kính, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Chu Phong một cái, ngượng ngùng mà lắc đầu nói:
"Trong phòng học cấm đùa giỡn."
Diệp Khâm cảm thấy đầu năm nay, Omega thật không biết cố gắng, phải yêu cầu tiếp thu giáo dục!
Vì thế trong cả tiết đầu tiên, cậu ngồi viết cho Liêu Dật Phương năm, sáu tờ ghi chú nhỏ. Trước tiên hỏi cậu ấy và Chu Phong như thế nào rồi, nghe nói không có tiến triển gì hết, sau đó lại bắt đầu bày mưu tính kế, dạy cậu ấy mọi chuyện không cần đều dựa vào Chu Phong, Alpha bọ họ đều là những kẻ xấu xa.
Mình mà hiền lành thì họ sẽ lên mặt liền, nhưng nếu chúng ta mặt lạnh như băng thì bọn họ ngược lại sẽ nguyện ý dán tới.
Đối với việc này Liêu Dật Phương còn hoài nghi, viết tờ giấy nhỏ hỏi: "Bạn học Diệp, cậu đã thử nghiệm rồi?"
Đương nhiên... không có. Trình Phi Trì tốt như vậy, Diệp Khâm làm sao nỡ làm mặt lạnh với anh. Cậu chỉ cảm thấy chiêu này đối phó Chu Phong hẳn là rất có hiệu quả, vì thế để gia tăng tính chân thực, cậu trái lương tâm viết:
"Tất nhiên rồi. Tớ làm vậy với họ Trình kia suốt mà!"
Lúc cậu viết xong truyền lên bàn trước thì bị Chu Phong cản lại, cậu ta mở tờ giấy ra nhìn liếc mắt một cái rồi "Đê ma ma" một tiếng:
"Khâm ca, cậu thật sự cùng học bá kia làm tới rồi?"
Vì dấu diếm sự việc mang thai, Diệp Khâm không muốn ở trường học bại lộ quan hệ với Trình Phi Trì, nói bừa: "Không. Cậu ấy theo đuổi tớ."
"Thiệt hay giả vậy?" Chu Phong hăng hái, "Vậy cậu có đồng ý không?"
"Đương, đương nhiên không đồng ý."
Vốn dĩ chỉ là thuận miệng cho có lệ, cậu không ngờ được lúc tan học, tên Chu Phong miệng rộng kia liền nói cho người khác. Một truyền mười, mười truyền trăm.
Ngày hôm sau khi đến trường, Trình Phi Trì đạp xe phía trước, Diệp Khâm ngồi ở phía sau đã nhận được đến hàng trăm cặp mắt chú ý.
Vào buổi chiều, sau khi tiết thể dục của cả hai lớp kết thúc, Trình Phi Trì được chỉ định vào đội cùng đội lớp cậu đánh bóng rổ. Chu Phong cũng có mặt trên sân.
Diệp Khâm xin nghỉ bệnh ngồi ở bên sân quan sát, che bụng bằng một cái áo khoác bông lớn. Cậu còn đang chú ý Trình Phi Trì phía bên kia, sợ có Omega không thức thời nào đến đưa nước cho anh.
Cậu đang thì bận bịu vậy mà lại bị mấy Omega từ bên sân đi qua ngăn trở tầm mắt.
"Cậu là Diệp Khâm?" Một nữ sinh Omega trang điểm lòe loẹt hỏi.
Diệp Khâm liếc mắt nhìn cô nàng một cái, mặc kệ không phản ứng.
Một nam sinh Omega khác đánh eo uốn éo đi lên phía trước một bước, dẫm lên chân cậu: "Là cậu nói Trình Phi Trì đang theo đuổi cậu phải không?"
Diệp Khâm đuối lý nhưng vẫn không lên tiếng.
"Lá gan không nhỏ, việc vô nghĩa như vậy mà cũng dám nói bừa." Nam sinh Omega nhìn trên dưới đánh giá Diệp Khâm một lượt, cười nhạo nói: "Cậu như vậy làm gì có chỗ nào xứng đôi với cậu ấy?"
Diệp Khâm vốn không muốn luyên thuyên với bọn họ nhưng chân cậu bị dẫm đến đau. Cậu nhất thời nổi trận lôi đình, tức giận đứng lên:
"Lão tử ít nhất có tiền!"
Nghĩ một chút lại bổ sung thêm một câu: "Lớn lên cũng đẹp hơn cậu!"
Còn là Trình Phi Trì chính miệng khen đẹp!
Nam sinh Omega bị cậu lớn giọng mắng sợ tới mức lui về phía sau hai bước, đưa tay chỉ vào mũi Diệp Khâm: "Đồ thiếu gia ỷ vào có tiền mà khoe khoang, đồ hồ ly tinh!"
Cậu lớn như vậy, đây là lần đầu tiên bị người ta mắng là hồ ly tinh. Diệp Khâm mím môi, đang muốn tặc lưỡi đấu võ mồm thì Trình Phi Trì từ giữa sân chạy tới, đứng ở giữa Diệp Khâm và đám người kia:
"Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?"
Nữ sinh Omega phản diện lên tiếng cáo trạng trước: "Tên họ Diệp này nói cậu theo đuổi cậu ta bởi vì nhà cậu ta có tiền!"
Diệp Khâm: "???" Cái này là hoàn toàn không có logic!!!
Nam sinh Omega nói tiếp: "Cậu ta nói dối, Cậu không phải đang theo đuổi cậu ta đúng không?"
Diệp Khâm cho rằng mình sắp bị lòi đuôi rồi nên rụt cổ tính toán chạy trốn thì lại nghe thấy Trình Phi Trì nói: "Đúng vậy, là tôi theo đuổi cậu ấy. Đơn phương."
Trên mặt Trình Phi Trì không có biểu tình gì, ánh mắt nhàn nhạt mà liếc qua mấy người có mặt ở đây:
"Các cậu tốt nhất nên an phận một chút. Tôi tính tình không tốt, các cậu tìm cậu ấy gây phiền phức thì cũng là kiếm chuyện với tôi."
Trên đường đi học về, Diệp Khâm vẫn luôn suy nghĩ về câu nói kia của Trình Phi Trì "Tôi tính tình không tốt...".
Làm sao lại như thế được chứ? Anh ấy ôn nhu như vậy. Nếu anh ấy mà gọi là người có tính tình không tốt thì chẳng phải cậu có khả năng được xem như ở trong nhóm lão ca đệ nhất khó ở của trường Lục trung sao!
Còn có "Đơn phương"...
Lúc chủ động ngồi lên phía sau xe, Diệp Khâm càng chột dạ. Lúc đầu cậu chỉ muốn không cho người khác biết mình mang thai thôi mà, sao cuối cùng lại gây ra hiểu lầm lớn như vậy chứ.
Trình Phi Trì dường như cũng không vui lắm, dọc đường về cũng không thấy nói chuyện.
Xe dừng lại trước cửa Diệp gia, lúc Diệp Khâm lấy hết can đảm chuẩn bị mời anh ở lại ăn cơm chiều thì La Thu Lăng mở cửa ra ngoài lên tiếng trước:
"Hai đứa sao hôm nay về sớm vậy? Hôm nay là Lễ Tình Nhân đó! Mau đi ra ngoài chơi đi, để lát nữa, các nhà hàng trên đường sẽ hết chỗ cho xem."
Diệp Khâm mơ mơ màng màng bị mẹ mình đẩy ra khỏi cửa, ngồi trở lại yên sau xe đạp. Trình Phi Trì cũng không phản đối, ngồi lên xe đạp trở Diệp Khâm đến trung tâm thành phố.
Trong khu vực trung tâm thành phố nhộn nhịp, lúc này mới có không khí ngày Lễ Tình Nhân.
Xe đạp dừng ở bên ngoài phố đi bộ, Trình Phi Trì hỏi cậu: "Muốn ăn cái gì?"
Diệp Khâm trả lời "Gì cũng được.", hai người liền không nói gì nữa, chen người trong đám đông, yên lặng đi vào bên trong.
Trên đường rất náo nhiệt, nơi nơi đều là các cặp tình nhân nắm tay nhau. Tay Diệp Khâm ở trong túi áo nắm chặt thành quyền, rũ mắt nhìn tay của Trình Phi Trì để rũ bên người. Cậu muốn động nhưng lại không dám động.
Chắc chắn anh ấy rất tức giận, bị phủi sạch quan hệ nhiều lần như vậy ai mà không tức giận?
Diệp Khâm muốn xin lỗi nhưng lại cảm thấy ủy khuất. Bản thân mình hôm nay còn bị người mắng hồ ly tinh kia mà!
Chờ một chút, hồ ly tinh... Chẳng phải là trong mấy truyện cổ tích ngày xưa có loại Omega hồ ly tinh chuyên môn hút dương khí của Alpha sao?
Nghĩ lại Diệp Khâm còn không chỉ hút có một lần thôi đâu! Càng nghĩ càng ủy khuất, cậu kéo khóa áo khoác lên đến phía dưới mũi, tay đút sâu vào trong túi áo.
Nghĩ thầm cậu tự mình sưởi ấm là được, không cần đến cái đồ Alpha đáng ghét suốt ngày trêu hoa ghẹo Omega khắp nơi này.
Ngoài những đôi tình nhân, trên đường nhiều nhất chính là những người bán hoa. Trong đó đa số là mấy đứa nhỏ cầm cái giỏ tre cũ có vài bông hoa, ngửa đầu lên dùng cặp mắt trông mong mà nhìn mọi người, không mua thì cũng cảm thấy ngượng ngùng.
Hai người cũng bị một cô bé cản lại, cô bé đầu tiên chọn anh trai trông có vẻ dễ nói chuyện, kéo kéo tay áo Diệp Khâm:
"Anh ơi, anh ơi, mua một bông hoa đi. Anh đẹp như vậy, hoa tươi đi cùng với mỹ nhân là phù hợp nhất."
Diệp Khâm được khen đến thoải mái, nhưng mà hôm nay cậu không mang tiền. Lục tung cả người cũng sợ chẳng tìm được một đồng xu.
Cậu vừa muốn nói xin lỗi thì đã thấy cô bé đã thay đổi mục tiêu, lôi kéo vạt áo Trình Phi Trì:
"Anh ơi mua mấy bông hoa đi. Anh đẹp trai như vậy, khẳng định có rất nhiều người muốn nhận hoa của anh. Tặng mỗi người một bông, cả một rổ hoa này của em cũng không đủ anh phân phát."
Diệp Khâm: "..." Cái miệng nhỏ đúng là ngọt như mật.
Trình Phi Trì trên người chỉ có một trăm tệ tiền mặt. Thấy cô bé cũng không có tiền, anh dứt khoát mua mấy bông hoa cất vào trong túi áo khoác.
Lúc này đến lượt Diệp Khâm không vui, cậu liếc mắt rình coi, ,,,,... Có đầy đủ năm người!
Cậu tính toán ở trong lòng, mình một bông, cộng thêm mấy người chặn cậu lại trong tiết thể dục chiều nay, không nhiều không ít vừa vặn đủ!
Diệp Khâm bắt đầu hoang mang.
Cậu không thể không thừa nhận Trình Phi Trì dù có bỏ đi hào quang của Alpha thì cũng là một người cực kỳ ưu tú. Có nhiều người thích anh ấy như vậy, đưa nước cho anh ấy, gửi thư tình, thậm chí còn vì anh ấy mà khiêu khích mình. Nghĩ cũng thấy không kỳ quái chút nào.
Nếu hai người là bạn bè, cậu có lẽ sẽ cảm thấy vinh dự vì có một người bạn như vậy. Nhưng Trình Phi Trì không giống như thế, Diệp Khâm không muốn chia sẻ anh với người khác.
Hoa không được, chỗ ngồi ở sau xe cũng không được, cả người đều không được. Cậu ghét nhất là Trình Phi Trì bị người khác mơ ước, hận không thể ở trên người anh viết xuống mấy chữ to:
"ĐỒ CỦA DIỆP KHÂM."
Diệp Khâm cũng không biết dục vọng độc chiếm này của mình là từ đâu mà đến. Loại cảm xúc xa lạ lại mãnh liệt này khiến cậu càng thêm băn khoăn.
Vừa đi vừa để tâm hồn trên mây, cậu thiếu chút nữa đụng vào người ta, may mà được Trình Phi Trì giơ tay túm lại: "Cẩn thận."
Diệp Khâm lảo đảo hai bước, ngã vào vòng tay của Trình Phi Trì. Cậu ngước mắt nhìn anh, đáy mắt anh lấp lánh ánh sáng từ ngọn đèn dầu bên đường, còn có điềm đạm cùng ôn nhu.
Một tiếng "Em xin lỗi." cứ như vậy buột miệng thốt ra. Diệp Khâm nắm cổ áo anh, nhón chân lên nhìn thẳng vào Trình Phi Trì cứ như sợ anh sẽ chạy theo người khác mà vội vàng la lên:
"Em không phải cố ý không thừa nhận. Em còn muốn đi học thêm mấy ngày nữa. Em không muốn một mình ở nhà đâu. Anh đừng, đừng tức giận..."
Trình Phi Trì ngẩn người một lát, bỗng nhiên cười: "Anh còn cho rằng em đang tức giận."
Diệp Khâm nghĩ đến mấy người kia, rầu rĩ mà hừ một tiếng, kể lể với anh: "Em cũng sắp tức chết rồi."
Trình Phi Trì không hỏi cậu tức cái gì, lấy một bông hoa từ trong túi ra đưa cho cậu: "Là do anh không tốt."
"Anh sai chỗ nào nói nghe chút coi?" Diệp Khâm lẩm bẩm nhận lấy hoa, lại liếc mắt nhìn vào túi anh một cái, giấm chua tràn ra:
"Còn mấy bông hoa kia tính cho ai đây? Người thích anh nhiều như vậy, chỉ sợ là không đủ phân phát đâu."
Trình Phi Trì không trả lời, lại lấy một bông hoa đưa cho Diệp Khâm.
Diệp Khâm ngây thơ mờ mịt mà nhận lấy, cầm hai bông hoa trên tay, lại thấy Trình Phi Trì lấy ra bông hoa thứ ba, cũng đưa cho cậu.
Cho đến khi cả năm bông hoa đều nằm ở trong tay, Diệp Khâm có chút phản ứng không kịp:
"Đều... Cho em?"
"Hôm nay là ngày Lễ Tình Nhân." Trình Phi Trì nói.
Diệp Khâm vẫn là chưa hiểu ra, nghiêng đầu hỏi: "Hả?"
"Người khác anh không biết." Trình Phi Trì dùng đôi tay lớn của mình bao trọn lấy bàn tay đang cầm hoa của Diệp Khâm, cúi đầu thở dài, chà xát mu bàn tay hơi lạnh của cậu nói:
"Anh chỉ thích em."
- -------------------------
Ở bờ Tây, hôm nay mới là Valentine nhỉ. Happy Valentine!