Sau Khi Mặc Váy Tôi Bẻ Cong Ông Chủ

chương 60: thất thố

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngày hôm sau, Tấn Viễn vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Giang Hạc tựa vào vai anh ngủ say, khóe miệng thoáng cái liền bay lên.

Nếu như anh nhớ không lầm, tối hôm qua lúc Giang Hạc bôi thuốc cho anh, anh liền ngủ thiếp đi, không phải anh yêu cầu, hơn nữa trong phòng cũng không chỉ cái giường bọn họ đang nằm này, vậy thì chỉ có thể là Giang Hạc chính mình nguyện ý ngủ cùng anh.

Ngoài miệng nói còn cần thời gian suy nghĩ, thân thể ngược lại còn rất thành thật.

Tấn Viễn nghiêng người nhìn khuôn mặt ngủ của Giang Hạc, ý cười trên mặt càng thêm nồng đậm, đây chính là tự cậu chạy đến trên giường anh, vậy chứng minh anh hiện tại có thể quang minh chính đại đụng vào cậu, đang lúc Tấn Viễn muốn vươn tay chạm vào Giang Hạc, anh mới phát hiện, tay hai người bọn họ lại nắm cùng một chỗ, có lẽ bởi vì thời gian dài có chút tê dại, anh vừa rồi không chú ý tới.

Hiện tại vừa nhìn thấy mười ngón tay bọn họ đan chặt vào nhau, dung nhan vốn đã có ý cười của Tấn Viễn trong nháy mắt càng thêm rực rỡ.

Anh không kinh động người bên cạnh, thật cẩn thận đứng dậy, chậm rãi buông tay bọn họ nắm chặt lại, chờ tay khôi phục chút tri giác, chậm rãi ấn nhẹ vào tay Giang Hạc, giúp cậu làm dịu gân mạch.

Có lẽ bởi vì tối hôm qua anh nằm sấp ngủ, Giang Hạc vì chiếu cố anh, ngủ ở bên trái, dùng để nắm tay anh cũng là tay trái.

Trên ngón áp út tay trái của cậu còn đeo nhẫn cưới dùng để cưới Tấn Viện, Tấn Viễn một mặt giúp cậu ấn tay, một mặt đem chiếc nhẫn kia nhìn lại nhìn, một đôi mắt đen xinh đẹp trong sóng mắt lóe lên.

Cũng không biết tối hôm qua Giang Hạc ngủ từ khi nào, Tấn Viễn không nhẹ không nặng giúp cậu ấn tay một hồi lâu, cậu cũng không bị bừng tỉnh, ngủ thập phần sâu.

Nhìn cậu ngủ ngon, Tấn Viễn cũng không làm cậu tỉnh, tận lực không phát ra âm thanh đi vệ sinh trong phòng tắm.

Lúc mặc quần áo, anh lại cố ý nhìn vết thương ở lưng, không biết là thuốc mỡ của Giang Hạc tốt hay là thủ pháp bôi thuốc của cậu tốt, tối hôm qua nhìn dọa người đã biến mất hơn phân nửa, còn lại một tầng dấu vết hồng nhàn nhạt lẫn lộn.

Tấn Viễn phỏng chừng phải vài ngày nữa những dấu vết này mới có thể hoàn toàn tiêu tán, anh nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.

Là một thằng đàn ông, anh không quan tâm đến những thứ này, nhưng anh cảm nhận được Giang Hạc rất thích, tối hôm qua lại dịu dàng xoa nhẹ lưng anh, thay vì nói là bôi thuốc còn không bằng nói là đang vuốt ve, có nhiều lần anh đều cảm giác được tay Giang Hạc hơi run rẩy, giống như là cực lực nhẫn nại cái gì đó, bên môi hời hợt nở nụ cười.

Trước kia anh cảm thấy anh thà có một thân thể khỏe mạnh, cũng không muốn kiểu dung mạo và thân thể nam nữ khó phân biệt, nhưng hiện tại anh lại cảm thấy kỳ thật có dung mạo cùng thân thể này vẫn rất đáng giá, muốn trưởng thành như đàn ông bình thường, chỉ sợ cả đời này anh đều vô vọng với Giang Hạc.

Đột nhiên, anh hiểu câu đó, Thiên Chúa đóng cửa cho bạn cùng một lúc nhất định sẽ mở ra một cửa sổ ý nghĩa cho bạn, mặc dù ông trời đã lấy đi sức khỏe của anh, nhưng nó cũng cho anh một cơ hội để ở lại với Giang Hạc, anh phải trân trọng.

Tấn Viễn cong môi cười với mình trong gương, mặc quần áo xong, rửa mặt xong, cầm điện thoại di động ra khỏi cửa phòng gặp Hà Lạc.

Hà Lạc vừa nhìn thấy Tấn Viễn liền phát hiện cánh môi rách da của anh, mở to hai mắt, kích động nói: "Mẹ kiếp, tối hôm qua các cậu có đủ kịch liệt a, môi đều cắn rách rồi."

Bị hắn hiểu lầm, Tấn Viễn cũng không có giải thích, gật đầu đồng ý: "Ừm, em ấy đối mặt với tôi tương đối hoang dã."

Hà Lạc thể hiện vẻ mặt : "..."

Vì hòa hoãn không khí, hắn nhìn về phía sau Tấn Viễn, không thấy bất luận ai, không khỏi hỏi: "Cô ấy đâu, các cậu đều như vậy, cậu không mang ra ngoài cho tôi gặp sao?"

Tấn Viễn nhìn hắn một cái, cười nói một câu: "Còn đang ngủ."

Hà Lạc lại nghẹn một chút:

Dừng một lát, sau đó hắn lại trừng mắt lớn hơn một chút, nhìn Tấn Viễn giống như là nhìn thấy chuyện gì không thể tưởng tượng nổi, không dám tin nói: "Chỉ bằng thân thể bệnh méo mó như cậu, mà có sức chiến đấu trâu bò này."

Tấn Viễn bị ánh mắt nghi ngờ của hắn nhìn đến thập phần không thoải mái, thu liễm ánh mắt, uống sữa nóng vừa mua trong tay: "Hạ đường huyết lại không ảnh hưởng đến phương diện này, đem ý nghĩ của cậu cảm thấy tôi là một kẻ bệnh cất đi."

Hà Lạc gãi gãi đầu, nói thật: "Nhưng bình thường cậu luôn cho tôi thấy một bộ dáng rất gầy yếu a, làm hại tôi luôn lo lắng cậu sẽ ngất xỉu bất cứ lúc nào."

Tấn Viễn đem ly sữa nóng uống xong ném vào thùng rác, mím môi nói: "Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi ở trên giường cũng sẽ ngất xỉu."

Hà Lạc thấy Tấn Viễn nói lời thề son sắt, cắn bánh bao gật gật đầu: "Được rồi, hiện tại tôi thật sự tin tưởng cậu có thực lực này."

Hai người nói chuyện, đi vào trong tòa nhà buổi giao lưu, Tấn Viễn hướng Hà Lạc ghi chép ngày hôm qua: "Hôm qua tôi để cậu nhớ những thứ..."

Hà Lạc tìm một chỗ ngồi xuống, mở máy tính ra, gửi cho Tấn Viễn một văn kiện: "Yên tâm, đều ghi nhớ cho cậu."

Hắn gửi văn kiện xong, lại nhìn thấy vết thương trên cánh môi Tấn Viễn, hậu tri hậu giác phản ứng lại, vẻ mặt chua xót nói: "Mạng của tôi thật khổ, hai vợ chồng nhỏ các cậu ân ân ái ái hẹn hò, đem một cẩu độc thân tôi ở tại chỗ liều mạng ghi chép còn chưa tính, sáng sớm còn bị cậu cho ăn một bát thức ăn cho chó!"

Tấn Viễn nhìn lướt qua ghi chép hắn ghi, thấy điểm mấu chốt hắn đều ghi nhớ, nghe thấy hắn nói, cười cười: "Đó không phải là chính cậu hỏi sao?"

Hà Lạc ngẩn người, vỗ môi mình một cái: "À, tôi không nên nhiều miệng."

Tấn Viễn cười lắc đầu, không nói chuyện với hắn nữa, mà là bắt đầu sửa sang lại ghi chép.

Chờ anh sửa sang xong ghi chép, buổi giao lưu hôm nay cũng vừa vặn bắt đầu, lúc đầu anh còn chăm chú lắng nghe ghi chép, dần dần anh phát hiện xung quanh có người loáng thoáng thảo luận cái gì đó, anh mơ hồ nghe được một chút tin tức, hỏi Hà Lạc: "Bọn họ như thế nào cũng đang nói chuyện đấu thầu."

"À, cái này a." Hà Lạc thấy Tấn Viễn hỏi, giải thích với anh, "Đây là một hạng mục mới được cấp, muốn tìm một công ty Internet cùng hợp tác phát triển hệ thống dịch vụ dân sự quảng bá trí tuệ nhân tạo + chính vụ, công ty Internet đầu tiên đều nhận được thư mời đấu thầu, đám quyền lực xung quanh đều đang thảo luận công ty nào có thể lấy được hạng mục này, dù sao đây cũng là hạng mục có thể quảng bá trên toàn quốc, nếu ai có thể lấy được, tương đương với đặt nền móng cho sự phát triển của công ty trong mấy chục năm tới."

Nguyên bản loại chuyện này không nên bị loại nhân viên nhỏ như bọn họ biết, nhưng năng lực vượt trội đến tham gia buổi giao lưu này không ít, hơn nữa Hà Lạc lại giỏi giao tiếp với người khác, thích nghe bát quái, nói hai ba câu liền đem người ta hỏi ra.

"Như vậy a." Tấn Viễn gật gật đầu, anh liền nghĩ Giang Hạc hôm nay sao ngủ sâu như thế, cho đến khi anh ra ngoài cũng không tỉnh một chút, có thể tối hôm qua một đêm đều vì chuyện hạng mục đấu thầu này mà bận rộn.

Tấn Viễn nghĩ đến đây, trong lòng xúc động một trận, rõ ràng trên tay có chuyện trọng yếu hơn muốn bận rộn, nhưng ngày hôm qua cậu ngay cả do dự cũng không do dự một chút liền đáp ứng cùng anh đi trượt tuyết, đó có phải có ý nghĩa là phân lượng trong lòng anh so với công ty quan trọng hơn nhiều.

Tấn Viễn nghĩ rõ ràng, nhếch môi cười, mặt mày đều mang theo sáng sủa trước nay chưa từng có.

Hà Lạc chưa bao giờ thấy anh cười sáng lạn như vậy, nhướng mày hỏi anh: "Nghĩ đến cái gì, vui vẻ như vậy?"

Tấn Viễn bên môi ý cười không giảm: "Không có gì, chính là đột nhiên rất muốn đi mua một vài thứ."

"Vậy chờ buổi chiều giao lưu kết thúc liền đi mua a." Cười vui vẻ như vậy, hẳn là đặc biệt muốn mua, suy nghĩ một chút lại thêm một câu: "Tôi cùng cậu đi mua."

Tấn Viễn không cự tuyệt.

Vốn Hà Lạc cho rằng Tấn Viễn muốn mua đồ điện tử gì đó, nhưng mãi đến khi buổi giao lưu kết thúc, đi theo Tấn Viễn vào cửa hàng quần áo nữ, lúc này hắn mới phản ứng, hắn đây là lại bị chó gϊếŧ!!

"Các cậu quá đáng ha." Hà Lạc thấy Tấn Viễn ánh mắt cũng không chớp một cái liền chọn một cái váy rất gợi cảm, quả thực da đầu nổ tung, "Cậu mang theo tôi chính là ngược đãi động vật!"

"Tôi cũng không muốn ngược đãi cậu, là cậu tự mình muốn." Tấn Viễn đem váy đã chọn xong giao cho nhân viên phục vụ, lại chọn một đôi giày cao gót trên kệ thử, phát hiện còn rất vừa chân liền bảo nhân viên phục vụ cùng nhau bọc lại.

Tấn Viễn không chỉ có tướng mạo thiên về nữ tính, ngay cả đôi chân kia cũng có vẻ nữ tính, bình thường mang giày liền mang giày khoảng size -, những cô gái cao gầy cũng thường đi giày cỡ này, bởi vậy Hà Lạc thấy Tấn Viễn tự mình thử giày cũng không hoài nghi cái gì, chỉ là chẹp chẹp miệng: "Cô ấy và cậu cùng một kích thước giày a, cậu giúp cô ấy thử giày, vậy sau này các cậu ra ngoài mua giày gì đó thật đúng là có đủ tiện lợi."

Đối với việc tự não bổ của Hà Lạc, Tấn Viễn chỉ cười cười, không có tiến hành giải đáp.

Mua quần áo giày dép xong, Tấn Viễn và Hà Lạc cùng nhau trở về khách sạn, vừa bước vào cửa khách sạn, ánh mắt Hà Lạc quét mắt ở đại sảnh khách sạn, không biết nhìn đến đâu, toàn thân lạnh lẽo, lập tức nhanh chóng kéo Tấn Viễn ra khỏi cửa xoay tròn của khách sạn.

Bị hắn đột nhiên kéo ra, Tấn Viễn nhướng mày nhìn hắn: "Làm sao vậy?"

Vẻ mặt Hà Lạc luôn luôn vui vẻ trở nên âm trầm: "Chủ nợ biếи ŧɦái nhà tôi cũng ở trong khách sạn này, tôi không muốn đi vào gặp anh ta."

Nói xong hắn từ trong quần áo lấy ra một tấm thẻ phòng giao cho Tấn Viễn: "Cậu tự mình lên trước đi, tôi phải tìm một chỗ đi ra ngoài trốn một chút." Nói xong người vụt một cái liền chạy mất bóng.

Tấn Viễn nắm lấy thẻ phòng hắn đưa tới, nhìn bóng lưng hắn chạy xa, cũng không kịp nói, anh không ở cùng một phòng với hắn.

Về phần chủ nợ của Hà Lạc, Tấn Viễn cũng không rõ ràng lắm, anh chỉ biết nhà Hà Lạc trước kia làm bất động sản, sau đó một đêm phá sản, bán đi tất cả gia sản trả nợ, đến bây giờ còn một đống nợ nần, Hà Lạc trước kia tiêu xài tiền nhiều cũng dần dần trở nên hiểu chuyện tiết kiệm, làm việc chăm chỉ giúp gia đình trả nợ.

Tấn Viễn một lần nữa bước vào khách sạn, tầm mắt dạo một vòng trong đại sảnh có không ít người, thật sự không phân biệt được ai là chủ nợ của Hà Lạc, liền không chú ý nữa, đi thang máy đi thẳng tới phòng của Giang Hạc.

Tìm kiếm một vòng trong phòng, nhưng không tìm thấy ai, anh lấy điện thoại di động của mình gửi cho cậu một tin nhắn: "Đi đâu vậy?"

Giang Hạc lập tức trả lời tin nhắn: "Tầng âm một, phòng bi-a."

Đọc được tin nhắn, Tấn Viễn liền muốn lập tức đi tìm cậu, nhưng chân còn chưa có hành động, đầu không biết nghĩ tới cái gì, dừng một chút, ở trong phòng loạt xoạt chốc lát, lúc này mới đi thang máy đi xuống tầng âm một.

Ngoài dự liệu chính là, trong phòng bi-a im ắng, ngoại trừ Giang Hạc một mình cầm gậy đứng ở bên cạnh một cái bàn bi-a tỉ mỉ lau gậy cũng không có người nào khác, bởi vậy khi Tấn Viễn đi vào phòng bi-a, giày trên chân tiếp xúc với mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy, Giang Hạc trước tiên liền nhìn về phía anh.

Khi cậu nhìn thấy Tấn Viễn trong nháy mắt kia, Tấn Viễn rõ ràng cảm giác được cậu sửng sốt, thẳng đến khi Tấn Viễn đến gần, cậu mới từ trong trạng thái ngây ngốc tỉnh táo ra, tầm mắt không dấu vết dừng một chút trên người Tấn Viễn, không quá dám nhìn lung tung lâu, nhìn thẳng mặt Tấn Viễn hỏi: "Như thế nào lại mặc váy tới?"

Tấn Viễn nhìn bộ dáng cậu rõ ràng rất kích động nhưng còn muốn giả vờ trấn định, tầm mắt dạo một vòng ở nhẫn cưới trên tay trái anh, cười với cậu: "Bởi vì anh cũng không thể để Giang Tổng vừa mới có bạn trai đã mất vợ."

Tuy rằng Giang Hạc từng nói sẽ chậm rãi tiếp nhận anh là đàn ông, mà cậu cũng xác thực bắt đầu tiếp nhận anh là đàn ông, nhưng điều này cũng không ngăn cản anh tiếp tục mặc nữ trang, bất kể là anh mặc váy hay mặc đồ nam, đều là anh cả, cũng không xung đột.

Giang Hạc bị lời nói của Tấn Viễn giật mình, chợt lắc đầu cười nói: "Em thế nào cũng được."

"Em làm bạn trai anh thì anh sẽ làm vợ em." Tấn Viễn mím môi cười, đưa tay nới lỏng cà vạt dưới áo sơ mi của Giang Hạc, lấy chiếc nhẫn cậu vẫn đeo trên cổ, đeo trên tay mình cho cậu xem, "Cái này anh liền nhận lấy."

Nhìn thấy chiếc nhẫn cậu tỉ mỉ chuẩn bị lại đeo trên tay người cậu vẫn luôn muốn cho, trái tim không an ổn của Giang Hạc thoáng cái liền yên ổn lại, cậu ghé mắt nhìn nghiêng mặt Tấn Viễn, thanh âm ôn nhu: "Anh muốn thế nào cũng được."

"Vậy cứ như vậy quyết định." Tấn Viễn nhận được câu trả lời mình muốn thì hài lòng, nhìn phòng bi-a trống rỗng hỏi cậu, "Nghĩ như thế nào lại chơi bi-a?"

"Ở khách sạn gặp mấy người quen, hẹn ở chỗ này bàn chuyện làm ăn, làm ăn xong mọi người đều đi rồi, em nghiện bi-a, liền một mình ở lại." Giang Hạc giải thích cho anh một câu, lại hỏi anh, "Biết chơi sao, cùng em chơi hai ván?"

"Chưa từng chơi qua," Tấn Viễn tuy rằng chưa từng chơi qua, nhưng anh thấy Giang Hạc muốn chơi thuận theo lấy một cây gậy bi-a ra, "Nhưng anh có thể cùng em."

"Ừm." Giang Hạc mỉm cười, lại hỏi anh: "Quy tắc có biết không?"

Tấn Viễn giơ gậy bi-a hơi khom lưng nhắm vào một quả bóng màu trắng trên bàn bi-a, nhắm vào một quả bóng màu đỏ phía trước quả bóng trắng, ra gậy nói: "Không phải là dùng quả bóng trắng đánh bóng màu khác vào trong giỏ sao?"

Tấn Viễn tuy rằng chưa từng chơi qua bi-a, nhưng anh cũng không phải chưa từng thấy người khác chơi qua, một ít quy tắc đơn giản vẫn biết, hơn nữa anh cảm thấy bi-a này so với trượt tuyết ngày hôm qua mà nói quả thực quá dễ dàng, khẳng định rất dễ dàng bắt đầu, nhưng mà quả bóng trắng anh đánh ra theo lực đạo xuất gậy của anh vững vàng lướt qua quả bóng đỏ phía trước lăn về phía túi bên cạnh bạn, tuy rằng không có rơi vào trong túi bàn, nhưng bộ dáng lung lay sắp đổ kia, giống như trào phúng anh không có gì khác nhau.

"Là tư thế và cử chỉ của anh không đúng mới dẫn đến quả bóng trắng đi chệch khỏi đường ray." Giang Hạc nhìn thấy quả bóng trắng lắc lư sắp rơi vào bên cạnh túi bàn cũng không cười Tấn Viễn, cầm gậy bi-a đi đến bên cạnh quả bóng trắng làm ra tư thế và cử chỉ chính xác, vững vàng đánh ra một quả bóng màu trắng va chạm vào một quả bóng màu trên mặt bàn, dễ dàng vào túi.

Tấn Viễn học tư thế Giang Hạc đặt tay trái lên bàn, tay phải cầm gậy, cúi người nằm sấp trên bàn bi-a, nghiêng người hỏi Giang Hạc: "Là như vậy sao?"

Tấn Viễn hôm nay mặc một chiếc váy thắt lưng màu đen, làn váy vốn đến vị trí đầu gối bị anh mặc đến vị trí đùi, đem vóc người trắng nõn mảnh khảnh của anh phô ra có vẻ vô cùng nhuần nhuyễn, lúc này anh lại cúi xuống trên bàn bi-a, làn váy hơi nâng lên, vải vóc trước ngực khẽ nheo xuống dưới, tuy rằng anh không có nửa phần ý tứ hấp dẫn, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Giang Hạc trầm xuống, theo bản năng thít chặt cổ họng.

Cậu di chuyển không tự giác đặt ở trên vai trắng nõn của Tấn Viễn, tầm mắt tinh xảo mê người, đi đến bên cạnh Tấn Viễn, từ phía sau lưng vòng quanh anh, một tay nắm tay anh cầm gậy bi-a đẩy tay đến đúng vị trí, một tay áp bàn tay chống trên bàn bi-a ấn xuống, cằm kề vào vai anh, cầm tay dạy: "Tay phải năm ngón tay mở ngang, khớp phải chậm rãi cong lên trên, ngón cái cố gắng với cao tới gần ngón trỏ, vị trí cố định gậy như vậy không dễ dàng trượt cạnh."

Tay Giang Hạc tuy rằng không trắng nõn thon dài như bàn tay Tấn Viễn, nhưng cũng thon dài xinh đẹp, nhất là năm ngón tay của cậu lại làm động tác cố định gậy này, thật sự là có vẻ cực kỳ đẹp mắt.

Bên tai nghe tiếng cậu trầm thấp ôn nhu dạy dỗ, trước mắt nhìn đôi tay loáng thoáng mang theo gân xanh rõ ràng, khẽ ngửi mùi vị từ trên người Giang Hạc tản mát ra, Rõ ràng Tấn Viễn ăn mặc có chút mát mẻ hẳn là cảm giác được lạnh mới đúng, nhưng lúc này anh lại cảm giác toàn thân đều đang nóng lên, thế cho nên nội dung Giang Hạc dạy, anh một chữ cũng không nghe vào.

“...... Bằng cách này, một lần nữa, quả bóng màu trắng có thể đánh chính xác quả bóng màu anh muốn." Chờ Tấn Viễn hoàn hồn, chính là lúc Giang Hạc mang theo tay anh ra khỏi gậy, bóng trắng dễ dàng va chạm vào một quả bóng màu lam, chậm rãi lăn vào trong túi bàn.

Giang Hạc buông Tấn Viễn trong ngực ra, khô nóng kéo cà vạt trên cổ tản nhiệt, hỏi Tấn Viễn: "Học được chưa?"

Lỗ tai Tấn Viễn đang nóng lên, không quá dám nhìn thẳng Giang Hạc, nói dối: "Được rồi."

Giang Hạc hơi thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: "Vậy anh lại đánh một quả bóng nữa cho em xem."

Tấn Viễn đứng dậy đi đến vị trí quả bóng trắng lăn xuống, thấp thỏm cúi người xuống đánh bóng, còn chưa đợi anh ra gậy, Giang Hạc lại lập tức dừng anh lại: "Vẫn là không đúng."

Nói xong cậu lại dán lên lưng Tấn Viễn, tay xuyên qua dưới lưng anh, vốn định muốn bắt gậy của anh, lại ngoài ý muốn khẽ ôm eo Tấn Viễn một chút, rất chặt chẽ rất nhỏ, vừa khít vị trí khuỷu tay của cậu, Giang Hạc hô hấp dồn dập một chút, tay kia nắm ở trên tay bóng cố định Tấn Viễn, thân thể đè xuống phía dưới: "Nơi này thân thể phải hạ xuống một chút."

Đồng thời nửa người trên của Tấn Viễn cong xuống, sau lưng bất ngờ dán lên một lồng ngực cực nóng, anh có thể cảm giác chân mình đang bị quần âu phục của Giang Hạc ma sát, nhất thời cả người anh tựa như một giọt nước rơi vào trong dung nham, nóng đến trong nháy mắt sắp bị bốc hơi, anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua Giang Hạc dán lên vai anh, mà Giang Hạc nhận thấy động tác của anh cũng ngẩng mắt nhìn.

Hai tầm mắt nhìn nhau, khoảng cách chưa tới năm cm, cánh môi cơ hồ kề cánh môi, hai hô hấp đan xen dây dưa, Tấn Viễn có thể ngửi được hương vị thanh nhã từ trong thân thể Giang Hạc tản mát ra, mà Giang Hạc cũng có thể ngửi được mùi sữa nhàn nhạt từ thân thể Tấn Viễn, phối hợp với làn da trắng nõn bọc trong váy lụa màu đen của anh, cả người giống như sữa trơn mượt mê hoặc chờ người liếʍ ɭáρ.

Hai người nhìn nhau không sai biệt lắm một hai phút, ai cũng không có hành động đầu tiên, cuối cùng vẫn là Tấn Viễn cúi đầu rũ mắt xuống, nhìn quả bóng trắng trên bàn đang chuẩn bị dùng phương pháp Giang Hạc dạy anh thử lại lần nữa.

Đột nhiên gậy trong tay anh bị Giang Hạc đoạt lấy, ném lên bàn bi-a bên cạnh, cả người anh bị Giang Hạc lật lại, ôm lên bàn bi-a, còn không đợi anh ngồi vững, Giang Hạc vội vàng lại nóng bỏng hôn lên môi anh, anh bị dọa đến mức theo bản năng mở môi, lại bị Giang Hạc bắt được cơ hội quấn lấy đầu lưỡi, liếm sâu.

Lúc mới được ôm lên bàn bi-a quá vội vàng, khiến cho anh chỉ ngồi đến một chút mép bàn, lúc này Giang Hạc lại chiếm cứ quyền chủ đạo, vì không muốn mình trượt xuống, Tấn Viễn đành phải giơ tay lên vòng quanh cổ cậu, thoáng ngửa đầu đuổi theo môi cậu liếm hôn.

Không giống như nụ hôn cuồng dã lần trước của Tấn Viễn trong tuyết, nụ hôn của Giang Hạc tuy rằng vội vàng nhưng không cuồng bạo, kịch liệt dây dưa, dịu dàng liếʍ ɭáρ, cho ngươi lúc hô hấp hít thở không thông có cơ hội thở dốc một lát, khiến cho ngươi cảm giác mình đang bị tra tấn đồng thời lại cảm giác mình đang bị thương yêu.

Cứ như vậy không hề giữ lại, hoàn toàn không có cố kỵ, nụ hôn theo tâm ý so với nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước trước kia của cậu càng làm cho người ta hưng phấn, Tấn Viễn cũng vui vẻ phối hợp với cậu.

Hai người ở phòng bi-a quên mình hôn tiếp, thẳng đến khi Tấn Viễn bị hôn đến sắc mặt ửng hồng, làn da đỏ tươi sắp nhỏ máu, Giang Hạc mới chậm rãi buông môi anh ra, dời nụ hôn lên cằm, theo cằm chậm rãi trượt về phía cổ...

Tấn Viễn bị ép ngẩng đầu lên thừa nhận Giang Hạc liếm hôn, thẳng đến khi làn váy của anh không ngừng bị người kéo lên, anh mới đè tay Giang Hạc lại, giọng nói trầm thấp khàn khàn nhắc nhở: "Trở về phòng."

Giang Hạc dừng một chút, nhìn Tấn Viễn trượt xuống một sợi dây đeo vai trước mặt, trên người làn da trắng nõn khắp nơi đều đầy dấu hôn, đầu nóng lên choáng váng trong nháy mắt tỉnh táo lại, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, em thất thố."

-----------

//

NTT

Truyện Chữ Hay