Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bởi vì Tấn Viễn nói làm tiểu hài tử kia chạy mất dép, máy chơi game bên tay phải anh rốt cục trống rỗng, Giang Hạc cũng có thể cùng Tấn Viễn chơi một lát.
Tấn Viễn nói đơn giản cho cậu một chút quy tắc, Giang Hạc liền ngốc ngốc vụng về chơi.
Rất khó tưởng tượng, một người bình thường mặc âu phục giày da, công việc tỉ mỉ, tiền mỗi phút vài triệu, lại có thể ngồi trong phòng chơi game không sạch sẽ, môi trường giống như một đứa trẻ trốn ba mẹ lén ra ngoài chơi, chơi mấy đồng một ván game điện tử vô nghĩa.
Tấn Viễn thưởng thức bộ dáng khi Giang Hạc ngồi nghiêm chỉnh luống cuống tay chân chơi trò chơi, khóe môi khẽ nhếch lên cười trộm một chút, bất quá anh rất nhanh hoàn hồn, bởi vì anh biết Giang Hạc chung quy không thuộc về nơi này, kéo thẳng đường môi, hỏi cậu: "Rất khó đi."
"Khá tốt." Giang Hạc khống chế tuy rằng không thuần thục lắm, nhưng cách chơi cơ bản đã học được.
Tấn Viễn cho rằng cậu chỉ là khách khí, tôn trọng lễ phép lại nói một câu: "Nếu như cảm thấy khó xử... có thể không cần phải miễn cưỡng như vậy.”
Giang Hạc không cảm thấy có gì: "Không miễn cưỡng. ”
"Rất thú vị." Giang Hạc điều khiển tiểu nhân trong trò chơi đánh chết một kẻ địch, cậu dừng một chút trong mắt nhuộm ý cười nói với Tấn Viễn, "Tôi hiện tại đều có chút hối hận khi còn bé chưa từng ra vào loại chỗ như này.”
Tấn Viễn nhìn bộ dáng vui vẻ không giống giả dối của cậu, há môi, nghĩ thầm, anh sẽ không mang một ông chủ nghiện Internet đến đây.
【Đường đường là công ty giàu nhất thành phố S, bán đi công ty có giá trị thị trường mấy trăm tỷ, chỉ vì ở thành phố điện tử game! 】
Đang lúc đầu Tấn Viễn não bộ khai mở, Giang Hạc gọi anh lại: "Viện Viện, hình như tôi biết chơi một chút, chúng ta có thể cùng nhau lập một đội trực tuyến không?”
Tấn Viễn hoàn hồn: "Có thể a.”
Tấn Viễn kéo Giang Hạc vào trong đội ngũ, hai người cùng nhau đi vào trò chơi, trong trò chơi khẩn trương mà lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ bắn nhau.
"Bên trái."
"Bên phải."
Vừa mới bắt đầu Giang Hạc phối hợp còn có chút xa lạ, càng về sau hai người phối hợp càng ngày càng ăn ý, cửa ải khó khăn nhất trong máy chơi game đều bị hai người thành công công phá.
“Yeah!”
Khi giao diện trò chơi biểu hiện ra hai chữ thành công, Tấn Viễn cùng Giang Hạc hai người đều hưng phấn một chút, bọn họ mặt đối mặt hai tay nắm chặt cùng một chỗ, truyền đạt cảm giác hưng phấn của mình với đối phương.
"Kíƈɦ ŧɦíƈɦ a," Tấn Viễn nhất thời hưng phấn nói chuyện không qua đại não, "Đây mới là trò chơi mà chân chính đàn ông chúng ta nên chơi.”
Giang Hạc nắm tay Tấn Viễn, giật mình, chậm rãi hỏi: "Chân chính - đàn - ông?”
"Ừm," Tấn Viễn trong lòng nhảy dựng lên, kịp thời tròn trịa nói, "Chiều cao của tôi so với con gái bình thường cao hơn rất nhiều, cho nên bình thường tôi ngẫu nhiên sẽ tự cho mình là đàn ông.”
Nói xong còn học theo ngữ khí của Cao Tân Vũ hỏi ngược lại một câu: "Em không để ý chứ?”
"Không." Giang Hạc lắc đầu, khen ngợi, "Rất đẹp, tôi rất ít khi nhìn thấy một cô gái nào cao như cô mà lại có tỷ lệ mảnh khảnh cân xứng, rất đặc biệt.”
Kỳ thật Giang Hạc không biết xấu hổ định nói, lần đầu tiên cậu nhìn thấy Tấn Viễn, ngoại trừ kinh diễm vẫn là kinh diễm.
Vẻ mặt cô không kiên nhẫn đứng ở bên cạnh đám người, giống như một nữ thần tiếp nhận ánh mắt mọi người tẩy lễ, khi cô đối với tất cả mọi người đều khinh thường, lại duy chỉ ngước mắt nhìn thoáng qua cậu, chỉ một cái liếc mắt kia, cậu cảm giác toàn bộ thế giới của cậu đều phảng phất được thần chiếu cố.
"Ừm," Tấn Viễn đi qua, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhìn bàn tay hai người còn đang nắm chặt nhau, hỏi, "Có thể buông ra không?”
Lúc này Giang Hạc mới chú ý tới, vừa rồi lúc cậu nói chuyện vẫn nắm tay Tấn Viễn, cậu vội vàng thu hồi tay mình, trong giọng nói mang theo thành ý tràn đầy áy náy: "Thật ngại quá. ”
"Không có gì cả." Tấn Viễn không thèm để ý lắc đầu, nhìn thời gian trên máy chơi game, vừa lúc năm giờ rưỡi chiều, anh hỏi Giang Hạc, "Đến giờ ăn cơm, nếu không chúng ta rút lui đi.”
"Rút lui?" Giang Hạc rõ ràng không hiểu.
Tấn Viễn đứng dậy: "Chính là ý tứ rời đi.”
"Được." Giang Hạc đứng lên theo.
"Anh sinh năm bao nhiêu?" Tấn Viễn cười biết rõ còn cố hỏi cậu, "Ý tứ của chữ này cũng không biết.”
Giang Hạc ôn hòa cười cười: "Khả năng so với cô có chút già rồi, đối với một số mạng Internet và các từ mạng cập nhật chậm hơn, nhưng tôi sẽ từ từ cố gắng hiểu và hòa nhập, cô không cần phải lo lắng. ”
"Tôi lo lắng về điều gì?" Tấn Viễn rõ ràng không có lý giải được ý tứ của Giang Hạc, thấp giọng hỏi cậu một câu.
Giang Hạc chỉ cười cười, không trả lời.
Tấn Viễn trả lại tiền chơi còn lại chưa dùng hết cho ông chủ đổi lại tiền mặt.
Giang Hạc cả ngày đều không xem điện thoại di động, lúc này lại lấy điện thoại ra xem.
Tấn Viễn dùng WeChat thu hồi tiền, thấy cậu vẫn luôn xem điện thoại di động, hỏi cậu: "Chuyện công việc rất bận rộn sao, nếu không hôm nay liền đến đây thôi.”
"Không phải." Giang Hạc phủ nhận, lấy điện thoại cho anh nhìn thoáng qua, "Tôi đang nhìn xung quanh có nhà hàng nào đánh giá tốt hơn một chút hay không.”
Buổi trưa lúc ăn cơm, cậu thấy Tấn Viễn thích mấy loại nhà hàng tương đối bình dân này, trùng hợp cậu đối với loại nhà hàng này không hiểu nhiều lắm, lúc này đến giờ cơm mới nhớ tới cậu còn chưa chọn nhà hàng.
Tấn Viễn liếc mắt nhìn phần mềm đánh giá trên điện thoại di động của cậu, thấy cậu nhìn đều là loại nhà hàng mấy trăm tệ nhưng bình luận lại rất tốt, trong lòng có chút nghẹn ngào, người này sao lúc nào cũng dịu dàng và kiên nhẫn như vậy, khiến anh không biết mình bất giác đã bị bao vây.
"Không cần," Tuy rằng còn rất muốn cùng cậu ăn thêm một bữa cơm, nhưng Tấn Viễn vẫn không quên mục đích hôm nay, "Tôi biết gần đó có một con phố ăn vặt hương vị không tồi, chúng ta trực tiếp đi qua đi.”
Giang Hạc giống như nghe được chuyện gì đó không thể tưởng tượng nổi, ngẩng đầu nhìn Tấn Viễn, lặp lại lời của anh: "Phố ăn vặt? ”
"Đúng." Tấn Viễn gật gật đầu, rũ mắt nhìn cậu, "Không thích? ”
"Cũng không có." Giang Hạc khoát tay, "Chính là có chút ngoài dự liệu. ”
Điều này rất khác với những gì cậu tưởng tượng hẹn hò, những người khác đều ăn cơm xem phim, bọn họ có chút khác biệt.
"Không cần cảm thấy ngoài ý muốn," Tấn Viễn dẫn cậu đi đến con phố ăn vặt mà anh biết, "Người bình thường đều sống như vậy.”
Giang Hạc đang đi thì dừng lại, giống như là giác ngộ, hướng Tấn Viễn khẳng định gật đầu nói: "Cô nói đúng. ”
Tấn Viễn dẫn Giang Hạc đến một con hẻm nhỏ phía sau so với thành phố điện tử còn sâu hơn, trong hẻm đều là một ít người trung niên đẩy một chiếc xe đẩy không lớn không nhỏ đang bày sạp, bên cạnh bày một cái bàn.
Tấn Viễn tìm một quầy hàng bán đồ ăn vặt tương đối sạch sẽ, từ trên quầy hàng lấy một cái rổ nhỏ, ở trước mặt một đống đồ ăn chọn lựa một rổ đưa cho ông chủ, dặn dò: "Thanh đạm một chút, đừng để quá cay.”
Giang Hạc cảm thấy mới lạ với hình thức ăn cơm kiểu này, nhịn không được hỏi: "Đây là cái gì?”
"Ma lạt thang." Tấn Viễn rút mấy tờ khăn giấy từ bàn ăn nhỏ giúp Giang Hạc lau bàn và ghế trước mặt, ý bảo cậu ngồi xuống, "Đã nghe nói qua đi.”
"Tôi tự mình làm là được rồi." Giang Hạc không nỡ để cho một cô gái như Tấn Viễn làm loại công việc lau bàn ghế này, cự tuyệt sự giúp đỡ của anh, gật đầu nói, "Nghe nói qua, nhưng đây là lần đầu tiên ăn, không biết hương vị như thế nào.”
"Cũng được," Loại đồ ăn vặt đường phố này đối với Tấn Viễn mà nói, không thể nói là ngon cũng không thể nói là khó ăn, "Em thử một chút là biết.”
Lúc này còn chưa có người đến, người không nhiều lắm, ông chủ rất nhanh liền đem Ma Lạt Thang của bọn họ bưng lên bàn.
Giang Hạc ôm tâm tính tò mò nếm thử, đưa ra đánh giá giống như Tấn Viễn: "Hình như cũng được ”
Hương vị không thể nói là ngon, nhưng cũng không phải là khó ăn, giống như chỉ hình dung được bằng kiểu này.
Tấn Viễn nhìn ngoài miệng cậu nói như vậy, nhưng lại ăn sạch một chén Ma Lạt Thang, cười một chút, gọi ông chủ tới tính tiền.
Đổi xong bốn mươi tệ, Tấn Viễn cũng không cầm điện thoại di động nữa, từ trong áo khoác tây trang của Giang Hạc lấy ra phiếu giảm giá trong quán lẩu đổi bốn mươi đồng đưa cho ông chủ, ngăn cản giang Hạc muốn cướp tiền trả tiền: "Tiền lẩu em trả, tiền này coi như là em cho, không cần cướp.”
Giang Hạc tức cười, thật sự là cậu một chút biện pháp cũng không có, cậu nâng cổ tay nhìn đồng hồ còn chưa tới sáu giờ, hỏi Tấn Viễn nói: "Kế tiếp đi đâu? ”
Ý cười trong mắt Tấn Viễn thu liễm, tươi cười trên mặt vẫn như cũ: "Đương nhiên là về nhà rồi."
Giang Hạc ngạc nhiên: "Về sớm như vậy?”
Ngày hôm nay không khỏi cũng trôi qua quá nhanh, cảm giác bọn họ hình như còn không làm gì cả.
Tấn Viễn tính toán cho cậu: "Vị trí hiện tại của chúng ta là khu Tây Thành, trở lại nội thành cần khoảng một giờ lái xe, hiện tại khoảng sáu giờ, hơn nữa đèn giao thông trên đường cùng kẹt xe, về đến nhà cũng gần tám chín giờ, lúc này đi vừa vặn.”
Giang Hạc trong lòng lại luyến tiếc cùng Tấn Viễn tách ra, nhưng nghe Tấn Viễn nói như vậy, vẫn là quyết định nghe theo an bài của anh.
Trên đường trở về Tấn Viễn không còn giống như lúc tới, một đường nói chuyện cười cười với Giang Hạc, anh cởϊ áσ khoác âu phục mặc cả ngày gấp gọn đặt ở ghế sau, ngửa đầu ngả trên lưng ghế, lâm vào ngủ say, chơi một ngày, tật xấu buồn ngủ của anh lại tái phát.
Lúc tỉnh lại, anh cảm giác có người đang khẽ kéo mình, không thoải mái mở mắt ra, chợt đối diện với dung nhan ôn nhuận tuấn nhã, vả lại người trước mặt trong tay đang kéo sợi xích trên vòng cổ anh.
Tấn Viễn nhướng mày, khàn giọng hỏi cậu: "Thích như vậy?”
"Không phải." Giang Hạc kéo dây xích cổ của Tấn Viễn có vẻ có chút chật chội, "Là lúc cô ngủ đè lên sợi xích này, ngủ không yên, tôi chỉ muốn giúp cô kéo ra.”
Tấn Viễn nhìn một nửa sợi xích còn đè ở khuỷu tay, trong nháy mắt hiểu rõ, bất quá anh híp mắt, không định buông tha dễ dàng cho Giang Hạc như vậy.
Anh giơ tay nắm tay Giang Hạc trèo lên vòng chân trên đùi anh, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, làm cho sợi xích trên tay Giang Hạc đong đưa, nâng mí mắt lên, trong ánh mắt quyến rũ nhìn cậu, mở môi mỏng trên mu bàn tay cậu nhu nhu liếm liếm một chút, giọng nói khàn khàn hỏi cậu: "Ông chủ, nuôi chó sao?”
Oànhhh.
Nhất thời Giang Hạc cảm giác máu toàn thân mình đều nổ tung.
Cậu hoảng hốt để sợi xích trong tay xuống, hoảng hốt chạy bừa nghĩ muốn xuống xe, nhưng tay lại kéo đến vòng chân trên đùi Tấn Viễn, vòng chân mang theo co dãn, lúc rụt trở về, ba một cái vỗ lên đùi trắng sứ của Tấn Viễn, trong nháy mắt vỗ đỏ một mảng da lớn.
"Thực xin lỗi." Giang Hạc lập tức cúi đầu xin lỗi Tấn Viễn, sau đó vội vàng xuống xe, đóng cửa xe lại, tất cả hành động đều dứt khoát.
Cách cửa sổ xe, Tấn Viễn nhìn cậu ở vỉa hè bên ngoài cởi bỏ hai nút áo sơ mi, để cho gió đêm tùy ý thổi lên người cậu.
Đợi gần nửa tiếng, Giang Hạc mới trở lại bên cạnh buồng lái của cậu mở cửa xe, trên mặt còn mang theo nhiệt độ bốc lên không tan đi.
Thần sắc Tấn Viễn lúc này đã khôi phục bình thường, anh ngay ngắn: "Xin lỗi, dọa em rồi.”
"Không có." Giang Hạc lấy điếu thuốc và bật lửa từ trong hộp đựng đồ ra, thần sắc không phải rất tự nhiên nói, "Là bản thân mình tự chủ quá kém.”
Tấn Viễn không đồng tình với cậu: "Đã rất tốt rồi. ”
Đổi lại rất có thể hôm nay người khác cũng sẽ không cho cậu xuống xe, quả nhiên có vài người trong xương cốt là cái gì, biểu hiện ra chính là cái gì, có không ít người là hình người dạng chó, nhưng cũng vĩnh viễn không che dấu được mùi tanh hôi khiến người ta buồn bực kia.
Giang Hạc cười khổ một tiếng, đang muốn mở hộp thuốc lá ra, Tấn Viễn lại từ một bên đoạt lấy bật lửa và hộp thuốc lá của cậu, từ bên trong gõ ra một điếu thuốc, ngậm lên môi mình, châm bật lửa, chắn gió châm thuốc, ngón trỏ và ngón giữa cùng kẹp điếu thuốc, hít sâu một hơi, sau khi phun ra một vòng sương trắng, đem thuốc trên đầu ngón tay anh vừa ngậm qua một phát tiến đến bên môi Giang Hạc: "Hút thuốc an ủi.”
Miệng thuốc chạm vào cánh môi Giang Hạc, Giang Hạc tự nhiên mở môi ngậm lấy điếu thuốc kia, còn chưa kịp nói gì, Tấn Viễn đã mở cửa xe, đi xuống nói lời tạm biệt với cậu: "Giang Hạc, gặp lại.”
Gặp lại sau, cũng không bao giờ gặp nữa.
Chúc em, mỗi ngày trong tương lai sẽ được an toàn và suôn sẻ, chúc em tìm thấy một người vợ thực sự nhẹ nhàng và hiền lành, anh sẽ ở phía đầu nguồn bên này để luôn luôn chúc phúc cho em.
Giang Hạc hút điếu thuốc Tấn Viễn đưa cho cậu, nhìn bóng dáng anh chạy xa, trong lòng có một bãi đất trống đen trắng nhiều năm, giống như là đột nhiên bị người ta dùng màu sắc sơn đầy, từ nay về sau thế giới bắt đầu đầy màu sắc...
---------
//
NTT