Sau Khi Mặc Váy Tôi Bẻ Cong Ông Chủ

chương 19: chiếu cố

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tấn Viễn không rõ lắm, trong ba giờ qua, trợ lý của Giang Hạc có phát hiện ra gì đó không đúng xong dẫn bác sĩ đến khám cho cậu hay không, hoặc là Giang Hạc tự mình phát hiện tin nhắn gửi nhầm người, tìm bác sĩ kiểm tra rồi cũng không biết.

Anh chỉ biết, hiện tại anh không liên lạc được với Giang Hạc, trước khi không có được tin tức chuẩn xác, Tấn Viễn không dám lấy suy đoán đi đánh canh bạc, huống chi anh cũng không đánh cược nổi.

Tấn Viễn nhanh chóng chào hỏi Trần Hàm và Hà Lạc còn đang nói chuyện phiếm trong phòng riêng, vội vàng chặn một chiếc taxi chạy tới khách sạn của Giang Hạc, vô luận như thế nào anh cũng phải đi nhìn xem tình huống, mới có thể an tâm.

Vừa xuống xe, anh đã nhìn thấy trợ lý Của Giang Hạc là Phùng Du và đoàn của Cao Tân Vũ nói nói cười cười từ cửa khách sạn đi ra, lên một chiếc xe công vụ, chạy vào trong bóng đêm, xem tình hình này là hoàn toàn không phát hiện ra tình trạng bệnh của ông chủ.

Giang Hạc lần này đi công tác liền dẫn theo một trợ lý là Phùng Du, nói cách khác ngoại trừ trợ lý này thì hoàn toàn không ai có thể chiếu cố cậu, hiện tại Phùng Du không có ở đây, Giang Hạc ở trong khách sạn sốt ba tiếng thì phải làm sao bây giờ?

Tấn Viễn không còn sức nghĩ đến chuyện gì khác, anh lấy điện thoại mở map tìm kiếm hiệu thuốc gần đó, tìm từng nhà từng nhà để mua thuốc.

Lúc này, hiệu thuốc bình thường đều đã đóng cửa, Tấn Viễn đi rất xa, mới tìm được một hiệu thuốc tiện lợi mở cửa, anh vọt vào, sau khi giải thích tình huống với chủ cửa hàng, cũng mặc kệ có dùng đến hay không, loạn thất bát tao mua một đống rồi vội vàng chạy về khách sạn.

Tấn Viễn ở quầy lễ tân khách sạn báo tên Giang Hạc và số phòng: "Bạn tôi bị bệnh, tôi có thể vào thăm em ấy không? ”

"Không được, thưa ngài," hai nhân viên lễ tân của khách sạn liên tục lắc đầu, "Nhất định phải được khách đồng ý ngài mới có thể đi vào. ”

Tấn Viễn thái độ cứng rắn: "Nhưng bây giờ em ấy đang phát bệnh, rất có thể còn hôn mê sâu, nếu như xảy ra chuyện gì, các người có thể gánh vác nổi được sao? ”

Hai vị lễ tân liếc nhau, không có cách nào xử lý loại tình huống này, đành phải gọi quản lý trực ban của bọn họ tới.

Sau khi quản lý trực ban hiểu rõ tình huống, lại cùng Tấn Viễn xác minh tin tức của Giang Hạc một lần nữa, sau khi xác nhận không sai, gọi điện thoại bàn cho phòng của Giang Hạc, không ai nghe máy, bọn họ mới chịu để Tấn Viễn vào.

May mắn chính là, các bác sĩ trong khách sạn bất cứ lúc nào cũng có mặt, sau khi biết được tình huống Tấn Viễn nói, cũng gửi một bác sĩ đi cùng anh.

Cửa phòng vừa mở ra, Tấn Viễn từ xa nhìn người nằm trên giường, toàn bộ người cuộn mình cùng một chỗ, sốt đến cả người phiếm hồng, tay cầm một túi thuốc lớn đều mơ hồ phát run.

Anh không có cách nào tưởng tượng, nếu tối nay Giang Hạc không gửi tin tức cứu viện cho anh, mà là gửi cho những người khác không quan trọng, sẽ phát sinh chuyện gì.

Giờ phút này anh chỉ có thể cảm thấy may mắn, may mắn vì cậu đem tin tức gửi cho mình, người khác có lẽ sẽ không quản cậu, nhưng anh sẽ không. Ngoài may mắn, anh lại có chút áy náy, áy náy chính mình không sớm đọc được tin nhắn, đọc được tin nhắn sớm một chút cũng không đến mức làm cho cậu khó chịu lâu như vậy.

Tấn Viễn ổn định hô hấp, nhìn bác sĩ kiểm tra cho Giang Hạc, nhẹ giọng hỏi: "Tình huống có nghiêm trọng không? ”

"May mắn là tới kịp thời" Bác sĩ đo nhiệt độ cơ thể cho Giang Hạc, thở ra một hơi: " độ, cũng không tính là rất nghiêm trọng, tôi cho cậu ấy uống hai viên thuốc hạ sốt trước. ”

Tấn Viễn thả lỏng, nhìn bác sĩ thuần thục đem thuốc hạ sốt từ trong lọ thuốc đổ ra, đột nhiên lên tiếng, "Hai ngày trước em ấy uống không ít rượu, khả năng dạ dày không thoải mái lắm, có thể dùng thuốc này sao? ”

Bác sĩ muốn nói chỉ cần không uống rượu trước khi sốt, dùng thuốc này cũng không có vấn đề gì, nhưng hắn ta thấy Tấn Viễn bộ dáng rất khẩn trương, lại yên lặng đổ hai viên thuốc trở lại lọ, thay hai bình nước thuốc hữu cơ: "Truyền nước biển đi. ”

"Được."

Tấn Viễn cũng sợ rượu còn lưu lại trong cơ thể Giang Hạc cùng thuốc hạ sốt phát sinh xung đột, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn khác, tuy rằng hiệu quả chậm, nhưng chất hữu cơ ôn hòa, đối với thân thể không có tổn hại gì.

Bác sĩ quen tay làm nhanh chuẩn bị cho Giang Hạc từng chút một, lại xử lý đơn giản cho cậu, nhìn đồng hồ, hướng Tấn Viễn hỏi: "Có biết thay thuốc không? ”

Một chai nhỏ giọt từng tí một cũng phải gần một giờ, bác sĩ hiển nhiên không có khả năng ở trong phòng khách một giờ này.

Tấn Viễn ngước mắt lên: "Biết. ”

Anh trời sinh hạ đường huyết, khi đường huyết trong cơ thể không cung cấp được thì phải dựa vào tiêm glucose để bổ sung, từ nhỏ đến lớn, đi đến đâu trên người đều mang theo một bộ dụng cụ, thuộc như cháo.

"Vậy thì tốt rồi," Bác sĩ thu hồi dụng cụ, đi ra ngoài, "Vậy cậu chăm sóc cậu ấy một chút, có trường hợp khẩn cấp gì thì ấn chuông trong phòng, hai bình nhỏ giọt xong tôi lại lên. ”

Sau khi bác sĩ đi, Tấn Viễn nhìn người nằm trên giường ngay cả hô hấp cũng khó khăn, buông túi nilon siết đến tay anh đau, giơ tay đụng đụng trán Giang Hạc, nóng đến đầu ngón tay anh cũng hơi cuộn tròn.

Tấn Viễn nhíu mày, từng chút một không biết còn bao lâu nữa mới hiệu quả, cậu lúc trước đã sốt một thời gian không ngắn, lại nóng thành như vậy, anh sợ nếu mà còn nóng nữa thì đầu cậu cũng hỏng mất.

Tấn Viễn ở trong túi nilon lật lật, lấy ra mấy gói dán hạ sốt, lúc trước thời điểm mua thuốc anh mua gấp, cái gì cũng mua một ít, lúc này vừa vặn có thể phát huy tác dụng.

Dán miếng hạ sốt lên trán Giang Hạc, Tấn Viễn lại đi lấy một ly nước ấm, dùng tăm bông dính nước chấm lên đôi môi khô khốc của cậu.

"Em bao nhiêu tuổi rồi." Tấn Viễn nhìn chằm chằm đôi môi gần như hoàn mỹ của Giang Hạc đầy vết nứt, nhíu mày, "Sao còn không biết chiếu cố bản thân. ”

"Nếu không thì để tôi chiếu cố em có được hay không?." Trầm mặc vài giây sau, trong phòng yên tĩnh khoan thai vang lên thanh âm của Tấn Viễn, nhẹ đến mức như không thể nghe thấy, "Chỉ cần em đồng ý, về sau tôi có thể một mực chiếu cố em, sẽ không xuất hiện chuyện như hôm nay làm cho em khó chịu nữa. ”

"Được không?"

Tấn Viễn lại nhẹ nhàng hỏi một tiếng, nhưng người nằm trên giường rơi vào hôn mê cũng không có trả lời cho anh.

Thật lâu sau trong phòng lại rơi xuống một tiếng thở dài thật dài.

"Nhanh khỏe lại." Tay Tấn Viễn dừng ở đỉnh đầu Giang Hạc, cuối cùng vẫn không sờ xuống, chỉ dùng đầu ngón tay chạm vào sợi tóc trên đỉnh đầu cậu. Con ngươi hơi sâu, "Tốt lên sẽ không khó chịu nữa. ”

Một bình chảy tí tách xong, Tấn Viễn thay cho cậu một bình khác, lại đo nhiệt độ cơ thể của cậu, nhiệt độ hình như giảm xuống một chút, không nóng như ban đầu, nhưng có thể là do lúc trước sốt quá lâu, hiện tại giảm sốt, tình huống chẳng những không có chuyển biến tốt đẹp, mà còn xuất hiện hiện tượng toàn thân ớn lạnh, run rẩy.

Tấn Viễn dù sao cũng không phải là bác sĩ, xuất hiện loại tình huống này cũng không biết nên ứng phó như thế nào, chỉ đành lại gọi bác sĩ lên.

"Vấn đề không lớn, " Bác sĩ sau khi kiểm tra, nói một câu để Tấn Viễn an tâm, "Bệnh nhân còn có chút sốt nhẹ chưa hạ, để cho cậu ấy sốt đổ mồ hôi là tốt rồi. ”

"Đổ mồ hôi?" Tấn Viễn nhìn người cuộn tròn toàn bộ mình trên giường khó chịu, không chút nghĩ ngợi đi gói ghém chăn trong phòng khác ôm lại, toàn bộ đắp lên người Giang Hạc.

Bác sĩ nhìn thấy động tác này của Tấn Viễn, kinh ngạc há miệng, cuối cùng không nhịn được cười ra tiếng: "Cậu đây là chuẩn bị đem cậu ấy đang sống buồn bực chết sao? ”

Tấn Viễn nghe vậy rũ mắt xuống, lại yên lặng ôm từng cái chăn một từ trên người Giang Hạc xuống, ngước mắt nhìn bác sĩ: "Vậy phải làm như thế nào? ”

Bác sĩ hỏi anh, "Cậu biết cởi cúc áo chứ? ”

Tấn Viễn trầm mặc một chút, nhẹ gật đầu.

Bác sĩ không chút khách khí sai khiến Tấn Viễn: "Cậu đi đem cúc áo cậu ấy cởi ra. ”

Tấn Viễn dừng một chút, tầm mắt dừng lại trên người Giang Hạc, từ đường cằm tinh xảo trượt đến cổ, nhìn yết hầu gợi cảm nhô lên của cậu, theo vào trong áo ngủ lộ ra một đoạn xương quai xanh nhỏ, thật lâu không có động tác.

Bác sĩ từ trong phòng tắm làm ấm khăn mặt đi ra, thấy Tấn Viễn còn chưa có động, thúc giục nói: "Còn thất thần làm gì, động tác nhanh lên một chút. ”

Tấn Viễn mím môi, vứt bỏ toàn bộ một ít tạp niệm không tốt lắm trong đầu, cúi người xuống, đầu ngón tay thon dài trắng nõn từng cúc từng cúc cởi nút áo ngủ trước ngực Giang Hạc.

Giang Hạc mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu xám bạc, làm nổi bật làn da trắng tự nhiên của cậu, có thể là do phát sốt, trong trắng trẻo còn lộ ra một chút ửng hồng nhàn nhạt, Tấn Viễn mất tự nhiên dời tầm mắt, không dám nhìn.

Bác sĩ không chú ý đến mờ ám nhỏ của anh, nhét khăn ấm vào tay anh: "Cậu lau cơ thể cho cậu ấy, cẩn thận không kéo vào ống truyền dịch.”

Tấn Viễn đáp một tiếng, dư âm đều có chút phát run.

Anh cầm khăn ấm, thật cẩn thận lau lau khắp nơi trên người Giang Hạc một lần, làn da vốn đã có chút ửng hồng, bị khăn ấm kích động, màu đỏ càng thêm rõ ràng.

Ánh mắt Tấn Viễn trầm xuống, tăng nhanh động tác trên tay.

Sau khi dùng khăn ấm lau qua một lần, Giang Hạc quả nhiên không còn khó chịu như vậy nữa. Bác sĩ chờ một lúc, không phát hiện ra tình huống xấu khác, đứng lên: "Đợi lát nữa cậu ấy còn không thoải mái, cậu cứ tiếp tục giúp cậu ấy lau người. ”

Nói xong hắn lại nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quá mức khẩn trương của Tấn Viễn, đùa giỡn một câu: "Hoặc là, cậu có thể lựa chọn ôm cậu ấy, như vậy có thể làm cho cậu ấy cảm thấy thoải mái hơn một chút. ”

Ôm?

Mí mắt Tấn Viễn rũ xuống, nhìn chằm chằm vào ửng hồng trên người Giang Hạc vừa lau qua còn chưa lui xuống, nghiêm túc suy nghĩ lời bác sĩ nói.

Cuối cùng Tấn Viễn cũng không có lựa chọn đi ôm Giang Hạc, mà là đem cúc áo cài lại hết, đắp chăn lại, che kín từ chân đến đầu, không để lọt gió một chỗ nào.

Chai thứ hai nhỏ xuống, nhiệt độ cơ thể Giang Hạc nhanh chóng quay về bình thường, hô hấp cũng dần dần vững vàng, người cũng từ hôn mê dần dần trở lại trạng thái nghỉ ngơi bình thường.

Tấn Viễn rút kim tiêm trong mạch máu Giang Hạc ra, dùng bông ấn, cho đến khi máu trên mu bàn tay không còn chảy nữa, tìm một cái băng cá nhân dán lên cho cậu. Dọn dẹp phòng và định rời đi trước khi cậu tỉnh táo.

Trước khi đi, anh ngồi trước giường, đưa tay gạt gạt sợi tóc trước trán Giang Hạc, nhìn qua gương mặt bình thường ôn nhuận nho nhã của cậu giờ đang dán một miếng hạ sốt màu trắng, yên lặng mà ngủ, khóe môi khẽ cong: "Em như vậy, nhìn qua rất mềm mại.”

Một chút khí thế bình thường cũng không có.

Có một loại xúc động muốn hôn con người ta một cái.

"Ừm?"

Có thể là do Tấn Viễn và cậu gần nhau, Giang Hạc dần dần từ trong hôn mê tỉnh táo lại nhận thấy có người tới gần mình, mông lung nâng mí mắt nặng nề nhìn thoáng qua.

Tấn Viễn sợ đánh thức cậu, không dám có động tác gì nữa.

Anh bất động, người trên giường ngược lại động đậy.

Giang Hạc nâng một tay từ trong chăn lên, đầu ngón tay ấm áp chạm vào vành tai đeo bông tai của Tấn Viễn, ý thức không quá tỉnh táo gọi một tiếng: "Viện Viện?"

Bị bệnh mà vẫn còn nghĩ về anh?

Tấn Viễn mắt phượng khẽ nâng lên, trong mắt tựa như có tinh thần lập loè, hơi thanh thanh tiếng, thấp giọng đáp lại cậu: "Ừ.”

Vừa dứt lời, Tấn Viễn còn chưa kịp phản ứng, đầu của anh đã bị Giang Hạc câu xuống, bất ngờ không kịp đề phòng, một nụ hôn khô khốc lại nóng rực phủ lên môi anh, vành tai trắng như tuyết của Tấn Viễn đều như đang nhỏ máu.

---------

//

NTT

Truyện Chữ Hay