Sau khi xem xong tin nhắn, Hà Lạc đứng bên cạnh hỏi: "Cậu lại vừa đi đâu vậy?"
Tấn Viễn thuận miệng nói: "Đi chỗ khác xem một chút."
Tổng diện tích trưng bày của phòng triển lãm vượt quá . mét vuông, triển lãm được chia thành bốn khu vực ABCD, mỗi khu vực tương ứng với một lĩnh vực khác nhau.
"Ồ," Hà Lạc cũng không có đem lòng sinh nghi, gật đầu nói: "Phòng triển lãm lớn như vậy, cậu chú ý đừng để lạc."
"Sẽ không," Tấn Viễn thấy đám người Giang Hạc không ngừng đi xa, cất điện thoại di động, "Tôi tùy ý đi dạo tứ phía, thấy không có gì đặc sắc liền trở về."
"Mấy cái khu vực khác có gì để đi dạo.” Hà Lạc trước khi vào triển lãm đã tìm hiểu sơ qua, ôm vai Tấn Viễn dẫn anh đi về phía trước, "Chế tạo trang bị, tiết kiệm năng lượng bảo vệ môi trường, tư liệu mới, những thứ này chúng ta nhìn cũng vô ích a. ”
"Ừ," Tấn Viễn không có phản bác lại hắn, tránh cho hắn bắt được chủ đề này liền bàn tán, chuyển hướng lên tiếng hỏi: "Vậy cậu thấy có cái gì thú vị sao?"
“Có, vừa rồi tôi nhìn thấy cựu sinh viên khoá của chúng ta,” Vừa nhắc tới cái này, mặt mày Hà Lạc hớn hở cả lên, “Ây, cậu còn nhớ hay không, Cao Tân Vũ ở trường chúng ta, chính là thiên niên Lão Nhị thi tổng khảo lúc nào cũng đứng sau cậu ấy?"
() Đề cập đến một số người đàn ông luôn giành vị trí thứ hai (vì hai lý do: kỹ năng hạn chế hoặc kém may mắn.)
Vừa nghe thấy cái tên này Tấn Viễn nãy còn nhuộm cao hứng con mắt lập tức nhịn không được, ngữ khí lãnh đạm đứng lên: "Nhỡ rõ, sao vậy?"
"Người ta hiện tại rất lợi hại" Hà Lạc trong lời nói nồng đậm hâm mộ cực kỳ, "Công ty khoa học kỹ thuật mạng lưới Internet Tân Vũ là do hắn làm ra, trông rất gì và lày lọ, đoạn thời gian trước còn hợp tác với trò chơi MIMI, trò chơi MIMI cậu cũng biết đi, tối hôm qua tôi chơi chính là game của bọn họ.”
Tấn Viễn đẩy Hà Lạc định giơ điện thoại giải thích ý đồ của trò chơi cho anh: "Biết rõ, tôi cũng đâu phải lão cổ hủ, cậu không cần giải thích cặn kẽ như vậy."
“Còn không phải sợ cậu nghe xong như lọt vào sương mù sao, nói rõ ràng tí thôi.” Nếu Tấn Viễn đã biết, Hà Lạc liền cười thu điện thoại về: "Cũng không biết người này dẫm phải vận cứt chó gì Đại học năm tư năm đấy, chính mình chạy đi gây dựng sự nghiệp, thật đúng là lại để thành tựu của hắn nổi hẳn. Hệ thống giọng nói của công ty bọn họ thực sự làm quá tuyệt."
() Trong xui xẻo lại có chút may mắn. Cũng có thể là ý nói châm biếm người có vận may, kiểu bạn ghét ai đó mà người đó gặp may bạn sẽ nói là hắn gặp vận cứt chó.
Với sự phát triển nhanh chóng của khoa học kỹ thuật, hệ thống giọng nói từ lâu đã không còn là điều gì mới mẻ trên thị trường, giờ đây các công ty Internet lớn và thậm chí nhiều APP khác nhau đều có hệ thống giọng nói.
Nhưng những hệ thống giọng nói này không có gì bất ngờ thì đều có vấn đề chung, điều khiển từ xa không đủ nhạy cảm, độ chính xác thấp, hơn nữa thay đổi âm thanh, cảm xúc nhân vật, tạp âm xung quanh và các yếu tố khác cũng có thể ảnh hưởng đến nó.
Vì vậy, trong thời đại Internet được phổ cập hoàn toàn, hệ thống giọng nói mặc dù không phải là hiếm nhưng người sử dụng cũng không nhiều, thậm chí đại đa số mọi người sẽ vô ý thức mà đem nó quên mất, chỉ mang ra sử dụng khi cần thiết.
Mà hệ thống giọng nói do công ty Tân Vũ sản xuất lại hoàn toàn khác biệt. Nó không chỉ sử dụng mượt mà, phản ứng nhạy bén, còn có thể chính xác trong tiếng ồn nắm bắt được giọng nói của bạn, thậm chí tự động phân biệt là cần hay không cần, độ chính xác, trí tuệ nhân tạo của nó so với hệ thống giọng nói trên thị trường xịn sò hơn rất nhiều, có thể nói là cực kỳ hoàn mỹ.
Cho nên đừng nhìn mạng lưới Tân Vũ mới chỉ ra đời được hơn hai năm, ngay khi ra mắt đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Hà Lạc không có chú ý tới, mỗi khi hắn nói một câu, thái độ của Tấn Viễn liền lạnh hơn một phần, hai tay buông thõng bên hông xiết vào nhau, đầu ngón tay ghim vào lòng bàn tay, để lại vài đường móng tay tím đậm như in.
"Nhưng cũng thật kỳ quái" Hà Lạc nói xong không khỏi lầm bầm một tiếng, "Bọn hắn nếu đã nắm giữ hệ thống giọng nói trí tuệ nhân tạo như vậy, vì cái gì không chuyên môn về phương diện này, ngược lại chạy tới làm một phòng chat giải trí bắn đại bác cũng không tới được."
Tấn Viễn nghe xong cực kỳ khinh thường mà xùy~~ một tiếng: "Cái này thì có gì mà lạ, cậu đã từng thấy ai quang minh chính đại mà bán đồ mình đi ăn trộm chưa?"
“Ah?” Hà Lạc bị một câu của Tấn Viễn cả kinh không nhẹ, hơi thâm ý hỏi: "Có ý tứ gì á..?"
"Không có ý gì," Tấn Viễn buông lòng bàn tay bị ghim đau, nhìn một gian hàng náo nhiệt trước mặt, lại khôi phục thái độ cực kỳ phong bế như trước: "Rất không có ý nghĩa."
Hà Lạc nhạy cảm phát giác được trên người Tấn Viễn đè nén một cỗ sát khí, bất an nuốt nuốt nước bọt: "Nếu không chúng ta đi khu khác xem đi, tôi đột nhiên cảm thấy hứng thú đến mấy nguyên lý tiết kiệm năng lượng và bảo vệ môi trường."
Đáng tiếc hắn nói đã chậm, người phía trước gian hàng rõ ràng đã chú ý tới bọn họ, hơn nữa còn hướng bọn họ đi tới.
"Tấn Viễn, Hà Lạc" Cao Tân Vũ cao gầy bước tới với vẻ mặt vui vẻ chào họ, "Thật là đúng dịp... Không nghĩ tới ở đây cũng có thể gặp các cậu."
Đối mặt với nhiệt tình của người trước mắt không mời mà tới này, Tấn Viễn lần này một cái ánh mắt cũng không ban cho hắn, coi ở trước mặt mình chỉ là không khí.
Trải qua những lời nói không sợ việc nước loạn khi nãy của Tấn Viễn, Hà Lạc trì độn cũng nhận ra được hai người này từng có liên hệ, Tấn Viễn không lên tiếng, hắn đồng dạng cũng không lên tiếng.
Cao Tân Vũ giống như là không phát hiện ra bị bọn họ coi thường, trên mặt như trước treo đầy dáng vẻ tươi cười nhiệt tình: "Các cậu cũng mang theo khoa học kỹ thuật của công ty mình đi triển lãm sao? Ở khu vực nào...? Đợi lát nữa chúng tôi bận rộn xong có thể tới xem không? Tất cả mọi người đều là đồng học nên giúp đỡ lẫn nhau a.."
Tuy rằng nụ cười thì rất là nhiệt tình đấy, nhưng lời nói của hắn ta lại khiến Hà Lạc cảm thấy có chút khó chịu, hắn không khách khí mà nói: "Thật xin lỗi, chúng tôi không có công ty."
Nụ cười trên mặt Cao Tân Vũ rõ ràng là sững sờ.
Vẻ mặt của hắn ta rơi vào trong mắt Hà Lạc, cảm giác khó chịu trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, giống như bọn họ tốt nghiệp không có gây dựng sự nghiệp là có tội: "Bạn học Cao, không phải ai cũng thích gây dựng sự nghiệp như cậu đâu."
Cao Tân Vũ giống như phản ứng điều gì đó, lại khôi phục nụ cười vừa rồi: "Vậy các cậu đại biểu cho công ty đến đây à? Tình cờ cũng có rất nhiều công ty liên hệ với chúng tôi, nếu công ty của các cậu cũng có ý định, chúng tôi có thể cân nhắc ưu tiên."
Tấn Viễn ở một bên nín lặng hồi lâu cũng không nhịn được mà "Xùy" một tiếng: "Cậu là hạng người gì, trong lòng tôi và cậu biết rõ, cũng không cần đến trước mặt tôi làm bộ làm tịch à nha. Nếu tôi là cậu, thuốc cao bôi trên da chó ở yên một chỗ là tốt rồi, không thì tránh xa xa nhân loại, miễn cho người ta ngửi thấy mùi tanh..."
Tấn Viễn dừng một chút, che mũi khinh miệt liếc hắn ta một cái: "Tôi nói cậu thối."
Tấn Viễn không lưu tình chút nào nã pháo, không chỉ nói cho Cao Tân Vũ đến sững sờ mà Hà Lạc ở bên cạnh cũng bị anh làm cho ngây người, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tấn Viễn không khách khí mắng chửi người.
"Cậu ..." Nụ cười trên mặt Cao Tân Vũ không thể kéo căng được nữa, trong mắt chất đầy khiếp đảm cùng ủy khuất, "Cậu nói tôi như vậy, có phải vẫn còn oán hận chuyện lúc trước không? Nếu như trong lòng cậu bất bình, tôi nguyện ý trả cho cậu một nửa cổ phần của công ty tôi coi như một khoản bồi thường.”
"Miễn đi, tôi không có hứng thú nhặt lại những thứ đã rơi vào hầm phân." Tấn Viễn thật sự không chịu nổi bộ dạng giả mù sa mưa của hắn ta, kéo Hà Lạc đi sang một bên, trước khi đi còn cúi đầu tận lực khuyên bảo cho hắn ta một lời khuyên: "Còn có, ngành khoa học kỹ thuật không thích hợp với cậu. Đổi nghề vào ngành giải trí đi, cậu đóng phim, tôi chắc chắn sẽ đóng góp hai vé vào cửa, không chừng còn có thể lấy giải ảnh đế cứt chó thối" nói xong cũng mặc kệ hắn phản ứng như nào, mang theo Hà Lạc rời đi.
Vừa rời khỏi bên cạnh Cao Tân Vũ, Hà Lạc liền hít một hơi thật sâu: "Đúng là trà trong trà thì cũng tức giận a... Lúc đi học như thế nào lại không nhìn ra!!"
() Trà là trà xanh, có một số nam minh tinh diện mạo thực đáng yêu, thuần khiết, hơn nữa giơ tay nhấc chân cũng toát ra một loại khí chất bất phàm, trong mắt luôn mang theo thần sắc điềm đạm đáng thương, cho nên rất nhiều cư dân mạng dùng từ này để hình dung bọn họ. Thật sự làm cho người ta nhìn thấy sẽ cảm thấy muốn bảo vệ, nhưng trên thực tế có lẽ bản thân Trà cũng rất có tâm cơ =)))
Tấn Viễn cười lạnh: "Mù quáng."
"Các cậu ..." Hà Lạc rốt cuộc cái này cũng không phải kẻ ngu, phản ứng rất nhanh, "Bà mẹ nó, năm cuối đại học cậu buông tha nhiều trận đấu như vậy, không phải là cùng thằng SB kia làm hệ thống giọng nói đấy chứ. ”
Tấn Viễn không lên tiếng.
“Sao cậu không nói cho chúng tôi biết...?” Hà Lạc vừa nghĩ tới liền nhớ lúc đó Tấn Viễn trời chưa sáng đã đi ra ngoài, thẳng đến tối khuya mới về, mệt đến mức phải thường xuyên truyền nước biển ở ký túc xá, kết quả trái cây chín lại bị thằng choá kia hái được. Tức giận không biết làm sao xắn tay áo lên: "Mẹ kiếp, tôi quay lại gϊếŧ nó nha!!"
"Được rồi, đều đã kết thúc," Tấn Viễn giữ chặt hắn, "Là tôi nhận thức không rõ ràng, tin sai người, không có gì hay để nói nữa."
Hà Lạc phẫn hận mà khẽ cắn môi: "Cứ như vậy quên đi?"
Hắn vừa nói mà, một thằng thiên niên Lão Nhị làm sao có thể viết ra một hệ thống hoàn mỹ như vậy, cảm tình chính là một thằng trộm.
Tấn Viễn trong đôi mắt cũng hiện lên một vòng không cam lòng, nhưng anh lập tức lắc đầu: "Quên đi, không có chứng cứ."
Hà Lạc nghiến răng, hối hận: "Sớm biết như vậy, tôi vừa rồi nên hướng mặt nó nhổ hai cái nước miếng, rửa hộ cái mặt không biết xấu hổ của nó!"
Hiếm khi có người bảo vệ anh như thế này, trong nội tâm Tấn Viễn bay lên một vòng ấm áp, anh nghiêng người qua, trấn an vỗ vỗ bả vai Hà Lạc : "Không có việc gì. Tôi cũng không tức giận, cậu đừng tức giận."
________
"Giang Tổng, anh nhìn hệ thống này của chúng tôi..."
Ở phía bên kia của khu triển lãm, Giang Hạc một bên nghe mấy người phụ trách gian hàng triển lãm giới thiệu khoa học kỹ thuật, một bên cầm vỏ kẹo trong tay thi thoảng hơi ngẩng đầu, ánh mắt tìm kiếm thứ gì đó trong đám đông xung quanh khu triển lãm.
Cậu vốn dĩ cũng không tin tưởng ước nguyện vừa rồi.
Huống chi nào có chuyện trùng hợp như vậy, Giang Hạc muốn một viên kẹo liền vừa vặn có người cho cậu một viên kẹo, trừ phi người khiến cậu ước nguyện kia ở ngay tại hiện trường.
Nhưng điều khiến Giang Hạc cảm thấy khó hiểu là, nếu cô ở đây, tại sao cô không trực tiếp ra gặp cậu, ngược lại quanh co lòng vòng, lén lén lút lút.
Giang Hạc nghĩ mãi cũng không ra, nhưng cậu vẫn muốn nhìn một chút xem có bắt gặp cô hay không.
Đáng tiếc là diện tích triển lãm quá lớn, tầm nhìn của cậu có hạn, chỉ có thể ở mấy chỗ phụ cận quanh quanh quét mắt vài lần.
Ngay khi Giang Hạc sắp thu hồi góc nhìn, tiếp tục xem văn kiện trong tay, dư quang khóe mắt cậu liếc qua trong đám người, một nửa sườn mặt quen thuộc và hai cái bông tai nổi bật trên tai trái.
Hình như là cô ấy?
Giang Hạc lập tức đưa mắt nhìn về nơi vừa thấy, nhưng lại không thấy gì.
"Hệ thống cứu hộ này..."
Người phụ trách gian hàng còn đang không ngừng giới thiệu, Giang Hạc một chữ cũng nghe không vào, trả lại văn kiện cho hắn: "Thật xin lỗi, tôi có việc phải rời đi."
Nói xong cậu liền khẩn cấp đuổi theo hướng sườn mặt nghiêng vừa rồi mơ hồ nhìn thấy, nhưng rất đáng tiếc, cũng không có tìm được người.
“Giang Tổng, ngài khoẻ.” Cao Tân Vũ vừa bị Tấn Viễn mắng một trận nhìn thấy Giang Hạc đột nhiên xuất hiện trước gian hàng của mình, liền kinh ngạc chào hỏi, “Tôi là Tân Vũ của khoa học kỹ thuật....”
“Thật xin lỗi, tôi đang tìm người.” hắn ta chưa kịp nói xong đã bị Giang Hạc giơ tay ngắt lời “Vừa rồi cậu có thấy một người tai trái đeo hai bông tai hoa trà, tóc ngắn, lớn lên vô cùng xinh đẹp, là một nữ..."
Giang Hạc còn chưa nói hết câu, Cao Tân Vũ đã tập trung nghĩ ngay đến Tấn Viễn, đeo bông tai, còn đeo hoa trà, trong đám người hắn ta quen biết chỉ có một mình Tấn Viễn. Tấn Viễn, Tấn Viễn, Tấn Viễn như thế nào vĩnh viễn đều là Tấn Viễn.
Cao Tân Vũ đè nén sự đố kị trong lòng, cười với Giang Hạc rồi chỉ về hướng đối diện: "Khả năng, hình như vừa rời khỏi tiệm từ hướng đó."
“Được rồi, cảm ơn.” Giang Hạc biết được phương hướng lễ phép nói cảm ơn, hướng phía hắn ta chỉ đuổi theo.
------------
Èo, chương này cũng không dài lắm. Cơ mà lắm ngôn ngữ chuyên ngành.... Dịch muốn đội quần.
//
NTT